Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 169: Q.7 - Chương 169: Mật chỉ




Edit: Hoa vô tử

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển tựa ở trên gối, sắc mặt âm trầm, cả buổi không nói chuyện. Bộ dáng này biểu lộ lúc này tâm tình của Ôn Uyển vô cùng không tốt.

Hạ Ảnh đi tới, thấy thần sắc Ôn Uyển âm trầm, thì có chút kinh ngạc: “Quận chúa, xảy ra chuyện gì?” Hạ Ảnh rất khó thấy bộ dáng này của Ôn Uyển, rõ ràng là bị tức giận không nhẹ.

Hạ Hương nhỏ giọng đem chuyện vừa rồi nói lại một lần. Hạ Ảnh cười khẽ nói: “Quận chúa, cái này có gì mà tức giận. Thái Tử phi là người nào, người bây giờ mới biết được sao?” Đó chính là một người cực kỳ tàn nhẫn. Đối với người khác hung ác, đối với chính mình cũng hung ác, đối với hài tử thì càng ác hơn. Nếu không, Linh Hạo sẽ chết ư? Chắn chắn sẽ không chết.

Ôn Uyển trầm thấp nói: “Trước kia ta cảm thấy, cảm thấy cô ta là bất đắc dĩ.” Hoàn cảnh bức bách một người phải thay đổi, cho nên mới phải trù tính, mới có thể đi tính toán, thầm nghĩ để cho bản thân mình còn sống, lại để cho mình sống tốt. Nhưng mà thật không nghĩ đến, lúc này vừa vặn hoàng đế có chuyện, thì đã làm cho Hải Như Vũ không thể chờ đợi được. Hải Như Vũ đã như vậy, những người khác thì không cần suy đoán rồi.

Hạ Ảnh cười nhạo nói: “Quận chúa, quả thật, có người phải tính toán mới có thể làm cho mình được sống tốt, sống sót thì không sai. Nhưng mà một người ngay cả nhi tử thân sinh của mình cũng có thể tính toán, còn có cái gì là nàng ta không thể bỏ qua đây? Quận chúa, người có thể không biết, Linh Hạo là bị nàng ta hại chết đấy. Cho nên ban đầu, Linh Đông vẫn tương đối may mắn. Ít nhất Quận chúa đối với hắn thật tâm.”

Ôn Uyển tay run lên: “Ngươi nói cái gì? Linh Hạo là Hải Như Vũ hại chết hay sao?”

Hạ Ảnh khinh thường nói: “Nhi tử của Quách thị chết, là do nàng ta làm đấy. Sau khi Quách thị biết rõ hung phạm, thì liền phải trả thù bất cứ giá nào, mà Linh Hạo thân thể vốn không tốt, lây bệnh đậu mùa tất nhiên là chạy không khỏi kiếp nạn này. Không phải nàng ta ra tay, nhưng mà bởi vì nàng ta mà chết. Nếu Linh Đông không phải một mực ở phủ Quận chúa. Có lẽ cũng sẽ không may gặp phải độc thủ của Quách thị rồi.” Nữ nhân một khi tuyệt tình tuyệt ý, vậy thì cái gì cũng có thể làm. Thử nghĩ xem năm đó Triệu Vương phi kiên quyết phản kháng đến cùng. Nữ nhân khi bắt đầu hung ác còn kinh khủng hơn nam nhân nhiều.

Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh.

Hạ Ảnh biết rõ ý tứ Ôn Uyển: “Quận chúa có nhớ việc Linh Nguyên cũng thiếu chút nữa gặp độc thủ không? Nhưng mà Linh Nguyên may mắn hơn, bị phát hiện không có lây bệnh này. Quận chúa, người để cho Linh Đông ở phủ Quận chúa thật ra là bảo vệ Linh Đông. Nhưng mà Hải Như Vũ lại không nghĩ như vậy. Hiện tại nàng ta chỉ biết những năm này bị Quận chúa áp chế rất ủy khuất, lại không nhìn tới Đông cung hôm nay nguy cơ trùng trùng.” Dù thế nào Quận chúa cũng không có khả năng mưu phản thượng vị. Đưa hài tử đi có hai chỗ tốt. Một là không có gánh nặng, một là để cho mọi người yên tâm Quận chúa sẽ không tạo phản ( tạo phản cũng không có người thượng vị). Cho dù Hoàng Thượng thật sự có chuyện. Thái tử thượng vị cũng phải khách khí đối với Quận chúa.

Ôn Uyển cười đến có chút đắng chát “Sợ không phải không biết, mà là…” Mà là trong lòng có tích tụ, bị ma che mắt.Ánh mắt Hải Như Vũ nhìn về phía Linh Đông có thất vọng còn có khó chịu.

Hạ Ảnh lạnh lùng nói “Thái tử phi lẫn lộn đầu đuôi rồi.” Nên đề phòng không phải Quận chúa, mà là Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử. Đáng tiếc Thái tử phi quá nóng lòng.

Ôn Uyển nhẹ nhàng thở dài: “Nam nhân cùng nữ nhân, rốt cuộc vẫn có khác nhau.” Thái tử phi này lại chỉ chú ý chuyện nội vụ, không đi chú ý đại cục. Nếu như Thái tử có cái gì không hay xảy ra. Thái Tử phi sẽ chỉ là thịt cá trên thớt người khác. Hơn nữa, cho dù Thái tử đăng cơ trở thành hoàng đế, nàng ta cũng chỉ là hoàng hậu, hoàng hậu cách thái hậu rất xa! Nàng ta cứ tự tin về sau Linh Nguyên có thể làm hoàng đế à. Cái này không đúng rồi.

Ôn Uyển nghi ngờ nói: “Ngươi nói xem, có phải là chúng ta nghĩ nhiều hay không? Hải Như Vũ không nên vào lúc sóng gió này mà cố ý kích thích ta a?”

Hạ Ảnh cười khẽ: “Cố ý, khẳng định không phải. Chỉ là có chút nhịn không được rồi. Cho nên đã hiện ra nguyên hình.” Hạ Ảnh cũng cho rằng Hải Như Vũ không có khả năng cố ý ở trước mặt Quận chúa biểu hiện như vậy. Dù sao Quận chúa nắm trong tay một khoản tiền tài lớn. Còn có bản lĩnh kinh thương này, cho dù Hoàng Thượng thực gặp chuyện không may, về sau Thái tử cũng còn cần đến Quận chúa.

Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh nói: “Ta chuẩn bị mang Linh Đông ở bên cạnh mình dạy bảo, ngươi cho rằng như thế nào?” Ôn Uyển vốn đang nghĩ không muốn Linh Đông tiếp xúc với những thứ này sớm như vậy. Nhưng mà lần này Linh Đông biểu hiện làm cho Ôn Uyển rất hài lòng. Linh Đông so với mong muốn của nàng còn tốt hơn rất nhiều. Trong lòng Ôn Uyển rất hài lòng, nhưng mà cũng lo lắng. Chính trị là thứ rất tàn khốc, Ôn Uyển không thể để cho Linh Đông quá trọng tình cảm. Cho nên, phải để cho hắn trực diện nhìn thấy sự thật máu chảy đầm đìa.

Hạ Ảnh trầm ngâm một lát rồi nói: “Quận chúa, ý kiến của ta là tạm thời không được. Phải xem biểu hiện của thái tử rồi nói.Thái tử dù sao cũng là phụ thân Linh Đông. Quận chúa, nếu như Linh Đông biết đến quá sớm, một khi không biết giữ lời, thì sẽ kiếm củi ba năm bị thiêu một giờ đấy.” Hoàng Thượng bủa lưới lớn như vậy, không thể bởi vì Linh Đông mà hỏng mất chuyện.

Ôn Uyển nghe xong vừa cười vừa nói: “Ta biết rồi. Cũng được, đợi qua một đoạn thời gian lại để cho hắn tiếp xúc những chuyện này a!”

Hạ Nhàn bưng tới một chén cháo táo đỏ, Ôn Uyển ăn xong mới hỏi Hạ Ảnh: “Ngươi đi ra ngoài cả buổi, bên kia nói cái gì rồi.” Hạ Ảnh đi theo bên người Hoàng đế có con đường liên hệ bí mật. Ôn Uyển chưa bao giờ hỏi nơi phát ra, chỉ hỏi tin tức.

Hạ Ảnh nhìn Hạ Nhàn trước mặt một cái. Hạ Nhàn vội bưng chén đi ra ngoài. Đợi trong phòng không có những người khác, Hạ Ảnh mới lên tiếng: “Quận chúa, rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến. Quận chúa phải chuẩn bị sẵn sàng.” Hạ Ảnh nói tin tức, là tin tức hoàng đế băng hà.

Ôn Uyển mấp máy miệng: “Ngươi xác định thật sự không xảy ra chuyện gì? Cậu hoàng đế nắm chắc có thể khống chế toàn cục như vậy. Vạn nhất gặp chuyện không may, đây không phải là đùa giỡn đâu đấy.” Ôn Uyển cảm thấy kế hoạch của hoàng đến thật sự là làm quá lớn.

Hạ Ảnh nhẹ nhàng cười cười: “Có Quận chúa ở đây, kinh thành sẽ không loạn.”

Ôn Uyển trừng mắt liếc Hạ Ảnh, nói thế là khẳng định mình sẽ không buông tay mặc kệ. Haizz, cậu hoàng đế luôn chiếm lợi từ nàng. Ôn Uyển tuy rất phiền muộn, nhưng mà ở thời điểm này thì không thể trốn tránh: “Đem hậu chiêu của cậu hoàng đế nói ra đi! Không được cất giấu nữa.”

Sau khi Hạ Ảnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Quận chúa, người xác định hiện tại muốn biết sao?” Hạ Ảnh sợ Ôn Uyển biết rõ mọi chuyện sẽ bỏ của chạy lấy người, vậy thì không xong rồi.

Ôn Uyển im lặng: “Ta muốn chạy còn đợi đến hiện tại sao? Ngươi thực cho rằng cậu hoàng đế không cho ta đi, ta thực sự đi không được hả?” Hiện tại thế lực nàng xây dựng hơn mười năm, không nói lợi hại cỡ nào. Nhưng mà bảo vệ một mình nàng rời khỏi kinh thành vẫn có thể làm được.

Hạ Ảnh nghe xong lời này, từ trong lòng ngực móc ra một đồ vât. Ôn Uyển nhìn xem vật kia là thánh chỉ minh hoàng, trong lòng phỉ nhổ Hoàng đế cùng Hạ Ảnh. Hạ Ảnh đem thánh chỉ đưa cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển mở thánh chỉ ra, lướt qua đọc nhanh như gió. Nhìn khóe miệng giật giật của nàng. Hạ Ảnh vạn phần khẩn tưởng khi nhìn thần sắc biến hóa của Ôn Uyển.

Sau khi Ôn Uyển xem xong lầm bầm: “Cậu hoàng đế thực sự tìm việc cho ta làm mà.” Sau đó ngẩng đầu lại thấy thần sắc của Hạ Ảnh, tức giận nói: “Vẻ mặt của ngươi là có ý gì? Hả?”

Hạ Ảnh ngượng ngùng.

Ôn Uyển tuy phiền muộn nhưng mà vẫn nói: “Ta đã sớm nói, để hưởng thụ tôn vinh chí cao vô thượng ( lại nói, Ôn Uyển thực không có cảm giác được vị trí của nàng chí cao vô thượng cỡ nào), tất nhiên phải trả giá một cái giá lớn mà người khác trả không được.” Ôn Uyển thường xuyên nói tại kỳ vị mưu kỳ chính, bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính( đại khái là ở địa vị nào thì toan tính việc ấy, không ở địa vị nào không toan tính việc gì). Một mặt muốn hưởng thụ không trả giá thì không phải tính tình Ôn Uyển. Lại nói, sau này còn liên quan đến an bình cả nhà bốn nhân khẩu bọn họ, vậy càng không thể quăng gánh đi.

Lúc này Hạ Ảnh khó khăn lắm mới yên lòng.

Ôn Uyển lại lo lắng: “Người cậu hoàng đế lưu lại có thể tin được không?” Đừng đến lúc đó người hoàng đế an bài lại phản bội mọi người, nàng cũng không tìm được người mà khóc đi.

Ôn Uyển cũng không phải lo lắng an nguy của mình, chỉ cần hài tử không ở bên người, Ôn Uyển không có gì phải sợ hãi. Mặc kệ ai thượng vị cũng không thể đầu tiên là đem nàng ra khai đao ( trừ phi là đầu óc bị gỉ sét). Nhưng mà Ôn Uyển lo lắng, một khi mất đi khống chế sẽ chọc cho phát nhiễu loạn lớn. Những người kia cũng thừa dịp loạn khởi sự, gặp nạn vẫn là dân chúng thấp cổ bé họng.

Hạ Ảnh gật đầu.

Gần đây tính tình Ôn Uyển cẩn thận, Hạ Ảnh lại cam đoan tin cậy, chuyện mà trong nội tâm không nắm chắc lại có quan hệ trọng đại, Ôn Uyển tất nhiên không có khả năng chỉ nghe lời Hạ Ảnh: “Ngươi đem ván cờ cậu hoàng đế bố trí, toàn bộ đều nói rõ ràng minh bạch cho ta.” Lúc trước hoàng đế triệu nàng, một mực đều nói những chuyện hậu cần này. Những bố trí này một chút dấu vết cũng không có tiết lộ cho nàng biết. Cái này lại làm cho Ôn Uyển vô cùng phiền muộn.

Hạ Ảnh tranh thủ thời gian giải thích nói: “Quận chúa, Hoàng Thượng chỉ lo lắng Quận chúa bị áp lực quá lớn.” Hoàng đế đã biết rõ tính tình Ôn Uyển là không nắm chắc không đi, đụng vào là rút lui, cần phải dụ dỗ bắt buộc mới được.

Ôn Uyển bĩu môi: “Thiệt là, một mực đều coi ta là trâu mà sai sử, hết lần này tới lần khác còn cảm thấy, cảm thấy ta không có làm hết sức. Cũng không biết muốn ta như thế nào mới coi là tận lực. Có phải nhất định phải làm ta mệt đến thổ huyết mới tính là tận lực hay không?” Nói đến điểm ấy, là Ôn Uyển bực tức bay đầy trời. Hoàng đế thật sự là so với Chu Bái Bì (Chu lột da) còn Chu Bái Bì hơn (Chu Bái Bì là một địa chủ ác bá dưới ngòi bút của tác giả nổi tiếng Cao Ngọc Bảo, Chu Bái Bì vì để đứa ở làm việc nhiều hơn một chút nên nửa đêm liền thức dậy học tiếng gà gáy, do ngày xưa không có đồng hồ tính giờ mà trong giấy bán thân của đứa ở viết, gà gáy phải thức dậy làm việc cho đến khi mặt trời lặn thì kết thúc công việc, nên Chu Bái Bì học tiếng gà gáy để bắt đứa ở làm việc nhiều hơn, ý của câu này là so với Chu Bái Bì hoàng đế còn bốc lột hơn.), đem nàng trở thành nam nhân làm việc thì cũng thôi, những không thể coi nàng là siêu nhân, một người chống đỡ mười người a! Thật sự làm cho nàng quá buồn bực mà.

Hạ Ảnh cúi đầu xuống, không để cho Ôn Uyển chứng kiến nét mặt của nàng.

Ôn Uyển nói thật đúng, hoàng đế cảm thấy Ôn Uyển quá thành thơi rồi. Phải biết hoàng đế là một người rất chăm chỉ, tuy từ khi đăng cơ không đến nổi khoa trương là lúc ngủ cũng xử lý công việc. Nhưng mà cũng rất chăm chỉ. Còn Ôn Uyển lại hoàn toàn không giống, một ngày bề bộn cả buổi, mỗi tháng nghỉ ngơi sáu ngày (hài tử nghỉ bốn ngày, nàng nghỉ thêm hai ngày), hàng năm phải nghỉ ngơi ba tháng. Như vậy tính ra, mỗi năm Ôn Uyển thời gian chính thức đặt ở trên chính sự chỉ có hơn một nửa. Cái này làm cho hoàng đế cần cù cho rằng, Ôn Uyển không tận tâm tận lực.

Ôn Uyển sau khi phát một trận bực tức liền nói: “Đem bố cục của cậu hoàng đế nói cho ta biết. Ta suy nghĩ một chút, sau khi trong lòng ta nắm chắc, ta lại để cho trong lòng bọn hắn có một đáy ngọn nguồn.” Chuyện trên thế giới này đều không chắc chắn 100%. Nếu như những người này biết rõ hoàng đế thật sự băng hà rồi, sau đó thái tử hoặc Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử cùng nhau liên kết lại, vậy thì Ôn Uyển sẽ gặp phiền toái lớn rồi. Dù có bảo trì trung lập, Ôn Uyển vẫn sẽ chịu đủ mệt nhọc. Chỉ có để bọn người bên dưới biết rõ hoàng đế vẫn khoẻ, đây chỉ là triển khai bố cục bắt những con chuột ẩn dấu ở sâu kia, mới khiến cho bọn họ khăng khăng một mực bán mạng cho nàng.

Sở dĩ Ôn Uyển lo lắng, cũng vì cho rằng mọi người đều có nhược điểm. Một loại gạo nuôi trăm loại người, có người cho dù cả nhà đi chết cũng giữ vững lòng trung thành. Nhưng mà cũng có người dùng gia đình mới là quan trọng, vì thê nhi già trẻ trong nhà, đến cuối cùng người ta cũng không dám liều. Bản thân Ôn Uyển còn không dám liều mạng cả nhà đều chết sạch để đi trung tâm đến cùng. Suy bụng ta ra bụng người, Ôn Uyển cũng không cho rằng điều này có gì không đúng. Chỉ có để cho bọn họ trong lòng biết rõ ngọn nguồn, biết rõ nên lấy hay bỏ, mới là an toàn nhất.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển kiên trì, tất nhiên cũng theo Ôn Uyển. Đem bố cục của hoàng đế từng cái nói cho Ôn Uyển biết. Ôn Uyển nghe xong, lấy bút, đem dây xích quan hệ này toàn bộ liệt ra. Sau đó mang đi thư phòng, tính toán ra thời gian. Thời điểm nào nên nói với ai, thời điểm nào không cần nói với người nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.