Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 59: Q.7 - Chương 59: Minh Duệ bám mẹ




Edit: Khánh Ly

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển nói Hạ Dao liền tin tưởng. Tuy nhiên buông xuống được chuyện này, Hạ Dao lại bất mãn Ôn Uyển rảnh rỗi quá quan tâm chuyện của Mộng Lan: “Quận chúa, người làm sao lại đi quan tâm quản chuyện của bọn họ khi nào thì đính hôn thành thân làm gì kia chứ? Thích làm sao thì làm cũng không liên quan đến người.”

Chỉ thiếu chút nữa là nói Ôn Uyển ăn no rỗi việc, xen vào việc của người khác.

Ôn Uyển cũng lười tranh luận cùng với Hạ Dao: “Đơn giản chỉ là một câu chuyện. Nếu không có việc gì thì đương nhiên rất tốt rồi. Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì những lời này có lẽ có thể tránh được phiền phức. Đừng nói trong lòng ta mềm, ta nói những lời này cũng không bị tổn thất cái gì. Vạn nhất thật có vấn đề thì chuyện này lại liên quan đến cả đời Mộng Lan. Đứa bé kia cũng coi như ta nhìn nó lớn lên từ nhỏ, thật không muốn nó bị hại.”

Thời đại này thật rất hãm hại người, cô nương đính hôn rồi nếu bị hủy hôn thì sau này không thể tìm được hôn sự tốt. Cả đời liền bị hủy.

Hạ Dao hừ lạnh: “Bị hại cũng là cha mẹ nàng hại nàng, lại không liên quan đến Quận chúa.”

Ôn Uyển bất đắc dĩ nói: “Coi như là ta tích đức.”

Đã nói đến mức này, Hạ Dao cũng không thể nói thêm cái gì nữa.

Ôn Uyển cùng Hạ Dao nói chuyện xong liền bận rộn không ngừng. Mấy tháng nay vẫn luôn ở điền trang, mọi chuyện trên đầu đều bị bỏ lại mấy tháng rồi, nhưng hai năm qua ngân hàng khuếch trương rất nhanh nên chuyện phải làm cũng rất nhiều. Tuy nhiên nghĩ tới không bao lâu nữa nguyện vọng của nàng sẽ thành hiện thực, trong lòng Ôn Uyển vẫn rất sảng khoái, bận rộn cũng vui sướng.

Sau khi Ôn Uyển hết bận liền đi nhìn ba hài tử. Nghe thấy Minh Duệ và Minh Cẩn đang cãi nhau. Minh Cẩn bất mãn nói: “Ca ca, ca có nghe thấy lời đệ nói hay không vậy hả? Ca, đệ muốn chúng ta chuyển ra ngoài ở. Sau này không ngủ cũng với mẹ nữa. Ca, chúng ta đã sáu tuổi rồi, vậy mà vẫn ngủ cùng với Mẹ, Linh Đông biết được vẫn chê cười chúng ta kìa. Nói rằng lớn như vậy mà vẫn ngủ cùng với Mẹ, thật mất mặt.”

Minh Cẩn thật sự nghĩ không ra, vì sao ca ca bé không muốn chuyển ra ngoài, vẫn muốn ngủ cùng Mẹ vậy! Nói ca bénhát gan, thì thật vớ vẩn. Ca ca bé giết người cũng dám giết, còn sợ ngủ một mình sao? Lại không phải sợ tối, vậy thì là cái gì? Minh Cẩn nghĩ tới vỡ đầu cũng không nghĩ ra được.

Minh Duệ chậm rãi nói: “Ngu hết biết, hắn chính là hâm mộ ghen tỵ với chúng ta. Đệ dễ dàng trúng kế như vậy, thật là hết cách mà. Muốn chuyển ra thì một mình đệ chuyển ra đi. Dù sao thì ta cũng không chuyển ra.”

Mặc dù nói hiện tại bọn họ đã sáu tuổi. Nhưng kỳ thật vẫn còn chưa mãn năm tuổi. Làm gì mà đã hò hét muốn chuyển ra kia chứ? Ngủ cùng Mẹ thật tốt. Trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy Mẹ. Sau khi mở mắt có thể nhìn thấy Mẹ. Hơn nữa mỗi ngày đều được nghe chuyện cổ tích, còn có thể nghe được Mẹ hát ru cho ngủ. Nhiều chuyện hạnh phúc như vậy, tiểu tử thúi này đang ở trong phúc mà không biết hưởng. Không biết rằng Linh Đông đang ghen tỵ với bọn họ, cho nên mới đến khích bác ly gián!

Minh Cẩn buồn bực: “Ca ca, ca không phải luôn nói muốn làm nam tử hán đại trượng phu hay sao? Vậy tại sao vẫn còn muốn ngủ với mẹ vậy hả? Ca nhìn biểu ca Linh Đông chỉ ngủ một mình kìa. Chúng ta cũng chuyển ra đi, không ngủ cùng mẹ nữa. Ca. Ca đồng ý với đệ được không?”

Minh Duệ buông cây gậy trong tay: “Cái này thì liên quan gì đến làm nam tử hán đại trượng phu. Nếu như đệ muốn chuyển ra không muốn ngủ cùng mẹ. Vậy đệ chuyển ra thì được rồi, ta không ngăn cản đệ.”

Nói xong liền lấy khăn lau mồ hôi đầy đầu.

Minh Cẩn đau khổ méo mặt. Biết rất rõ ràng bé sợ tối, muốn cùng hắn chuyển ra. Sau đó ở cùng một phòng. Nếu ca không chuyển ra, bé cũng không đi được á!

Ôn Uyển hé miệng cười một một tiếng, cũng không tiến vào. Để cho hai huynh đệ bọn họ tiếp tục tranh chấp. Hạ Dao cũng nở nụ cười: “Quận chúa, nói đến Duệ Ca Nhi thật không tệ. Mọi thứ không có cái gì là không tốt, nhưng đặc biệt chính là bám Quận chúa.”

Nếu như nói hài tử đã được sáu tuổi rồi, theo tự nhiên phải về phòng mình ngủ. Ngay cả Minh Cẩn cũng đã nói với Ôn Uyển mấy lần rồi, Ôn Uyển cũng cảm thấy không sao cả. Nàng để cho hài tử tự do làm theo ý mình. Không muốn ngủ cũng với nàng thì chuyển ra thôi, ngủ ở phòng bên cạnh cũng được, nhưng nếu khác viện thì Ôn Uyển tạm thời không đáp ứng. Tuy nhiên viện của nàng cũng khá lớn, có năm gian thượng phòng, muốn một mình một gian cũng không có vẫn đề gì.

Ôn Uyển đã phân phó cho hạ nhân đi thu dọn phòng ở, nhưng mà Minh Duệ lại nói bé không muốn chuyển. Nói muốn để qua năm, đến bảy tuổi chuyển ra cũng không muộn. Thấy Ôn Uyển muốn để bé chuyển ra thì rất tức giận. Đây là lần đầu tiên Ôn Uyển nhìn thấy Minh Duệ tức giận. Cái bộ dáng tức giận kia, khiến cho Ôn Uyển và Hạ Dao nhìn thấy liền cười to.

Minh Cẩn vì không muốn bị Linh Đông giễu cợt nên vẫn muốn chuyển ra. Nhưng Minh Duệ lại không đáp ứng, Minh Cẩn rất phiền não. Minh Duệ cũng không phải sợ tối như bé, mà Minh Cẩn có thói quen làm gì cũng có hai huynh đệ. Bây giờ chỉ có một mình bé chuyển ra ở một phòng bé cảm thấy rất vắng vẻ, rất cô đơn cũng rất đáng thương. Cho dù Ôn Uyển sẽ để nha hoàn thiếp thân theo bé, sẽ để cho nha hoàn gác đêm trong phòng bé thì bé cũng không muốn như vậy. Cho nên hai huynh đệ dây dưa vấn đề này từ thôn trang đến kinh thành vẫn không đứt ra được.

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hài tử đã lớn cũng nên chuyển ra. Đi quét dọn lại gian nhĩ phòng, để cho hài tử vào đó ở. Chờ chúng nó quen rồi thì lúc đó mới đến sương phòng cũng được.”

Ở đây hài tử ba tuổi đã học vỡ lòng. Hai hài tử nhà nàng đã được năm tuổi còn ngủ cùng mẹ. Sợ rằng nếu bị lan truyền ra ngoài thì khi hài tử ra ngoài sẽ bị mọi người chê cười. Nhưng nếu hiện tại để hài tử chuyển ra. Chắc chắn Minh Duệ sẽ không muốn. Dứt khoát liền chọn cách khác để điều hòa thì cũng chỉ có thể cho bọn nó ở tại trong phòng. Dù sao ở phòng sát vách. Có động tĩnh gì cũng có thể biết được ngay.

Dĩ nhiên, Ôn Uyển muốn bọn nó ở nhĩ phòng thì cũng phải thương lượng với Minh Duệ trước một câu. Chỉ sợ đến lúc Minh Duệ biết được sẽ buồn bực.

Quả nhiên Minh Duệ không đồng ý.

Ôn Uyển cười kéo Minh Duệ vào trong lòng nói: “Hài tử ngốc, huynh đệ các con vẫn ngủ nhĩ phòng ở trong phòng. Con vừa gọi mẹ sẽ nghe thấy ngay, có gì khác nhau đâu. Mẹ cũng chỉ muốn cho các con quen với hoàn cảnh không muốn sang năm khi các con chuyển đến viện riêng thì thấy không quen. Minh Duệ, Minh Cẩn nói đúng, các con đã là hài tử sáu tuổi rồi mà còn ở cùng một chỗ với mẹ, nếu bị lan truyền ra ngoài sẽ bị người khác chê cười.”

Minh Duệ buồn buồn nói: “Mẹ, con mới không sợ người khác chê cười. Muốn chê cười thì cứ để người ta chê cười đi. Cũng không thiếu miếng thịt nào, Mẹ, sang năm hãy chuyển ra.”

Ôn Uyển yêu thương nói: “Hài tử ngốc, sau này con còn muốn nhập ngũ, mấy năm tiếp theo sẽ khó có thể gặp được mẹ nữa. Như vậy đương nhiên là phải thích ứng có đúng hay không?”

Minh Duệ không lên tiếng, ở trong ngực ôm thắt lưng của Ôn Uyển. Nhỏ giọng nói: “Mẹ, chờ sang năm hãy tính đến chuyện này được không?”

Ôn Uyển ôm Minh Duệ, khó có dịp hài tử này ở trước mặt người khác còn làm nũng với nàng: “Chim non trưởng thành phải rời tổ là chuyện đương nhiên. Con và đệ đệ cũng đã lớn, sẽ phải làm việc như người lớn. Minh Duệ, cũng không phải là đi đâu xa, chỉ là ở nhĩ phòng thôi. Minh Duệ, mẹ vẫn đang chờ huynh đệ các con trưởng thành để báo hiếu mẹ thật tốt đấy! Đến lúc đó Mẹ cái gì cũng không phải lo lắng, ngày ngày ăn uống vui chơi thật thoải mái.”

Minh Duệ cũng biết tính tình Ôn Uyển, nói lời này có nghĩa là đã quyết định rồi. Bé cũng không nói thêm cái gì, tuy nhiên chờ đến lúc luyện võ, phải hung hăng cho Minh Cẩn một trận. Nếu không phải hai năm qua nó cứ lẩm bà lẩm bẩm, thì làm sao mẹ lại nói bọn họ chuyển ra kia chứ. Dù sao thì cũng để thêm một năm nữa chuyển ra cũng không muộn. Đáng thương Minh Cẩn lại bị đánh cho toàn thân chỗ nào cũng bị bầm tím một mảng.

Ôn Uyển bôi thuốc cho Minh Cẩn, cũng không nói Minh Duệ, chỉ bảo Minh Cẩn phải luyện võ thật tốt, sau này sẽ không bị ca ca đánh nữa.

Minh Cẩn cũng thật bi thảm, ca ca chính là yêu nghiệt mà, bé có gắn thêm chân ngựa cũng đuổi không kịp à. Minh Cẩn nước mắt như mưa nói: “Mẹ, con đánh không lại ca ca. Nếu như cả đời đều đánh không lại, có phải sẽ bị khi dễ cả đời hay không?”

Ôn Uyển im lặng không nói.

Minh Cẩn nghĩ đến đây liền muốn khóc. Không thể nào, vậy chẳng phải bé sẽ bị áp bách cả đời sao? Không được, không được đâu á, không thể luôn bị đánh được: “Mẹ, người phải nghĩ cách dùm con.”

Dù sao cũng phải tìm được nhược điểm của ca ca, không thể để bản thân bị áp bức cả đời được.

Ôn Uyển lắc đầu cười: “Mẹ thực sự không có biện pháp. Tuy nhiên con có thể viết thư hỏi phụ thân, xem người có biện pháp hay không?”

Minh Cẩn bẹp miệng, phụ thân cũng thiên vị. Viết thư cho ca ca so với bé dày hơn rất nhiều. Thư của mình chỉ le que mấy lời. Phụ thân và mẹ giống nhau, đều thiên v ca ca.

Phòng của hai huynh đệ đều đã thu dọn xong, Ôn Uyển mang theo hai huynh đệ qua xem, để cho bọn họ xem một chút xem còn cần thêm gì không.

Minh Duệ nhìn thấy chăn đệm trên giường đỏ sẫm ngay cả cái chăn, gối ôm, gối dựa cũng đều là màu sắc rực rỡ. Lập tức nhíu chân mày: “Đổi, thật khó nhìn.”

Ôn Uyển có chút quái dị hỏi: “Làm sao lại toàn là màu sắc rực rỡ thế này?”

Trên giường nàng cũng không nhiều đồ có màu sắc diễm lệ như vậy.

Hạ Ngữ nhỏ giọng nói: “Quận chúa, đây đều là ý của nhị công tử phân phó.”

Minh Duệ hung hăng lườm Minh Cẩn: “Đổi, không biết còn tưởng đây là khuê phòng của nữ nhân đấy! Không chỉ là đồ ở trên giường, những đồ vật khác cũng đổi lại những màu sắc khác ngay. Màu sắc rực rõ như vậy còn ra hình dạng gì nữa.”

Ngay cả phòng của Ôn Uyển cũng không rực rỡ như vậy.

Miệng Minh Cẩn lẩm bẩm, tỏ vẻ không muốn. Nhưng ngại dâm uy của Minh Duệ, nên không dám lên tiếng. Chẳng qua là nhìn Ôn Uyển tỏ vẻ tội nghiệp.

Ôn Uyển cười nói: “Chờ sang năm, hai huynh đệ các con mỗi người một viện. Con muốn biến viện của con thành cái bộ dạng gì, ca ca con cũng không can thiệp được.”

Minh Cẩn vừa nghe liền phản ứng “Mẹ, cho dù chuyển ra, con cũng muốn ở cùng ca ca. Con không muốn ở một mình đâu á.”

Minh Duệ rất buồn bực, ngay lập tức muốn mở miệng cự tuyệt. Tay của Ôn Uyển khoác lên bả vai của Minh Duệ: “Chuyện sang năm sang năm hãy nói. Minh Duệ, con muốn màu sắc gì thì nói. Để cho bọn họ đổi là được.”

Dựa theo ý của Ôn Uyển thì hai huynh đệ hẳn sẽ ở cùng một chỗ. Minh Cẩn lười như vậy, không có Minh Duệ giám sát đốc thúc thì làm cái gì cũng không làm được. Hơn nữa hai huynh đệ ở cùng nhau từ nhỏ, tình cảm sẽ nhiều hơn so với huynh đệ đồng bào khác.

Minh Duệ cũng không dây dưa vẫn đề này với Minh Cẩn: “Mẹ, người xem làm thế nào thì làm! Con muốn đi luyện công.”

Minh Duệ rất tin tưởng ánh mắt của mẹ. Hơn nữa nhưng thứ vụn vặt này cũng không phải là chuyện mà một Đại lão gia như bé phải làm.

Ôn Uyển cũng dựa theo ý thích của bản thân mà bố trí lại. Nhìn tương đối thanh nhã. Đối với chuyện lần này Minh Cẩn không nguyện ý cho lắm, nhưng Minh Duệ lại rất hài lòng.

Tối hôm đó, hai huynh đệ cùng ngủ trong nhĩ phòng, Ôn Uyển dỗ hai huynh đệ ngủ xong mới quay trở về phong ngủ.

Hạ Dao nhẹ giọng cười nói: “Quận chúa, Minhh Duệ ngay cả giết người cũng dám. Không ngờ lại dính Quận chúa đến như vậy! Chỉ có hài tử nhát gan mới không rời xa Mẹ được.”

Biểu hiện này của Minh Duệ, khiến Hạ Dao không thể không cảm thấy quái dị được!

Ôn Uyển khoát tay: “Hài tử không muốn rời khỏi mẫu thân, đây cũng là chuyện bình thường. Chờ thích ứng được thì sẽ tốt hơn.”

Thật ra Ôn Uyển hiểu được, nguyên nhân thật sự khẳng định không phải là những thứ này. Tuy nhiên đã qua nhiều năm như vậy, đã có thể thích ứng được. Những bàng hoàng bất an còn dư lại cũng nên tiêu tán. Đây cũng chính là lý do vì sao Ôn Uyển để cho bọn họ chuyển đến nhĩ phòng. Chính là muốn tiêu trừ bất an còn sót lại trong lòng Minh Duệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.