Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 221: Q.7 - Chương 221: Minh Cẩn phát sốt




Trạm dịch bị nổ, ánh lửa ngất trời, người của quan phủ nhất định là phải nhúng tay. Quan phụ mẫu địa phương biết là nghịch tặc gây án, lúc ấy bị dọa đến ngất đi.

Minh Duệ vẫn trông coi bên người Minh Cẩn, Minh Duệ lo lắng Minh Cẩn kinh sợ quá độ mà chịu không nổi. Sự thật cũng xác thực như Minh Duệ đã lo lắng, Minh Cẩn kinh sợ quá độ, buổi tối phát sốt cao. Ở trong mộng Minh Cẩn một mực kêu Ôn Uyển. Nắm tay Minh Duệ mà vẫn kêu : “Mẹ, Mẹ, người ở đâu? Mẹ. . . . . .”

Gọi đến mức ánh mắt Minh Duệ cũng ướt luôn. Minh Duệ không sợ làm phiền người khác nên ở bên tai Minh Cẩn nói chuyện. Nói chuyện rất nhiều rất nhiều chuyện vui vẻ trước kia khi ở nhà. Cũng không biết có phải những lời này có tác dụng trấn an Minh Cẩn hay không? Cuối cùng Minh Cẩn nắm tay Minh Duệ, đã không hoảng hốt gọi như vậy nữa.

Đại phu tới rất nhanh, họ mời đại phu tốt nhất. Đại phu bắt mạch cho Minh Cẩn xong lập tức viết đơn thuốc. Sau khi thuốc sắc xong, quá trình mớm thuốc vô cùng khó khăn.

Minh Duệ vẫn rất kiên nhẫn dụ dỗ Minh Cẩn trong hôn mê, từng miếng từng miếng mà đút, vẫn đút xong một chén thuốc. Sau khi đút thuốc xong, Hạ Dao mang tới một viên thuốc tròn, sau đó mở cho Minh Cẩn ăn hết. Minh Duệ không hỏi một tiếng đây là vật gì. Chỉ im lặng canh giữ ở bên cạnh Minh Cẩn.

Hạ Dao đi tới, đem áo khoác thật dày phủ thêm cho hắn: “Minh Duệ, con đi nghỉ ngơi một chút đi. Nơi này cô cô coi chừng là được rồi.” Nhìn thấy Minh Duệ tiều tụy không ít, Hạ Dao cũng rất đau lòng.

Minh Duệ lắc đầu: “Không, con muốn chờ đệ đệ tỉnh lại. Con đã hứa với mẹ nhất định phải mang theo đệ đệ bình an vô sự trở lại kinh thành.” Đệ đệ nhất định sẽ cùng hắn bình an về đến nhà .

Hạ Dao không nói gì, chỉ đi nấu cháo. Nấu xong sau đó bưng vào: “Ăn một chút gì đi. Nếu không con ngã xuống đến lúc đó ai tới chiếu cố Minh Cẩn? Con bây giờ là người Minh Cẩn dựa vào.”

Minh Duệ gật đầu. Mẹ không ở bên cạnh, hắn nhất định phải chiếu cố tốt đệ đệ. Minh Duệ cũng không từ chối. Nhận lấy chén cũng mặc kệ mùi vị như thế nào, từng miếng từng miếng mà ăn. Ăn xong thì đem chén đặt ở trên bàn: “Bọn họ nói lúc nào Minh Cẩn có thể tỉnh lại?”

Hạ Dao nhẹ giọng nói: “Trễ nhất sáng sớm ngày mai là có thể tỉnh lại. Con đừng lo lắng, Đại phu nói Minh Cẩn chỉ bị kinh sợ một chút. Thân thể Minh Cẩn căn cơ rất tốt, không có việc gì đâu.” Hạ Dao lo lắng trong lòng Minh Duệ có gánh nặng.

Nói thật, trong lòngMinh Duệ quả là có chút áy náy. Nhưng hắn cũng không hối hận, không hối hận không có nghe lời Hạ Dao và Võ Tinh để cho Minh Cẩn thấy tận mắt mặt tàn khốc này. Chỉ có trải qua tàn khốc mới có thể trưởng thành . Nếu quyết định một lần nữa. Hắn vẫn muốn làm như vậy.

Không đợi đến sáng ngày thứ hai, buổi tối hôm đó Minh Cẩn đã tỉnh lại. Vừa tỉnh lại đã nhìn thấy Minh Duệ gục ở đầu giường. Minh Cẩn khàn khàn tiếng kêu lên: “Ca, ca. . . . . .” Nhìn vẻ mặt ca ca mỏi mệt không chịu nổi, Minh Cẩn biết ca ca vẫn canh chừng ở bên cạnh mình. Trước kia lúc ngã bệnh, cũng là mẹ và ca ca chờ đợi ở bên cạnh hắn .

Minh Duệ nghe Minh Cẩn gọi hắn, lập tức mở mắt, vội vàng sờ trán Minh Cẩn. Minh Duệ thở ra một hơi. Sốt lui, sốt lui là tốt rồi. Mặc dù đại phu nói Minh Cẩn thể chất tốt, chỉ do nhất thời bị kinh sợ, uống thuốc là tốt rồi, nhưng thấy đệ đệ bị sốt cao không tỉnh. Minh Duệ cũng không thể an tâm. Hiện tại tỉnh rồi, sốt cũng lui, thật tốt quá.

Minh Duệ học bộ dạng Ôn Uyển: “Đệ, đệ muốn ăn cái gì huynh cho người làm cho đệ.” Trước kia Minh Cẩn ngã bệnh, mẹ đối với Minh Cẩn căn bản là muốn gì được đó. Muốn ăn cái gì làm cái đó. Minh Duệ cũng là học theo.

Minh Cẩn lắc đầu: “Ca, đệ nhớ mẹ.” lúc này Minh Cẩn đặc biệt đặc biệt nhớ mẹ. Nhớ quá, thật giống như mẫu thân ở bên người. Minh Cẩn nói tới đây giọng nói đã tắc nghẽn. Nước mắt ở trong hốc mắt rưng rưng, lại không rơi xuống.

Minh Duệ thấy Minh Cẩn mặc dù nói nhớ mẹ, nhưng là lần đầu không có rơi nước mắt. Trong lòng cảm thấy an ủi. Có chuyện lần này. Minh Cẩn rốt cục đã trưởng thành: “Chờ đệ khỏi. Chúng ta lại lên đường, nhiều nhất nửa tháng chúng ta đã có thể trở lại kinh thành. Đến lúc đó là có thể gặp Mẹ rồi.”

Minh Cẩn dạ một tiếng: “Đệ sẽ mau sớm khỏe. Ca, sau này chúng ta không rời xa mẹ nữa nhé.”

Minh Duệ ừ một tiếng.

Hạ Dao bưng cháo gạo trắng tới. Minh Cẩn toàn thân mềm nhũn, không có sức lực. Minh Duệ từng miếng từng miếng mà đút cho hắn. Minh Cẩn không có khẩu vị, nhưng để sớm về nhà, vẫn cắn răng ăn hết.

Minh Duệ thấy vậy ánh mắt chát chát. Chờ sau khi Hạ Dao bưng chén đi ra ngoài, Minh Duệ khẽ nói : “Minh Cẩn, không nên trách ca ca lòng dạ ác độc. Những thứ này là chúng ta phải đối mặt. Đối mặt chậm một ngày không bằng đối mặt sớm một ngày.” Thân phận bọn họ thì nhất định phải đối mặt chuyện như vậy. Bọn họ trốn tránh không được. Thay vì đến tương lai đối mặt, không bằng hiện tại làm cho Minh Cẩn biết thế đạo này tàn khốc. Chờ quen rồi thì sẽ không sợ.

Biện pháp Mẹ giáo dục là tốt, nhưng lại thiếu hụt một mặt tàn khốc. Minh Duệ biết mẹ cho là Minh Cẩn còn nhỏ, chờ lớn chút nữa mới rèn luyện. Minh Duệ lo lắng thì lo lắng, cơ hội như vậy ít lại càng ít, đến cuối cùng bài không đến.

Trước kia Minh Duệ lo lắng lại lo lắng, nhưng lại không có cơ hội gì để Minh Cẩn được tôi luyện. Hiện tại đụng phải cơ hội như vậy mới cho Minh Cẩn đối diện một mặt tàn khốc này. Chỉ có dưới loại tình huống tàn khốc này mới có thể chân chính lớn lên, mới có thể học cách bảo vệ mình. Cho nên hắn mới không để ý Hạ Dao phản đối, kiên trì cho Minh Cẩn đối diện.

Minh Duệ sợ Minh Cẩn bởi vì chuyện này mà đáy lòng lưu lại ám ảnh. Trong lòng Minh Duệ vẫn rất quan tâm người đệ đệ này. Không hy vọng bởi vì sự kiện này, khiến Minh Cẩn oán giận hắn.

Minh Cẩn lắc đầu, mặc dù sắc mặt vẫn còn có chút tái nhợt, nhưng không có hiển lộ ra hoảng sợ. Trở tay bắt tay Minh Duệ: “Ca, đệ biết huynh là tốt cho đệ. Ca, huynh yên tâm, đệ sẽ bảo vệ tốt mình. Đệ đã hứa với mẹ, sau này lớn lên còn phải bảo vệ mẹ. Ca, đệ chỉ là nhớ mẹ thôi. Trước kia đệ ngã bệnh, mẹ sẽ làm bánh ngọt đệ thích nhất, kể chuyện cho đệ nghe.”

Minh Duệ cười vuốt đầu Minh Cẩn: “Chờ về nhà, chúng ta sẽ nói mẹ làm cho đệ bánh ngọt thích ăn nhất. Đến lúc đó, cho đệ ăn đủ.”

Lần này ngã bệnh, Minh Cẩn không có như trước kia nữa, uống thuốc thì uống thuốc. Cần phải ngàn dụ vạn khuyên mới nguyện ý uống. Lần này thuốc bưng tới , một ngụm là uống cạn. Nửa phần đắng cũng không kêu. Cho ăn cái gì thì ăn cái đó, chỉ cần có thể nhanh chóng khôi phục thân thể , hắn đều làm theo không sai.

Hạ Dao nhìn Minh Cẩn như vậy, trong lòng chua xót không dứt: “Nếu Quận chúa nhìn thấy Minh Cẩn thế này, trong lòng không biết khổ sở nhiều thế nào.” Hạ Dao biết Minh Duệ làm như vậy là đúng, thật sự vì tốt cho Minh Cẩn. Nhưng từ trên mặt cảm tình mà nói, Hạ Dao cảm thấy Minh Duệ có chút lãnh khốc. Dù sao đây cũng là đệ đệ ruột của hắn, tại sao có thể lãnh khốc như thế chứ? Minh Cẩn vẫn là một hài tử không có kinh nghiệm mưa gió. Vạn nhất thật bị sợ đến ngu thì làm sao bây giờ? Loại chuyện này vẫn phải dần dần tiến hành dần mới thỏa đáng.

Võ Tinh biết tâm sự của Hạ Dao: “Minh Duệ trừ đối với Minh Cẩn ở phương diện học tập rất nghiêm khắc ra, những chỗ khác rất nhân nhượng Minh Cẩn. Đối với Minh Cẩn thương yêu không thua kém với Quận chúa. Sau này trăm triệu không nên có ý nghĩ như vậy.” Quận chúa sở dĩ bỏ mặc Minh Duệ quản Minh Cẩn, là bởi vì nàng biết Minh Duệ vì tốt cho Minh Cẩn.

Hạ Dao cười khổ: “Ta biết Minh Duệ vì tốt cho Minh Cẩn. Nhưng thật đến lúc này lại không đành lòng.” Nàng làm sao không biết càng sớm để cho Minh Cẩn tiếp nhận những thứ này, đối với Minh Cẩn sẽ tốt hơn. Chẳng qua vẫn không đành lòng để cho Minh Cẩn còn nhỏ tuổi đã tiếp nhận những thứ tàn khốc này.

Võ Tinh cũng bất đắc dĩ: “May là người sư phụ như nàng ở phương diện võ nghệ vẫn yêu cầu nghiêm khắc. Bằng không, ta cũng muốn đề nghị Quận chúa thay đổi người rồi.”

Minh Cẩn nhìn ánh mắt Minh Duệ sưng đỏ: “Ca, huynh đi nghỉ đi, nếu huynh không yên lòng, hãy để cho Hạ Dao cô cô hoặc là dượng ở cạnh đệ. Huynh đã một ngày không ngủ rồi.”

Minh Duệ ở bên cạnh cười nói: “Để cho cô cô và dượng ở cạnh đệ, đệ sẽ rất nhàm chán . Còn không bằng huynh giúp đệ. Nói cho huynh nghe một chút, đệ muốn nghe chuyện gì, ca ca kể chuyện cho đệ nghe.” Minh Duệ không phải là không biết dỗ người, chẳng qua hắn huynh trưởng thay cha, đối với Minh Cẩn rất nghiêm khắc. Rất hiếm lúc dễ nói chuyện như vậy.

Minh Cẩn nghe xong cười quái dị nói: “Ca, đệ muốn nghe truyện Trư Bát Giới cõng vợ.” Thấy Minh Duệ muốn mở miệng kể chuyện: “Ca, huynh cũng lên đây đi, giường này rất lớn!” Hai huynh đệ vẫn luôn ngủ chung giường, Minh Duệ cũng lập tức cởi quần áo ra, để cho Hạ Dao lấy một bộ đệm chăn tới đây. Hắn ở bên cạnh Minh Cẩn, kể cho Minh Cẩn chuyện Trư Bát Giới cõng vợ. Minh Duệ kể chuyện khá cứng nhắt, vốn là một câu chuyện rất khôi hài, bị hắn kể thành một chút thú vị cũng không có.

Minh Duệ thấy Minh Cẩn ngủ thiếp đi, lập tức cũng híp mắt. Nằm ngủ một lúc. Minh Cẩn nghe tiếng hít thở của Minh Duệ đều đều mới mở mắt, nhìn Minh Duệ ngủ say rồi cười.

Võ Tinh nhìn Hạ Dao nói: “Nàng thấy sao, hai huynh đệ không có ngăn cách, sau này đừng quan tâm mù quáng nữa.” Hai huynh đệ từ khi ra đời vẫn ở cùng nhau, tình cảm tốt như vậy, làm sao sẽ bởi vì sự kiện này mà sinh ra ngăn cách được.

Hạ Dao gật đầu: “Quận chúa nói, để cho hai huynh đệ cùng ăn cùng ngủ ở chung một chỗ, có thể so với huynh đệ bình thường thân thiết hơn. Mặc dù Quận chúa ngụy biện rất nhiều, nhưng kết quả luôn là chính xác.” tình cảm cảu Minh Duệ và Minh Cẩn so với những huynh đệ ruột thịt gia tộc khác sâu sắc hơn rất nhiều.

Võ Tinh cũng không khỏi không khen ngợi, Quận Chúa thật sự là dốc lòng dạy hài tử.

Minh Cẩn sốt lui, ý Hạ Dao nên nghỉ ngơi thêm một ngày nữa. Minh Cẩn không muốn, đại phu đi theo cũng nói chỉ cần không cấp tốc đi về phía trước cũng không có bao nhiêu vấn đề.

Minh Duệ lại không đồng ý, kiên trì muốn Minh Cẩn nghỉ ngơi thêm một ngày. Để cho Minh Cẩn nuôi dưỡng thân thể cho tốt. Kế tiếp đường đi còn rất dài. Nếu không dưỡng tốt thân thể, nửa đường bị bệnh nữa sẽ không tốt.

Minh Duệ chờ Minh Cẩn khoẻ lại, mới có thời gian xử lý những chuyện khác. Lúc trước đi theo bao gồm có bốn mươi hai người kể cả người Thuyền Hành, hiện tại chỉ có ba mươi. Hao tổn mười hai người, trong mười người, đã chết năm, chết đều là người theo thuyền tới, bảy người khác bị thương các cấp độ không giống nhau.

Minh Duệ hướng về phía Trang Ngưu Nhi nói: “Tiền không là vấn đề, nhất định phải trấn an tốt những người nhà của những người này.” Năm người này vốn định cùng hắn chạy lấy công danh, không ngờ bây giờ lại như vậy.

Mặc dù Trang Ngưu Nhi khổ sở, nhưng ở trước mặt Minh Duệ không có biểu lộ ra quá nhiều đau thương: “Đại thiếu gia yên tâm, ta sẽ an trí thỏa đáng.”

Minh Duệ gật đầu, lại cùng Trang Ngưu nói một hồi lâu. Để cho hắn an trí những chuyện này trước. Xử lý thỏa đáng rồi đến kinh thành tìm mình.

Trang Ngưu Nhi trong lòng vẫn vui mừng. Đây ý là đại công tử nguyện ý thu nhận hắn. Mặc dù nói Đại công tử chỉ có tám tuổi, nhưng là khí độ quyết đoán này, tiền đồ vô lượng. Đáng giá đầu nhập vào.

Minh Duệ không muốn để cho Minh Cẩn giằng co, thân thể Minh Cẩn suy yếu, hơn nữa cỡi ngựa thật sự chịu không nổi: “Cô cô, hay là dùng xe ngựa ! Chúng ta không cỡi ngựa nữa.”

Không cần Minh Duệ nói, Hạ Dao đã chuẩn bị xong. Hai huynh đệ đã sớm biết những thứ xe ngựa này không có một chiếc nào thoải mái như trong nhà. Cho nên nói, ra bên ngoài mới biết được mọi thứ trong nhà đều tốt. Ra ngoài là muôn vàn khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.