“Ngươi là học sinh mới đến.” Phu tử hỏi Ôn Uyển, nam hài tử này rất
nghiêm túc nghe mình giảng bài, cẩn thận tỉ mỉ. Cũng không có vì phần
lớn người không nghe giảng mà lơ đãng.
“Học sinh Giang Thủ Vọng, tự Phất Khê, bái kiến tiên sinh.” Lúc Phất
Khê đứng lên, đẩy Yến Kỳ Hiên còn đang mộng du. Đứng lên tự giới thiệu
mình.
“Hắn là biểu đệ của ta, từ Giang Nam tới đây thăm mẹ ta. Nghe nói thầy giáo trong Kinh Học Đường văn tài bác chúng [tài năng uyên bác], muốn đến mở mang kiến thức một phen, phu tử, vị biểu đệ này của ta rất
có tài học đấy. Ngươi cũng đừng làm cho hắn thất vọng a.” Yến Kỳ Hiên mở ra ánh mắt lim dim, ở một bên phụ họa.
“Ha hả, ngồi xuống đi, hiếm thấy ngươi tuổi nhỏ mà hiếu học như vậy,
sau này cần phải cố gắng.” Sau đó cố ý nhìn tiên sinh viết sai chữ Yến
Kỳ Hiên một cái, ý là nhưng ngàn vạn không nên học theo hắn.
Ôn Uyển gật đầu, ngồi xuống. Nghiêm túc nghe giảng, Kỳ thực phu tử
giảng bài không tồi, Ôn Uyển nghe cũng cẩn thận nghiêm túc. Một tiết
học trôi qua thật nhanh. Tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, Yến Kỳ Hiên
lập tức đã đứng lên, chỉnh đốn dung mạo một chút, tiêu sái mà dẫn Phất
Khê đi ra ngoài.
“Ngươi cái này là trốn học.” Hiện tại mới qua hơn nửa giờ Tỵ, còn có một tiết học nữa nha !
“Cái này có gì mà ham học, nhìn thấy sách ta liền đau đầu. Chúng ta
đi ra phố đi, chỗ đó chơi vui, náo nhiệt hơn.” Mấy thị vệ đi theo dường
như nhìn thấy mãi rồi cũng thành thói quen, cũng không khuyên nhủ nữa,
chỉ đi theo sát bên người. Ôn Uyển bảy lần quặt tám lần rẽ mà đi theo
hắn.
Đi tới nửa đường, cảnh cáo hỏi “Nói, rốt cuộc là đi nơi nào? Nhưng
ngươi cũng đừng nói cho ta biết, lại là đi thanh lâu hoặc là sòng bạc.”
Yến Kỳ Hiên vội lắc đầu nói “Không phải, không phải.”
“Đại gia, ngươi tới, xin mời. Mau mời. Tiểu Nguyệt, mau tới, Triệu
đại gia tới rồi.” Một nữ nhân mặt tô vẽ giống như mông khỉ, mở ra miệng
rộng đỏ như máu, lớn tiếng kêu. Ôn Uyển nhìn thoáng qua, khẽ run rẩy.
Sau đó ngẩng đầu nhìn lại, trên đó viết Xuân Ý Lâu.
Chính là Xuân Ý Lâu lúc Ôn Uyển nghe bát quái mà biết. Kĩ viện náo
nhiệt nhất trong kinh thành. Phất Khê thấy cái tên kia thì nổi giận. Tên hỗn đản này, lần trước đẩy hắn một cái còn không nhớ. Nhỏ như vậy đã
ngày ngày nhớ thương thanh lâu, tên vương bát đản này, vậy mà còn dám
đến thanh lâu. Mới vừa rồi hỏi hắn, lại còn nói không phải. Mặc dù cải
trang thành nam tử nên không sao, nhưng nếu như sau này phát hiện mình
là nữ tử, còn nữ phẫn nam trang chạy đến thanh lâu dạo chơi, chẳng phải
là gây chuyện cho mình sao. Bị bắt trở về là không thể thay đổi được.
“Không phải, không phải là ta muốn tới nơi này. Là tên tiểu tử La Thủ Huân kia, nói coi trọng một cô nương trong Xuân Ý Lâu. Cô nương kia
nghe nói lớn lên giống như thiên tiên, ta liền muốn đi nhìn một cái. Chỉ nhìn một cái, sẽ không làm gì cả. Còn có, ngươi không phải là thích nam nhân sao? Ta nghĩ, mới vừa rồi ngươi giúp ta, ta cũng muốn bày tỏ,
ngươi đã thích thiếu niên xinh đẹp, ta liền nghĩ đến một ý kiến hay. Ta
nói với ngươi a, Tiểu quan ở đây lớn lên đều rất đẹp. Nếu như ngươi ở
trong đó nhìn trúng, bất kể người nào, chỉ cần ngươi vừa ý, ta giúp
ngươi chuộc người mang về nhà, để cho hắn mỗi ngày hầu hạ ngươi thư thư
phục phục. Mặc dù ngươi bây giờ còn nhỏ chút, nhưng có thể chuẩn bị
trước đúng không? Nhân dịp bây giờ dạy bảo cho tốt, đến lúc đó muốn dùng cũng không vội, đã có sẵn để dùng. Ta nói cho ngươi biết, nơi này huấn
luyện ra Tiểu quan quan a, tư thái kia, dáng vẻ kia, còn có tài nghệ
kia. . . . . . .” Yến Kỳ Hiên ha ha ở đó khoe khoang .
Ôn Uyển lúc đầu nghe hắn nói, ra hiệu Đông Thanh bên cạnh giúp nàng
thuật lại lời nói, nhưng mà Đông Thanh không động. Ôn Uyển nhìn hắn lải
nhải kể lể không ngừng, cầm lấy roi ngựa tùy thân mình mang theo, hướng
về phía Yến Kỳ Hiên mà quất. Công phu dùng roi của Ôn Uyển thì không cần bàn rồi. Thị vệ bên cạnh sợ hãi kêu lên một cái, cũng may phản ứng mau, trước tiên đứng chắn phía trước Yến Kỳ Hiên, miễn cưỡng chịu một roi.
Ôn Uyển thấy lại đánh không được nữa liền ném roi ngựa rồi trở lại
Vương Phủ, tố cáo Yến Kỳ Hiên một tội.
“Hồ nháo.” Thuần Vương biết Yến Kỳ Hiên dẫn Ôn.. Phất Khê đi Kinh Học Đường, tức giận đến mắng to Yến Kỳ Hiên một trận, còn đánh hắn năm đại
bản tử. Yến Kỳ Hiên đau đến mức nằm bò ở trên giường thầm la đau, đau
quá. Bôi thuốc, Yến Kỳ Hiên biết là do Ôn Uyển cáo trạng, hận đến ngứa
răng, lại dám cáo trạng Gia. Một đại nam nhân, cứ học nữ nhân, hành vi
tính cách tiểu nhân. Khinh bỉ hắn. Vừa nhìn tới, trên mông truyền đến
nóng rát đau đớn lại khiến cho hắn vô cùng oán hận cục than đen. Cha của hắn thế nhưng chưa từng đánh hắn bằng bản tử. Lần này là lần đầu tiên.
Cũng tại cục than đen đáng chết này .
Ôn Uyển còn không biết, tưởng là vì dẫn mình đến kĩ viện mới bị đánh
đây, nếu biết thì không thể không hộc máu ba thước. Bất quá nếu biết,
cũng hiểu vì sao Yến Kỳ Hiên trở thành bộ dạng ngày hôm nay.
“Tôn quý, trừ ngạo khí, còn bao gồm khí chất, tài học, phẩm hạnh, cho nên, ta dự định thỉnh thoảng đi Kinh Học Đường học tập.” Ôn Uyển viết
như thế lên trên một tờ giấy trắng noãn.
“Không được, tuyệt đối không được.” Nói giỡn sao, một khi truyền đi,
đến lúc đó còn không bị tất cả mọi người chỉ trích sao. Chính cái vị trí này của tổ tông cũng bị chuyển đi mất.
“Chẳng qua là thỉnh thoảng đi chơi, không phải là muốn đến đó học
tập. Nếu cậu không đồng ý, đến lúc đó cháu tự đi là được.” Ôn Uyển thái
độ rất cứng rắn.
Được, ngươi đi đi, đến lúc đó còn không phải là tính lên đầu Yến Kỳ
Hiên sao. Thuần Vương chán nản, đành phải bất đắc dĩ nói để cho hắn cân
nhắc.
“Giang Thủ Vọng, ngươi đúng là tiểu nhân, còn tài tử cái gì? Tài tử
có mách lẻo sao, tài tử có cáo trạng sau lưng sao? Hành vi của tiểu
nhân, ta khinh thường ngươi.” Yến Kỳ Hiên được dìu đến Bạch Ngọc Viên,
gào thét một trận với Ôn Uyển.
Ôn Uyển đang đánh quyền, bị hắn rống đến hơn nửa ngày mới không có
tiếp tục nữa, lúc này mới chậm rãi móc móc lỗ tai, nói: “La hét đủ chưa? La chưa đủ thì tiếp tục đi, nếu như xong rồi, ta phải về đi ngủ đây.
Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi.”
Yến Kỳ Hiên nghe vậy, lại nhìn bộ dạng không hề để ý của nàng, thì
chán nản. Thật muốn đánh hắn một trận, nhưng lý trí vẫn khống chế hắn.
Còn nữa, hắn hiện tại cho dù là muốn đánh cũng đánh không được a. Mà Ôn
Uyển, cũng thật sự trở về phòng đi ngủ rồi. Yến Kỳ Hiên nhìn bóng lưng
Ôn Uyển, thì cảm thấy đó là một tai tinh (ngôi sao xui xẻo).
“Từ hôm nay trở đi, ta tuyệt giao với ngươi, hừ, hừ.” Yến Kỳ Hiên
hướng về phía bóng lưng Ôn Uyển mà hô, nổi giận đùng đùng trở về.
Ôn Uyển chuyển chuyển ánh mắt, không để ý. Trong lòng còn đang suy
nghĩ, cũng không biết lần này đi Kinh Học Đường, ông ngoại Hoàng Đế và
cậu có thể đáp ứng hay không. Có điều, Ôn Uyển ở Kinh Học Đường một
ngày, liền hiểu ra rất nhiều thứ. Những thứ kia, không phải là người
khác có thể chỉ dạy cho nàng. Những thứ kia, phải dựa vào nhận thức cùng cảm ngộ của mình. Cho nên, nàng là nhất định phải đi .
“Nàng muốn đi Kinh Học Đường, nàng muốn đi thì cho nàng đi, đứa bé
này khó có được tùy hứng một lần. Trước kia khi còn bé chịu khổ quá
nhiều, mấy năm trở về ta lại không có ở trong kinh thành, khẳng định
cũng chịu không ít ủy khuất. Cho nên vẫn luôn kiềm chế. Nàng hiện tại
muốn làm gì thì cho nàng làm đi, nói không chừng tâm tư vừa buông nhẹ
lòng, là có thể tản mát tích tụ trong đáy lòng, bệnh câm cũng có thể tốt lên đi!” Trịnh Vương nghe xong, gật đầu đáp ứng. Thuần Vương rất im
lặng, vốn là để cho hắn để làm thuyết khách, đây thì tốt rồi, ngược lại
mình còn trở thành đối tượng thuyết phục rồi.
“Ngươi yên tâm, sẽ không có người hoài nghi đâu. Đợi nàng chơi chán
rồi, báo bệnh chết biến mất là được. Hơn nữa, không phải vẫn còn là con
nít, có quan hệ, đến lúc đó, ngươi coi như không biết đi.” Trịnh Vương
lắc đầu nói.
Có thể tiếp xúc nhiều hơn với người khác, không nên núp ở trong không gian nhỏ hẹp, tâm tư mới có thể mở rộng. Cũng mới có thể tản mát tích
tụ trong đáy lòng, tâm bệnh một khi đã tốt, là có thể trị hết bệnh. Vậy hắn, cũng có thể chấm dứt được một nỗi băn khoăn. Nếu như biết được Ôn
Uyển cảm thấy có thể mở miệng nói chuyện hay không cũng không sao cả,
không biết có thể lại khiến cho Trịnh Vương buồn bực đến mức muốn đánh
nàng một trận hay không.
“Cái này không được. Tự mình tìm việc cho mình làm sao?”. Thuần Vương rất buồn bực. Nhưng vẫn là nhất nhất đi thu xếp những chuyện này, phút
cuối cùng, vẫn không quên đi đến chỗ Hoàng Đế chuẩn bị báo cáo một
tiếng.
“Muốn chơi, thì cho nàng chơi đủ đi. Cho dù có chuyện, cũng chẳng có
gì ghê gớm. Đến lúc đó bất quá cũng chỉ là một câu tính tình trẻ con.
Đứa nhỏ này, quá trầm tĩnh, cũng quá mềm yếu rồi. Nàng hiện tại đã có
hứng thú, thì để cho nàng chơi cho đủ. Xem ra chủ ý này của ngươi cũng
khá tốt, mới mấy ngày, đã thấy nha đầu kia chơi đùa nhiều trò bịp bợm
như vậy. Ha hả, ngược lại để xem nàng còn có thể bày ra trò bịp bợm gì
nữa.” Hoàng Đế cũng không thèm để ý chuyện Ôn Uyển muốn đi học đường.
Đứa nhỏ này quá an tĩnh, không giống như là một đứa trẻ. Theo như lời của Trịnh Vương, giống như một lão nhân từng trải. Những điều này, rất
có thể là bởi vì khi còn bé lưu lại ám ảnh, cho nên, tuổi còn nhỏ như
vậy mới có thể giống như một cụ già vậy. Lần này khó có được thấy nàng
mới đi theo Yến Kỳ Hiên mấy ngày, liền chọc nhiều chuyện như vậy, có thể thấy được bản chất cũng là một đứa trẻ hoạt bát hiếu động, chỉ là luôn
bị kìm nén thôi. Cho nên, Hoàng Đế liền dung túng .
Đã nghe được những lời này của Hoàng Đế, thuần Vương trong lòng an
tâm ổn định hơn nhiều. Sau này Ôn Uyển nháo ra chuyện, cũng không liên
quan đến hắn. Có Hoàng Đế ở phía trên che chở, Ôn Uyển dù là gây ra đại
họa, cũng không sợ. Khụ, hắn không nghĩ tới, Hoàng Đế vậy mà còn quá
thương yêu dung túng Ôn Uyển. Mọi người cũng đều nói Ôn Uyển thất sủng
rồi, có Quận chúa bị thất sủng như vậy ư!
Kinh Học Đường
” Song mộc vi lâm, lâm hạ kỳ cấm, cấm vân: phủ cân dĩ thì nhập sơn
lâm.” Yến Kỳ Hiên vừa đến Kinh Học Đường, La Thủ Huân lập tức chui ra,
trong miệng vẫn không quên lẩm bẩm thơ.
Yến Kỳ Hiên nhìn một đám lâu la chung quanh , không có một người trả
lời. Bên này tất cả khí thế hoàn toàn đều bị bọn họ áp chế xuống. Không
khỏi có chút hối hận vì đã nói lời tàn nhẫn cãi nhau với cục than đen.
Liên tiếp ba bốn ngày, hắn bực bội không chịu nổi. Mà tiểu đệ của hắn đều kêu, bảo là mời Giang công tử đến, xem bọn hắn còn dám kiêu ngạo
như vậy hay không. Đâu biết rằng lão đại của bọn hắn đang có lời khó
nói.
Ngày hôm đó Yến Kỳ Hiên đi chậm chậm đến Bạch Ngọc Viên, thấy Phất
Khê ở đó nhàn nhã đọc sách, bên cạnh còn có Băng Dao châm trà cho hắn,
vô cùng thoải mái. Yến Kỳ Hiên ngồi kia hồi lâu, cũng không mở miệng.
“Có việc thì nói đi, không phải luôn nói là nam tử sao, sao bây giờ
ngược lại lại như đàn bà rồi.” Ôn Uyển chê cười . Yến Kỳ Hiên lúc này
mới không được tự nhiên, nói chuỵên xin hắn giúp đỡ.
“Được rồi, ngươi về đi.” Thống khoái đến mức làm cho Yến Kỳ Hiên tưởng là đang đùa hắn.
“Đi cáo trạng đúng là ta sai, ta xin lỗi ngươi. Chỉ là ngươi mới mười ba tuổi mà cứ luôn nghĩ đến những chỗ không hay kia, sau này vẫn nên ít đi đến đó đi. Yên tâm, chuyện ta đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ làm
được.” Ôn Uyển buồn cười nói. Mình sao lại đi so đo với hắn chứ. Bất quá chỉ là lạnh nhạt với hắn.
“Được, ngươi đã đã sâu sắc mà tự kiểm điểm mình, vậy ta cũng không
giận ngươi nữa, lại càng không trừng phạt ngươi. Miễn là sau này đừng
tiếp tục cáo tiểu trạng nữa, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt.” Yến Kỳ Hiên
nhếch miệng nở nụ cười.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng rực rỡ như hoa đào yêu nghiệt của hắn thì vội
vàng quay đầu đi. Trong lòng âm thầm nói : “Yêu nghiệt, yêu nghiệt a, ta thật muốn nhéo a, thật là, sao lại có thể có tiểu nam hài vừa xinh đẹp
vừa đáng yêu như vậy a, đây nếu như ở hiện đại, nhất định có thể trở
thành siêu cấp siêu sao đó.”
Ngày hôm sau thì cùng theo hắn đến học đường. Đến phòng học. Chờ sau
khi nghe giảng xong, đã nhìn thấy một đoàn người La Thủ Huân ở bên ngoài chờ mình.
“Này, ngươi tên là Giang Thủ Vọng đúng không? Gia nhập hội chúng ta,
không nên trộn lẫn cùng một chỗ với tiểu hỗn đản kia, tiểu hỗn đản kia
ngoại trừ cậy có tùy tùng mạnh mẽ lấn áp kẻ yếu, thì không làm được cái
gì. Đi theo Gia, Gia ta chắc chắn ngươi ăn được chơi tốt, còn không cần
bị khinh bỉ. Nếu ngươi không tin thì ra ngoài hỏi thăm một chút, La Thủ
Huân ta thành tín, tuyệt đối là tốt nhất.” La Thủ Huân vỗ lồng ngực lớn
tiếng kêu.
“Thế Tử là ca ca
của ta, có thể phản bội hắn, gia nhập vào hội của ngươi sao? Ngươi coi
ta là người thế nào chứ. Thích ăn ngon, thì giữ lại cho tiểu đệ của
ngươi đi, ta không có thèm.” Nói xong, giương cao cổ, giống như con gà
trống luôn luôn kiêu ngạo, cặp lấy cái cặp sách nhỏ màu xanh của nàng,
bước đi.
Yến Kỳ Hiên nghe vậy thì vui mừng không dứt. Vô cùng vui vẻ theo sát
Ôn Uyển. Đối với việc Ôn Uyển cáo trạng ngày hôm qua, những chuyện cãi
nhau không vui này, cũng tan thành mây khói rồi.
“Đúng là một kẻ đần độn, ngươi còn tưởng rằng Yến Kỳ Hiên thật sự sẽ
đối đãi với ngươi như đệ đệ sao. Hiện tại hắn muốn lấy ngươi tới đối phó ta, đến khi không cần ngươi nữa, hoặc là ngươi vô dụng, sẽ đối đãi với
ngươi như con chó. Không đến hai ngày, lại không biết sẽ đem ngươi ném
đi đâu rồi. Đến lúc đó, cũng đừng đến van cầu ta.” La Thủ Huân oán hận
không thôi. Đại danh có mới nới cũ của Yến Kỳ Hiên, cả Kinh Học Đường ai mà không biết, ai mà không hiểu chứ.
Ôn Uyển ra hiệu Đông Thanh bên cạnh nói chuyện. Nào biết đâu được,
người này căn bản là một chữ cũng không dám nói. Khụ, người này, thời
khắc mấu chốt, cũng là một người không đáng tin cậy.
Yến Kỳ Hiên đặc biệt cảm động nói “Cục than đen, cục than đen ngươi thật tốt.”
Ôn Uyển nhìn bộ dáng của hắn, có chút chua xót. Đứa nhỏ này, đoán
chừng bản chất cũng là bị người cô lập rồi. Bằng không, nàng còn chưa
làm cái gì, làm sao đã cảm thấy nàng ngàn tốt vạn tốt đây. Cũng là cười
cười trấn an hắn, tỏ vẻ chuyện tình lúc trước nàng cũng không để trong
lòng. Chẳng qua là sau này làm việc cần phải có chừng mực. Hiện tại còn
nhỏ như vậy, ngày ngày nghĩ tới kĩ viện, nói ra giống cái gì.
“Tốt, ta nghe cục than đen. Sau này không đến đó nữa.” Yến Kỳ Hiên lập tức tiếp lời nói.
Ôn Uyển cũng không có để ý, Đông Thanh thì không như vậy “Thế Tử Gia, người đây cũng quá không có thành tâm rồi. Nếu không đã gọi tên công tử chúng ta, nếu không thì gọi tên chữ của công tử nhà ta rồi. Ngươi cứ
gọi cục than đen, cục than đen, đâu có nhìn ra ngươi xem công tử chúng
ta là đệ đệ?” .
“Được, biểu đệ, sau này ta sẽ gọi tên chữ của ngươi, gọi là Phất Khê. Ta còn không có tên chữ đây này. Vậy kêu ta là cái gì cho tốt?” Yến Kỳ
Hiên có chút khó xử rồi.
Ôn Uyển dở khóc dở cười “Thế Tử Gia, ngươi lớn hơn công tử nhà ta,
đương nhiên công tử gọi ngươi là ca ca rồi. Nếu gọi tên chữ của ngươi,
thế thì không phải chứng tỏ công tử nhà ta không có lễ nghi sao.” Yến Kỳ Hiên gật đầu. Cũng bắt đầu từ hôm nay, cục than đen, chính thức trở
thành quá khứ rồi. Trên thực tế, cũng chỉ có một mình Yến Kỳ Hiên gọi
như thế, người khác ở trước mặt cũng không dám gọi Ôn Uyển như vậy.