Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 119: Q.6 - Chương 119: Ly biệt




Edit: Gà

Beta: Tiểu Tuyền

Tiếng đàn réo rắt âm vang, u nhã mà kỳ diệu vang lên, tiếp đó tiếng sáo trong trẻo mà bi thương cũng cất lên. Theo tiếng nhạc vang lên, một nữ tử mặc y phục màu trắng, búi kiểu tóc Bạch hồ mao vĩ (kiểu đuôi chuồn trắng) bước ra bắt đầu nhảy múa, vừa múa vừa theo điệu nhạc xướng lên một khúc ca ai oán đau thương: “Ta là một con yêu hồ tu luyện ngàn năm, ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc. Trong đêm dài thanh vắng người có thể nghe thấy tiếng ta khóc nỉ non, nơi ngọn đèn tàn lụi người sẽ nhìn thấy ta nhảy múa. Ta vẫn là yêu hồ đợi chờ ngàn năm, ngàn năm đợi chờ ngàn năm cô độc. Chốn hồng trần vạn dặm ai gieo xuống cổ ái tình, nơi biển người mênh mông ai uống phải độc tình ái, quay đầu lại, người xem, tay áo khẽ phất, tay áo khẽ phất, ái tình dẫu có là Sơn minh* cũng hóa thành hư ảo. . . . . .”

*Sơn minh: trong Sơn minh hải thệ – thề non hẹn biển

Tiếng nhạc trong trẻo mà bi thương; tiếng ca lưu luyến vấn vương, điệu múa dịu dàng kiều mị; vẻ cao quý uy nghiêm không thể xâm phạm cùng với vẻ bi thương phảng phất như xuyên qua ngàn năm đợi chờ trong u oán khổ đau, dung hợp cùng một chỗ, vừa mâu thuẫn phức tạp, lại vừa tạo nên một loại mĩ cảm lay động đến kì diệu.

Ôn Uyển vừa nhảy vừa nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của Bạch Thế Niên, cực kì đắc ý. Cái này là nàng đột nhiên tâm huyết dâng trào, không ngờ hiệu quả lại thần kỳ như vậy.

Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng đắc ý của Ôn Uyển, bất chấp tất cả mà đứng dậy, ôm lấy Ôn Uyển, trở về trong phòng. Ôn Uyển nổi cáu với Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên vẫn không buông xuống.

Bạch Thế Niên cẩn thận ôm Ôn Uyển thả ở trên giường, không hề kinh diễm vui mừng như Ôn Uyển nghĩ, ngược lại tức giận đùng đùng quát: “Không phải nàng nói mình có thể đang mang thai sao? Nếu thật sự có hài tử, nàng nhảy nhót lung tung như vậy, nhất định sẽ làm hài tử bị thương.”

Ôn Uyển chớp chớp mắt, cuối cùng dở khóc dở cười nói: “Chàng nói nhăng nói cuội gì đó. Ta chỉ vận động nhẹ thôi mà, có phải là vận động mạnh đâu. Dù có đang mang thai cũng không sao. Chàng thật là”. Ngất! Làm lãng phí cả một phen tâm huyết của nàng!

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nói không sao, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi lại lập tức hung hăng nói: “Sau này không được phép múa nữa, cho dù có muốn nhảy múa cũng chỉ được phép múa cho mình ta xem, rõ chưa?”

Ôn Uyển đắc ý cười: “Có phải là bị ta làm cho thần hồn điên đảo rồi không?”

Bạch Thế Niên không thể ra tay với thân thể nàng, chỉ có thể hung ác vò đầu nàng: “Đã sớm bị mê hoặc rồi. Vẫn là ta có hoả nhãn kim tinh. Sớm nhìn ra nàng là hồ ly tinh chuyển thế .”

Ôn Uyển dùng sức véo, đáng tiếc Bạch Thế Niên da thô thịt dày, không cảm thấy đau. Không giống như Ôn Uyển, bị ngứa bị đau một chút đã chịu không nổi. Chỉ có thể mắng: “Bại hoại. Chàng mới hồ ly tinh chuyển thế.”

Hai người ầm ĩ một hồi. Ôn Uyển cảm tính nói: “Bạch Thế Niên, đáp ứng ta. Nhất thế nhất song nhân, bạch thủ bất tương ly*.” (Cả đời chỉ có hai người, đến bạc đầu vẫn không xa rời)

*Bạch thủ bất tương ly: một câu thơ trong bài “Bạch đầu ngâm” của Trác Văn Quân

Bạch Thế Niên có chút cảm khái, nắm tay Ôn Uyển nói: ” Vợ, trước đây ta cảm thấy, “nhất thế nhất song nhân, bạch thủ bất tương ly”, là chuyện chỉ có ở trong tưởng tượng. Là thứ mà những đôi nam nữ si tình một mực theo đuổi, lại chẳng bao giờ có thể biến thành sự thật. Nhưng mà bây giờ, ta lại biết, ta thật sự không thể rời xa nàng. Vợ, chờ ta đánh bại quân Mãn Thanh. Chúng ta sẽ không chia lìa nữa. Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời. ”

Ôn Uyển nặng nề gật đầu một cái: “Được, ta chờ chàng trở về.” Ôn Uyển cảm thấy bản thân thật đáng thương. Tại sao vất vả lắm mới tìm được một nam nhân nguyện ý toàn tâm toàn ý sống với nàng cả đời, người đó lại phải đi? Hơn nữa, đi một chuyến là đi tận mười năm. Đời người có mấy lần mười năm a!

Trong lòng đã rõ, hai người tình ý triền triền miên miên. Lại bởi vì cố kỵ, mãi không thể vào chính đề. Khiến cho Bạch Thế Niên trán túa mồ hôi, Ôn Uyển ý xấu không đi giúp đỡ. Náo loạn một hồi.

Hai người không nỡ ngủ. Cứ thế nói chuyện đến nửa đêm. Nhưng Bạch Thế Niên lại lo lắng thân thể Ôn Uyển không chịu nổi: “Vợ, ngủ đi! Muộn rồi. Cho dù không ngủ được, thì nhắm mắt cũng được.”

Ôn Uyển lại dán sát vào người Bạch Thế Niên, lắc đầu nói: “Không ngủ, ta còn muốn nói chuyện thêm nữa. Chàng cũng không được ngủ, cùng thức với ta đến sáng.” Dù sao Bạch Thế Niên cũng đã nói, trước kia ba bốn ngày không chợp mắt là chuyện bình thường. Một buổi tối cuối cùng này, nàng không muốn ngủ. Muốn Bạch Thế Niên cùng với nàng nói chuyện. Bởi vì nàng không ngủ được.

Bạch Thế Niên ôn nhu nói: “Được, ta cùng thức với nàng.” Bạch Thế Niên câu được câu không nói chuyện, Ôn Uyển nghe nghe, lại chịu không nổi, ngủ thiếp đi. Bạch Thế Niên hôn Ôn Uyển một cái, cũng nhắm mắt ngủ.

Bạch Thế Niên bị tiếng người gõ mõ cầm canh làm cho tỉnh giấc. Mở mắt ra nhìn Ôn Uyển đang ngủ say, trong mắt có nồng đậm lưu luyến. Nhẹ nhàng dịch người, để cho Ôn Uyển dựa vào phía trong. Mặc quần áo tử tế. Muốn lúc này rời đi luôn. Đỡ phải để Ôn Uyển tiễn hắn xuất môn, trong lòng sẽ càng khó chịu hơn.

Hạ Dao đứng phía ngoài đợi, vừa nghe động tĩnh liền biết có người dậy. Nhưng nghe đi nghe lại, chỉ thấy động tĩnh của một người. Nhớ tới lúc trước Ôn Uyển đã nhắc nhở nàng, đừng để cho Bạch Thế Niên nửa đêm rời đi, không cho nàng đưa tiễn. Ôn Uyển chính là phòng bị Bạch Thế Niên lặng lẽ rời đi mà!

Bạch Thế Niên vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Hạ Dao đứng bên ngoài. Nghiêm mặt hỏi có phải Quận chúa vẫn còn đang ngủ hay không.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Hạ Dao cản Bạch Thế Niên lại, hung hăng giáo huấn một trận: “Nếu ngài cứ như vậy rời đi. Đến khi Quận chúa tỉnh dậy sẽ rất khó chịu. Cho dù việc tiễn biệt rất thống khổ, nhưng Quận chúa vẫn còn chịu đựng được. Nhưng nếu ngài không để cho người tiễn ngài một đoạn đường cuối cùng này, người nhất định sẽ không thể an tâm. Ngài là có ý tốt, nhưng ý tốt đôi khi lại làm hỏng việc.” Thấy Bạch Thế Niên có chút chần chờ, ngữ khí cũng dịu đi. Chung quy cũng là vì muốn tốt cho Quận chúa: “Ta biết ngài có ý tốt. Quận chúa lúc trước khi gả cho ngài, đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Cho nên ngài yên tâm đi, Quận chúa có thể chịu đựng được. Còn nếu ngài lặng lẽ rời đi như vậy, Quận chúa nhất định sẽ khó chịu trong một thời gian dài.”

Bạch Thế Niên bị giáo huấn đến mặt mũi xám tro, quay bước vào trong phòng. Chưa nói Hạ Dao sẽ không để hắn rời đi, nghĩ tới Ôn Uyển ngay cả lời nói tiễn biệt còn chưa nói với hắn, nếu hắn cứ như vậy rời đi, Ôn Uyển nhất định sẽ rất đau lòng.

Ôn Uyển giật mình một cái, mở mắt ra. Thấy bên giường không có ai, trong lòng run lên. Lớn tiếng kêu: “Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên.” Sẽ không, sẽ không cứ như vậy rời đi chứ!

Bạch Thế Niên đang ở gian ngoài, nghe thấy Ôn Uyển lớn tiếng gọi, vội cất bước vào phòng ngủ.

Ôn Uyển vừa nhìn thấy hắn, liền xông lên, nước mắt lưng tròng, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Ta cứ nghĩ chàng không nói tiếng nào mà đi! Chàng vừa đi đâu?” Dáng vẻ yếu ớt cùng bất lực không thể nói thành lời. Thấy vậy trong lòng Bạch Thế Niên cũng rất khó chịu.

“Ta vừa mới đi tịnh phòng. Bên ngoài lạnh lắm, quay lại trong giường đi.” Bạch Thế Niên nhìn thấy Ôn Uyển để chân trần, vội vàng đem nàng nhét lại trong chăn. Bản thân cũng cởi áo chui vào theo: “Đồ ngốc, ta chỉ là phải đi tịnh phòng một chút thôi. Ban đêm lạnh như vậy, ngộ nhỡ nàng bị cảm lạnh thì sao?” Bộ dáng như thế này, làm sao hắn có thể yên tâm được đây!

Trong lòng Ôn Uyển vô cùng rõ ràng. Nếu chỉ là đi tịnh phòng, cần gì phải mặc quần áo chỉnh tề như vậy. Rõ ràng là định một mình lén rời đi. Nhưng nghĩ tới hai người chỉ còn dư lại một chút thời gian ít ỏi như vậy, Ôn Uyển cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ lúc sắp chia tay mà ầm ĩ khiến cho cả hai không thoải mái.

Bị dọa một trận như vậy, Ôn Uyển sao dám ngủ nữa. May mà nàng đã dặn trước Hạ Dao, nếu không cứ như vậy đi, thế nào cũng khiến cho nàng tức chết. Vẫn là quấn quít lấy Bạch Thế Niên, hai người cùng nhau nói chuyện, nói một lúc thì nói đến hài tử. Bạch Thế Niên vuốt bụng Ôn Uyển: “Vợ, nếu như, vạn nhất, ta nói vạn nhất không phải là có thai, thì cũng đừng quá thất vọng.” Vẫn chưa có xác nhận chính xác. Bạch Thế Niên sợ mình không có ở bên cạnh, Ôn Uyển đến lúc đó thất vọng như vậy, mà ngay cả người an ủi cũng không có.

Ôn Uyển cười tủm tỉm nói: “Cho dù không mang thai, ta cũng nhất định phải có một đứa con của chính mình.”

Bạch Thế Niên mừng rỡ hỏi: “Ý nàng là, lúc đó nàng sẽ tới biên quan sao?” Lần này không mang thai, Ôn Uyển nhất định phải có một đứa con, như vậy tức là phải đến biên quan tìm hắn.

Ôn Uyển cười sờ bụng mình, nói: “Vậy còn phải xem bên trong đã có hay chưa? Nếu có rồi, thì không thể đi được. Còn nếu không có, ta sẽ cố gắng điều dưỡng thân thể, chờ đến mùa thu ta sẽ đi tìm chàng. Đến mùa xuân năm sau thì sẽ quay về. Cậu Hoàng đế có biết, cũng sẽ không ngăn cản ta. Dù sao cũng không thể để ta cả đời không có con, phải sống trong cô độc.”

Bạch Thế Niên ngẩn ra, vuốt bụng Ôn Uyển nói: “Ngàn vạn đừng mang thai, đừng mang thai.” Nếu không có, vậy mùa thu là có thể gặp lại Ôn Uyển. Còn muốn, không cho Ôn Uyển quay về. Ở biên quan hai vợ chồng có thể ở bên cạnh nhau mỗi ngày. Bạch Thế Niên hối hận, vạn phần hối hận. Thấy dáng vẻ vui mừng hết sức của Ôn Uyển, liền giận dữ gầm lên: “Sao nàng không nói sớm, nếu nàng nói sớm, sẽ không. . . . . .”

Ôn Uyển thấy vậy, cũng không tức giận, vẫn vui cười ha ha nói: “Chàng có biết, công dụng lớn nhất của bản Đông cung kia là gì không? Là có thể giúp tăng thêm xác suất mang thai. Hơn nữa thân thể ta được điều trị thích hợp. Ba mươi sáu kiểu thì chàng đã dùng ba mươi lăm kiểu, nếu không có thai, vậy thì phiền toái to rồi .”

Bạch Thế Niên lúc này phẫn nộ đến muốn gào lên: “Bình Ôn Uyển. . . . . .” Sao có thể như vậy, có cơ hội tốt như vậy mà lại không dùng. Cứ không muốn hai vợ chồng ở cùng một chỗ. Bạch Thế Niên cực kỳ tức giận, mà nhiều hơn là khó chịu đau lòng.

Ôn Uyển xoa xoa lỗ tai, không hề đem sự phẫn nộ của Bạch Thế Niên để ở trong lòng. Ngược lại, ngoáy ngoáy lỗ tai, rất là oán trách nói: “Ta là Ôn Uyển, không phải Bình Ôn Uyển. Lần sau đừng có gọi nhầm tên phu nhân của ngài nữa, ha. Còn nữa, không được gọi lớn như vậy. Không sợ dọa đến con của chàng sao?” Đã qua mười ngày rồi, cộng thêm cơ thể Ôn Uyển gần đây có đủ loại khác thường. Lần này là tám chín phần mười. Chỉ còn chờ thái y chẩn đoán xác nhận nữa thôi. Cũng bởi vì thái y còn chưa chẩn đoán, Ôn Uyển vẫn rất cẩn thận. Không có gì là tuyệt đối cả. Vạn nhất có gì xui xẻo, vẫn còn có chuẩn bị trước.

Bạch Thế Niên có chút thất bại, đương nhiên không vui nói: “Nàng không muốn ở cùng một chỗ với ta như vậy sao?” Trên mặt là vẻ u oán không nói thành lời, như thể hắn là người bị Ôn Uyển vứt bỏ. Thật ra, hắn vừa rồi chỉ là nhất thời lửa giận bốc lên thôi. Bình tĩnh lại, thì cảm thấy Ôn Uyển tuy nói như vậy, nhưng việc này rất không thực tế, rất khó thực hiện. Hoàng thượng sẽ không đồng ý. Thê nhi của các tướng lĩnh quan trọng đều phải lưu lại trong kinh thành làm con tin. Ôn Uyển có thể không làm con tin, nhưng thân phận của Ôn Uyển rất đặc thù. Nếu địch nhân biết được địa vị cùng năng lực của Ôn Uyển, quân Mãn Thanh sẽ dốc toàn lực bắt Ôn Uyển đi, nếu thành sự thật thì thế nào? Thì sẽ là ác mộng của hắn. Hắn tình nguyện hai người xa xôi cách trở, ít nhất biết Ôn Uyển ở kinh thành tuyệt đối an toàn, còn hơn để cho tình huống vạn nhất kia xảy ra.

Ôn Uyển xoa mặt hắn, như chim nhỏ mổ thóc hôn mấy cái: “Ngốc quá, sao ta lại không muốn ở cùng một chỗ với chàng? Ta còn muốn khóa chàng thật chặt ở bên người ta. Nhưng mà không thể, ta mới chỉ nói là có thể, cũng không nhất định có thể thành. Thân phận của ta ở trong triều rất đặc thù. Ta muốn đi biên quan, sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều thứ. Ta đi biên quan, có rất nhiều nhân tố không xác định. Vì suy nghĩ cho an toàn của ta, cậu Hoàng đế khó mà đồng ý cho ta đi biên quan. Hơn nữa, cứ cho là có thể đi được đi, nếu khiến cho chàng phân tâm, vạn nhất để cho kẻ xấu thực hiện được âm mưu chẳng hạn, đối với chàng mà nói, cũng là nguy hiểm. Còn nữa, ở đó bão cát như vậy, ta có thể sẽ không chịu nổi. Cho nên, chàng cũng đừng thất vọng. Phải nhớ, muốn ở cùng một chỗ thật lâu thật dài, chỉ có thể chờ đến khi chàng trở lại. Lão công, ta và hài tử, chờ chàng trở về. Sau này, cả nhà chúng ta sẽ không bao giờ tách rời nữa.” Ôn Uyển cũng không tự đại đến mức cho rằng ở biên quan cũng an toàn giống như ở đây. Kinh thành là địa bàn của nàng. Đi biên quan, không quen với cuộc sống ở đó, nếu có người biết được tầm quan trọng của nàng, ngộ nhỡ muốn đến giành người tài, như vậy, xui xẻo không chỉ có mình nàng. Thậm chí còn liên lụy tới vô số người. Bởi vì có nhiều cố kị như vậy, Ôn Uyển vẫn không hề nói ra. Hôm nay, nhân lúc vui miệng mới nói ra.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển nghĩ nhiều như vậy, lập tức ừ một tiếng: “Ừ, ta nhất định sẽ bình an trở về.” Ngàn nói vạn nói, nhất định phải bảo trọng thân mình. Bởi vì hắn là người đã có vợ con, không còn là nam nhân không hề có vướng bận như trước nữa.

Hai vợ chồng đang nói chuyện, Hạ Dao ở bên ngoài gọi một tiếng. Cũng đã đến lúc nên rời giường. Bạch Thế Niên đứng dậy, đang chuẩn bị mặc quần áo thì Ôn Uyển gọi lại.

Ôn Uyển bò dậy, khoác áo choàng. Bạch Thế Niên xoay người lại hôn Ôn Uyển một cái, cố ý cười nói đã đến lúc phải lên đường. Không có thời gian ân ái triền miên.

Ôn Uyển trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi đi tới trước ngăn tủ, mở ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một chiếc hòm. Bạch Thế Niên nhận ra cái hòm kia. Đó là món đồ mà hoàng thượng sai Cao Tần và Cao Sơn giao cho Ôn Uyển. Không nghĩ tới lại đặt ở trong ngăn tủ.

Bạch Thế Niên sợ Ôn Uyển không ôm nổi, vội đến đỡ lấy. Nhưng đến khi cầm lấy mới phát hiện, rất nhẹ. Ôn Uyển cười nói: “Đây là món đồ mà ta cầu xin cậu Hoàng đế cả buổi, còn phải dùng đến cả kế nghi binh, mới có thể mượn được. Mở ra đi, xem có thích hay không.”

Bạch Thế Niên vô cùng kinh ngạc. Hoàng thượng ban thưởng cho Ôn Uyển kỳ trân dị bảo, mắt cũng không buồn chớp một cái. Lúc này rốt cuộc là mượn cái gì, trân quý đến vậy, khiến cho Ôn Uyển hao hết tâm sức mới có thể mượn về dùng. Bạch Thế Niên trong lòng thầm nói rốt cuộc là kỳ trân dị bảo gì, đến khi mở ra, Bạch Thế Niên không khỏi chấn động thân mình, hai mắt mở to giống như chuông đồng, có chút không tin vào ánh mắt của mình.

Vội vàng đặt chiếc hòm lên lên bàn, cho hai tay vào trong hòm, nâng lên một món đồ. Có chút không tin hỏi : “Vợ, không phải ta hoa mắt chứ? Đây, đây là kim ty nhuyễn giáp?” Cái này hình như, giống như là kim ty nhuyễn giáp trong truyền thuyết. Nhưng ngàn lần, vạn lần lại đúng là như vậy!

Ôn Uyển cười đón lấy kim ty nhuyễn giáp trong tay Bạch Thế Niên, vui vẻ mở ra. Lại giúp Bạch Thế Niên mặc vào. Hài lòng gật đầu, ừm, rất vừa người (y phục này có tính co giãn, Bạch Thế Niên đương nhiên có thể mặc vừa ). “Đây là Kim Ti giáp, là ta cầu xin cậu Hoàng đế cho mượn. Nói cho chàng biết, trong hoàng cung chỉ có duy nhất một cái này. Vậy nên cậu Hoàng đế quý món đồ này như bảo bối. Chỉ cho mượn chứ không chịu ban thưởng cho ta. Cho nên, sau này khi chàng trở về, phải đem món đồ này trả lại cho cậu Hoàng đế. Chàng mặc nó lên người, tức là có thêm một phần bảo đảm. Mặc dù ta không tham gia chính sự, nhưng cũng biết lần này chàng quay trở lại biên quan, không chỉ bên ngoài phải đối phó cường địch, mà còn phải bên trong đối phó với kẻ lòng dạ gian ác. Có cái này, ta có thể yên tâm thêm một chút.” Cái gì mà quả phụ hay không quả phụ, đã sắp xuất chinh rồi, Ôn Uyển không muốn nói những lời nói không tốt lành kia.

Bạch Thế Niên vô cùng cảm động vuốt kim ty nhuyễn giáp trên người. Đối với người hành quân đánh giặc như bọn hắn, có một chiếc kim ty nhuyễn giáp trong người, tương đương với có thêm một phần bảo đảm, vào lúc mấu chốt còn tương đương với có thêm một cái mạng: “Vợ, có thể lấy được nàng, đó là phúc khí tu luyện ba đời của Bạch Thế Niên ta.”

Trong lòng Ôn Uyển đột nhiên tràn đầy lưu luyến. Mặc dù mới chỉ thành thân hơn ba tháng, nhưng hai người chung sống với nhau rất hòa hợp. Nàng không muốn làm quả phụ, cũng không muốn tái giá. Chỉ muốn sống cùng nam nhân này đến bạc đầu: “Ta nghĩ, món đồ này không được tùy tiện để cho người khác biết. Hiện tại ở đó nguy cơ trùng trùng. Thích Tuyền ngoài mặt sẽ không làm gì, nhưng nhất định sẽ ngấm ngầm hạ độc thủ với chàng.”

Bạch Thế Niên tuy biết lần này trở về là nguy cơ trùng trùng. Nhưng không muốn để cho Ôn Uyển lo lắng: “Ta đảm bảo, ta nhất định sẽ bình an trở lại. Ta còn muốn trở lại cùng nàng sống đến bạch đầu giai lão, làm sao có thể bỏ lại nàng một mình!” Hắn còn muốn về nhà dạy cho nhi tử trở thành một trang tuấn kiệt văn võ song toàn. Làm sao có thể bỏ được chứ?

Ôn Uyển cười gật đầu, lại từ trong chiếc ngăn nhỏ dưới hộp trang điểm lấy ra một cái điếu sức có khắc hình hổ. Nếu là người khác thì không sao, nhưng Bạch Thế Niên thân là tướng lĩnh trong quân đội, đối với vật hình hổ rất nhạy cảm, huống chi điếu sức hình hổ này lại chỉ có nửa cái.

Trong lúc hắn vẫn còn thấy khó hiểu, Ôn Uyển đã ngoảnh lại nói: “Bạch Thế Niên, ta không yên tâm, vì vậy đã cầu xin cậu Hoàng đế, cho chàng có thể điều động Kỵ binh Doanh. Vật này, chính là tín vật, chàng cầm nó đi gặp Đặng đại nhân của Kỵ binh Doanh, ông ấy sẽ nghe theo sự sai phái của chàng. Nhưng chàng phải nhớ kỹ, tín vật này chỉ có thể dùng một lần. Không đến lúc nguy cấp nhất, không được tùy tiện lãng phí, biết chưa?” Thấy Bạch Thế Niên trừng lớn hai mắt nhìn mình, Ôn Uyển trong mũi cay xè, giọng nói mang theo tiếng khóc thút thít: “Bạch Thế Niên, có quân quyền Kỵ binh Doanh trong tay, chỉ cần chàng cẩn thận một chút. Chịu đựng qua một hồi này. Lại đánh thắng một trận lớn, thuận lợi thượng vị, sẽ không còn ai hạ ám thủ với chàng nữa. Bạch Thế Niên, những gì ta có thể làm cho chàng, ta đều đã cố làm hết rồi. Chàng nhất định phải bảo trọng chính mình.”

Bạch Thế Niên ôm thật chặt lấy Ôn Uyển. Tuy Ôn Uyển ngoài mặt không thèm để ý, nhưng đã vì hắn chuẩn bị rất kỹ càng. Hộ vệ, nhuyễn giáp thiếp thân, binh quyền. Có Kỵ binh Doanh trong tay, hắn sẽ không còn phải e ngại độc thủ của Thích Tuyền nữa. Trong lòng Bạch Thế Niên vô cùng cảm động: “Ôn Uyển, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ bình an trở về. Nàng cùng hài tử hãy ở nhà chờ ta.”

Hạ Dao không nỡ thúc giục người trong phòng. Nhưng trời đã sáng rồi. Cũng sắp đến giờ xuất hành. Chỉ có thể làm người đáng ghét: “Tướng quân, Quận chúa, đã đến giờ.”

Ôn Uyển cố nén để bản thân không khóc, chỉ là nước mắt vẫn không kìm được rơi xuống. Nhưng rất nhanh, Ôn Uyển lau đi, nghẹn ngào nói: “Lão công, chàng phải cố gắng bảo trọng bản thân.”

“Ta biết rồi.” Bạch Thế Niên không dám chần chờ nữa, nếu cứ chần chờ nữa, hắn sẽ lại càng đau lòng. Mặc quần áo chỉnh tề, đeo mũ giúp, cất bước ra phía ngoài.

Ôn Uyển tiễn Bạch Thế Niên đến đại môn phủ tướng quân. Trước đại môn phủ tướng quân, đã tụ tập một nhóm binh sĩ, không dưới một trăm người.

Trước mặt nhiều người như vậy, Bạch Thế Niên không thể cùng Ôn Uyển lưu luyến không rời, nhi nữ tình trường. Sải bước về phía ngựa, quay đầu nhìn nàng một cái. Sau đó, quay đầu, kẹp chặt bụng ngựa, bước chân ngựa lộp cộp bước đi về phía xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.