Ôn Uyển cũng có thước, Chẳng qua thước đối với Ôn Uyển mà nói chỉ là
một đạo cụ, từ đầu đến bây giờ nàng không có dùng để đánh xuống ba đứa
trẻ. Không nghĩ tới tiên sinh đầu tiên là dùng tới thước rồi.
Ôn
Uyển thấy Minh Cẩn khóc tới đáng thương thì ngoài mặt buông tay xuống,
lau nước mắt cho Minh Cẩn. Sau đó kêu người đưa nước tới rửa khuôn mặt
mèo hoa, lấy thuốc băng chỗ tay sưng đỏ của hắn, lại vuốt vuốt sau đó
mang theo hắn quay lại lớp học.
Minh Cẩn cho là Ôn Uyển sẽ nói
cùng tiên sinh để hắn sau này không nên đánh người nữa , đâu có biết
rằng mẹ lại còn nói xin lỗi cùng với tên xấu xa này: “Con nhỏ không tốt
còn cần tiên sinh phải phí tâm hơn.”
Phương tiên sinh lắc đầu:
“Quận chúa yên tâm, lão hủ sẽ dốc lòng dạy .” Thật ra thì Phương Sĩ Đồng từ sự kiện này cũng nhìn ra được nguyên nhân là do tính tình, cũng
không phải là do Ôn Uyển nuông chiều từ bé. Nhận thấy quận chúa quả
nhiên giống như lời đồn, không can thiệp vào việc hắn dạy bọn nhỏ như
thế nào, như vậy rất tốt, không có người lớn che chở thì có thể mài giũa tính tình thật tốt.
Ôn Uyển biết do Minh Cẩn chưa từng bị quản
thúc qua, đột nhiên tới một người quản thúc, hắn nhất định không quen.
Ôn Uyển cũng không nuông chiều tật xấu này của hắn, nói xin lỗi cùng với tiên sinh xong, Ôn Uyển xoay người nhìn Minh Cẩn nói: “Đây là lần đầu,
Mẹ sẽ không truy cứu. Nếu lần sau không được sự cho phép của tiên sinh
mà bỏ lớp học thì không chỉ phạt viết một ngàn chữ to, mà ngày nghỉ một
tháng cũng bị hủy bỏ.”
Minh Cẩn cực kỳ ủy khuất.
Minh Duệ và Linh Đông nghe phản ứng rất nhanh: “Mẹ ( cô cô ). . . . . .” Bốn ngày
nghỉ của một tháng này mà bị hủy bỏ thì bọn họ không đồng ý nhé. Bởi vì
ngày nghỉ đã định xong rồi, mặc kệ là tiếp tục học tập hay là đi chơi
đều là thời gian do bản thân mình phân bố. Nhưng nếu hủy bỏ thì không
thể nào lựa chọn được, Minh Duệ và Linh Đông tất nhiên S không cho phép
chuyện như vậy xảy ra.
Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Ba người các con là một thể , đương nhiên là có phúc cùng hưởng rồi. Nếu sợ ngày nghỉ
hủy bỏ thì cần phải giám sát đệ đệ cho tốt, đừng có để cho hắn nghịch
ngợm gây sự, không nghe lời của tiên sinh.”
Hai người vội vàng đáp ứng. Sắc mặt của Minh Cẩn thoáng chốc liền suy sụp, cũng không dám có
tâm tư lặp lại nữa. Mẹ hắn nói một là một. Thử nghĩ xem không có ngày
nghỉ cũng tốt, nhưng một ngàn chữ to. Da đầu Minh Cẩn liền tê dại.
Phương Sĩ Đồng nghe xong vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nhìn thần sắc của Minh
Duệ cùng Linh Đông, thoáng chốc liền hiểu được. Xem ra. Phương thức giáo cục của Quận chúa quả thật là khác biệt, cũng đã thực hành tội liên đới rồi.
Sau đó Minh Cẩn phát hiện Phương tiên sinh dường như cố ý
nhằm vào hắn vậy, việc học bố trí rất nhiều, mắng cũng nhiều. Đáng tiếc
Mẹ không chỉ có không giúp hắn, còn để cho ca ca đốc thúc hắn. Minh Cẩn
hiện tại cảm thấy mình thật quá đáng thương, cuộc sống có thể xem như là nước sôi lửa bỏng.
Phương tiên sinh tới, Ôn Uyển dư ra không ít
thời gian, có thời gian liền vội vàng đem chuyện đồng ý làm y phục cho
Minh Cẩn gấp gáp chế tạo.
Hạ Dao nhìn ba bộ áo lót này thì nén
cười. Ôn Uyển may châm tuyến cũng không chỉnh tề, trước sau trái phải
không đối xứng, dài ngắn cũng không cân xứng. Y phục khó coi không chịu
được.
Ôn Uyển cũng không ngại mất mặt, buổi tối đem ba bộ y phục
chia cho ba hài tử. Minh Cẩn nhìn y phục quái dị khó như thế thì trong
lời nói biểu lộ ra vẻ không tin: “Mẹ, đây là người làm.” Ở trong suy
nghĩ của Minh Cẩn, mẹ hắn cái gì cũng làm được, hơn nữa cái gì cũng đều
làm rất tốt.
Ôn Uyển không trả lời: “Mau mặc vào để cho mẹ tới xem một chút xem có vừa người hay không? Nếu không vừa người thì mẹ sẽ sửa
lại lần nữa.” Ba hài tử đều mặc vào, mặc dù làm có hơi khó coi một chút
nhưng lại rất vừa người, cũng không có ngắn, chiều dài vừa khít.
Ôn Uyển vuốt cằm: “Ừ, lớn nhỏ vừa khéo. Làm cũng không phải đẹp mắt, nếu
các con ghét bỏ thì để lại đi, nếu đồng ý mặc thì liền mặc.!” Y phục làm rất xấu, nhưng lại dám lấy ra, mà không cần cất giấu.
Minh Cẩn
không có ý kiến. Nhớ tới lời ca ca khiển trách hắn, Minh Cẩn lập tức nói xin lỗi với Ôn Uyển: “Mẹ, cũng là chúng con không tốt. Mẹ bận rộn như
vậy còn phải làm y phục cho chúng con.”
Ôn Uyển cầm khăn lau khuôn mặt nhỏ nhắn cho Minh Cẩn một chút: “Y phục là mẹ làm cho con, nhưng
Minh Cẩn, sau này con cần phải nhớ kỹ không thể tùy tiện ganh đua so
sánh cùng với người khác, cũng giống như lần này, bởi vì con ganh đua so sánh nên mẹ phải làm xiêm y cho con, vậy con có biết là mẹ không biết
may xiêm y hay không?”
Hạ Dao xen vào nói: “Minh Cẩn, Quận chúa vì may xiêm y cho các cháu mà tay không biết bị đâm xuống bao nhiêu kim,
nhìn một chút xem trên tay có rất nhiều lỗ.”
Minh Cẩn áy náy nói: “Mẹ, con sai rồi. Con sẽ không như thế nữa.”
Ôn Uyển sờ sờ đầu Minh Cẩn: “Sau này, làm việc phải suy nghĩ kỹ càng. Đừng thấy người khác có, mình không có liền muốn, cũng phải nghĩ xem mình có cần hay không, có năng lực nhận được hay không, mà giao ra cùng nhận
được có ngang nhau hay không, lần này mẹ thỏa mãn con, nhưng những lần
sau thì không thế nữa.”
Minh Cẩn gật đầu.
Ôn Uyển đem Minh
Cẩn xấu hổ không dứt ôm vào trong ngực. Nhìn Linh Đông cùng Minh Duệ
nói: “Không chỉ có Minh Cẩn, các con cũng phải nhớ kỹ những lời này.”
Hai người gật đầu đáp ứng.
Mấy ngày kế tiếp, Minh Cẩn đều ngoan ngoãn, buổi sáng đàng hoàng nghe giảng bài, xế chiều chăm chỉ học tập cỡi ngựa bắn cung. Buổi tối chăm chú
luyện viết chữ to.
Lại đã tới một ngày nghỉ của bảy ngày. Ôn Uyển
gọi ba đứa bé đến: “Đoạn thời gian này biết các con rất cực khổ. Mẹ cho
các con một phần thưởng, ngày mai mang các con đi ra ngoài. Minh Cẩn,
phía ngoài có rất nhiều đồ ăn vặt , ngày mai con có thể ăn đủ rồi.”
Minh Cẩn hoan hô lên. Mấy ngày qua bởi vì chuyện mẹ đâm đầu ngón tay nên đã
bị ca ca mắng gần chết, hắn cũng chỉ có thể phục thấp mà thật tình học
tập, không dám để cho mẹ lo lắng nữa, cũng không dám chọc cho ca ca tức
giận. Không nghĩ tới lại đổi lấy một chuyện vui mừng như thế.
Khuôn mặt Linh Đông rất vui mừng. Hắn đến nay vẫn không có đi ra khỏi cửa,
chỉ có đi lại ở sâu trong trạch viện cho nên đối với việc lần này có thể ra ngoài rất chờ đợi.
Ôn Uyển thấy thần sắc này của bọn họ thì
quyết định trong lòng, sau này cũng để cho đứa nhỏ đi ra ngoài dạo nhiều hơn một chút. Còn có, cần phải tiếp xúc với người phía ngoài nhiều hơn, không thể làm một người cô đơn giống nàng được.
Minh Duệ nhìn Ôn
Uyển, có chút hồ nghi: “Mẹ, người muốn dẫn chúng con đi? Hay là Võ Tinh
dẫn chúng con đi?” Theo đó mà nói thì mẹ hắn có lẽ sẽ không yên tâm khi
để Võ Tinh dẫn ba bọn hắn đi ra ngoài.
Ôn Uyển cười một tiếng:
“Tất nhiên là Mẹ mang các con đi ra ngoài.” Lại nói. Nàng cũng đã lâu
rồi chưa buông lỏng, mấy năm này loay hoay giống như con quay vậy. Mỗi
ngày đều có công việc cùng chuyện của đứa nhỏ, là người không có thời
gian.
Ngày thứ hai, ba hài tử liền thu thập chỉnh tề. Linh Đông
mặc một chiếc cẩm bào màu trúc xanh, Minh Duệ mặc một thân cẩm bào màu
đen, Minh Cẩn lần này làm sao cũng không chịu mặc xiêm y giống như Minh
Duệ. Ôn Uyển cũng mặc kệ hắn mặc một thân cẩm mãng bào màu xanh ngọc.
Nhìn ba đứa bé kia thật khiến cho người ta xem như là bảo bối mà bao
bọc.
Chờ thời điểm ba đứa bé thấy Ôn Uyển thì toàn bộ đều ngẩn ra.
Ôn Uyển mặc một bộ cẩm bào màu tím nhạt, bên hông buộc lên một chiếc ngọc
bội, ngực cũng bó lại lộ ra một tư thái cao to, đầu tóc xanh dùng một
cây ngọc trâm tím cài lên mũ quan. Mặt như quan Ngọc, mày đen như mực,
môi hồng răng trắng. Ôn Uyển vì để giống với cảnh một tài tử phong lưu
mà cầm một cây quạt ngọc ở tay, bên hông buộc ngọc bội, túi thơm tương
xứng. Nhẹ nhàng cười một tiếng như một ngọc diện lang quân mê đảo hàng
vạn hàng nghìn thiếu nữ .
Minh Cẩn la to nhào về phía Ôn Uyển:
“Mẹ, người mặc như vậy thật là đẹp mắt.” Minh Cẩn quyết định, sau này
trưởng thành hắn cũng muốn nhìn đẹp giống như mẹ vậy, sau này Minh Cẩn
lớn lên cũng là một bộ dạng tài tử phong lưu ( Bạch Thế Niên lệ rơi đầy
mặt: nhi tử cứ như vậy mà bị làm cho sai lệch ).
Linh Đông ngu ngơ rồi, mặc dù lúc trước thời điểm thu đồ đệ hắn đã thấy Ôn Uyển mặc nam
trang, nhưng khi đó Ôn Uyển thanh nhã thong dong, rất có khí khái của sĩ tử, làm sao giống như bây giờ, bộ dạng của một mỹ nam tử .
Minh
Duệ xoay người lại đi tới, trực tiếp im lặng. Mặc dù hắn nghe qua trước
đó mẹ hắn đã từng nữ giả nam trang rồi, nhưng hiện tại là người lớn rồi, còn tưởng mình vẫn còn bé đâu! Được rồi, ông cậu hoàng đế đều tùy ý để
cho mẹ hồ nháo, cha lại không có ở đây nên không có người nào quản được
mẹ, hắn nên giữ trầm mặc mới là tốt nhất. Dù sao ham mê mặc dù có quái
dị một chút nhưng tóm lại cũng không phải không hợp thói thường, ừ,
không đúng, mẹ hắn làm việc rất có chừng mực.
Đến phố xá bên
ngoài, Ôn Uyển như một người đi đường xuống xe. Ôn Uyển mặc dù mặc nam
trang, nhưng Hạ Dao cùng Hạ Ảnh lại không mặc nam trang. Trang phục của
hai người khỏe khoắn, vạn nhất có việc gì phải động thủ thì cũng dễ
dàng. Trừ hai thiếp thân là Hạ Dao cùng với Hạ Ảnh thì bốn thị vệ Võ
Tinh cũng đi theo sát người, những người khác đều ở bên ngoài.
Trọng điểm đề phòng tất nhiên là ba hài tử. Chẳng qua ba hài tử đều rất biết
điều, theo sát bên người của Ôn Uyển. Ngày thường Minh Cẩn có lá gan lớn nhất nhưng lần trước đó nhận được dạy dỗ khắc sâu khiến cho hắn không
dám chạy loạn, lại không dám rời người đi nên cứ dán sát bên người Ôn
Uyển.
Ôn Uyển một đường đi tới, một đường giới thiệu cho ba đứa
nhỏ. Trước đây vốn bị nhốt ở bên trong không đi ra được, ngày hôm nay
Minh Cẩn coi như là chân chính kiến thức. Thấy đồ cần thì đều muốn mua.
Ôn Uyển lần đầu tiên thỏa mãn tất cả nguyện vọng của Minh Cẩn.
Minh Duệ thì lại khác. Lập tức đen mặt nói: “Không nhớ rõ lời của mình đã
nói hay sao? Trí nhớ không tốt như thế, có phải muốn trở về ghi nhớ thật lâu hay không?” Ghi nhớ lâu đoán chừng là lại bị đánh một trận rồi, tới lúc đó thảm nhất vẫn là Minh Cẩn.
Sau đó Minh Cẩn liền không mua loạn đồ nữa.
Đoàn người đang đi dạo , đột nhiên nhìn thấy người quen. Lúc Ôn Uyển đi ra,
đã dự liệu được có thể sẽ gặp phải người quen. Chẳng qua để cho Ôn Uyển
ngoài ý muốn chính là gặp phải Từ trọng Nhiên. Thật là. . . . . .
Từ trọng Nhiên nhìn một bộ dáng tài tử phong lưu của Ôn Uyển thì ngây
ngốc, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại. Hướng Ôn Uyển chắp tay thở dài: “Ôn gia, không nghĩ tới người có thời gian rảnh để đi dạo.”
Ôn
Uyển vì câu Ôn gia này mà như bị sét đánh trúng, có điều sắc mặt cũng
không biến hóa một chút nào, chỉ cười nói: “Mấy đứa bé nói buồn bực nên
ta liền mang theo bọn chúng đi ra ngoài dạo.” Ôn Uyển không có cái gì để nói với Từ Trọng Nhiên, nên hàn huyên hai câu liền mang theo ba đứa bé
rời đi.
Đi theo Từ Trọng Nhiên là một vị môn khách, thấy bên cạnh
Ôn Uyển có nhiều hộ vệ như vậy thì kỳ quái hỏi: “Hầu gia, đây là công tử nhà ai vậy? Nhìn cách ăn mặc này không phải có thân phận bình thường,
lại có trận thế lớn tới như vậy?” Nhìn sáu người hộ vệ bên cạnh đều có
thân thủ bất phàm, vương gia ra cửa cũng là trận thế như thế này thôi.
Mấy hoàng từ, tử thì không phải, bởi vì hắn đều biết. Đến tột cùng là
người nào, môn khách suy đoán là công tử gia ở trong mấy vương phủ.
Từ trọng Nhiên nhìn Ôn Uyển lôi kéo tay của con trai dần dần rời đi, cả
quá trình rời đi không có quay đầu lại. Từ Trọng Nhiên nhìn bóng lưng
của Ôn Uyển, tình cảnh này, đột nhiên trong lòng Từ Trọng Nhiên thật khó có thể tưởng tượng được nếu như Ôn Uyển gả cho hắn rồi, vậy hôm nay khi thấy tình cảnh như thế thì sẽ là cảm giác gì, ừ, Từ Trọng Nhiên thật
không dám nghĩ tới nữa.