Edit: Anh Ngọc
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển ngồi ở chỗ đó ngẩn người, sắc mặt có chút trắng
có chút xanh, cho là lại nghĩ tới chuyện lúc trước. Liền vội lắc tay Ôn
Uyển “Quận chúa, người làm sao vậy? Có phải vẫn quên không được chuyện
khi đó hay không? Đều đã qua, sẽ không có chuyện gì. Có ta ở đây bên
cạnh người, tất nhiên không có việc gì.”
Ôn Uyển cười khổ một cái, không nói cái gì nữa. Chỉ là đang nghĩ, nếu nàng chạy không thoát bên trong cung đấu. Mặc dù nàng không muốn đấu,
nàng cũng không còn cái tư cách đi đấu này, nhưng nhìn tình thế, nàng
không chạy thoát được. Không tranh giành không đấu, chỉ làm mình bị chết nhanh hơn. Nếu chỉ còn đường chết, như vậy nhất định phải nghĩ cách,
tìm một con đường sống đi ra ngoài.
Ôn Uyển đứng lên, đi ra ngoài, nhìn thấy địa phương lần trước đi,
phải lấy xẻng san bằng ra thành một đường rất rộng. Nếu là ở hiện đại
thì việc đi con đường này rất dễ dàng. Nhưng ở đây nếu nàng muốn đi con
đường núi này, mà nó bị tuyết phủ thì hơi khó khăn.
Trong lòng Ôn Uyển khó chịu đến mức, đột nhiên rất muốn phát tiết một chút, đem nội tình tích tụ đáy lòng, đem khủng hoảng ở đáy lòng , tất
cả đều xua tan xuống. Nghĩ như vậy, liền trở về phòng, tìm giày, đổi một đôi giày vải bằng phẳng.
Đem áo khoác trên người cởi ra, từ cửa đại môn bắt đầu chạy. Hạ Ảnh
không biết Ôn Uyển lại đang làm chuyện kỳ lạ gì, chỉ đành ở bên cạnh đi
theo.
Ôn Uyển chạy ra trong viện, chạy lên núi. Chạy a chạy a, gió ở bên
tai thổi vù vù, nàng vẫn chạy, dường như muốn chạy đến chân trời góc
biển. Cuối cùng, thật sự chạy hết nổi rồi, thì dừng lại, hơi thở này
tiếp hơi thở kia, một bàn tay vịn vào thân cây khô cao lớn, dựa vào lực
chống đỡ mới không có làm cho nàng cố định lại. Ôn Uyển từng ngụm từng
ngụm hít thở. Lúc này ý nghĩ gì cũng không có, chỉ muốn hô hấp thật
nhiều. Chờ đều hòa hơi thở xong, quay đầu nhìn lại, thì viện đã cách
nàng rất xa. Nàng đã ở giữa sườn núi. Nhìn không tính là cao, nhưng cách đỉnh núi dường như lại rất xa, Ôn Uyển chờ sau khi hơi thở bình thường
liền tiếp tục đi. Đã lâu không có huấn luyện cường độ mạnh như vậy, cho
dù mỗi ngày đều có đánh quyền, nhưng thân thể vẫn còn chưa tốt, nếu
không khi chạy quảng đường như vậy, nàng đã bỏ cuộc từ lâu. Xem ra, cần
phải gia tăng rèn luyện thân thể.
Hạ Ảnh ở bên cạnh kêu lên, nhưng Ôn Uyển vẫn đi tới. Cho dù bắp chân
run lên làm cho nàng vô cùng khó chịu, nàng vẫn kiên trì muốn bò đến
đỉnh núi.
“Quận chúa, người có phải nơi nào không thoải mái hay không? Chúng ta không leo nữa, nếu Quận chúa thật sự muốn đi lên đỉnh núi, ta cõng
người đi tới.” Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển sắc mặt ửng hồng, hô hấp không thông
thuận, lo âu hỏi. Ôn Uyển nhìn nàng, lắc đầu. Chờ hơi thở bình thường
xong, Ôn Uyển lại chậm rãi đi.
Không biết qua bao lâu, Ôn Uyển chỉ biết là, mình mệt chết đi, mệt
chết đi. Nhưng mục tiêu đang từng bước từng bước rút ngắn, cuối cùng
thời điểm nàng hao gần hết chút khí lực còn lại, rốt cục cũng lên đỉnh
núi. Đứng ở trên đỉnh núi, nhìn kiến trúc phía dưới, cây cối hoa cỏ. Ôn
Uyển mở ra hai tay, nhắm hai mắt lại, lẳng lặng đứng yên năm phút đồng
hồ. Sau đó mở mắt ra, khuôn mặt lộ vẻ mỉm cười.
Hướng về phía Hạ Ảnh làm mấy cái động tác, lại bắt đầu hướng dưới
chân núi đi. Hạ Ảnh đối với Ôn Uyển hôm nay hành động kỳ quái. Trong
lòng cảm thấy rất quỷ dị. Nhưng nếu Ôn Uyển không có ý định nói, nàng
cũng không hỏi. Xuống núi, so với lên núi dễ dàng hơn nhiều. Chờ trở lại trong nhà, nghỉ ngơi một hồi, trên người mồ hôi đã thấm ướt, cần phải
đi tắm rửa.
Ôn Uyển tựa đầu co lại ở trong nước, sau đó lại chui đi ra. Nhìn đã
không biết bao nhiêu lần ở trong phòng. Cười cười, nếu trốn tránh không
được, nên tranh giành thì tranh giành, nên đấu thì đấu. Tranh đấu mà
chết, so với bị bọn họ vu hãm uất ức mà chết thì chết bất khuất hơn.
Ôn Uyển còn nghĩ lại chuyện lần này, trái lại đã nở nụ cười. Kỳ thật, sau khi chuyện xảy ra, nàng cũng đã đánh trả. Mặc dù loại đánh trả này
chẳng qua là ở trong bóng tối, không có thương tổn rõ ràng, nhưng cũng
hậu hoạn vô cùng. Cho nên, nàng không vội, nàng cũng không thể gấp. Nàng không hiểu cung đấu cũng sẽ không tranh đấu, không sao, vậy thì không
đi cùng các nàng tranh giành, cùng các nàng đấu.
Cẩn thận thử nghĩ xem, ôm cái ý nghĩ này đi tranh giành đi đấu, cũng
đã rơi xuống thế yếu, và bản thân mình cũng đã nghĩ lệch hướng. Tranh
giành cái gì, đấu cái gì. Tranh giành ông ngoại hoàng đế sủng ái, đấu
Hiền phi cùng Triệu vương sao? Tồn tại ý nghĩ như vậy, đại biểu mình đã
thua. Tựa như Tư Nguyệt vậy, nàng một mực nghĩ tới cùng mình tranh
giành, cùng mình đấu. Ông ngoại hoàng đế nếu biết rồi, còn có thể bất
động thanh sắc như vậy, rất có thể coi như là đang xem hát tuồng. Đã như vậy, nàng liền làm cho mình trở nên tốt đẹp. Để cho ông ngoại hoàng đế
biết, nàng vẫn luôn là một đứa trẻ thiện tâm thuần lương thật tốt.
Nếu muốn mạng của nàng như vậy, vậy thì xem một chút các nàng có cái
năng lực này hay không. Cho dù đến lúc đó thật sự bị các nàng giết chết, nàng cũng nhất định lôi kéo bọn họ toàn bộ đều đi gặp Diêm vương.
Lúc tắm rửa đi ra, đã nhìn thấy thái y được ông ngoại hoàng đế phái
tới đang đợi nàng. Nàng cũng không làm khó vị thái y này, để cho hắn bắt mạch. Thái y cấp cho nàng mở mấy phó thuốc an thần, thái y nghe nói Ôn
Uyển mới vừa rồi hoạt động, cho là tâm tình nàng không bình thường.
Ôn Uyển nhìn phương thuốc kia, trong lòng thực khó chịu. Đang yên
lành ăn cái gì thuốc, nàng rất tốt, nên buổi tối kiên quyết không uống
thuốc, chẳng qua là làm một chén rượu, sau khi uống thì đi nằm xuống
ngủ.
Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển không giống như bộ dạng hoảng sợ, mặc dù trong
lòng có chút nghi ngờ, nhưng lại nhịn xuống không có hỏi. Bởi vì hỏi, Ôn Uyển cũng sẽ không nói cho nàng biết. Ngay cả nàng, đều cảm giác mình
hầu hạ chủ tử, quá thần bí. Nhưng mà sau đó, thấy sắc mặt Ôn Uyển vẫn
rất bình thường, còn hướng nàng muốn một sơ đồ các chức vị cùng nhiệm vụ của những nha môn trong kinh thành. Mặc dù Quận chúa nói nhàm chán nên
muốn xem, nhưng đây cũng là một bắt đầu tốt.
Trong kinh thành, những người nhận được tin tức đều có biểu hiện khác nhau. Không nói Trịnh vương được tin tức này, chính là hoàng đế được
lời này, trong lòng đều cho rằng Ôn Uyển là bởi vì bị ủy khuất oan uổng, cho nên chán ghét kinh thành, mới không muốn trở về đi. Vì phẩm tính
cao thượng, nên chán ghét nhất bị oan uổng, bị hãm hại, bị tính toán.
Hoàng đế lúc đầu chính là nghĩ tới Ôn Uyển thân thể không tốt, để cho nàng ở thôn trang ĩnh dưỡng cũng tốt, ít nhất có thể đem bệnh dưỡng
tốt, không để bị ác mộng nữa. Lúc này nghe nói nàng đã thật tốt rồi,
cộng thêm vừa nhanh sắp tới lễ mừng năm mới, cũng không thể để cho nha
đầu này một người ở thôn trang mừng lễ năm mới, đến lúc nên trở lại rồi. Cho nên, hiện tại không phải là nha đầu này muốn trốn tránh là có thể
trốn tránh được. Nên phải về kinh thành, vẫn phải trở lại kinh thành.
Một mực ở thôn trang, cũng không phải là biện pháp. Nếu nói ca bạc nữu
bất quá đại thối (cái yếu không thể đấu tranh cùng cái mạnh), chính là chỗ đạo lý này.
“Vương gia, nhất định phải để cho Quận chúa trở lại. Quận chúa ở bên
cạnh hoàng thượng, mặc dù cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
Nhưng có Quận chúa ở bên người có ít nhất một hướng gió.” Trầm giản mãnh liệt đề nghị.
“Ta biết, ta tự mình đi đem người đón trở lại.” Trịnh vương ánh mắt
kiên định. Không ai so với hắn để ý Ôn Uyển có được sủng ái hay không,
bởi vì, quan hệ kia có thể là nhân tố quyết định.
Không nói phụ tá, ngay cả Trịnh vương phi cũng hướng Trịnh vương nói
ra chuyện này. Mặc dù nàng chưa từng thấy Ôn Uyển, nhưng Ôn Uyển đối với họ có bao nhiêu trợ giúp, trong lòng nàng hiểu rõ. Cho nên cũng uyển
chuyển hỏi Ôn Uyển lúc nào sẽ trở lại. Trịnh vương cũng chỉ lắc đầu, tỏ
vẻ mình cũng không biết. Đứa bé kianhát gan muốn chết, lại bị ủy khuất
mấy lần như vậy, khẳng định rất sợ, không muốn trở về rồi. Chẳng qua là, chuyện này, không phải do hắn quyết định. Hắn cũng muốn đi thôn trang
đón nàng trở lại, nhưng hắn hiện tại cũng rất bận, rút không ra thời
gian, nếu không có hoàng đế lên tiếng, thì hắn sẽ không thể chạy đi thôn trang đón Ôn Uyển. Cho nên hắn đang chờ…, chờ cơ hội. Chờ hoàng đế mở
miệng để cho hắn đi đón Ôn Uyển đã trở lại. Cũng không thể để cho đứa bé kia một người cô đơn ở thôn trang mừng lễ năm mới. Tin tưởng phụ hoàng
nhất định sẽ không đáp ứng.
“Lão Bát, sắp tới năm mới, cái đứa bé kia còn một mực ở thôn trang.
Chẳng lẽ còn muốn cho nàng một người lẻ loi ở thôn trang qua năm mới à.
Làm cho nàng trở lại, trẫm biết nàng bị ủy khuất, nhưng cũng không thể
cứ như vậy ở tại thôn trang, chẳng lẽ còn muốn cả đời không ra. Con đi
đón, con tự mình đi đón đứa bé này trở lại. Mặc dù mẫu thân của nàng
mất, phụ thân cũng không có (Bình Hướng Hi bị hoàng đế xem như đã chết ^.^), nhưng còn có trẫm ở đây” hoàng đế hướng về phía Trịnh vương nói.
Trịnh vương được lời này, thì biết, nên đi đón Ôn Uyển trở lại. Lúc
này phụ hoàng lên tiếng, hắn đi đón Ôn Uyển trở lại, là danh chánh ngôn
thuận. Cho nên, ngày thứ hai, trời còn chưa sáng đã xuất phát đi.
“Quận chúa, vương gia tới.” Ôn Uyển vừa nghe, bỉu môi. Nàng cũng
biết, đợi không được tới mùa xuân rồi, quả nhiên không ngoài sở liệu,
phải có người đến bắt bớ người.
Ở lại Ôn Tuyền thôn trang gần một tháng, nàng cảm thấy mỗi ngày sống
như thần tiên. Thật muốn cả đời cuộc sống cứ như vậy, hẳn là tốt. Đáng
tiếc, không được như hi vọng a!
Chẳng qua nếu cậu Trịnh vương tự mình đến bắt người, thì nhất định
phải đi trở về. Ôn Uyển vạn phần không muốn, nghĩ tới sẽ phải rời đi Ôn
Tuyền thôn trang, thì liền hé ra khuôn mặt đau khổ, rất là tức giận
không nói đạo lý mà kháng cự Trịnh vương. Tâm không cam lòng không tình
nguyện mà sai người ta đem hành lý đóng gói. Nàng thật sự muốn ở đến đầu xuân mới trở về a!
Kỳ thật trong lòng nàng cũng hiểu được, nàng chạy trốn không được,
khụ, mặc dù đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý. Nhưng vẫn không muốn
trở lại kinh thành a.
Lúc biết Trịnh vương phi đều đóng gói tất cả đến kinh thành, Ôn Uyển
cũng biết, nàng trước kia đối với đất phong còn có một phần hy vọng xa
vời, hiện tại trực tiếp tan thành bọt nước rồi. Ôn Uyển cảm thấy mình
rất đáng thương, cũng rất bi ai. Tại sao đối với người khác mà nói là
chuyện vô cùng đơn giản, cũng như Lão sư, muốn đi nơi nào thì lưng đeo
cái bao là đã đi. Nhưng nàng thì khác, không phải chỉ muốn đi đất phong
thôi sao, tại sao lại gian nan muôn vàn khó khăn như vậy, không khác gì
hồng quân trường chinh. Thậm chí chỉ có hơn chứ không kém đâu! Quên đi,
không nghĩ chuyện này nữa, vừa nghĩ nàng liền buồn bực. Sau này cũng
không nghĩ nữa, đỡ phải nhớ tới là tâm tình không tốt.
Ôn Uyển nhìn Trịnh vương phong trần mệt mỏi, trên người còn có hơi
lạnh. Xiêm y mặc trên người đều đầy hơi nước, thậm chí còn có một chút
bông tuyết ở phía trên. Vừa lúc hôm nay có trận tuyết rơi nhỏ.
“Không cần khổ sở, ông ngoại thích nhất cũng là con. Những ngày qua,
ông ngoại luôn luôn nhắc tới con, con như vậy chạy đến Ôn Tuyền thôn
trang không trở về, ông ngoại con rất thương tâm. Cũng là ông ngoại con
thúc giục cậu tới đón con trở về. Không phải sợ, những thứ này đều đã
qua. Sau này, có phụ hoàng, có cậu, ai cũng không dám động tới con một
đầu ngón tay.” Trịnh vương thương tiếc nói.
Ôn Uyển mở to hai mắt nhìn, nàng ở chỗ này ngày qua rất nhàn nhã, đều quên còn có chuyện thông suốt như vậy nha. Cười một tiếng, suy nghĩ một chút, mặc dù chính nàng cũng không để ý. Nhưng làm cho người ta ấn
tượng dường như là đang trốn tránh, trốn tránh sự bất lợi trong cục diện không được ông ngoại sủng ái nữa. Hoặc là cũng gây cho cậu Trịnh vương
bọn họ nhận định sai, cảm thấy là mình vì bị oan uổng mới không muốn trở về.
Nhưng nàng thật không có ý nghĩ như vậy nha, chẳng qua là cảm thấy
kinh thành rất lạnh, rất phiền chán những thủ đoạn của người đó, ngoài
ra cũng để điều chỉnh tâm tình của mình. Nàng hiện tại đã biết, không
phải chỉ cần có ông ngoại hoàng đế cùng cậu, là thật sự có thể che chở
nàng chu toàn. Ôn Uyển nghĩ đến hồi cung, nghĩ đến không biết thủ đoạn
gì đang đợi nàng, thì đầu tóc nàng liền run lên.
Trịnh vương cho là Ôn Uyển trong lòng còn có bóng ma, không muốn trở
về. Chỉ đành phải lần nữa thật tình làm công việc tư tưởng cho Ôn Uyển
“Uyển Nhi, cùng cậu trở về. Thôn trang cho dù thoải mái hơn nữa, nhưng
một mình con ở chỗ này, ông ngoại con và cậu cũng không yên tâm. Chẳng
lẽ, con thật muốn ông ngoại con tuổi già sức yếu như vậy còn tới đây đón con.”
Ôn Uyển mắt trợn tròn nhìn Trịnh vương, người đang giỡn a! ông ngoại hoàng đế đón nàng? Mặt mũi nàng cũng không lớn như vậy. Nhìn tư thế kia của Trịnh vương, đoán chừng không đi trở về, vậy thì sẽ trói nàng mang trở về. Hay là đàng hoàng, làm một người biết thức thời mới tốt. Như
vậy, mới bị ít khổ sở. Nhưng mà, trên mặt vẫn giả ra bộ dáng đáng
thương.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng rất mệt mỏi của Trịnh vương, liền sai người đi
chuẩn bị nước. Ôn Uyển để cho Trịnh vương ngâm Ôn Tuyền, ngâm xong thì
trở lại.
Trịnh vương thấy Ôn Uyển đồng ý trở về, nên cũng không nói nhiều thêm nữa, gánh nặng trong lòng cũng để xuống. Hắn thật sợ Ôn Uyển sẽ sợ
hoàng cung, do đó không muốn trở về kinh thành. Nghe được lời Ôn Uyển
nói…, cũng sảng khoái đáp ứng. Lúc này hắn mới đi ngâm Ôn Tuyền.
Trịnh vương ngâm gần nửa canh giờ, ngâm cả người thoải mái cực kỳ,
đem mệt nhọc trên người từng chút từng chút loại bỏ “Cháu cái nha đầu
này, khó trách nguyện ý ở lì tại nơi này. Đúng là thoải mái, tắm một
chút, cảm giác hàn khí trên người đều loại bỏ hết, người cũng không mệt mỏi nữa.”
Ôn Uyển rất là khinh thường nhìn thoáng qua Trịnh vương, người này
không phải là đang nói nhảm sao? Nếu không tốt như vậy, ta có cần ở tại
nơi này không nỡ dời chân sao? Trịnh vương nhìn bộ dạng Ôn Uyển, không
khỏi bật cười. Xem ra, cái nha đầu này thật sự đã khỏe rồi.
Trịnh vương muốn hôm đó trở về, nhưng Ôn Uyển không muốn. Nói trời đã tối rồi, nếu đi nửa đường mà tối sầm không thấy gì sẽ không tốt. Trịnh
vương vung tay lên, đám thị vệ bên cạnh liền cầm đuốc sáng lên. Ôn Uyển
nhìn ánh lửa kia, lại nhìn về hướng Trịnh vương. Thực choáng váng nha,
khụ, hôm nay tất phải đi trở về rồi. Muốn ở lại thêm một đêm nữa cũng
không được.
Vốn là Trịnh vương còn chuẩn bị cưỡi ngựa, nhưng Ôn Uyển nhìn không
giống, lúc này đã là buổi trưa, trên trời vẫn rơi xuống ít Tuyết, nàng
cảm thấy hắn cũng thật cực khổ, nên để cho hắn ngồi trong xe ngựa mình.
Chờ Trịnh vương đáp ứng xong, Ôn Uyển nhàm chán liền nhỏ nhen keo kiệt,
nghĩ tới cũng không biết Trịnh vương cậu ngồi xe ngựa của ta rồi, có thể hay không lừa bịp tống tiền mình nha.
Trịnh vương thích ý ngồi ở trong xe ngựa, nâng chung trà lên uống một ngụm. Ôn Uyển không có chuyện để làm, nghe được phía ngoài tiếng gió vù vù, liền muốn vén rèm xem. Nàng từ trước đến giờ đều hành động khác
người, vừa nghĩ như vậy, thì đã chui ra xe ngựa. Vừa thò đầu khỏi xe
ngựa, một ít bông tuyết liền đánh trên mặt, lạnh lẽo đau đau. Mùa đông
thật là lạnh, bị bắn vào mặt một trận. Hạ Ảnh nhìn thấy, lập tức đem
nàng nhét trở về xe ngựa. Đóng cửa xe, bên trong xe ngựa có lò sưởi nên
ấm áp như mùa xuân.