Edit: Vân Nguyễn + Nguyen Pham
“Ngươi là chủ nhà, nếu không chịu xuất thủ, thực sự là không được a.” Như Vũ lần này một chút cũng không muốn để Ôn Uyển lui về phía sau,
nàng nhớ gia gia đã từng nói qua, câu đối chúc thọ tại thọ yến của
hoàng thượng vốn là bút tích của Ôn Uyển. Cho nên, dù thế nào, cũng phải buộc nàng bộc lộ tài năng. Trước kia coi như xong, lần này, phải nghĩ
mọi biện pháp để Ôn Uyển xuất khẩu thành thơ. Những người khác cũng đều
gật đầu phụ họa. Ôn Uyển nhăn nhó hồi lâu, vẫn kiên trì nói không biết.
Vô luận dỗ dành dụ hoặc như thế nào, Ôn Uyển vẫn một mực im lặng,
nhất quyết rằng mình không biết. Bất kể mấy cô nương uy hiếp dụ dỗ thế
nào cũng đều không có tác dụng. Ôn Uyển nhìn bộ dáng không đạt được mục
đích quyết không bỏ qua của mọi người, ra dấu lên một hồi, liền thấy Hạ
Ảnh hé miệng cười nói:
” Quận chúa của chúng ta nói nha, nàng bảy tuổi mới bắt đầu biết chữ, cũng chỉ mới học được hai năm. Ngay cả thi từ thơ phú cũng chẳng thuộc
được mấy bài, lấy đâu ra khả năng này. Kính xin mọi người bỏ qua cho
nàng, những thứ khác chỉ cần cố gắng liền có thể, nhưng làm thơ từ vốn
là thiên phú , nàng vốn dĩ không có thiên phú này, chính là có ép, cũng
ép không được gì, xin mọi người hãy bỏ qua, đừng làm khó nàng nữa.”
Nghe nói như vậy một hồi, mấy người cũng nghĩ bỏ qua cho nàng. Nhìn
Ôn Uyển đúng là không có thiên phú này. Từ khi quen biết cho tới bây
giờ, quả thật là chưa từng thấy Ôn Uyển đối với thi từ có gì hứng thú.
Cho nên, mọi người cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng là tỏ vẻ đã hiểu.
Tất cả mọi người cũng có thể tưởng tượng ra, nếu Ôn Uyển vừa biết kiếm
tiền giỏi lại vừa biết làm thơ hay, nấu ăn ngon lại còn biết thổi sáo,
thì thực sự là không muốn để người khác sống nữa.
“Ôn Uyển, lão sư ngươi chính là bậc đại nho đứng đầu trong thiên hạ,
nếu một bài thơ mà ngươi cũng không làm nổi, ngay cả chúng ta cũng không sánh bằng, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Tống tiên sinh. Lan truyền ra
ngoài, Tống tiên sinh sẽ rất mất mặt .” Nhìn Ôn Uyển kiên quyết tỏ vẻ sẽ không làm thơ, Tịnh Thu cười cười nói. Vốn nói đánh rắn phải đánh giập
đầu, những lời này của Tịnh Thu , đối với Ôn Uyển có lực sát thương cực lớn.
Mọi người thấy sắc mặt Ôn Uyển nhất thời chìm xuống.
Như Vũ nhìn thấy Ôn Uyển lúc đầu là vẻ mặt không quan tâm, không đùa
bỡn . Nhưng khi nghe Tịnh Thu nói những lời kia, thì sắc mặt Ôn Uyển
liền thay đổi, đôi mày nhíu chặt. Trong lòng lập tức có chủ ý, liền
thành khẩn nói
“Ôn Uyển a, Tịnh Thu nói cũng không sai. Cho dù ngươi không vì bản
thân mình, cũng phải vì Tống tiên sinh mà suy nghĩ một chút. Hiện tại
mọi người chúng ta đều làm thơ, duy chỉ mình ngươi không có làm. Nếu
truyền ra ngoài, làm cho người ta biết ngươi là kẻ ít học vấn, để Lão sư Tống Lạc Dương của ngươi làm thế nào nhìn mặt người khác đây. Hơn nữa
phía ngoài đều đồn đãi, nói Tống tiên sinh ban đầu thu ngươi làm học trò là vì mục đích riêng. Ngay hiện tại bên ngoài vẫn có nhiều người nói,
Tống tiên sinh thu nhận ngươi, là vì ham tiền tài của ngươi. Còn nói
ngươi cho hắn rất nhiều bạc, đến thiếp thân nha hoàn cũng đưa tặng hắn
làm thị thiếp, mới được Tống tiên sinh đồng ý thu nhận. Ôn Uyển, ngươi
cũng đừng làm cho Tống tiên sinh phải chịu hàm oan như vậy. Lần này là
cơ hội tốt nhất để ngươi xóa sạch những lời đồn đại này a.”
Ôn Uyển ủ rũ. Danh sư bậc thầy thì tất cả mọi người đều muốn bái,
nhưng lại không nghĩ đến áp lực của kẻ đi bái sư cũng rất lớn nha. Nàng
luôn luôn không thích đạo văn, bởi vì nàng cảm thấy đó là hành động
không tốt. Nhưng đến lần này, Ôn Uyển liền suy nghĩ kỹ một hồi. Lão sư
hai năm qua , chưa từng để lộ ra câu chuyện lúc ban đầu, người khác hỏi
tới, cũng chỉ cười một tiếng cho qua. Mà đối với những tin đồn kia, Ôn
Uyển cũng có nghe thấy. Trong lòng nàng đối với Lão sư vẫn luôn áy náy.
Bởi vì nàng mà để cho bậc đại nho vang danh trong thiên hạ bị oan uổng
tới bực này, nàng cũng rất băn khoăn. Còn nữa, Lão sư vẫn đem nàng xem
như con gái ruột thịt mà đối đãi, nếu nàng vẫn không có động thái gì,
tiếp tục tùy ý để người đời ác ý phỉ báng Lão sư như vậy, nàng sẽ càng
đau lòng hơn. Học sĩ ở cổ đại vô cùng bảo hộ danh tiếng của bản thân .
Suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng thì phần áy náy đau lòng chiếm cứ phần lý trí. Quản làm chi, đạo văn thì có sao, dù sao trước kia ở Trung Quốc
đạo bản khắp nơi, chạy đến cổ đại, đạo một chút thi văn của mấy vị lão
tổ tông, hơn nữa ở cái thế giới này, cũng không phải là thế giới kia,
đạo văn cũng không sợ có người biết, vậy cũng có thể coi là chính bản
rồi. Dĩ nhiên, chỉ một lần này, lần sau không được viện dẫn lý lẽ này
nữa.
Muốn làm thơ, không phải là nên có chút chuẩn bị sao. Ôn Uyển đứng ở
trong đình, nhìn trên không trung thấy đàn chim bay lượn, lại nhìn về
phía núi rừng cây cối đang vươn lên trời cao.
Các vị cô nương đều vô cùng có ăn ý mà không nói thêm gì nữa. Đứng ở
nơi đó, thấy Ôn Uyển như một Đại văn hào đang ngưỡng vọng trời cao sông nước. Trong lòng đều mong đợi, hi vọng không làm cho các nàng thất
vọng.
Một trận gió thổi qua, lại cảm thụ được cảnh tượng chung quanh. Trong lòng nàng đã thoáng hiện ra một bài thơ. Có chủ ý đồng thời còn lẩm
bẩm, tiền bối, ngàn vạn làn chớ có trách ta lấy trộm thơ người nha. Hạ
quyết tâm, đi tới cầm lấy bút đặt trên bàn đá, từ từ viết:
Bình Ôn Uyển: Cảm hoài du xuân
Quyện điểu kí an sào, phong lâm vô tịnh kha
Lộ trường vũ dực đoản, nhật mộ đương như hà?
Đăng cao vọng tứ phương, đấn kiến sơn dữ hà.
Ninh tri thiên thượng vũ, khứ khứ vi thương ba
Khẳng khái đối trường phong, tọa cảm huyền phát bà
Nhược thủy bất khả hàng, tầng thành ngập tha nga
Dao vọng phương quế chi, bất tranh đào lý xuân
Đương phục bất như thị, du xuân hỉ tiếu nhan
Dịch thơ:
Chim mỏi tìm chốn ngủ, gió rừng cũng ngừng reo
Đường trường cánh chim ngắn, hoàng hôn biết thế nào?
Lên cao nhìn bốn phía, thấy những núi cùng sông
Nào biết mưa tuôn đổ, khứ biệt bởi phong ba
Khẳng khái đối trường phong, ngồi cảm tóc biến bạc
Nhược thủy vốn không qua, trập trùng cao chót vót
Xa ngắm nhành hoa quế, chẳng tranh sắc xuân đào
Đương một lẽ như thế, hé nụ cười du xuân.
( thơ gốc Lữ hành- Lưu Bá Ôn, dịch thơ: Van Nguyen)
Những người khác ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, một hồi lâu sau cũng
không nói chuyện. Như Vũ đọc xong, há hốc mồm, thật lâu cũng chưa ngậm
lại. Những người khác, tất cả đều ngơ ngẩn. Các nàng làm thi từ, cùng
bài thơ Ôn Uyển tức cảnh sinh tình này, hoàn toàn không cùng một cấp bậc .
“Được nha, bình thường đều nói mình không biết làm thơ. Luẩn quẩn một hồi cũng không ra được một chữ. Mỗi lần làm thơ người đều giả bộ ngủ,
làm câu đối thì ngươi liền nhức đầu, đều từ chối rằng không biết đối.
Lần này xem như có thể bức được ngươi, nhìn ngươi làm thơ hay thế này,
không cần ta bình luận rồi, cũng không cần mọi người so sánh. Đây nhất
định là độc chiếm ngôi đầu rồi. Cho người khiêm tốn, cho người khiêm tốn này, gạt chúng ta không biết làm thơ, còn giúp người trốn được nhiều
lần như vậy.” Chờ từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, chững chạc
như Như Vũ cũng giả bộ tức giận đánh nhẹ Ôn Uyển vài cái.
“Bọn tỷ muội, xông lên, nàng gạt chúng ta như vậy, hôm nay phải giáo
huấn nàng một chút mới tốt.” Mai nhi trong lòng thật ra cũng rất vui
mừng . Biết Ôn Uyển đúng là có đại tài, làm cho nàng trong lòng vừa nể
phục vừa có chút xấu hổ. Nhưng là đối với Ôn Uyển hai tháng nay giả bộ
ngu, thì không thể tha thứ . Lời của nàng vừa rơi xuống, mọi người tất
cả đều đuổi theo muốn đánh Ôn Uyển cho hả giận.
Ôn Uyển hoảng hốt chạy đi, nếu như bị bảy cô nương đuổi theo đánh một bữa, chẳng phải sẽ bị lột da hay sao. Không nghĩ tới đạo một bài thơ,
mà lực sát thương lại lớn đến thế, thật không nên làm chuyện như vậy a.
Nhìn phía sau cấp tốc đuổi theo, nàng ở phía trước chạy trốn càng gấp
hơn. Một đám nha đầu đứng ở một bên nhìn náo nhiệt, tất cả cũng ha hả
cười không ngừng. Ôn Uyển bị đuổi kịp, liền bị các nàng bấm vài cái,
đặc biệt là nha đầu Mai nhi chết tiệt kia, vô cùng tàn nhẫn. Nàng không
bấm, cũng không đập, lại càng không đánh, nàng chỉ nhéo, từ từ dùng lực
nhéo một chỗ, đau chết người. Ôn Uyển ăn khổ, bị nàng ngắt nhéo vài lần
cho nhớ. Còn có Ngọc Tú kia bấm nhéo thêm. . . . . . Nàng thật rất sợ
những nữ nhân hung dữ này a, đau chết người .
Ôn Uyển nhìn các nàng như vậy, cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ . Lập tức ý bảo Hạ Ngữ. Hạ Ngữ hiểu ý, nói đã tới giờ Mùi, nên đi xuống.
Hải Như Vũ nghe như vậy, ngược lại cũng không tiếp tục đuổi theo, vội vàng cầm bút giấy, đem mấy bài thi từ sao chép một lượt, đặc biệt là
bài thơ của Ôn Uyển, làm vô cùng tốt. Đặt ở trong tay áo, chờ lấy về từ
từ suy nghĩ hiểu rõ.
Chân Chân nhìn mấy bận, lập tức cũng có bộ dạng muốn học, sao chép
xong cũng liền đặt trong tay áo. Ôn Uyển nhìn muốn cự tuyệt, nhưng cũng
không nói ra lời. Nghĩ tới, nếu là có người làm ra bài thơ như vậy, mình cũng có thể bị mất hồn rồi. Bất quá suy nghĩ thế để tự an ủi bản thân,
dù sao mình cũng đã là một tiểu cô nương chín tuổi rồi, không việc gì
phải xấu hổ. Không đáng xấu hổ, một chút cũng không xấu hổ. Không ngừng
mà tự an ủi trong lòng.
Nha hoàn dẫn mọi người đi xuống, tiếp theo cùng vào ôn tuyền . Mỗi
người đều do thiếp thân nha hoàn dẫn vào ao. Đối với cô nương thời đại
này mà nói, chín tuổi đã là đại cô nương rồi, bảy người cũng là đại gia khuê tú, rất tuân theo lễ nghi, không thể cùng nhau tắm rửa. Bằng
không, sẽ náo loạn.
Ôn Uyển liền nâng bút viết: “Mấy vị cô nương, Quận chúa nói, cùng
nhau tắm đi, có thể chơi té nước” nhưng là đề nghị của Ôn Uyển, liền bị
mấy vị khuê tú kịch liệt ngăn cản.
Ôn Uyển nhìn mấy cô nương tắm chung một chỗ cũng không được, nếu biết hiện đại là nam nữ hỗn hợp ở chung một chỗ, thậm chí lõa lồ cũng rất
nhiều, không biết là cái dạng tâm tình gì . Ôn Uyển thú vị mà nghĩ ,
đoán chừng đều được bị làm cho sợ đến hoa dung thất sắc nha.
Ngâm mình trong ôn tuyền xong, mấy người đều mặc đồ ngủ mang đến rồi
đi ra ngoài. Có thợ đấm bóp ở một bên mat-xa, trong thời gian đó, rất
nhanh tiêu trừ một ngày mệt nhọc.
“Thường xuyên ngâm ôn tuyền khiến cả người da thịt trơn mịn, tinh
thần toả sáng, có thể thư giãn gân cốt, tiêu trừ mệt nhọc, trừ bỏ bệnh
làm thân thể khỏe mạnh, mỹ dung dưỡng nhan, ngăn chặn tuổi già.” cô
nương đấm bóp vừa mát-xa, vừa tuyên truyền cho Ôn Uyển.
“Cái này, ngươi là người mới tới?” Hạ Ngữ không nhịn được hỏi cô
nương đấm bóp. Cô nương kia gật đầu, sau đó hồi tưởng mình không có nói
sai a! Bên cạnh có mấy người cũng ha hả cười, cô nương kia cho đến lúc
rời đi, cũng không rõ là chuyện gì xảy ra.
“Chuyện gì xảy ra? Ta nói sai sao?” Cô nương này cũng mười ba mười
bốn tuổi, đã được bổ túc huấn luyện hơn một tháng, là nhóm thủ nghệ tốt
nhất rồi. Hồi tưởng lại, mình từ đầu tới đuôi cũng không làm sai, thật
không rõ chuyện gì xảy ra.
“Ha ha, ngươi không có nói sai. Bất quá, ngươi không cần đối với Quận chúa nói điều này. Ôn Tuyền thôn trang này cũng là do Quận chúa sáng
chế , nàng như thế nào lại không biết ngâm ôn tuyền có chỗ nào tốt sao?” Đầu lĩnh cười giải thích, tiểu cô nương lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó, lập tức kích động. Mới vừa rồi mình lại đấm bóp cho thần tượng,
lần này, các nàng đã thỏa lòng hâm mộ rồi
Xoa bóp xong, tất cả mọi người lập tức lên xe, chuẩn bị trở về phủ.
Vốn là dựa theo ý tứ của Ôn Uyển , mọi người nên ở lại nơi này một đêm.
Nhưng là tất cả đều vội vàng muốn trở về. Nói trong nhà cha mẹ cũng
không yên tâm để mình ở bên ngoài qua đêm. Ôn Uyển nghĩ tới cổ đại khuê
tú quy củ lễ nghi thực nghiêm khắc, còn có “Nữ giới” kia nàng học thế
nào cũng không thuộc được, hay là thôi đi . Bọn họ là bọn họ , nàng cứ
là chính mình. Đối với chuyện nhà người ta, nàng cũng không có ý kiến gì thêm. Chuyện này, cũng chỉ đành đến đây thôi.
“Ôn Uyển, ta lần sau còn muốn đến, thật, thật thoải mái a! So sánh
với ở nhà tắm thoải mái nghìn lần vạn lần. Còn có, khiến cho người ta
thật sảng khoái, ta còn chưa bao giờ vui vẻ đến vậy. Lần sau nhất định
phải tới nữa a.” Ngọc Tú vừa ra tới bên ngoài đã nói, khiến tất cả mọi
người cũng đều gật đầu nói phải.
Hôm nay là ngày các nàng chơi vui vẻ nhất và cũng thoải mái nhất. So
với ngày thường, ở nhà, việc này không được làm, việc kia không thể
động, nếu không chính là làm hư quy củ. Sao có thể so với nơi này vừa
thoải mái vừa khoái hoạt. Còn có tự mình động thủ làm đồ ăn, rồi thoải
mái tắm rửa. Hưởng thụ cuộc sống như vậy, thật muốn lưu lại thêm vài
ngày nữa. Làm sao mà nỡ rời đi đây!
“Ha ha, Quận chúa nói, tự nhiên có thể. Chỉ cần có thời gian, khí
trời tốt, lúc nào cũng đều có thể . Nơi này là thôn trang tư nhân của
Quận chúa.” Hạ Ngữ ha hả cười, Ôn Uyển ở bên cạnh cũng cười rất vui vẻ,
thật lâu không có buông lỏng như vậy, một ngày hôm nay, đều khiến cho
tất cả mọi người vui vẻ.
Trên đường về nhà, mọi người ríu ra ríu rít nói không ngừng, vô cùng
hưng phấn. Hôm nay, trôi qua thật là vui vẻ, cũng nhất định là thời khắc khiến bọn họ khó quên trong cuộc sống.
Cuối giờ Thân, liền tiến vào cổng thành. Vừa vào thành, đã nhìn thấy
xe ngựa các nhà đang đón đợi sẵn, Ôn Uyển có chút hâm mộ, có người nhà
thật là tốt. Tám tiểu cô nương, đoán chừng chỉ còn dư lại mình và Tịnh
Thu là hai người không ai nhận. Hai hài tử không có mẹ, đáng thương
nhất.
Đang suy nghĩ, thì chỉ nghe thấy Hạ Ngữ Hân kinh hỉ kêu thiếu gia,
nhìn thấy Thượng Đường đứng ở bên ngoài, Thượng Đường vừa nhìn thấy Ôn
Uyển, liền thở phào nhẹ nhõm, nghênh đón. Có chút oán giận nói, đi xa
như vậy, cũng phải có người phụng bồi. Chỉ cần nói với hắn, hắn sẽ cùng
tiên sinh nói một tiếng, phụng bồi cùng đi. Mấy cô nương đi, cũng không
an toàn a! Ôn Uyển cười nói mình đều mang theo hộ vệ a, mấy cô nương mỗi người đều có mấy gia đinh che chở, an toàn không thành vấn đề . Nói là
nói như vậy, nhưng nhìn đến Thượng Đường nguyện ý tới đón mình về nhà,
trong lòng nàng vẫn rất cao hứng . Mới vừa rồi một chút cảm giác mất mát kia, rất nhanh liền quăng lên chín tầng mây.
Có người tới đón, ít nhất chứng minh mình không phải là một người cô
đơn, vẫn có người đem mình để ở trong lòng . Cũng là một chuyện vô cùng tôt,ya, Thượng Đường quả nhiên là có tiến bộ. Xem ra, cái gã sai vặt Hạ Hỉ này công lao không nhỏ, nên được thưởng lớn mới phải lệ.
Như vậy, cũng chỉ còn lại có Tịnh Thu là không ai đón về nhà. Ôn Uyển phái bốn hộ vệ, hai bà tử đưa Tịnh Thu về nhà, còn mình cùng Thượng
Đường cũng trở về ngõ Bát Tỉnh.
Về nhà, tất cả thức ăn cũng đã được chuẩn bị. Ôn Uyển trở lại, rửa
mặt mũi, thức ăn đã chuẩn bị tốt, đều được bưng lên. Hai người ăn cơm
tối, Ôn Uyển nhìn Thượng Đường ánh mắt có chút lõm vào, bộ dáng mệt mỏi, đoán chừng trong lòng áp lực rất lớn.
“Thất thiếu gia, Quận chúa nói, cố gắng là tốt rồi, không nên tạo cho mình áp lực quá lớn. Nếu cảm thấy quá mệt mỏi, thì đi Minh Nguyệt sơn
trang chơi hai ngày, phải học được cách buông lỏng. Bằng không, lúc nào
cũng căng thẳng như vậy, ngược lại không tốt. Học tập, nên kết hợp với
nghỉ ngơi.” Ôn Uyển khoát khoát tay.
“Ừ, ta đã biết.” Thượng Đường cười nói, ăn xong cơm tối, Thượng Đường phụng bồi Ôn Uyển ra vườn hoa đi dạo, hỏi hôm nay chơi có vui không,
chơi cái gì nha!
“Ha hả, muội muội làm thơ a, phải cho ta xem một chút.” Ôn Uyển vừa nghe, lập tức lắc đầu, tỏ vẻ mình là viết bậy viết bạ.
“Quận chúa thật khiêm nhường, ta xem, trong tám người, duy có Quận
chúa viết là tốt nhất. Bằng không, Như Vũ cùng Chân Chân tiểu thư các
nàng cũng sẽ không đem thơ Quận chúa khích lệ thành như vậy. Còn trịnh
trọng đem thi từ giấu vào trong ngực áo” Hạ Ngữ ha hả cười.
Ôn Uyển nghe, liền đỏ mặt lên. Nàng nơi nào biết làm cái gì thi từ a, hoàn toàn chính là lấy trộm thơ của người khác, xấu hổ a.
Thượng Đường nghe xong vạn phần ngạc nhiên, hắn mặc dù biết Ôn Uyển
thông tuệ, mọi chuyện khôn khéo, nhưng còn không biết nàng còn biết làm
thơ rất hay, Thượng Đường vẫn hỏi, nhưng hỏi không ra được gì. Ôn Uyển
chẳng qua là lắc đầu, hỏi đến sốt ruột rồi, cũng chỉ thấy nàng trả lời
là quên mất, khiến cho Thượng Đường cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Hứa gia:
“Ngươi là một cô nương gia, khuya khoắt mới về nhà, cũng không sợ
người ta nói ra nói vào sao.” Tịnh Thủy chê cười nói, nhưng trong mắt
tràn đầy sự ghen tỵ. Ban đầu nàng cũng muốn đi, nhưng lại bị mẹ ngăn
cản. Nàng thật là không cam lòng. Tại sao cô mẫu lại thiên vị như vậy!
“Là cha đồng ý cho ta đi chơi . Ngươi một cô nương gia , nói chuyện
cũng không nên cay nghiệt như vậy. Cái gì gọi là khuya khoắt, hiện tại
mặt trời vừa lặn, mới giờ Dậu nửa khắc. Đừng tưởng rằng nói này nói nọ,
đã nghĩ bôi xấu danh dự của ta. Hơn nữa, danh dự của ta bị bôi nhọ,
ngươi cũng không chiếm được chỗ tốt.” Tịnh Thu vừa cùng mấy cô nương hội tụ, mồm miệng cũng trở nên thực lợi hại .
“Hừ, ta với ngươi cũng không giống nhau.” Tịnh Thủy cười nhạo.
“Đúng, ta là mẹ ta sinh, ngươi là tới sau .” Nói xong liền quay trở
về phòng, vì đi quá mau, nên rớt đồ cũng không biết. Một câu nói kia,
đem Tịnh Thủy giận đến xoắn chặt khăn tay. Nha hoàn bên cạnh gọi nàng,
thì nhận được một cái tát, đánh khiến nha hoàn kia thối lui liền mấy
bước. Nàng liền liếc mắt, một chút liền nhận ra đồ làm rơi trên mặt đất.
Ngày thứ hai, một vị công tử khôi ngô cường tráng, cầm một trang
giấy, thần thần bí bí hướng về phía Tào Tụng vừa nói, có muốn hay không. Muốn, liền đáp ứng cho hắn làm một chút bài vỡ mà tiên sinh đã cho, Tào Tụng mặc kệ bạn tốt của hắn La Thủ Huân, tiếp tục xem sách.
Quyện điểu kí an sào, phong lâm vô tĩnh kha. . . . . . .
Hướng về phía Tào Tụng đang đọc sách, Tào Tụng vừa nghe, lập tức
ngẩng đầu, đem giấy đoạt lấy , càng xem càng cảm thấy có ý vị. Nói ngày
hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao, ngươi cũng đọc thơ của người
khác. Thi từ này người nào viết, viết thật tốt , liền giới thiệu cho ta
kết giao.
“Không phải là ta đọc thơ, đây là thơ ta làm.” La Thủ Huân dương dương đắc ý nói.
“Trừ phi trời cao có mưa đỏ, thì ta cũng không tin. Căn bản là không
có khả năng này.” Tào Tụng tuyệt đối không khách khí đả kích bạn tốt của mình.
“Khụ, làm sao lại có một bạn xấu như ngươi, suốt ngày chỉ biết đả
kích ta. Thơ này quả thật không phải là ta viết , về phần kết giao, ha
hả, chờ sau này có thể cưới được nàng rồi, mỗi ngày cùng nhau tham thảo
cũng không quá đáng.” La Thủ Huân bộ dáng hèn mọn nói.
“Không nên nói lung tung, ta cùng Quận chúa bát tự còn chưa so ,
người xem trọng quận chúa cũng rất nhiều. Ngươi như vậy là làm tổn hai
danh tiếng Quận chúa. A, ngươi là nói, đây là thủ bút của Quận chúa.
Không đúng nha, thi từ của Quận chúa làm sao có thể rơi vào tay ngươi? ” Tào Tụng kinh hỉ nói.
“Ta đây cũng không biết, đoán chừng là cô nương nào đó trong nhà tiết lộ ra ngoài . Các nàng viết tất cả đều là cảnh sắc ngày xuân cảm hoài
xuân các loại, không có gì đáng ngại , ngươi không cần lo lắng. Tin
tưởng mấy vị phu nhân sẽ xử lý tốt . Nhưng ta vừa nghe phía trên có đại danh Ôn Uyển Quận chúa, lập tức liền mua. Đây là ta tốn năm lượng bạc
đó, ngươi phải trả ta.” Tào Tụng vừa nghe, nhìn lên thi từ, quả thật
không có viết cái gì khuê nữ ái tình, xem một chút liền thả tâm. Nghe La Thủ Huân nói…, liền từ trong túi lấy ra năm lượng bạc.
“Nghĩ lại cha ngươi chọn người cho ngươi, thật đúng là lợi hại. Kiếm
tiền lợi hại không nói, hiện tại thi từ thơ phú đều viết được tốt như
vậy. Đây là người sao? Đã thành thần. Cha nương ngươi làm sao tinh mắt
như vậy, liền chọn trúng thiện tài Đồng nữ nổi danh nhất kinh thành. Cha mẹ ta làm sao lại không nhìn xa trông rộng thế, bằng không, ta cả đời
sẽ không phải lo chuyện ăn mặc rồi” La Thủ Huân kêu khóc nói .
“Ngươi chớ nói lung tung nói, lại chưa có đính hôn. Nếu phá hư thanh
danh của nàng, đến lúc đó coi như là hỏng rồi, không chừng còn bị quở
trách đó!” Tào Tụng nhìn thi từ Ôn Uyển viết càng xem càng thích, càng
xem càng thấy thật đáng yêu. Xem ra cha nói đúng. Ôn Uyển Quận chúa đúng là có đại tài, nếu không phải lần này thần xui quỷ khiến, hắn còn không biết đâu! Tùy tiện viết một bài, cũng có thể viết tốt như vậy , so với
mình còn lợi hại hơn.
“Tiểu tử, ngươi đang ở đây tư xuân à! Nói, ta vẫn luôn chỉ nghe kỳ
danh không biết kỳ nhân. Đều nói nàng lớn lên vừa xấu vừa câm, có phải
thật vậy hay không” La Thủ Huân cố ý trêu chọc hắn tức giận. Quả nhiên,
Tào Tụng phi thường tức giận kêu La Thủ Huân, ngươi ngứa da đúng không.
Phủ công chúa:
“Cũng là không nghĩ tới, lại còn là một tài nữ?” Phúc Linh công chúa
nhìn thơ Ôn Uyển viết, cười lạnh một tiếng. Đồng thời cũng vừa có chút
không cam lòng. Tại sao phải, tất cả danh tiếng đều tập trung vào nó.
Con gái của nàng so sánh với Ôn Uyển tốt hơn gấp trăm lần nghìn lần ,
nhưng là bị cái nha đầu này đè xuống không chỉ có một lần. Nàng thật
không phục a.
“Công chúa, đây cũng không phải là cái chuyện tốt gì. Truyền được
càng xa càng nhiều người biết mới phải.” Bên cạnh đại cung nữ Vô Ưu,
cười an ủi.
“Khụ, Dĩnh Nhi so sánh với nàng còn lớn hơn một tuổi. Làm sao vẫn còn là một đứa nhỏ không biết chuyện như vậy, sau này ta phải làm sao bây
giờ đây?” Công chúa lo lắng nói .
“Vậy chứng minh huyện chủ có người thương yêu. Chỉ có không ai thương yêu không ai để ý , mới phải tự lực cánh sinh. Người nỡ để cho huyện
chủ ăn khổ như vậy sao?” Vô Ưu lại điểm rất trúng trọng tâm.
Nam An thế tử cầm trong tay thi cảo của Ôn Uyển, lẩm bẩm nhiều
lần”Thơ hay, thơ hay. Không nghĩ tới, Quận chúa thật là không lên tiếng
thì thôi, đã xuất thủ liền thật kinh người. Tốt, vẫn là ông chú biết
nhìn xa, Ôn Uyển Quận chúa, giấu cũng đủ sâu a.”
Nhưng mà muốn mời Ôn Uyển, cũng là cực kỳ khó khăn . Lần trước mẫu
phi hắn muốn mời rồi, nhưng Ôn Uyển lễ thì đến, người căn bản không có
tới, nói bề bộn nhiều việc. Người ở kinh thành biết, Ôn Uyển tính tình
rất lạnh lùng, cùng một loại với mẹ nàng , là một nhân vật cực kì không
thích yến hội. Trong kinh thành, cũng coi như có thể đứng đầu bảng trong số những người cực kì khó mời. Rất nhiều người đã gửi thiệp mời, trên
căn bản nàng cũng không đi tham gia. Nhất định phải gặp nàng một chút,
bằng không, hắn thật không cam lòng a! Hắn hiện tại có chút hối hận, lần trước không nắm chắc cơ hội. Nếu nắm chắc được cơ hội, cũng sẽ không
sai sót mà bỏ lỡ thời cơ tuyệt hảo.
Hắn vẫn mong đợi có thể lấy một cô gái tâm linh thương thông với
mình, mấy năm này, mẫu phi hắn cũng đã nóng lòng. Nhưng hắn một chút
cũng không nóng nảy, loại chuyện này, duyên phận đến, đụng phải, dĩ
nhiên là nước chảy thành sông. Vậy gấp gáp làm cái gì, hắn năm nay cũng
mới mười ba tuổi. Nhưng khi nhìn thấy bài thơ này, khiến cho hắn tâm
động thật lớn. Khi nhớ đến sự ngăn cách thế này, khiến hắn trong lòng
cảm thấy thật khó chịu .
“Ca ca, ca ca.” Nam An thế tử đang suy nghĩ chuyện này, muội muội của hắn Tư Ngọc Quận chúa chạy vào. Cười nói là mang đến cho hắn món ăn hắn thích nhất chè hạt sen ngân nhĩ.
“Cám ơn muội muội.” Nam An thế tử cười nói. Nhận lấy, uống vài hớp coi như ăn xong rồi.
Tư Ngọc ở một bên làm bạn . Thấy trên bàn sách một bài thơ, nhẹ nhàng mà lẩm bẩm. Mặt lộ vẻ vui mừng”Ca ca, huynh viết thơ hả, thơ lần này
viết thật hay a, viết đích thực tốt. Ca ca, huynh thật là lợi hại.”
Nam An thế tử cười nói”Ta làm sao viết được thi từ tốt như vậy, đây
là Ôn Uyển biểu muội viết . Lần trước ông chú nói so sánh tài hoa của
nàng với ta, chỉ cao chứ không thấp hơn, ta còn không tin. Không nghĩ
tới, đúng là như thế. Thơ hay như vậy, ta thật không viết ra được . Nếu
không phải lần này thi từ bị lộ ra ngoài, ta còn không biết Ôn Uyển biểu muội có kinh tài tuyệt diễm tài hoa tới bực này. Không hổ là cháu ngoại của Tô quý phi, không có làm hỏng danh hiệu quý phi nương nương .”
Tư Ngọc nhìn ca ca nàng, cả ánh mắt thần sắc đều tỏa sáng, trong lòng hốt hoảng, một chút cũng không có hứng thú. Đem giấy trong tay ném ra
ngoài”Có gì đặc biệt hơn người , chẳng qua là một bài thơ hỏng. Người
nọ, ngỗ nghịch bất hiếu, âm tàn ác độc, ca ca tại sao có thể khen ngợi
nàng chứ?”
Nam An thế tử cau mày nói”Không thể nói như vậy về Ôn Uyển biểu muội. Những điều này đều có nguyên nhân, nàng là một hài tử mất mẹ, đã chịu
nhiều đau khổ. Làm việc hơi có chút cực đoan cũng nên thông cảm mới
đúng. Muội là từ đâu nghe được như vậy, còn sau lưng nói bậy về người
ta.”
Sợ muội muội không học được điều tốt, hắn biết muội muội của hắn tính tình được nuông chiều, đã đắc tội không ít người. Một năm này đã áp chế rồi. Cũng mời mama dạy nàng lễ nghi quy củ, so sánh với trước kia đã
thu liễm không ít. Hiện tại cũng có thể an tâm đi theo mình vào thư
phòng học tập.
“Ca ca, huynh vì một người ngoài, lại khiển trách muội. Ca, làm sao huynh có thể như vậy?” Tư Ngọc nước mắt lưng tròng hỏi.
“Ta nói chính là lời nói thật, muội nhìn Ôn Uyển biểu muội xem, mới
chín tuổi, mà đã giống một tiểu đại nhân. Còn muội, hết năm nay đã mười
hai tuổi, mà vẫn còn như một hài tử. Còn nói ta khiển trách muội, nếu
muội không nghe khuyên bảo, sau này sẽ chịu nhiều thua thiệt cho xem.”
Nam An thế tử nhìn nàng la to, chân mày nhíu chặt hơn.
Hắn lần trước nghe Ôn Uyển nói muốn mời vài vị cô nương cùng nhau học tập đã động tâm tư. Thân phận của Ôn Uyển so sánh với Tư Ngọc còn cao
hơn, Tư Ngọc cũng không to gan như vậy dám đi trêu cợt Ôn Uyển. Còn nữa, Hạo Thân vương đối với Ôn Uyển rất sùng bái. Mặc dù trong lòng hắn có
ít nhiều nghi ngờ, sao lại có thái độ đó đối với một hài tử chỉ đặt tiền tài vào trong mắt , nên rất chi là khinh thường. Nhưng ông chú nói
đúng, Nam An vương phủ bọn họ cần một mưu gia chủ mẫu khôn khéo mới có
thể lèo lái được.
Đối với năng lực của Ôn Uyển, hắn không có hoài nghi. Cho nên, hắn
cũng nổi lên tâm tư. Muốn cho muội muội đi theo Ôn Uyển học tập, thêm
nữa để muội muội xem một chút Ôn Uyển đến tột cùng là hạng người gì. Nếu lại có thể đem tính tình bát nháo của muội muội của hắn sửa đổi, dĩ
nhiên là tốt hơn.
Chẳng qua không nghĩ tới, Ôn Uyển không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt hắn. Để cho hắn thật mất mặt, và cũng bỏ đi ý định này. Nhưng hôm nay
nhìn thấy thơ Ôn Uyển viết , hắn mới biết hắn thật đã xem thường Ôn
Uyển, nàng thậm chí còn có tài hoa bậc này. Khó trách một bậc danh sư
nổi danh như Tống Lạc Dương cũng nguyện ý đặc biệt thu nàng làm học
trò, đúng là có đại tài hoa. Hơn nữa, lại không hề bộc lộ ra bên ngoài.
Tư Ngọc nhìn ca ca, lại vì một ngoại nhân mà khiển trách nàng, thì
khóc lóc chạy ra ngoài. Nhìn muội muội như thế, Nam An thế tử lần đầu
tiên thật tình nghĩ tới những lời của Hạo Thân vương.
Nghĩ lại nếu Ôn Uyển biết, nhất định sẽ nói: những người này, kiếm
tiền thì cho là chuyện dung tục, là hàng hạ cấp. Viết một bài thơ, là có thể tâm linh tương thông, còn không phải là muốn nàng cười chết à. Phải biết rằng ý nghĩ của hắn, lại càng đem nàng bài xích hắn xa đến mười
tám vạn ngàn dặm . Lấy vợ không phải vì tài, mà vì có thể dùng được à.