Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 237: Q.7 - Chương 237: Lo âu




Minh Duệ và Minh Cẩn ở trong tửu lâu rất nổi danh trong kinh thành, đứng hạng thứ ba. Mặc dù Ôn Uyển nói hao tốn giá tiền gấp mười lần, nhưng nếu không có tầng thân phận này, đừng nói gấp mười lần, thậm chí có hai mươi lần hay hơn nữa cũng không được. Đây là chỗ tốt của quyền lực.

Tửu lâu có tổng cộng ba lầu, Minh Duệ và Minh Cẩn ở sương phòng tầng thứ ba gần ngã tư đường. Bên ngoài sương phòng này có hàng lang, vừa lúc có thể đứng nhìn xem ra ngoài.

Minh Cẩn thỉnh thoảng chạy đến hành lang xem chừng, nhìn xung quanh mà không thấy đại quân đến. Minh Cẩn ở trong phòng đi đi lại lại trong phòng: “Ca, sao đến giớ còn chưa tới chứ? Gấp muốn chết luôn”Càng nóng vội, càng cảm thấy từng phút từng giây đều gian nan. Cha a, lập tức có thể nhìn thấy cha, hắn đã lớn như vậy, còn chưa bao giờ nhìn thấy cha nha! Làm sao mà không gấp gáp được đây. Nhưng mà ca ca có phải là quá bình tĩnh rồi không, một chút cũng không gấp. Thiệt là!

Minh Duệ biểu hiện sắp được nhìn thấy cha có phần bình tĩnh. Hắn đã dự liệu được thời gian, cho nên có mang bên mình một quyển du ký.

Minh Cẩn ở trong phòng đảo qua đảo lại, Minh Duệ thì dựa vào ghế, tập trung tinh thần đọc sách. Bình tĩnh ngay cả Hạ Dao cũng đều nhìn không thuận. Có thể để Hạ Dao xem thuận sao, hai đứa nhỏ, Hạ Dao cũng không nhịn được lắc đầu, bộ dạng của Minh Duệ giống như tướng quân, nhưng cái tính tình này lại giống Quận chúa y chang. Còn phần tính tình của Minh Cẩn có giống Bạch Thế Niên hay không, Hạ Dao cũng không biết. Hạ Dao đối với Bạch Thế Niên cũng không quá hiểu biết. Ít nhất lúc nhỏ như thế nào thì không biết.

Minh Cẩn nhìn Minh Duệ bình tĩnh, so với ca ca, có phải hắn lộ ra vẻ quá nóng vội rồi không. Minh Cẩn không cam lòng đung đưa tay Minh Duệ: “ Ca, huynh đùng đọc nữa có được không? Đừng đọc nữa, ca, hay là chúng ta cùng đợi có được không?” Hắn thật sự không còn kiên nhẫn chờ nữa. Hắn nghĩ hiện tại có thể thấy cha rồi, hắn hận không thể bay tới bên cạnh cha thôi.

Minh Duệ nhìn Minh Cẩn, sắc mặt vô cùng bình tĩnh: “Đệ mà ầm ĩ nữa huynh đưa đệ về nhà đó.” Minh Duệ uy hiếp rất có uy lực. Phải biết rằng ngày đó Ôn Uyển không đồng ý, chính Minh Duệ đứng ra cam đoan mới được. Những lời này khiến cho Minh Cẩn liền yên lại, không còn nháo nữa.

Hạ Dao nhìn thấy Minh Cẩn tiu nghỉu, cười nói: “ Minh Cẩn, chờ một chút. Hẳn là rất nhanh sẽ đến.” Khẳng định thời gian chỉ còn chút nữa. Nói là chính ngọ đến. Sau đó lại lùi lại nửa canh giờ. Hiện tại cũng đã qua nửa canh giờ chính ngọ rồi.

Minh Cẩn không nhìn ra ngoài, nhưng lại bắt đầu quấn quýt lấy Minh Duệ: “Ca, đừng xem nữa được không? Nói chuyện với đệ đi.” Lúc nói những lời này, có chứa chút điểm làm nũng.

Lúc này Minh Duệ mới đặt cuốn sách trong tay xuống: “ Muốn nói chuyện gì?” Những lời này biểu lộ ra, Minh Duệ không phải là người thích nói chuyện phiếm.

Minh Cẩn cũng không để ý đến những điều này, hắn chỉ cần lúc này Minh Duệ phối hợp với hắn, làm hắn phân tán lực chú ý. Cùng Minh Duệ nói chuyện, thực ra chính là hắn đang nói, còn Minh Duệ thì nghe.

Hai huynh đệ đang nói chuyện, thì bên ngoài thị vệ đến báo đại quân đã vào thành, lập tức sẽ đi ngang qua nơi này. Minh Cẩn rầm rầm chạy đến hành lang phía bên ngoài. Nhưng có duỗi cái cổ ra nhìn cũng không thấy được nửa bóng người.

Hạ Dao cười nói: “Đại quân mới vào thành, còn cách nơi này một đoạn nữa. Đợi lát nữa đi.” Bảo Minh Cẩn thêm chút kiên nhẫn chờ đợi.

Ôn Uyển ngồi trong kiệu nghe được dân chúng bên ngoài reo hô náo nhiệt, hô to Hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

Ôn Uyển so với các đại thần đi sau thì tốt hơn nhiều. Ít nhất bên trong kiệu cũng ấm áp, còn có trà nóng cùng điểm tâm. So với đám đại thần bên ngoài phải uống gió lạnh.

Bạch Thế Niên vẫn luôn nhìn theo kiệu Ôn Uyển, phát hiện Ôn Uyển ngay cả đầu cũng không lộ ra. Trong lòng tồn tại tồn tại thất vọng, cũng cso vui mừng. . Ừ, vợ hắn là người luôn nói quy củ. Bạch Thế Niên tự ám thị mình rằng, lúc nãy là Ôn Uyển ngượng ngùng ở trước mặt đông người lộ ra tình cảm của mình. ( Ngươi cũng biết chân tướng đó.)

Minh Cẩn chờ đến độ cho rằng thị vệ đang gạt hắn, đang lúc định mở miệng trách móc, rốt cuộc cũng nhìn thấy được đại kỳ đang treo trên cao, liền gấp gáp kêu mọi người đến.

Minh Cẩn lớn tiếng kêu: “Ca, ca, tới rồi. Tới rồi, ca, huynh mau ra đây.” Thấy trong phòng không có động tĩnh gì liền chạy vào lôi kéo Minh Duệ chạy ra.

Minh Duệ thật ra không phải là không biết đại quân đến. Nhưng phía trước luôn có đại quân dẫn đường, sau đó là quân tiên phong, ngự lâm quân, ở giữa mới là ông cậu Hoàng đế. Nên không cần nóng vội.

Đại quân trên đường lớn cách bọn họ không xa lần lượt đi qua, Minh Cẩn nhìn không rõ lắm, rất đông người. Liền lấy kính viễn vọng nhìn lại đại quân. Loại kính viễn vọng này qua nhiều lần cải tiến, Ôn Uyển đặc biệt làm một cái cho Minh Cẩn mang theo. Chỉ sợ nhiều người, nhìn xa không được.

Minh Cẩn nhìn thấy đại quân, quét một vòng, cuối cùng mới rơi vào trung tâm đoàn người một chút: “ Ca, nhìn kìa, mặc áo giáp màu vàng chính là ông cậu Hoàng đế.”

Đột nhiên hưng phấn kêu to: “ Ca, đệ nhìn thấy cha. Đệ nhìn thấy cha rồi. Ca, người đang ngồi trên ngựa, mặc áo giáp bạc chính là cha a. Ca, mẹ luôn nói cha có bộ dáng giống như huynh. Ca, đúng là cha, đó là cha chúng ta a!”

Hoàng đế mặc áo giáp đều là mạ vàng, cho nên ở dưới ánh mặt trời rất bắt mắt. Bạch Thế Niên một thân mặc áo giáp bạc cũng rất dễ thấy. Những người khác áo giáp cũng không phải hai loại màu sắc này, rất dễ phân biệt. Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.

Minh Duệ nghe Minh Cẩn hô to gọi nhỏ, trên đầu một đàn quạ bay qua. Cái gì gọi là người mặc áo giáp màu bạc, lại lớn lên giống hắn. Hắn hẳn là lớn lên giống người mặc áo giáp bạc, ừm, giống cha hắn mới đúng. Minh Cẩn kích động đầu đuôi lẫn lộn hết cả.

Hạ Dao và Võ Tinh liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều là nụ cười. Minh Cẩn một khi đã cao hứng, sẽ không đúng mực, bọn họ đã thành thói quen.

Minh Cẩn sau khi nói xong, còn không đợi mọi người đáp lại, lại kêu lớn lên: “Ca, ca, cha thấy chúng ta. Cha thấy chúng ta. Cha biết chúng ta đang ở chỗ này.” Minh Cẩn kích động đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.

Bạch Thế Niên khi nào thấy hắn, chẳng qua là thói quen nhìn xung quanh một vòng. Bạch Thế Niên làm như vậy là phòng bị. Sợ vạn nhất có thích khách ở xung quanh.

Hạ Dao nhìn lại, cười nói: “ Minh Cẩn ánh mắt thật tốt, mặc áo giáp bạc đúng chính là tướng quân. Minh Cẩn, có muốn chào hỏi cùng tướng quân hay không?” Bọn họ mang đủ nhân thủ, cho dù bị lộ ra ngoài cũng không sợ có gì ngoài ý muốn cả.

Minh Cẩn nghe lời này vội vàng la lên: “Ông cậu Hoàng đế, cha, chúng con ở chỗ này…”

Đại quân mấy ngàn người, tướng sĩ mang giày, âm thanh phát ra bịch bịch, Minh Cẩn có lớn tiếng hơn nữa, cũng không đè áp lại được.

Minh Cẩn không cam lòng, hướng cha hắn vẫy đôi tay nhỏ bé kêu lớn: “ Cha, cha,…” Cho dù âm thanh Minh Cẩn rất lớn, đáng tiếc ở nơi này vẫn không thể nghe thấy được.

Minh Cẩn có ý muốn mọi người cùng hắn gọi. Minh Duệ là người thứ nhất cự tuyệt: “Vậy còn ra bộ dáng gì nữa.” Trước nơi đông người mà kêu to như vậy, Minh Duệ kiên quyết không làm ra chuyện mất mặt này.

Minh Cẩn mãi mà không lay chuyển được Minh Duệ.

Hạ Ảnh biết rõ nơi Minh Duệ và Minh Cẩn chờ. Nhìn Minh Cẩn ở trên lầu hoạt bát nhanh nhẹn, Hạ Ảnh cười rồi đến chỗ Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên thấy HạẢnh tới, tưởng Ôn Uyển có chuyện gì nói với hắn. Không nghĩ tới Hạ Ảnh cũng chỉ chào hỏi qua hắn, cười chỉ về hướng Minh Duệ và Minh Cẩn chờ đợi nói: “Tướng quân, đại công tử và tiểu công tử đang đợi người ở bên kia!”

Bạch Thế Niên theo phương hướng Hạ Ảnh nói nhìn lại. Quả nhiên thấy trên tửu lâu cách đó không xa có hai hài tử. Một hài tử đang liều mạng vung tay về hướng hắn kêu gọi. Còn một hài tử thì đứng lẳng lặng bên cạnh nhìn hắn.

Cách có chút xa, Bạch Thế Niên nhìn thấy không rõ. Nhưng Hạ Ảnh nói là hai con trai của hắn, khẳng định không sai.Lập tức liền hướng về hai đứa nhỏ gật đầu, tỏ vẻ hắn biết rồi.

Minh Cẩn đang nhìn kính viễn vọng, thấy động tác của Bạch Thế Niên, thoáng chốc giống như ăn phải thuốc kích thích, hận không thể bay tới nhào vào lòng của cha bọn hắn mà thôi: “Ca, cha nghe thấy chúng ta đang gọi. Ca, cha đang chào chúng ta đấy!.”

Minh Duệ nhìn qua, cái gì cũng không thấy, cái gì có chuyện chào hỏi có phải nhìn lầm rồi hay không? Minh Cẩn thấy Minh Duệ không tin liền đưa kính viễn vọng cho hắn.

Minh Duệ nhận lấy kinh viễn vọng. Nhìn nam nhân ở ngoài xa kia, ừ, cha của hắn, khuôn mặt ngâm ngâm đang tươi cười hướng bọn hắn gật đầu. Ừ, Hạ Ảnh cô cô còn đang đứng bên cạnh cha đây này. Hẳn là Hạ Ảnh cô cô nói cho cha hắn biết nơi của bọn hắn rồi. Xem ra Minh Cẩn không nhìn lầm.

Minh Duệ còn chưa nhìn kỹ, kính viễn vọng lại bị Minh Cẩn đoạt đi. Minh Cẩn nhìn qua một vòng, không thấy mẹ hắn. Thấy một cỗ kiệu màu vàng liền la lên: “Mẹ cũng thật là, sao lại trốn tránh trong kiệu, làm hại đệ không nhìn thấy người đâu hết. Ca, sao mẹ lại không cùng cha đi cạnh nhau chứ?” Cha và mẹ đã nhiều năm không gặp rồi, làm sao hiện giờ không ở cùng chứ?

Minh Duệ cười lắc đầu, trường hợp này cha với mẹ sao có thể đi cùng nhau. Nhưng cái này giải thích với Mih Cẩn cũng không rõ được. Thật ra thì không phải là không nói rõ được, mà là Minh Duệ không muốn nói. Đợi đến lúc Minh Cẩn sẽ tự hiểu.

Diệp Tuần nhìn về hai đứa bé: “Ha ha, tướng quân, hổ phụ sinh hổ tử nha, nhìn bộ dáng lớn lên này, âm thanh vang to này, tương lai có thể kế thừa được y bát của ngươi nha!” Điều này hoàn toàn là nói mò. Mặc dù bọn họ suy đoán là đang gọi cha, nhưng xung quanh đang ầm ĩ như thế làm sao có thể nghe được Minh Cẩn đang kêu gì. Còn về tướng mạo chỉ có thể nhìn đại khái hình thể.

Bạch Thế Niên nhìn hai đứa con trai ở xa, thở dài nói: “Năm đó thời điểm đi biên quan, bọn chúng còn đang ở trong bụng mẹ. Thoáng một cái đã tám năm rồi, đã cao đến như vậy rồi.”

Tám năm này, thực ra hắn cũng rất nhớ hai nhi tử. Đáng tiếc, muốn nhớ cũng chỉ có thể gặp trong mộng. Hiện tại hắn đã trở về.

Bạch Thế Niên vừa cưỡi ngựa, vừa quay đầu lại, nhìn hai hài tử đang ở trên hành lang tửu lâu tim hắn cũng đang nóng lên, thật muốn đi xem hai hài tử. Đáng tiếc, Hoàng đế còn ở phía trước, hắn không thể rời đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.