Minh Cẩn đến hải khẩu, lúc xuống thuyền
Minh Cẩn không gặp được Minh Duệ, có chút hồ nghi nhìn Hạ Dao. Nhưng Hạ
Dao căn dặn hắn không cần nói nhiều, đi theo Hạ Dao bảy ngã tám rẽ, cuối cùng đến một ngõ hẻm, vào một sân viện của người bình thường.
Vào
trong phòng khi đã đóng cửa xong, một thiếu niên da đen nhẻm mới từ bên
trong đi ra. Mặc dù đã dịch dung thành rất đen rồi, nhưng Minh Cẩn nhìn
một cái liền nhận ra, đây chính là Minh Duệ. Minh Cẩn nhanh chóng nhào
tới ôm Minh Duệ: “Ca, cuối cùng đệ cũng gặp được huynh rồi.” Dọc theo
đường đi này Minh Cẩn đã chịu tội nhiều, ngày thứ hai sau khi lên thuyền đã bắt đầu ói, đến mật cũng đều phun ra. Điểm này khiến cho Hạ Dao vẫn
lắc đầu. Minh Duệ ngồi hải thuyền không có ói, nửa điểm cũng không có
chuyện gì. Minh Cẩn so với Minh Duệ, vẫn còn cách mấy con đường a.
Loại tình huống này vẫn kéo dài thật nhiều ngày, Minh Cẩn đúng là chịu tội. May là sau này đã từ từ thích ứng.
Minh Duệ vỗ vỗ Minh Cẩn: “Để cho ca nhìn thật kỹ nào.” Nhìn kỹ sau rồi liền
gật đầu nói: “Ừ, cao lớn, nhìn cũng càng có tinh thần hơn.” Cao lớn thêm nửa cái đầu, đã đến lỗ tai hắn. Xem ra nửa năm nay tiểu tử này không có lười biếng.
Minh Cẩn buồn bực: “Ca ca lớn lên cao hơn.” Cậu vốn
không có lòng so sánh với ca ca, nhưng khi nhìn ca ca cao thêm một đoạn
lớn, liền nghiêm trọng bị đả kích, rầu rĩ không vui.
Minh Duệ kéo tay cậu vào phòng, hỏi Minh Cẩn rất nhiều chuyện. Hai huynh đệ nói xong thì đến lúc dùng bữa tối.
Dùng xong bữa ăn tối, Minh Cẩn nhìn căn phòng nhỏ trong sân này, nhỏ giọng
nói: “Ca, sau này chúng ta ở lại đây sao? Ở chỗ này chờ mẹ tới sao?”
Cũng không phải hắn chê bai gì, phòng thôn trang cậu từng ở, so với cái
này vẫn kém xa. Chẳng qua là cảm thấy thật quái dị. Không phải nói muốn
đi lên đảo sao? Làm sao lại đến một chỗ như vậy.
Minh Duệ nhìn Minh
Cẩn một cái, khẽ than thở: “Chúng ta không ở nơi này, ta chỉ đặc biệt ở
chỗ này chờ đệ. Chờ đến tối, chúng ta liền rời khỏi nơi này, đến một chỗ an toàn.”
Minh Cẩn thất kinh: “Ca, không đợi mẹ sao?”
Minh Duệ vỗ lưng Minh Cẩn một cái: “Minh Cẩn. Mẹ sẽ không tới hải khẩu .” Nguyên do trong đó, Minh Duệ đã sớm biết.
Minh Cẩn mở to hai mắt nhìn. Sở dĩ Minh Cẩn không có hoài nghi lời Ôn Uyển
nói…, là bởi vì Ôn Uyển ở trong lòng hắn tồn tại giống như trời, căn bản Ôn Uyển chưa từng lừa gạt qua hắn.
Minh Cẩn bắt lấy cánh tay Minh
Duệ, thất thanh kêu lên: “Ca, huynh nói cho đệ biết, vì sao mẹ không
đến? Ca, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Dọc theo đường đi Minh Cẩn không phải chưa từng hoài nghi tới. Chẳng qua là sự hoài nghi này bị tín
nhiệm khắc chế. Hơn nữa Minh Cẩn không muốn nghĩ sâu hơn, một khi nghĩ
sâu hơn hắn liền sợ hãi.
Minh Duệ nghĩ lại Minh Cẩn lớn rồi, cũng đã
tròn bảy tuổi, tuổi mụ là tám tuổi, nên không gạt Minh Cẩn nữa, đem tình cảnh một nhà của bọn họ nói tất cả: “Ông cậu hoàng đế và phụ thân đều ở biên thành đánh giặc. Mẹ không thể nào rời khỏi kinh thành, mà có người muốn gây bất lợi đối với mẹ, gây bất lợi đối với chúng ta. Mẹ không yên lòng chúng ta, cho nên đưa chúng ta đến hải khẩu giấu đi. Như vậy Mẹ
không cần lo lắng có người hại chúng ta, lại càng không lo lắng những
thứ người xấu này bắt chúng ta uy hiếp mẹ nữa.” Minh Duệ đem những hậu
quả có thể xảy ra nhất nhất phân tích cho Minh Cẩn nghe.
Minh Cẩn
nghe xong sắc mặt trắng bệch, nắm chặt cánh tay Minh Duệ: “Ca. Vậy mẹ
một mình một người ở kinh thành phải làm sao bây giờ? Mẹ sẽ có nguy
hiểm.”
Minh Duệ vỗ vỗ Minh Cẩn, để cho cậu gắng giữ tĩnh táo: “Mẹ sẽ
không có việc gì. Cho dù thật có chuyện, bên cạnh mẹ cũng có rất nhiều
cao thủ, có thể bảo vệ mẹ bình an. Đệ không cần lo lắng, việc chúng ta
cần làm là bảo vệ tốt chính mình, không để cho mẹ tăng thêm gánh nặng.”
Minh Cẩn lo lắng nói: “Ca, mẹ thật sự sẽ không có chuyện gì sao?”
Minh Duệ khẳng định gật đầu, nhất định không có việc gì, nhất định không được có chuyện gì.
Đêm đó Minh Duệ và Minh Cẩn theo Võ Tinh và Hạ Dao đi chọn lựa chỗ để bọn
họ đặt chân. Một thôn trang tương đối vắng vẻ, cái thôn trang này tương
đối khép kín với bên ngoài, lại tương đối lạc hậu. Nhưng có một chỗ tốt, đó là dựa lưng vào núi lớn. Nếu thật sự gặp phải tình huống khẩn cấp gì đó thì có thể chui vào trong núi rừng. Núi rừng lớn như vậy, thật có
vạn nhất, muốn từ trong núi rừng tìm được người cũng không dễ dàng.
Đều nói thỏ khôn có ba hang, Ôn Uyển xây dựng đảo, là chuyện mà tất cả mọi
người đều biết, nên chỗ ẩn thân thật sự không thể nào là nơi người ta có thể biết đến.
Ôn Uyển dặn dò Hạ Dao và Võ Tinh…, là nhất định phải
đợi đến khi kinh thành hoàn toàn dẹp yên. Đại quân khải hoàn trở về, tất cả mọi thứ sau tấm màn đã bị vạch trần, mới đưa hai đứa bé trở về kinh
thành. Hơn nữa còn phải có thư nàng tự tay viết. Nếu không, không thể để cho hài tử lộ diện trước mặt người khác.
Mặt khác, hoàng đế mang
theo đại quân đến biên thành, tinh thần đại chấn. Lúc trước Bạch Thế
Niên vẫn không yên lòng, lo lắng sau khi hoàng đế tới, nhận quyền chỉ
huy rồi sẽ phải mở trận đại chiến. Cũng may không có, chịu nghe những đề nghị của đám tướng soái bọn họ. Bất an trong lòng Bạch Thế Niên cuối
cùng cũng có thể bỏ xuống. Chỉ cần hoàng đế có thể nghe ý kiến mọi
người, không vội vã tiến công giành thắng lợi, không mò mẫm chỉ huy,
thắng lợi liền sắp tới rồi ( hoàng đế nổi giận: ta là tới đánh giặc ,
không phải là tới quấy rối ).
Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, cũng vì an ổn lòng quân, hoàng đế lệnh cho biên thành nghỉ ngơi ba ngày, Bạch
Thế Niên buông lỏng tay chân, liên tiếp đánh thắng nhiều trận.
Long tâm của hoàng đế cực kỳ vui mừng.
Bạch Thế Niên đưa mũ giáp đặt ở trên bàn, lấy bản đồ nhìn. Còn không có nhìn được mấy phút đồng hồ, binh lính đã tới đây truyền lời, hoàng đế cho
mời Nguyên soái.
Bạch Thế Niên vào trong long trướng của hoàng đế.
Bày trí bên trong khác biệt không thể so sánh nổi. Cho dù Hoàng đế xuất
hành, cũng phải có đãi ngộ cao nhất.
Bên trong doanh trướng, Tam
hoàng tử, Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử đều ở đây. Ba người thấy Bạch Thế
Niên, đều hướng về phía hắn biểu lộ thái độ thân mật. Đặc biệt là Tam
hoàng tử, trực tiếp gọi muội phu. Dĩ nhiên, đây là ở trong tình huống
không có ngoại thần mà thôi.
Hoàng đế sau mấy lần thắng trận này,
chưa hài lòng với thắng lợi nho nhỏ này, muốn đánh một cuộc lớn. Bạch
Thế Niên lại phủ định ý kiến : “Hoàng thượng. Hiện tại đã là hạ tuần
tháng năm. Khí trời dần dần nóng bức, chờ đến tháng sáu tháng bảy, khí
trời vô cùng nóng bức. Dưới tình huống như thế, Quân ta không thể xâm
nhập vào hang ổ của Thát tử” Ý của Bạch Thế Niên là địa vực của người
Mãn Thanh rất rộng, không thể chưa gì đã đem mục tiêu hướng vào sào
huyệt của Thát tử.
Nếu hiện tại đại quân xuất binh, xâm nhập vào hang ổ của chúng. Nửa tháng sau khí trời lại bắt đầu nóng bức, Bạch Thế Niên không xác định được người của hoàng đế mang đến có thể thích ứng với
khí hậu nơi này hay không? Nếu đến lúc đó có vấn đề, sẽ có thêm rất
nhiều người thương vong không đáng có. Bạch Thế Niên có ý là, trận đại
chiến phải đợi đến cuối tháng tám mới được. Hiện tại lấy suy yếu thực
lực của Thát tử làm chủ đạo, lúc này trăm triệu lần không thể quyết
chiến.
Tam hoàng tử cảm thấy biện pháp của Bạch Thế Niên quá bảo thủ: “Tính tình Ôn Uyển rất trầm ổn, không ngờ muội phu cũng như thế.” Dựa
theo ý nghĩ của Tam hoàng tử, hiện tại đánh một cuộc lớn. Để cho người
Mãn Thanh biết được thiên uy của thiên triều.
Bạch Thế Niên ừ hử chẳng đáp.
Hoàng đế lâm vào trầm tư. Trước khi đến đây Ôn Uyển đã cùng hoàng đế nói về
trận chiến này trong thời gian rất dài. Thái độ của Ôn Uyển rất rõ ràng, hi vọng trong lúc đánh giặc hoàng đế nghe nhiều ý kiến của Bạch Thế
Niên và các tướng quân đóng ở biên thành một chút. Không phải Ôn Uyển
cho rằng hoàng đế không có khả năng, nhưng hoàng đế biết đều là lý luận
suông, nơi đó Bạch Thế Niên và các tướng lãnh đều quen thuộc biên thành. Bọn họ đã trấn thủ biên thành hơn mười năm, bất kể là hiểu biết đối với Thát tử, hay là hiểu biết đối với hoàn cảnh, cùng với hiểu biết đối với năng lực của binh lính, cũng không phải là điều mà hoàng đế vừa mới đến có thể so sánh được.
Ôn Uyển thẳng thắng tỏ vẻ nàng chưa từng hoài
nghi năng lực của hoàng đế, vẫn biết hoàng đế văn võ toàn tài (câu này
có chút vuốt mông ngựa). Ôn Uyển đối với hoàng đế vẫn là câu nói kia,
mỗi một nghề đều có trạng nguyên. Hoàng đế mặc dù có tài năng về nhiều
mặt, văn võ song toàn, nhưng dù sao đối với hoàn cảnh biên thành cũng
không hiểu rõ. Nghe nhiều ý kiến của Bạch Thế Niên và tướng quân phía
dưới một chút, không sai được.
Dĩ nhiên, Ôn Uyển còn có lời không nói ra. Dựa theo Ôn Uyển nghĩ, thì hoàng đế đi kiếm công trận chủ yếu là
muốn lưu danh sử sách cũng có thể. Nhưng mà trước khi lưu danh sử sách
vẫn phải bảo đảm được tự thân an toàn. Cho nên cần phải lấy ổn thỏa làm
chủ. Hiện tại không thiếu quân lương lương thảo, chiến sự kéo dài thêm
hai ba tháng cũng không có vấn đề gì.
Hoàng đế suy nghĩ một hồi, lại nói ra một câu kinh điển của cấp trên: “Bàn bạc kỹ hơn.”
Trong kinh thành nhận được một phong lại một phong tin chiến thắng, tự nhiên
là ca công tụng đức. Trên triều đình , một mảnh không khí vui mừng.
Linh Đông nhìn thấy Ôn Uyển không có bao nhiêu vui mừng, lấy làm khó hiểu
hỏi: “Cô cô, vì sao người không vui vậy?” Không phải nói Hoàng gia gia
đánh thắng trận lớn sao? Tại sao cô cô lại không vui vẻ giống những
người khác?
Ôn Uyển cười nói: “Linh Đông, cháu phải nhìn vào trọng
điểm, đây mới chỉ là bắt đầu.” Tháng sáu biên thành so với kinh thành
nóng bức hơn rất nhiều. Tháng bảy và tháng tám, đó là nơi nóng bức nhất, không thể mở trận đại chiến. Dựa theo tin tức lúc trước Bạch Thế Niên
nói, Ôn Uyển có thể đoán, khí trời đại khái phải đến tháng chín mới có
thể lạnh xuống. Đại chiến hẳn là bắt đầu từ tháng chín. Tháng chín đến
tháng mười một, có thời gian ba tháng, Đại Tề binh cường mã tráng, lương thảo đầy đủ, còn có vũ khí kiểu mới hồng y đại pháo, lại có hoàng đế
trấn giữ, đủ sức diệt được thát tử nho nhỏ.
Phía trước không lo lắng, nên lo lắng chính là kinh thành. Hiện tại kinh thành mặc dù là một mảnh bình tĩnh. Nhưng đây chỉ là trên mặt ngoài, còn sóng ngầm thì ba đào
mãnh liệt. Mặc dù nói hoàng đế để Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử hiệp trợ
thái tử giám quốc. Nhưng hiện tại Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử hoàn toàn chỉ là bài biện, một chút tác dụng cũng không có. Triều chánh hiện giờ
đều do thái tử một mình định đoạt. Ý kiến của trọng thần phía dưới, thái tử cũng nghe không lọt. Thường thường là thái tử tự mình xem xét.
Ôn Uyển biết vì sao thái tử như thế. Thái tử đã bị hoàng đế áp chế quá
lâu, hoàng đế mới vừa rời đi nhưng dư uy vẫn còn. Hiện tại hoàng đế
không ở đây, thái tử giám quốc một thời gian khó tránh khỏi dã tâm bành
trướng, cộng thêm Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử phóng túng, người bên
cạnh giựt giây. Thái tử đã nếm thử đến cảm giác cao cao tại thượng, duy
ngã độc tôn, làm sao có thể nghe vào khuyến cáo của người khác.
Ôn
Uyển biết, chuyện này vô cùng nguy hiểm. Nhưng Ôn Uyển không có đi nhắc
nhở, cũng không có ngăn cản. Nếu thái tử không bị phế, thì chính là
hoàng đế kế nhiệm. Nếu thái tử không thể lúc nào cũng giữ được đầu óc
đầy đủ thanh tĩnh, suy nghĩ dễ dàng bị tác động như vậy. Hiện tại chẳng
qua mới là giai đoạn nếm thử quyền thế, đã khiến dần dần nắm không được, bắt đầu mất phân tấc. Đợi đến khi hắn chân chính làm hoàng đế, thời
điểm không còn người áp chế, đến lúc đó sẽ như thế nào? Đến lúc đó thì
thiên hạ đại loạn rồi. Cho dù thiên hạ không đại loạn, tuyệt đối cũng sẽ không có cuộc sống thái bình như hiện tại.
Minh Cẩn đi rồi, bên cạnh Ôn Uyển chỉ còn lại Linh Đông, Ôn Uyển đem rất nhiều chuyện triều chính đều muốn nói cho Linh Đông biết. Linh Đông cái hiểu cái không.
Ôn Uyển để cho Linh Đông tự mình học tập, nàng đi xem Minh Cẩn ( Mộc Nhất).