Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 115: Q.4 - Chương 115: Lại xin chỉ tứ hôn




Edit: Thu Huyền

Beta: Tiểu Tuyền

“Quận chúa, Thuần vương gia ở bên ngoài, muốn gặp Quận chúa.” Ôn Uyển lấy làm kỳ quái, chuyện gì mà để cho hắn phải chạy đến nơi đây để xin gặp mình.

Ôn Uyển thấy trên mặt Thuần vương có chút bi thương, thì càng thấy ngạc nhiên hơn. Thuần Vương thấy Ôn Uyển, bộ dáng muốn nói lại nuốt trở về rồi phất phất tay. Để cho tất cả mọi người đi xuống. Mọi người tự nhiên cũng bao gồm cả Hạ Dao.

“Ôn Uyển, cháu hãy giúp ta cứu tiểu tử ngốc kia đi.” bi thương trên mặt của Thuần Vương, dọa Ôn Uyển sợ hết hồn, phải vội hỏi tại sao. Lúc này không có tin tức mới bao lâu mà đã xảy ra chuyện rồi. Không nên nha!

Yến Kỳ Hiên trở lại kinh thành, mỗi ngày đọc sách cũng trôi qua rất tốt. Nhưng là nửa tháng trước, nói là mơ một giấc mộng, mộng thấy Phất Khê sống không tốt, luôn bị người ta khi dễ. Hắn muốn đi giúp Phất Khê, không để cho Phất Khê bị người khác khi dễ. Cho nên, không đến nửa tháng đã nằm ở trên giường, ngay cả sức lực động đậy cũng không có.

Ôn Uyển nhìn thấy đủ loại sắc thái trên mặt Thuần Vương, không biết nên phản ứng làm sao.

Trên mặt Hạ Dao lộ vẻ châm chọc, thật đúng là vô năng. Chỉ một giấc mộng, đã không muốn sống. Người như vậy, làm sao xứng đôi với Quận chúa nhà nàng.

“Ta thật muốn nói cho hắn biết thân phận của cháu. Nhưng mà hoàng thượng không đồng ý tứ hôn. Nếu hoàng thượng không đồng ý, ta sợ nói cho hắn biết chân tướng, thì hắn sẽ làm loạn lên. Đến lúc đó hoàng thượng tùy ý ban cho hắn một mối hôn sự, thì cả hai người cũng không được tốt. Ôn Uyển, cháu nghĩ biện pháp để cho hắn tỉnh lại được không?” Thuần Vương thật sự không có cách nào khác. Nếu không hắn tuyệt đối không đến trước mặt Ôn Uyển cầu xin.

Ôn Uyển đối với Yến Kì Hiên hoàn toàn hết chỗ nói. Chỉ một giấc mơ đã để cho hắn chán chường. Nếu sau này hắn gặp phải trở ngại, lâm vào khốn cảnh, thì phải làm thế nào? Bông hoa được trồng trong nhà ấm, không có trải qua mưa gió, rất dễ bẻ gãy.

Ôn Uyển suy nghĩ một hồi, cầm tập tranh nàng vẫn luôn cất giữ, bên trong có hơn trăm bức tranh. Để cho Thuần Vương chuyển giao cho Yến Kì Hiên. Ôn Uyển tỏ vẻ, nếu là vô dụng nữa thì không còn biện pháp.

Thuần Vương cầm tập tranh vội vàng xuất cung.

Hạ Dao chờ sau khi Thuần Vương đi, liền nhẹ giọng nói: “Quận chúa, thế tử Thuần Vương, không phải là người thích hợp với người. Thế tử Thuần Vương từ khi ra đời đến nay, ngoại trừ chuyện của Quận chúa ra, thì chưa từng gặp phải cản trở gì. Người như vậy không thể che gió che mưa cho Quận chúa.”

Ôn Uyển hé miệng không nói lời nào. Nếu như bây giờ nàng nói chỉ nguyện hai người có cuộc sống gia đình yên ổn, thì nàng quả thật ngu ngốc. Ông ngoại hoàng đế tôi luyện nàng như vậy, còn phái một người văn võ song toàn như Hạ Dao đến bên cạnh chiếu cố nàng, dạy nàng. Mà chịu để nàng có cuộc sống gia đình yên ổn sao? Nếu không cũng chỉ là nàng tự lừa mình dối người thôi.

Hạ Dao thấy Ôn uyển không nói lời nào: “Quận chúa, thuộc hạ là vì tốt cho người. Thế tử Thuần Vương quả thật không phải là người thích hợp với Quận chúa. Quận chúa, nam tử thích hợp với người phải giỏi, mạnh hơn so với người. Thế tử Thuần Vương trên mặt không biểu hiện ra, nhưng lòng lại tự trọng cực cao. Hắn không thể nào chịu được thê tử của mình lại như một đỉnh núi đặt ở trên đầu của hắn. Quận chúa, thuộc hạ hi vọng người có thể suy nghĩ lại.”

Ôn Uyển mặt không gợn sóng nói: “Dựa theo lời ngươi nói, vậy sau này ta có thể gả cho người nào?” Không phải khoe khoang, nhưng ở thời đại này người bằng tuổi nàng mà siêu việt hơn nàng, đoán chừng còn chưa có ra đời. Dựa theo lời Hạ Dao nói, thì cả đời này nàng phải làm gái lỡ thì không ai thèm lấy a.

Hạ Dao cứng họng, để tìm được người xứng đôi với Quận chúa, dường như thật sự rất khó khăn.

Ôn Uyển cười đến rất phiêu nhiên: “Ngươi đừng khuyên ta nữa, nhân duyên là trời định, ta cứ xem ý trời đi.” muốn nàng từ bỏ lời hứa, là không thể nào. Hiện tại mỗi ngày đều nơm lớp lo sợ, đâu còn có thời gian có tinh lực suy nghĩ chuyện tương lai, có thể sống tiếp được rồi hãy nói chuyện tương lai.

Kì Hiên nhìn hai bản tranh vẽ, nhận lấy rồi mở ra. Nhìn từng bức tranh đều là những chuyện trải qua từng ly từng tý của hắn cùng Phất Khê khi ở chung một chỗ, có vui vẻ, tức giận, gây lộn, vui mừng, thương cảm, vẽ rất toàn diện, rất nhiều cảnh tượng đều là ở trong vương phủ, không nghĩ tới, đều được Phất Khê nhất nhất vẽ xuống.

Thấy vậy nước mắt của Kì Hiên lả chả rơi xuống .

Thuần Vương nhìn thấy cảnh của bức cuối cùng, là ở trong một rừng cây lá phong đỏ rực có hai thiếu niên đang đứng, hình ảnh kia tràn đầy ấm áp, bức tranh được vẽ vô cùng hoàn mỹ. Trên bức họa còn viết lên dòng chữ quen thuộc “Cây tương tư, lá tương tư, nỗi nhớ tương tư đau khổ nhất” trên bức tranh còn gắn mấy chiếc lá phong khô.

Thuần vương nhìn xong, trong mắt cũng đong đầy nước mắt. Đứa bé kia, nhìn bề ngoài lạnh lùng, nhưng không ngờ tình cảm đối với nhi tử của hắn sâu đậm như vậy, là hắn sai rồi. Hắn vẫn cho là, Ôn Uyển đối với nhi tử hắn, chỉ có sáu phần lợi dụng, ba phần ý và một phần thật lòng.

Yến Kì Hiên nhận lấy tập tranh cầm ở trong tay, nước mắt không ngăn được lại chảy xuống lần nữa: “Phất Khê, ta rất nhớ ngươi, Phất Khê. Ngươi có khỏe không? Ngươi yên tâm, ta nghe lời ngươi, nhất định sẽ hảo hảo sống tốt. Ta nhất định sẽ thay ngươi hoàn thành tâm nguyện, trở thành một đại sư thư pháp. Phất Khê, ngươi yên tâm, ta nhất định làm được.”

Tâm bệnh qua đi, tinh thần tốt lại,người cũng rất nhanh khỏe lại.

Ôn Uyển nhận được tin tức thì cười khổ, phần tình yêu thuần khiết tốt đẹp kia, là thuộc về Phất Khê, không phải là thuộc về Bình Ôn Uyển. Mỗi khi nghĩ như vậy, trong lòng nàng sẽ đặc biệt khổ sở. Rõ ràng là một người, tại sao nàng lại có cảm thụ như vậy? Chẳng lẽ nàng thật sự bị Hạ Dao ảnh hưởng đến.

“Quận chúa, hoàng thượng tuyên người đi điện Dưỡng Hòa.” Ôn Uyển có chút ngạc nhiên, nên hỏi trong cung điện còn có người nào?

Ôn Uyển nghe nói Thuần Vương cũng ở trong điện Dưỡng Hòa, sắc mặt nàng lập tức chìm xuống, bước nhanh vào trong phòng, đổi một thân xiêm y xong rồi mới đi đến điện Dưỡng Hòa.

Đến điện Dưỡng Hòa, Ôn Uyển mới biết được Thuần Vương lại một lần nữa hướng hoàng đế cầu hôn, xin hoàng thượng đem nàng gả cho Yến Kì Hiên.

Lần này, hoàng đế cho Ôn Uyển đi vào, muốn Ôn Uyển trả lời mình: “Thuần Vương cầu xin trẫm , nói không chịu được khi thấy hai đứa bé các con thống khổ như vậy, nên cầu trẫm cho hai đứa thành thân. Trẫm hỏi con, con có thật sự muốn gả cho Yến Kì Hiên không?”

Hoàng đế mang sắc mặt bình tĩnh nhìn Ôn Uyển. Lần này Ôn Uyển tới đây, mặc một thân y phục màu trắng ngà có hoa văn đám mây, áo khoác ngoài màu lam nhạt, váy lụa có thêu hoa vàng nhạt, trên tay đeo một chiếc vòng ngọc xanh biếc, lộ ra vẻ thanh nhã thoát tục.

Ôn Uyển nhìn sắc mặt của hoàng đế, trong lòng có chút rụt rè. Nhưng mà, nàng không muốn nói lời không thật lòng, nên rất thành thật gật đầu.

“Nếu hắn không phải là thế tử Thuần Vương, mà con cũng không phải là Hoàng Quý Quận chúa. Con có nguyện ý cùng hắn ở chung ăn cơm rau dưa, mặt trời mọc cùng đi làm, mặt trời lặn cùng nghỉ ngơi không? Nếu như vậy, trẫm sẽ thành toàn cho hai đứa.” vẻ mặt Hoàng đế ôn hòa, nhìn không ra dấu hiệu tức giận nào cả. Nhưng lời nói ra thì lại không cho phép tranh luận. Ông chỉ chờ đáp án Ôn Uyển, nếu như Ôn Uyển đáp ứng, thì ông nói được là làm được.

Ôn Uyển quỳ gối trên sàn nhà, chết lặng quỳ ở đó. Trong lòng Ôn Uyển phát khổ, Yến Kì Hiên không phải là thế tử, mình không phải là Quận chúa, hai người đều mất đi tất cả thân phận, thì hai người còn dư lại cái gì. Khi nàng trở thành một quân cờ vô dụng rồi, thì chỉ có một con đường chết thôi.

Ôn Uyển run rẩy viết xuống ba chữ: “Con không muốn.”

Hoàng đế nhìn thấy Ôn Uyển bi thương, liền quay đầu đi.

Thuần Vương thấy vậy, trong đáy mắt cũng buồn bã: “Hoàng thượng, thần cáo lui.” Thật ra thì hắn biết, Ôn Uyển không phải là người như thế? Lấy tài hoa cùng năng lực của Ôn Uyển, cũng không thể rơi vào hoàn cảnh đó. Đứa bé này, trong lòng thật sự không muốn bị cuốn vào tranh đấu bao giờ. Nhưng nếu Ôn Uyển đã nói như vậy rồi, thì hắn còn nói gì được nữa. Hoàng thượng cũng không đồng ý hôn sự này, nếu Ôn Uyển cưỡng cầu, chỉ khiến cho Kì Hiên cũng bị kéo vào vũng bùn thôi.

“Ôn Bảo, ngươi nói xem, tại sao Ôn Uyển lại không đồng ý? Vinh hoa phú quý, đứa bé kia đâu có quan tâm đến chứ?” Hoàng đế thở dài một tiếng.

Ôn Bảo cẩn thận trả lời: “Nô tài thấy Quận chúa đối với thế tử gia là tình cảm thật lòng, còn có tin đồn thế tử gia tương tư thành bệnh, bệnh tình nguy kịch, cũng không phải là giả dối. Nhưng mà bây giờ, tại sao Quận chúa lại không đồng ý, thì lão nô ngu dốt, đoán không ra tại sao Quận chúa lại làm như vậy?”

Hoàng đế cũng lộ ra một nụ cười khổ: “Có cái gì đoán không ra. Nha đầu kia nhất định là sợ hai người không có thân phận, không có quyền thế, thì không thể bảo vệ được Yến Kì Hiên nữa.” Trong giọng nói chứa đựng khinh bỉ.

Đầu của Ôn công công cúi càng thấp thêm.

Hoàng đế vẫn chưa hết giận, cười lạnh một tiếng: “Hắn trừ việc có một vẻ ngoài tốt ra, thì còn cái gì để xuất ra được. Hơn nữa lại có thân thế không thể lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ có hình thức bên ngoài đó mà cũng dám nghĩ đến Ôn Uyển, hừ. Sớm biết sẽ như vậy, ngày đó dù thế nào cũng không để cho Ôn Uyển đi đến ở trong nhà của hắn, làm hại Ôn Uyển phải thương tâm.”

Ôn công công cúi đầu, trong lòng khinh thường không dứt. Nếu như thế tử gia là một tài năng tuyệt thế, đoán chừng người cũng phải nghĩ cách làm sao đem người ta giết chết hoặc là chèn ép tới chết. Làm gì còn có ở đây chọn ba lấy bốn, chê cái này chê cái kia.

Ôn Uyển trở về nội cung, tựa vào trên ghế rồi nhắm hai mắt lại. Cơm rau dưa, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, cuộc sống như vậy thật ra là điều nàng vẫn luôn hướng tới.

Cuộc sống gian khổ một chút, nhưng lại trôi qua rất thư thái. Nàng không sợ chịu khổ, nàng cũng không lo lắng Yến Kì Hiên không cùng nàng chịu khổ. Nhưng mà dung mạo của Yến Kì Hiên như vậy, một khi không có quyền thế che chở, đến lúc đó, Yến Kì Hiên nhất định sẽ lưu lạc thành món đồ chơi trong tay nhà quyền quý. Cuộc sống như vậy, nàng không dám nghĩ đến.

Kinh nghiệm này nàng đã từng trải qua, đến bây giờ khi nhớ lại nàng vẫn còn nôn mửa. Nàng không muốn để cho Yến Kì Hiên đi thể nghiệm, chỉ nghĩ qua thôi là đã không chịu nổi. Cái gọi là thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà( đây là một điển tích của Trung Quốc thời : Hàn Tín được Tiêu Hà – tướng quốc tiến cử với Lưu Bang và được Lưu Bang trọng dụng, thành tài nhưng cũng chính Tiêu Hà đã lừa Hàn Tín vào cung để cho Lã Hậu giết vì vậy mới có câu này ) không ngoài cái này. Ôn Uyển hôm nay như ăn hoàng liên, miệng đầy đắng chát.

Nàng cũng không phải là một hài tử ba tuổi, nên không thể nào vì tình yêu mà cái gì cũng đều không để ý đến. Thực tế quá tàn nhẫn, cũng quá đen tối, nàng không dám đem chuyện này đi đánh cuộc. Ở bên cạnh hoàng đế một thời gian dài, nàng hiểu hoàng đế, cũng hiểu hoàng quyền. Dựa vào một phần trăm xác suất đó, thì cả hai người bọn họ đều có thể sống không bằng chết. Nàng không phải dân cờ bạc, không dám lấy chính mình cùng mạng của Yến Kì Hiên đi đánh cuộc.

Hạ Dao ở bên cạnh cẩn thận hỏi: “Quận chúa, người làm sao vậy?”

Ôn Uyển khoát tay áo, tỏ vẻ mình mệt chết đi, nên nằm xuống ngủ trên giường. Hạ Dao liền đắp kín chăn cho Ôn Uyển.

Nàng không từ bỏ, nàng tuyệt đối không buông tay. Trời không có tuyệt đường con người, chuyện còn không có quyết định thì chỉ cần tranh thủ, nhất định sẽ có cơ hội.

Hoàng đế cho rằng Ôn Uyển sẽ chán chường hai ngày, nhưng lại không nghĩ đến hết thảy vẫn như cũ. Đối với tính tình cố chấp của Ôn Uyển, hoàng đế cũng có chút bất đắc dĩ.

Hoàng đế tình nguyện Ôn Uyển nổi nóng giận dỗi, nhưng ít nhất còn có thể phát tiết ra ngoài, mà không phải đem hết tất cả đặt ở trong lòng. Ôn Uyển bề ngoài ôn hòa, nhưng bên trong lại quật cường, đã quyết định chuyện gì, thì sẽ không vì áp lực bên ngoài mà dễ dàng bỏ cuộc. Thái độ như vậy, cũng cho thấy nàng cũng vẫn chưa từ bỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.