Edit: Mèo
Beta: Ly Ly
Hạ Dao đã nói đến nước này, nếu Ôn Uyển không đồng ý, chẳng khác gì không muốn diệt trừ mật thám trong phủ, không có quyết tâm sửa trị phủ Quận chúa, nhưng bây giờ nàng không muốn gặp Hạ Ảnh, nàng đối với Hạ Ảnh đã cách lòng.
Hạ Dao có thể hiểu được suy nghĩ của Ôn Uyển “Quận chúa, xin thứ cho thuộc hạ mạo phạm, Quận chúa cứ như vậy thì thuộc hạ rất khó làm việc. Nếu như Quận chúa không lên tiếng, Hạ Ảnh cô nương sẽ không phối hợp .”
Ôn Uyển không nói gì, chẳng lẽ muốn nàng tự thừa nhận, cho dù nàng có ra lệnh thì chưa chắc gì Hạ Ảnh đã nghe. Nàng làm chủ tử mà đến một chút uy tín cũng không có? Thật ra Ôn Uyển vẫn luôn nghĩ không ra, rốt cuộc trong đầu Hạ Ảnh đang nghĩ gì, mình đối với nàng tốt như vậy, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được? Nàng cũng không cần Hạ Ảnh phải hết lòng trung thành với mình, chỉ cần nàng ta giữ vững đầu óc, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, có thể bảo vệ tốt cho nàng là nàng đã hài lòng rồi, nhưng đã sáu năm trôi qua, mà cái gì cũng không thay đổi, hơn nữa càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng càn rỡ, đã đến mức nô đại khi chủ (nô tài khi dễ chủ nhân) rồi.
Hạ Dao cung kính đứng một bên , chờ lời của Ôn Uyển.
Ôn Uyển đột nhiên cười “Ngươi gọi nàng ta vào đi!” Lúc nào thì nàng cần phải lo lắng vì một đứa nha hoàn? Hạ Ảnh ở bên cạnh nàng sáu năm, lại cứu nàng mấy lần, cho nên tình cảm của nàng đối với nàng ta không giống như đối với người khác, nhưng hình như nàng nhầm lẫn rồi, cứu nàng, chính là bổn phận của nàng ta, nói trắng ra, nàng ta cũng chỉ là một đứa nha hoàn mà thôi, khi nào thì nàng cần phải kiêng kỵ một đứa nha hoàn rồi.
Ôn Uyển cũng lười nói lời khách sáo với Hạ Ảnh, nhiều năm như vậy, nàng ta lại không dành chút tình cảm nào cho mình, bây giờ có nói gì cũng vô dụng, liền trực tiếp phân phó: “Nửa năm trước, ta bảo ngươi điều tra cọc ngầm trong phủ Quận chúa, hôm nay, ta giao chuyện này cho Hạ Dao xử lí. Ta cho các ngươi thời gian ba ngày, các ngươi nhất thiết không được oan uổng một người nào, nhưng tuyệt đối cũng không được bỏ qua cho một người nào.” Lần này, nàng muốn hoàn toàn thanh tẩy phủ Quận chúa.
Hạ Ảnh đáp “Quận chúa yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ điều tra rõ ràng.” Hạ Dao trả lời theo.
Ôn Uyển gật đầu viết: cầm cái này đưa cho Võ Tinh và Hạ Thiêm, bọn họ sẽ toàn quyền phối hợp điều tra với ngươi, có tra ra vấn đề gì cũng không nên kinh động, ta sẽ tự mình xử trí.” Nếu tay nàng đã dính máu thì có dính nhiều thêm một chút cũng không sao, đây là xã hội ăn thịt người.
Ôn Uyển tỏ vẻ với Hạ Ảnh, sau này không có chuyện gì thì không được đến nội viện, nếu có việc, Hạ Dao sẽ đi tìm nàng.
Ôn Uyển chỉ cần nhìn thấy Hạ Ảnh, sẽ nghĩ tới chuyện Trịnh vương tính kế nàng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của nàng. Hiện tại, nàng hận không thể đem người đóng gói đưa đi.
Hạ Dao nhìn thái độ của Ôn Uyển, chỉ đành phải nhẹ nhàng than thở một tiếng. Thật ra mấu chốt của mọi việc đều nằm trên người của Quận chúa, Quận chúa không biết cách điều khiển kẻ dưới, xem ra còn phải dạy, hơn nữa không thể từ từ dạy, mà phải mau chóng khiến cho Quận chúa nhận rõ tình thế mà thay đổi thái độ.
Hạ Dao nhớ đến những biện pháp mà Ôn Uyển dùng để xử trí hạ nhân trong Vương phủ, thì ra Quận chúa không phải sợ mình quá kiêu ngạo khiến người khác hoài nghi, mà tính tình của nàng vốn là như thế, những người dạy Quận chúa thật đáng chết, đã dạy Quận chúa thành cái bộ dạng gì rồi.
Ôn Uyển kỳ quái hỏi “Có việc gì muốn nói thì ngươi cứ nói thẳng ra đi, ấp a ấp úng không phải là phong cách làm việc của ngươi.”
Hạ Ảnh cũng bị nàng đuổi đi rất xa, không nhìn thấy rồi, Võ Tinh cũng không ra khỏi phủ, không có người đi thu thập tin tức, nên nàng hoàn toàn mù tịt thông tin, cái gì cũng không biết “Mấy hôm trước, phủ Trịnh Vương đóng cửa từ chối tiếp khách, căn cứ vào tin tức có được, từ trong ra ngoài phủ Trịnh vương đã xử tử hơn trăm người, người trong Vương phủ cũng bị thay đổi gần phân nửa.”
Trên trăm người, mấy chữ này khiến Ôn Uyển nghe thấy mà giật mình. Ngày đó, vì chạy trốn mật thám, nàng bị người khác lợi dụng sơ hở cũng hết sức bình thường.
Hạ Dao không cho phép Ôn Uyển tiếp tục trốn tránh “Quận chúa, những lời này thuộc hạ nhất định phải nói. Trịnh vương gia làm như vậy, mặc dù đối với chủ tử mà nói là rất tàn nhẫn, nhưng không hề sai lầm. Mấy năm nay, thế lực của Trịnh vương ở triều đình rất mỏng manh, còn Quận chúa là trợ thủ đắc lực nhất của Trịnh vương lại luôn trốn tránh, trước giờ Trịnh vương vẫn để mặc cho Quận chúa trốn tránh, hôm nay tình thế nguy cấp, Trịnh vương đẩy Quận chúa ra, thuộc hạ không cảm thấy kỳ lạ chút nào. Quận chúa, không phải thuộc hạ đang nói giúp cho Trịnh vương, chẳng qua chỉ đang trần thuật lại sự thật mà thôi. Nếu như Quận chúa không trốn tránh, thì cũng sẽ không có chuyện lần này.”
Ôn Uyển sững sờ nhìn Hạ Dao.
Hạ Dao nhìn bộ dáng mờ mịt của Quận chúa mà vô cùng buồn bực, tại sao người khác luôn cảm thấy Quận chúa tính toán tinh thông, lòng dạ thâm sâu đây? Căn cứ vào thời gian nàng tiếp xúc với Quận chúa, không ai mơ hồ hơn Quận chúa, không ai ngu ngốc về chính trị hơn Quận chúa, đến bây giờ còn không biết vấn đề nằm ở đâu. Người có thể sống đến bây giờ, có thể đạt được địa vị cao như hiện tại, được hoàng thượng yêu thương như vậy, thật đúng là phúc tinh ở trên cao chiếu cố, kỳ tích a.
Hạ Dao vô cùng bất đắc dĩ “Quận chúa, Vương gia có thể đồng ý cho người ra ngoài rèn luyện một năm đã rất đáng quý rồi. Nếu Trịnh vương không thật tâm với người, với tính tình của hắn, hắn sẽ không dung túng Quận chúa như thế. Có chuyện mạo hiểm lần này, là vì hắn muốn để cho Quận chúa tinh tường biết được, Quận chúa là người mà bọn họ hận không thể trừ đi cho thống khoái, vị trí và hoàn cảnh của người vô cùng nguy hiểm, nếu Quận chúa cứ tiếp tục như vậy, tình cảnh của Quận chúa và Trịnh vương lại càng thêm nguy hiểm. Thuộc hạ cả gan, nếu như không phải vận khí của Quận chúa quá tốt, thì cho dù có chín cái mạng cũng không đủ dùng, nếu Quận chúa còn tiếp tục như vậy, sau này cũng chỉ có thể như dê đợi làm thịt.” Không phải là vận khí của Ôn Uyển quá tốt, mà vì Hoàng thượng vẫn một mực âm thầm che chở cho nàng chu toàn, nếu không không biết nàng đã chết bao nhiêu lần.
Ôn Uyển há miệng, nếu như không phải lá thư này đã dùng mật sáp dán lại, không có một chút dấu vết đã bị người khác động đến, thì Ôn Uyển thật sự rất hoài nghi, có phải Hạ Dao đã xem phong thư này hay không?
Trong lòng Ôn Uyển hồ nghi, tại sao ở trước mặt nàng, Hạ Dao một chút cũng không kiêng kị việc tranh vị? Nếu như Hạ Dao không phải là người của Hoàng đế ban thưởng xuống, với lại lúc trước hai người đã từng sống chung với nhau, Ôn Uyển tuyệt đối sẽ hoài nghi Hạ Dao là người của Trịnh vương.
Hạ Dao thấy sắc mặt Ôn Uyển biến hóa thất thường, nói “Quận chúa, mặc dù thủ đoạn của Trịnh vương có chút ác liệt, nhưng động cơ là tốt, chuyện vượt qua sự khống chế của hắn, khiến người phải gặp nạn, đây cũng là việc Trịnh vương không nghĩ tới, thuộc hạ tin tưởng Trịnh vương cũng không hi vọng sẽ phát sinh chuyện như vậy. Nhưng nửa năm qua Quận chúa sở tác sở vi (làm việc tùy ý), khiến cho Trịnh vương sốt ruột tức giận, làm nên biện pháp nguy hiểm như vậy, chỉ là hành động bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như Quận chúa còn tiếp tục như thế, thì tình cảnh sẽ càng ngày càng hung hiểm.”
Ôn Uyển vẫn luôn biết vị trí hoàn cảnh của mình rất nguy hiểm. Nàng cũng đã sớm có tính toán, sẽ mượn cơ hội này để từ từ làm tan rã thế lực của Triệu vương, nhưng những lời này, nàng chỉ có thể dấu ở trong lòng mà không thể nói ra, ai cũng không thể nói. Tất cả những đều nàng muốn áp dụng đều không thể rời bỏ sự ủng hộ của hoàng đế, Ôn Uyển cũng tin tưởng, với lòng dạ của ông ngoại Hoàng đế, chỉ cần nàng vừa hành động, ông ngoại Hoàng đế liền có thể đoán được nàng muốn làm gì, nhưng nàng tin tưởng ông ngoại Hoàng đế có thể dung hạ được nàng, bởi vì nàng sẽ không làm chuyện gì xúc phạm đến điểm mấu chốt của ông ngoại Hoàng đế.
Chuyện trong Vương phủ lần này khiến nàng rất tức giận, cũng rất thất vọng, không phải là phẫn hận Trịnh vương mang nàng ra làm mồi câu, mà nàng giận là vì Trịnh vương không báo cho nàng một tiếng, cứ như vậy đặt nàng vào vòng nguy hiểm, không hề coi trọng an nguy của nàng, Trịnh vương xúc phạm điểm mấu chốt của nàng.
Đợi khi nàng tỉnh táo lại, suy tư một lúc lâu, phát hiện thật ra nguyên nhân của chuyện này là do nàng chưa câu thông tốt với Trịnh vương. Nếu như nàng sớm nói với Trịnh vương, không phải nàng không tham dự vào việc tranh đấu, mà là nàng có ý định khác, thì kế hoạch lần này, Trịnh vương cũng sẽ không gạt nàng. Chuyện lần này, chính nàng cũng phải có một phần trách nhiệm, đây cũng là nguyên nhân nàng vẫn giữ vững trầm mặc, không nói một chữ với người ngoài.
Khi Ôn Uyển phục hồi tinh thần lại, thấy Hạ Dao vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, Ôn Uyển liền nổi lên lòng phòng bị với Hạ Dao, có phải nàng ta đã vượt quá giới hạn rồi không?
Hạ Dao không có cố kỵ Ôn Uyển đang suy nghĩ gì, tiếp tục nói “Quận chúa, có một việc, thuộc hạ hi vọng Quận chúa có thể thận trọng suy nghĩ lại.”
Ôn Uyển hỏi “Chuyện gì?”
Hạ Dao nhấn mạnh “Quận chúa, Hạ Ảnh, trừng phạt nặng là đúng, nhưng không nên vứt bỏ, Hạ Ảnh còn có công dụng đối với Quận chúa.”
Ôn Uyển nghi ngờ nhìn Hạ Dao “Thân phận của Hạ Ảnh là gì?” Nếu như chỉ là một nhân vật nho nhỏ không quan trọng, chỉ có công phu xuất chúng một chút, thì nàng cũng không lo sẽ tìm không được người thay thế.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển vừa hỏi đã hỏi ngay trọng điểm, xem ra không phải là Quận chúa ngu ngốc về chính trị, mà do người không quan tâm đến chính trị “Hạ Ảnh đối với Trịnh vương trung tâm như một, Quận chúa vĩnh viễn không thể thay đổi được điều này, nhưng nếu như sử dụng tốt, đối với Quận chúa mà nói, là chuyện vô cùng tiện lợi.” Chỉ cần không phải là chuyện nguy hại đến ích lợi của Trịnh vương, sau này phủ Quận chúa muốn dùng tin tức vẫn rất dễ dàng, điều khiến người ta lo lắng nhất không phải là không có người khả dụng, mà là tin tức không tinh thông.
Ôn Uyển cười như không cười “Sợ là không chỉ có như thế?” nghe Hạ Dao nói như thế, Ôn Uyển thật sự cảm thấy rất tò mò, võ công của Hạ Ảnh cao thì rất cao, nhưng tính tình… Ảnh vệ bình thường không phải đều giống như Võ Tinh sao? Tại sao nàng ta lại cứ đặc biệt như vậy?
Hạ Dao lắc đầu “Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, có điều địa vị tất nhiên không thấp là được.”
Ôn Uyển cũng lười vạch rõ với Hạ Dao, sau đó nàng cảm thấy rất hứng thú, hỏi ” vậy thân phận của ngươi là gì? Làm sao biết được tin tức bí mật như vậy?” Thân phận của Hạ Ảnh, không phải là Hạ Dao không biết, mà là không tiện nói với nàng.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển nổi lên lòng hiếu kỳ, khẽ mỉm cười “Quận chúa xác định muốn biết.”
Ôn Uyển thấy vẻ mặt Hạ Dao không có ý tốt, vội vàng tỏ vẻ không muốn biết. Hạ Dao há mồm chính là tranh vị, đoạt vị, lại suy tính tương lai cho nàng, biết được nhiều tin tức như vậy, vịt trí ở trong ảnh vệ của ông ngoại Hoàng đế tất nhiên không thấp.
Giọng nói của Hạ Dao vô cùng nhẹ nhàng: “Quận chúa, nếu như thuộc hạ suy đoán không tệ, mấy người trung thành đắc dụng nhất bên cạnh Trịnh vương, hẳn là do quý phi nương nương để lại cho Vương gia. Nếu không, bằng vào danh tiếng và thế lực Vương gia ngay lúc đó, sẽ không thể chiêu mộ được nhiều người như vậy.”
Ôn Uyển sợ ngây người, bà ngoại nàng đã qua đời hơn ba mươi năm, làm sao còn có thể dính đến bà ngoại của nàng “Nếu người quả thật lợi hại như thế, tại sao có thể xảy ra vấn đề kia?”
Giọng nói của Hạ Dao rất dễ nghe ” Cho dù là tổ chức nghiêm mật đi nữa, dưới sự an bài tỉ mỉ của đối thủ, cũng sẽ bị thâm nhập. Trịnh vương có thể nhiều lần trốn thoát khỏi ám sát như vậy, không thể bỏ qua công lao của Ảnh vệ, chuyện lần này, Ảnh vệ cũng sẽ điều tra.”
Ôn Uyển vẫn không tin: “Bà ngoại tính toán cho Trịnh vương như vậy, tại sao lại không tính toán cho mẹ Công chúa? Nếu không, mẹ Công chúa cũng sẽ không qua đời sớm như thế.” Ôn Uyển nghiêm trọng hoài nghi, nếu năng lực của Ảnh vệ mạnh như vậy, tại sao Hạ Ảnh lại không có đầu óc sâu xa, hay là Trịnh vương cố ý, hoặc chỉ huấn luyện kỹ năng, mà không luyện đầu óc.
Hạ Dao không có nói tiếp, nàng tin tưởng, nếu Quận chúa tinh tế suy nghĩ thì sẽ hiểu được.