Edit: NamThiênKhang
Beta: LyLy
“Chát” đầu tiên, Ôn Uyển quất lên
mặt Hoa thiếu, Hoa thiếu lập tức bụm mặt lăn lộn trên mặt đất, kêu to
“đau chết mất, đau chết mất.”
Hai tùy tùng đi theo Hoa thiếu, vốn đang nằm trên mặt đất kêu ôi ôi, nhìn thấy bộ dạng thiếu gia nhà mình vậy,
thì hoảng sợ nhìn Ôn Uyển, trong lòng thầm nghĩ, cũng may nàng ta không
quất lên người mình. Sau đó nhìn kim roi ánh vàng lấp lánh, trên mặt lộ
ra vẻ sợ hãi.
“Quận chúa tha mạng, thiếu gia nhà chúng nô tì không cố ý mạo phạm. Xin quận chúa tha mạng.” Hai tên tùy tùng
vội vàng quỳ xuống cầu tình. Người nào không biết Ôn Uyển có một cái ngự tứ kim tiên, nhìn thấy cây roi cũng đủ biết thân phận của chủ nhân nó.
Ôn Uyển phi thường hài lòng, không uổng
phí sự khổ luyện mấy tháng qua của nàng, tỉ lệ chính xác là trăm phần
trăm. Nàng muốn đánh lên mặt thì lập tức đánh trúng mặt.
Bên này náo nhiệt như thế, sớm đã có người chạy đi thông báo cho bên kia. Người chạy đến đầu tiên là người của tam phòng.
Đông thị vừa đến, thấy người lăn lộn đầy trên đất, sợ hãi kêu lên “Hoa nhi, Hoa nhi, cháu làm sao vậy?”
Ôn Uyển nghi ngờ nhìn Hạ Lăng, Hạ Lăng nói, mẫu thân của Hoa thiếu là đường muội của Tam phu nhân.
“Ôn Uyển, đều là hài tử trong nhà, tại
sao có thể ra tay nặng như vậy?”Tam phu nhân nhìn mặt Hoa thiếu, có
nhiều chỗ rỉ ra tia máu, bà ta vừa tức vừa giận.
“Tam phu nhân, là hắn đối với quận chúa bất kính trước. Quận chúa đương nhiên phải giáo huấn hắn một trận.” Hạ Ngữ nói.
“Nói hưu nói vượn, Hoa nhi của ta rất
tốt, làm sao lại bất kính với Quận chúa. Nhất định là bọn nha hoàn các
ngươi câu dẫn cháu ta không thành, mới cố ý xúi giục Quận chúa đánh
người.” Tam phu nhân tức giận kêu lên.
Ôn Uyển mặc kệ Tam phu nhân, nàng thấy
đại bá đi tới, nên lẳng lặng đứng yên một chỗ. Quốc công gia nhìn tình
cảnh trước mặt, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cổ ma ma lời ít mà ý nhiều nói lại một lần. Ôn Uyển bút họa thêm mấy câu.
“Quốc công gia, Quốc công phủ khi nào
thì lưu lạc đến mức phải cùng người như vậy kết thân gia. Tại trong phủ
của chính mình, hắn ta ngang nhiên dám đòi cắt đứt chân của thiếu gia,
vậy đến lúc đi ra ngoài, có phải muốn cưỡi lên đầu của thiếu gia để lấy
uy hay không. Bây giờ còn chưa thành thân đã như vậy, đến lúc thành thân thì không biết sẽ đến mức độ nào. Hơn nữa lão thân nghe nói, Hoa gia cô nương phẩm hạnh không đoan chính, thường xuyên làm ra mấy chuyện khiến
người khác chê cười. Người như vậy, làm sao có thể cưới vào cửa được.
Người cũng không sợ làm hư thanh danh của các cô nương trong phủ sao?
Người không nên quá gấp gáp, danh tiếng của quận chúa cũng không thể để
cho Hoa cô nương làm hỏng như vậy. ” Cổ ma ma nhìn theo động tác của Ôn
Uyển, lĩnh hội một nửa ý tứ, còn một nửa là tự mình thêm mắm thêm muối.
Bà ta nói đến nổi Bình Hướng Thành phải
đỏ mặt tía tai, hắn lúc nào thì bị mất mặt như thế. Lập tức nói chuyện
này ta sẽ xử lí, nếu quả thật có chuyện như vậy, hôn sự này, đương nhiên không thể tiến hành.
Thượng Dũng chợt ngẩng đầu lên, sau đó
tiếp tục cúi đầu xuống, nhưng Ôn Uyển vẫn nhìn thấy được, trong mắt hắn
có một tia cảm kích. Nàng khó hiểu, không phải kiên quyết ra ở riêng
sao? Lúc đó được chia hơn một hai vạn lượng bạc, tại sao bây giờ lại
không có tiền, còn muốn kết hôn với người như vậy?
Dù thắc mắc nhưng Ôn Uyển cũng không xen vào. Đại bá đã nói như vậy, thì mọi chuyện cứ nghe theo chỉ thị của
người, Ôn Uyển trở về hành phương các. Một lúc sau Hỉ Thước lại tới,
truyền nàng đến dùng bữa. Nàng muốn nếm thử mùi vị của những món ăn thôn quê này, tất nhiên phải đi chứ.
Phòng chính:
Ôn Uyển vào phòng, nhìn thấy tất cả đều
là người, xôn xao cả lên. Có nhiều khuôn xa lạ, Ôn Uyển nhìn các nàng
một cái, sau đó quay mặt đi coi như không thấy.
“Lưu thị thỉnh an Quận chúa, Quận chúa
cát tường.” một phụ nhân toàn thân nhũ đỏ bạc, búi tóc hình đan loa đơn
giản, mang trâm hoành phi bằng vàng, cặp mông phì nhiêu, ngày thường
quyến rũ cực kỳ, thấy Ôn Uyển đi vào, liền bước đến thỉnh an nàng. Thái
độ kia, vô cùng cung kính.
Ôn Uyển nhớ được người này, lần đầu tiên nàng trở về phủ, nữ nhân này hầu hạ bên cạnh Bình mẫu. Khi đó trong mắt của nàng ta, có một tia phòng bị lẫn hoảng sợ.
“Quận chúa hỏi, Lúc Quận chúa trở lại,
ngươi bị bệnh nóng rần lên phải không? Nếu như thế, sau này cách xa Quận chúa một chút, để tránh Quận chúa khắc ngươi.” Ôn Uyển chuyển thân
mình, đi tới một bên.
“Chuyện hôm đó chỉ là trùng hợp, ngã
bệnh không phải là chuyện thiếp có thể định đoạt được. Quận chúa đại từ
đại bi, làm sao lại cùng một tiểu phụ nhân so đo những thứ này.” Lưu di
nịnh bợ đi tới.
Ôn Uyển mắt lạnh đảo qua, Lưu di nương
lập tức lùi bước trở về. Đại phu nhân để vị trí dưới tay mình cho Ôn
Uyển ngồi. Ôn Uyển nhìn một phòng đầy nữ nhân, mặt không chút thay đổi .
Ngày Ôn Uyển mới tới, người khác dò
không ra khẩu vị của nàng. Hiện tại đương nhiên mọi người đều biết, cộng thêm thân phận đặc thù của nàng, cho nên trong buổi ăn có Ôn Uyển, đều
lấy món ngon, nhẹ làm chủ đạo. Ôn Uyển cũng không phải là động vật ăn
chay, nàng cũng thích ăn thịt, chẳng qua là hay ăn những món thịt không
dễ có mà thôi.
Hành phương các:
“Quận chúa, Đại phu nhân cho người đưa
tới hai mươi cân thịt, làm thành các món ăn đầy đủ màu sắc, ngoài ra còn có hai trăm cân ngân sương, sáu đấu gạo yên chi. . . . . .” Cố ma ma
quản những việc này, hỏi Ôn Uyển có muốn nhận những thứ đồ này hay
không?
Ôn Uyển gật đầu, để cho bọn họ nhận,
phân phó buổi tối nấu gạo yên chi ăn thử xem, nó khác gì so với các loại gạo bình thường. Lúc ăn tối, mùi vị quả nhiên vô cùng tốt, đáng tiếc
quá ít, chỉ có sáu đấu. Hỏi người khác, thì họ lại nói trên thị trường
cũng ít có hàng, thế nên rất đắc. Ôn Uyển không nỡ phung phí tiền, nên
đành từ bỏ.
Không đến mấy ngày, người của Bình gia
đã điều tra ra, cô gái Hoa gia kia đích thực là phẩm hạnh không đoan, có quan hệ bất chính với biểu ca của nàng, cũng chính là cháu bên nhà mẹ
đẻ của Tam phu nhân.
Cho nên, Đông gia cùng Hoa gia, mới vội
vả muốn đem nàng gả đi. Tam phu nhân thấy Thượng Dũng đàng hoàng, nên
mới đánh chủ ý lên người hắn. Cùng Bình mẫu ba hoa chích choè vài câu,
còn nói của hồi môn ít nhất cũng được hai ba vạn, đủ cho chi thứ hai của bọn họ tiêu dùng. Bình mẫu thấy nàng kia, lớn lên xinh đẹp, tính tình
cũng tốt. Với lại Thượng Dũng cũng đã đến tuổi thành thân, sang năm đã
mười tám rồi, nên mới vội vàng quyết định. Chuẩn bị năm sau thành thân,
nói cách khác, còn không tới một tháng, đã phải thành thân.
Hiện tại bị Ôn Uyển làm lộn xộn như vậy, đương nhiên toàn bộ kế hoạch đều bị ngâm nước nóng. Sau khi Bình mẫu
biết chuyện, thành công tức đến ngất đi. Sau đó, Tam phu nhân bị Bình
mẫu sai bà tử quăng cho hai bạt tai thật mạnh.
Hoa gia bởi vì Hoa thiếu gây chuyện,
không dám tìm Ôn Uyển tính sổ, chỉ có thể giận lây sang Tam phu nhân,
khiến cho bà ta không còn chút mặt mũi nào.
Không lâu sau đó, chuyện Hoa gia tiểu
thư bị truyền ra ngoài. Đông gia không làm sao được, chỉ đành phải dùng
kiệu nhỏ rước người về phủ, mà mối hôn sự tốt lúc trước Đông thiếu đã
định sẵn yêu cầu từ hôn. Đông gia khuyên can mãi, chấp nhận đáp ứng
nhiều điều kiện thiệt thòi, bên kia mới chịu thôi.
Kết cuộc của Tam phu nhân là ở nhà chồng hay nhà mẹ đẻ đều không được chào đón, bị chọc tức đến ngã bệnh. Nàng
ta ở trong phòng, mắng Ôn Uyển chết sớm siêu sinh sớm. Bởi vì từ khi Ôn
Uyển trở về phủ, nàng ta không có được một ngày tốt lành. Thật đúng là
mười phần sao chổi.
Thượng Dũng lui hôn, trong lòng vô cùng
cảm kích Ôn Uyển. Nếu không nhờ có nàng, cả đời này hắn cũng không ngẩng đầu lên được. Tự mình đến nói lời cảm ơn với Ôn Uyển. Ôn Uyển kỳ quái
hỏi, không phải kiên quyết đòi ra ở riêng sao, tại sao còn muốn Hoa gia
tiếp tế.
Thượng Dũng bất đắc dĩ nói, phụ thân
thiếu Tam bá một số tiền lớn. Sau khi chia nhà xong, Tam bá cầm biên lai mượn đồ đến đòi nợ, chẳng những phần tiền đó không còn lại đồng nào, mà nhà hắn còn thiếu hơn một ngàn lượng bạc nữa.
Ôn Uyển hỏi, huynh đem tiền trả cho Tam
phòng. Vậy người của chi thứ hai phải làm sao bây giờ, sau này, hóng gió tây bắc mà sống à.
Thượng Dũng nói, mình còn có một thôn
trang, sau này sẽ khá hơn, năm sau, hắn tính đi tìm chuyện để làm, kiếm
thêm chút tiền, trợ cấp gia đình.
Ôn Uyển gật đầu, nhìn bộ dạng chần chờ của Thượng Dũng, hỏi, còn có chuyện gì sao?
“Là như vậy, Thanh Thủy muội muội của
ta, hết năm nay, mười sáu tuổi. Lúc trước, muội ấy đã cùng biểu ca định
tốt hôn sự. Quận chúa, người cũng biết, cha ta làm ra chuyện như vậy,
mẫu thân uất ức mà chết, danh tiếng hoàn toàn mất hết. Gia đình đã đặt
hôn trước với ta cũng lui hôn, ta biết điều này không thể trách bọn họ.
Cũng may bởi vì dì ta kiên trì nên biểu ca mới không từ hôn. Mấy ngày
trước, biểu ca gửi thư đến, nói sang năm mới, bọn họ sẽ đến thăm hỏi. Ta sợ đến lúc ấy sẽ xảy chuyện không hay. Nếu xảy ra chuyện, cả đời của
muội ấy, xem như xong rồi, cho nên muốn nhờ Quận chúa giúp một việc. ”
Hắn cung kính nói .
Ôn Uyển ý bảo hắn nói tiếp, muốn mình hỗ trợ việc gì.
“Ta nghĩ muốn xin ma ma thiếp thân của
Quận chúa dạy cho Thanh Thủy một chút lễ nghi quy củ. Bây giờ cách lễ
mừng năm mới còn hơn nửa tháng, hẳn là kịp.” Thượng Dũng khẩn thiết nói.
“Ngày mai, huynh bảo tỷ ấy tới đây, để
cho Cổ ma ma cùng Cố ma ma dạy tỷ ấy chút lễ nghi quy củ, để sang năm
không làm ra chuyện rắc rối gì.” đối với vị đường tỷ ôn nhu như nước
kia, Ôn Uyển tương đối thích. Hơn nữa, Ôn Uyển cũng hiểu rõ ràng, nếu
như lần xem mắt này thất bại, Thanh Thủy sẽ không thể gả cho người trong sạch, cũng giống như Thượng Dũng, cả đời này đều xong rồi.
Ngày thứ hai, Thanh Thủy đến Hành Phương các học quy củ. Ban đầu nàng rất mất tự nhiên, nhưng thấy Ôn Uyển vô
cùng thân thiện, mới hơi chút yên lòng. Sau đó, vô cùng cảm kích, nàng
đối với cửa hôn sự này, vừa mong đợi nhưng lại vừa sợ sệt. Ôn Uyển tỏ
vẻ, đều là huynh muội một nhà, không nên khách sáo.
Nàng chẳng qua là tiện tay mà thôi,
nhưng chuyện này lại là chuyện cả đời của Thanh Thủy. Chuyện như vậy, dù một vạn lần, nàng vẫn sẽ giúp. Dĩ nhiên, nếu đổi thành Thanh Trâm hoặc
Thanh Từ, thì sẽ khác. Muốn giúp người thì cũng phải xem người mình giúp là ai.
Cổ ma ma cũng rất thích Thanh Thủy ôn
nhu, hào phóng, dạy rất nghiêm túc. Còn Cố ma ma thì chủ yếu dạy vào
buổi tối, chỉ cho nàng cách xử lý những chuyện lặt vặt như thế nào.
Hành Phương các:
“Quận chúa, Vương gia sai ngươi đưa đồ
đến, tổng cộng có tất cả là mười xe.” Hạ Thiên cười nói. Những thứ đó
không chỉ là đồ tốt, quan trọng nhất, chính là cho Ôn Uyển mặt mũi.
Vương gia muốn cho mọi người biết, Quận chúa có chỗ dựa, đừng tùy tiện
khi dễ người.
Lần này, Trịnh vương đưa lễ mừng năm mới thật sự là đủ phân lượng. Hai tấm da hổ trắng tuyền, ba tấm da sói lớn
màu xám tro, hai tấm da chồn tía, sáu tấm da chồn đỏ, một tấm da
báo,…gạo yên chi hai thạch (đơn vị dung tích khoảng 100 lít), ngô hai
thạch, những thứ lặt vặt khác, cũng khoảng mười xe. Ôn Uyển thật muốn
hỏi cậu một chút, có phải chuẩn bị đem phủ Trịnh Vương tặng cho nàng
luôn hay không. Cách một khoảng thời gian sẽ đưa đồ tới, mỗi lần đều đưa một đống lớn. Mặc dù nàng rất cao hứng, nhưng thật sự rất lãng phí a.
Mà khiến người khác giật mình, chính là bên trong thậm chí còn có một áo khoác lông hồ trăm sắc. Ôn Uyển vuốt
áo khoác ngoài không chút tạp chất, thật sự rất ấm áp. Ánh mắt nàng nhìn những thứ sặc sỡ kia, thiếu chút nữa té xỉu. Đây đều là những động vật
quý hiếm cần phải bảo vệ, cứ xuống tay như vậy, thật đáng tiếc. Nếu có
thể bắt sống cho nàng làm sủng vật thì sẽ tốt hơn.
Dĩ nhiên, mặc dù đau lòng những động vật cần được bảo vệ này, nhưng Ôn Uyển vẫn quyết định, lễ mừng năm mới sẽ
mặc xiêm y phong cách này, đi ra ngoài khoe khoang. Ngoài ra, còn sai
cung nữ làm thêm một bộ đồ da cừu.
Ha hả, chờ sau khi xem thư xong, nàng
mới biết được, những thứ này, bên trong chỉ có một phần da là của cậu,
phần lớn đồ trang sức đeo tay và các thứ khác đều của những người ở đất
phong hiếu kính.
Ôn Uyển quản không xuể, giữa trưa phu
nhân đưa tới hai mươi người hổ trợ, nửa ngày, mới ghi chép danh sách
xong. Những người khác nhận được tin tức, đều thèm thuồng đỏ mắt, da, đồ trang sức, y phục lụa là, tất cả đều là hàng thượng hạng a.
Ôn Uyển nhìn quyển sách, đặc biệt đắc
ý, những thứ này đều là tiền của nàng. Quyển sách này, có nghĩa bây giờ
nàng là người làm chủ một gia đình.