“Tên cẩu nô tài này, ngươi dám lấy tiền
đồ của lão gia ta ra để đánh cuộc sao.” Bao Miện nghe thấy, không thể
phát hỏa với mẫu thân, chẳng lẽ lại không thể làm gì một tên nô tài hay
sao, nổi giận đùng đùng đá cho mấy đá.
“Lão gia, phu nhân, mọi người không nên
gấp gáp. Nô tài thấy chuyện này còn có đường cứu vãn.” Bà tử kia vội
nói. Mọi người trong phòng liền đưa mắt nhìn bà ta.
“Theo nô tài thấy, thật ra Quận chúa
cũng không muốn từ hôn. Lúc Quận chúa nói những lời này đã để cho tất cả hạ nhân đều đi xuống, chỉ để lại Đại phu nhân và mấy người tâm phúc bên cạnh. Rõ ràng Quận chúa không muốn chuyện này truyền ra ngoài. Hơn nữa
sính lễ cũng tín vật đính hôn chúng ta cũng chưa lấy về, thì làm sao lại là từ hôn. Nô Tài nghĩ chỉ cần phủ chúng ta phái người đi một lần nữa,
thái độ chân thành một chút, cửa hôn sự này tất nhiên sẽ đạt thành.” Bà
tử kia chậm rãi nói.
“Đúng, cứ như vậy đi, ngày mai, ngày
mai sẽ phái người đi một lần nữa.” Lão thái quân vội nói . Đây là chuyện lớn, lỡ như xảy ra vấn đề gì, mình sẽ trở thành tội nhân.
Theo phong tục, mùng bảy đầu năm không
thể đến nhà người khác, cho nên sáng mùng tám người Bào gia liền đi đến
Bình phủ, thương lượng cùng Hứa phu nhân, ngày nào thành hôn sẽ do Bình
gia định đoạt.
Bình gia:
Hứa phu nhân nghe lời của trượng phu…,
nên đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho họ như vậy, hỏi không phải
muốn từ hôn sao? Chuẩn bị gây khó dễ với họ, nhưng không biết vì sao tin tức kia lại truyền đến tai Bình mẫu, Bình mẫu sợ lại xảy ra biến cố gì, lập tức quyết định ngày đầu tháng sau thành thân.
Tin tức truyền đến lập tức chặn lại tất
cả các lời đồn đãi lúc trước. Lúc trước bởi vì không được xác nhận,
chẳng qua có lời đồn Thanh Thủy tiểu thư bị từ hôn. Nhưng các vị chủ mẫu trong nhà lại không hề nói gì về chuyện này, Thanh Thủy lại ở trong
Hành Phương các, đó là nơi không phải ai cũng có thể đến, hơn nữa những
người bên trong rất kín miệng, cho nên không thể nắm được một chút tin
tức. Hiện tại mọi người lại truyền nhau nói, ngày thành thân cũng đã
định rồi, khiến cho nhiều người cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không có ai
dám hỏi.
“Ôn Uyển muội muội, tại sao Bao gia lại
thay đổi quyết định?” Thành Thủy rốt cuộc cũng chuyển buồn thành vui,
khi phục hồi tinh thần lại, cảm thấy có lẽ câu nói cuối cùng của Ôn Uyển có tác dụng.
“Quận chúa nói, bởi vì ông cậu của nàng
là Tể tướng đại nhân, quản lí việc thăng chức của tất cả các quan viên
trong thiên hạ. Quận chúa chính là mượn lực đánh lực, cũng may bọn họ
không dám đánh cuộc, thật ra Quận chúa cũng rất khẩn trương, nếu nhà họ
Bao kiên quyết từ hôn, nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.” Ôn Uyển
ngượng ngùng.
“Không đâu, cho dù họ thật sự từ hôn
cũng liên quan gì đến chuyện của muội, chỉ có thể trách tỷ mệnh khổ.”
Thanh Thủy lắc đầu. Ôn Uyển làm vài động tác, viết mấy chữ.
“Quận chúa nói, sở dĩ nàng làm như vậy,
là bởi vì, nếu như dựa theo tình thế lúc trước, cho dù tiểu thư có thể
gả cho Bao gia, người trong Bao phủ cũng sẽ xem nhẹ tiểu thư. Hiện tại
có chuyện này, sau này các người đó sẽ cố kỵ hơn. Với lại mẹ chồng của
tiểu thư lại là dì ruột của người, nên cuộc sống sau này của người sẽ
khá hơn một chút.” Hạ Ngữ biểu đạt lại ý của Ôn Uyển.
“Ôn Uyển muội muội, cám ơn muội.” Thanh
Thủy vạn phần cảm kích. Không nghĩ tới Ôn Uyển lại còn vì nàng mà lo
liệu mọi việc. Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ, chúng ta đều là nhưng người không cha không mẹ, đồng bệnh tương liên ( cùng cảnh ngộ ) mà thôi.
Ôn Uyển vừa nói xong, đã tự cảm thấy
không đúng, cha mình Bình Hướng Hi vẫn còn ở đây, bất quá nghĩ tới có
người cha như vậy cũng giống như không có, nên cũng bình thường trở lại.
Cổ ma ma nhìn bộ dáng cúi đầu bi thương
của Ôn Uyển. Quận chúa có phụ thân cũng như không có, cho dù Phò mã còn ở đây nhưng trong lòng Quận chúa, phò mã giống như đã chết rồi.
Một mật báo lập tức được truyền đến tay của hoàng đế, sau khi hoàng đế xem xong, lầm bầm nói: mượn lực đánh
lực, chiêu này rất tốt. Nhưng sau đó lại thở dài tiếc nuối, Ôn Uyển
không phải là nam nhi, bằng không mình đã có thể hảo hảo đào tạo rồi.
Hành phương các:
“Quận chúa, Tam thiếu gia tới.” Ôn Uyển
nghe Thượng Vệ tới, liền lộ ra nụ cười khó có được. Trong các huynh đệ
tỷ muội của nàng ở Bình phủ thì Thượng Vệ đối xử tốt với nàng nhất.
Thỉnh thoảng sẽ mua một ít lễ vật tặng nàng, đối với nàng tràn đầy thiện ý.
“Quận chúa, huynh mang giấy tuyên thành
đến cho muội nè, giấy này sử dụng vô cùng tốt. Muội cứ dùng thử đi, nếu
cảm thấy tốt, sau này huynh sẽ mua nhiều hơn.” Ôn Uyển nhìn một chồng
giấy dày gần bằng năm quyển sách.
“Quận chúa nói, đã khiến cho thiếu gia
tốn kém. Sau này, người không nên mua những thứ này nữa, nói thế nào,
người vẫn chưa thể tự mình kiếm tiền, nên không thể quá hoang phí.” Hạ
Ngữ nói.
“Những thứ này cũng không đáng bao
nhiêu, đem đến để khi muội rảnh rỗi có thể tập viết chữ. Không có gì,
huynh phải trở về đây, chút nữa cha còn đến kiểm tra việc học của huynh. ” Thượng Vệ nói xong, vội vàng chạy ra ngoài. Ôn Uyển thấy vậy cười
không ngừng.
Hành phương các:
“Quận chúa, Quận chúa. Tô Tương đại nhân tới.” Hạ Ngữ vạn phần cao hứng, Ôn Uyển nghe thấy, vội vàng đi ra ngoài đón. Không phải chỉ có một mình Tô Tương tới, phía sau còn có thêm một
lão giả nữa, người đó ước chừng cũng khoảng năm sáu chục tuổi, Ôn Uyển
nhìn lão giả kia, lại càng cao hứng.
Ôn Uyển vừa thấy bọn họ, vội vàng hành
lễ. Hai người thản nhiên tiếp nhận, sau đó Tô Tương nói với Ôn Uyển, ông cậu tới đây để xem điều kinh ngạc của cháu đây, Ôn Uyển cao hứng mang
ông cậu cùng với vị lão giả kia đến Hành Phương các, thái độ vô cùng
cung kính, không hề có một chút phong phạm của Quận chúa hoàng gia. Vị
lão giả kia nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, âm thầm gật đầu.
Đến Hành Phương các, Ôn Uyển cẩn thận
từng li từng tí lấy ra một bản tự thiếp, trân quý giống như bảo bối, từ
từ mở ra. Tô Tương cùng lão giả nhìn bộ dạng cẩn thận của Ôn Uyển, lại
âm thầm gật đầu.
“Thật là, thật là hành thư ( một kiểu viết chữ Hán gần giống với chữ Thảo )《 Lan Đình Tự 》(1) của Vương Chi Hi (2), Tô Tương, ngươi đúng là không có lừa gạt ta nha, mặc dù chỉ là bản dập (3), nhưng bản dập trên đời
này cũng chỉ còn sót lại có hai bản. Lão hủ là người có tuổi rồi, được
nhìn thấy Thư thánh >, thì có chết cũng
không tiếc.” Lão giả giống như đang cầm trân bảo hiếm thế, sờ soạng từng chữ từng chữ một, kích động thiếu chút nữa lệ nóng doanh tròng.
(1), (2): http://vi.wikipedia.org/wiki/V%C6%B0%C6%A1ng_Hi_Chi
BẢN DẬP : bản sao nguyên khổ hình một
vật hoặc môtip chạm khắc hay đắp nổi, chủ yếu nhằm truyền đạt tác phẩm
nổi như tấm bia, phù điêu, tiền kim loại, huy chương, …vv… Cách làm:
thoa khắp bề mặt vật mẫu một chất dính đủ để giữ giấy khỏi bong rồi áp
giấy lên, phun ẩm và ấn nhẹ cho mặt giấy khuôn theo các chỗ lồi, lõm;
khi các chi tiết hiện rõ thì phết mực hay màu lên; khi giấy gần khô mới
bóc ra đem bồi cho thêm cứng.
Ôn Uyển khoát khoát tay, cao hứng xoay người đi, lại từ bên trong lấy ra một bảng chữ mẫu khác, cẩn thận đặt lên bàn.
“Đây là khải thư (4)《 Lưu trung sứ thiếp thuộc 》thuộc “thể chữ nhan” của Nhan Chân Khanh (5), đây là bút tích
thực nha.” Tô Tương mở ra nhìn, cẩn thận sờ soạng, nhìn kỹ cảm thấy tức
cười. Hai người đều có chút không tin hỏi, từ đâu mà nàng có được những
thứ này.
(4), (5): http://nguoihieuco.blogspot.com/2012/06/so-luoc-ve-lich-su-thu-phap-trung-quoc.html#ixzz2hmMYhb4R
“Quận chúa nói, đây là của cậu Chu vương tặng cho nàng, lúc ấy nàng cũng giật mình giống như hai vị đại nhân bây giờ. Hai vị không biết chứ, khi Quận chúa thấy hai bản chữ mẫu này, cao hứng đến thiếu chút nữa ngất đi, thích đến nỗi muốn ôm quyển sách ngủ. ” Hạ Ngữ ở bên cạnh cười nói.
Hai người nghe vậy trong lòng rất cao
hứng. Bất quá kỳ quái hỏi, cháu biết đây là đồ thật? Ôn Uyển gật đầu
nói, nhất định cậu Chu vương sẽ không tặng đồ giả cho mình. Sau đó nàng
cũng đã đi thăm dò tài liệu lịch sử, mới biết được hai bản chữ mẫu này
còn trân quý hơn so với trong tưởng tượng của nàng. Cậu Chu vương đúng
là đã tặng cho mình một phần đại lễ.
”Ôn Uyển, cháu có thể cho ta bảng chữ mẫu này không?” Lão giả hưng phấn nói.
Ôn Uyển lắc đầu, nói, đây là quà của cậu Chu vương tặng cho mình, không thể đưa cho người khác được.
“Cháu xem ta này, cao hứng đến nỗi hồ đồ rồi. Ta làm sao có thể muốn bảng chữ mẫu quý giá như vậy, ý ta muốn
nói, cháu có thể cho ta mượn hay không, để ta có thể xem xét tường tận
một thời gian ngắn.” Ôn Uyển nghe như vậy, đương nhiên không phản đối.
Nàng tỏ vẻ, bây giờ mình mới học tới khải thư thể chữ Nhan của Nhan Chân Khanh, còn chưa bắt đầu học hành thư, mượn mấy năm cũng không có vấn
đề.
“Bảng chữ mẫu ngươi đã mượn được, vậy
còn chuyện của ta nhờ thì sao?” Tô Tương cười nói. Lão giả nói không
thành vấn đề, không thành vấn đề. Ôn Uyển vừa nghe, chuẩn bị bái sư. Lão giả liền khoát tay, nói không phải là ta, là đệ tử của ta. Chờ sau khi
hắn trở lại, sẽ để cho hắn nhận cháu làm học sinh, hắn nhất định cũng sẽ vừa ý người học sinh này.
Ôn Uyển cung kính cúi chào tạ lễ, hai
người thấy nàng cung kính như vậy rất hài lòng. Cả ba đang nói chuyện,
thì không biết Quốc công gia ở đâu vội vàng chạy tới.
“Tô Tương đại nhân, Hải học sĩ, vinh
hạnh, thật vinh hạnh. Hai người đến Bình phủ, nhưng học trò lại không
tiếp đãi chu đáo, thật là thất lễ, thất lễ.” Bình Hướng Thành vừa nhận
được tin tức, vội vàng chạy tới.
Một người là Tể tướng, một người là nội
các học sĩ, đây là hai người mà tất cả các học sinh trong thiên hạ đều
ngưỡng mộ. Trước kia không có cơ hội nịnh bợ, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, đương nhiên là phải cố gắng kết thân. Nếu có thể tạo lập quan hệ
tốt với bọn họ, tiền đồ của con trai mình sau này cũng không cần phải lo rồi.
”Không cần, ta nghe Ôn Uyển nói…, nàng
sưu tầm được hai bảng chữ mẫu của danh gia, nên cố ý mời Hải lão sang
đây xem. Bây giờ đã xem xong rồi, cần phải trở về. ” Tô Tương rất bình
tĩnh nói, Hải lão cũng cười nói, chúng ta thừa dịp có chút ít thời gian
rảnh rỗi nên tới đây xem, bây giờ phải trở về.
Lúc đưa hai người họ ra đến cửa, Ôn Uyển hướng về phía Hải lão làm mấy động tác, mặt Hạ Ngữ đỏ lên, không chịu
mở miệng thuật lại lời của Ôn Uyển. Hải Lão tỏ vẻ, ngươi cứ việc nói đi, ta sẽ không tức giận.
“Quận chúa nói, ngài phải bảo đảm không
được để cho bảng chữ mẫu này bị sâu bọ cắn, không thể để cho nó bị sứt
mẻ gì, lại càng không được để cho trộm nhớ thương.” Hạ Ngữ nói xong, xấu hổ cúi đầu. Quận chúa thật sự rất hẹp hòi.
“Ha ha, ha ha. . . . . .” Hải lão nghe
xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười to. Tô Tương ở bên cạnh cũng ha
hả cười lớn. Cái nha đầu này, thật rất thú vị.
Hải học sĩ trịnh trọng bảo đảm với Ôn
Uyển, khi đem trả lại cho nàng tuyệt đối sẽ không có tổn hao gì, sau đó
mới lên xe đi về. Tô Tương cười ha hả đáp, sau này có vật gì tốt, nhất
định phải để cho ông cậu xem trước. Ôn Uyển lập tức gật đầu tỏ vẻ nhất
định, nhất định.
Quốc công Gia chỉ có thể trơ mắt nhìn
hai lão lướt qua như vậy, rất ảo não. Sau đó quay đầu lại, nhìn cô cháu
gái của mình, thần sắc phức tạp.
Cuối cùng mới lên tiếng hỏi, làm sao
cháu có được bảng chữ mẫu danh gia này? Ôn Uyển lắc đầu, nói là cậu Chu
vương tặng cho nàng, rất trân quý, chỉ có một bản.
Quốc công Gia nghe vậy, liền đoán được
đồ lần đó là do người của Chu Vương phủ đưa tới, không nghĩ tới, lại
trân quý như vậy. Xem ra mình cũng nên đi tìm một chút đồ danh gia để
cho Thượng vệ có thể bái một tiên sinh tốt, nghĩ như vậy, cũng không
thèm để ý đến lời của Ôn Uyển.
Nào biết đâu rằng, sau này Ôn uyển vì
chuyện này mà phải rước lấy một trận chê cười của người khác. Sau đó, Ôn Uyển lại trãi qua thêm mấy ngày bình lặng nữa.
”Quận chúa, Ngũ lão gia mời người qua đó một chuyến.” Hạ nhân đến bẩm báo .
Ôn Uyển đi ngũ phòng, nhìn bốn phía,
không gặp cha của mình, chỉ nhìn thấy An thị, An thị thân mật đi lên
trước, Ôn Uyển lui về phía sau môt bước, lạnh lùng nhìn nàng. Tại sao
trên đời này lại có người mặt dày như vậy, mặt dày đến độ có thể so với
tường thành, nàng nhìn thử xem bà ta còn có thủ đoạn gì.