Vào tháng 11 trong tẩm cung Ôn Uyển đã đốt lò sưởi. Trong phòng vô
cùng ấm áp, người bình thường đi vào, lúc đi ra đều phải đổ đầy mồ hôi.
Nhưng không có biện pháp nào khác, nếu không làm vậy, Ôn Uyển ngay cả
cảm giác muốn ngủ cũng không có. Bởi vì nàng thấy lạnh vô cùng.
Hạ Dao không có cách nào khác đành phải ôm nàng ngủ. Có đôi khi, còn
dùng đến nội lực làm ấm người cho nàng. Tuy vậy, toàn thân Ôn Uyển vẫn
luôn lạnh buốt.
Giấc ngủ nếu không tốt, thân thể cũng không thể khôi phục nhanh được. Cũng may lúc Ôn Uyển không ngủ được thì bắt đầu luyện bộ tâm pháp dưỡng thân kia. Cứ làm liên tục, mãi đến khi mình mệt mỏi không chịu nổi thì
nằm xuống cũng có thể ngủ được. Nhưng giấc ngủ lại rất ngắn, chỉ khoảng
hai canh giờ sẽ tỉnh lại. So với việc nàng trước kia luôn ngủ tới hừng
sáng thật sự là khác biệt trời đất.
Ôn Uyển rất bình tĩnh tự an ủi mình, cùng lắm là giống như giai đoạn
trước khi giải phóng kia thôi. Nàng hồi tưởng lại quãng thời gian mất
ngủ lúc trước. Chẳng qua hồi ấy là do tâm tư quá nặng dẫn đến mất ngủ,
nhưng bây giờ thân thể lại là nguyên nhân mất ngủ. Đã lựa chọn cách này
thì cũng không nên oán trời trách đất làm gì, cố gắng dưỡng tốt thân thể mới là đứng đắn. Nghĩ vậy nên tâm tình của Ôn Uyển cũng tốt hơn.
Mỗi lần Hạ Dao chứng kiến, lệ đều đảo quanh hốc mắt. Nàng biết Ôn
Uyển tâm tính kiên cường, không thích người khác khóc sướt mướt. Nên
đành cố nén chua xót ở đáy lòng, biểu hiện ra ngoài vẻ điềm nhiên như
không có việc gì.
Ôn Uyển hỏi: “Còn bao nhiêu ngày nữa vậy?” Sau khi biết rằng còn ba
mươi ngày nữa, nàng nói: “Cho người ở Ôn Tuyền thôn trang làm một cái
giường sưởi. Với thân thể hiện tại của ta mà ở đây, thật sự rất khó để
qua được mùa đông. Nếu trực tiếp ngủ ở trên gường sưởi, so với ngủ với
noãn khanh (hầm đốt lửa ở dưới giường) còn hữu hiệu hơn nhiều,
độ ấm đối với thân thể tất nhiên cũng tốt hơn. Nhưng cụ thể phải làm thế nào mới tốt nhất thì trước hỏi qua thái y đã. Tiếp đến để thái y và thợ thủ công cùng bàn bạc. Bảo họ cố gắng suy nghĩ một chút.”
Hạ Dao nghe xong thì liếc nhìn Ôn Uyển rồi lập tức mang việc này báo
với hoàng đế. Hoàng đế liền hạ thánh chỉ, ra lệnh trong vòng một tháng
phải làm tốt yêu cầu của nàng.
Qua mười ngày sau, rốt cuộc nàng cũng được tự do cử động. Nhưng nàng
vẫn không dám để nước vào miệng vết thương. Thật ra Thái y cũng chưa nói là không cho đụng vào nước, chỉ nói là không được vận động kịch liệt (Ôn Uyển muốn cũng không dám, chỉ vừa vận động mạnh một chút là đã có thể bị chóng mặt). Nhưng nàng rất cẩn thận, sợ miệng vết thương lại bị hở lần nữa thì nàng lại phải chịu tra tấn kinh khủng như vừa rồi. Cho nên, vẫn là không
dám tắm rửa, cũng không dám vận động mạnh. Phần lớn đều là nằm ở trên
giường. Những lúc khác, buồn chán thì đi dạo trong sân một chút, lần nào cũng phải cần Hạ Dao vịn.
Ôn Uyển cẩn thận từng li từng tí mà ngồi xuống dưới giàn hoa, đột
nhiên nở nụ cười. Hạ Dao hỏi nàng cười cái gì. Ôn Uyển nói nhớ đến điển
cố: “Ta đã thành Lâm muội muội mất rồi. Gió mà thổi tới kiểu gì cũng bị cuốn đi nha.”
Hạ Dao ở bên cạnh thoáng nghĩ một chút, nhưng nghĩ mãi cũng không ra: “Quận chúa, Lâm muội muội này là khuê tú nhà ai vậy? Sao thuộc hạ lại
chưa nghe nói qua?”
Ôn Uyển bật cười khanh khách, cười vui sướng quá mức, âm thanh quá
lớn, làm động tới miệng vết thương. Ôn Uyển nhẹ nhàng đè ngực lại, trong nội tâm nổi lên phiền muộn. Híc. Hiện tại ngay cả cười lớn một chút
cũng không thể. Không biết nàng phải chịu giày vò tới khi nào. Haizz,
giờ Ôn Uyển mới hiểu rõ được, tại sao lại có nhiều người không chịu được hình phạt mà phải đầu hàng như vậy. Ý chí không kiên định, thực sự có
thể tùy thời đầu hàng.
Gió bắt đầu thổi tới. Ôn Uyển còn chưa nói gió thổi vào người thật là thoải mái thì Hạ Dao đã đỡ nàng trở về phòng. Nàng cũng không dám phản
đối. Sợ vạn nhất trúng gió bị cảm mạo, nàng bây giờ là một bộ thể cốt
gió thổi cũng gục, bị một lần phong hàn, chắc chắn sẽ lấy cái mạng nhỏ
của nàng rồi. Còn có thể liên lụy đến cậu hoàng đế không cứu được, cho
nên đặc biệt nghe lời.
Ôn Uyển mỗi ngày lấy máu, bổ huyết, hơn phân nửa thời gian đều là làm trên giường. Mà tình hình chiến đấu ở tiền phương lại càng ngày càng
tốt, tin chiến thắng cứ một phong tiếp một phong đưa về kinh thành.
Như Vũ muốn tới thăm Ôn Uyển. Hạ Ảnh không hồi báo cho Ôn Uyển mà
trực tiếp trả lời: “Thái Tử phi, không phải nô tỳ không cho người mặt
mũi. Nhưng Hoàng thượng đã phân phó qua, không cho bất luận kẻ nào quấy
nhiễu đến quận chúa dưỡng bệnh.”
Như Vũ nhớ tới chuyện ngày đó, trong nội tâm cũng có phần xấu hổ. Vốn nàng cũng đâu nguyện ý đến vào lúc này. Nhưng hoàng hậu và Thái Tử đều
muốn nàng đến để tìm hiểu tin tức.
Chuyện Như Vũ tới thăm cũng không ai bẩm lại với Ôn Uyển mà lại hồi
bẩm với hoàng đế. Hoàng đế lập tức đi đến Khôn Ninh cung, đi vào không
đến mười phút đã đi ra.
Sau khi hoàng đế đi rồi thì sắc mặt Hoàng hậu phát xanh. Gắt gao túm
chặt góc áo. Nghĩ đến lời hoàng đế vừa nói: “Hoàng hậu, nàng đã thích
phí công sức vào những chuyện khác, không để tâm quản lí cung vụ như vậy thì để Văn quý phi và Thích quý phi giúp nàng chia sẻ đi.”
Chỉ một câu đã đem hơn phân nửa quyền lợi của bà phân ra ngoài. Lần
đầu tiên Hoàng hậu mới có cảm giác giống Tư Thông. Ôn Uyển đúng là cái
đồ sao chổi, ai đụng phải đều không gặp may.
Hạ Dao ngồi ở bên cạnh Ôn Uyển, cười nói: “Quận chúa người biết
không? Tộc trưởng Chung gia, Chung lão thái gia đã tự mình đứng ra chứng minh những gì quận chúa viết trong thư thảo phạt đều là sự thật. Nói
Triệu Vương đã dùng thứ đổi đích, tự tay bóp chết nữ nhi ruột của mình
vừa sinh ra, còn bức tử thê tử. Không chỉ ái thiếp diệt thê, khi quân
phụ hạ, giấu giếm hạ thần, còn dẫn phát chiến loạn, khiến cho bao nhiêu
dân chúng mất đi nhà cửa, bao nhiêu người phải chịu cảnh cốt nhục chia
lìa. Phạm vào thao thiên chi tội (tội ác ngập trời). Người người đều muốn tru diệt.”
Ôn Uyển nghe xong, ban đầu hơi sững sờ, cuối cùng lại cười cười. Nàng thật không nghĩ tới, người chém đứt cọng cỏ cuối cùng của Triệu Vương
lại là Chung Tiềm Chi. Đã có phen ngôn luận này của Chung Tiềm Chi, càng chứng thực được tội danh bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa của
hắn. Không quá một tháng, phản quân thất bại là chuyện chắc chắn.
Ôn Uyển biết những chuyện này nhưng cũng không có quá nhiều vui mừng. Chỉ trầm mặc sai Hạ Dao hái một đóa tử đằng trên giàn hoa xuống cho
nàng. Cầm hoa trên tay, thì thào nói một câu. Hạ Dao không nghe thấy,
vừa vặn đưa lưng về phía nàng, cho nên không biết Ôn Uyển đã nói gì.
Hạ Ảnh tiến đến nói: “Quận chúa, Hoàng hậu nương nương và các quý phi nương nương đều đưa đến những dược liệu quý trọng, còn có Hạo thân
vương phủ nữa. Quận chúa, có nhận không ạ?”
Ôn Uyển đối với tràng diện ngày hôm đó cũng không trách ai. Nàng cùng họ không thân, lựa chọn đứng ngoài quan sát cũng chỉ là chuyện bình
thường. Nàng vốn không trông cậy gì vào bọn họ, hơn nữa nàng còn cho
giam lỏng họ. Bọn họ nguyện ý tặng, coi như là đưa ra một tín hiệu cầu
hòa. Nàng biết là thân cận khó, nhưng cũng không muốn kết thù cùng nhiều người như vậy. Người thông minh cũng biết, lúc ấy là tình thế bắt buộc. Nguyện ý tặng lễ đến thăm, cũng là ý này: “Nhận lấy đi”
Hạ Dao nhẹ giọng nói: “Vậy thuộc hạ sẽ phân phó xuống. Ngoại trừ Thục phi cùng Đức Phi, thì những người khác đều nhận.” Lễ vật của hai người
kia, tuyệt đối không nhận. Đặc biệt là Thục phi, đã triệt để cùng chủ tử nhà nàng kết thù rồi. Còn sợ bà ta làm cái gì.
Ôn Uyển cười nói: “Ngươi cứ làm chủ.”
Chiến sự ở tiền phương, từ khi thư thảo phạt của Ôn Uyển vừa ra thì liên tiếp thuận lợi.
Kỳ thật biên quan cũng không phải yên ổn. Triệu Vương tà tâm không
chết, phái người đi biên quan đàm phán cùng Thích Tuyền, nói rõ Triệu
Vương muốn cùng Thích Tuyền kết minh, sau khi chuyện thành công sẽ phong cho hắn làm dị vương. Còn nhận lời đem ba mươi thành trì ở biên quan
cho hắn.
Thích Tuyền đem tất cả tại chỗ đánh giết hết. Chỉ chừa lại một người
trở về: “Nói cho Triệu Vương biết, bổn soái tuyệt đối không cùng loạn
thần tặc tử nói chuyện.”
Bạch Thế Niên cũng nhận được tin tức. Sự tình vẫn luôn lo lắng rốt
cục cũng được buông xuống. Một khi biên quan có dị động, người Mãn Thanh tuyệt đối sẽ thừa dịp này mà tấn công vào. Cũng may Thích nguyên soái
đối với Đại Tề vẫn trung thành tận tâm. Lo lắng của hắn hoàn toàn dư
thừa.
Diệp Tuần cười hắn buồn lo vô cớ, Thích Tuyền là đồ trứng thối ngu
xuẩn mới có thể cùng nghịch thần tặc tử như Triệu Vương kết minh. Triệu
Vương diệt vong, chỉ còn là vấn đề thời gian.
Diệp Tuần thở dài một hơi nói với Bạch Thế Niên: “Tướng quân à, việc
người nên lo lắng không phải là biên quan náo động. Nếu là Thích Tuyền
một người không trung tâm, tiên hoàng có thể để hắn ở biên quan hơn mười năm sao? Điều ngươi nên lo lắng chính là Bạch gia sẽ bị thế nào? Chu
vương cũng là một trong những thủ lĩnh phản quân, Bạch gia các ngươi là
nhà mẹ của Chu vương. Chuyện lần này, nhất định sẽ liên quan đến Bạch
gia ngươi đó.”
Thần sắc của Bạch Thế Niên cũng thay đổi: “Cô tổ mẫu ta năm đó, vốn
là nguyên phối của tiên hoàng, không nghĩ rằng phải lạc vào cái kết cục
này. Trong nội tâm Chu vương tất nhiên không cam lòng.”
Diệp Tuần lại lắc đầu: “Hằng Vương cũng nói là bởi vì Đức Phi do Ôn
Uyển hạ thủ nên mới muốn đòi lại công đạo. Thị thị phi phi, rốt cuộc là như thế nào, ai có thể bình luận được. Nhưng chỉ vì những chuyện này mà phản loạn khiến cho bao nhiêu dân chúng trôi giạt khắp nơi, cửa nát nhà tan. Ngươi có ủy khuất nhưng không thể bắt bao người chịu tội cùng
được. Có điều kể ra thì Chu vương vẫn có chỗ được. Lần này ta còn tưởng
rằng Chu vương sẽ phái người đến thuyết phục ngươi. Nhưng không ngờ lại
không thấy bóng dáng đâu. Chắc là không muốn ngươi liên quan đến chuyện
này. Tạo hóa trêu người a!” Trong mấy vị Vương gia, kỳ thật tuy Chu
vương mang tiếng hỗn đản nhưng mới là người tính tình được nhất.
Sắc mặt Bạch Thế Niên tối sầm lại: “Cho dù như thế thì Bạch gia cũng sẽ bị liên quan trong đó.”
Diệp Tuần gật đầu: “Ngươi cũng không cần quá lo lắng. Hoàng đế nể
tình của ngươi, chắc sẽ không trừng phạt quá mức đâu. Tình huống tệ nhất là bị đoạt tước thôi. Dù sao tước vị của nhà ngươi cũng chỉ đến đời ca
ca ngươi thôi. Nếu không, đến lúc đó ngươi lại kiếm trở lại một cái tước vị là được chứ sao.”
Bạch Thế Niên nhìn vào cái lều vải trống rỗng, trong đó ngoại trừ cái bàn ra thì cũng không có gì nhiều, vô cùng thưa thớt. Tâm tình Bạch Thế Niên trầm trọng vạn phần: “Không phải là vấn đề về tước vị. Tổ mẫu của
ta tuổi đã lớn, ta rất lo lắng bà không chịu nổi trận biến cố gian nan
này. Phụ thân ta cũng vậy.”
Diệp Tuần trầm mặc. Không giết người đã là hoàng đế ân điển rồi, muốn toàn thân trở ra thì tuyệt đối không có khả năng.
Hạ Dao mỗi ngày đều hy vọng đếm lấy thời gian, Ôn Uyển thì cố hết sức không nghĩ đến vết sẹo ở ngực nữa. Bảy bảy bốn mươi chín ngày, rốt cuộc cũng đã trôi qua. Sau lần trích máu cuối cùng, Ôn Uyển hỏi Hạ Dao. Đủ
ngày rồi chăng, nhất định đừng để thiếu ngày nào. Làm cho nàng không
công lại phải nhận lấy trận tội này.
Hạ Dao khẳng định gật đầu. Không chỉ Hạ Dao mà những người khác cũng đều đếm thầm ấy chứ!
Gánh nặng trong lòng Ôn Uyển liền được giải trừ, nhìn lại thân thể
mình một chút, tuy rằng trắng bệch dọa người nhưng tốt xấu gì cũng còn
da thịt. Ôn Uyển tự nhủ: “May mà không bị biến thành thây khô.”
Sau khi Hoàng đế xác nhận đã đầy năm mươi ngày thì lập tức đi gặp Ôn
Uyển. Lúc nhìn thấy được Ôn Uyển, hắn đã không thể tin vào mắt mình nữa.
Khuôn mặt Ôn Uyển, không, phải nói cả người, dường như bị teo đi hẳn
một vòng. Toàn thân, từ mặt cho tới chân tay, đã chính thức đạt đến
trình độ trắng như tuyết. Nhìn Ôn Uyển vẫn luôn tràn đầy sức sống, giờ
lại nằm ở trên giường không có một điểm sinh cơ nào, quả thực là như dao cắt vào lòng hắn.
Hoàng đế biết Ôn Uyển nhất định sẽ rất suy yếu, nhưng thấy Ôn Uyển
như một người tuyết không chút sinh khí thì ngây ngẩn cả người. Nhẹ
giọng kêu lên: “Uyển nhi, Uyển nhi, Uyển nhi.”
Hạ Dao thấy sắc mặt hoàng đế càng ngày càng khó coi liền nhanh chóng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Hoàng Thượng, quận chúa là mất máu quá nhiều nên
mới hôn mê. Người vừa ngủ một giấc, về sau chậm rãi bồi bổ rồi cũng sẽ
tốt thôi.”