Ôn Uyển phê duyệt xong danh
sách, ngày thứ hai liền lôi phạm nhân đi pháp trường chém đầu. Người thi hành chém mệt đến nỗi không thể nhấc nổi cánh tay.
Tống Lạc Dương
đối với chuyện của Dư Kính không hài lòng cho lắm: “Nếu như đã xác định
Dư Kính không liên quan đến chuyện này. Tại sao vẫn không thả ra?”
Thiên lao là nơi mà người phạm tội lớn mới phải đi vào. Thả sớm ra ngày nào, cũng khiến cho người ta yên tâm hơn ngày ấy.
Ôn Uyển câm lặng luôn, có phải do lão sư lâu rồi không ở trong triều đình, không biết triều đình phức tạp hay không? Ôn Uyển thấy Tống Lạc Dương
thật sự gấp đến nổi nóng, chỉ có thể đem chuyện Dư Kính cấu kết với Ngũ
Hoàng tử nói ra cho ông biết: “Lão sư, không phải là con không muốn thả. Mà là chuyện này không đơn giản như vậy. Cho dù không liên quan thì Dư
Kính không ở thiên lao cũng phải vào Đại Lí tự.”
Ôn Uyển có thể nể
mặt Tống Lạc Dương, giúp Dư Kính rửa sạch oan khuất. Nhưng còn một tội
kết bè kéo cánh, Ôn Uyển quyết định sẽ không nhúng tay vào. Nàng cùng Dư Kính không có nửa xu quan hệ, ngược lại, lúc đầu Dư Kính còn lợi dụng
nàng. Có thể làm được như vậy, đã là cực hạn.
Tống Lạc Dương há
miệng, rốt cuộc cũng không nói thêm gì nữa. Ông đã lâu không biết chuyện triều chính, nhưng cũng không phải là người không hiểu nhân tình thế
sự. Nếu như ông có chuyện, Ôn Uyển nhất định không nói hai lời, giúp ông xử lý mọi chuyện thỏa đáng, không lưu lại phần hậu hoạn nào. Nhưng quan hệ giữa Ôn Uyển cùng Dư Kính, mặc dù Ôn Uyển chưa nói, nhưng nhìn ra
được, Ôn Uyển rất chán ghét Dư Kính. Không biết là chuyện gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Ôn Uyển nhìn vẻ mặt Tống Lạc Dương, cười cười cho người ta đi vào.
Ôn Uyển từ tay Hạ Hương nhận lấy một cái hộp rất xinh đẹp: “Lão sư, đây là lá trà người thích nhất, hôm qua mới đưa đến. Con nghĩ trà trong tay
người cũng đã uống hết rồi.”
Những năm này, Tống Lạc Dương yêu thích
cái gì, Ôn Uyển đều có thể cung cấp được. Mặc dù Tống Lạc Dương là người nhàn tản. Nhưng thiên hạ này có gì tốt đều không thể thiếu phần của
ông. (giới hạn trong những gì Tống Lạc Dương thích).
Tống Lạc Dương bởi vì chuyện vừa rồi, có chút đau lòng: “Không cần. Giữ lại để chiêu đãi khách nhân.”
Thời gian gần đây rất nhiều người ra vào gặp gỡ Ôn Uyển. Đây là đồ tốt để chiêu đãi khách nhân.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Bên phía chiêu đãi khách nhân đã giữ
lại. Đây là con hiếu kính Lão sư. Nếu không, ta lại để người mang đến.”
Tạm ngừng một chút Ôn Uyển lại nói: “Lão sư không cần cảm thấy đau lòng, có thể làm gì con sẽ không từ chối. Nếu không được thì con sẽ không làm.
Đấy là chưa nói đến, chuyện này đối với con cũng không phải là chuyện
đại sự, lão sư không cần để ở trong lòng. Những năm này. Ngược lại vì
con đã khiến cho lão sư chịu nhiều vất vả. Bây giờ con có năng lực, có
thể hiếu kính người, lão sư người đừng….”
Ôn Uyển nói đến chỗ này, ngôn ngữ có chút tắc nghẹn.
Ngôn ngữ Ôn Uyển tắc nghẹn là giả. Nhưng nói những lời này cũng phát ra từ
trong thâm tâm. Nếu không có Tống Lạc Dương, có lẽ nàng đã sớm chết rồi. Mà Tống Lạc Dương cũng bởi vì nàng, không chỉ gặp nạn. Người nhà thiếu
chút nữa cũng bị giết. Những năm gần đây để tránh bị bắt làm nhược điểm
uy hiếp nàng, thấy sẽ gặp nguy hiểm ông liền tránh đi. Ôn Uyển vẫn vì
thế mà đau lòng.
Ôn Uyển giả vờ khổ sở, cũng vì để cho Tống Lạc Dương loại trừ nỗi đau lòng kia. Thật ra thì Tống Lạc Dương đến tìm nàng,
chứng minh rằng ông không xem nàng là người ngoài. Ôn Uyển không cảm
thấy phiền, có thể giúp thì giúp. Không thể giúp sẽ nói rõ, Lão sư là
người biết đạo lý, sẽ hiểu được.
Tống Lạc Dương nhìn vẻ mặt đau lòng
của Ôn Uyển, bật cười nói: “Con, cái đứa nhỏ này, đồ này ta nhận là
được. Con làm gì thì làm đi, ta về đây.”
Ôn Uyển phải xử lý chính sự, nhất định là không có thời gian để nói chuyện phiếm.
Ôn Uyển cũng không giữ lại nữa, bởi vì nàng bề bộn rất nhiều việc, lập tức cười nói: “Lão sư. Chờ cậu hoàng đế trở về, con rảnh rỗi rồi, Lão sư
tới chỗ của con ở vài ngày đi.”
Tống Lạc Dương cũng không đôi co,
cười cười đồng ý. Trong lòng Tống Lạc Dương vẫn xem Ôn Uyển là nữ nhi mà đối xử: “Được. Đợi đến thời điểm trăm hoa đua nở, con đặt mua một bàn
rượu ngon thức ăn ngon, đến lúc đó xem hoa ngắm cảnh luôn.”
Ôn Uyển cười nói: “Được. Nhưng đến lúc đó phải giao ước trước, không thể uống quá nhiều rượu.”
Ôn Uyển vẫn đưa rượu ngon đến cho Tống Lạc Dương, nhưng lại để cho hai vị
phu nhân coi chừng, không thể uống quá nhiều. Đến tầm tuổi này, nhất
định phải chú ý dưỡng sinh. Nếu không, sẽ bị ốm đau nhiều.
Tống Lạc
Dương cũng không phản đối, ông biết Ôn Uyển vì muốn tốt cho ông: “Được.
Đến lúc đó Bạch Thế Niên cùng hai hài tử cũng đã về. Người một nhà có
thể đoàn tụ rồi.”
Ôn Uyển cười gật đầu, tiễn Tống Lạc Dương đi ra
ngoài. Ra khỏi thư phòng, Tống Lạc Dương xua tay: “Con bận rộn thì nên
đi đi thôi! Tự ta đi về được rồi.”
Ôn Uyển đưa ra sân, liền quay trở về.
Gặp Dư Kính, kế tiếp phải gặp Điền thị một chút. Hạ Ảnh lập tức hỏi: “Quận
chúa, có phải bây giờ kêu Điền thị đến gặp mặt hay không?”
Ôn Uyển
lắc đầu: “Tạm thời không vội. Đi đưa Điền thị tới đây, phải đảm bảo dọc
đường đi không được xảy ra chuyện gì. Ta nghĩ, thân phận Điền thị chắc
chắn không thấp. Có lẽ những người này sẽ cướp ngục. Ngươi bảo Lý Nghĩa
bố trí mai phục thật tốt, đến lúc đó nếu thật sự có đông người đến giải
cứu, là có thể xác định được thân phận Điền thị.”
Hiện tại chẳng qua chỉ Ôn Uyển hoài nghi, còn không có chứng cứ chính xác chứng minh Điền thị là hậu duệ hoàng thất tiền triều.
Lễ nghi của Điền thị rất tốt, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng là từ
nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc. Cho nên khắc vào trong xương. Hoài nghi
có thể thiên mã hành không, nhưng bây giờ muốn xác thực thì phải có
chứng cứ chính xác theo. Nếu như không có chứng cứ chính xác, hoài nghi
của Ôn Uyển sẽ trở thành vô nghĩa. Ôn Uyển không hy vọng hoài nghi lần
này lại sai. Sợ rằng ngay cả Lý Nghĩa đều có ý kiến về nàng. Phải biết
rằng muốn giám thị một người, cũng cần rất nhiều sức người sức của.
Hạ Ảnh lên tiếng đáp ứng liền đi.
Tất cả những hành động của Ôn Uyển ở kinh thành được truyền đến biên thành với tốc độ nhanh nhất.
Hoàng đế thấy tin tức truyền tới, lắc đầu cười nói: “Cái nha đầu này thật là hồ nháo.”
Trong vòng một ngày miễn trừ hơn mười người đại thần, cũng chỉ có Ôn Uyển mới làm ra được. Hắn cũng không thể làm ra được chuyện hoang đường đến như
vậy.
Tôn công công hé miệng cười nói: “Trước kia Quận chúa cũng rất
dễ nói chuyện, không nghĩ tới Quận chúa cũng có thời điểm phát giận, nô
tài còn chưa từng được nhìn tận mắt lúc Quận chúa nổi giận đâu.”
Lời
này của Tôn công công chỉ là nói xuôi theo.Năm đó lúc cung biến, Ôn Uyển phát giận cũng kinh thiên động địa. Trước mặt rất nhiều người đánh mười mấy đại thần chết ngay tại chỗ. Miễn trừ mười mấy quan viên, cũng đã là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Hoàng đế nhẹ nhàng cười một tiếng, hoàng đế chưa từng nhìn thấy bộ dáng Ôn Uyển tức giận. Cho dù có tức
giận, tất cả cũng chỉ là giả vờ tức giận. Nháy mắt liền tốt lên.
Ở
điểm này Ôn Uyển làm rất tốt. Ở trước mặt hoàng đế, cơ bản là không có
thời điểm sầu khổ (ngay cả có thì cũng chỉ là lúc hoàng đế còn chưa lên
ngôi. Sau này thì hầu như không hề có).
Hoàng đế đang cười nói, thì nghe thấy binh sĩ phía ngoài bẩm báo nói Bạch Thế Niên đã tới.
Hiện tại đã là tháng chín, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, là lúc đại chiến
mới bắt đầu. Đại quân đều đang chuẩn bị ở giai đoạn cuối. Bất kể là
tướng lĩnh bên trên, hay là binh sĩ phía dưới đều trong tình trạng khẩn
trương chuẩn bị chiến tranh. Hoàng đế thân chinh, trận chiến này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại. Nếu không, uy nghi của thiên
tử biết đặt ở đâu.
Hoàng đế yêu ai yêu cả đường đi lối về. Bởi vì có
nguyên nhân là Ôn Uyển nên đối với Bạch Thế Niên cũng rất khoan dung:
“Để cho hắn vào đi!”
Bạch Thế Niên mặc một thân khôi giáp tư thế oai
hùng hiên ngang, cất bước lớn đi tới. Hướng về phía hoàng đế hành lễ
xong, lại cùng hoàng đế nói một chút tình huống giữa quân ta và quân
địch.
Hoàng đế nhìn bản đồ, Bạch Thế Niên đứng ở một bên nói, hoàng
đế liên tiếp gật đầu. Tấm bản đồ này vẽ tương đối tỉ mỉ. Bản đồ này là
do thương nhân buôn bán hàng hóa tiến vào lãnh thổ Mãn thanh tự tay vẽ
lại, nếu không, cũng không được tỉ mỉ như vậy. Ở thời điểm đánh giặc, có một tờ bản đồ cặn kẽ. Ý nghĩa trọng đại lớn đến mức không thể nói ra
được thành lời.
Nói xong việc công rồi, hoàng đế sai người dâng trà
cho Bạch Thế Niên. Hoàng đế nhấp một ngụm trà, cười nói: “Bây giờ Ôn
Uyển đã nắm kinh thành trong tay. Mấy ngày nữa, thư tín của Ôn Uyển sẽ
đến nơi. Ngươi không cần phải lo lắng nữa.”
Mặc dù Bạch Thế Niên chưa nói, nhưng hoàng đế nhìn ra được Bạch Thế Niên rất lo lắng. Vẻ u sầu trên mặt không thể che dấu được.
Bạch Thế Niên nghe xong liền mừng rỡ. Lão bà không có việc gì thì tốt rồi.
Mặc dù hoàng đế vẫn nói Ôn Uyển không có việc gì, nhưng Bạch Thế Niên
vẫn lo lắng đề phòng. Hiện tại xác định không có việc gì, vậy quá tốt.
Tuy nhiên Bạch Thế Niên lại lập tức hỏi hai đứa con trai: “Hoàng thượng, vậy Minh Duệ và Minh Cẩn hiện tại đang ở đâu?”
Ôn Uyển có thể nắm
kinh thành trong tay, liền chứng minh nàng an toàn vô sự. Không cần lo
lắng phía Ôn Uyển nữa. Chẳng qua là không biết hai đứa bé như thế nào.
Hoàng đế lắc đầu: “Chỗ hai đứa bé ẩn náu chỉ có Ôn Uyển biết, trẫm cũng không biết rõ. Tuy nhiên ngươi yên tâm, Minh Duệ và Minh Cẩn là sinh mạng của Ôn Uyển, hai đứa bé sẽ không sao.”
Hoàng đế nói là nói như vậy, khi
chưa nhận được thư Ôn Uyển tự tay viết. Chắc chắn Bạch Thế Niên không
thể buông xuống lo lắng này. Hoàng đế cũng có thể hiểu được, dù sao đến
bây giờ Bạch Thế Niên mới có hai đứa bé này là huyết mạch thôi. Vạn nhất có chuyện gì xảy ra thì thật không thể chấp nhận được.
Hoàng đế ra
tay quyết tuyệt như vậy, đó là bởi vì con của hắn có rất nhiều tôn tử.
Những thứ khác không nói, hoàng đế mang theo bên người đã có ba người.
Trừ Tam hoàng tử, còn có hai hoàng tử đi theo. Tuy nhiên danh tiếng đều
bị Tam hoàng tử đè ép xuống.
Trong đầu Bạch Thế Niên có chút an ủi.
Nhưng cũng giống suy nghĩ của hoàng đế, không nhận được thư do chính tay Ôn Uyển viết báo hài tử bình yên vô sự. Lo lắng trong lòng hắn vẫn
không thể đè xuống: “Hoàng thượng, năm đó thần đáp ứng Quận chúa, chờ
sau khi biên thành bình định xong lập tức từ quan yên ổn ở nhà với nàng. Hoàng thượng, chờ sau khi biên thành ổn định, thần khẩn cầu hoàng
thượng để cho thần có thể thực hiện lời hứa với Quận chúa. Thần nợ Quận
chúa rất nhiều.”
Thành thân tám năm, ly biệt tám năm. Đến bây giờ
ngay cả nhi tử cũng chưa từng được gặp mặt, không có ai có thể so với
hắn về mặt không thể đảm nhiệm vai trò trượng phu cùng phụ thân.
Bạch Thế Niên nhắc đến lời hứa, tất nhiên hoàng đế đều biết được. Năm đó Ôn
Uyển đã từng nói với hắn. Chờ thêm tám năm nữa, Bạch Thế Niên sẽ chủ
động xin từ quan, hoàng đế vô cùng vui mừng. Có thể tuân thủ lời hứa,
chính là quân tử: “Chuyện này chờ lúc hồi kinh hãy nói.”
Lần này nếu
không phải hắn ép buộc, chắc chắn Ôn Uyển sẽ không tiếp nhận chuyện kinh thành. Lấy tính cẩn thận của Ôn Uyển, chờ hắn khải hoàn hồi kinh, Ôn
Uyển nhất định sẽ thỉnh cầu mình cho nàng cùng Bạch Thế Niên lui về phía sau, không xử lý công việc nữa.
Danh tiếng quá nổi bật đối với Ôn
Uyển và Bạch Thế Niên cũng không phải là chuyện tốt. Cũng phải nói lại,
Ôn Uyển ở bên cạnh hắn nhiều năm rồi, cho tới bây giờ vẫn không để cho
hắn bận tâm nửa phần. Cho nên, sau khi hắn trở về, nhất định sẽ để cho
Ôn Uyển nghỉ ngơi thật tốt một thời gian ngắn. Nhưng nếu như Ôn Uyển
muốn phủi tay thì không được (Ôn Uyển khóc: Không vắt khô ta, có phải
cậu hoàng đế nhất định không chịu bỏ qua hay không hả…..).
Sau khi
Bạch Thế Niên đi ra ngoài, Tôn công công cười nói: “Tướng quân rất
thương yêu Quận chúa, thật là khiến cho người khác cảm động!”.
Nam
nhân đều nặng quyền thế, nếu đổi lại là hắn khẳng định hắn sẽ không nỡ.
Nhưng Bạch Nguyên soái lại vì muốn thực hiện lời hứa với Quận chúa, bây
giờ lại nói chờ đánh thắng trận liền giao nộp binh quyền về nhà ôm vợ
con. Về điểm này, Bạch tướng quân thật sự là một đóa hoa tuyệt thế. Tuy
nhiên đối với Quận chúa mà nói, đây chính là chuyện tốt.
Hoàng đế khó có được gật đầu. Đối với điểm này, hoàng thượng rất hài lòng. Bạch Thế
Niên ở biên thành tám năm mà không gần nữ nhân nào. Đối với một nam nhân tràn đầy nhiệt huyết, là điều cực kỳ hiếm có. Hoàng đế thân là nam
nhân, lại càng cảm thấy đáng quý hơn.
Bạch Thế Niên trở lại doanh
trướng của mình, Diệp Tuần nhìn thấy vẻ mặt hòa hoãn của Bạch Thế Niên,
không còn cứng rắn như trước kia liền vội vàng tới đây hỏi: “Quận chúa
đã gửi thư rồi sao?”
Kể từ khi nhận được tin Ôn Uyển ở kinh thành gặp nguy hiểm, Bạch Thế Niên vẫn luôn không yên lòng. Sau lại nghe được tin tức Minh Duệ và Minh Cẩn gặp chuyện không may, mặc dù ngoài miệng Bạch
Thế Niên nói đó là tin tức giả, bộ dáng giống như không thèm để ý. Nhưng cả người cũng căng thẳng hơn. Diệp Tuần biết, Bạch Thế Niên đang cố
gắng chống đỡ.
Bạch Thế Niên lắc đầu: “Không có. Hoàng thượng nói với ta, hiện tại Ôn Uyển đã nắm kinh thành trong tay. Chúng ta không cần lo lắng hậu phương xảy ra sai lầm nữa.”
Cho dù không có hoàng đế ở đó. Nếu không có người đủ bản lĩnh để ổn định hậu phương. Trận chiến này sẽ rất nguy hiểm.
Diệp Tuần vội vàng gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
Quận chúa nắm kinh thành trong tay, hậu phương cung cấp là chuyện không phải lo lắng. Trận chiến này cũng nắm chắc hơn nhiều.
Bạch Thế Niên gỡ mũ giáp trên đầu xuống, ngồi ở trên ghế. Một thân khôi giáp cồng kềnh cộng thêm thể trọng. Khiến cho cái ghế kêu kẽo kẹt, thật
giống như nó đang kháng nghị nó không chịu được sức nặng nặng đến như
vậy.
Ôn Uyển đang bận rộn lại nghe thấy Hạ Ngữ ở bên ngoài nói, Mai
nhi gửi thiếp tới đây. Nói có chuyện quan trọng tìm nàng. Thỉnh cầu Ôn
Uyển nhất định phải gặp mặt nàng. Mặc dù Ôn Uyển bận rộn nhiều việc
nhưng vẫn nhận thiệp. Để cho hạ nhân mời Mai Nhi đến hậu viện.
Tiền
viện là chỗ để xử lý triều chính, không thích hợp cho nàng gặp Mai nhi.
Hơn nữa cũng không tiện nói chuyện. Ôn Uyển nói với Mễ Tướng mấy câu sau đó liền đi ra ngoài. Mễ tướng cũng không về nhà, so với Ôn Uyển ông còn bận hơn nhiều. Đặc biệt là Ôn Uyển giúp ông giải quyết việc nhà, Mễ
tướng lại càng chăm chỉ hơn nữa.
Mễ tướng đã hơn sáu mươi tuổi rồi,
người ta vẫn suốt ngày bận rộn không ngừng. Ôn Uyển tuổi còn trẻ lại
muốn ở trước mặt lão nhân gia kêu khổ kêu mệt, Ôn Uyển làm không được.
Chỉ cần không gặp phải chuyện bất đắc dĩ. Tất cả thời gian Ôn Uyển đều
dùng để xử lý chính sự. Ở trước mặt Mễ tướng không nói nửa chữ là nàng
rất mệt nhọc. Thử nghĩ xem, một người ba mươi tuổi lại kêu mệt với một
lão nhân sáu mươi tuổi làm việc còn nhiều hơn, thật mất mặt. Mặc dù Ôn
Uyển hơi oán trách mệt mỏi, nhưng cũng có giới hạn chỉ nói với hai nha
hoàn thiếp thân.
Mai nhi nhìn thấy Ôn Uyển. Ngơ ngác hồi lâu còn chưa hổi phục được tinh thần.
Ôn Uyển mặc một thân triều phục màu vàng hơi đỏ, trên người hoàn toàn
không có thêm bất cứ trang sức gì. Nếu không phải có búi tóc, còn bị
tưởng lầm là nam tử! Đây là lần đầu tiên Mai nhi nhìn thấy bộ dáng mặc
triều phục của Ôn Uyển. Nàng đứng trước mặt Ôn Uyển, cũng cảm nhận được
áp lực khiến nàng thở dốc.
Mai nhi không tự chủ được hướng về phía Ôn Uyển thi lễ: “Quận chúa vạn phúc kim an.”
Ôn Uyển đang mặc triều phục, không phải là thường phục, nên không ngăn lại mà vẫn để cho Mai nhi hành lễ. Chẳng qua là cười nói: “Ngồi đi.”
Nàng nói chuyện xong với Mai Nhi còn phải đi tiền viện xử lý chính sự, cho
nên không muốn thay đổi y phục. Nếu không lát nữa trở lại lại phải thay
đổi, đổi đi đổi lại cũng phiền toái.
Ôn Uyển thấy vẻ mặt Mai Nhi
không được tốt. Trên mặt luôn mang vẻ mặt lo âu bất an. Chắc chắn Mai
Nhi cũng biết lúc này nàng bận rộn nhiều việc, nếu không có đại sự, thì
không thể nào lại đến đây. Hai người quen biết nhiều năm như vậy, Ôn
Uyển biết rất rõ cách làm người của Mai Nhi. Xem ra là xảy ra chuyện lớn rồi.
Ôn Uyển phất tay để cho mọi người ra ngoài, chỉ lưu lại hai
người. Hạ Ảnh cũng rất yên tâm đối với Mai nhi, lập tức nghe lời lui
xuống.
Ôn Uyển chờ đám người đi hết. Cố ý cười nói: “Có phải nhìn bộ
dáng của ta như thế này, nên có chút không quen phải không? Lúc mới đầu
ta cũng không quen. Nhưng cũng không có cách nào, gặp mặt triều thần
không thể ăn mặc tùy tiện giống như thường ngày.”
Hiện tại nàng là
nhiếp chính quận chúa, phải mặc như vậy. Nếu như còn mặc thường phục,
thì không được trang trọng. Đừng nói lên triều ngay cả đi gặp khách, Ôn
Uyển cũng đều mặc cung trang.
Lú này trong lòng Mai nhi đang bất an
nghe thấy tiếng cười của Ôn Uyển, cũng tiêu tán đi một chút: “Đâu chỉ
không quen, mà còn giật mình nữa. Nhìn người như vậy, còn tưởng là thấy
hoàng thượng.”
Nếu bỏ đi búi tóc trên đầu, mặc trang phục giống như hoàng đế, thật giống như hoàng đế đã trở lại.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, đang muốn nói tiếp, không đợi Ôn Uyển mở miệng nói chuyện, Hạ Ảnh đã đến bên tai Ôn Uyển nói thầm một câu. Nói
Mễ Tướng đại nhân tìm Ôn Uyển có chuyện quan trọng.
Ôn Uyển bất đắc dĩ hướng về phía Mai Nhi nói: “Vốn dĩ muốn nói chuyện với ngươi thật tốt. Nhưng thật sự gần đây quá bận.”
Đây là lời nói thật, nếu không phải Mai nhi gửi thiệp nói có việc muốn nhờ Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng không gặp Mai Nhi.
Mai nhi nghe sắc mặt có chút đỏ lên, bây giờ Ôn Uyển rất bận rộn là chuyện
mà ai cũng biết. Mai nhi không biết nên mở miệng như thế nào, liền mở
miệng nói một câu dò xét: “Ôn Uyển, Dư đại nhân bị giam lâu như vậy? Bây giờ như thế nào rồi?”
Trong lòng Ôn Uyển liền rơi lộp bộp, đang tốt
lành hỏi đến Dư Kính làm gì, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này: “Ta
cũng không rõ ràng lắm. Bây giờ còn đang thẩm tra. Chờ tra được rõ ràng
ta sẽ để cho người đưa tin qua cho ngươi, người thấy thế nào.”
Thật
ra thì Ôn Uyển biết, Mai Nhi không thể nào lại quan tâm đến chuyện của
Dư Kính. Đây là thả con tép, bắt con tôm. Chỉ sợ La gia cũng bị liên lụy bởi chuyện lần này.
Ôn Uyển đối với chuyện sau này Dư Kính ra sao,
cũng đã quyết định sẽ không nhúng tay vào. Lăn lộn ở quan trường, thì
phải biết chuyện này. Tuy nhiên Ôn Uyển đã nói với Tống Lạc Dương , Dư
Kính sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Hoàng đế xử trí, chỉ cần không xử tử Dư Kính, Ôn Uyển sẽ không nhúng tay vào. Ôn Uyển dám nói những lời
này với Tống Lạc Dương, là vì Ôn Uyển đoán rằng Hoàng đế sẽ không giết
Dư Kính. Nhiều nhất chính là lưu vong hoặc là ngồi tù mà thôi.
Ôn
Uyển đoán không sai, lần này Mai nhi đến không phải là vì quan tâm
chuyện của Dư Kính. Mà là nhà bọn họ cũng bị liên lụy vào chuyện này. La Thủ Huân nhận được tin tức, có một người muốn vu oan hãm hại hắn cũng
tham gia vào sự kiện mưu phản lần này. Chuyện này làm cho La Thủ Huân sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Nếu chuyện khác còn dễ nói. Chuyện
như vậy cũng không thể dính vào. Nhưng La Thủ Huân nghe nói sổ con đã
được trình lên rồi.
Bởi vì chuyện này mà trong kinh thành có rất
nhiều người bị liên lụy. Quan phủ ngày ngày bắt người. Mỗi ngày đều có
phạm nhân bị chém ở chợ. Nghe nói những vũng máu ở chợ đều không thể tẩy sạch được. Đến bây giờ hắn không hiểu được tại sao nhà bọn họ lại bị
cuốn vào chuyện này? La Thủ Huân có thể ngồi im được mới là kỳ quái.
Nhưng tin tức kia lại không thể hỏi thăm được, ngay cả muốn đi hỏi thăm
cũng không thể hỏi được gì. Chỉ có thể để cho Mai Nhi đến cầu xin Ôn
Uyển giúp đỡ một chút. Hiện nay ở kinh thành. Cũng chỉ có thể hỏi Ôn
Uyển thì mới hỏi ra được chuyện này. Thế nên Mai Nhi mới đến đây không
đúng lúc thế này.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Người này chẳng
lẽ không biết quan hệ giữa ta và vợ chồng ngươi rất tốt hay sao? Vậy mà
lại viết sổ con nói La Thủ Huân là phản tặc. Thật là….”
Thấy vẻ mặt
Mai Nhin lo lắng liền cười nói: “Chỉ cần La Thủ Huân không làm việc giúp những người này, không tạo điều kiện thuận lợi cho bọn họ thì sẽ không
có việc gì.”
Cho dù là biết. Không làm việc giúp bọn họ, chỉ bị vu oan hãm hại thì hoàn toàn không có vấn đề.
Ôn Uyển không hề nghi ngờ La Thủ Huân cấu kết cùng những người này. Nguyên nhân rất đơn giản không thể đơn giản hơn, vinh hoa phú quý của La Thủ
Huân và hài tử không hề thiếu. La Thủ Huân ngay cả tranh giành ngôi vị
cũng có thể trốn thì nên trốn, thì cần gì phải mạo hiểm làm gì. Hơn nữa
chuyện như vậy cũng không phải là muốn vu oan hãm hại liền làm được.
Ôn Uyển vừa nói xong, thấy sắc mặt Mai nhi trắng bệch, trong đầu liền có ý niệm không tốt dâng lên: “Ngươi đừng nói cho ta biết, La Thủ Huân thật
sự quen biết cùng những người này nhé?”
Ôn Uyển không tin La Thủ Huân có dính líu đến phản tặc. Nhưng La Thủ Huân người này rất thích kết
giao bằng hữu. Không biết gì lại bị những người có tâm lợi dụng làm việc cho họ, cũng chưa chắc không có khả năng này.
Ôn Uyển chưa từng gặp
Lý Nghĩa, nhưng Hạ Ảnh đã từng nói hai ba câu với Ôn Uyển, nói Lý Nghĩa
đã đi theo hoàng đế hơn ba mươi năm, rất am hiểu tra hỏi. Hạ Ảnh cũng
chỉ là trợ lý của người này. Ngay cả những tài liệu Hạ Ảnh điều tra cho
Ôn Uyển, tất cả đều được lấy ra từ trong tay người này. Trong thời gian
mấy ngày, lại có được nhiều tài liệu tra hỏi như vậy. Mặc dù Ôn Uyển
khinh bỉ thủ đoạn của Lý Nghĩa, cũng không quen nhìn cách làm của Lý
Nghĩa, mắng hắn biến thái, thậm chí bởi vì không bắt được hung thủ phía
sau liền mắng Lý Nghĩa vô dụng. Nhưng Ôn Uyển biết, Lý Nghĩa không phải
là người vô dụng, hơn nữa ở nhiều mặt Lý Nghĩa chính là nhân tài khó
tìm. Trừ Điền thị cùng người làm tình báo kia, còn những người khác. Chỉ cần không chết, cũng bị Lý Nghĩa cạy cho mở miệng. Đây cùng không phải
chuyện người có tài bình thường làm được. Chẳng qua yêu cầu của Ôn Uyển
muốn còn chưa đạt đến, cộng thêm những tháng chờ đợi không được bình
tĩnh, nên mới có chút ý kiến với Lý Nghĩa.
Mai nhi không thể duy trì
bình tĩnh nữa, đỏ mắt lôi kéo tay Ôn Uyển nói: “Ôn Uyển, ta cũng không
dối gạt ngươi. Lão gia hắn. Hắn làm ăn cùng người ta. Hiện tịa lại tra
ra được người đó là nghịch tặc. Bây giờ đang bị nhốt ở thiên lao. Nếu
người này khai ra chúng ta, vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Làm ăn không thể gấp gáp, quan trọng hơn chính là người này mượn danh tiếng của La Thủ Huân chiếm rất nhiều lợi ích.
Ôn Uyển rất nghi hoặc: “La Thủ Huân chắc hẳn sẽ không dựa dẫm như vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Không phải là người thân quen, La Thủ Huân sẽ không hợp tác làm ăn cùng người khác. Phải biết rằng, nước trong kinh thành rất sâu, chỉ cần không cẩn
thận sẽ bị kéo xuống nước ngay.
Mai Nhi có chút ngượng ngùng. Phủ
quốc công hiện nay trừ đồ cưới của nàng, thì những khoản thu vào hàng
năm cũng không được hai vạn. Miễn cưỡng chống đỡ, hàng năm nàng còn phải bù tiền của bản thân vào, điều này làm cho La Thủ Huân cảm thấy mất
mặt. Cho nên nghĩ muốn kiếm chút tiền lời. Đúng lúc này, hắn lại có bạn
tri giao mời hắn làm ăn cùng.
La thủ huân nhìn làm ăn hoàn thành, hơn nữa cũng là làm ăn hợp lý hợp pháp. Cho nên hùn vốn. Lại không ngờ
được, đại chưởng quỹ làm việc cho bọn hắn thế lại là phản tặc. Đại
chưởng quỹ đã cung khai rồi, vị bằng hữu kia của La Thủ Huân đã bị bắt
giam. La Thủ Huân nhận được tin tức, bằng hữu kia của hắn đã khai ra
hắn.
Ôn Uyển liền thấy nhức đầu. Lúc trước Ôn Uyển đã nhúng tay vào
hai lần. Lần đầu tiên là bởi thì tiểu nhi tử Mễ tướng thực sự oan uổng,
Lý Nghĩa cũng đã lập tức thả. Còn chuyện của Dư Kính, mặc dù kết bè kéo
cánh, nhưng cũng không hề liên quan đến chuyện này, ở mặt này thì đúng
là Dư Kính bị oan uổng. Lý Nghĩa cũng đã điều tra rõ đúng là Dư Kính
không hề cấu kết với phản tặc, mới đồng ý đưa Dư Kính đến Đại Lý Tự. Tuy là như vậy, nhưng Lý Nghĩa còn nói tất cả phải chờ thêm một thời gian
nữa mới được. Nói cách khác, Dư Kính đến bây giờ vẫn bị coi là người bị
tình nghi. Lý Nghĩa làm như vậy là thận trọng đề phòng, Ôn Uyển biết
chuyện này là chuyện trọng đại nên cũng không phản đối.
Tình huống
của La Thủ Huân lại không giống như vậy. Hai người kia là bị oan, Ôn
Uyển ra mặt tất nhiên Lý Nghĩa sẽ nể mặt. Nhưng hiện tại La thủ Huân lại tạo điều kiện thuận lợi cho những người này, nghiêm khắc nói chính là
cấu kết với phản tặc. Nơi này cũng không giống như ở hiện đại. Ở hiện
đại, chỉ cần ngươi bị lừa gạt, không biết chuyện, bình thường thì luật
pháp sẽ không truy cứu trách nhiệm. Ví dụ như phần tử buôn lậu thuốc
phiện, lợi dụng người không biết đem thuốc phiện từ nơi này đến nơi
khác. Bọn họ lại nói ra tình huống lúc đó, cảnh sát lại bắt được trùm
buôn thuốc phiện, nhưng người không biết chuyện lại không có tội. Nơi
này lại không để ý đến điều này. Bất kể vô tình hay cố ý, đã làm việc
cho những người này, tạo điều kiện thuận lợi cũng là tội, hơn nữa tội
này lại vô cùng nặng. Nếu thật sự La Thủ Huân đã tạo điều kiện thuận lợi cho những người này, đó chính là có tội.
Mai Nhi thấy bộ dáng của Ôn Uyển, cũng bị dọa: “Ôn Uyển, lão gia nhà ta thật sự không biết chuyện
này. Ôn Uyển. Vậy phải làm sao bây giờ đây….”
Dính dáng đến dư nghiệt tiền triều, đó là chuyện mất mạng. Mai nhi từ khi biết chuyện này đến bây giờ, cả người đều sợ hãi.
Nếu La Thủ Huân ở đây, Ôn Uyển nhất định mắng chết hắn. Nếu như La Thủ Huân ở đây thì khẳng định cũng muốn khóc, hắn điều tra rõ lai lịch của đối
phương mới đồng ý hợp tác làm ăn. Nào biết đâu đối phương lại bắt được
nhược điểm của bằng hữu hắn. Sau đó lợi dụng thân phận của hắn để bí mật hành động.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Nếu thế, người để cho La
Thủ Huân đem quá trình quen biết người này, rồi đến khi làm ăn cùng
người này, mãi cho đến khi gặp chuyện không may viết ra thật rõ ràng rồi mang đến đây. Bất kể như thế nào, chỉ cần không dính líu đến bọn họ, ta sẽ giúp đỡ cầu tình, khẳng định là sẽ bị xử phạt, nhưng có thể sẽ không quá nghiêm trọng.”
La Thủ Huân không giống Dư Kính. Cho dù có liên
lụy. Ôn Uyển cũng nghĩ biện pháp giải vây. Cho dù bên phía Lý Nghĩa
không nói được, Ôn Uyển cũng sẽ tìm hoàng đế để cầu tình.
Mai nhi
nghe lời Ôn Uyển nói…, liền thả lỏng người. Chuyện này dính líu rất
rộng. Đừng nói nhà bọn họ chỉ là quốc công phủ, trong kinh thành còn có
một vài vương công quý tộc, một khi đã dính líu vào những người này, đều bị bắt giam. Liên lụy cả vợ con. Nhiều nhà quyền úy đã phải bỏ mạng.
Trong lòng Mai Nhi cũng cảm thấy rất có lỗi: “Ôn Uyển. Ngươi bận rộn như vậy, ngày lo trăm việc, chúng ta còn tạo thêm phiền phức cho ngươi, thật là
xin lỗi.”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Chuyện lớn như vậy, nếu
các ngươi gạt ta. Để người ngoài nói cho ta biết, ta mới tức giận đấy!
Hiện tại các ngươi có thể chủ động đến đây nói cho ta biết, ngược lại ta rất vui mừng. Ngươi trở về nói với La Thủ Huân không cần lo lắng. Có
thể sẽ bị chỉ trích, nhưng cũng không có vấn đề lớn.”
Nói cách khác
thì chỉ trích chính là bị giáo huấn, bị tịch biên gia sản vân vân, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, tước vị cũng không có vấn đề gì. Quan
trọng là căn cơ, những thứ khác không sao cả.
Mai nhi hối hận đến
ruột cũng xanh luôn rồi: “Nếu như biết có cái mối họa này, không bằng ta đưa sản nghiệp trong tay nhập vào của công. Như vậy cũng sẽ không có
mối họa lần này.”
Nói đến chỗ này, nước mắt liền ào ào rơi xuống. Nếu như những sản nghiệp này sớm được nhập vào của công, cũng sẽ không có
chuyện như vậy xảy ra.
Ôn Uyển cười khẽ: “Ngươi đúng là thích để tâm
vào những chuyện vụn vặt. Cho dù ngươi muốn nhập những sản nghiệp này
làm của công, La Thủ Huân cũng sẽ không đồng ý. Bằng không, ngươi bảo
mặt mũi hắn để vào đâu được. Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Không có việc gì. Nếu như hắn không cho ta mặt mũi, ta sẽ giúp các ngươi cầu tình phía hoàng đế. Con cọp còn có lúc lim dim, ai cũng có thời
điểm mơ mơ hồ hồ.”
Trong lòng Mai nhi vạn phần cảm kích.
Hạ Ảnh
tới đây thúc dục, nói Mễ Tướng chờ đến nóng lòng luôn rồi. Ôn Uyển cảm
thấy có lỗi. Nhất định phía trước có chuyện đại sự. Nếu không, Mễ tướng
sẽ không gấp gáp nóng nảy như vậy.
Mai nhi thấy thế, lau nước mắt. Cũng không làm phiền nàng nữa, cáo từ đi về nhà. Lúc trở về đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mễ tướng tìm Ôn Uyển, nói chuyện khẩn cấp không thể khẩn cấp hơn. Một trận đánh ở duyên hải bị thua, chết không ít người. Chuyện này phải xử lý
khẩn cấp.
Đánh giặc không chỉ là quân nhu vật liệu. Đánh giặc thì sẽ
có thương vong, điều này sẽ khiến y dược cực kỳ thiếu, giá tiền y dược
lại tăng lên. Chờ đánh giặc xong, những binh sĩ tàn tật kia sẽ được
triều đình cho một khoản tiền, đây cũng là một khoản chi khổng lồ. Đây
cũng là nguyên nhân năm đó tại sao lại có binh lính gây chuyện vì không
nhận được tiền. Bị tham ô chính là một nguyên nhân, chủ yếu nhất chính
là lượng chi thật quá lớn. Quốc khố không có đủ.
Trong khoảng thời
gian này Ôn Uyển nghe được rất nhiều tin bại trận từ duyên hải. Tuy
nhiên lần này thương vong hơn nghìn người, tương đối thảm trọng.
Vẻ
mặt Hộ bộ thượng thư như đưa đám, nói tiền trong quốc khố không còn
nhiều. Không phải quốc khố không có tiền, chẳng qua là Hộ bộ thượng thư
muốn giữ tiền lại cho hoàng đế. Dù sao thì chiến sự biên thành quan
trọng hơn. Không nói đến hoàng đế ở biên thành, quan văn trong kinh
thành đều cho rằng hải chiến không quan trọng. Nghe được Từ Trọng Nhiên
bại trận, mọi người đều rất bất mãn. Nếu không phải là Ôn Uyển vẫn luôn
đè xuống, dựa theo ý kiến của những văn thần này thì chính là Từ Trọng
Nhiên phải bị cắt chức điều tra. Đánh trận lại đánh thành như vậy, thật
sự là ném thể diện của Đại tề.
Ôn Uyển đối với việc văn thần phê phán Từ Trọng Nhiên tương đối im lặng.Văn thần nói Từ trọng Nhiên bại trận,
nhưng thật ra thắng bại 5:5, dựa theo Ôn Uyển nghĩ, có thể đánh như vậy
đã tương đối khá rồi. Ôn Uyển không giống như văn thần, nàng vô cùng chú trọng hải chiến. Hiện tại không có thời cơ, chờ thời cơ chín mùi nhất
định sẽ phát triển mặt này. Cho nên thái độ của Ôn Uyển rất cứng rắn.
Phải chi.
Trong quốc khố có bao nhiêu tiền trong lòng Ôn uyển biết
rất rõ. Nhất định có thể chống đỡ đến lúc hoàng đế khải hoàn hồi triều
(trước cuối năm). Về phần sau khi hoàng đế khải hoàn hồi triều, vậy thì
nàng không quản. Hủy đi tường đông vá lại tường tây hay là chính bản
thân hoàng đế chi ra, đấy là chuyện của hoàng đế.
Hộ bộ thượng thư thấy thái độ kiên quyết của Ôn Uyển. Tất nhiên là Ôn Uyển nói gì thì chính là cái đấy.
Ôn Uyển quay đầu lại, hỏi Hạ Ảnh có biết chuyện này hay không? Hạ Ảnh gật
đầu: “Quận chúa, ta biết chuyện này. Nhưng Lý đại nhân đang tra xét. Ta
cũng không muốn nói cho Quận chúa biết. Sợ Quận chúa sốt ruột.”
Ban
đầu nàng cũng do dự không biết có nên nói cho Quận chúa biết hay không?
Lý đại nhân lại bảo nàng không cần nói, đến lúc đó người La gia sẽ nói
cho Quận chúa biết.
Ôn Uyển nghe Hạ Ảnh nói ra tiền căn hậu quả, nhẹ
nhàng cười một tiếng: “Những người khác đều là sau khi bị bắt, mới biết
được chuyện gì xảy ra. Hiện tại La Thủ Huân vẫn bình an, thì lấy được
tin tức từ đâu, nói người kia truyền tin tức ra ngoài, còn viết sổ con
trình lên chỗ ta nữa.”
Nếu Ôn Uyển không nhìn ra thủ đoạn này. Nàng đúng là uổng công lăn lộn đến bây giờ.
Hạ Ảnh sửng sốt: “La Thủ Huân là quốc công gia, người lại hào sảng, khẳng
định nhân mạch rộng. Thông qua một vài con đường đặc thù nhận được tin
tức, cũng không phải là điều kỳ quái.”
Ôn Uyển cười rất quỷ dị: “Nhận được tin tức cũng không kỳ quái. Kỳ quái chính là, sao La Thủ Huân lại
nhận được tin tức sớm như vậy? Chẳng lẽ cửa lớn của Lý đại nhân đóng
không chặt?”
Chuyện này quỷ dị ở chỗ La Thủ Huân nhận được tin tức,
chắc chắn sẽ cầu nàng hỗ trợ. Theo như Ôn Uyển biết. Đến tận bây giờ,
trừ người đầu não phía sau màn, những người khác căn bản đều đã bắt được (sở dĩ nói căn bản, chính là nhất định sẽ có cá lọt lưới, nhưng cũng
rất ít). La Thủ Huân có bản lĩnh thông thiên như thế nào mà lại nhận
được tin tức. Hơn nữa còn biết được sổ con đã được trình lên cho nàng.
Hạ Ảnh không thể hiểu được Ôn Uyển nói như vậy là có ý gì.
Ôn Uyển suy nghĩ, khẽ than thở. Cho dù Lý Nghĩa cố ý thì hiện tại nàng
cũng không thể truy cứu. Nếu nàng muốn đối nghịch với Lý Nghĩa, xui xẻo
chính là cả nhà La Thủ Huân. Chẳng qua Ôn Uyển thấy buồn bực, rốt cuộc
là Lý Nghĩa muốn dò xét gì ở nàng? Thử dò xét xem nàng có vì tình riêng
mà làm việc bất hợp pháp hay không ư? Loại dò xét này thật sự không thể
hiểu nổi.
Hạ Ảnh nghe Ôn Uyển nói. Nàng hoài nghi Lý Nghĩa đang thử
dò xét nàng. Ngay lập tức liền có chút ngu ngơ: “Quận chúa, có phải
người……”
Hạ Ảnh vốn định nói Ôn Uyển có quá đa nghi hay không. Lý
Nghĩa dò xét nàng làm gì? Căn bản giữa hai người cũng không có vướng mắt gì.
Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: ” La Thủ Huân không thể nào lại cấu kết cùng phản tặc, khẳng định là bị lợi dụng. Chờ ghi chép của La Thủ
Huân được đưa tới đây, ngươi đưa đến cho Lý đại nhân. Về phần La Thủ
Huân tạo điều kiện thuận lợi gì cho bọn họ, dù sao cũng do hắn không
biết chuyện. Ngươi nói với Lý đại nhân một chút, cứ nói là ý của ta.
Mong hắn xem xét xử lý một chút.”
Sở dĩ Ôn Uyển nói như vậy, chính là không muốn so cây kim cùng cọng râu với Lý Nghĩa. Mặc dù nàng không
biết tại sao Lý Nghĩa lại muốn dò xét nàng, nhưng có thể khẳng định, Lý
Nghĩa rất bất mãn vì nàng tham dự vào chuyện của hắn. Hoặc là nàng không làm tốt mặt nào đó. Nhưng dù không tốt thế nào đi nữa, nàng cũng không
thể đối đầu với Lý Nghĩa. Nếu không, cho dù nàng lấy thân phận chèn ép.
Nhưng vẫn lưu lại hậu hoạn. Nếu hai người có xung đột, vạn nhất lại bị
người ta xen vào chỗ trống, đến lúc đó hối hận cũng không kịp. Ôn Uyển
nhìn Hạ Ảnh, so sánh với Lý Nghĩa, Hạ Ảnh coi như không tệ.
Ôn Uyển
nghĩ tới đây, không khỏi bật cười. Người với người, quả nhiên là không
thể so sánh. Lúc trước so sánh Hạ Ảnh với Hạ Dao, Hạ Ảnh giống như hạt
bụi. Hiện tại so sánh Hạ Ảnh với Lý Nghĩa, ưu điểm trên người Hạ Ảnh vẫn rất nhiều.
Hạ Ảnh cũng rất dứt khoát: “Quận chúa yên tâm, ta sẽ nói với Lý đại nhân thật tốt.”
Ban đầu khi Quận chúa bệnh nặng nằm trên giường, biểu hiện của La gia khiến cho Hạ Ảnh rất hài lòng. Dựa vào ấn tượng này, Hạ Ảnh cảm thấy chỉ cần
La gia dính líu không quá sâu, thì có thể nói với Lý đại nhân, mở một
cánh cửa. Hạ Ảnh suy nghĩ sau đó nói: “Quận chúa. Bên phía Lý đại nhân
không cần lo lắng. Nhưng ta cho rằng, cần phải nói chuyện này cho hoàng
thượng biết.”
Dù sao La Thủ Huân bị dính líu đến chuyện này, vạn nhất hoàng đế muốn sửa trị, muốn mượn chuyện này để lấy lại tước vị phủ quốc công, vậy thì sẽ đi ngược lại với ý muốn của hoàng đế.
Ôn Uyển suy
nghĩ sau đó nói: “Để cho Lý đại nhân báo lên chuyện ta giúp đỡ La gia.
Mặt khác ngươi nói cho hắn biết, ta sẽ đem chuyện này nói rõ ràng với
cậu hoàng đế.”
Ôn Uyển chuẩn bị cầu tình trực tiếp với hoàng đế.
Hoàng đế cũng biết quan hệ của nàng với vợ chồng La Thủ Huân, mặt khác
phải nói vợ của con trai nàng còn đang ở La gia. Hoàng đế mới có thể thủ hạ lưu tình.
Hạ Ảnh gật đầu một cái: “Vâng ạ.”
La Thủ Huân ở nhà
đi tới đi lui, tâm thần không yên. Hắn làm sao ngờ được mình lại xui xẻo đến như vậy, không biết thế nào lại rơi vào cái vũng nước xoáy này. Nếu như bị truy xét, không nói đến tính mạng, tước vị cũng có thể bị lấy
lại.
La Thủ Huân nghe thấy thê tử đã trở lại, vội vàng đi qua. Thấy
nhiều người nên cũng không nói được, chờ lúc không còn người nào mới vội vàng hỏi: “Phu nhân, Ôn Uyển nói như thế nào?”
Mai Nhi đối với sự
kiện này cũng đau lòng không thôi: “Ôn Uyển nói sẽ không xảy ra chuyện
lớn. Khi xử lý việc này nàng sẽ cầu tình với người ta, tuy nhiên sẽ
không tránh được bị xử phạt.”
La thủ huân đem trái tim đang nhảy
không ngừng bình tĩnh lại. Không thể trách hắn sợ hãi nha! Cả nhà Thích
gia đều đã bị giam, hơn một nửa người Văn gia cũng bị bắt. Không nói đến tước vị hai nhà khó có thể giữ được, người cũng đã chết hơn phân nửa.
Đến bây giờ còn chưa xong, đã có vài nhà huân quý bị liên luỵ.Trong kinh thành, đặc biệt là những người từng lập công, người người cảm thấy bất
an, lúc hắn biết bản thân bị dính líu vào chuyện này thì suýt nữa bị dọa ngất. Lúc này Ôn Uyển mở miệng nói không sao, La Thủ Huân giống như
được ăn một viên thuốc an thần.
Sau khi La Thủ Huân bình tĩnh lại,
đột nhiên nhớ lại lời Mai Nhi nói: “Nàng mới vừa nói cái gì? Ôn Uyển
muốn cầu tình người khác? Chuyện này người nào đứng ra xử lý?”
Bắt
nhiều người như vậy, chém đầu thị chúng rất nhiều người. Khiến cho người người ở kinh thành đều hoảng sợ, rất nhiều người đều ở sau lưng nói
thầm, rốt cuộc Ôn Uyển Quận chúa muốn xử tử bao nhiêu người mới nguyện ý dừng tay. Rất nhiều người đều âm thâm cầu nguyện hoàng đế sớm trở lại.
Hiện tại La Thủ Huân nghe được xử lý những người này không phải là Ôn
uyển, sao La Thủ Huân không giật mình cho được. Không phải Ôn Uyển thì
là ai?
Điều này cũng không thể trách La Thủ Huân. Tất cả mọi người
đều cho rằng Lý Nghĩa chỉ là trợ thủ, người chân chính quyết định là Ôn
Uyển (sự thật cũng được coi là như thế, chẳng qua là Ôn Uyển không biết, dĩ nhiên, cho dù biết cũng nói là không biết).
Mai nhi lắc đầu: “Không biết, Ôn Uyển chưa nói. Nhưng ý của Ôn Uyển rất rõ ràng, chuyện này không phải nàng xử lý.”
Lúc ấy trong lòng Mai nhi cũng rất nghi ngờ. Nhưng Mễ tướng đại nhân tìm Ôn Uyển quá gấp, nàng cũng không tiện hỏi. Nếu như Ôn Uyển nói nhà bọn họ
sẽ không gặp chuyện lớn, nàng cũng không nên hỏi nhiều về vấn đề đấy. Dù sao những chuyện này có thể là chuyện cơ mật. Tuy nhiên không phải Ôn
uyển xử lý là tốt nhất, nếu mọi người biết người xử lý không phải là Ôn
Uyển, cũng sẽ bớt oán giận hơn. Bây giờ danh tiếng của Ôn Uyển, đã không được như trước.
La Thủ Huân gật đầu: “Khó trách, khó trách lại nhiều người bị chém như vậy.”
Mấy ngày qua phố xá sầm uất ngày ngày đều trảm thủ thị chúng.Hắn còn tưởng
rằng là Ôn Uyển, không nghĩ tới là do người khác (đây cũng là nhóm của
Ôn Uyển)
Mai nhi đẩy hắn: “Cho dù là ai xử lý chuyện này. Nhưng chắc
chắn phải nể mặt Ôn Uyển, những chuyện khác cũng không nên hỏi nhiều
nữa.”
Có thể nói nhất định Ôn uyển sẽ nói. Nếu không thể nói, vẫn không nên hỏi nhiều. Có một số việc không nên biết thì hay hơn.
La Thủ Huân lau mồ hôi trên trán: “Chúng ta nợ Ôn Uyển một ân tình lớn.”
Chuyện này người bình thường cũng không dám dính vào. Ôn Uyển không chút nghĩ
ngời liền nhận lời giúp. Khiến cho hắn rất xấu hổ. Nhưng chuyện này trừ
đi cầu xin Ôn Uyển, hắn cũng không cầu xin với người nào được.
Mai
nhi cười khổ: “Vợ chồng chúng ta thiếu Ôn Uyển nhiều, đời này cũng trả
không hết được. Tuy nhiên Ôn Uyển cũng nhìn phần giao tình giữa hai nhà
chúng ta, nếu không làm sao lại nhúng tay vào chuyện này.”
Nghĩ đến
những điều Ôn Uyển giúp đỡ nàng trong những năm này. Hiện tại lại vì
mình mà làm chuyện như vậy, có thể kết giao được khuê mật như vậy, là
phúc khí của nàng.