Bạch Thế Niên lui về sau một bước, ý muốn Văn Dược lên trước rất rõ ràng.
Văn Dược chán nản, đồ khốn kiếp vô liêm sỉ, lúc trước toàn là hắn ta chạy lên đầu tiên, đụng phải độ khó lớn như vậy liền nhường cho mình lên trước. Nhưng hiện tại hắn đã mất tiên cơ, nếu như mình lui bước vậy có nghĩa là mình đã bỏ cuộc. Cho dù chưa tính toán trước nhưng không thể trở thành bọn hèn nhát được. Nếu không, ấn tượng ở trước mặt hoàng đế sẽ bị rơi xuống, có khi tiền đồ còn bị ngừng tại đây.
Trong lòng Văn Dược thầm mắng Bạch Thế Niên đủ điều, ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn một lần, nhưng trên mặt lại giả trang thành bộ dáng mây trôi nước chảy rất tự nhiên, lạnh nhạt nói: “Được!”
Ôn Uyển nghe được lời này cũng không quản Văn Dược có buồn bực không, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa. Vừa nghe tiếng “được” của Văn Dược, Ôn Uyển liền ném đồng tiền trong tay lên trên. Văn Dược chưa kịp phản ứng, nhìn thấy Ôn Uyển ném tiền liền choáng váng.
Mọi người đều dõi theo đồng tiền được ném giữa không trung. Sau khi nghe thấy tiếng lạch cạch vang lên, đồng tiền lăn mấy vòng trên mặt đất, cuối cùng, quỷ dị hơn là, đồng tiền đã rơi xuống dưới chân Bạch Thế Niên.
Văn Dược nhìn đồng tiền rơi trên mặt đất. Những người khác cũng nhìn đồng tiền rơi trên mặt đất. Trong lòng ai nấy đều hiện ra một câu: đây là tình huống gì vậy, chưa hô ‘bắt đầu’ đã ném rồi. Ôn Uyển quận chúa cố ý muốn cho Bạch Thế Niên thêm một cơ hội nữa sao? Ngoại trừ lời giải thích này, không ai nghĩ thông được.
Tô Tướng vuốt chòm râu nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa, đây là trước hết để cho…” Ý Tô Tướng chẳng qua Ôn Uyển đang thử tay nghề, muốn ném lại lần nữa.
Ôn Uyển không đợi Tô Tương nói xong đã lạnh lùng nói: “Hắn đã thua!”
Trong mắt Văn Dược hàm chứa ý muốn chưa chịu thua. Thế này tính toán gì chứ, mình còn chưa chuẩn bị bắt đầu, ở đâu có chuyện như vậy. Rõ ràng lần này Ôn Uyển quận chúa đang đùa giỡn bọn họ. Thậm chí trong lòng Văn Dược còn nghĩ đến Ôn Uyển quận chúa cố ý, ngoài mặt không để ý Bạch Thế Niên nhưng kỳ thật trong lòng vẫn hướng về hắn ta. Cho nên Ôn Uyển quận chúa mới cố ý muốn cho mình thua, để Bạch Thế Niên thắng.
Ôn Uyển nhìn ra suy nghĩ trong lòng Văn Dược, hừ một tiếng: “Tỷ thí như trên chiến trường vậy. Ngươi cho rằng, ngươi chết sống chém giết với địch nhân, người ta còn có thể cho ngươi cơ hội chuẩn bị sao?” Một câu đã phán định Văn Dược thua. Hơn nữa còn làm cho người ta nói không ra lời. Tuy hành động bất ngờ nhưng Ôn Uyển nói rất đúng lý, đã tỷ thí thì phải tập trung tinh thần cao độ, tâm trí của ngươi không biết chạy đi đâu thì trách được ai.
Nhưng khóe miệng Bạch Thế Niên lại hàm chứa ý cười. Nương tử hắn thật là xảo trá, cũng may hắn đẩy một cái bia ra đỡ đạn trước, bằng không ván này hắn đã thua rồi. Bởi vì cho dù hắn thắng cũng không có nhiều thời gian như vậy.
Văn Dược đã biết vì sao Bạch Thế Niên lại nhường hắn lên trước rồi. Hoàn toàn xem hắn là hòn đá dò đường, khốn kiếp, đồ xảo trá khốn kiếp. Văn Dược nhìn về phía Bạch Thế Niên, ánh mắt kia tựa như đao kiếm.
Bạch Thế Niên thản nhiên tiếp nhận, xem như ánh mắt thèm muốn ghét hận thì thế nào? Dù sao hắn đã gặp nhiều rồi, cũng sớm thành thói quen.
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: “Tới phiên ngươi.” Ôn Uyển nhìn vẻ mặt kia của Bạch Thế Niên, trong lòng nàng càng thêm mất hứng, làm như nàng là vật trong tay hắn vậy. Nói đến đây, Ôn Uyển nghĩ: không biết người này có theo chủ nghĩa đại nam nhân không nữa, nếu là cái loại theo chủ nghĩa đại nam nhân thì đoán chừng về sau lại cãi vã ầm ĩ rồi. Nhưng ngẫm lại, muốn cãi nhau cũng phải mười năm sau.
Bạch Thế Niên không có biến hóa, chỉ là tay nắm lấy Thu Thủy Kiếm bên hông, lực chú ý đều đặt lên tay Ôn Uyển, đề phòng Ôn Uyển lại đột nhiên tập kích. Văn Dược đã nhận giáo huấn, hắn không muốn bị một lần như vậy.
Ôn Uyển mặc kệ hắn. Nàng chỉ thông báo cho Bạch Thế Niên thôi, không cần hắn đáp lời. Sau khi nói xong liền ném đồng tiền trong tay vào không trung.
Bạch Thế Niên dùng tốc độ nhanh như tia chớp rút bội kiếm trên người ra, dùng sức vung về phía đồng tiền rơi xuống giữa không trung. Ôn Uyển và mọi người đều nhìn thấy ngân quang lóe lên trước mặt.
Bởi vì quá nhanh Ôn Uyển không nhìn thấy gì cả. Chợt nghe tiếng động truyền đến, đợi khi nhìn lại, Ôn Uyển không thấy đồng tiền trên mặt đất.
Bạch Thế Niên vừa cười vừa nói: “Quận chúa, nhìn trên cây cột xem?”
Ôn Uyển đi về phía cây cột, đồng tiền đã khảm vào cột gỗ điêu khắc tinh mỹ.
Ừ, đồng tiền chui vào, ngập thật sâu trên đầu cột gỗ.
Giọng Ôn Uyển rất lạnh: “Ván này không tính. Ý ta muốn là đứng trên mặt đất mà không phải đứng trên cây cột. Ván này ngươi thua.”
Xem như Văn Dược đã hiểu rõ. Không phải Ôn Uyển quận chúa muốn cho mình hắn ăn thiệt thòi, mà còn không cho Bạch Thế Niên được thuận lợi. Xem ra thật lòng quận chúa không muốn gả cho Bạch Thế Niên rồi.
Bạch Thế Niên già dặn tháo vát, tự tại nói: “Quận chúa đâu nói không thể đứng trên cây cột, cho nên ván này là ta thắng. Thần thỉnh Hoàng Thượng, Vương gia bình phán xem có phải là thần thắng không?”
Khóe miệng Ôn Uyển xẹt qua ý cười lạnh: “Lần tỷ thí này là do ta định đoạt. Ta nói phải rơi đứng xuống đất mới tính thì phải rơi xuống đất. Ngươi đã không thông qua tỷ thí này thì ngừng đi.” Muốn đi đường vòng cứu nước cũng phải xem nàng có đồng ý hay không đã.
Bạch Thế Niên ngầm nghiêm mặt không nói tiếp, nhìn Ôn Uyển không chớp mắt. Trong lòng hắn mụ mị lú lẫn rồi, Ôn Uyển đang làm gì vậy? Chẳng lẽ thực sự không lấy chồng? Trước là vì muốn cho hắn buông lỏng cảnh giác. Không đúng, không lấy chồng thì không lấy chồng, Ôn Uyển cần gì phải dối trá ứng đối với hắn! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Bạch Thế Niên thật sự bị nàng quay lòng vòng.
Ôn Uyển nghiêm mặt, đối với nghi hoặc và ánh mắt phức tạp của Bạch Thế Niên, khóe miệng chứa đựng cười lạnh. Vẻ mặt Ôn Uyển rất rõ ràng sẽ không nhượng bộ.
Tất cả người trong đại điện đều nhìn xem nhưng không ai đứng ra. Hạ Ảnh cúi đầu mím môi suýt cười. Nàng chưa từng thấy qua quận chúa bắt chẹt người ta như vậy. Bộ dáng Quận chúa thật đáng yêu.
Tô tướng thấy nếu ầm ĩ tiếp cũng không được chuyện gì: “Hoàng Thượng, Bạch Thế Niên cho đồng tiền đứng trên cây cột, mặc dù quận chúa nói không tính, nhưng trước đó cũng không nói rõ ràng. Hoàng Thượng, người xem hay là cho Bạch Tướng quân làm lại một lần nữa. Nếu có thể cho đồng tiền rơi thẳng xuống đất, quận chúa sẽ không còn lời gì để nói.”
Hoàng đế không lên tiếng.
Hạo thân vương vừa nhìn đã biết Ôn Uyển cố tình làm khó dễ. Ông nhìn ra được ý của hoàng thượng, hoàng thượng muốn gả Ôn Uyển cho Bạch Thế Niên. Hạo thân vương có thể hiểu được, nếu đến cả Bạch Thế Niên cũng không thành, đoán chừng Ôn Uyển sẽ không gả được. Nhưng vì nguyên nhân đặc thù nên hoàng thượng không tiện tỏ thái độ. Vì vậy để người ông chú này đi ra làm người giảng hòa vậy: “Ôn Uyển, đây là do cháu không đúng. Nếu trước đó cháu nói rõ ràng minh bạch thì Bạch Thế Niên đã thua rồi. Do cháu không nói rõ nên cho Bạch Thế Niên một lần nữa đi. Nếu Bạch Tướng quân có thể làm cho đồng tiền rơi xuống đất đứng thẳng, thì cháu cũng không có gì để nói rồi.” Kỳ thật ông cũng muốn nhìn xem Bạch Thế Niên có công lực như vậy thật không.
Ôn Uyển nhìn nền đá trên mặt đất, chúng đều là bạch ngọc thạch thượng đẳng cứng rắn. Nàng không tin hắn có sức lực áp chế ngàn cân. Hơn nữa, để làm đồng tiền đứng trên đá tảng cứng rắn không chỉ phải có lực đạo, mà còn phải nắm chắc lực đạo, còn phải gia tăng lực chú ý. Sau khi Ôn Uyển nghĩ thoáng qua liền gật đầu nói: “Được! Lần này do ta không nói rõ ràng, ta sẽ cho ngươi thêm cơ hội, nếu không thành thì xem như hủy bỏ. Ngươi đừng tới quấy rầy ta nữa.”
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển vẫn là mặt không biểu tình. Hôm nay Bạch Thế Niên thực nhìn không thấu Ôn Uyển, nhưng đã đến bước này hắn phải so một lần nữa. Bạch Thế Niên nghĩ tới đây liền cúi đầu xuống, nhìn dưới mặt đất.
Tướng gia thấy Bạch Thế Niên cúi đầu, bộ dáng trầm mặc phản kháng đành làm người tốt mở miệng hỏi: “Bạch Tướng quân. Ngươi thấy sao?”
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, lại nhìn hoàng đế, cúi đầu bắn phá trên mặt đất cả buổi, bộ dáng vô cùng ủy khuất.
Ôn Uyển thấy thì phát hỏa, vào lúc sắp mất đi kiên nhẫn mới nghe được Bạch Thế Niên truyền đến một giọng rầu rĩ nói “được”.
Ôn Uyển lấy một đồng tiền ra, nhìn thoáng qua Bạch Thế Niên, thần sắc nghiêm túc và trang trọng nhìn thoáng qua đồng tiền trong tay, hai tay giơ lên làm bộ dáng chuẩn bị, bên miệng âm thầm cầu nguyện nhất định đừng chịu thua kém. Về phần để cho đồng tiền kiên cường đứng thẳng hay để cho Bạch Thế Niên không chịu thua, thì cũng chỉ có mình Ôn Uyển biết. Sau khi Ôn Uyển cầu nguyện xong liền dùng ngón giữa và ngón trỏ hợp lại dùng sức bắn đồng tiền ra. Đồng tiền bay vào không trung.
Giống như vừa rồi, Ôn Uyển nhìn thấy ngân quang lóe lên trước mắt (kiếm của Bạch Thế Niên), nhìn lại, đồng tiền kia đã đứng trên mặt đất, đứng rất ổn định, đứng bất động bên cạnh Ôn Uyển, bị khảm vào thật sâu.
Ôn Uyển nghẹn họng nhìn trân trối, con mắt trừng muốn rớt ra, nhìn Bạch Thế Niên hơn nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần. Đợi sau khi hoàn hồn, Ôn Uyển làm một chuyện rất mất mặt, nàng đi qua, ngồi xổm người xuống muốn rút đồng tiền về, thế nhưng Ôn Uyển nhổ cả buổi, đồng tiền vẫn không chút sứt mẻ. Bởi vì hơn phân nửa đồng tiền đã khảm sâu vào, cho nên với sức của Ôn Uyển căn bản không thể nhổ ra được. Ôn Uyển cả kinh, lần nữa quay đầu lại nhìn nam nhân kia, một chữ đều nói không nên lời. Trời ạ, công phu gì thế này, giống như trong truyền thuyết ấy? Ờ, không biết Hạ Dao có làm được không?
Được rồi, nàng thừa nhận mới vừa rồi nàng cố ý làm khó dễ. Dù sao mặc kệ nàng làm khó dễ hay không làm khó dễ, nhất định hoàng đế phải gả nàng, cho nên Ôn Uyển muốn làm khó dễ nhiều chút cũng không sao? Thế nhưng kết quả làm khó dễ lại để cho Ôn Uyển ngoài ý muốn. Ôn Uyển phải thừa nhận thật sự tên này rất lợi hại.
Lão Tướng gia tán thưởng: “Bạch đại tướng quân có nhãn lực tốt, tốc độ, lực đạo hoàn hảo. Ván này Bạch Tướng quân thắng.”
Tuy Hoàng đế không nói gì nhưng trong mắt toát ra ý khen ngợi, làm cho mọi người đều biết rõ hắn rất hài lòng đứa cháu rễ này. Thái độ của Hoàng đế đã truyền cho mọi người một tin, hắn đứng về phía Bạch Thế Niên.
Trên mặt Ôn Uyển một bộ dạng tức giận, bộ dáng tức giận không thôi liếc nhìn Tô Tướng. Tức chết nàng, Tô Tướng giỏi lắm, tự nhiên nhảy vào góp vui. Lập tức Ôn Uyển mang vẻ đáng thương nhìn hoàng đế. Hoàng đế không nói gì. Điện Văn Đức bỗng chốc vô cùng yên tĩnh.
Hoàng đế trầm mặc, đại biểu ý tứ đồng ý với lời lão Tướng gia nói.
Ôn Uyển bất đắc dĩ, tức giận nhìn thoáng qua Bạch Thế Niên, đến cùng vẫn giả bộ dáng không thể không thỏa hiệp. Bởi vì nhập tâm đùa giỡn quá sâu, chủ yếu là trong lòng Ôn Uyển còn có ba phần không cam lòng. Ôn Uyển khuếch trương ba phần không cam lòng này lớn đến mười phần, cho nên làm cho người nhìn không ra một tia sơ hở. Đến cả Bạch Thế Niên cũng bị nàng khiến cho như lọt vào trong sương mù.
Trong lòng Ôn Uyển không khỏi tán thưởng Bạch Thế Niên một câu: Người này thật sự quá giảo hoạt! Vừa rồi Bạch Thế Niên cúi đầu không phải vì tức giận, cũng không phải ủy khuất, mà đang nhìn mặt đất tìm kẽ hở nối liền hai mặt đá, đồng tiền cũng là khảm trong kẽ giữa hai mặt đá. Nếu không, trừ phi là Đại Lực Kim Cương, làm sao có thể khảm một đồng tiền vào trong đá chứ.
Tướng gia vui vẻ tuyên bố ván thứ hai Bạch Thế Niên thắng. Sau khi nói xong, Tướng gia liền hỏi Ôn Uyển: “Ván thứ ba là gì?”
Ván này Văn Dược bị đào thải cho nên Bạch Thế Niên là người duy nhất được tiến vào ván thứ ba. Mà ván thứ ba là gì, không nói Tô Tướng, ngay cả hoàng đế cũng không biết!
Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên nói: “Ván thứ ba không nhọc đến cậu hoàng đế nữa. Ông chú, cậu hoàng đế, hai người làm chứng nhé, đây là nan đề một mình cháu ra cho hắn.”
Kỳ thật Hoàng đế rất muốn nhìn một chút ván thứ ba của Ôn Uyển. “Cháu nghĩ”… ván thứ hai đã xảo trá như vậy, chắc chắn đương nhiên ván thứ ba càng xảo trá hơn rồi.
Hạo thân vương không nghĩ tới Ôn Uyển lại ra yêu cầu không hợp lẽ thường như vậy. Đương nhiên, bản thân Ôn Uyển cũng có thể làm, không tìm người cường hãn chút, ai chịu được nàng chứ. Ông nghe xong lời này, vui vẻ nói: “Ôn Uyển này, cháu mời chúng ta tới làm người bình phán đấy. Ván thứ ba này cháu không để chúng ta nhìn làm sao chúng ta phán định được có phải hắn đã qua được ba cửa ải không? Hãy để chúng ta làm người bình phán mới tốt. Cháu nói có đúng không?” Hạo thân vương rất tò mò với cửa ải thứ ba của Ôn Uyển, sợ lỡ như bỏ lỡ kết quả. Nha đầu Ôn Uyển này trêu ghẹo này nọ làm người ta rất chờ mong.
Trong lòng Ôn Uyển buồn nôn, ta mới không mời ông đi làm trọng tài, là tự ông được tin đuổi đến quan sát. Hoàng đế ngại mặt mũi, ông còn là trưởng bối nên mới đáp ứng. Bây giờ đã cậy già lên mặt còn nói đường hoàng như vậy.
Trong lòng Ôn Uyển không muốn, trên mặt cũng ra vẻ do dự. Cuối cùng thoáng nhìn về phía hoàng đế hỏi. Hoàng đế vẫn không lên tiếng.
Ôn Uyển vừa thấy thần sắc hoàng đế đã biết rõ, hoàng đế cũng muốn nhìn ván thứ ba như vậy, lập tức bày ra bộ dáng bất đắc dĩ, lầm bầm nói: “Được rồi! Hai người có thể đi xem, nhưng có điều, không ai được nói chuyện. Chỉ có thể nhìn, không thể nói chuyện.”
Hạo thân vương đối với chuyện này càng thêm hiếu kỳ: “Ván thứ ba là cái gì?”
Kỳ thật Ôn Uyển rất không hy vọng bọn họ đi xem. Nhưng hoàng đế đã muốn xem, nàng không thể ngăn cản được. Vậy trước nói rõ luật lệ: “Ván thứ ba tỷ thí trong Vĩnh Ninh Cung. Nếu như cậu hoàng đế và ông chú muốn xem thì đợi nửa khắc sau đến Vĩnh Ninh Cung. Cháu còn phải đi chuẩn bị một chút!”
Kỳ thật Văn Dược và Trần A Bố cũng rất muốn đi xem. Văn Dược dẫn đầu nói với hoàng đế: “Hoàng Thượng, chúng thần thỉnh cầu để cho chúng thần đánh giá cuối cùng.”
Trần A Bố cũng muốn đi xem. Cửa thứ hai đã khó hơn cửa thứ nhất nhiều như vậy. Cửa thứ ba càng làm cho người mong đợi. Không lý nào lại bỏ qua!
Sắc mặt Hoàng đế mỉm cười đáp ứng. Ôn Uyển nghe được hoàng đế đáp ứng rất không hài lòng nhưng không phản bác.
Ôn Uyển ra khỏi điện Văn Đức, đi thẳng một mạch về Vĩnh Ninh Cung. Hạ Ảnh cũng theo sau đến. Ôn Uyển nhìn chín nữ tử trong chính sảnh, nói cho các nàng biết sẽ làm như thế nào. Còn mình đi vào tẩm cung thay quần áo, nói sơ yêu cầu của nàng với Hạ Ảnh.
Sau đó, tự mình đi vào chính điện. Hạ Ảnh thông báo mọi người có thể vào được rồi. Hạ Ảnh nghĩ đến cửa ải này của Ôn Uyển vừa cảm thán vừa buồn cười. Trò gian trá của Quận chúa thật sự quá nhiều rồi, thật muốn giày vò chết người ta.
Đoàn người được truyền lời, Hoàng đế dẫn mọi người vào Vĩnh Ninh Cung. Dẫn đầu chờ bên ngoài chính là Hạ Hương. Hạ Hương dẫn đoàn người hoàng đế đi vào.
Vừa đến chính sảnh, hoàng đế cười nhìn quanh chính sảnh. Hôm nay toàn bộ đều thay đổi. Toàn bộ bên trong chính sảnh đều được dọn trống, chỉ có mấy cô nương ở nơi này.
Hạo thân vương, Tô Tướng, cùng với Văn Dược và Trần A Bố, nhìn xem mười nữ tử đứng trong chính sảnh, trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì vừa liếc nhìn đã không thể phân rõ ra ai với ai. Mười người đều mặc quần áo màu xanh da trời như nhau, váy rất dài che phủ chân. Mà trên đầu còn dùng khăn che mặt màu xanh da trời dày đặc phủ lên, tay đeo bao tay đồng dạng màu xanh da trời. Quan trọng nhất là, cao thấp mập ốm không khác lắm.
Mọi người thấy tình hình này, cơ bản liền hiểu lần này tỷ thí gì. Trộn lẫn Ôn Uyển quận chúa vào rồi chọn ra. Phải biết, Bạch Thế Niên chưa được thấy qua Ôn Uyển mấy lần (chuyện này có thể suy đoán được), trong mười cô nương che mặt nhìn không thấy tay chân, không nhìn ra được gì, ngay cả dáng người cũng không khác lắm, muốn tìm ra Ôn Uyển. Đây không phải là độ khó bình thường.
Bạch Thế Niên nhìn tràng cảnh này cười khổ không thôi. Hắn đã biết cửa thứ ba rất khó, không nghĩ tới lại khó đến vậy. Làm sao chọn?
Văn Dược và Trần A Bố nhìn xem mười người phảng phất như một người, vốn ngẩn người nhưng ngược lại nở nụ cười. Xem ra quận chúa thật tâm không muốn gả cho Bạch Thế Niên. Nếu không, sao lại ra đề khó như vậy?
Hoàng đế xem xét cả buổi cũng không nhìn ra điểm nào. Hoàng đế hỏi: “Có Ôn Uyển ở bên trong không?”
Hạ Ảnh rất khẳng định đáp: “Bẩm hoàng thượng, quận chúa ở bên trong. Bạch Tướng quân, quận chúa nói bên ngoài đều lan truyền người có tình sâu như biển với quận chúa. Cho nên, quận chúa muốn đích thân nghiệm chứng xem có phải thật sự người có tình sâu như biển với quận chúa không. Quận chúa nói, đã thật sự yêu một người, dù có chìm trong ngàn vạn người, dựa theo cảm giác cũng có thể tìm được. Quận chúa muốn nhìn xem Bạch Tướng quân có phải thật lòng ngưỡng mộ quận chúa không. Mặt khác, ta phải nhắc nhở tướng quân, chờ ta hô bắt đầu và đếm đến 60. Trong 60 con số (một phút đồng hồ), người phải tìm ra được quận chúa. Tìm không ra coi như người thua.”
Tất cả mọi người rất chắc chắn Ôn Uyển quận chúa đang làm khó dễ. Mười phần mười làm khó dễ. Cảm giác là đúng, nhưng vấn đề bây giờ mười người đều giống nhau, ngươi muốn có cảm giác cũng cảm giác không ra. Trừ phi có thông linh.
Hoàng đế xem xét cả buổi cũng không cảm giác ra được người nào. Nhìn qua Hạo thân vương và Tô Tướng. Hai người đối với ánh mắt của hoàng đế cũng biểu thị không biết là người nào. Nếu bảo bọn họ phân biệt, tất nhiên không thể phân biệt được.
Hoàng đế lầm bầm: cái nha đầu này, thật đúng là làm khổ. Mọi người cùng nhìn về phía Bạch Thế Niên. Đây không phải là độ khó bình thường.
Nhưng Bạch Thế Niên lại hỏi Hạ Ảnh: “Ta có thể dùng biện pháp của mình chứ?”
Hạ Ảnh nghe được Bạch Thế Niên ra điều kiện liền lắc đầu nói: “Không thể. Quận chúa nói, không thể mượn bất luận ngoại lực nào. Nhưng cho phép người có thể đến gần nhìn xem mười người, nhưng không thể đụng vào. Góc áo cũng không thể đụng. Một khi đụng vào đã chứng minh tướng quân chọn người đó. Quận chúa nói, nếu người chọn sai, nàng sẽ không lấy chồng.”
Bạch Thế Niên rất là im lặng. Đề mục này, một cái so với một cái càng xảo trá hơn. Nữ nhân này đang làm gì vậy. Hạ Ảnh cười cười: “Tướng quân, bây giờ ta bắt đầu đếm. Người chuẩn bị xong chưa.”
Bạch Thế Niên không muốn mình thất bại trong gang tấc, đi một vòng quanh ba hàng người. Hạ Ảnh đã đếm đến năm rồi. Hạ Ảnh dùng tốc độ chậm như rùa để đếm.