“Được rồi , ít ở chỗ này tỏ vẻ đi. Ông ngoại với cậu con còn có chính sự phải nói, con hãy đứng ở cửa đợi, đừng giả vờ ngu ngốc nữa.” Hoàng
đế tự nhiên biết Ôn Uyển đây là đang giả vờ, liền cười mắng.
Ôn Uyển nghe vậy lắc đầu, rất tự giác đi ra ngoài. Mình mới không cần nghe bọn họ nói chính sự, vừa mệt lại còn phải gánh thêm một đống lớn
bí mật, thật phiền toái.
Hoàng đế nhìn thấy thế thì trong lòng không khỏi gật đầu. Sau đó quay sang hỏi Trịnh Vương một chút chi tiết việc xử lý những người dân ở Hà
Nam, cơ bản là ở trên tấu chương đã viết rõ ràng.
Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển ở trước mặt hoàng đế còn có thể giả vờ ngu
ngốc nhưng hoàng đế lại không hề tức giận mà chỉ cười mắng thì vô cùng
ngạc nhiên. Không nghĩ tới. Hắn thật không nghĩ tới Ôn Uyển lại được phụ hoàng sủng ái đến như vậy, trông hai người không khác gì những đôi ông
cháu bình thường. Trong thâm tâm hắn thập phần kinh hãi. Khó trách những người khác lại muốn giết Ôn Uyển đến như vậy, nếu đổi lại hắn là Triệu
Vương cũng sẽ lo lắng. Có một người như thế ở trước mặt hoàng đế thì
nhất định phải tìm cách diệt trừ. Nhưng mà hắn rất nhanh liền thu lại
tâm tình, thành thật trả lời từng câu hỏi mà hoàng đế đặt ra.
Nếu Ôn Uyển biết Trịnh Vương giờ phút này có ý nghĩ như vậy nhất định nàng sẽ cầm dây thắt cổ mình thôi. Nàng không phải cũng chỉ cùng ông
ngoại hoàng đế giống như những đôi tổ tôn bình thường thôi sao? Tại sao
những người này lại từng bước từng bước nhìn không vừa mắt như bị bệnh
mụn cơm vậy! Ngay cả người cậu mà nàng kính yêu nhất cũng không ngoại
lệ. Thật là không còn chỗ để nói mà.
“Việc lần này ngươi làm rất tốt, trẫm rất lấy làm vui lòng. Ngươi
trước lui xuống đi, Ôn Uyển vẫn còn đang ở bên ngoài chờ ngươi đó. Lát
nữa hãy cùng trẫm ăn trưa.” Hoàng đế dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh nói với
Trịnh Vương.
Trịnh vương có chút thụ sủng nhược kinh, vừa vui lại vừa thấy sợ liền hành lễ rồi đi ra ngoài. Ngay lúc đó, trong mắt hoàng đế bỗng xuất hiện một luồng ánh sáng sắc bén.
Ôn Uyển ở bên ngoài đợi một hồi thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân.
Nàng còn đang phân vân rốt cục là người nào thì thấy đúng là Trịnh Vương liền cao hứng chạy qua. Trịnh Vương thật bất đắc dĩ tiếp được nàng, nếu không nàng nhất định sẽ ngã xuống. Sau khi thấy Ôn Uyển đã an toàn thì
lớn tiếng khiển trách“Con bây giờ đã là một đại cô nương rồi, ở đâu cho con động một chút là ôm người này người nọ, thật là không có một chút
lễ nghi phép tắc gì cả! Những lễ nghi con học lúc trước giờ đi đâu hết
cả rồi? Thật là không chịu được mà. Cho dù bây giờ phụ hoàng đang sủng
ái con thì cũng không được vô phép tắc đến như vậy chứ!”
Ôn Uyển vẻ mặt suy sụp, nàng cúi đầu, bày ra một dáng vẻ đầy ủy
khuất, nhìn như sắp khóc, trông rất đáng thương. Thấy vậy, trong lòng
Trịnh Vương liền mềm mại một mảnh, vuốt đầu nàng, nhìn nàng rất không
cao hứng thì thật bất đắc dĩ phải nâng nàng lên ôm vào ngực. Ôn Uyển lúc này mới vui vẻ ra mặt, hai tay ôm cổ Trịnh Vương, còn dùng mặt chà chà
vào mặt Trịnh Vương, trông vô cùng thân mật.
Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển bày ra dáng vẻ trẻ con thì không khỏi bật
cười. Hắn ở trong lòng thì ôm Ôn Uyển còn nàng lại chỉ đường dẫn tới
phòng mà nàng hay luyện chữ. Trịnh Vương nhìn cách bày trí trong phòng
thì không khỏi tán thưởng. Nhìn vật bày trí không có cái nào là không
phải trân phẩm, hẳn là phải rất dụng công chọn lựa, xem ra phụ hoàng
thật là yêu thương nha đầu này.
Hoàng đế đứng ở cửa, nhìn hai cậu cháu một bộ dạng như hai cha con
thì trong lòng không khỏi quay cuồng. Thật lâu vẫn không lấy lại được
bình tĩnh. Nếu như chẳng qua là giống nhau một chút thì còn có thể nói
là trùng hợp. Nhưng mà khuôn mặt hai người cơ hồ giống nhau như đúc, vậy thì làm sao có thể coi là trùng hợp được? Hơn nữa thời gian Tô Quý phi
cùng Đỗ Dung Hoa sinh hài tử chỉ cách nhau có đúng một canh giờ. Quan
trọng nhất là hài tử chết yểu lại là đứa sinh trước, Trịnh Vương lại là
hài tử sinh sau, hơn nữa lại là đứa trẻ được sinh ra trong lãnh cung.
Lúc lão Bát mới ra đời, bởi vì ông đối với Đỗ Dung Hoa chán ghét cực độ
nên bên cạnh Đỗ Dung Hoa lúc ấy cũng chỉ có một nha hoàn hầu hạ nên căn
bản là không có ai đi chú ý nàng. Chờ Ôn Uyển xuất hiện sau này, ông mới đi thăm dò tìm hiểu, rõ ràng phát hiện hôm đó căn bản là không có an
bài người nào đi qua chỗ Đỗ Dung Hoa để đỡ đẻ, mà vào hôm đó, thiếp thân nha hoàn của Đỗ Dung Hoa cũng đã chết. Chết như thế nào thì lại tra
không ra.
Trong thiên hạ này làm sao lại có nhiều trường hợp trùng nhau đến như vậy. Đỗ Dung Hoa là có một đôi mắt hoa đào, mà mình lại là một đôi mắt
đen, thì làm sao có thể sinh ra được một hài tử mắt hạnh. Trước mắt hắn
dần hiện ra tướng mạo một nữ tử. Mà nữ tử này lại chính là người con gái ông yêu thương nhất- sư muội của ông- Tô Quý phi, Tô Phượng, cũng là
người sỡ hữu một đôi mắt hạnh. Nhìn hai thân ảnh, hoàng đế như thấy lại
sư muội đã mất của mình, ánh mắt của Trịnh Vương, ánh mắt của Ôn Uyển
cùng mắt hạnh của sư muội là cực kỳ giống nhau.
Hơn nữa, trải qua hai tháng tiếp xúc, ông biết Ôn Uyển là một đứa nhỏ bề ngoài ôn nhu nhưng bên trong lại lạnh lùng.Ngoài mặt nàng đối xử với ai cũng ôn ôn nhu nhu nhưng hoàng đế biết đứa trẻ này có ý thức phòng
ngự vô cùng lớn. Nếu nàng đã không tín nhiệm người nào thì sẽ lập phòng
vệ với người đó. Muốn đi vào trong lòng của nàng, trở thành người nàng
chấp nhận thật là một điều còn khó hơn lên trời. Đối với người thân cận
mình thì nàng cũng chỉ cho phép đó là những người tuyệt đối trung thành. Sau nhiều ngày quan sát, ông có thể nhận thấy nàng đối với Tô Tướng
thân cận, đối với ông gần gũi, còn với những người khác chỉ là ôn hòa
hữu lễ lại có phần xa cách mà thôi.
Nhưng bây giờ nhìn nàng đối với Trịnh vương lại tràn đầy tình cảm,
vui sướng ấy chắc chắn là xuất phát từ bên trong phát ra, khôn hề có một chút hư tình giả ý. Nàng hướng về phía Trịnh Vương khoe mẽ thật sự là
không hề ẩn chứa chút giả dối, dường như tự nhiên là như thế. Thái độ
của Ôn Uyển đối với Trịnh Vương cực kỳ thân thiết, cảm giác so với thái
độ đối với mình còn có hơn. Tất cả mọi thứ đều ở chung một chỗ, chẳng lẽ đây cũng chỉ là trùng hợp thôi hay sao? Làm hoàng đế thì sẽ không hề
tin đó chỉ là sự trùng hợp. Huống chi còn có một thứ mà ông không tiết
lộ với ai cũng như không dám đụng đến.
Hoàng đế đi vào phòng ngủ, từ trong mở ra một ô vuông, lại từ tầng
dưới cùng của nó lấy ra một cái hộp, mở hộp rồi lấy một hộp gỗ lim vàng
bên trong ra, hắn cầm trên tay, ngồi xuống giường, trên mặt để lộ tia
hoài niệm cộng với một chút do dự cùng đấu tranh.
Cái này hộp chính là thứ Ôn Uyển vẫn luôn nghĩ đến, cũng là thứ mà
Trịnh Vương ngày đêm tìm kiếm, hộp gỗ lim vàng. Triệu vương cũng một mực tìm cái hộp này, Hiền phi cũng tìm nó, Tô Tướng cũng một mực thăm dò.
Rất nhiều người đều đang tìm kiếm cái hộp này. Nhưng tất cả mọi người
lại không hề biết nó đã sớm ở trong tay của hoàng đế.
Hoàng đế chuyển động chiếc hộp, xoay vài vòng liền mở ra, bên trong
chứa rất nhiều thứ, hầu hết đều là những thứ linh tinh. Đem tất cả mọi
thứ trong đó lấy ra, gõ vài cái thì nghe tiếng “cách cách”, là cách âm.
Đây hẳn còn chứa đồ vật khác nữa ở bên trong. Lúc này đây trong mắt
hoàng đế lại càng dãy dụa hơn trước.
Cái hộp này đã ở trong tay ông cũng được bốn năm rồi. Ban đầu sau khi chuyện kia xảy ra nên ông để cho {ám vệ} của mình đi tìm, không quá mấy ngày thì chiếc hộp đã ở trên tay ông. Ông chỉ mới nhìn liền biết rằng
nó có tường kép. Tình hình lúc đó thật rõ ràng, chiếc hộp này chắc chắn
là do Tô Quý phi để lại cho Phúc Huy, tường kép chắc chắn là để cất giữ
thứ gì đó. Mà Ôn Uyển lại giống lão Bát đến thế kia thì càng làm cho ông nổi lên nghi ngờ. Nhưng bởi vì đủ loại cố kỵ nên cho tới bây giờ ông
vẫn chưa mở nó ra. Hiện tại ông lại do dự không biết có nên mở nó ra hay không. Suy nghĩ một hồi thì ông vẫn thả nó xuống. Hiện tại vẫn chưa
phải thời điểm để mở nó. Không thể mở nó ra lúc này được, nếu không sẽ
ảnh hưởng đến quyết định của mình.
“Ừ, chữ viết bây giờ nếu so sánh với lúc trước thì đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi. Chắc mấy tháng qua con cũng không có có lơ là việc học đâu
nhỉ.” Trịnh Vương gật đầu tỏ vẻ hài lòng, cậu cháu mỗi tháng đều viết
thư cho nhau. Hầu như mọi việc lớn nhỏ thì Ôn Uyển đều viết thư gửi
Trịnh Vương. Cũng bởi vì tần suất gửi thư này nên tính tình của Ôn Uyển
Trịnh Vương đều rất hiểu. Hắn biết Ôn Uyển thích kiếm tiền nhưng không
phải là một người yêu tiền. Nếu quả thật trong mắt chỉ có tiền thì cũng
sẽ không cho hắn tham dự cổ phần vào. Chẳng qua là tại sao nha đầu này
làm việc ấy cũng phải dối gạt hắn? Nếu không phải biết nàng có thể làm
chuyện này, thì hắn cũng sẽ không tập trung nhiều tiền bạc vậy cho nàng.
Ôn Uyển nghe được khích lệ của Trịnh Vương thì vô cùng vui vẻ, tựa
như ăn được mật ngọt vậy. Nàng vô cùng đắc ý lắc lư cái đầu, híp híp mắt lại rồi cười. Sau đó ra dấu vài cái nhằm hỏi Trịnh Vương ít chuyện về
Hà Nam.
Trịnh vương cười nói với nàng mọi chuyện ở Hà Nam, đơn giản chính là
mọi người dân bị nạn ở Hà Nam đã được dàn xếp tốt, không có ai phải chết đói.
Ôn Uyển nghe đến say mê, sau khi nghe xong thì giơ ngón cái lên, tỏ ý cậu thật lợi hại. Chuyện như vậy đối với nàng mà nói thì xử lý vô cùng
khó khăn nhưng khi ở trong tay cậu lại đơn giản như hỏi hôm nay ăn cơm
thế nào? Điều này hỏi sao không khiến nàng không bội phục cho được!
Trịnh vương vuốt vuốt đầu Ôn Uyển nói” Không có Ôn Uyển lợi hại của
chúng ta thì có thể đi đâu gom góp được nhiều tiền đến như vậy chứ! Vậy
thì làm sao những người dân kia có thể nhanh chóng được an bài thích
đáng đến như vậy? Còn có nhờ Ôn Uyển conphòng ngừa chu đáo nên mới cứu
được không biết bao nhiêu người, những thứ này đều là công lao của Ôn
Uyển. Cậu đây cũng chỉ là chân chạy việc mà thôi.”
Ôn Uyển lắc đầu, cậu nàng thật đúng là khiêm nhường. Đây là điều mà
một người chạy việc có thể làm được sao? Đối với nàng mà nói thì đây là
một điều muôn vàn khó khăn.
Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển, lại nhìn ra ngoài, thấy không có ai mới nhẹ giọng hỏi ” Uyển Nhi, ban đầu con quyết định quyên tiền thì tại sao lại quyên lớn đến như vậy. Viết thư cho ta cũng không nói rõ. Làm hại cậu
trong nháy mắt bắt đầu nghĩ đến con muốn tàng trữ lương thực. Ôn Uyển,
con làm như vậy rốt cuộc là tại sao? Là có người đối với con bất lợi
phải không?”
Nếu như không phải đối với Ôn Uyển bất lợi thì hài tử này làm sao khi viết thư lại không nói rõ ràng minh bạch cơ chứ. Chỉ đơn giản là nói
hai câu muốn tiền, ngay cả thiếp thân nha hoàn bên cạnh là Hạ Ảnh cũng
không biết. Nói cách khác chính là lúc ấy người bên cạnh cũng không làm
cho nàng tin tưởng. Nếu không nàng cũng sẽ không làm như vậy.
Ôn Uyển nhìn Trịnh vương một cái, gật gật đầu, ở trên giấy trắng
viết” Cậu, con từ trước cũng cảm giác được luôn có người âm thầm giám
thị con. Mấy năm qua, chỉ cần ở chỗ con có gió thổi cỏ lay thì người bên ngoài liền biết được đến nhất thanh nhị sở. Con đang hoài nghi có người ngầm ám hại con. Còn có lần này, lúc đầu con chỉ là muốn lấy giá tiền
thấp để mua lương thực trợ giúp dân bị nạn mà thôi. Vậy mà con lại phát
hiện Ngọc Phi Dương tự cấp cho con một mức giá thấp. Lúc ấy thì con đã
phát hiện điều này là không được bình thường. Nếu quả thật trữ lương
thực để làm ăn thì con có thể lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục. Người này
thật không ngờ lại âm thầm đối phó con lâu đến như vậy. Nếu như con đem
lời nói thật nói ra thì những người đó nhất định sẽ động thủ với con.
Cho nên con mới không dám nói thật với cậu. Cậu, Ôn Uyển thật cũng không phải cố ý muốn giấu cậu. Cậu, người không nên tức giận.”