Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 247: Q.7 - Chương 247: Ngắm cảnh




Thu Hàn cho rằng Hạ Ảnh cũng sẽ giống nàng, đỏ mặt tới mang tai, dù sao mọi người đều chưa lập gia đình, dù tuổi có lớn cũng sẽ xấu hổ. Nào biết rằng sắc mặt Hạ Ảnh vẫn như thường, giống như không nghe thấy âm thanh từ trong phòng truyền ra. Đến nỗi Thu Hàn cũng phải hoài nghi có phải mình quá mất bình tĩnh rồi không. Vẫn cần tôi luyện nhiều hơn mới được.

Hạ Ảnh thấy Thu Hàn không tự nhiên, mặt không đổi sắc nói: “Sau này sẽ quen. Hôm nay là lần đầu tiên coi như thôi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi! Chỗ này để ta gác đêm.”

Thu Hàn gật đầu về phòng.

Một đêm này Bạch Thế Niên hóa thân thành sói, một con sói không biết thỏa mãn. Ôn Uyển cũng cảm giác hoan ái không ngừng lại, không biên giới. Mỗi khi nàng vui mừng đạt đến đỉnh, thì lại một vòng kích thích mới đưa nàng đến đỉnh núi cao hơn. Nàng không ngừng leo thì hôn mê.

Đến lúc Ôn Uyển tỉnh lại thì thấy Bạch Thế Niên vẫn ở trên cơ thể nàng cần cù canh tác. Ôn Uyển khẽ động, toàn thân đau đớn, giống như xương cốt rời rạc, nhìn lại, toàn thân đều là vết hôn, dấu tay, ngay cả chỗ tư mật cũng bỏng rát, không cần nhìn cũng biết nhất định là sưng đỏ rồi.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển một cái khẽ nhíu mày, bộ dáng thống khổ không chịu nổi đó, hắn cũng biết là mình đã không khắc chế được. Một khi không khắc chế được chính là mất khống chế.

Ôn Uyển nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Bạch Thế Niên cũng không có trách móc, ngược lại ôn nhu nói: “Túng dục dễ hại thân, ngày tháng của chúng ta còn dài, không vội một ngày này. Trời sắp sáng rồi, ngủ đi!” Mấy ngày này cũng khiến Bạch Thế Niên nghẹn đến cực khổ, một chút không khống chế được nàng cũng không trách.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không chỉ trích hắn, trong lòng áy náy nhiều hơn vui mừng, lập tức gọi người mang nước nóng vào.

Hạ Ảnh mang vào một thùng nước nòng, còn mang theo khăn sạch và chậu bạc. Bạch Thế Niên thấy sau khi Hạ Ảnh đặt nước, chậu xuống còn lấy ra hai bình thuốc nhỏ, một đỏ, một trắng. Bạch Thế Niên còn chưa mở miệng hỏi!

Hạ Ảnh mặt không biểu tình nói: “Màu trắng để tiêu vết ứ, màu đỏ tiêu sưng ngưng đau, đều là linh dược.” Nói xong liền coi như không có chuyện gì, đi ra ngoài.

Mặt già của Bạch Thế Niên không khỏi đỏ lên, ngươi có cần tận tâm như thế không? Được rồi, có oán thầm cũng chẳng làm gì được, nữ nhân này đã đi ra, mà Ôn Uyển đã mệt đến nỗi không muốn mở mắt.

Bạch Thế Niên chờ Hạ Ảnh rời khỏi phòng mới đứng dậy. Lấy khăn lau cho Ôn Uyển. Bạch Thế Niên nhìn những vết thũng đỏ trên người Ôn Uyển mà thấy xấu hổ.

Bạch Thế Niên cẩn thận lau toàn thân cho Ôn Uyển rồi lấy thuốc bôi cho Ôn Uyển. Mấy vết hồng ngân trên người Ôn Uyển chỉ là thứ yếu, chủ yếu là chỗ đó cần bôi thuốc, Bạch Thế Niên nhìn mà thấy không đành lòng, phía dưới đều sưng đỏ, chính là quá mức rồi.

Ôn Uyển cảm giác trên người mát rượi, thoải mái ưm một tiếng.

Thoa thuốc xong Bạch Thế Niên thấy những đốm đỏ loang lổ do hắn xoa nắn đã có dấu hiệu tiêu tán, gật đầu, quả nhiên là linh dược. Thoa thuốc xong, Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển cùng ngủ. Lăn qua lăn lại hơn nửa đêm hắn cũng kiệt sức, tối nay quả thực là tận hứng.

Đầu hai người sát nhau cùng ngủ.

Hạ Ảnh thấy trong phòng không còn âm thanh, đèn cũng tắt, Hạ Ảnh đứng trong sân, nhìn bẩu trời đêm đen kịt. Tối mùa đông, đến sao cũng không có, đêm đen như muốn cuốn người ta vào.

Hạ Ảnh đứng trong sân, lâm vào hồi ức. Cả người như một bức tượng gỗ, đến nỗi tuyết rơi, những bông tuyết bám trên người cũng không cảm giác được.

Thu Hàn nghe tiếng động nhưng nửa ngày vẫn chưa thấy Hạ Ảnh tắt đèn, mới ra khỏi phòng, vừa ra đã thấy Hạ Ảnh đứng ngây ngốc giữa sân, Thu Hàn vội đi đến, khẽ đẩy vai Hạ Ảnh: “Hạ Ảnh tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Sao lại đứng giữa sân, tuyết đang rơi đó.”

Lúc này Hạ Ảnh mới phát hiện tuyết đã rơi: “Nghĩ đến nhập thần, không nhận ra. Vào thôi.” Còn tưởng rằng màu đông năm nay không có tuyết rơi. Không ngờ trước thềm năm mới lại có tuyết rơi.

Thu Hàn biết trên người Hạ Ảnh có vết thương cũ, trước còn tái phát một lần. Cho nên không dám để nàng đứng lâu dưới tuyết, sẽ nhiễm phong hàn: “Tỷ tỷ vào thôi! Vạn nhất nhiễm phong hàn, khiến vết thương cũ tái phát quận chúa lại lo lắng.” Tuy rằng không biết tại sao đợt trước quận chúa lại phát tính tình lớn như vậy, nhưng quận chúa đối xử tốt với Hạ Ảnh các nàng đều thấy.

Hạ Ảnh nghe vậy liền cử động, đi vào phòng, Hạ Ảnh không buồn ngủ, tinh thần hoàn toàn chìm đắm trong ký ức. Rất nhiều chuyện không thể vãn hồi, có những hồi ức để lại trong mình chỉ là bi thương.

Ngày hôm sau Minh Cẩn mở cửa ra, ô một tiếng, bên ngoài là một mảnh trắng xóa, mặt đất đã tích một lớp tuyết.

Trận tuyết đầu tiên của năm nay.

Không giống Ôn Uyển, Minh Duệ và Minh Cẩn không chút sợ tuyết rơi. Minh Cẩn còn rất thích tuyết, thích chơi ngoài trời những ngày tuyết rơi.

Minh Cẩn vỗ tay cười to: “Ca, hôm nay có thể cùng mẹ đắp người tuyết!” Trước đây Ôn Uyển đã từng mang hắn đi chơi trò này.

Minh Duệ cười khẽ trả lời Minh Cẩn, cha mẹ đều bận rộn nào có thời gian chơi cùng huynh đệ hai người đắp người tuyết.

Minh Cẩn theo ca ca đến chủ viện, như mọi hôm đi thỉnh an cha mẹ rồi cùng nhau ăn sáng. Sau đó cùng cha đến phủ tướng quân, nhưng hôm nay lại không vậy, sáng sớm mẹ còn ngủ nướng chưa dậy, cha cũng không dẫn sang phủ tướng quân.

Không đi phủ tướng quân vốn phải cao hứng, nhưng hắn lại lo lắng: “Ca, có phải là mẹ bị bệnh không?” Ôn Uyển rất ít khi bị bệnh nhưng mấy năm nay cũng bệnh mấy lần. Mỗi lần Ôn Uyển bệnh, hai đứa bé đều trực bên người không muốn rời.

Minh Duệ dùng lý do lần trước lấp liếm cho qua. Nhưng đến trưa nghe nói mẹ vẫn chưa tỉnh, còn đang ngủ, Minh Cẩn không nhịn được nữa: “Cha, con muốn đi thăm mẹ, nhất định là mẹ bệnh rồi.” Nếu không ốm sao đến chưa rồi mà mẹ vẫn chưa tỉnh!

Minh Duệ không nói câu nào.

Bạch Thế Niên ho khan một tiếng, sau đó nói: “Mẹ con chỉ mệt quá, không bệnh, đừng quấy rầy mẹ.” Trong lời nói biểu lộ uy nghiêm không thể phản kháng.

Minh Cẩn bất mãn nhìn Bạch Thế Niên một cái. Nếu mẹ chỉ mệt quá sao không cho hắn đi thăm, tính Minh Cẩn rất quật cường, phải tự mình nhìn thấy mới yên tâm.

Bạch Thế Niên thấy Minh Cẩn vậy mà dám ngỗ nghịch, phản kháng lại lời mình, mặt trầm xuống. Minh Duệ không biết nói gì cho phải. Hắn thực không biết làm gì với cha và đệ đệ. Một lạnh lùng, một bướng bỉnh.

Hạ Ảnh thấy vậy cũng không quan tâm, vừa cười vừa nói: “Cũng không phải không được nhưng phải nhẹ tay nhẹ chân, đừng đánh thức quận chúa. Minh Cẩn làm được không?”

Minh Cẩn đáp rất kiên quyết: “Cô cô yên tâm, cháu sẽ không đánh thức mẹ đâu.” Hắn đi xem mẹ có bị bệnh không, đừng để mẹ bệnh mà còn tưởng là mệt.

Minh Cẩn có đủ loại không tin Bạch Thế Niên!

Tiếng bước chân của Minh Cẩn lớn như vậy, Ôn Uyển không bị đánh thức mới là lạ đó! Minh Cẩn vừa vào phòng ngủ Ôn Uyển liền tỉnh.

Ôn Uyển nhìn ra ngoài, cũng không phải quá sáng: “Bây giờ là giờ gì?” Khi biết đã đến lúc ăn trưa, Ôn Uyển có chút quẫn. Nhưng trước mặt con trai, Ôn Uyển vẫn bảo trì thái độ bình thường. Nhưng mà chăn vẫn kéo lên quá cổ, chỉ lộ gương mặt.

Minh Cẩn sờ trán Ôn Uyển, cảm nhận một chút, xác nhận Ôn Uyển không sốt, lúc này mới yên tâm: “Mẹ, đừng để mệt như vậy. Mẹ còn mệt vậy sẽ ốm mất.”

Minh Cẩn rất tri kỷ, Ôn Uyển nghe mà trong lòng thấy thoải mái: “Ừ, hôm nay mẹ sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Không để con va ca ca lo lắng.” Kỳ thực trong lòng Ôn Uyển oán hận Bạch Thế Niên không biết tiết chế hại nàng mất mặt trước con trai.

Hạ Ảnh sợ Minh Cẩn hỏi gì đó, vội nói: “Minh Cẩn, cùng ca ca cháu ra ngoài đi. Mẹ cháu cần tắm rửa, thay quần áo.”

Minh Cẩn không ra ngoài, nhìn Bạch Thế Niên, ý chính là muốn huynh đệ hắn ra ngoài cha cũng phải ra! Vì sao cha không động?

Minh Duệ đầu đầy hắc tuyến, kéo Minh Cẩn ra ngoài.

Ôn Uyển chờ con ra ngoài vén chăn lên, nhìn người, thấy có chút kỳ quái. Không giống với tưởng tượng, hạ thân không đau nhiều như vậy, lại nhìn bình thuốc đầu giường, Ôn Uyển hiểu rõ.

Sau khi Ôn Uyển tắm thuốc, ra ngoài thấy trắng xóa một mảnh, những bông tuyết còn đang rơi: “Ô! Tuyết rơi?” Cứ tưởng năm nay sẽ không có tuyết!

Ôn Uyển xoay người phân phó Hạ Ảnh: “Chuẩn bị quần áo cho ta, ăn trưa xong ta muốn đi dạo quanh vườn.” Trời đẹp như vậy mà không chơi trong sân thì thật lãng phí.

Bạch Thế Niên không hiểu Ôn Uyển: “Tuyết rơi còn đi dạo cái gì? Trong lúc mệt mỏi như vậy không bằng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Ôn Uyển cười lắc đầu: “Tuyết rơi đi dạo quanh vườn có một tư vị khác. Chờ một chút cả nhà cùng nhau đi dạo quanh sân.” Một nhà bốn người đi tản bộ.

Bạch Thế Niên vốn định nói buổi chiều hắn còn phải ra ngoài, nhưng thấy Ôn Uyển hăng hái như vậy cũng không nên dập tắt hứng trí của nàng. Kỳ thực bình thường Diệp Tuần cũng nói với Bạch Thế Niên, nếu quận chúa theo văn nhất định sẽ là đại sư trong văn đàn. Cho nên Bạch Thế Niên vẫn cho là Ôn Uyển mắc bệnh chung của văn nhân, thích chuyện phong nhã, được rồi, kỳ thực với họ mà nói đây cũng là một loại chuyện tốt.

Minh Cẩn nghe xong rất tán thành: “Mẹ, không thì chúng ta đắp người tuyết đi, trở về sẽ làm đồ nướng được không ạ.” Trước đây từng có làm một lần, cảm giác rất đặt biệt. Minh Cẩn nhớ mãi không quên tiếc là Ôn Uyển không có thời gian, nguyện vọng này vẫn không thực hiện được.

Ôn Uyển lắc đầu: “Không được, ngày khác.”

Ăn xong Ôn Uyển cùng ba người trong nhà đi dạo. Vì trời còn rơi tuyết nên Ôn Uyển mặc rất dày, bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng lông chồn tía, dưới chân xỏ một đôi giày cao, Bạch Thế Niên mặc một bộ quần áo màu xanh đen, bên ngoài khoác áo lông da chồn.

Hai đứa bé mặc giống nhau, là áo choàng màu đỏ thẫm.

Ôn Uyển nhìn ra bên ngoài, đội mũ lên, lớp lông trắng che mất phân nửa khuôn mặt, Ôn Uyển đi song với Bạch Thế Niên, hai đứa bé đi theo đằng sau.

Minh Cẩn rất bất mãn, trước đây đều là mẹ dắt tay họ, hiện tại thì đi cùng cha. Cha về mẹ lại càng không có thời gian cùng họ.

Minh Duệ buồn cười không còn gì để nói với hành vị ghen tỵ của Minh Cẩn. Minh Cẩn cũng chỉ chiếm tiện nghi ngoài miệng, trước mặt cha vẫn ngoan ngoãn như chuột gặp mèo.

Ôn Uyển không biết Bạch Thế Niên yêu cầu Minh Cẩn rất nghiêm khắc. Vốn Bạch Thế Niên cũng không muốn nghiêm khắc như vậy với Minh Cẩn, không tệ lắm là được nhưng Ôn Uyển nói sau này tước vị của Minh Cẩn có thể so với hắn, liền coi Minh Cẩn như một trụ cột mà bồi dưỡng. Mỗi lời nói, hành vi phải theo sát Minh Duệ mới được. Minh Cẩn kêu khổ thấu trời.

Minh Cẩn thầm nói xấu nhưng vẫn vừa kính, vừa sợ người cha vừa nghiêm khắc lại không nể tình thân, đương nhiên trong lòng cũng rất kính yêu.

Hôm đó Ôn Uyển vô cùng hứng trí, dẫn Bạch Thế Niên và hai con đi vòng qua vòng lại quanh vườn, Bạch Thế Niên cũng từng đi dạo toàn viện nhưng đi vào lúc không có tuyết rơi.

Đoàn người đến …., rừng trúc vẫn khoác lên mình màu xanh biếc nay lại càng thêm xanh thẫm. Cuối mỗi phiến lá là một bông tuyết lại có một tầng ý nhị khác.

Phương tiên sinh thích nhất là rừng trúc này, nếu không phải chỗ này thuộc hậu viện ông không tiện vào thì Phương tiên sinh đã muốn vào …….. ở.

Minh Cẩn nghĩ rừng trúc không đẹp bằng mai: “Mẹ, chúng ta đi thưởng mai đi.” Trong phủ cũng có mai nhưng không nhiều lắm. Không có thành từng mảnh, từng mảnh hàn mai, đừng nói không so được với sơn trang, ngay cả rừng mai trong hoàng cung cũng không cách nào so được.

Ngược lại Minh Duệ nói: “Mẹ, chờ mẹ và cha rảnh chúng ta đi ngắm đào. Tháng ba, tháng tư hoa đào nở, rất đẹp.” Đến người vô cảm với cảnh sắc như Minh Duệ cũng nói tháng ba, tháng tư la khoảng thời gian hoa đào nở, rất đáng ngắm nhìn. Có thể thấy có bao nhiêu đẹp.

Từ khi xây biệt viện của hoàng đế ở Ôn Tuyền thôn trang, rừng đào lại được mở rộng, đồng thời còn trồng rất nhiều gốc mai. Chung quanh cũng trồng rất nhiều hoa cỏ, cây cối, chỗ đó hiện tại là thắng cảnh nghỉ phép. Hai năm nay Ôn Uyển bận không đi được, chờ sau này, cuối mỗi năm Ôn Uyển đều đến đó một khoảng thời gian.

Ôn Uyển khẽ cười: “Được, sang năm hoa đào nở, một nhà chúng ta sẽ đi ngắm đào.” Ở đó một hai tháng thì không được nhưng ba, năm ngày thì không thành vấn đề.

Minh Duệ liếc mắt nhìn Bạch Thế Niên, thấy hắn không phản đối, trong lòng thầm nói thì ra trong nhà là mẹ định đoạt. Còn tưởng là cha quay về thì trong nhà là cha định đoạt.

Một nhà lại đi đến rừng mai, rừng tịch mai cũng không nhiều hoa lắm, nhưng trong tuyết thưởng mai, trong màu trắng ẩn hiện sắc xanh của biện mai, màu vàng sẫm của chá mai, đỏ như một ngọn lửa của tịch mai.

Bạch Thế Niên không có tâm tình thưởng thức, nhìn thế nào cũng là mấy bông hoa mà thôi. Trước đây ở thôn trang Bạch Thế Niên cũng không có thú vui này, nhưng hắn cũng không làm mất hứng của người khác.

Ôn Uyển biết hắn không có hứng thú với chuyện này, chỉ cười nghiên người nói với hai cha con, Ôn Uyển thích ngôn truyện thân giáo (dạy bằng lời, chứng minh bằng hành động), lần này tất nhiên cũng không thể thiếu việc trích dẫn các điển cố. Đặc biệt là với Minh Cẩn càng phân tích tỉ mỉ. Minh Cẩn nghe, liên tiếp gật đầu, Minh Duệ cũng chăm chú nghe.

Bạch Thế Niên âm thầm chắt lưỡi, cần phải vậy sao, chỉ ngắm cảnh thôi cũng phải chú ý nhiều như vậy, còn nhiều thơ từ, điển cố. Bạch Thế Niên thầm nghĩ, con trai muốn khoa khảo cứ để Ôn Uyển dạy là được rồi. Hắn cứ toàn tâm dạy Minh Duệ thôi.

Qua mấy ngày Bạch Thế Niên chỉ biết ở phương diện võ nghệ Minh Cẩn không đi được xa, sau này có thể tự bảo vệ mình là được.

Ngắm cảnh đẹp xong đoàn người đến sân chơi, bãi chơi xúc cúc (đá cầu).Đây là địa phương mới có thêm, trước kia Bạch Thế Niên chưa từng thấy.

Minh Cẩn cũng thật lâu chưa đến sân chơi, vui vẻ chạy lên. Thu Thủy và Thu Hàn vội chạy theo, sợ chúng bị ngã.

Bạch Thế Niên thấy một sân chơi thật lớn: “Cho con một mảnh sân chơi rộng như vậy, còn rất nhiều trò, không biết còn tưởng nàng định bồi dưỡng ra kẻ ăn chơi chác táng đây! Mệt nàng, sao lại nghĩ ra nhiều thứ vậy.”

Ôn Uyển khẽ nói: “Nhân sinh trên đời không chỉ có sự nghiệp quan trọng, còn phải học cách nghỉ ngơi, học cách hưởng thụ sinh hoạt. Chàng đó, trước đây vẫn cõng trên lưng nhiều gánh nặng, cho nên thiếu niên hai mươi tuổi đã giống người ba, bốn mươi tuổi, qua được nửa cuộc đời.” Với Ôn Uyển điểm này không làm giảm giá trị của Bạch Thế Niên, Ôn Uyển đã trải qua một đời, thích nam nhân như vậy. Đổi lại là thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi bình thường thấy Bạch Thế Niên còn không sợ cách xa ba thước. Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến những lần đính hôn của Bạch Thế Niên lần lượt gặp chuyện. Mấy năm nay Bạch Thế Niên cũng coi như tốt, gia đình, sự nghiệp đều như ý, trên mặt cũng không còn vẻ lạnh như băng như trước. Nếu cứ như trước thật khiến người nhìn muốn tránh xa ba thước.

Bạch Thế Niên lén nhìn Minh Duệ và Minh Cẩn ở phía xa, thấp giọng nói: “Những lời này chỉ nói với mình ta thôi!” Ngàn vạn lần đừng nói hắn trước mặt các con, nếu không người làm cha như hắn thật không có chút tôn nghiêm nào!

Đang lúc đoàn người đang đi thì một thuộc hạ của Bạch Thế Niên đến nói Trương tướng quân muốn gặp hắn. Bạch Thế Niên đi thì Trương Nghĩa đã đến phủ quận chúa, chờ ở phòng khách.

Ôn Uyển khẽ cười: “Chàng đi đi, ta cùng Minh Duệ, Minh Cẩn đi tiếp.” Ôn Uyển sẽ không gặp đám Trương Nghĩa.

Bạch Thế Niên vốn muốn Ôn Uyển đi gặp Trương Nghĩa, lời chưa nói đã bị chặn lại, Minh Duệ thấy vẻ mặt Bạch Thế Niên có chút khó coi lập tức nói: “Cha, con đi với cha.” Mẹ nói vậy có chút quá phận, dù thế nào ở trước mặt cha cũng cần mềm mỏng một chút.

Minh Cẩn nhìn cha và ca ca, do dự có nên đi không. Nói thật hắn không thích những người đó nhưng mỗi lần cha đi đều gọi hắn.

Ôn Uyển biết kỳ thực tính Minh Cẩn có chút ngạo có quan hệ đến hoàn cảnh sinh trưởng, nhất thiết phải sửa tật xấu này của hắn: “Minh Cẩn, con cùng cha và ca ca đến phủ tướng quân đi.”

Sắc mặt Minh Cẩn có chút sụp đổ, nhìn chăm chăm vào Ôn Uyển, hắn căn bản không muốn đi.

Ôn Uyển cũng không quản sắc mặt của Minh Cẩn, quay ra nói với Bạch Thế Niên: “Buổi tối về ăn cơm. Ta sẽ đích thân xuống bếp làm những món mà ba cha con thích.”

Gương mặt đang xị ra của Minh Cẩn có chút biến chuyển.

Bạch Thế Niên gật đầu: “Được, chờ xử lý công việc xong ta sẽ trở về.” Sau đó dẫn theo hai cái đuôi nhỏ đi.

Thu Hàn không giải thích được: “Quận chúa, tiểu công tử không thích đi phủ tướng quân, cũng không cần để công tử đi.” Nhìn tiểu công tử thật đáng thương.

Ôn Uyển lắc đầu: “Sau này còn rất nhiều chuyện nó không muốn làm nhưng nhất định phải làm. Minh Cẩn đã trưởng thành, ta không thể theo sát nó như trước đây.” Dù Ôn Uyển rất muốn cưng chiều Minh Cẩn nhưng không được. Ở thời đại này tám tuổi đã là lúc hiểu chuyện rồi. Dù sao ở đây mười lăm, mười sáu tuổi đã phải lập gia đình. Cho nên sau này giáo dục phải để cho Bạch Thế Niên. Nàng tối đa cũng chỉ ở một bên nhìn, chỉ ra những chỗ không được cho Bạch Thế Niên.

Ôn Uyển có nhiều chỗ không đồng ý với Bạch Thế Niên nhưng phương châm hành sự của Bạch Thế Niên mới thích ứng với thời đại này, mới thích hợp với Minh Duệ, Minh Cẩn.

Hiện tại Bạch Thế Niên xử lý công việc đều dẫn theo hai cái đuôi nhỏ, Minh Duệ nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn hỏi vài vấn đề. Minh Cẩn tuy rằng không thích, cũng không hỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng một bên, không có xị mặt lộ vẻ không vui.

Ôn Uyển đang chuẩn bị nấu ăn thì nghe tin có thánh chỉ đến. Ôn Uyển ra ngoài xem thì ra hoàng đế ban cho nàng ba trăm tinh binh.

Ôn Uyển đã quen với việc thị vệ là tinh binh, hoàng đế cho ân điển này cứ nhận là được.

Bạch Thế Niên hồi phủ thấy trong phủ ba bước một tốp, khắp nơi đều là binh lính liền vô cùng kinh ngạc, vừa về liền hỏi Ôn Uyển đã xảy ra chuyện gì.

Ôn Uyển khẽ cười: “Cậu hoàng đế điều ba trăm tinh binh làm thị vệ cho ta. Xế chiều hôm nay thì đến!” Kiêu kỵ binh sau khi hoàng đế trở về đã rút.

Ôn Uyển cũng không biết vì sao đột nhiên hoàng đế lại điều ba trăm tinh binh cho nàng. Nhưng mà những người này đều hưởng hoàng lương, làm hộ vệ trong phủ nàng cũng không việc gì. Nội viện cũng không cần bọn họ, ngoại viện đúng là có chút ít người.

Đầu mày Bạch Thế Niên đều nhăn lại, thị vệ trong phủ thân vương cũng chỉ là có lệ, vốn phủ của Ôn Uyển đã có 200 tinh binh, thêm 300 nữa thì chính là 500 tinh binh. Cái này có chút quá mức rồi: “Có thể đẩy đi không?”

Ôn Uyển bật cười: “Chàng ngốc rồi hả? Đây là ân điển cậu hoàng đế cho ta, ta làm sao có thể đùn đẩy. 200 thị vệ trong phủ cũng có ít một chút, lại thêm 300 cũng được.” Đừng nói đến 300, dù có 1000 Ôn Uyển cũng không cự tuyệt.

Sắc mặt Bạch Thế Niên có chút băn khoăn.

Ôn Uyển vẫn vui vẻ: “Quá mức thì quá mức, tình huống của ta không giống với người thường. Chàng đừng nghĩ nhiều như vậy, ta có chừng mực. Sau này chàng có chuyện gì, liên quan đến triều đình không xử lý được thì cứ nói với ta, chúng ta thảo luận thì sẽ được thôi.” Tính mạng của nàng liên quan đến bản thân hoàng đế.

Bạch Thế Niên suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Minh Cẩn thấy trên bàn toàn là đồ ăn mình và ca ca thích ăn, thì vui vẻ không ngớt. Nhưng thấy vẻ mặt không biểu tình của Bạch Thế Niên vẻ mặt nhảy nhót lập tức khôi phục bình tĩnh.

Ôn Uyển không thích Bạch Thế Niên mang theo tâm tình không tốt về nhà, nhưng bình thường vẻ mặt Bạch Thế Niên đều như vậy, Ôn Uyển cũng không thể quá nghiêm khắc, đây là bản tính: “Đến, nếm thử thịt kho tàu đầu sư tử mẹ làm.”

Lúc ăn không nói, không phát ra tiếng động.

Sau khi ăn xong, Minh Cẩn và Minh Duệ nhanh chóng rời chủ viện, Minh Cẩn lẩm bẩm: “Sao lúc nào cha cũng hung dữ như vậy?” Ngày đầu tiên hắn lấy hết can đảm, ngày thứ hai có thể ngay ngắn đối diện với gương mặt lạnh lùng, mấy ngày này hắn nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

Minh Duệ cười nói: “Cha là nguyên soái, ngày thường khẳng định rất uy nghiêm, nếu không sao trấn trụ được tướng lĩnh.” Những lời này của Minh Duệ đã động đến điểm quan trọng.

Minh Cẩn lẩm bẩm: “Ông cậu hoàng đế còn phải quản nhiều người hơn đó thôi, cũng không có hung dữ như cha.” Minh Cẩn thật lòng cho rằng cha mình không dễ gần. Hắn khoe mẽ, lấy lòng đổi lại là ánh mắt hung dữ khắp nơi. Hiện tại ở trước mặt cha quy củ đến không thể quy củ hơn.

Minh Duệ bất đắc dĩ lắc đầu. Cha về mới trấn được Minh Cẩn. Nếu không cứ để hắn dạy thật nhức đầu không thôi.

Minh Cẩn kính nể Minh Duệ bắt nguồn từ Bạch Thế Niên, Minh Duệ dạy tất nhiên hữu dụng, nhưng hai người cùng tuổi, không đủ uy tín, Bạch Thế Niên thì khác, trước mặt Bạch Thế Niên, Minh Cẩn tương đối quy củ.

Minh Cẩn nhìn Minh Duệ nhỏ giọng nói: “Ca, ca vui vẻ khi cha về ư?”

Minh Duệ nhướn mi: “Đệ không thích cha về?” Tiểu tử này thay đổi cũng quá nhanh. Trước vẫn mong cha về, giờ cha về thật rồi chẳng lẽ lại không muốn.

Minh Cẩn lắc đầu: “Tất nhiên không phải. Chỉ là…..” Chỉ là không như mình nghĩ vậy. Cho rằng cha cũng giống mẹ, không ngờ cha nghiêm khắc như vậy.

Cũng chỉ lúc Bạch Thế Niên không đúng Ôn Uyển mới nhắc nhở một chút, cái khác sẽ không can thiệp: “Hôm nay Trương Nghĩa tìm chàng làm gì?” Trương Nghĩa, Bảo Bảo Cương đều đến, đoán chừng có việc.

Bạch Thế Niên cười nói: “Đều là chút chuyện nàng không cần…..” Dừng một chút rồi nói: “Đều là chút việc nhỏ.”

Ôn Uyển nghe đến đó, ngẫm nghĩ, nàng xử lý chính vụ lâu như vậy, quân quốc đại sự gì đó đều phải biết một chút, không ngờ Bạch Thế Niên lại khinh thường nàng. Nhưng Ôn Uyển cũng ý thức được một vấn đề khác đó là hình như Bạch Thế Niên rất kiêng kỵ chuyện nàng nhiếp chính.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển không hiểu ý trong lời hắn, nghĩ một chút liền nói trực tiếp: “Trương Nghĩa tìm ta qua nói một chút chuyện tướng lĩnh phía dưới.” Bạch Thế Niên thực sự không có ý xem nhẹ Ôn Uyển, Ôn Uyển từng nói không thích quân sự, cho nên trong tiềm thức hắn cho rằng Ôn Uyển không thích mấy chuyện này.

Ôn Uyển đột nhiên tiến lên, hai tay ôm chặt eo Bạch Thế Niên, cả người dán lên người Bạch Thế Niên, cúi đầu nói: “Xin lỗi……….”

Bạch Thế Niên sửng sốt, không hiểu sao Ôn Uyển lại nói vậy.

Ôn Uyển áy náy nói: “Hôm nay là ta sơ sót, lẽ ra ta nên cùng chàng đến gặp Trương Nghĩa, chỉ là ta không muốn qua lại quá gần với người của chàng, ta đây cũng có cấm kỵ.”

Bạch Thế Niên định nói hắn không để ý, Ôn Uyển lắc đâu: “Ngoài ra, lão công, ta tạo áp lực quá lớn cho chàng. Vốn lần này chàng đắc thắng trở về, lẽ ra phải phong quang vô hạn, rạng rỡ tổ tông, nhưng vì ta…… giờ khiến chàng nói chuyện cũng phải kiêng kỵ, đều là ta sai.”

Ôn Uyển làm nhiếp chính quận chúa Bạch Thế Niên đúng là có chút áp lực. Nhưng Bạch Thế Niên về, Ôn Uyển liền từ chức. Bạch Thế Niên cũng không có áp lực gì, khẽ cười nói: “Nếu nói không đúng thì phải là ta. Mấy năm nay nàng không chỉ bận rộn làm ăn, chăm sóc con, còn phải lo chuyện quân lương, lương thảo biên thành, giúp ta xử lý thỏa đáng mọi chuyện ở kinh thành. Là ta khiến nàng thua thiệt rất nhiều.”

Ôn Uyển chỉ là không muốn để lại gút mắc trong lòng Bạch Thế Niên, nào có chuyện thực sự áy náy, chuyện nhiếp chính quận chúa nàng cũng là không trâu dắt chó đi cày, nào cần phải xin lỗi Bạch Thế Niên, Ôn Uyển thuận theo nói: “Vậy chàng phải bồi thường cho ta.”

Bạch Thế Niên nghe vậy, thấp giọng bên tai Ôn Uyển: “Vợ, nàng nói phải bồi thường thế nào? Nếu không thì như ngày hôm qua…”

Ôn Uyển phỉ nhổ Bạch Thế Niên, nói chuyện đứng đắn, đi một vòng lại nói chuyện không đứng đắn rồi. Đúng lúc này thì Thu Hàn tiến vào, trong tay là một bộ xiêm y.

Thu Hàn đưa tới một bộ trường y màu nguyệt bạch, dài đến gót chân, cổ áo là cổ áo tiêu chuẩn hán phục, mặt trên dùng tơ vàng thêu cổ văn, cổ tay dùng chỉ bạc thêu đồ văn tường vân (hoa văn tốt lành), lúc này Thu Hàn không biết nên tự ra ngoài hay bảo Bạch Thế Niên ra ngoài.

Ôn Uyển vung tay cho Thu Hàn ra ngoài. Lấy quần áo vào phòng tắm, mặc dù chuyện thân mật nhất vợ chồng hai người cũng làm nhiều lần, nhưng thay y phục trước mặt Bạch Thế Niên Ôn Uyển vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Ừ dùng tục ngữ nói, nữ nhân này không quen.

Sau khi Ôn Uyển ra ngoài, ngồi trên bàn trang điểm, tháo mấy đồ trang sức xuống, đặt lên bàn. Tóc dài xõa trên lưng, Ôn Uyển lấy từ hộp trang điểm ra một cây trâm bằng bạc, tùy ý bối tóc lên, thực vô cùng đơn giản, thanh thanh sảng sảng (nhẹ nhàng khoan khoái).

Ôn Uyển thu thập thỏa đáng, thấy Bạch Thế Niên nhìn mình thì cười nói: “Sao vậy? Thấy không đẹp sao?” Lúc ở nhà Ôn Uyển thích mặc thoải mái, tự tại.

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Không, ta rất thích nàng mặc như vậy.” Không là nhiếp chính quận chúa cao cao tại thượng khí thế bức người hiện tại chỉ đơn giản là Ôn Uyển, khiến hắn có cảm giác chân thực. Đây mới là người vợ hắn ngày nhớ đêm mong.

Ôn Uyển nghe xong trong lòng mềm nhũn, nói không lo lắng là không thể, Ôn Uyển rất lo vì chuyện nhiếp chính quận chúa khiến trong lòng Bạch Thế Niên có ngăn cách. Hôm nay xem ra ngăn cách là vẫn có nhưng không sâu như nàng nghĩ. Ừ, còn cần nỗ lực để Bạch Thế Niên tiêu trừ khoảng cách nhỏ này.

Ôn Uyển ôm eo Bạch Thế Niên nói: “Lão công thật tốt.” Ngoại trừ việc bỏ nàng lại tám năm là không tốt, những cái khác thực không thể xoi mói. Có thể kiếm được một người chồng tốt như vậy, là phúc phận của nàng.

Bạch Thế Niên không biết Ôn Uyển đột nhiên lại nghĩ cái gì, chỉ vừa cười vừa nói: “Còn chưa đủ tốt, khiến nàng phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”

Hoàng đế khải hoàn hồi triều, chuyện này tất nhiên oanh động thiên hạ, ngay cả Tô Hàng sống trong ngôi miếu đổ nát cũng biết: “Hoàng thượng khải hoàn hồi triều?”

Lão ăn mày gật đầu: “Vâng, hiện tại khắp nơi mừng vui! Nghe nói hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, năm nay chuẩn bị mở ân khoa. Tháng tư thi hương, tháng mười một thi hội, cũng là một tin tức tốt.” Hoàng đế vừa về kinh ngày thứ hai liền công bố tin tức này.

Trước thềm năm mới hạ xuống tin tức này, đám văn nhân, tài tử không khỏi nhảy nhót hoan hô. Đối với bọn họ có thi là có cơ hội.

Cả người Tô Hàng run lên, cực khổ học tập hơn mười năm, chờ đợi hắn vốn là đề tên bảng vàng nhưng bây giờ Tô Hàng nhìn bức tường cũ cũ nát nát gió có thể thổi xuyên qua, trong lòng cảm thấy thê lương. Sao lại như vậy, sao hắn lại rơi vào hoàn cảnh này? Không nên, không nên như vậy.

Lão ăn mày như nhìn thấy sự giằng co của Tô Hàng, nói: “Nữ nhân theo ngươi đã làm nhị di nương của Lý đại quan nhân, lại nói nữ nhân bỏ trốn với ngươi thực có tài, mới vào hơn một tháng đã đạp mấy tiểu lão bà của Lý đại quan nhân dưới chân. Ta nghe nói đến phu nhân chính phòng cũng phải nhường cô ta.”

Tô Hàng trừng lão ăn mày: “Ông nói bậy.”

Lão ăn mày tấm tắc nói: “Ta nói bậy? Đây mà là nói bậy sao? Toàn bộ người trong trấn đều biết Lý đại quan nhân có được một mĩ nữ đẹp như tiên trên trời, bây giờ yêu thương như châu như bảo.” Nói tới đây liền vỗ đùi: “Được rồi, ta quên nói cho ngươi biết, ngày đó không phải cho ngươi ăn một bữa sao, có được từ chính chỗ đó. Ngày ấy đãi tiệc lưu động.”

Tô Hàng hận không thể nhổ đồ ăn ra.

Lão ăn mày cảm thông nói: “Trước đây ta còn tưởng hai ngươi lưỡng tình tương duyệt, hôm nay mới rõ chỉ sợ ngươi là công tử nhà giàu, nữ nhân kia là cô gái thanh lâu, nếu không sao có thể có thủ đoạn và tâm cơ như vậy. Không ngờ ngươi giống ta, đều là người mệnh khổ.”

Lão ăn mày cũng đại khái đoán được bối cảnh của nữ nhân này. Nói như vậy không phải cố ý kích thích Tô Hàng. Để Tô Hàng sớm ngày tỉnh ngộ.

Tô Hàng gào thét: “Không thể nào, Nhất định là Ngưng Nhi bị ép buộc. Ngưng Nhi sẽ không rời bỏ ta. Chúng ta đã nói sẽ cùng sống cùng chết, bạch đầu giai lão.”

Lão ăn mày lại càng thương tiếc Tô Hàng: “Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa. Kỹ nữ nói mà ngươi cũng tin, ngươi đúng là kẻ ngốc nhất thiên hạ.”

Tô Hàng không nhịn được kêu gào, đó không phải kỹ nữ, là biểu muội hắn. Được rồi, lời nói của lão ăn mày lại càng phong phú: “Biểu muội? Có phải là không có cha mẹ sau đó nhà ngươi phát từ bi nhận về nuôi, rồi ngươi cùng nàng ta có qua lại, ngươi không chấp nhận nhân duyên trong nhà an bài cho, nên mang theo nàng ta bỏ trốn đến đây?”

Tô Hàng trừng hai mắt nhìn ông ta: “Sao lão biết?”

Lão ăn mày cười lạnh: “Lão ăn mày ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm. Nếu là như vậy nữ nhân kia càng đáng ghê tởm hơn. Nhà các ngươi nuôi nàng ta lớn lên, nàng ta còn câu dẫn ngươi. Thậm chí còn khiến ngươi ruồng bỏ phụ mẫu, cùng ngươi bỏ trốn. Nữ nhân vong ân phụ nghĩa, vô tình vô nghĩa như vậy còn quá hơn cả nữ tử thanh lâu.” Lão ăn mày thấy nữ tử thanh lâu chí ít còn do hoàn cảnh đó mà dưỡng thành tính tham lam, ích kỷ độc ác. Nhưng nữ nhân này không nhớ ân huệ, lấy oán báo ân, càng ác độc hơn.

Tô Hàng muốn phản bác nhưng lão ăn mày cắt đứt: “Ngươi còn mặt mũi ở chỗ này kêu gào? Cha mẹ ngươi cực khổ nuôi ngươi khôn lớn, lại vì một nữ nhân mà đến cha mẹ, người nhà cũng không cần. Khó trách ngươi luân lạc đến nước này. Đây là ông trời trừng phạt ngươi.” Nói đến đây lão ăn mày phiền muộn: “Khụ, thế gian này nhân quả tuần hoàn, nếu năm đó ta không làm ra chuyện sai trái thì hiện tại ta cũng con cháu đầy nhà, nào có rơi vào cảnh màn trời chiếu đất như hôm nay. Báo ứng, đây là báo ứng ông trời dành cho ta…..”

Tô Hàng không biết nên phản bác như thế nào. Thật là báo ứng sao? Vì một nữ nhân không thèm để ý đến công lao dưỡng dục của cha mẹ, mặc kệ mẫu thân khóc lóc, thỉnh cầu như thế nào, cho nên ông trời trừng phạt hắn. Không, hắn không tin, không tin Minh Ngưng lại rời bỏ hắn. Minh Ngưng nhất định là thân bất do kỷ.

Lão ăn mày cũng không có biện pháp gì, cũng không thể nhìn hắn phát điên như vậy: “Nếu ngươi không tin, ta dẫn ngươi ra ngoài một chuyến, biết đâu gặp may lại có thể gặp.”

Người khẳng định không đụng phải, nếu trùng hợp như vậy Tô Hàng sẽ hoài nghi nhưng những lời đồn đãi dọc đường không hề thiếu. Khắp nơi đều nói thủ đoạn của Tiết Minh Ngưng cao thế nào, mới hơn một tháng đã khiến Lý đại quan nhân nâng đỡ thiếp thất khiến địa vị của chính thất phu nhân tràn ngập nguy cơ.

Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt (ý nói sức mạnh của dư luận rất lớn). Dù Tô Hàng không tin thì tín nhiệm trong lòng cũng sẽ lay động. Cả người ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Lão ăn mày nhìn Tô Hàng nói mớ chỉ biết lắc đầu. Lão ăn mày không biết nội tình của Tô Hàng nhưng lão biết người thanh niên này không chỉ bối cảnh không nhỏ mà còn là đích trưởng tử trong nhà (con trai trưởng con vợ cả). Là người thừa kế cả nhà kỳ vọng rất cao. Nhưng hắn lại vì một nữ nhân mà từ bỏ cha mẹ, quay lưng với gia tộc.

Hiện tại nữ nhân cùng hắn bỏ trốn cũng từ bỏ hắn. Trong khoảng thời gian này cũng nên khiến tiểu tử này thanh tỉnh, không có sự che chở của cha mẹ, không có hậu thuẫn của gia tộc, hắn cũng chỉ là thịt cá bị người xâu xé, là một kẻ đáng thương.

Lão ăn mày nghĩ đến đây lẩm bẩm nói: “Lại nói ngươi vẫn còn may mắn vì người nhà ngươi còn để ý đến ngươi. Nếu không thực sự phải phơi thây nơi hoang dã rồi.” Lão đâu có tốt bụng đến nỗi đi cứu một người xa lạ đâu! Còn không phải là được người nhờ vả sao? Hiện tại lão chỉ hi vọng Tô Hàng sớm nghĩ rõ ràng, sau đó về nhà. Lão ăn mày ông cũng công đức viên mãn, không cần tiếp tục ở ngôi miếu hoang rách nát này chịu tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.