Edit: Mèo
Beta: Ly Ly
La Thủ Huân vừa nhận được
tin tức, đã muốn tới gặp Ôn Uyển, nhưng lại bị Yến Kì Hiên lại ngăn cản, hắn nói Phất Khê quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi mấy ngày. Ngày hôm đó rốt
cục được sự chấp thuận để cho hắn gặp Phất Khê, hắn liền vội vàng chạy
về phía này.
La Thủ Huân vừa thấy Ôn Uyển đã la oa oa “Phất Khê, Phất Khê ngươi thật lợi hại. Ta thật không nghĩ
tới, ngươi thế nhưng lại có thể thắng được Hải học sĩ. Ta thật sự bội
phục sát đất. Ta vốn chỉ bội phục một người là Bạch tướng quân, Bạch
tướng quân là người ta sùng kính nhất, nhưng bắt đầu từ hôm nay, trong
đám người ta bội phục, có thêm một người nữa đó chính là Phất Khê
ngươi.” La Thủ Huân là fans hâm mộ trung thành của Bạch Thế Niên, kể từ
khi hắn nghe nói về sự tích anh dũng của Bạch Thế Niên, hắn coi Bạch Thế Niên như là mục tiêu phấn đấu của mình. Chẳng qua hiện tại, hắn lại có
thêm một đối tượng nữa để sùng bái. Một người khiến hắn bội phục, mà
người này lại còn là bạn hữu của hắn. Điều này làm cho La Thủ Huân rất
hưng phấn.
La Thủ Huân lớn giọng, làm
cho Ôn Uyển đau đầu. Cuối cùng khiến cho Yến Kì Hiên rống giận, La Thủ
Huân mới không tiếp tục lải nhải nữa.
Ôn Uyển nhìn La Thủ Huân,
cảm giác không dễ chịu chút nào. Hiện tại điều khiến nàng phiền chán
nhất chính là nghe La Thủ Huân oa oa nói về Bạch Thế Niên. Lẽ ra, Ôn
Uyển chưa từng phiền chán bất luận kẻ nào, nhưng hiện tại nàng thật sự
vô cùng phiền chán khi nghe được cái tên Bạch Thế Niên này. Cũng không
phải Ôn Uyển phản cảm với Bạch Thế Niên, nói thật ra thì Ôn Uyển còn rất bội phục cái người chỉ nghe kỳ danh không thấy kỳ nhân (nghe tiếng nhưng chưa gặp mặt) kia.
Cho dù đổi thành bất cứ
người nào, khi bị bằng hữu của mình cứ lải nhải bên tai một cái tên xa
lạ, còn luôn bị La Thủ Huân lấy ra so sánh, nói cái này nàng không bằng
Bạch tướng quân, cái kia nàng không bằng Bạch tướng quân. Hắn còn muốn
nàng phải cố gắng nhiều hơn, phải học tập Bạch tướng quân. Ôn Uyển cũng
biết La Thủ Huân vô tâm, hắn cũng chỉ muốn khích lệ mình, muốn tốt cho
mình, nhưng nghe quá nhiều, sẽ dễ cảm thấy chán ghét a! Nàng không muốn
bị so sánh với người khác, nhưng lại bị so sánh quá nhiều, Ôn Uyển cũng
là người phàm, trong lòng cũng sinh ra tâm tư bất mãn.
“Ôn Uyển, Tào Tụng nói với
ta, hắn làm chủ, mời chúng ta đi Cẩm Tú Lâu ăn cơm.” La Thủ Huân chuyển
lời. Lúc trước Tào Tụng có tới thăm Thuần Vương Phủ một lần, nhưng thái
độ của Ôn Uyển đối với hắn không mặn không nhạt, khiến trong lòng hắn
cảm thấy bất ổn. Nhưng quả thực hắn rất muốn kết giao bằng hữu với Phất
Khê công tử, cộng thêm La Thủ Huân lại rất nhiệt tình.
“Công tử bề bộn nhiều việc,
không rảnh.” Ôn Uyển còn không chưa trả lời, Đông Thanh nhìn vẻ mặt Ôn
Uyển không nhịn được, nên tự trả lời. Hai người phối hợp đã tương đối
ăn ý.
La Thủ Huân thấy Ôn Uyển
dường như không chào đón TàoTụng, cảm thấy khó hiểu. Ngày đó rõ ràng là
Phất Khê thất lễ, tại sao lại giống như Tào Tụng mới là người có lỗi,
khiến Phất Khê không cho Tào Tụng chút mặt mũi nào. Đây rốt cuộc là tại
sao? Phất Khê là người có tài, nhưng tính tình lại rất quái lạ. Tại sao
hắn có thể làm bằng hữu với mình, nhưng lại không chào đón Tào Tụng!
Phất Khê quả thật rất quái dị.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng mấy lần muốn nói
lại thôi của La Thủ Huân, cười cười, nhưng cũng không hỏi lại. La Thủ
Huân vẫn khó xử thật lâu, đến cả Yến Kì Hiên hậu tri hậu giác (người chậm hiểu) cũng phát hiện ra hắn có việc, cho nên không nhịn được nói “Có việc thì nói, không có việc gì thì trở về nhà của ngươi đi.” Hắn cũng không đủ
bình tĩnh để hỏi thăm tên dã man này. Đúng là phiền phức.
Lúc này La Thủ Huân mới bày
ra gương mặt thống khổ, nói ” Phất Khê, cha ta nói, muốn ta mời ngươi
đến nhà ta làm khách.”
Ôn Uyển cười lắc đầu, lắc
đầu cũng có nghĩa là cự tuyệt. Có điều lúc này Ôn Uyển nói chuyện tương
đối uyển chuyển, nói mình gần đây rất bận rộn, không có thời gian.
Kể từ sau khi thắng cờ, Ôn
Uyển không hề bước ra khỏi cửa lớn vương phủ nửa bước. Ngày ngày ở chung với Yến Kì Hiên trong vương phủ, thỉnh thoảng thừa dịp buổi tối đi ra
ngoài tản bộ. Về phần thiếp mời, một tờ, nàng cũng không tiếp, cho nên
lý do này dùng rất tốt. Chẳng qua La Thủ Huân là bằng hữu của nàng, nàng phải cho hắn một chút mặt mũi.
La Thủ Huân dường như đã
đoán trước được câu trả lời, khuôn mặt lập tức như khóc tang nói ” Phất
Khê, ngươi xem như giúp ta một lần có được hay không? Khoảng thời gian
trước, ta ở trước mặt cha ta, vẫn luôn khen ngợi ngươi, còn nói chúng ta là anh em tốt, nếu ta mời ngươi đến nhà làm khách, ngươi nhất định sẽ
đến. Nếu ngươi không đến, cha ta sẽ chê cười chết ta.”
Ôn Uyển vẫn lắc đầu, bất vi sở động. La Thủ Huân trưng ra khuôn mặt đau khổ đi trở về.
“Phất Khê, ngươi dạy ta đánh cờ đi.” Yến Kì Hiên lại tiếp tục hành hạ nàng một trận ở Bạch Ngọc
Viên. Dù sao mấy ngày qua, hắn vẫn luôn hành hạ nàng. Một hồi muốn Ôn
Uyển dạy hắn đánh cờ, đánh được một nửa liền không kiên nhẫn tiếp. Một
hồi lại muốn cùng Ôn Uyển học vẽ tranh, một hồi lại muốn học thổi sáo,
được chốc lát lại muốn luyện chữ, khiến cho đầu óc Ôn Uyển cũng choáng
váng theo, nàng thật sự không muốn bị hắn hành hạ đến nửa cái mạng cũng
không thể kéo dài.
“Ngươi làm sao vậy? Trước
kia không phải ngươi luôn không có hứng thú với những thứ này sao? Tại
sao bây giờ lại đột nhiên cảm thấy hứng thú?” Ôn Uyển thấy Yến Kì Hiên
luôn nôn nóng bất an, thật sự nhịn không được. Thật ra trong lòng nàng
đã mơ hồ đoán được, rõ ràng Yến Kì Hiên bắt đầu cảm thấy có áp lực.
“Ta cảm thấy ta rất vô
dụng.” Yến Kì Hiên nhìn Ôn Uyển, vốn muốn nói không có chuyện gì, nhưng
nhìn sự lo lắng trong mắt Ôn Uyển, hắn đành phải cúi đầu, nói ra những
lời thật trong lòng.
Ôn Uyển nhìn sự cô đơn trong mắt hắn, ngực nàng không tránh khỏi cảm giác khó chịu, cuối cùng Yến Kì Hiên cũng bị mình ảnh hưởng. Nàng lo lắng mình sẽ làm ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn, muốn hắn né tránh, nhưng vẫn không tránh khỏi. Ôn Uyển
nhìn Yến Kì Hiên như vậy, trong lòng càng lo lắng hơn, với bộ dạng này
của hắn, làm sao nàng có thể mở miệng nói ra chân tướng sự thật. Ôn Uyển đối với những phong ba mà nàng phải đối mặt sắp tới, không có một phần
nắm chắc, cho nên nàng không dám nói ra thân phận thật sự của mình. Bởi
vì một khi nói ra thân phận thực sự của nàng, thì cũng đồng nghĩa với
việc kéo Yến Kì Hiên vào trận gió lốc này.
Mà dựa theo cách nói bình
thường để nói, thì cho dù tương lai ai lên làm hoàng đế, Yến Kì Hiên
cũng có thể bình an phú quý vượt qua cả đời. Nếu như bây giờ hắn bị cuốn vào, lỡ cậu Trịnh vương thua, không chỉ mình phải chết mà còn lôi kéo
Yến Kì Hiên chết theo. Ôn Uyển nghĩ tới đây, liền cười khổ, đây cũng chỉ mới là ý nghĩ của nàng. Thuần vương nhất định sẽ không đồng ý. Con
đường của nàng và Yến Kì Hiên sẽ không dễ đi như vậy.
Ôn Uyển nhìn Yến Kì Hiên,
muốn mở miệng nói…, nhưng làm sao cũng nói không nên lời, cuối cùng đành phải an ủi, nói “Không nên tự coi nhẹ mình, ngươi có ưu điểm của ngươi, tính tình của ngươi rất đơn thuần, đây là ưu điểm của ngươi, điều này
so với ta mạnh hơn nhiều.” Nói tới đây, Ôn Uyển cũng biết, mình không
thể nói ra chân tướng sự thật được. Tính tình một người, không phải dễ
dàng thay đổi như vậy. Hơn nữa Thuần Vương tuyệt đối sẽ không để cho Yến Kì Hiên bị cuốn vào những chuyện tranh đấu này. Đến lúc đó, kết quả như thế nào, Ôn Uyển không biết, nhưng nàng biết, với tính tình của Yến Kì
Hiên, hắn nhất định sẽ đi theo mình. Thế nhưng Ôn Uyển thử ngẫm lại các
thủ đoạn mà những người đó đã sử dụng, nàng liền đánh một cái rùng mình. Đến lúc đó Yến Kì Hiên không chỉ không bảo vệ được mình, mà nói không
chừng, hắn còn có thể bị bọn họ lợi dụng để đối phó với mình. Như vậy,
Yến Kì Hiên hoàn toàn bị hại rồi.
Lúc đầu Kì Hiên còn có chút an ủi, nhưng vừa nghe Ôn Uyển nói những lời này, khuôn mặt liền suy sụp.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy,
chữ của ngươi viết rất khá. Mỗi người đều có sở trường của riêng mình,
nghĩ nhiều như vậy chỉ tăng thêm phiền não mà thôi. Trước kia ngươi
không xem nặng những điều này, tại sao bây giờ lại coi trọng? Có phải
lại có người khi dễ ngươi hay không?” Ôn Uyển nói xong, khẩu khí đột
nhiên bén nhọn lên. Nàng cố ý muốn dời đi lực chú ý của Yến Kì Hiên,
mong hắn đừng tiếp tục dây dưa chuyện này nữa.
“Không có. Ta chỉ cần nghĩ
đến, ngươi cái gì cũng biết, còn ta cái gì cũng không biết, thì ta liền cảm thấy mình không xứng với ngươi. Sau này ngươi sẽ xem thường ta, bọn họ đều xem thường ta. Bọn họ đều nói ta quần là áo lụa, nói ta viết văn không thông, chẳng qua tốt số, còn Phất Khê cái gì cũng biết. Ta rất lo lắng, sau này có phải ngươi cũng xem thường ta hay không?” Vẻ mặt Kì
Hiên cực kỳ sa sút.
“Những thứ mà ta làm được
đều do ta luyện tập lâu năm mà thành, không có thứ gì tự nhiên mà tốt
được, không có chuyện gì không thể làm được, mấy thứ kia cũng không thể
ăn thay cơm, có gì mà cảm thấy khổ sở? ” Ôn Uyển không khỏi bật cười,
chủ động lôi kéo tay của hắn, tỏ vẻ mình thật không để ý. Con mắt Yến Kì Hiên lóe sáng long lanh, Ôn Uyển rất trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ đây đều là những lời nói thật lòng của nàng.
“Phất Khê, ta luôn biết
ngươi là tốt nhất, chỉ cần ngươi không ngần ngại, ta mới không thèm để ý đến những người khác đâu! Ngươi thật không để ý sao?” Yến Kì Hiên vô
cùng vui vẻ. Hắn sợ nhất chính là Phất Khê xem thường hắn, chuyện này
còn khó chịu hơn so với việc giết chết hắn.
“Những thứ khác không tốt
cũng không sao, nhưng chữ viết thì nhất định phải viết cho tốt, cho nên
mỗi ngày ngươi phải kiên trì luyện tập.” Ôn Uyển quả thật không quá quan tâm đối với những thứ gọi là tài nghệ kia. Yến Kì Hiên cảm thấy việc
này không khó, dù sao hiện tại mỗi ngày hắn đều luyện viết, chuyện này
hắn có thể làm được, cho nên một lời liền đáp ứng.
“Phất Khê, thổi một khúc cho ta nghe đi, thổi nha, thổi nha, ta muốn nghe.” Yến Kì Hiên ôm cánh tay
Ôn Uyển, làm nũng. Ôn Uyển không lay chuyển được hắn, chỉ đành phải thổi một khúc nhạc vui vẻ cho hắn nghe.
Bởi vì những người bên ngoài đã nâng Ôn Uyển lên một độ cao không gì sánh kịp. Chỉ cần nàng vừa ra
khỏi cửa lớn của Thuần Vương Phủ, thì sẽ có vô số người xông đến.
Ôn Uyển rất phiền chán, cho
nên đến cả đi học nàng cũng không đi, tránh việc phải đuổi người. Ôn
Uyển ngại phiền lòng, nên vẫn co đầu rút cổ trong vương phủ, mà ngay
trong vương phủ, ngày ngày đều có người tới bái phỏng, hơn nữa đều là
những người có chút danh vọng, trong đó phần lớn đều là cao thủ kỳ nghệ. Họ cũng không phải là muốn khiêu khích, bây giờ đã không cần thiết phải khiêu khích nữa rồi, những người này chỉ đơn thuần muốn kết giao với
nàng, muốn giao lưu trao đổi nhiều hơn với nàng, dù sao kỳ tài có một
không hai như vậy, trăm năm khó gặp.
Hiện tại Ôn Uyển cũng không
có biểu hiện xấc láo nào, nàng cho người đi từ chối uyển chuyển, nàng
ngại phiền toái, nên ngày ngày đều làm tổ trong vương phủ. Yến Kì Hiên
cũng không đi học, mỗi ngày đều ở chung với nàng như hình với bóng. Cuộc sống nhẹ nhàng của Ôn Uyển chỉ còn có mấy ngày nữa, nàng phải hảo hảo
hưởng thụ mấy ngày này.
Nhưng La Thủ Huân cũng không buông tha Ôn Uyển. Mỗi ngày đúng sáng sớm liền chạy đến Thuần Vương
Phủ, nhìn Ôn Uyển, thẳng tắp nhìn Ôn Uyển, vẫn luôn cầu khẩn, bộ dáng
kia như muốn nói, nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ tiếp tục quấy rầy
ngươi, quấy rầy cho đến khi ngươi đáp ứng mới thôi. Ôn Uyển nhìn thấy
thần sắc này của hắn, trong lòng có chút sợ hãi. Nếu nàng không biết
chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng hắn đang nhìn bánh trái thơm ngon nào
đó.
Cuối cùng, La Thủ Huân muốn
bước tới kéo cánh tay Ôn Uyển, Yến Kì Hiên nhìn bộ dáng không giống,
không đợi La Thủ Huân đụng đến cánh tay Ôn Uyển, hắn đã dùng tay chặn
ngang “Có chuyện gì thì cứ nói bằng lời, không được động tay động chân. “
Ôn Uyển thấy vậy cười không dứt, người này thật sự rất hay ghen.