Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Ôn Uyển đã bị Cố ma ma kéo dậy, nói phải
đi thỉnh an cho Bình mẫu. Ôn Uyển rất không muốn đi, nhưng mà Cố ma ma
nói đây là quy củ. Cái quy củ chó má gì thế, nhưng Ôn Uyển vẫn phải cố
nén thái độ buồn nôn trong lòng, chịu khuất phục thực tế.
Lúc Ôn Uyển đi thỉnh an, mới biết hôm qua tổ mẫu bị cảm phong hàn,
Thanh Trâm của Đại phòng phát sốt. Phu nhân Tam phòng té ngã, phu nhân
Ngũ phòng phát sốt nóng rừng rực; ba hài tử cũng đổ mồ hôi. Trong phủ,
đã sớm người ngã ngựa đổ.
Bởi vì Hà Hoa Viên khá xa, nên không có được tin tức. Ôn Uyển vừa
nghe, thì sửng sốt. Lúc này mình vừa trở lại, nàng liền ngã bệnh. Chẳng
lẽ mình là thật sự khắc người.
Ôn Uyển trước tiên đi thỉnh an Lão phu nhân, khi đến sân đã bị ngăn
lại. Đại nha hoàn nói Lão phu nhân thân thể khó chịu, bảo nàng đi trở
về. Nhưng mà mới vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Thanh Hồng, người của đại
phòng đi ra ngoài. Mang theo đồ đi các phòng khác bái phỏng.
Ôn Uyển quay đầu chuẩn bị đi trở về, lại thấy ở cửa có một bà tử đang đợi, nói là Đại phu nhân cho mời. Đến Đại phòng, Hứa thị rất là hòa ái.
Đại phòng:
“Ôn Uyển a, để cho cháu chịu ủy khuất rồi. Khụ, trong nhà nhiều
người, tự nhiên tâm tư cũng không giống nhau. Cháu không nên để ở trong
lòng, khoan dung nhiều một chút.” Hứa phu nhân đối với nàng vô cùng hòa
ái. Làm cho Ôn Uyển có chút không hiểu được, sau đó, thấy nàng nhiệt
tình như vậy, lại càng khó hiểu.
Không có chuyện gì mà lấy lòng, thì không phải gian xảo tức là đạo chích. Trầm mặc mà chống đỡ, là biện pháp ứng đối tốt nhất.
“Ôn Uyển, mấy ngày này xác thực là rất lộn xộn. Nếu cháu thiếu cái gì cần cái gì, sai bảo người nói cho ta một tiếng, nếu như có người chậm
trễ cháu, không cần sợ các nàng. Bá mẫu nhất định sẽ trừng phạt thật
tốt.” Đại phu nhân vô cùng từ ái nói.
Ôn Uyển nghe, liền nhìn tấm bình phong bên cạnh, được làm từ mười hai tấm gỗ tử đàn khảm ngà voi chạm hoa văn ánh thủy tinh, toàn bộ mở ra,
đẹp đến mức làm cho người ta không rời được mắt mở mang kiến thức. Ôn
Uyển bước tới, sờ sờ, đúng là đồ thủ công mỹ nghệ tài giỏi. Đem về hiện
đại bán, khẳng định trị giá vài tỷ .
“Ôn Uyển. . . . . .” Đại phu nhân thấy tâm tư Ôn Uyển dường như không có ở chỗ này. Ôn Uyển cười cười, nói mấy lời khách sáo. Đang nói lúc
chuyện, thì muốn ở lại ăn cơm trưa. Bên kia có một cái nha hoàn tới đây
nói, người Ngũ phòng tới mời Thập tiểu thư qua. Đoàn người, đi Ngũ
phòng.
“Phu nhân, thập tiểu thư có ý gì. Chẳng lẽ là muốn hướng ngươi đòi
tấm bình phong này, Thập tiểu thư cũng có ánh mắt tốt. Tấm bình phong
này trị giá chừng vài ngàn lượng bạc đấy.” Bà tử bên cạnh thấy, thì cau
mày. Đối với hành động này của Ôn Uyển bà thấy rất trơ trẽn.
“Ta cũng không rõ đứa bé này rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Bất quá khẳng định không phải là nghĩ tới muốn tấm bình phong này. Hài tử này không
phải là người kiến thức hạn hẹp, hơn nữa mấy thứ trang trí trong Hà Hoa Viên so với cái này không thể kém hơn, tất cả cũng được nàng thu lại để trong khố phòng. Nhìn ra không phải là người tham đồ có giá trị. Hài tử này làm cho người ta nhìn không thấu.” Đại phu nhân suy nghĩ sâu xa.
Vào trong phòng, một quản sự ma ma ngoài cười nhưng trong không cười đứng ở nơi đó nói. Thỉnh an cho phu nhân, liền ở trong sân thỉnh an là
tốt rồi . Cũng không thể lại đem xúi quẩy mang đến cho phu nhân nhà
mình, hơn trong viện còn có mấy vị công tử cùng tiểu thư. Ôn Uyển bắt
chước cười cười, đem Hạ Hà giận đến muốn chết, Tử Lăng sắc mặt cũng rất
khó coi.
Cố ma ma cũng cùng nhau đi tới, sớm nhịn một bụng lửa giận. Lúc trước là đối với các vị chủ tử, nàng cũng là nhịn, hiện tại một bà tử, thế
nhưng cũng dám hướng về phía Ôn Uyển khiêu khích. Bản thân nàng, cười
lạnh rồi tát một cái xem như chào hỏi lên rồi.
“Ngươi là cái thứ gì, tiểu thư của chúng ta cũng là ngươi có thể bôi
bẩn à. Cái gì mà phu nhân với không phu nhân, tiểu thư của chúng ta là
tới thỉnh an vớiphò mã gia, những thứ chó mèo khác, cũng xứng đáng để
cho tiểu thư của chúng ta thỉnh an sao? Họ là cái thá gì. Cũng không sợ
tổn thọ.” Cố ma ma ở đây mắng. Khiến Tử Lăng trợn tròn mắt nhìn, sau đó
cúi đầu. Đối với tiền đồ đen tối của mình, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Tiểu thư.” Trên đường trở về, những nha hoàn bà tử kia, thấy đoàn
người Ôn Uyển tới đây, liền né ra rất xa. Một hài tử, mà để cho người ta tránh như rắn rết. Thì sẽ khổ sở bực nào nha! Cố ma ma thấy vẻ mặt Ôn
Uyển bình thản, bộ dáng không khổ sở một chút nào, trong lòng càng chua
xót không dứt.
Đến lúc sau khi trở về chỗ ở, còn chưa tới buổi trưa, liền truyền tới tin phụ thân đại nhân, ngựa của Bình Hướng Hi nổi chứng. Làm hắn gãy
chân, may mắn là không có chết. Ôn Uyển được tin tức, ngược lại hướng về người những người khác cười một chút. Trở lại liền gặp họa nhiều như
vậy, khiến nàng mang tội người thực sự khắc phụ khắc mẫu. Đương nhiên,
nếu quả thực đã chết thì mới tính, Ôn Uyển sẽ rất tự giác cho là mình đã khắc phụ đó, còn trùng hợp nữa. Nhưng mà chẳng qua là bị thương, cộng
thêm một ít chuyện tình trước đó, vậy khắc phụ khắc mẫu kia liền ngấm
không biết bao nhiêu nước bẩn.
“Tiểu thư, bây giờ làm thế nào cho phải?” Cố ma ma được tin tức, lập
tức gấp đến độ xoay quanh. Ôn Uyển vẫn tiếp tục an tĩnh ở thư phòng
luyện chữ. Nhóm người Hạ Hà, tất cả cũng đều là gấp đến độ không xong.
Vừa thấy Ôn Uyển giống như là loại người không có chuyện gì, trong lòng
buông lỏng một chút.
Bất quá, Ôn Uyển vẫn đi Ngũ phòng, nhưng mà bị người ta chê cười cản trở về.
Đến xế chiều, Tam gia tuần tra cửa hàng xong, ngồi kiệu trở về. Kiệu
phu chân mềm nhũn, ngã xuống. Đem Tam gia từ trong kiệu té ngã ra ngoài, đụng đầu, lúc này vẫn còn hôn mê. Sau đó truyền đến tin tức, nói còn vỡ cả mặt .
Ban đêm, Thượng Vệ, Thượng Bân bị người đánh, toàn thân đổ máu. Được
người ta mang trở về. Hứa phu nhân cũng ổn, khiển trách Thượng Vệ một
trận, liền để cho người đi thỉnh đại phu. Cũng không có nói có quan hệ
gì với Ôn Uyển.
“Thật là tai họa, gieo hại tai họa ngàn năm. Bây giờ còn sống thế nào a, sau này cái nhà này sẽ hỏng mất thôi, đều không cần sống nha!” Mẹ
ruột của Thượng Bân, Lưu di nương ngồi ở trong viện khóc trời đập đất mà gạt lệ, mắng không dứt, loạn thất bát tao nguyền rủa lung tung nửa
ngày. Câu câu cú cú đều là chỉ hướng Ôn Uyển là khắc gia hại người, hại
con trai của nàng. Khiến trong phủ bị một trận ngựa ngã người đổ.
Lúc này, không khắc người, cũng không được. Trong phủ vì chuyện này
thoáng cái náo loạn ầm ầm. Lúc Hạ Hà các nàng đi lấy đồ, người người đều tránh rất xa. Buổi tối cơm cũng không có người đưa tới, Hạ Hà đi qua
đó.
“Dô, đại nha hoàn bên cạnh Thập tiểu thư, vẫn là đi ra từ Vương Phủ.
Cũng không phải là những người như chúng ta trêu chọc được. Bất quá,
chúng ta mặc dù là hạ nhân, không có quý giá như các ngươi, nhưng cũng
tiếc mệnh. Ngươi nên cách xa chúng ta một chút, Đại Hoa, bưng thức ăn ra để ở dưới gốc cây phía ngoài.” Một bà tử ngoài cười nhưng trong không
cười nói.
“Hừ, đồ mắt chó nhìn người thấp.” Hạ Hà lạnh lùng nói. Cũng không có
cách nào, không thể để cho tiểu thư không có cơm ăn đi! Thấy nhận trở về một bữa cơm thừa canh cặn. Cố ma ma giận đến muốn chết, nhưng không thể làm gì. Tử Lăng nhìn thấy nói, ta đi xem! Sau đó bưng trở lai mấy mâm
giống như món ăn.
Ôn Uyển cầm đũa, bình tĩnh ăn, ăn ăn, nước mắt ngăn không được rớt xuống.
Cố ma ma thấy, cũng càng không ngừng gạt lệ. Hạ Hà cũng một mực lau
nước mắt. Hạ Thiền cũng cúi đầu, lau nước mắt. Cũng may thấy Ôn Uyển rất nhanh khôi phục như cũ, lại là giống như lúc trước, sắc mặt bình thản,
mọi người lau nước mắt đều giả bộ tiếp tục làm công việc trong tay mình.
Buổi tối hôm đó, hai mươi sáu hạ nhân được đưa đến, có mười sáu người van xin được đi.
“Tiểu thư, người hãy cho chúng ta một con đường sống. Chúng ta còn có nhà có cửa, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Một lão bà tử nói
thẳng. Ôn Uyển khoát tay, hướng về phía người yêu cầu, Ôn Uyển hết thảy
đều cho đi. Còn dư lại mười người, ở nơi này là không có biện pháp khác; hoặc không hề tin tà ma; dĩ nhiên, cũng có không sợ chết. Còn có một
chút, trong lòng đã tính toán. Bất kể nguyên nhân gì, có thể lưu lại
mười người. Đối với Cố ma ma mà nói, trong lòng cũng rất an ủi.
Ôn Uyển ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, choàng áo khoác đi tới trong viện. Trong viện rất đẹp, đặc biệt là mấy bồn hoa quỳnh
kia. Ôn Uyển nhìn hoa, lẳng lặng đi tới hành lang, ngồi xuống đất.
Khuya hôm nay ánh trăng rất đẹp, ánh trăng như bạc trải đầy đình viện này, rừng cây chung quanh, trên nóc đầy ánh sáng màu bạc, trong rừng
nổi bật các hình ảnh màu đen, yên tĩnh nghiêm túc đặt ở nơi đó.
Nhìn ban đêm nghiêm trang dày đặc, Ôn Uyển nghĩ tới chuyện hôm nay đã xảy ra ở Bình gia, cũng buồn cười. Ôn Uyển đoán rằng, hôm nay chẳng qua là màn mở đầu, ngày mai còn có thể tiếp tục. Những người này, không
chứa chấp nàng.
“Tiểu thư, ngủ đi, đã muộn” Hạ hà cho rằng Ôn Uyển là lo lắng những
lời đồn đãi kia. Ôn Uyển không có lên tiếng, vào phòng đi ngủ. Cũng là
không nhìn thấy lúc xoay người, có một bụi hoa quỳnh nở rộ, màu sắc tươi đẹp. Nhưng rất nhanh liền khô héo.
Buổi sáng ngày thứ ba ở Bình gia :
Đợi nửa ngày, mới chờ tới bữa ăn sáng. Làm một cái bánh bao chay, một chén cháo gạo trắng lạnh, trong đó có mấy hạt gạo đều có thể đếm được
rõ ràng. Thấy vậy trong mắt mấy nha hoàn bên cạnh bốc lửa. Ôn Uyển cũng
không thèm để ý, chẳng qua là từ từ ăn. Ăn xong lau miệng, liền dẫn
người đi ra ngoài.
Ngũ phòng:
Dùng xong bữa sáng, Ôn Uyển vẫn đến thăm phụ thân bị thương.
Nhìn thấy phụ thân nghiêng người ở trên giường bày đặt núi đệm, một
bên đùi băng thạch cao, sắc mặt có chút xám trắng. An thị cũng ở đây
xiêu vẹo ngồi, trên đầu quấn khăn đỏ, chứa đầy vẻ già nua. Ba cái hài
tử, tất cả cũng ở một bên. Không có chuyện gì lớn, nhưng mà đều mang một bộ dạng tiểu lão đầu nghiêm cẩn; Lão Nhị Lão Tam thấy tinh thần phấn
chấn. Một ngày một đêm, bị sốt mà cứ như sinh long hoạt hổ vậy, trình độ của đại phu này, có thể nói là thần y.
Ôn Uyển hành lễ cho Bình Hướng Hi, sau đó liền đứng ở đó. An thị đợi
nửa ngày, cũng không thấy Ôn Uyển hành lễ vãn bối. Bà tử bên cạnh thì
vạn phần cảnh giác. An thị vô cùng tức giận, nhưng cố đè lại, chỉ biểu
lộ có chút bất mãn, nhưng hai cái phẫn nộ nhỏ nhìn chằm chằm Ôn Uyển.
“Khụ, Thanh Viện, đây là mẫu thân ngươi, qua đây hành lễ cho mẫu thân ngươi.” Bình Hướng Hi ho một tiếng, thấy bộ dáng thê tử không bình
tĩnh, liền nói.
Ôn Uyển nghi ngờ nhìn An thị, An thị lập tức ưỡn eo, đợi đến lúc Ôn
Uyển hành lễ. Ôn Uyển sau khi nhìn An thị xong, lại nhìn Cố ma ma. Cuối
cùng nhìn Bình Hướng Hi, rồi bật cười. Chẳng lẽ, nước của hai ngày
trước, không dủ nóng.
“Đều nói Bình gia là gia đình thư hương, xem ra, lời đồn đãi quả
nhiên là không thể tin. Bình gia, hóa ra cũng không biết lễ nghi như
vậy, không có phân chia tôn ti, lão nô hôm nay, coi như là mở rộng tầm
mắt rồi .” Cố ma ma chê cười. Hạ Hà cũng nở nụ cười theo.
“Mẫu thân của ta nói chuyện, khi nào thì đến phiên một nô tỳ như
ngươi chen miệng vào. Người tới, vả miệng cho ta!” Thanh San giận dữ,
lúc này chính nàng cũng mang theo vết thương đây! Có thể thấy được, vẫn
còn mười phần tức giận. Một cái bà tử lập tức đi ra phía trước. Cố ma ma buồn cười nhìn bà tử kia, bà tử kia co lại, không dám động thủ.
“Ở đây là Bình gia, không phải là Vương phủ gì, vả miệng cho ta.” Thanh San kêu to.
“Đúng là, người không lên được bàn tiệc, cũng là sinh ra đồ không lên được bàn tiệc.” Cố ma ma tuyệt không để ý, tiếp tục nhạo báng.
“Ngươi có ý gì?” Thượng Kỳ nhìn Cố ma ma vẫn đang trầm mặc. Mấy ngày
nay, hắn cũng không biết trong nhà thế nào. Tự nhiên hắn cũng không tin
nói cái gì khắc gia. Hơn nữa hôm đó rõ ràng là cửa sổ bị mở ra, mới để
cho hắn bị nhiễm lạnh. Tự nhiên là sẽ không đổ lỗi đến trên đầu Ôn Uyển. Nhưng mà thái độ này của Cố ma ma, làm cho hắn rất tức giận.
“Dưới gầm trời này, muốn đích nữ hành lễ cho thị thiếp, đoán chừng
cũng chỉ có Bình gia mới có thể làm. Dù cho ở nhà thương nhân, cũng sẽ
không có chuyện hoang đường như vậy.” Cố ma ma thả ra một kinh lôi.