Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 267: Q.7 - Chương 267: Nghỉ Dưỡng Dài Kỳ




Sau khi Hạ Ảnh lui ra ngoài, mới nói với Hạ Dao chuyện vừa nói cùng Ôn Uyển.

Thật ra Hạ Dao đã sớm nhìn ra, nàng cũng muốn khuyên Hạ Ảnh, nhưng Võ Tinh nói nàng khuyên cũng vô dụng, không bằng chờ Hạ Ảnh bị Quận chúa khiển trách một hồi rồi, đến lúc đó lại nói chuyện với nàng. Nghĩ tới đây, Hạ Dao nói: “Hạ Ảnh, thật ra thì có một câu ta vẫn chưa nói với ngươi.”

Hạ Ảnh có chút ngoài ý muốn: “Ngươi nói đi.”

Hạ Dao cũng là nhìn vào tình nghĩa nhiều năm chung đụng mới nói: “Hạ Ảnh, Quận chúa coi ngươi là người thân, cũng bởi vì nguyên nhân này mà những năm qua một lần rồi lại một lần bao dung. Nhưng ở trong lòng Quận chúa, quan trọng nhất vẫn là Hầu gia và hai đứa bé. Đợi đến một ngày, ngươi muốn Quận chúa lựa chọn ngươi và phụ tử bọn họ, kết quả thế nào ngươi nên rõ ràng. Ta không hy vọng xuất hiện lúc đó.”

Tất nhiên Hạ Ảnh biết giữa nàng và Hầu gia cùng hai công tử, Quận chúa sẽ chọn ai, cái này căn bản không cần phải nghĩ : “Ta biết, sau này ta sẽ chú ý.”

Hạ Dao gật đầu: “Hạ Ảnh, chuyện giữa phu thê, người ngoài không thể nào hiểu rõ được. Còn nữa Quận chúa và Hầu gia ân ái như vậy, ngươi nhúng tay lung tung sẽ chỉ làm người ta lo ngại.”

Hạ Ảnh suy nghĩ một chút nói: “Hạ Dao, ta cũng không dối gạt ngươi. Thật ra thì ta rất lo lắng. . . . . .” Lo lắng cái gì, Hạ Ảnh cũng không nói ra.

Hạ Dao biết suy nghĩ của Hạ Ảnh: “Ngươi đang lo lắng, bởi vì Quận chúa đối với Hầu gia hàng phục, dẫn phát nghi kỵ trong lòng hoàng thượng? Ngươi còn lo lắng Minh Duệ quá xuất sắc, mà trong hoàng thất không có hài tử xuất sắc như Minh Duệ, sau này Minh Duệ có thể sẽ không có người nào có thể kiềm chế được, đến nỗi hoàng thượng không dung nổi Minh Duệ sao?” Thật ra thì không chỉ có Hạ Ảnh lo lắng, mà Võ Tinh cũng có lo lắng này. Sinh ra trong gia đình như vậy, có thể xuất sắc, nhưng không thể không có nhược điểm. Minh Cẩn cũng rất xuất sắc, nhưng trên người Minh Cẩn có một đống tật xấu. Trên người Minh Duệ căn bản không có nhược điểm, hơn nữa lòng cầu tiến quá mạnh mẽ.

Hạ Ảnh gật đầu. Quận chúa đã ở địa vị dưới một người trên vạn người, danh vọng quá cao, vị trí rất nhạy cảm, nếu Minh Duệ còn trò giỏi hơn thầy lại có lòng cầu tiến, vậy phải lo lắng rồi.

Hạ Ảnh thuộc loại người bề ngoài nhìn lãnh khốc, nhưng thương yêu nàng dành cho Minh Duệ và Minh Cẩn, không hề thua kém Hạ Dao, cho nên nàng rất lo lắng cho tương lai của hai đứa bé. Lo lắng tương lai Minh Duệ sẽ có gì bất trắc. Dù sao, xuất hiện một kỳ tích là quận chúa, nhưng xuất hiện thêm một Minh Duệ giống quận chúa, đó chính là khó khăn.

Hạ Dao hiểu nhưng lại không có suy nghĩ giống Hạ Ảnh: “Ta biết ngươi là vì muốn tốt cho hai hài tử, chẳng qua ngươi thật sự suy nghĩ nhiều rồi.”

Hạ Ảnh có chút không rõ: “Ngươi cho rằng ta lo lắng là dư thừa?” Biết đến càng nhiều, áp lực cũng càng lớn. Những lo lắng này của Hạ Ảnh không phải là không có căn cứ, mà là có căn cứ.

Hạ Dao cười nói: “Lo lắng của ngươi đúng là dư thừa. Quận chúa thích cuộc sống an ổn, Minh Duệ hiếu thuận như vậy sẽ không thể làm ra chuyện khiến Quận chúa lo lắng. Ta là sư phó của Minh Duệ, dã tâm của Minh Duệ cũng chỉ muốn làm nam nhân đỉnh thiên lập địa như Hầu gia. Chờ hắn hoàn thành giấc mộng này, cũng sẽ giống như Hầu gia lui thân về phía sau. Cho nên không cần lo lắng.”

Chân mày Hạ Ảnh vẫn không có giãn ra.

Hạ Dao cười nói: “Đổi lại suy nghĩ, chúng ta chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Ngươi cảm thấy khi hoàng thượng tại vị, Minh Duệ sẽ tạo phản sao?” Thật ra thì nói đến nói đi, vẫn là lo lắng dã tâm của Minh Duệ bành trướng, cộng thêm có Quận chúa làm hậu thuẫn, sau này nếu Minh Duệ tạo phản có thể có thiên thời địa lợi nhân hoà. Cũng chỉ lo lắng về Minh Duệ thôi, nếu là Minh Cẩn thì sẽ không ai đi nghĩ cái này. Chẳng qua tâm tư Minh Duệ quá sâu, lại có Quận chúa dốc lòng dạy dỗ, đúng là khiến cho kẻ có tâm đa nghi không yên lòng.

Hạ Ảnh lập tức lắc đầu: “Không biết.” Hoàng thượng là minh quân, Minh Duệ tạo phản cũng tạo không nổi.

Hạ Dao gật đầu: “Chắc chắn sẽ không. Chỉ cần đến lúc đó hoàng thượng chọn lựa được một minh quân, tất nhiên có thể khống chế được Minh Duệ. Nếu chọn lựa không được minh quân, mà là hôn quân. Cho dù không có Minh Duệ, thiên hạ Đại Tề cũng không giữ được nữa. Ngươi lo lắng chuyện này làm cái gì?”

Hạ Ảnh không biết vì sao Hạ Dao nghĩ thoáng như vậy.

Hạ Dao bật cười: “Cho nên, điều ngươi phải nghĩ chính là làm sao giúp hoàng thượng tìm được một người thừa kế hợp cách. Mà không phải là đi lo lắng có có những chuyện này hay không, chỉ tự chuốc thêm phiền não.”

Hạ Ảnh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Thật ra thì có một việc, ta vẫn luôn không nói. Ngày sinh tháng đẻ của Minh Duệ rất kỳ quái. Ty Thiên giám đã xem ngày sinh tháng đẻ của Minh Duệ, kết quả là trống rỗng.” Thấy thần sắc kinh nghi của Hạ Dao: “Ngươi có thể không biết, năm đó Ty Thiên giám xem cho Quận chúa, kết quả của Quận chúa cũng là trống rỗng. Nếu không, ta cũng sẽ không lo lắng những thứ này.” Chuyện này rất trọng đại, nàng vẫn luôn không nói với Ôn Uyển. Chính là sợ Ôn Uyển lo lắng.

Hạ Dao há miệng, sắc mặt cũng lạnh xuống: “Lão nhân kia là có ý gì?”

Hạ Ảnh cười khổ: “Giám chánh đại nhân có ý là tương lai tràn đầy các nhân tố không xác định. Hoàng thượng đối với chuyện này cũng rất nghi vấn. Hiện tại ta chẳng qua chỉ hi vọng, quận chúa có thể bình an. Chỉ cần quận chúa vẫn còn, Minh Duệ và Minh Cẩn mới không có chuyện gì. Nếu không, ta thật không biết tương lai sẽ như thế nào?” Hạ Dao cũng lâm vào trầm tư, qua thật lâu rồi nói ra: “Hạ Ảnh, chuyện này ta cho là nên nói với Quận chúa. Để trong lòng Quận chúa có đo đếm.”

Hạ Ảnh không biết chuyện này nên nói thế nào: “Ngươi cảm thấy hẳn là nên nói cho Quận chúa, vậy ngươi đi nói với Quận chúa đi.” Nàng một mực do dự xem có nói với quận chúa hay không? Nói thì lại sợ Quận chúa lo lắng.

Hạ Dao nhìn Hạ Ảnh một cái: “Chuyện này đã sớm nên nói với Quận chúa rồi.” Hạ Dao cũng không hỏi Hạ Ảnh biết chuyện này từ lúc nào. Tin tức đối ngoại, đặc biệt là tin tức của nội viện hoàng cung, còn có tin tức của hoàng đế và dân chúng, nàng không có linh thông được như Hạ Ảnh.

Ôn Uyển biết hoàng đế đã xem mệnh Minh Duệ, kết quả lại thật không thể tính ra được, giống như kết quả của nàng trước kia, cũng có chút giật mình.

Ôn Uyển suy nghĩ thật lâu rồi nói: “Chuyện này ngươi coi như không biết, không nên lộ ra.” Đây chính là một vấn đề khó giải. Thay vì nói ra cũng không hiểu, còn không bằng coi như không biết.

Hạ Dao gật đầu: “Ta sẽ không để cho người thứ tư biết.”

Ôn Uyển suy nghĩ một chút rồi cũng bỏ qua. Hiện tại lo lắng cũng vô ích, chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Bạch Thế Niên vì vợ con nguyện ý bẻ gãy hai cánh, đó là bởi vì hắn đã thực hiện được giấc mộng của mình. Minh Duệ còn nhỏ, hơn nữa có nguyện vọng với chức Đại tướng quân mãnh liệt như vậy, nàng không thể nào đi bẻ gãy cánh của Minh Duệ. Chuyện nàng có thể làm, chính là toàn lực bảo vệ tốt nhi tử. Về phần chuyện sau này, chuyện sau này để sau này hãy nói. Dù sao chỉ cần nàng còn sống, ai cũng đừng mong động đến con của nàng. Hoàng đế cũng không được.

Thân thể Ôn Uyển tốt lên, lại bắt đầu trù tính chuyện đi ra phía ngoài. Hiện tại chính là lúc nóng bức, tất nhiên là không thể đi. Chờ ngày hạ thoáng qua một cái là có thể lên đường. Vùng đất đầu tiên, đương nhiên là hải khẩu. Có thể quan sát phong cảnh các nơi dọc đường đi, đến hải khẩu lại đi hải đảo. Xem một chút đã xây dựng thế nào, vẹn toàn cả đôi bên.

Hoàng đế đã hứa hẹn tất nhiên là sẽ thực hiện. Nhưng thời gian này, hoàng đế muốn Ôn Uyển trở lại trước lễ mừng năm mới.

Sao Ôn Uyển có thể nguyện ý, trời hết nóng mới có thể đi hải khẩu, vậy thì cuối tháng tám lên đường, lộ trình qua lại đã muốn hơn hai tháng. Nếu cuối năm phải trở lại kinh thành, đây không phải là đi du ngoạn, mà là chạy giặc đấy.

Hoàng đế không buông miệng, Ôn Uyển cũng không gấp.

Hoàng đế đối với chuyện Ôn Uyển dễ thỏa hiệp như thế có chút quái dị. Dựa theo hiểu biết của ông đối với Ôn Uyển, cái nha đầu này là một người nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, lần này quá dễ dàng bỏ qua rồi.

Hạ Ảnh đối với lần này cũng có nghi vấn như trước.

Ôn Uyển vui vẻ nói: “Vội cái gì, còn sớm mà!” Có thời gian hơn một tháng, Ôn Uyển cũng không tin nàng vẫn không thể khiến hoàng đế thay đổi chủ ý.

Hạ Ảnh thấy buồn cười.

Ngày mùa hè nóng bức, Ôn Uyển là kiểu người sợ cái nóng này nên cũng không yêu thích gì mùa hè. Bởi vì nguyên nhân thân thể, trong phòng cũng không thể dùng quá nhiều băng. Hiện tại trượng phu trở lại, lão công nóng không khác gì hỏa lò, vừa nóng vừa dính muốn chết.

Mùa đông Ôn Uyển rất thích để lão công ôm ngủ. Đến mùa hè, đụng cũng không muốn cho Bạch Thế Niên đụng vào. Náo loạn mấy lần muốn phân phòng ngủ cũng không thành. Cuối cùng vợ chồng hai người chuyển đến phòng lớn, Ôn Uyển mới không tiếp tục náo. Ôn Uyển náo chuyện này, người bên cạnh thật không biết nên khóc hay nên cười. Người khác làm thê tử vốn hi vọng trượng phu luôn theo ở bên người, Quận chúa cũng thật hay, bởi vì ngại nóng mà muốn phân phòng ngủ.

Trước kia nếu trời nóng bức Ôn Uyển sẽ không ra cửa. Hiện giờ Ôn Uyển cũng là cách ba đến năm ngày phải đi hoàng cung, cùng hoàng đế kỳ kèo cả nửa ngày, kỳ kèo đến hoàng thượng cũng phát phiền.

Ngày hôm đó, Ôn Uyển không đi hoàng cung mà ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi. Thu Hàn và Thu Thủy cầm lấy quạt hương bồ cẩn thận quạt gió cho Ôn Uyển.

Minh Duệ đến tìm Ôn Uyển.

Ôn Uyển thấy Minh Duệ do dự hồi lâu cũng không mở miệng, liền mở miệng nói trước: “Minh Duệ, có chuyện gì thì nói cùng mẹ, chớ học theo đệ đệ con.” Minh Cẩn có chuyện tìm Ôn Uyển, lúc nào cũng hướng đôi mắt mong đợi nhìn Ôn Uyển, nhất định phải đợi Ôn Uyển mở miệng hỏi trước xem hắn có chuyện gì, hắn mới nói.

Minh Duệ nhìn Ôn Uyển, thật lâu sau mới lên tiếng: “Mẹ, con muốn biết, ban đầu ông cậu hoàng đế làm thế nào mà thoát nạn được.”

Ôn Uyển hơi ngừng lại: “Làm sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

Minh Duệ cũng không nói nhiều, thẳng tắp nhìn Ôn Uyển: “Mẹ, con là nhi tử của người, con hi vọng người có thể nói cho con biết, con không muốn người gạt con, mẹ, con muốn biết.”

Minh Duệ nhạy cảm hơn nhiều so với người bình thường, khi thấy hoàng đế đem phật châu trên tay đeo lên cổ tay Ôn Uyển, còn có thái độ hoàng đế đã biểu lộ rõ ràng, không chỉ có lo lắng, mà còn có sầu lo cùng khủng hoảng. Lo lắng là bình thường, nhưng sầu lo khủng hoảng thì hẳn là còn ý vị sâu xa.

Trong khoảng thời gian này Minh Duệ xoắn xuýt mãi, cậu vô cùng khẳng định bên trong có chuyện mà cậu chưa biết. Cho tới nay, Minh Duệ rất nghi ngờ thái độ của hoàng đế đối với mẹ, cậu cho rằng ông cậu hoàng đế quá dung túng đối với mẹ mình, dung túng đến mức giống như có thể phó thác tính mạng vậy. Làm vua của một nước, đây là cách làm cực kỳ mạo hiểm, một khi không cẩn thận có thể sẽ mất nước. Nếu hoàng đế là một hôn quân thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác hoàng đế lại là một minh quân. Thân là một minh quân, tín nhiệm của ông cậu hoàng đế đối với mẹ dường như không có giới hạn vậy. Quá quái dị, Minh Duệ khẳng định nhất định có chuyện mà hắn còn chưa biết. Trong khoảng thời gian thu thập tin tức này, đem ra phân tích, kết luận mẹ nhất định có việc gạt bọn họ.

Ôn Uyển nhìn nhi tử hiểu chuyện hiếu thuận, lại cực kỳ nhạy cảm, trong lòng cũng không biết nên làm cái gì. Chuyện này nếu nói ra, thật ra trượng phu và nhi tử sẽ bị tổn thương. Nàng hôn mê lần này, nhìn bộ dạng kia của Bạch Thế Niên và hai nhi tử, nếu còn biết nàng tục mệnh thay hoàng đế, không biết phụ tử ba người sẽ như thế nào. Cho nên, nàng trăm triệu lần sẽ không nói ra.

Ôn Uyển cũng muốn nói ‘sau này hãy nói’, đố với Minh Duệ mà nói, nếu nàng nói để sau này thì Minh Duệ sẽ cho rằng nàng đang viện cớ. Ôn Uyển nhanh chóng nói: “Chuyện là ông cậu hoàng đế có thể lên làm hoàng đế, là công lao của mẹ.”

Minh Duệ lộ vẻ nghi ngờ.

Ôn Uyển đem tất cả chuyện có thể nói đều nói: “Con có thể không biết, ông cố ngoại của con không thích dưỡng mẫu của ông cậu hoàng đế, nên vì thế cũng chán ghét ông cậu hoàng đế của con. Từ nhỏ đã chán ghét ông, căn bản không coi là nhi tử mà đối đãi.” Ôn Uyển nói cùng Minh Duệ chuyện mà hoàng đế gặp phải từ nhỏ đến lớn, những chuyện này chưa có ai nói cùng Minh Duệ, lại càng không có ai có thể nói cặn kẽ ngọn nguồn như Ôn Uyển.

Minh Duệ có chút kinh ngạc, thì ra là ông cậu hoàng đế cũng phải nhận qua rất nhiều đau khổ mới có thể thượng vị. Ông cậu hoàng đế cũng quá đáng thương rồi, lại còn bị đổi thân phận: “Mẹ, cho dù như thế, cũng chỉ có thể nói là quỷ thần xui khiến. Vì sao người lại nói ông cậu hoàng đế thượng vị là có quan hệ đến mẹ?” Chỉ có thể nói, đây là ông trời quyết định, là ông trời ưu ái với ông cậu hoàng đế.

Sắc mặt Ôn Uyển có chút ngưng trọng: “Thiên lão nhi đã đi về cõi tiên và Giác Ngộ đại sư, còn có một thế ngoại cao nhân đã xem mệnh cho mẹ, bọn họ tính ra lúc mẹ sáu tuổi, vốn đã mất mạng mà ông cậu hoàng đế của con cũng thế. Đây chính là lý do vì sao năm đó Triệu Vương lại nói mẹ là yêu nghiệt.” Dĩ nhiên, bọn họ nói rất đúng, hài tử kia quả thật đã chết, người sống sót chính là nàng mà thôi.

Minh Duệ mở to mắt: “Mẹ….”

Ôn Uyển có thương yêu nhi tử hơn nữa, cũng không thể nói những lời đó với Minh Duệ. Cho dù Ôn Uyển biết rõ Minh Duệ là người của hai thế giới, nàng cũng không nói. Có một số việc là không thể chạm vào, sau khi chạm vào liền phá vỡ thăng bằng. Sau này chung đụng có thể sẽ có lúng túng, Ôn Uyển chặt đứt tất cả mọi chuyện có thể: “Thiên lão nhi và Giác Ngộ đại sư nói, có cao nhân giúp mẹ sửa lại mệnh. Mệnh của mẹ được sửa lại, mệnh của ông cậu con cũng được sửa lại. Mệnh của rất nhiều người cũng vì thế mà được sửa lại.” Lời này không sai. Nếu nàng không sống, thân phận của hoàng đế sẽ không bị người ta phát hiện, càng không có khả năng thượng vị. Đây chính là hiệu ứng cánh bướm, do một con bướm là nàng, mà tạo ra một cơn gió, sửa lại mệnh của rất nhiều người.

Minh Duệ hô to: “Nghịch thiên cải mệnh?” Chẳng qua cậu mới chỉ nghe qua cái tin đồn này, không nghĩ tới thật sự có chuyện như vậy. Hơn nữa càng kinh hãi hơn, người này lại chính là mẹ của cậu.

Ôn uyển gật đầu: “Đúng, chính là nghịch thiên cải mệnh.”

Giọng của Minh Duệ có chút lạc đi: “Mẹ, người nào đã sửa mệnh cho mẹ?”

Ôn Uyển nhìn Minh Duệ, cười nói: “Chuyện này quan trọng sao?” Hướng về phía hoàng đế, Ôn Uyển có thể nói là có một sư phó là thế ngoại cao nhân. Nhưng người hỏi là nhi tử, Ôn Uyển không muốn nói dối.

Minh Duệ không lên tiếng, quả thật không quan trọng. Những điều này đều là chuyện đã qua, có lẽ chính bởi vì như thế, ông cậu hoàng đế mới có thể khẩn trương lo lắng như thế.

Suy nghĩ kỹ rồi, Minh Duệ nhìn Ôn Uyển, há hốc mồm thật lâu, cuối cùng nói: “Mẹ, người tin rằng có người của hai thế giới sao?”

Ôn Uyển có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ đứa nhỏ này chuẩn bị nói với nàng chuyện đời trước sao. Rất đáng tiếc, Ôn Uyển không có quan tâm chuyện này, nàng một chút cũng không muốn biết: “Cái gọi là người của hai thế giới, đơn giản chính là lúc đi đầu thai quên uống canh Mạnh bà mà thôi. Thật ra thì, muốn Mẹ nói mẹ sẽ nói trước khi đầu thai nên uống canh Mạnh bà. Nếu không có uống, bất kể đời trước là vui vẻ, hay là không vui vẻ, cũng sẽ khắc sâu trong óc người đó, làm cho người đó rất dễ dàng lạc ở bên trong. Không tốt.”

Minh Duệ không tự chủ gật đầu, nhưng rất nhanh trong lòng giật mình một cái, chẳng lẽ mẹ đã phán đoán ra rồi. Nhưng thấy vẻ mặt từ ái của Ôn Uyển , cho tới nay mẹ luôn từ ái đối với hắn, không khác gì đối với Minh Cẩn. Minh Duệ tự nói với mình là hắn suy nghĩ nhiều. Thật là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.

Ôn Uyển vuốt đầu Minh Duệ, giọng nói vô cùng mềm nhẹ: “Minh Duệ, Mẹ biết con đang lo lắng chuyện gì. Mẹ vẫn chờ đến lúc có thể tứ đại đồng đường, cùng phụ thân con ngậm kẹo vui đùa với con cháu! Sẽ không dễ dàng ngã xuống như vậy đâu. Cho nên, con không cần lo lắng.”

Những lời này, làm cho những vấn đề khác trong lòng Minh Duệ đều tiêu tán. Minh Duệ hỏi như thế, đơn giản là vì lo lắng cho an nguy của Ôn Uyển. Nếu Ôn Uyển đã khẳng định như vậy, Minh Duệ tất nhiên sẽ không hỏi thêm.

Chờ hai người nói dứt lời, Thu Hàn mới để Bạch Thế Niên đi vào.

Bạch Thế Niên chờ Minh Duệ đi rồi, mới bất mãn: ” Nói chuyện gì với nhi tử rồi? Nói lâu như vậy?” Ôn Uyển và nhi tử có bí mật, còn có bí mật không cho hắn biết. Bạch Thế Niên có chút ít ghen tị. Bạch Thế Niên cảm thấy Ôn Uyển đối với hai nhi tử tốt hơn so với hắn.

Ôn Uyển cười nói ra lo lắng của Minh Duệ, đồng thời cũng đem giải thích của mình nói lại một lần. Đáy lòng Bạch Thế Niên không thể không có nghi ngờ, chẳng qua là hắn sẽ không hỏi như Minh Duệ, lại nghe Ôn Uyển nói sẽ bồi hắn đến bạc đầu giai lão, những vấn đề này, đã không còn là vấn đề nữa rồi.

Ôn Uyển rất hăng hái: “Lão công, ta quấn hơn một tháng rồi, cậu hoàng đế rất nhanh sẽ đồng ý thôi. Chờ trời lạnh hơn một chút, chúng ta sẽ đi du ngoạn, người một nhà chúng ta ra phía ngoài du ngoạn.” Hiện tại Ôn Uyển ngẩng cao đầu rất hăng hái.

Bạch Thế Niên dở khóc dở cười. Cũng không phải là hài tử, bản thân đã ba mươi tuổi rồi, vì sao lại muốn đi ra ngoài du ngoạn chứ. Nhưng Bạch Thế Niên cũng biết Ôn Uyển vẫn luôn muốn đi ra ngoài một chút, hoàng đế đều nhả ra rồi nên hắn không có giội nước lạnh lên nhiệt tình của Ôn Uyển: “Tốt, chờ trời hết nóng một nhà chúng ta ra ngoài đi một chút.”

Ôn Uyển thấy bộ dáng của Bạch Thế Niên, cười giải thích: “Chàng thiên nam hải bắc đều đã đi qua. Nhưng địa phương xa nhất ta từng đi chính là sơn trang đấy, cũng không coi là thực sự ra khỏi kinh thành, nên rất muốn đi ra phía ngoài nhìn một chút. Lão công, đến lúc đó ta mặc nam trang cũng thuận tiện hơn…”

Bạch Thế Niên hung hăng nhìn Ôn Uyển, gằn từng chữ từng câu: “Bình Ôn Uyển, nếu nàng dám mặc nam trang,vậy chờ xem ta làm sao thu thập nàng?”

Ôn Uyển kinh ngạc nói: “Tại sao không thể? Ta cảm thấy mặc nam trang rất thuận tiện nha!” Nếu thời đại này giống với hiện đại, nam nữ đều có thể ở bên ngoài đi lại, đương nhiên nàng cũng không muốn cải nam trang. Vấn đề là, mặc nữ trang đi ra ngoài, rất không thuận tiện.

Bạch Thế Niên tức giận nói: “Ta nói không cho phép là không cho phép.”

Ôn Uyển bĩu môi, cố ý nói: “Chàng nói thì có ích lợi gì? Ta thích mặc sẽ mặc.” Thật ra Ôn Uyển thật sự không biết tại sao Bạch Thế Niên lại bài xích chuyện nàng mặc nam trang như vậy!

Bất kể Ôn Uyển cứng rắn hay mềm mỏng, Bạch Thế Niên vẫn giữ nguyên thái độ, không được. Bạch Thế Niên không nhượng bộ, Ôn Uyển cũng không thối lui, vợ chồng hai người giằng co.

Ôn Uyển hướng về phía Hạ Dao lầm bầm: “Mặc nam trang thuận tiện như vậy, vì sao lại không được ?” Thật ra thì không phải Ôn Uyển muốn cải trang thành nam giới, chẳng qua là giả nam trang rất thuận tiện nha.

Hạ Dao không nói thêm cái gì với Ôn Uyển, chẳng qua bảo Thu Hàn lấy một bộ nam trang ra ngoài. Để cho Ôn Uyển mặc vào. Vừa lúc Ôn Uyển mặc vào nam trang, Bạch Thế Niên tiến vào.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển mặc nam trang, mặt lập tức đen thành đáy nồi, lập tức nổi giận: “Nhanh chóng cởi xuống cho ta.”

Lúc này Ôn Uyển bị sợ, qua một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần. Không phải là Ôn Uyển nhát gan, thật sự là Ôn Uyển chưa từng thấy Bạch Thế Niên tức giận như vậy nha. Ôn Uyển không biết tại sao Bạch Thế Niên giận dữ lớn như vậy, lập tức cũng không lên tiếng.

Bạch Thế Niên thấy Hạ Dao và Hạ Ảnh tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, cuối cùng tức giận, mặt lạnh đi ra ngoài.

Hạ Dao nhìn sắc mặt Ôn Uyển không tốt, lúc này cười nói: “Quận chúa, người biết người mặc nam trang đứng chung với hầu gia, người ta có cảm giác gì không?”

Ôn Uyển buồn bực: “Cảm giác gì?”

Hạ Dao không nói chuyện, Hạ Ảnh đã mở miệng trước: “Cảm giác cha dẫn theo con trai.”

Những lời này của Hạ Ảnh thiếu chút nữa khiến Ôn Uyển nghẹn chết. Có quá khoa trương như vậy không, nàng mặc nam trang đứng chung một chỗ với Bạch Thế Niên, thế nhưng khiến Hạ Ảnh cho rằng hai người là cách một đời.

Buổi tối hôm đó, Ôn Uyển phục thấp làm thiếp, chủ động cầu hoà. Thấy thần thái Bạch Thế Niên hòa hoãn, lúc này mới nói ra một cái yêu cầu: “Lão công, dù sao cũng không có người ngoài. Chờ ta mặc rồi, nếu chàng cảm thấy không đẹp mắt, ta liền không mặc nữa, có được không?”

Ôn Uyển đã yêu cầu như vậy, Bạch Thế Niên tất nhiên không tiện tiếp tục bày sắc mặt.

Ôn Uyển mặc quần áo tử tế nhìn người trong gương, người trong gương mặt trắng như quan ngọc, mi mục như họa, da trắng nõn nà.

Ôn Uyển lôi kéo Bạch Thế Niên, nhìn vào gương, khác biệt giữa hai người lập tức lộ ra. Bạch Thế Niên da ngăm đen, nhìn già hơn so với tuổi thật, trên đầu còn xuất hiện tóc trắng, cộng thêm cả người lạnh như băng, vừa nhìn quả thật người ngoài sẽ cho rằng bọn họ là cha con.

Ôn Uyển bật cười, thấy mặt Bạch Thế Niên lại một lần nữa chìm xuống, nói gấp: “Tốt lắm, sau này ta không mặc nam trang nữa, đi ra bên ngoài cũng không mặc nam trang.” Nếu nàng còn mặc nam trang, lại mang thêm hai nhi tử, vậy thì không phải là hai đời, mà là người của ba bối phận khác nhau.

Bạch Thế Niên không biết vì sao Ôn Uyển thỏa hiệp nhanh như vậy, nhưng Ôn Uyển không ầm ĩ đòi mặc nam trang là rất tốt. Bằng không, mang theo Ôn Uyển mặc nam trang, sẽ cực kỳ khác biệt so với hắn. Giống như Hạ Ảnh nói vậy, không phải mang theo thê tử, mà là nhi tử. Cái mức chênh lệch này cũng quá lớn rồi.

Hạ tuần tháng tám, bị Ôn Uyển nhũng nhiều vô số lần, rốt cuộc hoàng đế miễn cưỡng đồng ý để cho Ôn Uyển đi ra ngoài du ngoạn, thời hạn là một năm. Một năm sau nếu không trở lại, hoàng đế tỏ vẻ đến lúc đó sẽ phái người cưỡng chế mang Ôn Uyển về.

Lúc Ôn Uyển trở về, đuôi lông mày đầy ý cười: “Rốt cục có thể ra ngoài đi dạo rồi. Thật không dễ dàng nha!” Một năm, chỉ cần trở lại kinh thành trước cuối năm sau là được rồi. Thử nghĩ Ôn Uyển đã cảm thấy thật hưng phấn nha! Một năm, có thể đi từ từ, từ từ nhìn, từ từ ăn.

Ôn Uyển vừa về tới nhà, lập tức lật xem bản đồ. Sau đó lên kế hoạch đường đi du lịch. Ôn Uyển tính toán, trước tiên đi tới Giang Nam, lại từ Giang Nam đi hải khẩu.

Bạch Thế Niên đối với chuyện này lại không có cùng ý nghĩ: “Đi hải khẩu trước đi! Chờ lúc quay về lại đi tới Giang Nam. Nếu không, lễ mừng năm mới có thể không đến được hải khẩu đâu.” Đối với Bạch Thế Niên mà nói, đảo chính là ngôi nhà tương lai của bọn họ, hao tốn lớn như vậy, tất nhiên phải làm tốt nhất. Cho nên, trước tiên làm xong chuyện, lại đi xem những địa phương khác.

Vợ chồng hai người, Ôn Uyển thì cường điệu sau khi đi du ngoạn xong, sau đó cũng có thể từ từ đi xem một chút. Bạch Thế Niên thì chủ yếu là muốn đi nhìn hòn đảo mà thôi.

Ôn Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Cũng được.” Sau đó đi xem bản đồ, một lần nữa lên kế hoạch lộ tình đi du lịch.

Hiệu suất làm việc của Ôn Uyển rất cao, ngày thứ ba sau khi hoàng đế mở miệng đồng ý, liền mang theo lão công nhi tử lên đường.

Hoàng đế nhận được tin tức, lắc đầu cười nói: “Cái nha đầu này. . . . . .” Hôm nay trong triều cũng không có đại sự gì, cộng thêm Ôn Uyển sẽ không có chuyện phải làm nhiều, thuận theo ý nàng để cho nàng đi ra ngoài du ngoạn cũng không có cái gì không thể. Tránh cho có chuyện này, Ôn Uyển ngày ngày lại ở bên tai ông lẩm bẩm. Hơn một tháng này, lỗ tai hoàng đế chịu đủ tàn phá của Ôn Uyển, công phu mài người của Minh Cẩn, tuyệt đối là di truyền từ Ôn Uyển.

Ôn Uyển đi du lịch, vốn là chuẩn bị đơn giản. Nhưng chuyện này có muốn, cũng phải dẫn theo rất nhiều người. Cuối cùng Ôn Uyển nhìn đến danh sách, đầu đầy hắc tuyến. Đây rốt cuộc là đi du lịch hay là đi dọn nhà hả? Ôn Uyển cưỡng chế bỏ lại bốn phần năm. Trừ quần áo, còn có đồ trang điểm của Ôn Uyển, ừ, bộ sách của hai đứa bé, cái khác cũng không muốn mang theo. May là như thế, mà còn đến mười sáu cái rương lớn. Ôn Uyển còn muốn tinh giản hơn nữa, nhưng Hạ Dao và Hạ Ảnh không đồng ý. Cuối cùng, Ôn Uyển chỉ có thể im lặng đón nhận.

Đoàn người chậm rãi xuất hành, ra khỏi kinh thành, Ôn Uyển cảm thấy toàn tâm thư sướng. Rốt cục có thể ra khỏi kinh thành, đi phía ngoài nhìn một chút.

Ôn Uyển không nhịn được vén rèm xe lên, nhìn Bạch Thế Niên cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa, Bạch Thế Niên như có cảm giác, quay đầu lại, vợ chồng hai người liếc nhau một cái, không khí ngọt ngào bay đầy trời.

Minh Duệ nhìn thấy liền mím môi cười. Minh Cẩn đang cùng Minh Duệ nói chuyện, thấy ca ca đột nhiên cười, quay lại đầu nhìn cha mẹ đều đang cười, cũng vui vẻ cười theo.

Hoàn chính văn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.