Thuần vương dựa theo đầu mối thích khách cung khai, đi đến chỗ đặt
chân của bọn chúng trước khi ám sát, có nơi ở tất nhiên phải có chủ của
chỗ ở, tra được nhà này là chỗ ở bên ngoài của một tên Tiểu lại (chức
sai dịch, phục dịch quan phủ không có phẩm cấp) họ Dư. Tra tiếp về tên
này lại biết nửa tháng trước (chính là ngày sau khi Yến Kỳ Hiên và La
Thủ Huân bị ám sát) nhà hắn ta đã bị cháy, tất cả người nhà và đồ đạc
đều bị cháy sạch sẽ.
Thuần vương biết tin tức này liền cười nhạt, xử trí thật đúng là sạch sẽ. Hắn vẫn tiếp tục cho tra xét, cẩn thận thăm dò, quả là trời không
phụ lòng người, cuối cùng tra được một tin tức mà lúc đầu nhìn như không hề liên quan, thê tử (vợ) của tên tiểu lại họ Dư này đã đi gặp một
người trước khi vụ ám sát xảy ra, người mà nàng ta gặp là thê tử của một vị quan viên ở Lại bộ, quan viên này chính là người của Chu vương.
Thuần vương liền dẫn người truy tới, quan viên này đã uống thuốc độc
tự sát. Chu vương lúc này còn đang bị nhốt trong phủ Tông nhân, người
của Chu vương do ai sử dụng hắn dùng ngón chân nghĩ cũng biết.
“Tốt, tính toán thật tốt, tính toán thật tốt nha.” Thuần vương giận
dữ, lúc trước là cố kỵ bị người khác lợi dụng thành vũ khí báo thù sai
người, giờ thì còn cố kỵ cái chó má gì nữa?
Thời khắc biết thích khách kia nhận tội Trịnh vương vẫn cảm thấy
không thể tin:” Làm sao lại nhận tội?” Chờ biết là do Ôn Uyển đề ra biện pháp, thì thật lâu cũng không thể hồi phục tinh thần. Nha đầu này sao
có thể nghĩ ra biện pháp ác độc như vậy? Trên sách có, sách gì có thể
viết ra cực hình như thế?
“Vương gia, chuyện lần này là do Triệu vương gài tang vật hãm hại
ngài, không nghĩ tới lại có thể thành gậy ông đập lưng ông.” Trầm Giản
nhìn có chút hả hê.
“Trần tiên sinh, tiên sinh có nghĩ chuyện này là do lão Ngũ ra tay
không? Thuần vương hiện tại đã có chứng cớ, sẽ làm thế nào?” Trịnh vương hiện tại quan tâm nhất chính là cái này, Thuần vương đã không còn nghi
ngờ hắn, nhưng các hành động tiếp sau của Thuần vương có thể ảnh hưởng
to lớn.
Ý tứ của Trần tiên sinh cũng rất rõ ràng:” Chuyện này lúc ban đầu
chắc không có quan hệ với Triệu vương, nhưng sau đó hắn ta có tham gia
xử lý, dù sao nếu không có Triệu vương ra tay tham gia thì không thể xử
lý chuyện phía sau sạch sẽ như thế được. Lần này nếu không phải Quận
chúa đột nhiên xuất thủ dùng biện pháp kỳ quái khiến tên thích khách kia phải cung khai thì vương gia sẽ không dễ dàng thoát khỏi như vậy.”
Triệu vương có hiềm nghi thì Trịnh vương cũng chạy không thoát khỏi liên quan, nguyên nhân chính như Thuần vương đã nghĩ. (trước đó Thuần vương
nghĩ Trịnh vương ném đá giấu tay định đổ tội cho La lục gia và Triệu
vương, ghi chú lại để nếu các bạn có quên đỡ khó hiểu :P)
Trầm Giản thán phục từ tận đáy lòng:”Đúng vật, cũng may là Quận chúa
có biện pháp hay, biện pháp như vậy mà quận chúa cũng có thể nghĩ tới,
thật quá thần kỳ.”
Trịnh vương nghe đến đó cười nói:” Ta cũng hỏi cái nha đầu kia như
vậy, nàng nói là ở trên một quyển tạp thư đọc được đoạn văn, nội dung là có người vì trên thân dính mật ong, đang ngủ thì bị kiến đốt đến tỉnh.
Nàng nói rằng dựa vào câu chuỵen này mà nghĩ ra biện pháp”. Trịnh vương
cũng không hoài nghi lời của Ôn Uyển, câu chuyện này thật quá bình
thường, nhưng Ôn Uyển để ý lại không kỳ quái, thời điểm ôn dịch, chỉ vì
trên sách tùy ý nhắc tới mà nàng vô cùng chú ý cẩn thận. Trịnh vương chỉ cảm thấy Ôn Uyển thật sự là am hiểu suy luận từ những dẫn dắt nhỏ nhặt
nhất.
Trầm Giản có chút nóng vội:” Vương gia, vậy người có thể hỏi Quận
chúa xem Hoàng thượng rốt cuộc đang có ý gì? Hôm nay chúng ta ở tình thế xấu, Quận chúa thông tuệ như vậy nhất định có thể đoán được tâm tư
Hoàng thượng đến bảy tám phần.”
Trịnh vương lắc đầu:” Ta không hỏi, đừng nói hỏi những vấn đề hình
thức này, dù ta cứng rắn nói về chuyện có liên quan tới triều chánh thì
nha đầu kia cũng làm ra vẻ không nghe thấy, căn bản không muốn nói về
những chuyện này. Nha đầu này đi ra ngoài học một năm vẫn giữ bộ sáng
này, haizz cũng không biết lúc nào mới có thể thật sự trưởng thành?” Hắn cũng biết Ôn Uyển rất thông tuệ, nếu nàng nguyện ý giúp, nghĩ kế cho
hắn thì tất nhiên là vui mừng ngoài ý muốn. Nhưng thái độ của nàng từ
trước đến nay luôn vô cùng rõ ràng, nàng không muốn tham dự vào trong
tranh đấu mà chỉ muốn yên lặng trải qua cuộc sống gia đình bình thường, ở trước mặt ông ngoại hoàng đế làm một bảo bảo (đứa nhỏ) hiểu biết vui vẻ nghe lời, những thứ khác nàng không muốn làm.
Trần tiên sinh nghe lời này cũng lộ vẻ mặt trầm tư, đây không phải là một hiện tượng tốt, là người nào thì cũng thấy trong lòng nặng nề. Rõ
ràng trong tay có một quân bài vô cùng tốt, nhưng lá bài này vẫn không
chịu cho mình sử dụng, loại buồn bực này thật nói không ra lời.
Trần tiên sinh buồn bực, Trịnh vương cũng buồn bực không kém, biết rõ Ôn Uyển có thể có kế sách hay mà nàng lại không chịu ra tay giúp đỡ, đi lịch lãm một năm mà vẫn lùi về sau, một năm lịch lãm này có cũng như
không.
La Lục lão gia biết được một loạt động tác của Thuần vương liền hiểu
rằng sự việc đã bại lộ, nên co đầu rút cổ ở nhà không dám ra khỏi cửa.
Hiền phi nhận được tin tức liền nói:” Hoa Quỳnh, ngươi còn có thể cho rằng Ôn Uyển vô hại nữa không?”
Hoa Quỳnh lắc đầu:” Ôn Uyển quận chúa thật lợi hại, không nghĩ tới
thủ đoạn của nàng ta lại cao siêu như thế. Nếu không có chuyện lần này,
thì nô tì thật sự không biết.” Tâm không sắc bén làm sao có thể tưởng
tượng tới biện pháp độc ác như vậy?
Ôn Uyển dưỡng thương mười ngày thì thương tích đã tốt lên, chẳng qua
còn vết sẹo mờ mờ, lúc này đã đến tháng hai, hai ngày sau chính là ngày
Như Vũ xuất giá.
Ôn Uyển nghĩ tới liền tặng một đôi tình lữ chibi được thiết kế đặc
biệt “Ý hợp tâm đầu”, Như Vũ nhận được lễ vật của Ôn Uyển liền vô cùng
cảm kích.
“Ôn Uyển, ta cũng muốn nhận được lễ vật nổi bật như vậy nha.” Ngọc Tú rất không khách khí để cho người ta nhắn thế, Ôn Uyển suy nghĩ thật lâu liền cho người thêu Đồng tâm kết, kết đặc biệt xinh đẹp. Ngọc Tú cầm
trong tay không nỡ buông. Lễ vật cho Mai nhi là ngọc bội đồng tâm vô
cùng tinh sảo, Mai nhi khi nhận được biết là Ôn Uyển muốn mình nổi bật,
biết nàng quan tâm tới mình thì rất cảm động.
Hôn sự của Như Vũ được làm rất long trọng, nàng được gả cho thế tử
của phủ Trịnh vương nên lễ nghi và độ sang trọng không thể nào thấp.
Ôn Uyển cũng được mời đi làm khách, đây là Trịnh vương tự mình nhắn.
Ôn Uyển vốn không muốn đi, con của cậu cưới vợ, nàng đi làm cái gì?
Trịnh vương biết Ôn Uyển không muốn đi liền tự mình đến đón người.
Phía trước và trong vương phủ đều vô cùng nhiều người vội vội vàng vàng
giăng đèn kết hoa, sắc màu rực rỡ, từ trên xuống dưới tràn ngập không
khí vui mừng.
Ôn Uyển không có đi xem chuyện náo nhiệt, nàng ở trong viện nhỏ không đi ra ngoài, nghe nha hoàn nói có một trăm hai mươi tám rương đồ cưới,
hạo hạo đãng đãng (kéo dài không dứt) quả thật chính là hồng trang mười
dặm, thấy vậy nhiều người đều đỏ mắt (hâm mộ ghen tị) (cái này cứ
giải thích thêm tí: ngày xưa tất cả hồi môn cô dâu mang về nhà chồng đều được phủ vải đỏ lên, do những gia đinh mặc lễ phục màu đỏ khiêng,
thường là 2 người khiêng một rương, tất nhiên nhà gái mà càng có của cải hồi môn càng nhiều thì đội ngũ đưa của hồi môn càng dài, hồng trang
mười dặm ý nói đồ hồi môn nhiều kéo dài cả mười dặm đường, ý chỉ đám
cưới sang trọng phú quý… tự nhiên thích lải nhải bạn nào biết rồi bỏ qua ko đọc nhé:D).
Ôn Uyển liền bĩu môi, nếu còn có kẻ nói người đi học chính là người
nghèo nàng sẽ tát cho kẻ đó một cái, đúng là nói chuỵên gạt người. Một
trăm hai mươi tám rương ít nhất cũng phải bốn năm vạn lượng bạc, đây
không chừng chỉ là bề ngoài.
Biểu ca thành thân, Ôn Uyển không cảm thấy nàng cần thiết phải tới
tham gia, nhưng đã bị xách tới thì liền đàng hoàng nghe, nhìn, ăn, không nói linh tinh cũng không đi loạn, tuân thủ quy củ tất nhiên vẫn tốt
hơn.
Tư Thông biết Ôn Uyển tới phủ không có làm gì, ngược lại cách Ôn Uyển rất xa. Ôn Uyển bây giờ còn đang có thương tích, vạn nhất nàng ta bị va chạm vào đâu có khi tội lỗi tất cả đều đổ lên đầu nàng. Tư Thông bị một lần trừng phạt, ở Phật đường ngây ngốc thời gian dài như vậy tất nhiên
đã học được thông minh. Hơn nữa sau khi nàng đi ra ngoài, mẹ nàng đã rất trịnh trọng cảnh cáo nàng phải cách xa Ôn Uyển, nếu không nịnh bợ được
thì cách xa ra. Dù sao thái độ của Ôn Uyển hôm nay chỉ tương đối thân
cận với thế tử gia, những người khác đều là kính nhi viễn chi (kính
trọng tránh xa không thân cận)
Lần này Ôn Uyển ở tại một tiểu viện rất an tĩnh, thỉnh thoảng có một
hai tiểu thiếp tới thăm hỏi Ôn Uyển cũng không tiếp, nếu phản ứng cùng
các nàng có thể sẽ tự hạ thấp thân phận. Ở Thuần vương phủ một thời
gian, những cái khác tạm thời không nói nhưng những đặc quyền cấp bậc
định luật nàng nhớ được đặc biệt rõ ràng, nàng không muốn chịu thua
thiệt như trước kia nữa.
Buổi tối hôm thành thân vốn muốn về phủ quận chúa nhưng Trịnh vương
không cho. Buổi tối hôm đó hai người cùng đánh cờ, Trịnh vương cười ha
ha:”Nha đầu, quả thật có tiến bộ, có tiến bộ lớn. Không tệ haha, thật là không tệ.”
Để cho Trịnh vương cao hứng không phải là kỳ nghệ của Ôn Uyển có bao
nhiêu tiến bộ mà là đường lối đánh cờ của nàng hôm nay đã có biến hóa.
Lúc trước khi hai người đánh cờ, Ôn Uyển luôn lấy chữ ỔN làm đầu, trầm
ổn, bình tĩnh, tâm tư kín đáo, còn hôm nay đã nhiều hơn một cỗ khí thế
sát phạt. Điều này khiến hắn ngoài ý muốn vì chứng minh rõ Ôn Uyển đã
thông suốt, sẵn sàng nhập cuộc. Cho dù hiện tại nàng không chân chính ra mặt giúp mình nhưng nha đầu này đã nhận thức được mình đang ở trong
cuộc đấu.
Ôn Uyển thấy Trịnh vương ha hả cười, nàng tất nhiên biết nụ cười này
vì cái gì nhưng nàng cũng chỉ cười cười, cho là không hiểu nụ cười của
Trịnh vương. Có đôi khi, giả ngu cũng là một loại kế sách.
Buổi tối hôm đó Hạ Ảnh biết sáng mai phải rời giường từ sáng sớm, đại khái khoảng năm giờ phải rời giường nhận quà tặng. Bình thường Ôn Uyển
luôn dậy lúc sáu giờ rèn luyện thân thể, cho nên nàng nói sẽ gọi Ôn Uyển dậy sớm hơn, Ôn Uyển gật đầu tỏ vẻ tự mình biết.
Hôm sau hơn năm giờ, Hạ Ảnh gọi Ôn Uyển rời giường, Ôn Uyển mở mắt,
ánh mắt tỉnh táo nhưng trong lòng thì âm thầm kêu, nàng muốn đi về còn
không cho, hiện tại làm hại thời gian nghỉ ngơi và làm việc của nàng bị
xáo trộn. Khi nàng đi đến tiền thính (nhà trước) trong đại sảnh đã có
đông người, tất cả những người nên có mặt đều đã có mặt, Ôn Uyển là
người đến cuối cùng.
Mọi người đồng loạt nhìn Ôn Uyển, nàng làm như không nhìn thấy, trực tiếp bước về phía trước.
“Uyển nhi, đến đây ngồi.” Trịnh Vương kéo Ôn Uyển đến bên cạnh mình,
nàng nhìn một chút chung quanh rồi lắc đầu. Đại nha hoàn bên cạnh vương
phi vừa thấy bộ dáng nàng lập tức đặt thêm ghế ngồi vào bên tay trái
vương gia, Phùng trắc phi vốn đã muốn né tránh nhưng Ôn Uyển lắc đầu,
nên chiếc ghế được đặt vào bên trái ghế của Phùng trắc phi, ngồi đối
diện là Vương trắc phi và Trầm trắc phi.
Đại nha hoàn mời Ôn Uyển tiến lên ngồi, thật ra dựa theo tước vị của
nàng, ngồi ở chủ vị cũng đủ tư cách, nếu ở địa phương khác Ôn Uyển có
thể không khiêm nhường thế này, nhưng hiện ở trong vương phủ, những trắc phi này dù là vợ bé nhưng cũng là trưởng bối, có thân phận ghi trong
Ngọc điệp hoàng gia nên Ôn Uyển thật sự không muốn đắc tội người nào. Lý thuyết là thân phận cao hơn nhưng qua được được đi rồi mới nói.