Edit: NamThiênKhang
Beta: LyLy
Chính phòng:
“Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”Lão phu nhân tức giận.
“Tổ mẫu, con không có, là nàng, là nàng
hãm hại con. Con không có hạ độc, con thật không có hạ độc. Bánh đó,
chính con cũng đã ăn vài khối, chẳng lẽ con muốn tự độc chết mình sao?
Tổ mẫu, người phải tin tưởng con, nhất định là do nàng hạ độc, là nàng
cố ý muốn hãm hại con.” Thanh San ôm Bình mẫu, khóc đến thương tâm. Ôn
Uyển xem cũng cảm thấy không nhẫn tâm.
Ôn Uyển ngồi ở đó, không nói lời nào, cứ như vậy nhìn mấy người trong phòng.
“Nói chuyện a, rốt cuộc là có chuyện gì
xảy ra? Nói đi, Ôn Uyển, tổ mẫu đang nói chuyện với cháu? Có phải cháu
đang đùa giỡn với Thanh San hay không?” Bình mẫu tận lực làm cho mình
bình tỉnh, dịu dàng, từ ái.
Quốc công phu nhân nghe xong, ho nhẹ một tiếng, nhưng vẫn ngậm miệng không nói chuyện. Ôn Uyển nghe những lời
này, cảm thấy đặc biệt có hứng thú. Muốn độc chết nàng, còn cố ý vu
khống cho nàng, nói đây là trò đùa do nàng tạo ra.
“Lão phu nhân, có phải đến lúc quận chúa chết rồi, thành một cỗ thi thể, ngài cũng cảm thấy đó là chuyện bình
thường. Hoặc có thể nói, nó rốt cuộc cũng chết, thiếu đi một người chọc
Lão phu nhân tức giận, một đứa khắc phụ, khắc mẫu, khắc cả nhà đã chết,
đúng là chuyện tốt a.” Hạ Ảnh châm chọc nói .
“Ngươi, Bình gia chúng ta làm sao có một đứa cháu bất hiếu như ngươi a.” lão phu nhân bi phẫn, nhìn Ôn Uyển cảm
thấy đặc biệt chướng mắt, nhưng cũng nghẹn họng không biết nói gì.
“Con cháu hiếu thuận? Muốn Quận chúa làm đứa cháu hiếu thuận? Lúc Quận chúa ở nông thôn không có cơm ăn, đói
bụng đến nổi chỉ có thể uống nước lạnh để lót dạ, khi đó người ở đâu?
Trời lạnh không có y phục mặc, chỉ có thể chốn trong chăn, nhưng dù làm thế nào cũng không thể chống lại cái lạnh, khi đó người ở đâu? Quận
chúa bị người ta ném xuống sông, uống nước sông lạnh như băng, lúc dãy
dụa sắp chết, người ở đâu? Quận chúa ở An gia làm nô bộc, không phải bị
người ta mắng thì là đánh, thiếu chút nữa còn bị người loạn côn đánh
chết, khi đó người đang ở nơi nào? Lúc Quận chúa chịu khổ chịu tội, các
người đang trải qua cuộc sống như thế nào? Các người mặc y phục lụa là,
ăn sơn hào hải vị, hưởng thụ vinh hoa phú quý, căn bản không nhớ rõ Bình gia còn có một người Quận chúa như thế. Quận chúa thật vật vả, chín
phần chết một phần sống trở về, nhưng chỉ vì đồ cưới của Công chúa, các
ngươi, người thì giả bệnh, người thì giả điên, thậm chí còn không nể
tình máu mủ, khiến cho Quận chúa té từ trên kiệu té xuống. Vì chút tiền
tài này, các người hận Quận chúa không thể chết sớm một chút, thật đúng
là làm khó mọi người có thể làm được đến bực này, cũng may Quận chúa
phúc lớn mạng lớn, không chết được. Thế nào, hiện tại muốn Quận chúa làm hiếu tử hiền tôn (con thảo, cháu hiền), lão phu nhân, người muốn Quận
chúa chúng ta phải làm gì mới giống hiếu tử hiền tôn đây?” Ôn Uyển lạnh
lùng, bộ dáng tràn đầy châm biếm, thanh âm của Hạ Ảnh cực kì lạnh nhạt.
“Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . .” Lão phu nhân lập tức hôn mê bất tỉnh, vừa lúc thái y tới.
Ôn Uyển bĩu môi, gặp chuyện liền ngất, thật là đúng lúc.
“Lão phu nhân là giận dữ công tâm, sau
này không được để cho người bị kích thích nữa.” Thái y chẩn đoán bệnh
xong, lập tức dặn dò mọi người trong phòng, sau đó định đi ra ngoài kê
đơn thuốc.
“Thái y, người xem giúp chúng ta một
chút, bánh ngọt này, có gì khác lạ hay không?” Hạ Ảnh đem bánh ngọt
trong mâm đưa tới cho Ngô thái y, để cho hắn xem xét.
Thái y nghe xong, cẩn thận xem xét:
“Trong bánh có độc dược, vô sắc vô vị, người nào ăn phải, ba canh giờ
sau mới phát tác. Này…?”
Thái y thường xuyên thấy cảnh con cháu nhà giàu ngấm ngầm xấu xa hại nhau, nên cũng không nói thêm lời nào nữa.
“Là ngươi, chính ngươi gài tang vật hãm
hại ta, ta căn bản không có. Ta không có hạ độc, ta thật không có hạ
độc. Nhất định là ngươi, là ngươi tự mình hạ độc, ngươi muốn hãm hại
ta.” Thanh San lớn tiếng kêu.
“Hãm hại ngươi? Tại sao Quận chúa của
chúng ta phải hãm hại ngươi? Quận chúa cần gì phải hãm hại ngươi, ngươi
là cái thứ gì, đồ hạ tiện.” Những lời nói của Hạ Ảnh đúng là kinh điển.
Ôn Uyển là Quý quận chúa, thân phận cao quý, vừa có bổng lộc của triều
đình, còn có ba đất phong, cả đời vinh hoa phú quý không thể thiếu. Thật đúng là tìm không ra nguyên nhân cần phải hãm hại nàng.
“Ngươi câm miệng lại cho ta, người đâu,
bịt miệng Cửu tiểu thư lại.” Quốc công phu nhân nhìn khung cảnh hiện tại càng ngày càng không ra gì, liền sai bà tử bịt miệng Thanh San lại, kéo tới một góc trong phòng.
Thái y đi ra ngoài, đại phu nhân cũng đi ra theo, giải thích một phen, một lúc sau mới tiếng vào.
“Ôn Uyển, rốt cuộc ngươi muốn gì mới có
thể bỏ qua chuyện này?” Đại phu nhân cảm thấy đau đầu. Nàng không tin
Thanh San lại không có đầu óc như vậy, dám hạ độc Ôn Uyển, nhưng lại
không tìm ra được chứng cứ.
“Các người để cho ta chuyển ra ngoài là
được. Đại phu nhân, mọi việc cho tới hôm nay, người sẽ không ngây thơ
cho rằng, Quận chúa với người Bình gia còn có thể hòa hảo như lúc ban
đầu đi? Hoặc là chung sống hòa bình?” Ôn Uyển cười lạnh. Ở trước mặt
người thông minh, nàng cũng không cần phải giả bộ ngu .
“Ta biết, nhưng ngươi vẫn không thể
chuyển ra ngoài. Trừ việc này ra, những thứ khác, ta đều có thể đáp ứng
ngươi. Ngươi phải biết rằng, chuyện này truyền ra ngoài sẽ phá hủy danh
tiếng của ngũ phòng, còn tổn hại đến thanh danh của nữ nhi Bình gia.
Không nói đến người khác, ngươi cũng sẽ bị liên lụy.” Đại phu nhân cũng
là người lợi hại, hiểu rõ mọi việc, bà ta tin tưởng, Ôn Uyển sẽ không ác tâm như vậy.
“Quận chúa chúng ta thiếu chút nữa đã bị độc chết, Đại phu nhân, người chỉ cần nói hai câu nhẹ nhàng như vậy,
xem đây là trò đùa của trẻ con sao? Hay là phu nhân cho rằng, cứ như vậy cho qua mọi chuyện?” Hạ Ảnh lạnh lùng nói.
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghiêm
trị.” Mặc dù Đại phu nhân cũng rất có khí thế, nhưng đứng trước Hạ Ảnh
giết người không chớp mắt, trong lòng vẫn có chút run sợ.
“Quận chúa nói, hi vọng Đại phu nhân có
thể cho Quận chúa một câu trả lời hài lòng. Còn có, sau này nếu không có lệnh của quận chúa, thì không được cho phép bất kì người không liên
quan nào đến quấy rầy thanh tịnh của nàng, ai cũng không được. Lão phu
nhân không được, Ngũ lão gia cũng không được. Nếu không, đừng trách Quận chúa đối với bọn họ không khách khí.” Hạ Ảnh lạnh lùng nói, mặt không
chút thay đổi, trong mắt có sát khí, khiến cho Đại phu nhân run run.
“Tốt, ta đáp ứng ngươi.” Đại phu nhân nghe xong, lập tức đáp ứng.
“Người thật sự có thể làm được? Nếu như
người làm không được, thì đừng trách thuộc hạ ra tay độc ác. Quận chúa
mềm lòng, nhưng thuộc hạ thì không bao giờ biết mềm lòng.” Hạ Ảnh không
đợi Ôn Uyển nói gì, đã tự mình nói tiếp.
“Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm được” Đại phu nhân đồng ý chém đinh chặt sắt.
“Còn có, sai người kêu An thị đến đây,
ta muốn cùng nàng ‘ hảo hảo ’ nói chuyện một chút.” Ôn Uyển cười đến rất cổ quái. Đại phu nhân vì muốn mau chóng dẹp yên chuyện này, không để
tin tức truyền ra ngoài, cho nên lập tức phân phó Hỉ Thước bảo An thị
đến chính phòng ngay lập tức.
Ôn Uyển vung tay lên, trong phòng lập tức chỉ còn lại ba người.
“Công chúa với ta, tình cảm giống như tỷ muội, ta cảm phục, biết ơn tỷ tỷ còn không kịp, làm sao có thể hại
nàng? Là Quận chúa vẫn luôn hiểu lầm ta, lúc trước bởi vì ta sơ suất
không chăm sóc tốt cho Quận chúa, để cho người chịu nhiều đau khổ như
vậy, cho nên ta vẫn luôn nhẫn nhịn, hi vọng ngươi có thể bỏ qua. Nhưng
người cũng không cần phải quá đáng như vậy. ” An thị nâng cao thắt lưng, tuyệt không e ngại.
“Những lời nói nhảm này, tạm thời gác
lại, để dành cho Ngũ lão gia nghe đi. Quận chúa hỏi ngươi, ban đầu, Công chúa không hề uống thuốc ngừa thai, có phải là do ngươi ra chủ ý hay
không. Ngươi biết rõ, một khi Công chúa sanh con, thì chắc chắn sẽ mất
mạng, nên mới giật dây cho Công chúa không uống thuốc. Cố ý bày ra bộ
dáng tỷ muội tình thâm. Quận chúa chúng ta, không có suy đoán sai đi.”
Hạ Ảnh thật chặc ngó chừng nàng.
An thị trợn to mắt nhìn Ôn Uyển, thật
vất vả mới khôi phục bình thường: “Không phải như vậy, Công chúa thấy ta có hài tử, nên nàng cũng muốn có một hài tử. Là chính nàng muốn, là
chính nàng muốn làm mẫu thân, không quan hệ gì đến ta.”
Ôn Uyển nhìn nàng, nhợt nhạt cười một
tiếng “Quận chúa nói, có quan hệ hay không, ngươi là người rõ ràng nhất. Ban đầu ngươi năm lần bảy lượt hại nàng, nếu nàng không có chết, những
thứ kia nàng sẽ ghi nhớ kỉ, đến một ngày nào đó, sẽ cho ngươi tinh tường mọi chuyện. Bất quá ngươi yên tâm, Quận chúa nói, nàng mới khinh thường sử dụng những thủ đoạn hạ lưu, những khổ sở nàng đã chịu đựng, sẽ bất
ngươi phải bồi thường lại gấp trăm gấp nghìn lần.”
An thị mặt giống hệt bột mì.
Hành Phương các:
“Độc dược kia, là ngươi bỏ vào?” trở lại trong phòng, Ôn Uyển hỏi. Hạ Ảnh không trả lời, cũng không phản đối. Ôn Uyển biết mình đoán trúng rồi.
Thanh San bị đưa đến chùa sao chép kinh
Phật, An thị làm bạn ở bên. Không có hai người đáng ghét ở trước mắt
lắc lư, cuộc sống trôi qua rất thảnh thơi.
Đảo mắt đã tới tháng mười hai, cảm giác thời gian thoáng cái, đã trôi qua rồi.
Đến ngày mười tháng chạp, lớp học tạm
ngưng, nghỉ định kỳ. Sau chuyện này, Ôn Uyển đã không đi khuê học nữa.
Lý do rất đơn giản, nàng cũng không muốn một lần nữa bị người khác hãm
hại, học hay không học đối với nàng cũng không sao.
Ôn Uyển nhớ lúc bắt đầu học quy củ, Cổ
ma ma đã dạy cho nàng, ngày tết nên chuẩn bị vật gì, mặc quần áo gì,
tặng lễ vật gì, khi mở tiệc chiêu đãi phải sử dụng loại rượu nào…. Đây
mới chỉ là phương diện lớn, còn nhiều việc nhỏ không đáng kể, cũng cần
phải học tập . . . . . Rất nhiều rất nhiều thứ, lúc đầu khi nghe thấy,
Ôn Uyển muốn bất tỉnh luôn.
Ôn Uyển nhớ được, hình như đến lễ mừng
năm mới, các gia đình vô cùng náo nhiệt. Trước kia lúc ở nông thôn, đã
đặc biệt náo nhiệt. Mặc dù Ôn Uyển không trực tiếp nhìn thấy, nhưng nghe âm thanh khắp nơi, cũng biết vô cùng vui vẻ.
Bây giờ, đối với sự an tĩnh của Quốc công phủ, Ôn Uyển cảm thấy có chút kỳ quái.
“Quận chúa, Vương thái y đến.” Ôn Uyển
vừa nghe nhắc tới Vương thái y, mặt có chút suy sụp xuống. Vương thái y
thật là một vị thái y tốt a, bắt đầu là một ngày châm cứu một lần, bây
giờ là ba ngày châm cứu một lần. Châm cứu còn chưa tính, mỗi ngày ba
chén thuốc, khiến Ôn Uyển khổ không thể tả. Nhìn thuốc kia, Ôn Uyển tình nguyện cả đời bị câm, cũng không muốn uống thuốc. Nhưng hết lần này tới lần khác, mấy ma ma nha hoàn bên cạnh luôn luôn có biện pháp làm cho
nàng phải uống. So sánh với hoàng liên còn khổ hơn.
“Quận chúa, hiệu quả trị liệu rất tốt.
Sau này, năm ngày thần sẽ tới một lần, nhưng thuốc, thì không thể giảm
bớt.” một câu nói, khiến cho khóe miệng Ôn Uyển co quắp.
“Quận chúa, Đại phu nhân mời người, buổi trưa đến nhà giữa dùng cơm trưa. Hôm nay cả nhà liên hoan.” Sau khi Ôn
Uyển gặp chuyện không may, đây là lần đầu tiên nhận được lời mời từ Đại
phu nhân, nàng cẩn thận hỏi nguyên nhân.
“Hôm nay, các thôn trang tiến cống lễ
mừng năm mới, thôn trang đưa tới rất nhiều hàng hóa. Đại phu nhân muốn
Quận chúa đến thử đồ mới.” Sắc mặt của nha hoàn Hỉ Thước bên cạnh đại
phu nhân vô cùng vui mừng. Ôn Uyển nhìn cũng biết, đoán chừng là được
nhiều đồ năm mới. Bất quá, mình cũng có thôn trang, tại sao lại không có lễ mừng năm mới a.
Đi trong vườn ngắm cảnh, rất xa đã có
thể nghe được tiếng ồn ào. Ôn Uyển hỏi, mới biết được, người tới đưa
niên lễ không chỉ tặng đồ, còn phải báo cáo lại sổ ghi chép một năm. Gia đình nhà giàu, bất kể người của phủ nào, đến tháng chạp, trong nhà cũng vô cùng náo nhiệt. Ôn Uyển cảm thấy hứng thú vô cùng.