Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 4: Q.7 - Chương 4: Lại danh tiếng vang dội ( thượng )




Minh Duệ không nhịn được hỏi: “Mẹ, Hạ Dao cô cô nói người là đệ nhất tài nữ? Có thật không?” Minh Duệ làm sao cũng không thể tin tưởng mẹ hắn là một tài nữ a, phá vỡ nhận thức của hắn rồi a!

Ôn Uyển nhìn thấy Minh Duệ với bộ mặt không tin tưởng, liền cười ha ha nói: “Đừng nghe Hạ Dao cô cô của con nói hưu nói vượn. Cái gì tài nữ đệ nhất thiên hạ, đó đều là lừa đời lấy tiếng, tâng bốc đi ra ngoài lừa gạt người khác. Nhà chúng ta không hiếm lạ. Mẹ chỉ thích theo Đại Bảo Tiểu Bảo nhà ta, đợi thêm cha con trở lại nữa. Một nhà đoàn tụ, mẹ cả đời này đã viên mãn rồi.” Cái gì tài nữ đệ nhất thiên hạ, cũng là vô căn cứ, thổi phồng ra tới đây! Ừ, xác thực mà nói đều là đạo văn . Nàng cũng thấy xấu hổ, cho nên kiên quyết không thừa nhận.

Minh Duệ hơi chậm lại, được rồi, suy nghĩ của mẹ hắn hiểu không được: “Mẹ, người rất nhớ cha sao?”

Ôn Uyển bởi vì trời nóng dễ dàng xuất mồ hôi, cho nên không hay ôm hai đứa bé. Sợ khiến cho hài tử dinh dính . Vuốt đầu Duệ Ca Nhi: “Nhớ, mẹ rất muốn một nhà đoàn tụ. Cha con đã đáp ứng mẹ, chờ hắn trở lại a, sẽ không rời đi mẹ nữa, cũng không rời đi các con. Đến lúc đó một nhà bốn miệng chúng ta, có thể thật vui vẻ ở cùng một chỗ.”

Duệ Ca Nhi không nói gì, chỉ ôm chân Ôn Uyển. Xem ra tình cảm của cha mẹ so với hắn tưởng tượng còn muốn sâu sắc hơn “Mẹ, cha rất nhanh sẽ trở lại. Đến lúc đó chúng ta là có thể một nhà đoàn tụ rồi.”

Ôn Uyển ừ một tiếng. Trong lòng suy nghĩ cũng không biết hôm nay Bạch Thế Niên đang làm cái gì vậy.

Bạch Thế Niên buồn bực trong phòng đây. Hoàng đế bác bỏ đề nghị của hắn, vừa nói hỏa khí số lượng có hạn. Không thể cung ứng hàng loạt. Nói cách khác hi vọng của hắn tan vỡ.

Trời tháng tám, người buồn bực chịu không nổi. Bạch Thế Niên không nhịn được tức giận mắng : “Đây là khí trời quỷ gì?” Không chỉ có là khí trời quỷ dị, chuyện ở biên thành cũng quỷ dị. Sau khi hắn thượng vị, mượn dùng sức của Cao Tần và Cao Sơn bỏ ra công phu lớn đào móc những thứ rắn độc che dấu kia ( Ôn Uyển cho những người này là con chuột, bởi vì không thể mỗi ngày thấy mặt trời, Bạch Thế Niên cho những người này là rắn độc, một khi không đề phòng sẽ ở sau lưng cắn ngươi một cái, đưa ngươi vào chỗ chết ). Nhưng kết quả là không có gì cả, những người này thật giống như tự nhiên biến mất. Mặc dù Cao Tần nói những người này nguyên khí đã tổn thương nặng nề. Không đủ gây sợ hãi, nhưng Bạch Thế Niên cho là diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi qua lại mọc lên ( Hạ Ảnh phỉ nhổ: nếu là có thể diệt trừ, chẳng lẽ ta còn hạ thủ lưu tình. Thật là. . . . . . ).

Cao Tần mang một trái dưa hấu tới đây: “Khí trời nóng nực, người cũng tâm phù khí táo (phập phồng không yên). Tướng quân ăn dưa hấu giảm nhiệt đi.” Hỏa này, là chỉ hỏa khí, không phải là chỉ tức giận.

Nếu là ngày thường, Diệp Tuần nhất định sẽ châm chọc hai câu, nhưng hiện tại, Diệp Tuần thật không có cái tâm tình này. Hắn ăn dưa hấu. Nghĩ tới nếu là Hạ Nhàn ở chỗ này. Nhất định dưa hấu này so với hiện tại ăn ngon hơn. Khụ, hắn đã cùng Quận chúa bày tỏ cõi lòng rồi, nhưng Quận chúa lại nói xem ý kiến của Hạ Nhàn. Hạ Nhàn ghét hắn như vậy, nơi nào còn có hi vọng. Ban đầu thật không nên nhiều chuyện, thật không nên nói hưu nói vượn, biết vậy chẳng làm biết vậy chẳng làm a!

Tống Lạc Dương được cuốn sách vỡ lòng này của Ôn Uyển, ngày đó đã đi phát thiệp, muốn mời rất nhiều người đến. Không chỉ một ít bạn tốt kia của ông. Trong kinh thành mọi người có danh vọng cùng hắn quan hệ không tệ cũng muốn mời đến. Những người này, bao gồm không ít tiên sinh của Hải gia học viện.

Tống Lạc Dương phái gã sai vặt đi nói với mọi người, ngày mai tới sẽ cho mọi người một kinh hỉ. Hơn nữa tuyệt đối để cho mọi người tới sẽ không hối hận ( rất có ý quảng cáo).

Ôn Uyển biết Tống Lạc Dương rộng rãi mời văn nhân nhã sĩ. Lắc đầu: “Xem ra, ta trong kinh thành lại muốn danh tiếng vang dội rồi.” thật cảm Ôn Uyển thấy nàng bây giờ là danh nhân Đại Tề, gió thổi cỏ lay cũng bị người ta biết ( mọi người mồ hôi dữ dội: ngươi bây giờ mới cho rằng ngươi là danh nhân, kiến thức quá nông cạn rồi ).

Hạ Dao thì thấy rất tốt “Quận chúa, có tiên sinh giúp người tuyên dương, đối với Quận chúa mà nói là chuyện tốt. Tránh cho những người này được tiện nghi còn khoe mẽ. Hay nói trên người của ngươi nặng vị đồng tiền. Cứ để cho bọn họ xem một chút, Quận chúa có học vấn thế nào?” Rõ ràng là hâm mộ ghen tỵ với tiền tài trong tay Ôn Uyển, nhưng luôn dùng lời nói chua chát. Châm chọc Ôn Uyển đường đường một nữ tử Thiên gia chỉ có tiền trong mắt. Đặc biệt là lúc trước sau sự kiên chỉnh đốn ngân hàng, Ôn Uyển thủ đoạn máu tanh, lại để cho những người này tìm nhược điểm mượn cơ hội công kích Ôn Uyển. Dĩ nhiên, đều là bí mật hành động.

Ôn Uyển đối với lần này cũng rất bất đắc dĩ. Ở nơi này tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có đi đọc sách là cao giá, cho dù nàng vì kiếm tiền cho Đại Tề mệt chết , thì ở dưới ngòi bút của chút ít sử quan, cũng là một tài nữ keo kiệt hẹp hòi mùi vị đồng tiền đầy người. Không có biện pháp, những người này trời sanh khinh bỉ đối với thương nhân làm ăn. Không phải là một sớm một chiều có thể thay đổi được đâu.

Lại nói tiếp, Ôn Uyển thật sự là may mắn, có Tống Lạc Dương vì nàng chính danh. Danh tiếng tại triều dã cũng mới không có bết bát như vậy.

Minh Cẩn muốn xem sách vỡ lòng. Ôn Uyển tỏ vẻ không có. Đổi giọng nói kể chuyện xưa cho nghe, phòng luyện công của Minh Duệ có hai cái, một là xác nhập cùng phòng đồ, một cái khác là độc lập. Nếu Ôn Uyển phụng bồi Minh Cẩn thì sẽ cho Minh Duệ đi luyện công trong phòng luyện công khác. Nàng không muốn ảnh hưởng đến Minh Duệ . Cũng may là phòng ốc Ôn Uyển khá lớn, tùy tiện nàng hành hạ.

Ôn Uyển nghĩ tới, kế tiếp nàng đoán chừng lại phải đóng cửa từ chối tiếp khách rồi. Khụ. . . . . .

Tống Lạc Dương dường như hiến vật quý đem sách vỡ lòng thật dày cho nhi đồng mà Ôn Uyển biên soạn, giới thiệu cho mọi người đang ngồi xem. Quyển sách này từ trang thứ nhất đến trang cuối cùng. Mọi người nghị luận rối rít, khen ngợi tốt vô cùng. Trước kia sách đều là trong quy trong củ, từ trang đầu đến trang cuối, cũng tràn đầy chữ. Nào đâu có được văn hay tranh đẹp như vậy, còn có trộn lẫn rất nhiều chuyện ngụ ngôn ở bên trong. Những câu chuyện này đều rất thú vị, đọc thế nào cũng cười. Cẩn thận suy nghĩ sâu xa thì rất có ý nghĩa. Tất cả mọi người nói đây đúng là một sáng tạo lớn trong giới học thuật.

Bành lão đứng lên: “Lão Tống a lão Tống, không nghĩ tới ông không lên tiếng mà biên soạn một quyển sách có ngụ ý thật là tốt như vậy. Lão Tống, sao không tiết lộ một chút tin tức cho chúng ta chứ? Ông quá không có lý thú” Nếu như biết, hắn khẳng định cũng phải giúp thêm một chút rồi.

Tống Lạc Dương cười ha ha: “Không đúng không đúng, nếu như ta biên soạn sách làm sao lại không nói với các ông. Đây là bộ sách Ôn Uyển biên soạn. Nàng biên soạn quyển sách này, chính là vì cho hai đồ tôn ta dùng. Hôm qua ta đi đến chỗ Ôn Uyển thăm hai đồ tôn, lúc cùng Ôn Uyển nói chuyện, ngẫu nhiên nói đến chuyện này, ta cũng không biết cái nha đầu này biên soạn một quyển sách tốt như vậy. Lúc ấy ta xem xong đã phải kêu to một tiếng, Ôn Uyển nha đầu kia lại nói là của mình viết vẽ nghuệch ngoạc.” Tống Lạc Dương không có nói thật ra mình cũng ra lực lớn. Cung cấp Cho Ôn Uyển trợ giúp rất lớn.

Mọi người toàn bộ đều ngây ngốc: “Lão Tống, ngươi nói là thật?”

Tống Lạc Dương vui mừng thoải mái rồi, Ôn Uyển biên soạn sách nổi danh, cao hứng nhất không ai qua được ông rồi. Xem ai còn dám châm chọc Ôn Uyển vị thối đồng tiền đầy người không? Nói thiên hạ đệ nhất học sĩ là hắn không có ánh mắt. Ánh mắt hắn siêu chuẩn có được hay không: “Các ngươi xem, phía trên này chính là chữ chính thể (chữ chân phương), đây là chữ Ôn Uyển am hiểu nhất. Lão Kim, lão Bành, các ngươi cũng thấy qua chữ của Ôn Uyển rồi. Này làm sao giả được. Nha đầu kia, nếu không phải ngẫu nhiên bị ta biết, thì một quyển sách tốt như vậy sẽ bị mai một, không thể được xuất bản rồi. Ta nhờ phúc của hai đồ tôn , nếu không, mượn tính tình của nha đầu kia, nào có thời gian soạn sách.”

Chữ của Ôn Uyển, đối ngoại dùng là cũng là chữ chính thể .Hơn nữa biên soạn sách là cho hai đứa con trai khẳng định cũng phải dùng chữ chính thể. Không thể dùng cuồng thảo a!

Vài người bạn tốt của Tống Lạc Dương đều thấy chữ của Ôn Uyển. Mấy người chăm chú phân biệt rối rít gật đầu: “Đúng là thủ bút của Quận chúa. Hơn nữa thủ pháp vẽ tranh những thứ này, là tranh của Quận chúa không thể nghi ngờ.” Bút tích đúng, vẽ tranh đúng, xác nhận là Quận chúa không thể nghi ngờ. Hơn nữa còn làm sách vỡ lòng là vì hai đứa bé, vậy thì có thể giải thích tại sao đột nhiên trong lúc này Quận chúa có thể biên soạn bộ sách rồi. Nếu không, nói quận chúa đột nhiên biên soạn sách, cũng không còn mấy người tin tưởng.

Nhận được xác định hoàn toàn của người uy tín, mọi người rối rít chúc mừng Tống Lạc Dương thật tinh mắt, phát hiện Quận chúa biên soạn được quyển sách này. Tống Lạc Dương dương dương đắc ý đối với mấy lão hữu nói: “Ta nói rồi a, một người học sinh của ta, so ra có thể vượt qua tất cả học sinh của các ngươi. Ta nói không sai chứ!” Già rồi già rồi, chính là lão ngoan đồng mà. Hơn nữa Tống Lạc Dương nghe không được người khác nói Ôn Uyển không tốt. Ôn Uyển chính là hài tử của ông, tại sao có thể để cho người khác nói không tốt chứ?

Mấy đại nho nhìn nhau bất đắc dĩ cười một tiếng, cái lão Tống này thật mang thù, năm đó bọn họ chẳng qua đối với việc Tống Lạc Dương thu một nữ học sinh, có ý kiến tỏ vẻ phản đối. Thu học sinh câm như Ôn Uyển, thực là để cho mọi người mở rộng tầm mắt. Bọn họ tỏ vẻ phản đối, cũng không có ý tứ khác. Chẳng qua cho là chuyện này sẽ tổn hại danh khí của hắn, dù sao cũng là một người câm, còn là một huân quý câm. Nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi, mọi người đều không nhắc lại.

Dĩ nhiên, vài người bạn tốt cũng không so đo cùng Tống Lạc Dương. Thật ra bọn họ cũng biết tâm bệnh của Tống Lạc Dương. Ôn Uyển Quận chúa có tài, hơn nữa có đại tài. Nhưng Ôn Uyển vứt bỏ tài hoa văn học, ngược lại đi làm ăn. Lãng phí một thân tài hoa một cách vô ích. Bọn họ đều than thở đáng tiếc, làm Lão sư Tống Lạc Dương lại càng tiếc hơn. Nhưng Ôn Uyển Quận chúa làm là vì nước vì dân, bọn họ cũng không thể cướp người từ dưới tay hoàng đế. Đoạt không được a! Hôm nay Ôn Uyển Quận chúa biên soạn quyển sách này, để cho lão Tống biết Ôn Uyển Quận chúa không có hoang phế tài hoa bản thân, mừng rỡ là điều chắc chắn .

Mọi người nhìn thấy vẻ mặt Tống Lạc Dương vui mừng, lại càng không keo kiệt lời ca ngợi, Tống Lạc Dương cao hứng đến không xong: “Hôm nay, ta liền mở hai cái bình đào hoa tửu, cho mọi người trợ hứng.” Một gian hàng đào hoa tửu có hơn hai mươi cân, ngày thường đủ Tống Lạc Dương uống hơn nửa tháng rồi.

Đang ngồi hơn hai mươi vị, cũng là văn nhân nhã sĩ, căn bản đều thích uống hai chén. Mà rượu ở chỗ Tống Lạc Dương, tất cả mọi người biết toàn bộ đều lấy ở phủ Quận chúa. Trong phủ Quận chúa ủ, giá trị ngàn kim, có tiền mà không mua được. Nơi này không ít người cũng chỉ nghe tên mà không biết vị, nay may mắn thưởng thức được. Hôm nay đúng là chiếm lợi ích lớn rồi.

Yến hội lần này, Tống Lạc Dương uống rượu say. Vui mừng mà say, Hạ Phàm hầu hạ Tống Lạc Dương nằm xuống, cùng Tô thị lầm bầm : “Lão gia cũng thiệt là, một chút cũng không biết yêu quý thân thể.”

Tô thị cười yếu ớt nói: “Không có chuyện gì, hắn cao hứng mà. Quận chúa biên soạn sách, hắn so với mình biên soạn sách còn cao hứng hơn!”

Hạ Phàm nghe nhẹ nhàng cười một tiếng.

Hạ Phàm cùng Tô thị chung đụng vô cùng hòa hợp. Sau khi Tô thị gả đi vào, phủ đệ cùng lúc trước cũng không có khác biệt gì. Trong ngoài đều là Hạ Phàm lo liệu. Duy nhất khác nhau chính là bên cạnh Tống Lạc Dương nhiều hơn một hồng tụ thiêm hương là Tô thị . Không tồn tại sự kiện tranh thủ tình cảm, càng không có những thứ chuyện loạn thất bát tao kia.

Ôn Uyển ban đầu lấy làm kỳ lạ lại bị Hạ Dao cười nhạo một phen. Thật ra thì nguyên nhân rất đơn giản, Tô gia để cho Tô Khanh gả qua, là để cho tương lai Tô thị có thể hưởng thụ hương khói đời sau, Tô thị và Tống Lạc Dương thay vì nói là ái mộ lẫn nhau không bằng nói là tri kỷ thưởng thức lẫn nhau. Hạ Phàm cũng không phải là người hay ghen có tâm tư đố kị mạnh, cộng thêm trong phủ đệ chỉ một hài tử là Tống Quý, Tống Quý thông minh học giỏi, sau này tiền đồ vô lượng. Tất nhiên là thê thiếp hòa thuận rồi.

Tranh nhau, cũng là vì ích lợi mà tranh nhau. Hôm nay không có gì có thể tranh, chung đụng hòa thuận là bình thường quá rồi. Người nào lại ngày thật tốt không qua, phải ngày ngày đi tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.