Cổ ma ma nhìn bộ dáng gấp gáp của Ôn
Uyển, thi cảm thấy buồn cười, nói người có đất phong, toàn bộ những
người ở nơi đó, đều có thể dùng, quận chúa muốn dùng bao nhiêu mà không
được. Dùng không được, thì ra bên ngoài mua là tốt rồi.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, lập tức chạy
đến thư phòng, viết thư cho Trịnh vương. Muốn cậu giúp nàng sắp xếp mấy
người thêu nương đến đây, tốt nhất là những người đó vừa thêu giỏi, đầu
óc vừa linh hoạt. Nàng đem những chuyện đã xảy ra trong khỏang thời gian này nhất nhất nói cho Trịnh vương biết. Sau khi viết xong thì cảm khái, mình nếu không có ông ngoại cùng mấy cậu che chở, đoán chừng sớm đã bị
người Bình gia, bọn sói đói này gặm đến xương cũng không còn.
Nghĩ tới đây, nàng rất buồn bực, mặc dù
người khác nói cậu Chu vương có rất nhiều điểm không tốt, nhưng nàng
thấy rất tốt a. Hắn đối với nàng cũng không tệ lắm. Chỉ là rất kiêu
ngạo, rất ngông cuồng, cũng không đến nổi hư hỏng giống như lời đồn đại
của người khác.
Bất quá, kinh thành mặc dù tốt, nhưng
nàng vẫn muốn đi đến đất phong xem một chút, đó chính là địa bàn của
nàng. Còn nữa đã thật lâu rồi nàng không được gặp cậu, rất nhớ người.
Nhất định phải tìm cơ hội để đi ra ngoài, hảo hảo du lịch một phen. Đến
lúc đó ai cũng không thể xen vào việc của nàng. Sau này trưởng thành mới biết được, thật ra lớn lên, nàng cũng không có được tự do, vẫn luôn bị
người khác quản thúc.
Bên kia, Trịnh vương nhận được tin tức,
rất nhanh đã trả lời tin cho Ôn Uyển, nói hắn sẽ chọn lựa giúp nàng,
nàng không cần lo lắng.
Trịnh vương nhận được tin tức từ Ôn
Uyển, lập tức sai Vương Phi từ Vương Phủ, còn có trên đất phong của Ôn
Uyển, chọn lấy hai mươi người thêu thùa tốt, đưa qua cho nàng.
Hành phương các:
“Quận chúa, lão thái quân muốn gặp Quận
chúa, xin Quận chúa qua phòng người một chuyến.” Người truyền lời rất
khách khí. Bây giờ ở Bình phủ, những tôi tớ tốt số nhất, đều là người
của Hành Phương các.
Bạc tiêu hàng tháng nhiều không nói, một tháng còn có vài ngày kỳ nghỉ. Quận chúa đối đãi hạ nhân cũng rất khách khí, chưa bao giờ đánh phạt hạ nhân. Mỗi lần Trịnh vương đưa lễ vật cho quận chúa, nếu vận khí tốt còn có thể được Quận chúa ban thưởng mốt số
thứ hiếm lạ, khiến cho những người khác trong phủ không ngừng hâm mộ.
Những người lúc trước bỏ đi, hối hận đến ruột đều đau, nhưng muốn trở về là không thể nào.
Ai có thể nghĩ đến, ban đầu tiểu thư rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy, mọi người đều cho rằng nàng ở trong phủ đệ không có chỗ dung thân, tất nhiên sẽ bị đuổi ra ngoài, ai cũng tránh nàng như trách bệnh truyền nhiễm. Nào biết đâu rằng, không đến hai ngày nàng liền trở mình vùng lên. Bây giờ ở trong phủ, đừng nói những người
khác, ngay cả lão thái quân đối với quận chúa, cũng phải lựa lời mà nói, không dám trêu chọc nàng.
Ôn Uyển từ bên ngoài nhận được tin, cũng không có lập tức quay trở về trong viện, mà trực tiếp đi đến phòng
chính của Bình mẫu. Vừa đến bên trong phòng, hành lễ, sau đó ngồi trên
ghế ở phía dưới, trong lòng kỳ quái, kêu mình tới đây làm cái gì. Mình
cùng các nàng ấy, không có chuyện gì nói a.
“Nghe nói ngươi bái một vị tiên sinh làm thầy, mỗi ngày đều chạy ra ngoài, nữ nhi của nhà khác, biết mấy chữ, có thể đọc mấy quyển sách, không phải mù chữ là được rồi. Hơn nữa, trong
nhà bỏ công chọn lựa tiên sinh cho ngươi, chẳng lẽ người đó còn không đủ kiến thức dạy cho ngươi. Ngày mai, ngươi đi từ chối vị tiên sinh đó đi, nếu không truyền ra ngoài, danh tiếng ngươi sau này sẽ bị người khác
nói rất khó nghe, còn thể làm hỏng danh tiếng của các cô nương trong
phủ, ngày mai lập tức đi từ chối liền.” Giọng nói của Bình mẫu vô cùng
nghiêm nghị.
“Lão thái quân, lão sư của Quận chúa là
do tướng gia tìm giúp. Người đó cũng là học sinh của Hải học sĩ, cho dù
truyền đi, cũng sẽ không có chuyện gì. Mọi người ngược lại sẽ hâm mộ
Quận chúa có được một danh sư.” Hạ Ngữ theo ý Ôn Uyển nói.
“Lão thái quân, cho phép lão thân nói
hai câu. Quận chúa có thể lạy được danh sư, lão thái quân nên cao hứng
mới đúng. Về phần cái gì mà chỉ cần biết mấy chữ, hiểu mấy quyển sách,
mấy cô nương khác trong Bình phủ thì như thế nào cũng được. Nhưng Quận
chúa thì không được, từ xưa đến nay qua các triều đại, có quận chúa nào
mà không tinh thông lục nghệ, chỉ biết mấy chữ. Không thể xuất khẩu
thành thơ, thì ít nhất cũng phải hiểu được thi từ ca phú, sau này lúc
cùng nhau du ngoạn với các tiểu thư khác, quận chúa mới không làm mất
thể diện của hòang gia.” Cổ ma ma ở bên cạnh nói.
Đều nói đến nước này rồi, Bình mẫu lập tức bật cười.
“Cái gì danh sư? Tỳ thiếp thấy người đó
chính là một lưu manh lừa gạt thì có, làm gì có lão sư nào, muốn học trò của mình mua phòng ốc, mua nô bộc hầu hạ. Quận chúa, người cũng quá dễ
bị lừa gạt đi. Nếu người có bạc chi bằng lấy ra, giúp người trong nhà
phân ưu.” Lưu di nương ở bên cạnh quạt gió thổi lửa. Đối với hết thảy
chuyện của Ôn Uyển, mọi người đều mang theo kính phóng đại để quan sát.
Nữ nhi của Lưu di nương cũng đã mười lăm tuổi, ở niên đại này, với số tuổi đó nàng ta cũng đã là phụ nữ trung
niên rồi. Nhưng nàng lại mặc váy ngắn, thêu hoa màu trắng, áo ngắn màu
vàng nhạt tươi sáng, khuôn mặt nổi bật kiều diễm, phía dưới là váy hoa
màu trắng thêu hình bươm bướm bay lượn trên những đóa hoa, thắt lưng
buộc thật chặc, làm nổi bật vóc người thon thả, tóc được búi cao, trang
sức lòe lòe tỏa sáng. Thoạt nhìn mềm mại tiên diễm, làm sao có điểm nào
giống nữ nhân hơn ba mươi tuổi, nói nàng mới đôi mươi còn có người tin,
khó trách có thể được quốc công gia yêu thích như vậy.
Ôn Uyển bỉu môi, giả bộ nai tơ, lão yêu
quái. Nàng còn chưa quên chuyện ngày đó cũng có một phần công lao của
nàng ta. Ôn Uyển làm mấy động tác, Hạ Ngữ cười nói: ” Lão sư của Quận
chúa là tiên sinh Tống Lạc Dương, người đã từng làm trạng nguyên mười
hai năm dưới thời Nhân Khang. Một kẻ giang hồ lừa gạt cũng có thể trở
thành đương kim trạng nguyên? Lưu di nương có bản lãnh, người cũng có
thể đi tìm một kẻ giang hồ như vậy đến phủ để dạy các cô nương.”
Lưu di nương mặt đỏ bừng bừng, còn Bình
mẫu lại thất kinh, cái nha đầu này, thế nhưng có thể mời người từng làm
Trạng nguyên làm lão sư của nàng, thật khó tin, có thể là được Tô Tương
giúp đỡ.
Đại thiếu phu nhân ở bên cạnh hầu hạ
Bình mẫu, cũng không nói chen vào, chẳng qua là lúc cúi đầu, cười lạnh
nhìn thoáng qua Lưu di nương. Nàng ta là cái thá gì, cũng dám quạt gió
thổi lửa, nếu các cô nương Bình gia chỉ biết mấy chữ, đọc hiểu mấy quyển sách, vậy chẳng khác gì người mù chữ, sau này khi giao thiệp cùng các
tiểu thư khuê các khác, chẳng phải là làm mất mặt Bình gia sao? Chờ con
nàng ta lớn lên làm sao tìm được nhà chồng tử tế. Thật là buồn cười, gia đình danh vọng mà lại không có quy củ như vậy. Nếu truyền ra ngoài, sau này các cô nương của Bình gia cũng không thể gả đến gia đình trong sạch được.
Ôn Uyển tùy tiện nói mấy câu, liền đi
trở về. Nàng lười theo chân bọn họ tốn nước miếng, nàng không nên dựa
vào bọn họ, hôn nhân của nàng cũng là do ông ngoại hoàng đế làm chủ, bọn họ không có quyền lợi quơ tay múa chân, Ôn Uyển căn bản không sợ bọn
họ. Nhưng ngày này, Ôn Uyển bái Tống Lạc Dương làm vi sư, chỉ trong chốc lát tin tức đã truyền khắp cả Bình phủ.
Phòng lớn:
“Tống Lạc Dương? Ngươi không có nghe
sai, Ôn Uyển nói nàng bái Tống Lạc Dương làm lão sư?” Bình Hướng Thành
chấn kinh. Đại phu nhân kỳ quái hỏi, không phải chỉ là một Trạng nguyên
lang thôi sao? Nhà ta cũng có một người như vậy mà, cũng không phải
chuyện gì lớn, hơn nữa, bây giờ người nọ cũng đâu còn làm Quan .
“Nàng thì biết cái gì, trên đời này
không có mấy người có thể so sánh được với Tống Lạc Dương, chẳng qua
tính cách hắn cao ngạo, bướng bỉnh khó thuần, quan trường không dung
được người thanh cao bực này. Nhưng người này, tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ
thi họa, thi từ ca phú, lục nghệ không gì không giỏi. một bức tranh của
hắn có thể bán được ngàn lượng, đề mấy chữ ít nhất có thể bán được hai
nghìn hai, cứ như vậy, sản phẩm của hắn ở kinh thành là vô giá. Hắn là
thần tượng của bao nhiêu người đọc sách, ta vẫn rất ngưỡng mộ hắn, chẳng qua người này những năm gần đây thấy đầu không thấy đuôi. Không được,
ta phải đi gặp hắn. Nếu để cho bằng hữu của ta biết ta đã gặp Tống tiên
sinh, sẽ hâm mộ ta đến chết.” Bình Hướng Thành hưng phấn.
“A? Bọn họ đều nói Ôn Uyển bái phải một
tên lừa gạt, lừa nàng mua nhà cho hắn, còn phải mua nô bộc hầu hạ hắn?
Nếu hắn nổi danh như vậy, cần gì Ôn Uyển phải mua phòng ốc, mua nô bộc
cho hắn? này không phải kiếm chuyện cho người khác chê cười. hay là Ôn
Uyển nhận lầm người?” Quốc công phu nhân buồn bực.
“Người do Tô Tương đề cử, chắc không sai đâu. Tống Lạc Dương là học sinh của Hải lão. Về phần những thứ mà ngươi nói, chỉ cần hắn mở miệng, các quan lại quyền quí có thể đưa cho hắn
ngàn vàng mỹ ngọc. Hạo Thân vương đã từng đi mời hắn, nguyện ý hao tốn
năm ngàn lượng bạc, xin hắn ở ngày sinh nhật Thái phi, thổi một khúc
chúc thọ cho người, lại bị hắn cự tuyệt. hắn nói hắn chỉ thổi cho người
tri kỉ biết âm luật nghe. Có biết bao nhiêu người muốn làm học trò của
hắn, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng thu nhận một học trò nào.
Không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại nhận Ôn Uyển làm học trò. Chuyện này
đối với danh tiếng của Bình gia chúng ta, là vô cùng hữu ích.” quốc công Gia vẫn bị vây trong trạng thái hưng phấn.
“Nếu hắn lợi hại như vậy, tại sao lại
thu nhận Ôn Uyển làm học sinh? Ôn Uyển là một người câm, không thể nói
chuyện, có phải là bị gạt hay không?” Đại phu nhân lo lắng.
“Như vậy, ta đây đi hỏi rõ nhân tiện bái phỏng Tống tiên sinh.” Nói xong, liền cất bước đi ra ngoài. Đại phu
nhân nhìn trượng phu vốn chững chạc nay lại gấp gáp giống con khỉ, thì
lập tức im lặng.
Chờ Ôn Uyển nghe xong lời nói của quốc
công Gia…,lâu sau vẫn chưa phục hồi tinh thần lại. Thì ra lúc trước lão
sư nói những lời kia, không chỉ không có khoa trương, mà còn khiêm
nhường rất nhiều. Thật đúng là lợi hại, siêu cấp lợi hại. trời ạ, ông
cậu tìm cho mình một lão sư quá lợi hại, thật làm cho người ta hoảng sợ. đây chính là nhân vật lãnh tụ của văn đàn hiện tại. Ông trời, không thể nào, nàng chỉ muốn hiểu biết thêm chút kiến thức, cũng không phải là
muốn nổi danh.
Chờ Ôn Uyển đem chuyện Lão sư không muốn gặp người nói ra, Bình Hướng Thành tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn,
coi như đó là chuyện đương nhiên. Thấy vậy Ôn Uyển rất im lặng, thật ra
thì đại bá với lão sư của mình ai lợi hại hơn.
Ngũ phòng:
“Lão gia, Quận chúa tình nguyện cho tiền tên lừa gạt không biết đến từ nơi nào, cũng không tẫn hiếu với người
làm cha như ngài. Lão gia, Quận chúa còn trẻ không hiểu chuyện, người
nên quan tâm nhiều đến nàng hơn nữa, không thể để nàng bị người khác lừa gạt.” An thị ở một bên lo lắng nói.
“ai là tên lừa gạt? tại sao phái bái lão sư bên ngoài, không phải trong phủ có giáo thư tiên sinh sao? Người
này, là ai tìm cho nàng, ta làm sao một chút cũng không biết.” Bình
Hướng Hi nói xong, nghĩ tới nữ nhi đối với mình lạnh lùng, lại cực kỳ có chủ ý. Nhưng chuyện này là chuyện lớn, thế nhưng cũng không nói với ông một tiếng, trong lòng cực kì không thoaải mái.
“người cũng không biết ai giới thiệu cho nàng. Mới dạy có mấy ngày, lại bắt quận chúa phải mua phòng cho hắn,
mua tôi tớ hầu hạ hắn. làm sao lại có tiên sinh như vậy, nếu là người
đứng đắn sẽ làm vậy sao? Không phải là tên lường gạt vậy là cái gì? Cho
nên lão gia nên nói chuyện với quận chúa một chút, cũng không thể để cho người ta lừa gạt.” An thị vẻ mặt bất an.
“Nàng biết thì nàng trực tiếp nói với nó đi.” Bình Hướng Hi có chút không được tự nhiên. Chuyện của nữ nhi, hắn
căn bản không xen vào.