Edit: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển đem đàn cầm ở trên tay, sờ sờ, đúng là một cây đàn tốt: đàn
này làm theo kiểu Phục Hi, điêu khắc từ gỗ sam và gỗ Tùng Hoàng. Phù hợp với con trai đàn. Bạch Ngọc chế mặt trên của đàn, chân đàn cũng được
điêu khắc tinh mỹ. Dây và nút đàn đều được làm đồng . Cây đàn này sơn
nước sơn màu đỏ thắm, võ gạc vốn có màu xám, vì đã tu sửa qua nên sơn
màu đen và màu đỏ son. Thân đàn phình ra như bụng con rắn nhỏ bên trên
khắc những đường vân làm chủ đạo, thỉnh thoảng cũng có đoạn khắc hoa văn lông vũ. Dưới đáy đàn cũng khắc hoa văn đám mây bằng sà cừ, đồng đều
nổi lên như thanh gươm, so sánh với mặt trên của đàn thì tỏ vẻ hơi cổ
hơn.
Ôn Uyển kỳ quái, chủ nhân của cây đàn này, ngày đó tại sao lại đem
cây đàn làm phần thưởng, quả thật là làm người ta khó hiểu. Hoặc nói,
hắn là một người quái dị. Nhưng mà danh sĩ thời đại này, đa số đều là
quái nhân. Nhìn một hồi lâu, nàng mới đưa trả lại.
Nguyệt Thiền cầm lấy đàn, điều chỉnh thử âm thanh cho tốt, rồi khẽ
hé đôi môi đỏ mọng “Đóa hoa đỏ thắm quá vội vàng nở rộ trong rừng sâu.
Tiếc rằng mưa gió lạnh lùng kéo đến. Lệ phấn son, trong men say, lặp lại đến bao giờ. Cuộc đời dài đầy oán hận, như sông dài phía đông. Cô tịch
không lời trên lầu Tây, vầng trăng như cái móc câu. Tịch mịch như ngô
đồng nằm sâu trong viện, vĩnh viễn bị khóa chặt bởi yên tĩnh. Liên tiếp
cắt bỏ quan tâm, hỗn loạn, và nỗi buồn ly biệt. Chẳng lẽ, mùi vị này vẫn còn tại trong lòng.”
La Thủ Huân cùng Tào Tụng nghe thấy chua xót không dứt, hướng về phía cô gái thống khổ trước mắt, càng thương tiếc thêm. Ôn Uyển nhìn một
chút lên trời cao, thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm. Yến Kỳ Hiên thì
lại nhìn thoáng qua Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển nhìn trời, hắn cũng ngẩng đầu
nhìn trời. Yến Kỳ Hiên nhìn cả ngày, làm sao nhìn hồi lâu hắn cũng không thấy bầu trời trên đầu nở hoa vậy.
“Cô nương, từ khúc này viết vô cùng hay, chẳng qua là hơi quá bi thương một chút.” Tào Tụng lòng có chút không đành.
“Tạ ơn công tử tán thưởng, xin hỏi công tử họ gì?” Nguyệt Thiền nhu mì kêu một tiếng.
“Hắn là tài tử nổi danh kinh thành, Tào Tụng. Đây là thế tử Thuần
Vương Phủ, Yến Kỳ Hiên. Đây là đệ tử của thư hương môn đệ Giang Nam vọng tộc, Giang Thủ Vọng. Cũng là Phất Khê nổi danh văn võ song toàn trong
kinh thành. Là người bác học nhất võ công cũng lợi hại nhất chúng ta nơi này. Còn ta thì không cần giới thiệu.” La Thủ Huân giải vây cho mỹ
nhân. Ánh mắt của Nguyệt Thiền sáng lên, những người tại chỗ này không
phải thân phận địa vị hiển hách, thì cũng là nổi danh bên ngoài. Tùy
tiện trong ba chọn một thôi, thì mình ăn mặc không cần lo, nửa đời sau
cũng có chỗ dựa vào.
“Chúng ta là tới đây du ngoạn, ngươi đàn cho chúng ta một khúc thống
khổ bi thương như vậy, không phải là cố ý tới phá hỏng hăng hái du ngoạn của chúng ta sao? Không biết còn tưởng là nơi này có người chết đó.” Ôn Uyển nghe khúc nhạc xong, rất là không vui. Vốn là đi chơi Thu, mọi
người đi ra ngoài du ngoạn vui vẻ. Ngươi chuẩn bị một khúc bi thương như thế. Không còn hứng thú chơi đùa nữa.
Lời này vừa rơi xuống, những người khác cũng cho là Ôn Uyển nói rất có đạo lý.
“Quả thật không dễ nghe, còn không có dễ nghe như khúc Phất Khê
ngươi mới vừa rồi dùng lá để thổi.” Yến Kỳ Hiên tuyệt đối đứng về phía
Ôn Uyển. Ôn Uyển nói gì, làm cái gì, đều là đúng.
“Công tử thứ tội. Đây là từ khúc ta mới viết, cho nên, liền muốn cho
mấy vị công tử lắng nghe trước một phen. Nếu như chưa tốt, ta cải tiến
lần nữa.” Nguyệt Thiền trong lòng có chút giận dữ, mình ra ngoài tiếp
khách một năm, lúc nào mà không phải được người ta thổi phồng trong lòng bàn tay như châu như ngọc. Khi nào mà bị đối đãi châm chọc thế này.
Nhưng mà, người như các nàng vậy, tuyệt đối không thể đắc tội với khách
nhân . Cho nên cố nén không vui dưới đáy lòng.
“Ngươi viết, đây rõ ràng là ‘ Tương Kiến Hoan’ do Lý Dục sáng tác,
lúc nào mà thành từ khúc do ngươi viết rồi.” Ôn Uyển kinh ngạc.
“Đúng, không sai, là ‘Tương Kiến Hoan. ’ của Lý Dục Tào Tụng gật đầu ứng.
“Khúc nhạc là do ta viết, còn lời là sư phụ cho . Khúc nhạc này là ta mới làm, hiện tại còn chưa biểu diễn cho khách nhân nào nghe.” sắc mặt
Nguyệt Thiền biến hóa, lập tức đổi lời vừa nói. Nàng thật là nhìn nhầm
rồi, xem ra cái gọi là tài tử Giang Nam không phải là do khoác lác mà
ra. Hoàn toàn không giống với những thứ gọi là tài tử trong kinh thành. Vừa mở miệng, liền biết chân tướng. Nàng thật là nhìn nhầm rồi, sau
này nên thận trọng đối đãi mới được. Nguyệt Thiền lập tức thu hồi khinh
thị mới vừa rồi trong đáy lòng.
“Nếu ngươi biết viết khúc nhạc. Vậy ngươi đem bài từ ‘ Xuân Hoa Thu
Nguyệt ’ của Lý Dục, biên thành từ khúc cho công tử nhà ta nghe một
chút. Khúc điệu cũng không thể bi thương giống như mới vừa rồi. Cần phải hoan khoái một chút. Công tử nhà chúng ta là tới du ngoạn, cũng không
phải là tới đưa ma. Nói chỉ nói một lần. Đừng để cho chúng ta nói thêm
lần nữa.” Đông Thanh không chút nể tình mà cảnh cáo Nguyệt Thiền một
trận
La Thủ Huân muốn nói giúp, nhưng nhìn mặt Ôn Uyển không chút thay
đổi, thì lập tức rụt về. Phất Khê mà nổi lên tính tình thì rất đáng sợ.
“Xuân hoa thu nguyệt khi nào rồi, chuyện cũ biết bao nhiêu. . . . . .” Nhẹ nhàng mà ngâm nga .
Ôn Uyển lúc này mới hơi chút gật đầu.
“Tốt, Nguyệt Thiền cô nương đại tài, thật tài tình.” La Thủ Huân khen ngợi. Yến Kỳ Hiên thì lại nhìn Ôn Uyển, thấy Ôn Uyển không có phản ứng
gì. Hắn cũng không phản ứng theo.
“Công tử nhà ta nói tài đánh đàn của ngươi làm được duyên dáng mà
tươi đẹp, buồn bã mà tổn thương, có thể làm cho người nghe được cảm động trong lòng; nhưng lại mất đi sự trong trẻo trầm tĩnh, âm thanh ít khúc
chiết, và hòa vào ý cảnh, nên chỉ được mặt ngoài. Hơn nữa, tiếng đàn có
mười sáu phương pháp, ngươi chỉ làm được: khinh, tùng, thúy, hoạt, kỳ,
hòa, tật, trừ. Còn điều khiển tám dạng khác, đặc biệt là âm cao, trong
trẻo, hai thứ này ngươi đều không thể làm được, nên kỹ thuật đàn của
ngươi vĩnh viễn chỉ có thể đến đây. Nhưng mà, lấy tuổi tác của ngươi bây giờ, có thể đàn được tám loại này, coi như là hiếm thấy. Công tử chúng
ta nói, ngươi đã đàn rất tốt.” Nhìn sắc mặt Nguyệt Thiền càng ngày càng
tái nhợt, cuối cùng, Đông Thanh cũng không tự giác mà lên tiếng an ủi.
“Chẳng lẽ công tử cũng là kẻ yêu thích đàn.” Nguyệt Thiền mừng rỡ hỏi .
“Phất Khê, ngươi có học qua đàn?” Yến Kỳ Hiên dao động đầu nói lắp ba lắp bắp. Những thứ này, hắn hoàn toàn không hiểu, nhưng mà Phất Khê lại có thể phê bình đạo lý rõ ràng, nhất định là học qua rồi, hơn nữa tu
vi không thấp.
“Không nghĩ tới Phất Khê công tử còn là một nhân tài kiệt xuất.” Tào
Tụng than thở. Yến Kỳ Hiên thì rất là sùng bái nhìn Ôn Uyển. La Thủ Huân khen không dứt.
“Công tử nói hắn chỉ học qua hai ngày, là do trưởng bối đã dạy, có
đều bản thân không có thiên phú. Đối với nhạc lý đại khái hiểu rõ một
chút. Nhưng mà Lão sư của công tử nhà ta là cao thủ đàn cầm.” tài đánh
đàn của Tống Lạc Dương, nổi tiếng thiên hạ. Trong lúc rãnh rỗi, vẫn hay
khảy một hai bản, Ôn Uyển làm đồ đệ duy nhất của hắn, cho dù không có
thiên phú, thì thời gian dài, dù sao cũng biết một chút. Tiếng đàn của
lão sư cao khiết hòa cùng ý cảnh, tự nhiên cô gái trước mắt không phải
nào bằng được .
“Không biết, công tử có thể tạo cơ hội giới thiệu cho ta biết vị tiền bối này hay không?” Nguyệt Thiền mừng rỡ vạn phần nên hỏi . Nếu có thể
làm quen với danh gia lớn như vậy, đối với danh tiếng của nàng cực kỳ có lợi .
Ôn Uyển tỏ vẻ thật đáng tiếc, vị kia trưởng bối kia không có ở kinh
thành. Nguyệt Thiền rất thất vọng, nhưng mà rất nhanh cũng gạt bỏ ý thất vọng, đàn hát khúc khác nhẹ nhàng vui vẻ.
Ôn Uyển nhìn cảm thấy nhàm chán, liền bò lên trên núi. Nàng nhìn thấy trên núi có rất nhiều loại hoa xinh đẹp, nên muốn đi hái chút ít. Yến
Kỳ Hiên tự nhiên là theo đuôi phía sau.
Đi tới sườn núi, Ôn Uyển buông hai tay ra, hít sâu không khí trong
lành. Dường như giữa trời và đất chỉ có mình giang tay đứng giữa không
trung. Mặc dù là mùa thu, nhưng trước mắt màu xanh vẫn mênh mông bát
ngát chạy dọc đến chân trời, hoa dại không biết tên với đủ loại màu sắc
hình dạng tô đẹp khung cảnh, chập chờn theo gió, trên đóa hoa nhỏ còn
đọng lại giọt sương chiết xạ ra ánh sáng ngọc lấp lánh, cảnh sắc này như ở bên trong bức tranh, làm cho lòng người vui vẻ thư sướng.
Ôn Uyển cảm thụ một phen xong, thì bắt đầu ngắt lấy hoa. Sau khi hái
xong, thì đặt mông ngồi ở trong bụi cỏ, bắt đầu làm vòng hoa. Không có
một chút thong dong ưu nhã mà đệ tử thế gia nên có.
Yến Kỳ Hiên nhìn thấy, lập tức bắt đầu động thủ đi ngắt lấy các loại
hoa mình không biết tên, hết lòng nâng niu đặt ở trước mặt Ôn Uyển. Ôn
Uyển thuần thục bện một vòng hoa, đưa cho Yến Kỳ Hiên, còn mình tự bện
một cái khác, đội ở trên đầu. Những điều này là nàng học theo lão sư,
cảm giác cũng không tệ.
“Phất Khê, ngươi thật xinh đẹp.” Làn da trên mặt Ôn Uyển đen nhánh ở
dưới ánh mặt trời, lòe lòe sáng lên, một đôi mắt hạnh thật to đang
chuyển động, thần thái động lòng người không ngừng tản mát ra. Nụ cười
sáng lạn trên mặt như đóa hoa, chạy thẳng đến đáy lòng của Yến Kỳ Hiên,
thấy vậy trong lòng hắn nóng hầm hập .
Ôn Uyển nghe lời khích lệ này, vênh mặt tự đắc, trực tiếp ngồi bên
cạnh hắn. Ôn Uyển đầu đổ đầy mồ hôi, Yến Kỳ Hiên liền cầm khăn đưa cho
hắn lau mồ hôi, thật là ôn nhu hiểu ý.
Ôn Uyển nhìn thấy thời tiết rất tốt. Thời tiết tốt thế này, làm Ôn
Uyển nhớ tới lời Lão sư nói…, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, lấy
sông núi làm gối, cái loại cảm giác này, vô cùng sướng khoái lâm ly.
Nàng cũng rất muốn cảm thụ một phen, liền giả bộ mở hai tay, té ở trong
bụi cỏ. Mở tròng mắt ra nhìn bầu trời xanh thẳm, ngửi thấy hương hoa
thỉnh thoảng bay đến, Ôn Uyển cảm thấy rất thư thái.
“Ngươi thân thể không tốt, đừng ngủ trên mặt đất, nếu không, ngươi
dựa vào trên người của ta ngủ đi.” Yến Kỳ Hiên kêu thị vệ lấy thảm trải ở trên cỏ, lôi kéo Ôn Uyển lên thảm. Ôn Uyển cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chìu theo ý của hắn. Cũng gối đầu lên bả vai của Yến Kỳ Hiên, nheo mắt lại. Chỉ chốc lát liền tiến vào mộng.
Đông Thanh nhìn Ôn Uyển ngủ thiếp đi, mình ở đó một mình cũng không ai nói chuyện, nên tự mình đi chung quanh.
Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển đã ngủ, liền đem nàng cẩn thận đỡ nằm lên
chân của mình. Lại từ trong ngực lấy ra một cái khăn sạch sẽ, nhè nhẹ
lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn đang bám đầy bụi. Nhìn Ôn Uyển dường như
thật sự ngủ thiếp đi, sợ nàng bị gió thổi cảm lạnh, Yến Kỳ Hiên sai thị
vệ lấy áo choàng ra đắp kín cho hắn. Sợ hắn cảm lạnh. Sau đó vung tay
lên, để cho tất cả người chung quanh đều giải tán đến chỗ không nhìn
thấy.
Yến Kỳ Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đen thùi của Ôn Uyển, cảm giác vô cùng thỏa mãn. Hắn chưa bao giờ biết, một thiếu niên, lại có thể thông
tuệ như thế, người như vậy, trước đây hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ nguyện ý cùng mình đối đãi sâu đậm. Hơn nữa, còn đối với mình tốt như vậy. Thật
sự là hắn nghĩ như thế nào đều không thể nghĩ đến. Phất Khê để cho hắn
rất bội phục, cũng rất hâm mộ, còn có, một sự vui mừng nồng đậm. Trước
đây những người bậc này, đều cao cao tại thượng . Nhưng mà chỉ có Phất
Khê, là bình dị gần gũi, đối với hắn ái hộ và quan tâm. Kéo theo, lúc
trước hắn chán ghét những thứ thi từ kia, nhưng giờ thì không bài xích
nữa.
“Thế tử, công tử, ta nhìn thấy phía trước có vài gốc cây đào. Phía
trên có chút ít quả đào. Có muốn ta đi qua, hái chút ít quả mới chín hay không?” Đông Thanh đi tới, nhìn thấy Ôn Uyển đã mở mắt, thì cười haha
đem thứ mình mới vừa nhìn thấy nói qua một lần.
“Làm cái gì không đi. Phất Khê, chúng ta đi.” Đem Ôn Uyển kéo dậy,
hai người đi theo Đông Thanh một hồi, quả nhiên nhìn thấy một gốc cây
đào, treo đầy quả đào. Nguyên một đám đỏ rực, nhìn qua khiến người ta vô cùng yêu thích.