Edit: Aquarius8713
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển nghe nói muốn cùng nàng góp vốn làm ăn, trong lòng vừa động,
tỏ vẻ mình vẫn muốn mở tửu lâu, nhưng mà tự mình một người không thể mở
được. Nếu có hứng thú, có thể đi vào tham dự. Vương phi vừa nghe là tửu
lâu, cũng không có hứng thú. Tửu lâu, nhà bọn họ cũng có mở một cái,
cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, hơn nữa còn phải cạnh tranh với nhà mình, nênlắc đầu.
Ôn Uyển nhìn thấy nàng không có hứng thú, tự nhiên, cũng không có nói thêm nữa. Ngày thứ hai liền quay trở về. Lúc trở về, tiểu chính thái
lưu luyến không rời. Cổ đại không thể so với hiện đại, nam nữ bảy tuổi
cũng đã coi là đã lớn. Hiện tại Ôn Uyển cũng đã tám tuổi, tiểu chính
thái mười tuổi, sớm đã quá tuổi. Không thể lén lui tới nhiều.
Ôn Uyển điệu bộ hướng về phía tiểu chính thái: “Quận chúa nói, thế tử gia lớn lên đẹp như vậy, thì chữ cũng nên viết chữ đẹp mới đúng. Bằng
không, thật là mất mặt khi đi ra ngoài ”
Tiểu chính thái nắm quả đấm hướng về phía Ôn Uyển nói: “Ngươi yên
tâm, ta nhất sẽ luyện chữ thật tốt. Không cần một năm, ta liền có thể
vượt qua chữ ngươi viết”
Ôn Uyển ha hả cười nói: “Thế tử gia, Quận chúa nói, mong đợi chữ tốt
của ngài. Hi vọng lần sau nhìn qua, sẽ không là trò hề so với lúc này.”
Cẩm Tú lâu:
Ôn Uyển vừa nhức đầu xem nên giải quyết chuyện này như thế nào. Nhưng mà mặt khác cũng không có buông lỏng. Nàng truyền tin, hẹn Thượng Đường cùng Thượng Phong đi ra ngoài. Tập trung ở một chỗ xong, lại mang theo
hai người đi Cẩm Tú lâu. Mấy người họ đi vào, thì Thượng Đường cùng
Thượng Phong đã nhìn thấy một ông lão tóc trắng chờ ở đó. Lão nhân chỉ
tùy ý hỏi bọn hắn một chút chuyện nhà. Hai người đáp đều rất lưu loát.
“Nếu nói thành kì ý giả, vô tự khi dã” đầu bút lông của lão giả vừa chuyển, hướng về phía Thượng Đường hỏi.
(*) Câu nói này nằm trong tập tứ thư bình giải, ý nói hãy thành
thật theo ý mình, đừng tự lừa dối mình, nghĩa rộng một chút là hãy thành thật như phản ứng tự nhiên của mỗi người, là ngửi mùi thối thì chán
ghét, nhìn thấy cảnh đẹp thì ưa thích, làm được đều này mới đạt được sự
thành thật thật sự.
Thượng Đường vội cung kính nói: “Nếu nói tâm muốn thành thực, nói
thật, không nên lừa gạt mình. Nghĩ thế nào thì thành thật theo ý nguyện
của mình mà đi làm. Làm người, cần phải thành khẩn, cũng cần thành tâm”
“Vậy ngươi xử lý chuyện hôm nay như thế nào. Lão phu cho rằng tâm của ngươi không thành” ông lão rất sắc bén nói.
Thượng Đường hếch lồng ngực:”Nếu nói cần một người thành tâm, thì tâm của ta chắc chắn coi Ôn Uyển như muội ruột”
” Tự thành minh, vị chi tính; tự minh thành, vị chi giáo. Thành tắc minh hĩ, minh tắc thành hĩ (Bởi vì thành thật mà tự nhiên hiểu lý lẽ, cái này là bản tính do trời
sinh; do hiểu lý lẽ mới trở nên thành thật, cái này là do người dạy dỗ;
người thành thật tất nhiên sẽ hiểu lý lẽ, sau khi hiểu lý lẽ thì hành
động càng thành thật.)” lão giả nhìn bộ dạng Thượng Đường, âm thầm gật đầu. Thượng Đường nghe xong, lại càng cung kính. (Tiểu Tuyền: tại hạ đã cố hết sức theo lý lẽ của mình huhu)
“Tuyệt học vô ưu. Duy chi dữ a, tương khứ kỉ hà? Thiện chi dữ ác,
tương khứ hà nhược? Nhân chi sở úy, bất khả úy úy ” ông lão chuyển nhìn
qua, hỏi Thượng Phong.
(*)Tuyệt học vô ưu(vứt đi những kiến thức làm người ta phiền não thì sẽ không có ưu sầu) Duy chi dữ a, tương khứ kỉ hà?(Dạ, vâng là thành khẩn học hỏi, a là nịnh hót đối phương bất kể đúng hay sai, thì khác nhau bao nhiêu) Thiện chi dữ ác, tương khứ hà nhược? (hành thiện tích đức, so với không việc ác nào mà không làm khác nhau thế nào?) Nhân chi sở úy, bất khả úy úy (Người ta phải sợ, ta không thể không sợ?)
Tham khảo thêm đạo đức kinh ở đây : http://maxreading.com/sach-hay/dao-duc-kinh/thien-thuong-chuong-20-24344.html
“Làm người phải biết biến thông, nếu không sẽ dễ dàng đi sai đường.
Đối với thiện ý khuyên giải của người khác, phải khiêm tốn tiếp nhận,
đối với hành vi sai trái của người khác, phải thành tâm đi khuyên can.
Giúp mọi người làm điều tốt, đối với người làm ác, trong lòng phải có
một thước đo, có thể khuyên giải rõ ràng. Nhưng nếu nói tất cả
đều là xấu, thì chỉ có cách đi học để nâng cao nhận thức. Tất nhiên
người có chỗ đáng nể sợ, không thể không sợ” Thượng Phong nhẹ nhàng giải thích.
” Cổ chi dục minh minh đức vu thiên hạ giả, tiên trì kì quốc;
dục trì kì quốc giả, tiên tề kì gia; dục tề kì gia giả, tiên tu kì thân; dục tu kì thân giả, tiên chính kì tâm; dục chính kì tâm giả, tiên thành kì ý; dục thành kì ý giả, phương khả đạt tri (Người xưa muốn làm
sáng tỏ cái năng lực sáng láng ở trong thiên hạ, trước là sửa trị nước
mình, muốn sửa trị nước mình, trước là điều chỉnh nhà mình. Muốn điều
chỉnh nhà mình trước phải sửa lại thân mình. Muốn sửa thân mình trước
phải làm cho lòng mình chính đáng. Muốn lòng mình chính đáng trước phải
sửa ý nghĩ của mình thành thật, muốn ý nghĩ của mình thành thật, trước
phải đạt đến cũng của sự hiểu biết)(*) ” ông lão hướng về phía
Thượng Phong nói đoạn văn này, Thượng Phong sắc mặt có chút cứng ngắc,
muốn phản bác, nhưng ở dưới ánh mắt sắc bén của ông lão, nên không dám
đáp lời.
(*) Tham khảo thêm ở Tứ Thư bình giải ở đây
Ôn Uyển cười ý bảo Hạ Ngữ, lên món ăn. Tửu lâu này thịt heo xào ớt
xanh, cá chưng , canh chân ngỗng, chân giò nấu đậu, chính là bốn món ăn
chiêu bài trong tửu lâu này, cũng có tiếng tăm lừng lẫy trong kinh
thành. Ông lão ăn rất ngon miệng. Thượng Đường cùng Thượng Phong lúc đầu có chút câu thúc, nhưng mà sau khi ăn qua, cũng không thể chú ý nhiều
nữa, cũng bắt đầu ăn đầy miệng ngon lành.
Sau khi ăn xong, để cho hai người đi ra ngoài trước. Hải lão nói cùng Ôn Uyển “Ôn Uyển, hai người so sánh với nhau, người tên Thượng Đường
tài học có thiếu sót một chút, nhưng bản tính thuần lương, mà đối với
con cũng có một chút ý thân mật. Người tên Thượng Phong tài học tốt hơn, bản tính không tồi, nhưng mà quá so đo được mất, có chút tính toán
trong đầu. Nếu như một khi xử lý không tốt, đối với con cũng không phải
là chuyện tốt”
Tất nhiên, nếu như không có tính toán, cũng không có thể tới tranh
giành chọn cái danh tiếng này, điều này có thể có quan hệ với hoàn cảnh
sinh trưởng của hắn.
Mà xem hành động cử chỉ của hai người, Thượng Đường có cỗ khí phách
của công tử thế gia, Thượng Phong lại có chút sợ hãi rụt rè không phóng
khoáng. Chọn người, tự nhiên muốn chọn người hợp với tâm ý mình, để cho
Ôn Uyển tự mình quyết định.
“Thượng Đường là đường huynh của Quận chúa, cùng Quận chúa là cùng
một ông bà” Hạ Ngữ ám hiệu với Ôn Uyển, cho Hải lão nghe lời này. Hãi
lão cười cười, ý tứ của Ôn Uyển đã rất rõ ràng, liền gật đầu rời đi.
“Ôn Uyển muội muội, lão nhân gia là ai vậy?” Lúc Thượng Đường xuống
lầu, kinh ngạc hỏi. Ông lão nói mấy câu, liền chỉ ra thiếu sót của hắn,
để cho hắn chấn động không dứt.
“Là nội các học sĩ Hải đại nhân” Hạ Ngữ ở một bên lên tiếng. Hai
người lẫn nhau nhìn đối phương một cái, trong mắt có kích động, hơn nữa
là vui mừng.
“A, đây không phải là cháu gái Ôn Uyển của ta sao? Đến chỗ cậu nơi
này.” Chu vương nhìn Ôn Uyển xuống lầu, mặc dù Ôn Uyển đeo cái khăn che
mặt, nhưng mà Hạ Ngữ ở bên cạnh hắn cũng biết.
Chu vương vẻ mặt tươi cười, phái gã sai vặt thân cận ân cần đi tới
chỗ nàng đưa nàng đi qua. Chu vương ngồi vào ghế lô ở trên lầu đối diện
cũng cười ha hả gọi Ôn Uyển đi qua, thái độ rất nhiệt tình, khiến cho Hạ Ảnh âm thầm đề cao cảnh giác. Chồn chúc tết cho gà, không thể an tâm
được.
Ôn Uyển hướng về phía Hạ Ảnh viết mấy chữ, để cho nàng đem Thượng
Đường cùng Thượng Phong mang đi ra ngoài, cho người ta đưa bọn họ về
nhà. Thấy sắc mặt của Hạ Ảnh, Ôn Uyển híp híp mắt cười. Tới đây, chẳng
lẽ còn sợ bọn họ ăn nàng hay sao. Cũng không đợi Hạ Ảnh đáp lời, Ôn Uyển xoay người lên lầu, đi tới phòng của Chu vương. Chu vương nhìn Ôn Uyển
không có đem cái khăn che mặt cởi bỏ xuống, lập tức để cho nam tử cùng
hắn ngồi chung một chỗ đi.
Ôn Uyển lúc này mới để xuống mũ trùm, hành lễ với Chu vương.
Chu vương phất tay nói, không cần đa lễ như vậy, ngồi, rồi cho người đưa lên hai chung trà thượng hạng .
“Cháu gái, cháu thích bảng chữ mẫu cậu đưa cho không?” Ôn Uyển gật
đầu, rất kỳ quái nhìn Chu vương, tại sao đột nhiên nói tới vấn đề này.
“Cháu nhìn cháu, một mình cháu kiếm được tiền còn nhiều hơn so với
một năm vương phủ của ta thu vào. Cậu muốn học hỏi lấy kinh nghiệm, dạy
cậu làm sao kiếm được tiền” trước kia tới cửa lãnh giáo cũng không phải
đẹp mắt. Nhưng bây giờ đụng phải, tự nhiên là tốt hơn nên hỏi một chút.
Nếu không phải Ôn Uyển là Quận chúa hoàng đế thân phong, có hoàng gia che chở, lại có phủ Trịnh Vương cùng tướng phủ, Thuần vương phủ trông
chừng. Ôn Uyển là một đứa nhỏ, trong nhà có vài chục vạn lượng, đoán
chừng đã sớm bị người ta giết chết. Hoặc là nói, bị lấy đi. Đây chính là cái chậu châu báu, nhà ai mà không muốn. Bình gia kia thật là đần, có
một đứa nhỏ thông minh như vậy, tùy tiện làm một cái đã có nhiều tiền
như vậy, mà còn ghét bỏ.
Ôn Uyển rất kỳ quái hỏi, cậu ngài còn thiếu tiền dùng sao? Chu vương
cũng không thể cười nói, không thể coi là thiếu tiền dùng, nhưng mà hàng năm cũng là thu vào không bằng chi ra. Vương gia sống ở kinh thành, mỗi người chỉ có năm ngàn lượng trợ cấp. Cho dù còn có đất phong thu vào,
cũng không có bao nhiêu. Hơn nữa giống như nhà bọn họ vậy, gian hàng cửa hàng cũng quá lớn, trong nhà chi rất lớn. Còn không nói một mình hắn
lúc trước dùng quá nhiều, một năm xuống tới, thường xuyên không đủ dùng.
Ôn Uyển gật đầu, nói nàng vẫn muốn mở tửu lâu. Nhưng mà ma ma nói,
tửu lâu không dễ mở, cho nên, vẫn không có mở được. Chu vương nghe, có
chút thất vọng. Bất quá vẫn thuận miệng vừa hỏi, muốn mở dạng tửu lâu
gì.
Ôn Uyển nói tửu lâu, thật ra chính xác hơn là khu nghĩ dưỡng ở hiện
đại. Có thể cùng bạn bè cùng nhau chơi đùa, cùng nhau điên, cùng nhau ăn uống, lại là chỗ có thể nghỉ ngơi.
Một tửu lâu có thể ăn uống, du ngoạn, nghỉ phép. Chờ Chu vương vừa
nghe xong, thì hai mắt mở to lấp lánh: “Đây tửu lâu sao? Ta cho tới bây
giờ cũng không có nghe nói tới tửu lâu như vậy.”
“Tốt, cháu nói chương trình, ta với cháu cùng nhau hợp mở một tửu lâu như vậy”Chu vương đã biết đại khái, lập tức vỗ bắp đùi, nói muốn mở
ngôi tửu lâu này.
Ôn Uyển lắc đầu, viết hai chữ Trịnh vương. Chờ Chu vương biết ý của
nàng là còn muốn Trịnh vương cùng nhau, ba nhà cùng mở, mới nguyện ý
làm. Chu vương không vui, nhưng lại cảm thấy ý tưởng này đặc biệt hấp
dẫn, nói để cho hắn suy nghĩ một chút. Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ hiểu.
“Hôm nay con cá này, ăn ngon thật. Ta lớn như vậy, còn không có ăn được con cá ngon như vậy” Thượng Đường cảm thán nói.
“Ngươi biết buổi trưa hôm nay chúng ta ăn một bữa này, đại khái xài
bao nhiêu lượng bạc không?” Thượng Phong nhỏ giọng hỏi. Vừa vào Cẩm Tú
lâu này, là hắn biết rồi, tửu lâu này nổi danh ở kinh thành mà. Thượng
Đường kỳ quái hỏi, bao nhiêu.
“Ít nhất năm mươi lượng bạc” Thượng Đường nghe được sợ hết hồn, ngân
lượng một tháng của hắn trước kia mới có mười hai lượng, sau này ở
riêng, chỉ còn có một lượng. Trong nhà cuộc sống trôi qua căng thẳng,
vẫn là sau khi chị dâu gả tới đây, cuộc sống mới đỡ hơn chút ít. Sau đó, hai người ở trong xe ngựa, đều trầm mặc. Trong hai người, chỉ có thể
chọn một người. Nói cách khác, có một người một bước lên trời, một
người, lại trở lại nguyên điểm.
Chờ trở về trong nhà mình, thì biết Bình Hướng Hi nhận được tin tức,
lập tức chạy đến chỗ nàng, đem Ôn Uyển liền khiển trách một trận.
“Ta không phải là theo như ngươi nói, không đồng ý cho làm con thừa
tự à. Ngươi có hai ca ca ruột thịt, ngươi còn muốn cho người nào tới làm con thừa tự. Ngươi lại dám ngỗ nghịch ý của ta, ngươi, đứa con gái bất
hiếu này. Mẫu thân của ngươi ôn nhu thể thiếp dịu dàng như vậy, làm sao
lại sinh ra kẻ không dạy nỗi, bất hiếu ngỗ nghịch. . . . . .” Bình Hướng Hi nói đến nước bọt bay ngang, Ôn Uyển đàng hoàng đứng ở đó.
Nếu không phải cái gọi là vấn đề lễ phép nhân luân (luân lý làm người), Ôn Uyển thật muốn trước hết rú roi ra, quất chết hắn. Khốn kiếp, cái thứ gì chứ. Nàng nắm nắm tay, nén tức giận xuống.
Đang khiển trách hăng sai, thì Chu vương đúng lúc tới thăm. Nhìn Bình Hướng Hi ở đây tức giận mắng thao thao bất tuyệt, mà Ôn Uyển thì giống
như gặp cảnh khốn cùng, lập tức tức giận.
Lạnh lùng hỏi: “Bình Hướng Hi, ngươi làm phụ thân kiểu gì, lại dám
đến nơi này giương oai. Ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng. Nếu như
không phải là ngươi đối với con bé như vậy, sao nó có thể kinh hoàng
khiếp sợ trong lòng, bây giờ còn muốn chuyển ra. Nếu như nó không phải
là Quận chúa, ngươi muốn đánh chết vì nó ngỗ nghịch bất hiếu sao, ngươi
nói xem, nơi nào ngỗ nghịch bất hiếu”
“Ta không đồng ý cho làm con thừa tự, ta tự có con trai, có hai đứa
con trai đó. Cho dù ngài là Vương gia, thì đây cũng là chuyện nhà của
ta, không cần ngài xen vào” Bình Hướng Hi gân cổ kêu lên.
“Ngươi cái đồ khốn kiếp, kẻ không biết tốt xấu này. . . . . . Lại dám khi dễ người như vậy ” Chu vương một đấm vung qua, Bình Hướng Hi biến
thành mặt đầu heo. Chu vương tính tình nóng nảy, ở trong kinh thành,
người nào không biết. Chu vương mà đánh, là đánh thẳng mặt. . . .