Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 58: Q.6 - Chương 58: Lễ vật tân hôn




Bạch Thế Niên sầu lo nói: ” Ta vẫn biết nàng và Hoàng thượng thân như cha con. Nhưng ta nghe nói đồ cưới của Đại công chúa cũng không vượt qua mười vạn lượng, Nhị công chúa cũng không vượt quá mười vạn lượng. Mặc dù nàng và hoàng đế thân như cha con, Nhưng cũng không thể bên này nặng, bên này nhẹ như vậy. Hoàng thượng đối với nàng, quá nặng rồi. Nặng quá độ, là họa không phải là phúc. Cây có mọc thành rừng, gió tất kéo đổ nó.”

Mặc dù trong lòng Ôn Uyển cũng có kiêng kỵ phòng bị hoàng đế, nhưng không phải về chuyện đồ cưới này. Trong lòng cảm thấy buồn cười đối với lời nói của Bạch Thế Niên. Đây mới là trọng điểm đi. Vậy mà dùng chuyện ăn cơm bao (trai bao) nói trước: “Về chút đồ cưới này, so sánh với tiền ta kiếm được, như là chín trâu mất một sợi lông vậy. Hơn nữa, những thứ này không cần chàng lo lắng, ta sẽ xử lý tốt . Chàng làm tốt chuyện của chàng là được. Ta không nói sẽ cho chàng bao nhiêu trợ giúp, nhưng sẽ không chọc ra mối họa cho chàng, kéo chân sau của chàng. Chàng hãy yên tâm.”

Bạch Thế Niên châm chước hỏi: “Ý nàng nói, những năm này tiền nàng kiếm được, tất cả đều cho hoàng thượng dùng. Chính nàng cũng không lưu lại một chút nào.” Mặc dù lúc trước Ôn Uyển nói nàng không có nhiều tiền. Nhưng nghe nói và xác nhận là cảm thụ hoàn toàn không giống nhau.

Ôn Uyển cũng không thèm để ý nói: “Nếu không phải vì làm tràn đầy tư kho cho cậu hoàng đế, ta phải mệt mỏi muốn chết kiếm tiền như vậy làm gì? Một năm ta chỉ chi tiêu khoảng ba bốn ngàn lượng bạc, kiếm tiền núi vàng núi bạc cũng tiêu không hết! Nhưng cậu hoàng đế rất thiếu tiền , cho nên mệt mỏi thì mệt mỏi vậy.” Nói tới chỗ này, Ôn Uyển cười nói: “Phía ngoài lan truyền ta phú khả địch quốc, sự thật thì không có. Tài sản của ta, cũng chỉ là những thứ ghi trong danh sách của phủ đệ thôi. Những thứ sản nghiệp kia, không phải là của ta. Chỉ gánh chịu một hư danh mà thôi. Cho nên, sau này còn phải dựa vào chàng nuôi sống gia đình đây!”

Bạch Thế Niên nghe xong lời này thì rất vui vẻ: “Chờ thêm hai ngày, ta sẽ để cho chị dâu giao sản nghiệp cho nàng. Có những thứ sản nghiệp kia, cũng đủ chúng ta áo cơm không lo.” Hắn tự nhiên biết Ôn Uyển đang trêu ghẹo mình. Cho dù những thứ này sản nghiệp không thuộc về Ôn Uyển, thì cả đời Ôn Uyển vinh hoa phú quý là không thiếu được. Nơi nào cần hắn nuôi. Nhưng Ôn Uyển có thể nói lời này, cũng chứng minh, nàng thật sự muốn tình cảm hai người phát triển theo phương hướng tốt.

Nếu Ôn Uyển thân là nữ chủ nhân trong phủ tướng quân . Tiếp quản chuyện trong phủ đệ là thiên kinh địa nghĩa . Nếu không nhận, mới kỳ quái đấy. Ôn Uyển nhớ tới ngày đó Bạch Thế Niên nói, ngày đó không có lo lắng đến mặt mũi của Bạch Thế Niên. Lần này không thể cho hắn mất mặt nữa, cho nên cười nói: “Được, chàng theo chân bọn họ nói một tiếng. Để cho bọn họ giao sổ sách cho ta.”

Bạch Thế Niên ừ một tiếng. Sau đó nói đến chuyện đi Binh bộ lấy vũ khí. Nghĩ tới đây, Bạch Thế Niên nghiêm nghị. Đột nhiên trong lúc này hắn bỗng có một ý nghĩ, binh khí kiểu mới, có thể có liên quan Ôn Uyển hay không? Bạch Thế Niên cẩn thận hỏi: “Binh bộ nghiên cứu ra kiểu mới vũ khí, nàng biết không?”

Ôn Uyển kinh ngạc nhìn thoáng qua Bạch Thế Niên rồi trầm mặc xuống. Giống như những chuyện này, ngoại trừ hoàng đế thì không có người thứ ba biết đến. Ôn Uyển cúi đầu suy tư một chút: “Chuyện vũ khí ta biết. Là ta đề nghị cậu hoàng đế triệu tập thợ giỏi trong thiên hạ, nghiên cứu chế tạo vũ khí mới có thể khắc chế vũ khí của người Mãn Thanh. Nhưng chỉ có như thế. Chuyện sau đó ta không tham dự, cũng không biết”

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, thoáng chốc đầu óc nhanh nhạy. Nếu là như thế, còn có chuyện gì mà Ôn Uyển không làm . Ôn Uyển thật chỉ là kiếm tiền, mà không tham dự những chính vụ khác sao? Không thể nào , nghĩ tới chuyện mở rộng cây nông nghiệp lúc trước, rồi sự kiện cứu tế. Bạch Thế Niên không trải qua suy nghĩ, bật thốt lên hỏi: “Vợ, trong ngày thường nàng thường xuyên ra đề nghị cho hoàng thượng?”

Ôn Uyển hồ nghi nhìn Bạch Thế Niên: “Chàng nghe nói từ nơi nào? Diệp Tuần nói?”

Bạch Thế Niên lập tức lắc đầu: “Ta tự phỏng đoán. Vợ, thật ra thì nàng có tham chính không?” Nếu là như vậy. Hắn cũng có thể hiểu được tại sao mấy lão gia của Binh bộ không dám lười biếng với hắn. Nếu không, cho dù Ôn Uyển quý là Tôn quý Quận chúa. Những người này cũng sẽ không để ý tới hắn quá nhiều. Nhưng Bạch Thế Niên nghĩ đến Diệp Tuần khuyên bảo, trong lòng đột nhiên bồn chồn: “Vợ, việc này có thể không thỏa đáng hay không?” Nữ nhân hậu cung không thể tham gia vào chính sự, những nữ nhân từng tham gia vào chính sự đều có kết quả không tốt.

Ôn Uyển suy đoán được suy nghĩ của Bạch Thế Niên, cười nói: “Nếu ta đã có tôn hiệu là Hưng quốc Quận chúa, tham dự chính sự, người khác cũng không thể nói gì hơn. Cậu hoàng đế là vì phòng ngừa bị người ta nói, mới tôn xưng ta là Hưng quốc Quận chúa . Nếu không thì cần gì gia phong.” Ôn Uyển thấy sắc mặt của Bạch Thế Niên càng ngày càng ngưng trọng, liền nắm tay Bạch Thế Niên cười nói: “Chàng yên tâm, không có việc gì . Những thứ ta đề nghị, chỉ nói với một mình cậu hoàng đế thôi. Người khác tối đa cũng chỉ là suy đoán, sẽ không biết rốt cuộc ta nói ra đề nghị gì. Hơn nữa những thứ đề nghị này, ta vẫn cũng chỉ nói miệng, không tự viết.” Ý tứ của Ôn Uyển là, nàng chỉ tương đương với một phụ tá. Không có trực tiếp ra mặt, cũng sẽ không có việc gì.

Sắc mặt của Bạch Thế Niên có chút phức tạp. Hắn không biết mình nên nói cái gì. Thật giống như mở ra tầng khăn che mặt của Ôn Uyển, cho là thấy được chân diện mục, không nghĩ tới phía dưới vẫn là cái khăn che mặt. Bây giờ, Đại Tề có thể phồn vinh như hôm nay, Ôn Uyển có công hàng đầu. Ông trời là quá yêu hắn, hay là quá tàn nhẫn với hắn. Cho hắn một lão bà toàn năng như vậy, áp lực của hắn rất lớn đó ( Bạch Thế Niên tự ti ). Qua thật lâu, Bạch Thế Niên mới chần chờ nói: “Hoàng thượng, tại sao muốn nàng tham dự chính sự?” Đối với chuyện này, Bạch Thế Niên quả thật không thể hiểu. Làm ăn rồi lại để cho Ôn Uyển kiếm tiền, hắn cảm thấy bình thường. Bởi vì từ nhỏ Ôn Uyển đã thể hiện ra thủ đoạn vơ vét của cải. Nhưng để cho Ôn Uyển tham dự chính sự, hắn thật sự là không hiểu được. Cho dù Ôn Uyển là Phất Khê công tử, thiếu niên có tài. Nhưng tại sao hoàng đế có thể không một chút kiêng kỵ địa để cho Ôn Uyển tham chính?

Nói đến cái này, Ôn Uyển cũng không thể hiểu. Chỉ có điều là Ôn Uyển không thể hiểu chính là ông ngoại hoàng đế: “Không phải là cậu hoàng đế, là ông ngoại hoàng đế.” Nếu như không phải Ôn Uyển bị tiên hoàng huấn luyện biến thái thì đánh chết nàng, nàng cũng không tham chính. Nhưng tất cả cũng không thể ngăn chặn hướng phát triển mà ông ngoại hoàng đế đã thiết kế. Đoán chừng khứu giác nhạy cảm vào loại lão hồ ly của ông ngoại hoàng đế đã ngửi được nàng có rất nhiều ý nghĩ có lợi lớn cho đất nước. Có thể tính tình của nàng năm đó, lại không chịu nổi trách nhiệm nặng nề. Cho nên, mới vô cùng có kiên nhẫn dạy dỗ nàng. Khụ, nhớ tới những thứ chuyện cũ kia, nghĩ lại mà kinh. Nàng cứ như vậy bị ông ngoại hoàng đế huấn luyện thành công rồi.

Bạch Thế Niên lại càng khó hiểu: “Tại sao tiên hoàng lại muốn làm như vậy?”

Ôn Uyển đứng lên, lắc lư một cái tay của mình, đè khiến nó có chút đau: “Chàng hỏi ta, ta làm sao biết. Ta cũng không phải là con giun trong bụng ông ngoại hoàng đế. Lão nhân gia ông chính là tính toán tài tình, chút bản lĩnh của ta để cho ông nhét kẽ răng cũng không đủ.”

Nói đến tiên hoàng, Bạch Thế Niên rất kính trọng . Nếu không phải tiên hoàng ngăn cơn sóng dữ, nói không chừng thiên hạ đã sớm chia năm xẻ bảy rồi. Nơi nào còn có thái bình thịnh thế hôm nay . Nghĩ đến tiên hoàng ngay cả Kính hoa viên cũng ban cho Ôn Uyển. So sánh sự sủng ái của tiên hoàng đối với Ôn Uyển, thật giống như chút sủng ái của đương kim Thánh thượng không lọt vào trong mắt a: “Tiên hoàng coi nàng trở thành nam tử để dạy dỗ sao?”

Ôn Uyển nghĩ tới chuyện năm đó, không khỏi không cảm khái: “Không biết, nhưng khi đó ta quả thật rất vô dụng. Thấy cung nữ bị đánh chết cả người đều là máu. Ta bị dọa đến ngủ mê ba ngày ba đêm, còn phát sốt cao. Sau này tốt rồi, cũng là gặp ác mộng liên tục . Ông ngoại hoàng đế dạy ta bảo ta những chuyện đó, hẳn là vì để cho ta bảo vệ mình tốt hơn!” Chưa xong lại thở dài nói: “Thật ra thì, ta chỉ nhờ phúc khí của bà ngoại ta. Ở hai năm cuối cùng, ông ngoại hoàng đế vẫn luôn nhớ đến bà ngoại. Ta là được ông yêu ai yêu cả đường đi.”

Bạch Thế Niên kinh ngạc rồi. Không phải Tiên hoàng thích nhất Thích hoàng hậu sao? Vì thế, còn không lập vợ cả làm hoàng hậu. Làm sao. . . . . .

Ôn Uyển tươi cười hớn hở nói: “Nhìn qua, nghe được, không nhất định là sự thật. Ông ngoại ta rất yêu bà ngoại. Thật ra thì so sánh với nhau, ông ngoại hoàng đế thương ta hơn cậu hoàng đế.” Nói xong hạ giọng giống như đang ăn trộm nói: “Ông ngoại hoàng đế cho rất nhiều bảo vật trân quý để ta làm đồ cưới. Những thứ kia đều không viết vào danh sách đồ cưới. Cho nên, cậu hoàng đế cho chính là số lượng. Ông ngoại hoàng đế cho chính là chất lượng.” Nếu hoàng đế nghe được câu này nhất định sẽ hộc máu. Nhưng Ôn Uyển nói cũng đúng sự thật. Ở nửa năm cuối cùng, tiên hoàng đã bí mật ban thưởng rất nhiều trân bảo cho Ôn Uyển. Năm đó, trên căn bản những thứ mà Ôn Uyển coi trọng , trừ có chút ít đồ không thể ban thưởng , thì ông đều ban cho Ôn Uyển, nói là cho nàng làm đồ cưới.

Bạch Thế Niên đối với trân bảo gì thì thấy không sao cả, không thèm để ý. Nhìn chừng sáu trăm rương đồ cưới kia của Ôn Uyển, Ôn Uyển tùy tiện lấy ra đồ khác thường thì cũng đều là tinh phẩm, nếu ngạc nhiên thì lộ ra vẻ hắn rất không phóng khoáng rồi. Nhưng Bạch Thế Niên đối với chuyện tiên hoàng tôi luyện Ôn Uyển lại không thể không thành thật mà than thở tiên hoàng thật lợi hại. Dạy dỗ được Ôn Uyển, người được lợi chính là hoàng thượng, là vài chục vạn tướng sĩ của Đại Tề, là ngàn ngàn vạn vạn dân chúng Đại Tề trong thiên hạ.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên than thở, thì nở nụ cười: “Mặc dù khi rãnh rỗi ta cũng nêu ra ý kiến. Nếu không phải cậu hoàng đế anh minh thần võ, chỉnh đốn nội vụ. Triều đình cũng sẽ không tốt lên nhanh như vậy. Nếu như không phải là chàng đuổi giặc Oa đi rồi, ta cũng không kiếm được nhiều tiền. Viễn dương mậu dịch là dẫn đầu. Hơn nữa, chàng sẽ không thật cho là tiền ta kiếm được từ hai chiếc thuyền kia, có thể có tác dụng lớn đến như vậy sao? Cho dù không có sự trợ giúp của ta, cậu hoàng đế cũng có thể làm tốt như hiện tại.” Ôn Uyển không tự đại đến mức cho rằng Đại Tề không có nàng, thì sẽ không có hôm nay. Không có nàng, hoàng đế cũng có thể thống trị triều đình rất khá. Nàng có tác dụng đến phụ trợ thôi. Quyết sách của cậu hoàng đế anh minh, cần lao vụ chính mới là căn bản.

Bạch Thế Niên thừa nhận hoàng đế có tài trị quốc tài, là một minh quân. Nhưng sự giúp đỡ của Ôn Uyển đối với hoàng đế tuyệt đối là không cách nào lường được : “Hoàng thượng là minh quân ta không phủ nhận. Nhưng nếu như không có nàng, hoàng đế không thể nào dễ dàng chỉnh đốn xong nội vụ. Lại càng không thể có nội vụ trong sạch như hôm nay. Không có nàng, ít nhất còn cần thời gian mười năm , mới có được khoan khoái dễ chịu như hôm nay.”

Ôn Uyển cười nói: “Ta vì cậu hoàng đế giảm đi rất ít thời gian, để cho ngày sau con của ta sống tốt hơn. Ta cũng được vô thượng tôn vinh, hôm nay nói ta là dưới một người trên vạn người cũng không khoa trương. Về công nói ta cùng với cậu hoàng đế là hỗ trợ cùng có lợi . Về tư tình lại nói cậu hoàng đế là thân nhân duy nhất của ta, ta không thể nào nhìn ông mệt mỏi như vậy. Hơn nữa, như hiện nay rất tốt. Mặc dù biên quan còn đang đánh giặc nhưng đất liền thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp. Chờ sau này chàng đánh giặc xong trở lại, sẽ hoàn toàn tốt rồi.” Ôn Uyển nói tới đây ngừng lại một chút, cười khích lệ Bạch Thế Niên: “Lại nói, triều đình được như hiện tại, chàng cũng chiếm công lao thật lớn. Nếu không có chàng mang theo tướng sĩ quét sạch giặc Oa, hải khẩu không được quét sạch thì khó mà khai thông cấm biển. Giang Nam và duyên hải cũng không thịnh vượng như hôm nay. Không có các ngươi đổ máu hy sinh thì nơi nào được thiên hạ thái bình như hiện tại. Muốn nói vĩ đại, hẳn là các ngươi mới đúng.” Ôn Uyển nói những lời này rất có kỷ xảo. Nàng nói các ngươi, không phải nói ngươi. Đây là giải thích, Ôn Uyển kính trọng tất cả những người làm lính, cũng bao gồm Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, ánh mắt lóe sáng, nhen nhóm vô số hi vọng: “Vợ, chỉ cần triều đình có thể cung cấp hậu viện mạnh mẽ, tạo nhiều vũ khí kiểu mới vũ một chút. Có lẽ ta không cần phải mười năm mới có thể kết thúc chiến dịch, ta có thể trở lại trước thời hạn.”

Ôn Uyển lóe lóe ánh mắt: “Thật?”

Bạch Thế Niên khẳng định gật đầu: “Thiên chân vạn xác, tuyệt không nuốt lời.”

Ôn Uyển chưa cho bảo đảm: “Nếu là quân nhu lương thực vũ khí bình thường, ta có thể cam đoan với chàng, tuyệt đối sẽ không thiếu một phần cho các ngươi. Nhưng nói đến vũ khí kiểu mới, chuyện này là của người trong nghề, ta không thể bảo đảm suông, dù sao với chuyện này ta chỉ là thường dân. Nhưng ta sẽ dốc hết toàn lực đốc thúc bọn họ .” Không cần chờ mười năm, dù là ít hơn hai năm ba năm cũng không tệ! Nếu thật là như vậy, nàng có thể xuất lực . Nghĩ tới đây, Ôn Uyển đè ép lửa nóng này xuống. Nàng không hiểu vũ khí thiết bị gì gì đó, chỉ cung cấp trụ cột tiền bạc thôi. Để cho nhân sĩ chuyên nghiệp khai phá nghiên cứu, thời gian bao nhiêu, nàng không dám bảo đảm.

Bạch Thế Niên nghe Ôn Uyển có thể đưa ra bảo đảm cung cấp những thứ quân nhu lương thực vũ khí bình thường, cho rằng cũng đủ rồi. Hắn cũng biết không ít đối với nội vụ biên quan. Mặc dù hai năm qua bởi vì hoàng đế anh minh thần võ, cộng thêm Ôn Uyển biết vơ vét của cải, nên không thiếu quân lương cho bọn họ nữa. Nhưng đối với những đại lão gia ở kinh thành, vẫn còn cần chuẩn bị từ trên xuống dưới, nếu không sẽ trì hoãn ngươi. Về lý do thì đều sẽ khiến ngươi không tìm ra chứng cớ, không bắt được nhược điểm.

Tại sao Thích Tuyền càng về sau, chỉ thủ chứ không tấn công? Đó là bởi vì quanh năm suốt tháng nhượng bộ thực tế, đã làm hao mòn nhuệ khí của hắn. Áp lực ở bên ngoài và ở bên trong khiến hắn chỉ muốn gìn giữ cái đã có, không có chí tiến thủ nữa. Dĩ nhiên, số tuổi lớn chỉ cầu ổn thỏa cũng là một nguyên nhân nữa. Nếu hắn thượng vị, trong kinh thành có Ôn Uyển trấn giữ, những người kia cũng không có gan cắt xen quân nhu lương thực nữa. Hắn không cần quan tâm đến nội vụ ở biên quan, tiết kiệm được tinh lực này để lấy ra đối phó với người Mãn Thanh. Bạch Thế Niên thử nghĩ xem đã cảm thấy rất tốt đẹp. Nếu được như thế, hắn thật sự có thể trở lại trước thời hạn, ôm vợ con chơi đùa ở đầu giường đặt gần lò sưởi rồi.

Mặc dù Ôn Uyển cũng vui mừng khi Bạch Thế Niên nói có thể sẽ trở lại trước. Nhưng cái này thật giống với cái bánh vẽ, chỉ có thể nhìn mà không được ăn. Ôn Uyển không muốn thảo luận nhiều. Sợ mình thật sinh ra chờ đợi sau này lại thất vọng, thay vì như thế, còn không bằng không kỳ vọng từ lúc đầu.

Ôn Uyển từ góc giường tìm ra thêu phẩm cho Bạch Thế Niên nhìn: “Chàng nhìn xem đây là cái gì?”

Bạch Thế Niên xem trái xem phải: “Vợ, đây là đồ gì? Uyên ương?”

Ôn Uyển phảng phất như không nghe thấy trong lời nói của Bạch Thế Niên hàm chứa ý không khẳng định. Rất là vui mừng: “Lão công, chàng thật là thật lợi hại.” Hỏi ba người. Hạ Dao nói là một đống bùi nhùi, những người khác Ôn Uyển sẽ không nói lại. Không nghĩ tới thế mà Bạch Thế Niên chỉ liếc nhìn một cái đã thấy được nàng thêu uyên ương. Thật là nam nhân có nhãn lực! Ôn Uyển đắc chí mà tỏ vẻ, nàng thật sự là rất tinh mắt.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển mừng rỡ tìm không ra nam bắc, thật ra thì rất quýnh 囧, mới vừa rồi hắn thấy Ôn Uyển cố ý khoe khoang, đảo mắt nhìn gối thêu chính là uyên ương nên thuận miệng nói. Không nghĩ tới thật là uyên ương. Đây đâu phải uyên ương, chỉ là một đống chỉ rối mà thôi. Nhưng vì không chọc cho Ôn Uyển buồn bực, nên dừng lại đề tài.

Nhưng Ôn Uyển thật giống như không có một chút tự mình hiểu rõ nào, vẫn tràn đầy hứng thú nói: “Bạch Thế Niên, ta vốn muốn làm gối uyên ương. Đáng tiếc thủ nghệ quá kém. Chàng nói xem làm hà bao có được hay không?”

Bạch Thế Niên xì bật cười: “Chỉ cần vợ dám để cho ta đeo, ta liền đeo. Đến lúc đó người khác hỏi ta là ai thêu . Ta sẽ nói thật chi tiết.”

Ôn Uyển thoáng cái đụng ngã Bạch Thế Niên: “Xấu xa, cố tình khiến ta không còn mặt mũi.” Ôn Uyển hung hăng đập Bạch Thế Niên một trận. Dĩ nhiên, cũng chỉ là nhẹ nhàng đánh thôi, vợ chồng hai người chơi đùa mà thôi.

Bạch Thế Niên chờ Ôn Uyển đánh đến khi tay đau, cánh tay dài vung lên, đem người cuốn tại trong ngực: “Sau này đừng thêu nữa, nhìn tay bị đâm thành nhiều lỗ như vậy. Ta đau lòng lắm!”

Ôn Uyển thấp giọng nói: “Bạch Thế Niên, thật ra ta muốn làm cho chàng một bộ xiêm y, đó là lễ vật tân hôn. Nhưng mà lại làm không tốt. Kết quả thêu gối cũng thêu không tốt. Thêu hà bao lại càng thêu không tốt . Ta thật không xứng làm lão bà.” Trong lời nói, có mất mát nhàn nhạt.

Bạch Thế Niên cười an ủi: “Không có chuyện gì. Trong nhà không phải là có phòng châm tuyến sao? Để cho thêu nương làm là được. Nơi nào cần nàng phải chịu khổ như thế này!” Để cho Ôn Uyển đi thêu hoa, thuần túy chính là lãng phí. Có thời gian này, để cho Ôn Uyển nghĩ ra chú ý tốt, tiền kiếm được mua bao nhiêu thêu phẩm cũng được. Dĩ nhiên, Bạch Thế Niên cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, không thật sự nói ra.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên thật không để ý. Liền cười ha hả không ngừng, nàng đây là thả con tép, bắt con tôm đấy ( vốn cũng không phải là làm cho Bạch Thế Niên). Một đám chỉ rối này, Bạch Thế Niên dám đeo, nàng cũng không dám cho hắn mang đi ra ngoài dùng. Ôn Uyển thả đám chỉ rối trong tay xuống, lúc này mới chạy đi mở một cái rương lớn sơn son hình phượng hoàng. Từ bên trong lấy ra một bộ xiêm y trắng muốt. Ôn Uyển đỏ mặt nói: “Hạ Dao nói, thời điểm tân hônthì thê tử nhất định phải làm y phục và giầy cho trượng phu. Y phục giày thì coi như xong, chàng dám mặc, ta cũng không dám ném mặt mũi đi như vậy. Cái này là ta tự mình làm , buổi tối lúc đi ngủ thì mặc.” Ôn Uyển làm cái này là một bộ áo lót. Những thứ như y phục, giày, hà bao gì đó nàng không làm được. Nhưng áo lót quần lót thì vẫn có thể làm. Dù sao cũng chỉ có vợ chồng hai người thấy, những người khác cũng không thấy được.

Bạch Thế Niên vui mừng nhận từ tay Ôn Uyển . Đường chỉ đều là uốn éo, méo mó , trước một châm sau một châm châm mà còn có một đoạn dài một đoạn ngắn. Vô cùng khó coi. Nhưng Bạch Thế Niên cởi quần áo lót trên người ra, lập tức mặc vào.

Mặc xong sau, lúc này sắc mặt của Ôn Uyển thật sự đỏ ( Hạ Dao ói mửa: sớm nói cho ngươi biết hai cái tay áo không đối xứng rồi, mà chết không nghe đề nghị. Lúc này lại còn giả bộ đỏ mặt ): “Thật giống như tay áo bên trái ngắn hơn tay bên phải một chút.” Sau khi Ôn Uyển may xong, lúc ấy Hạ Dao đã nói hai tay áo có chút không đối xứng. Nhưng lúc ấy nàng nhìn tuyệt đối rất tốt a!

Hạ Dao đối với cảm giác hài lòng của nàng rất là im lặng. Đề nghị làm cho người ta giúp đỡ làm, đến lúc đó nàng chỉ cần chuẩn bị một chút là được. Ôn Uyển không đáp ứng. Làm quá tốt, vừa liếc cái đã thấy là giả do tay người khác làm. Vậy thì không đạt tới hiệu quả mong muốn. Hơn nữa nếu nàng muốn thứ tốt. thứ tốt gì mà nàng không tìm ra chứ. Mặc dù bộ y phục này khó coi, nhưng là nàng tự mình làm , ý nghĩa không giống như thế. Chỉ là lúc này mặc trên người thì cảm giác rõ ràng hơn một chút.

Quả nhiên, Bạch Thế Niên rất vui mừng hôn Ôn Uyển một ngụm: “Không có, rất đẹp.”

Ôn Uyển rất khiêm tốn mà đón nhận khích lệ không hề thích hợp của hắn. Sau đó quấn quýt với Bạch Thế Niên nói: “Lễ vật ta đã đưa rồi, lễ vật của chàng đâu?”

Bạch Thế Niên cười tươi nói: “Đã sớm chuẩn bị. Nhưng bởi vì một chút ngoài ý muốn, tạm thời không lấy ra được. Nhưng mà vợ yên tâm, chờ xong rồi, ta sẽ cho nàng xem. Bảo đảm nàng sẽ thích.”

Ôn Uyển rất kinh ngạc trước sự tự tin của Bạch Thế Niên: “Chàng tin chắc lễ vật chàng tặng, ta nhất định sẽ thích?” Muốn nói trên thế giới này, có cái gì có thể làm cho mình chân chính thích. Ôn Uyển tự hỏi là không có. Có cũng chỉ là hài tử. Ngoại trừ hài tử, Ôn Uyển thật không nghĩ tới có chuyện gì nàng nhất định thích. Đồ cổ tranh chữ là bởi vì đáng giá, nhưng có cũng được mà không có cũng không sao. Những thứ khác, ừ, Ôn Uyển đang không nghĩ ra, rốt cuộc là cái gì, để cho Bạch Thế Niên dám tin chắc như thế.

Mặt mày Ôn Uyển vừa chuyển : “Nếu ta không thích, thì làm sao bây giờ?”

Bạch Thế Niên không chút do dự nói: “Nếu nàng không thích, nàng muốn thế nào cũng được.”

Ôn Uyển càng hồ nghi hơn rồi, cười giỡn nói: “Nếu là như vậy, ta sẽ để chàng quỳ lên tấm gỗ giặt y phục. Chàng có quỳ hay không?”

Bạch Thế Niên mỉm cười nhìn Ôn Uyển: “Nếu nàng thích, có phải ta có thể nói bất kỳ yêu cầu gì hay không ?”

Ôn Uyển cũng không chút do dự gật đầu đáp ứng: “Chỉ cần ta có thể làm được . Ta sẽ thỏa mãn chàng yêu cầu này, ” Nếu thật sự có thể đưa đồ làm cho nàng chân chính thích, Ôn Uyển thật sự có thể đáp ứng một yêu cầu của Bạch Thế Niên.

Buổi tối ăn xong cơm tối, vợ chồng hai người đi lại ở trong sân. Nói đến chuyện ở trong quân doanh. Ôn Uyển hỏi hiện tại phòng lớn khó khăn như vậy, cũng nên giúp đỡ một hai. Hai ngày nay Bạch Thế Niên cùng Ôn Uyển nói chuyện phiếm, có mấy lần nói đến mẫu thân qua đời, trong lúc đó vô ý nói đến Bạch Thế Hoa mấy lần. Mặc dù nói đều là bất mãn của Bạch Thế Niên với chuyện hoang đường của Bạch Thế Hoa trước kia, nhưng cũng vui mừng khi thấy trải qua gia biến Bạch Thế Hoa đã tiến bộ không ít.

Như vậy có thể thấy được, có lẽ Bạch Thế Niên vô tâm với những người khác. Nhưng đối với phòng lớn, đối với người đại ca ruột thịt này, vẫn rất có tình cảm .

Bạch Thế Niên khẽ than thở. Lắc đầu nói đến trước đó vài ngày Bạch Thế Hoa muốn để cho Minh Trập cùng hắn đi biên quan, muốn kiếm chút công danh.

Minh Trập, là con trai lớn của Thanh Hà. Thanh Hà tổng cộng sinh ra ba nhi tử, con lớn nhất Minh Trập, con thứ hai Minh Quang, con thứ ba tên là Minh Hoài, không có nữ nhi.

Ôn Uyển thấy trong mắt của Bạch Thế Niên có bất đắc dĩ: “Tại sao? Minh Trập không được sao?” Suy nghĩ rồi liền mở to ánh mắt: “Chẳng lẽ Minh Trập không biết võ công?”

Bạch Thế Niên cười khổ: “Không nói cái này nữa.” Nói đến chuyện này hắn lại nhức đầu.

Ôn Uyển gặp không muốn nói, cười dời đi đề tài: “Vừa nói võ công, ta nghĩ tới hôm đó chàng ở trên võ đài thật dũng mãnh. Cưỡi ngựa, bắn tên, võ công, đều lợi hại như vậy. Ta cũng cảm thấy tự ti mặc cảm.”

Bạch Thế Niên nhìn ra một phương hướng: “Ta không có hứng thú với tứ thư ngũ kinh. Cho nên phụ thân ta mời người dạy ta võ công. Năm đó ở trong chùa miếu nhàm chán, cũng không có người phụng bồi chơi, trừ luyện công thì không có chuyện gì khác có thể làm. Cứ như vậy hơn hai mươi năm, không hề lười biếng .”

Ôn Uyển ôm Bạch Thế Niên, giọng nói ôn nhu có thể chảy ra nước: “Sau này, ta giúp chàng. Cả đời đều ở cùng chàng, sẽ không để chàng cô đơn một người nữa.” Cảm giác cô đơn một người, rất đáng sợ. Ôn Uyển đã chính mình nhận thức đấy . Chỉ là Bạch Thế Niên mạnh mẽ hơn nàng. Có thể chôn sâu ở đáy lòng, hơn nữa không bị ảnh hưởng.

Bạch Thế Niên cười rất thoải mái: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.