Edit: Anh Ngọc
Beta: Tiểu Tuyền
“Ha hả, mấy người tiểu tỷ muội các ngươi cùng nhau chơi đùa, lão bà
tử ta đây sẽ không quấy rầy nhã hứng các cô nương.” Hoa phu nhân rất
thức thời mà đem vườn hoa để lại cho một đám tiểu cô nương.
Mẫu Đan, lệnh tiễn hà hoa, Phượng vĩ Lan, bát tiên Hoa, hoa cúc có
bảy tám cán. Những thứ này so với cùng cả vườn đầy hoa hồng, thì lộ ra
vẻ chỗ thua kém rất nhiều. Nhiều nhất chỉ có thể coi là làm đẹp.
Sắc hoa có màu son, đỏ thẫm, đỏ lòm, hồng phấn, vàng óng ánh, màu da
cam, màu hỗn hợp, trắng noãn. Toàn thân nở hoa, nhiều hoa nhỏ tạo thành
Hoa cầu, trụ hoa, tường hoa, biển hoa, Hoa thác nước, cổng vòm hoa. Sắc
hoa diễm lệ, không bị cản trở, mùi thơm nồng nặc.
Ôn Uyển nhìn, đoán chừng là mới tu bổ, nhưng mà đúng là vô cùng xinh đẹp.
“Wow, thật xinh đẹp a.” Vũ Đồng không khỏi tán thưởng.
“Lại đây, hái một đóa để cài xem.” Có chuyện lần trước, nên mọi người cảm thấy cài một đóa hoa lớn đẹp rực rỡ ở trên đầu, thì cũng vô cùng
xinh đẹp. Y Y hái được tám đóa hoa hồng đỏ tươi, trên đầu mỗi người đều
cài một đóa, nghiêng đầu nhìn nhau, rối rít khen nhau xinh đẹp.
Ôn Uyển nhìn khinh thường, đúng là một đám Vương bà bán dưa, đều mèo
khen mèo dài đuôi. Nhưng vẫn cài một đóa hoa hồng màu đỏ chói cắm ở trên đầu còn giương khóe miệng cười một lượt.
“Ha hả, ta làm sao cảm giác có loại Vương bà bán dưa, mùi vị mèo khen mèo dài đuôi đây?” Chân Chân che miệng cười nói. Đã nói ra suy nghĩ của Ôn Uyển mới vừa rồi. Ôn Uyển không khỏi cảm khái, đây mới gọi là không
phải người một nhà, thì không vào cùng cửa. Nhìn xem, ý nghĩ cũng giống
nhau, cái này thật quá tốt.
“Muốn tìm đường chết sao, ngươi mới là dưa, ta nhìn ngươi giống trái
dưa, trái bí, ừ, trái bí là chính xác nhất.” Ngọc Tú trên dưới đánh giá
một phen, rồi gật đầu cho là đúng.
Như Vũ cũng gia nhập “Không đúng, hẳn là hồ lô.”
“Thật đúng là tên ngốc.” Mai nhi cười nói.
“Đảo mai thích hợp với dưa nhất.” Rối rít đều nói một câu, mọi người
trêu ghẹo thành một đoàn cùng nhau cười cười nói nói, không ngừng náo
nhiệt.
Ôn Uyển cũng rất hưng phấn, quơ tay múa chân hồi lâu “Quận chúa nói,
cây hoa hồng này không chỉ có xinh đẹp. Còn có thể dùng để ăn. Mai nhi
tiểu thư, Quận chúa nói buổi trưa có thể lấy cây hoa hồng làm thành cháo hoa hồng, bánh chiên hoa hồng để đem ra ngoài cho mọi người ăn.”
“A? Cái này, làm sao ăn a?” Y Y cảm thấy hứng thú một chút, kể từ khi cùng Ôn Uyển lăn lộn cùng nhau, đều đem tài nghệ học hết, rồi liên tiếp những ngày ăn uống no say. Về nhà ăn thức ăn có cảm giác như cho heo
ăn. Khiến cho bọn họ chỉ có thể cố nuốt xuống. Mẹ nàng cũng khen tài nấu nướng của nàng tiến bộ tăng vọt.
Ôn Uyển nói ở trong sách nhìn thấy nói là có thể ăn. Cụ thể làm sao
làm thì giao cho đầu bếp nữ đi chuẩn bị là tốt nhất. Lúc này bọn họ mới
là chuyên gia. Mọi người nghe xong ánh mắt lóe lóe sáng. Rối rít đưa ra
đề nghị của mình.
“Tốt, Bình nhi đi phân phó phòng bếp, làm cháo hoa hồng, bánh hoa hồng.” Mai nhi cũng là cảm thấy hứng thú.
“Mai nhi, ngươi nhìn chúng ta có nhã hứng như vậy, chúng ta cùng làm
thơ đi” Y Y thêm nghiêm mặt, nói tiếp chuyện này. Ôn Uyển liền mang vẻ
mặt chán ghét, tỏ vẻ mình không làm. Những người khác nhìn Ôn Uyển không muốn, liền cười không nói nữa. Y Y dạo này như phát điên vậy, mỗi ngày
đều muốn làm thơ từ, thật là quá mức. Nàng ấy nên bái lão sư của mình
làm thầy mới phải.
“Y Y, ta xem ngươi cử chỉ thật điên rồ. Ôn Uyển nói, nàng sau này
không hề làm thơ từ nữa, làm sao ngươi lại nói ra lời này. Đối với những thứ này thì Ôn Uyển yêu tiền hơn.” Mai nhi dùng khăn che miệng cười.
“Không có tiền, nơi nào có nhiều đồ ăn ngon như vậy tạo điều kiện cho ngươi ăn. Ăn nhiều còn ngăn không nổi miệng của ngươi, Ôn Uyển, ngươi
nhìn xem, sau này có nên không để cho nàng ăn hay không? Đem cái phần
cho nàng ăn tất cả đều để cho ta có được hay không.” Vũ Đồng lập tức
nhảy ra.
“Đúng vậy, mẹ ta kể. Trên đời ai không thương tiền, chỉ cần tiền tới
đứng đắn , sẽ không sợ. Mẹ ta còn nói có một nữ nhi thông minh như Quận
chúa, thì sau này cũng không cần âu lo. Mai nhi, ngươi vốn nói Ôn Uyển
yêu tiền, như vậy ngươi không cần tiền, vậy bản thân ngươi tự ra ngoài
tự kiếm tiền nuôi sống mình.” Y Y lập tức tiếp lời.
Mỗi lần Mai nhi công kích Ôn Uyển yêu tiền, Vũ Đồng cùng Y Y đều nhảy ra làm hành động của sứ giả chánh nghĩa. Mỗi lần Mai nhi vừa nói xong,
Ngọc Tú sẽ tới trợ giúp. Cuối cùng Như Vũ cùng Chân Chân nhảy ra giảng
hòa. Ôn Uyển ở bên cạnh nhìn mọi người nói nàng yêu tiền, cải vả không
nghỉ, thì híp mắt cười, bộ dáng vô cùng vui vẻ. Cho tới cuối cùng, tất
cả mọi người mắt to nhìn chằm chằm nàng, liền hé miệng cười một tiếng,
thế là bỏ qua mọi chuyện. Nhưng lúc này đây, cũng là ngoại lệ vì có
chuyện biến hóa xảy ra.
“A, muội muội làm sao ngươi có thể nói như vậy với quý Quận chúa
người ta. Quý Quận chúa, Hoa nhi nhà ta đã quen nói chuyện tùy ý, kính
xin quý Quận chúa ngàn vạn không nên trách tội nha.” Mấy người họ đang
nói chuyện, thì một cô gái từ bên ngoài đi tới. Mọi người theo phản xạ
có điều kiện đều nhìn sang.
Mọi người chỉ thấy một người mặc y phục màu xanh nhạt, phía dưới là
chiếc váy màu trắng tơ lụa hình dáng đèn lồng, bên trên có thêu bức thu
hải đường, bên hông buộc đai lưng tơ tằm màu vàng nhạt nạm. Trên đầu búi tóc đọa mã, còn chừa hai lọn tóc rũ xuống ở hai bên gương mặt kiều mỵ.
Ngọc trâm lỏng loẹt cài trên tóc, bước chân thong dong, trên cổ tay
trắng đeo chiếc vòng ngọc màu đỏ. Nhìn qua tư thái lã lướt phong tình
vạn chủng.
Mọi người nhìn về nàng, cô gái kia cũng đang mở to một đôi mắt mỹ lệ
nhìn về mấy người, trong mắt tràn đầy vui mừng. Đi tới trước hướng mọi
người áy náy nói “Thật ngại quá, có phải Mẫu Đan quấy rầy nhã hứng mọi
người ngắm hoa hay không?”
“Không có đâu rồi, chúng ta cũng đang nói đùa thôi, nếu ngươi nguyện ý, thì cùng chơi đi.” Chân Chân nhìn tràng diện bắt đầu lạnh xuống, bận làm người trung gian.
“Nếu là quý Quận chúa cùng vài vị cô nương không chê, đây chính là
vinh hạnh của ta.” Mỉm cười nhìn về phía vài vị cô nương, trong mắt
kia, có khẩn cầu, cũng có chờ đợi.
Như Vũ cười đang định nói tiếp, thì Ôn Uyển quay đầu, hướng trong
đình bên cạnh đi. Không thèm quan tâm đến lý lẽ các nàng. Mọi người ở
chung một chỗ lâu như vậy, cũng hiểu ý, biết đây là Ôn Uyển không muốn.
Như Vũ thấy Ôn Uyển như thế lập tức ngượng ngùng nói “Mẫu Đan tiểu thư,
xin hãy tha lỗi. Ôn Uyển là một hơi lạnh nhạt, ngươi không nên để ý a.”
Mà Vũ Đồng cùng Ngọc Tú còn có Y Y mấy người, thấy thái độ Ôn Uyển,
cũng theo ở phía sau vào đình. Chỉ lưu lại Như Vũ cùng Chân Chân hai
người. Chân Chân tính tình tốt, không có nghĩa là ngu xuẩn, nhìn thái độ Ôn Uyển đã tỏ rõ lập trường, nếu nàng nói cái gì nữa, thì sẽ đối chọi
cùng mọi người. Như Vũ cười nói “Khi nào có cơ hội, ta sẽ mời ngươi đi
nhà chúng ta làm khách.”
Mẫu Đan là cô gái cực kỳ thông minh, vừa nhìn điệu bộ này cũng biết,
quý Quận chúa là ủng hộ Hoa Mai nhi. Tuy có chút không cam lòng, nhưng
trên mặt một chút cũng không biểu hiện ra “Không sao là ta tự mình không mời mà tới, muốn trách nên trách ta. Nơi nào có thể trách quý Quận chúa đây. Hải tỷ tỷ, muội muội nhà ta nhân phẩm tướng mạo là mọi thứ không
kém, chẳng qua tính tình có chút trái ngược, bất quá nàng đối với người
khác rất chân thành. Nếu có chỗ nào mạo phạm, kính xin Hải tỷ tỷ có thể
khuyên nhủ thông cảm nhiều hơn. Mẫu Đan ở chỗ này cám ơn trước.”
Một mảnh tỷ muội tình thâm, nhìn thấy vậy Chân Chân rất là cảm động,
muốn mở miệng nói chuyện. Nhưng bị Như Vũ ở bên cạnh dùng sức, Chân Chân có chút đau, nên không dám mở miệng nữa.
Mẫu Đan mang theo nha đầu của mình đi. Như Vũ nhìn bóng lưng Mẫu Đan
mà ánh mắt lóe lóe. Nhìn qua bộ dạng dường như là tỷ muội tình thâm,
cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa. Nhưng ý tứ trong lời nói, có thể làm cho người ta suy nghĩ sâu xa. Rõ ràng là các nàng tới nhà nàng ta làm
khách, không ngờ nàng ta có thể chủ động nói là nàng ta mạo phạm các
nàng, nữ tử này, đúng là thông minh. Khó trách Mai nhi chánh trực không
phải là đối thủ của nàng ta, rõ ràng trong lòng chán ghét Mai nhi, nhưng trên mặt lại thể hiện là tỷ muội tình thâm, cũng không còn mấy người có thể làm ra được.
Ôn Uyển vào trong đình, tất cả mọi người cũng cùng đi theo. Tịnh Thu
thấp giọng hỏi “Mai nhi, lúc này tỷ tỷ của ngươi chạy vào đại hoa viên
làm gì? Thật muốn cùng bọn ta giao hảo sao?”
“Ừ, nàng là thứ tỷ. Mẹ ruột nàng được tổ mẫu ta yêu thương sủng ái
nhất. Bởi vì một ít chuyện năm đó, cho nên mẫu thân của ta thân thể vẫn
không tốt. Tổ mẫu ta liền làm chủ đem nàng cho cha ta làm thiếp. Về sau
sinh hai trai một gái, trong phủ rất được tổ mẫu ta cưng chìu. Nếu không phải mẹ ta luôn luôn cường thế, cha ta cũng che chở mẹ ta. Còn không
biết tổ mẫu ta sẽ như thế nào. Vị thứ tỷ này của ta đây, người rất thông minh .” Mai nhi không thèm để ý nói.
“Nhìn cũng là thông minh, nói chuyện cũng cực kỳ có chừng mực. Mai
nhi, ngươi phải cẩn thận đấy. Người như vậy còn khó đối phó hơn người
thẳng mặt đối nghịch.” Ngọc Tú tiếp lời, an ủi Mai nhi.
Cha nàng cùng cha Mai nhi là bạn tốt của nhau, quan hệ của mẫu thân
hai nhà cũng rất tốt. Cho nên cũng biết chút chuyện, ban đầu Hoa đại
nhân đã đem con lớn nhất ôm cho Hoa phu nhân nuôi, không đến hai ngày,
thì nóng rần lên, di nương biết được khóc trời khóc đất cầu Hoa mẫu, ôm
trở về nuôi. Tổ mẫu nàng sau đó đã cho phép đem Tôn Tử ôm cho Hoa phu
nhân nuôi. Sau này hai Tôn Tử lớn, muốn đem hài tử ghi dưới danh nghĩa
của Hoa phu nhân, Hoa phu nhân tự nhiên là không muốn. Bình mẫu gây áp
lực, mặc dù nhà mẹ đẻ Hoa phu nhân đã mất, nhưng Hoa phu nhân có quan hệ vô cùng tốt với biểu tỷ họ hàng xa là quốc công phu nhân La gia. Chính
là Hoa mẫu không muốn, nhưng cũng không dám không duyên cớ bỏ con dâu.
Hoa mẫu cũng nghĩ là hưu, nhưng Hoa phu nhân vốn là người hiền đức.
Tìm khóc cũng không có lý do, chánh thê không có khả năng sinh con thì
rất nhiều, huống chi Hoa phu nhân còn có một nữ nhi. Vô cớ hưu thê, đây
chính là để Thiên hạ chê cười. Không chỉ danh tiếng bà mất sạch, mà nhi
tử bà đời này cũng không có tiền đồ. Vả lại Hoa đại nhân cùng Hoa phu
nhân tình cảm cũng không tệ lắm, mặc dù trong ngày thường chuyện nhỏ đều thuận theo mẹ hắn, nhưng thời khắc mấu chốt, chuyện đại sự thì rất có
chủ kiến. Hắn không muốn hưu thê, cho dù muốn hưu cũng hưu không được.
Di nương kia thầm hận Hoa phu nhân, làm cho nhi tử nàng không làm
được con trai trưởng. Cho nên sau lưng dùng nhiều thủ đoạn, để cho Hoa
phu nhân không ít buồn bực. Nói chuyện buồn cười như thế, Hoa phu nhân
dù chết cũng không đồng ý, bà ta cũng nằm mộng đẹp, muốn đem nhi tử nuôi bên người lại muốn có được thân phận con trai trưởng. Tính toán này
đúng là hoàn mỹ, chuyện tốt tất cả đều một mình bà ta chiếm. Hoa phu
nhân không mảy may cố kỵ Hoa mẫu áp lực, mạnh mẻ cự tuyệt. Cho nên quan
hệ giữa mẹ chồng với con dâu không tốt. Mai nhi ở giữa bị không ít tức,
sau đó thì dứt khoát ngày ngày ở tại trong Mai Các của mình đi học làm
thơ. Nếu không phải Ôn Uyển cùng nàng đánh không phân thắng bại, làm cho nàng rất xấu hổ, đoán chừng đến bây giờ nàng vẫn còn co đầu rút cổ ở
trong Mai Các.
Như Vũ cùng Chân Chân hai người đi vào, Vũ Đồng cùng đám người đi về
phía trước hỏi “Vũ tỷ tỷ, nữ nhân kia là hạng người gì. Ta nhìn, không
giống như là người thiện lương. Mai nhi, không phải là ta nói xấu thứ tỷ kia của ngươi. Ta cảm thấy nữ nhân này, không tốt. Mặc dù sắc mặt nàng
rất thân thiết, nhưng ta cảm thấy nàng rất giả tạo. Bộ dạng ân cần cùng
di nương nhà chúng ta không khác nhau nhiều lắm. Làm cho người nhìn thấy sẽ chán.”
Ngọc Tú gật đầu nói “đúng vậy, nhìn cũng không phải người đơn giản.
Mai nhi, ngươi cũng phải cẩn thận a, đừng để bị thiệt. Người như vậy,
càng phải cẩn thận đây!”
Mai nhi gật đầu nói “Nhiều năm như vậy, ta sớm biết nàng là hạng người gì rồi. Thôi! không nói về nàng nữa, chúng ta đi chơi.”
Như Vũ lắc đầu nói “Cẩn thận là đúng, nhưng ở trước mặt người ngoài,
tỷ muội cũng phải thân mật. Cho dù trong lòng chán ghét, vẫn hảo hảo
chung đụng, nếu không danh tiếng truyền ra người lấn ép thứ tỷ, Mai nhi, sau này đối với hôn sự của ngươi rất bất lợi. Ngươi không thể không
quan tâm, nữ nhi gia. Nếu có thể được một hôn sự tốt, đó chính là cả đời hưởng phúc. Nếu như không tốt, có thể bị phá hủy cả đời.”
Ôn Uyển nghe cảm thấy Như Vũ nói chuyện có chút khoa trương. Đan Hoa
phu nhân chỉ có một nữ nhi này, cũng sẽ không tìm cho nàng người có
tướng mạo không tốt. Ôn Uyển ra dấu mấy cái, Hạ Ảnh phiên dịch có ý là,
triệt để coi thường. Mẫu thân Mai nhi là đương gia chủ mẫu vẫn còn đây,
nếu cùng một thứ tỷ đi tranh giành, cũng không có rớt thân phận của
mình. Nàng ta thích làm dạng nào sẽ làm cho nàng ta hành hạ thế đi.
Mọi người gật đầu, nhưng Y Y lắc đầu “Cũng không thể để nàng được
lợi như vậy. Nếu có cơ hội, nhất định phải đem uất ức trước kia lấy trở
về, nếu không thật quá uất ức.”
Mọi người đang nói, thì thấy một người mặc xiêm y màu tím vào.
“Tiểu thư, lão thái quân mời Quận chúa và vài vị cô nương đến phòng hảo hạng ngồi.” Một vị bà Tử đi tới, hướng Mai nhi bẩm báo .
“Biết rồi.” Sau đó Mai nhi dẫn vài vị cô nương đi phòng hảo hạng.
Mọi người rất kỳ quái, đang yên lành dẫn lên trên phòng làm cái gì.
Không nói Ôn Uyển, tất cả cô nương khác đều nhìn về phía Mai nhi. Mai
nhi cười khổ, nhưng không nói chuyện.
Cũng là Ngọc Tú nhẹ nhàng mà nói “Nhị ca Mai nhi năm nay mười lăm
rồi, cố ý nghe chúng ta ở đây đến nhìn một cái, nếu thế thì chắc có
liên quan đến chuyện này.”
Y Y hừ một tiếng “Người kia, không nói là con vợ kế, mười lăm tuổi
đến bây giờ ngay cả tú tài cũng thi không đậu. Nghe nói hết bài này đến
bài khác văn chương cũng làm không được, người cũng ngốc, lại còn hồng
tụ thiêm hương. Lại dám đánh chủ ý lên chúng ta, quả thật là buồn cười.”
Mọi người hiểu rõ nên cũng thấy buồn cười. Nơi này, thân phận quý
trọng tự nhiên không phải là trong phạm vi mà bọn họ có thể nhòm ngó, dù thân phận thấp một chút cũng là đích nữ nhà quan viên tứ phẩm. Hoa đại
nhân cũng là quan viên tứ phẩm, cho dù ông không có đầu óc cũng sẽ không suy nghĩ đem con trai thứ mười lăm tuổi ngay cả tú tài cũng không thi
đậu, nói muốn cưới đích nữ được nuôi dạy đàng hoàng của đồng song (quan viên làm chung có phẩm cấp ngang hàng). Vậy thì không phải là giao hảo, mà là trở mặt.
Ở trong phòng, một phu nhân xinh đẹp hỏi Mẫu Đan “Ngươi không phải
mới vừa đi xem sao? Cảm thấy người nào tốt nhất. Quý Quận chúa nếu có
thể lớn hơn bốn năm tuổi, cưới cho nhị ca ngươi thì cũng xứng đôi.”
Mẫu Đan nghe trong lòng phát khổ, mẫu thân mình cũng thật là trẻ con
“Di nương, người cũng đừng có suy nghĩ lung tung có được không. Không
nói quý Quận chúa, dù cô nương kém cõi nhất ở bên trong cũng là đích nữ
nhà tứ phẩm quan viên. Làm sao chịu nhị ca. Ngươi cũng đừng có xui khiến tổ mẫu nữa, bằng không tổ mẫu nhất định sẽ phát giận ở trên người của
người.”
Phu nhân có chút giận dỗi nói “quý Quận chúa thì sao? Cho dù nàng là
tứ phẩm quý Quận chúa, cũng không phải là một người câm à! Nhị ca ngươi
làm sao lại không xứng với nàng? Ta không chê nàng câm, mà nàng dám ghét bỏ nhị ca ngươi sao. Nhị ca ngươi nơi nào kém, lớn lên nhân phẩm mọi
thứ đều tốt.”
Mẫu Đan thở ra một hơi, nếu cùng di nương nói thêm, cũng nói không
rõ. Dù sao lần này chính phòng nàng tuyệt đối không đi, khỏi phải tự
rước lấy nhục. Bất quá, cuối cùng vẫn lo lắng cho di nương, nên kiên trì đi chính phòng.
Đoàn người đi tới chính phòng. Chính phòng trang sức rất đắt tiền, cả phòng danh quý vật trang trí, đặc biệt lộ vẻ Phú Quý. Trong gian phòng
chính, đã nhìn thấy một vị lão nhân ngồi ở đó, mặc một bộ thọ y ngũ phúc màu xanh thạch, một tống váy màu đỏ sậm, đường viền kim tuyến chạy
chung quanh y phục, dưới chân mang một đôi giầy thuê màu đỏ sậm, mủi
giày còn đính một viên Trân Châu mượt mà khéo léo, toàn thân trên dưới,
liếc thấy một lão nhân gia vô cùng phúc hậu. Ôn Uyển gật đầu, lão nhân
gia ở cổ đại vô cùng có tiền. Tổ mẫu hờ kia của nàng cũng thế, tất cả
gian phòng đều được bố trí vô cùng phú quý.
“Nói vậy, vị này chính là Quận chúa.” Hướng về phía tiểu cô nương ăn
mặc vừa Phú Quý vừa đáng yêu khiến người ta thích là Vũ Đồng mà hỏi, lão nhân gia nhiệt tình lôi kéo tay nàng, khuôn mặt rất từ ái.
Ôn Uyển bởi vì không thích đeo những bộ trang sức vàng óng nặng nề
cho nên, chỉ đeo những thứ đơn giản theo phong cách cổ xưa. Lần này cũng không ngoại lệ, trang sức đeo tay thoạt nhìn sáng người. Trên đầu chỉ
cắm mấy thứ hoa văn rất đơn giản, hình thức cũng chỉ quấn cành Hải
đường. Duy nhất bắt mắt chính là đôi hoa tai Lưu Ly bảo thạch trên lỗ
tai, trên tay mang chiếc vòng hột xoàn. Đáng tiếc đã bị xiêm y che dấu,
làm cho người ta nhìn không thấy tới. Tác phong ăn mặc của Ôn Uyển thì
phẩm vị xa hoa đều rất thấp. Mặc dù như thế, nhưng đứng ở trong một đám
cô nương, toàn thân khí phái, cũng không có người đem nàng cho là có
phần thấp kém.
Mọi người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau rất nhanh. Tại sao, bởi vì Ôn
Uyển ăn mặc không phú quý, nhưng trên người Vũ Đồng thì ăn mặc Phú Quý
nha! Khắp người là đồ trang sức đeo tay quý giá vòng ngọc giá trị không
rẻ. Lớn lên vừa thanh khiết khả ái. Để cho lão nhân gia vừa thấy đã
thích.
“Không phải, Hoa gia nãi nãi. Cháu là Vũ Đồng, là nữ nhi Phương gia.
Vị này mới là Quận chúa.” Đem Ôn Uyển kéo ra. Ôn Uyển rất lễ phép gật
gật đầu, coi như là chào hỏi.
“Ôn Uyển làm sao không hành lễ với Hoa gia nãi nãi như vậy, quá thất
lễ, sẽ bị người ta nói.” Tịnh Thu ở trước mặt Như Vũ, nhẹ giọng nói thầm .
“Nói gì nha, ngươi không được quên thân phận Ôn Uyển là gì. Nàng là
quý Quận chúa hoàng gia, nàng hành lễ, là tỏ vẻ tôn trọng trưởng bối.
Không hành Lễ, cũng sẽ không có người nói nàng thất lễ.” Như Vũ ngạc
nhiên nhìn Tịnh Thu nói. Nàng giải thích như vậy Tịnh Thu mới chợt hiểu
ra, mặt có chút đỏ.
Ôn Uyển ở trước mặt các nàng, vẫn luôn là bộ dáng tiểu hài tử, cũng
chưa bao giờ mở ra thân phận. Làm cho mọi người đều quên thân phận Ôn
Uyển là Quận chúa.
“Quận chúa, đều nói quy cũ của hoàng gia nghiêm, xem trọng nhất là
dạy dỗ. Những thứ lễ nghi căn bản kia ngay cả cung nữ ở hậu cung cũng
biết, không nói công chúa, ngay cả ma ma dạy lễ nghi cho các vị quận
chúa đều có hai người, ta nghe nói bàn về lễ nghi thì hai vị quận chúa
của phủ Thuần Vương đều là số một.” Bên cạnh Hoa mẫu một phu nhân xinh
đẹp nhẹ giọng lên tiếng, nhưng trong lời nói đều có châm chọc.
Ôn Uyển nghiêng ánh mắt nhìn phu nhân kia. Phu nhân kia lớn lên cũng
rất đẹp, cùng Mẫu Đan có bảy phần giống nhau. Mặc một bộ áo màu hồng hoa lựu có thêu viền màu trắng, bên ngoài khoác áo cùng màu, váy lụa rộng
có thêu hoa văn đồng tiên, búi tóc chảy cao, cắm một cây trâm vàng ròng. Nếu bà ta không nói chuyện, chỉ nhìn dáng vẻ bên ngoài thì toàn thân
quý phái. Đáng tiếc vừa nói liền lộ ra sự thiếu hiểu biết.
Ôn Uyển mờ mịt nhìn Hoa mẫu, sắc mặt Hạ Ngữ cực kỳ không tốt nhìn bà
ta “Ngươi là người nào, lại dám đối với Quận chúa chúng ta càn rỡ. Chỉ
bằng ngươi cũng xứng dạy dỗ Quận chúa chúng ta, Quận chúa chính là hoàng thượng thân phong, tôn quý vô cùng. Lễ nghi quy cũ ngươi học được đã đi đâu rồi? Còn nói là thư hương môn đệ trăm năm, thật đúng là nuôi dạy
tốt, ta coi như hôm nay mở rộng kiến thức.”
“Không hiểu cũng đừng có chen vào nói.” Hoa mẫu khiển trách bà ta, Ôn Uyển thấy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, mím môi khẽ cười một cái, không mở
miệng nói. Vẻ mặt này so với lúc bình thường cùng bọn Như Vũ ở chung một chỗ hoàn toàn khác biệt, vẻ mặt kia rõ ràng là coi rẻ.
Mẫu Đan vừa thấy không ổn, lập tức ở một bên cười nói “Quận chúa, xin tha thứ. Di nương chúng ta không có ý đó. Ý của nàng là thân phận Quận
chúa quý trọng, bên cạnh lại có hoàng thượng ban cho hai vị ma ma dạy
Quận chúa. Trong ngày thường di nương bội phục nhất là hai vị quận chúa
của Thuần vương phủ, nói bọn họ được nuôi dạy cử chỉ đều là nhất đẳng,
so sánh Quận chúa với bọn họ thì không kém dù nửa phần. Di nương không
quen biểu đạt, nên không thể hiện đúng ý, kính xin Quận chúa nhân từ đại lượng, bỏ qua cho di nương.”
Ôn Uyển nhìn cũng không nhìn nàng một cái, xoay người hướng về phía Y Y bên cạnh ra dấu mấy cái. Y Y gật đầu nhẹ nói “Ừ, ngươi nói đúng. Lần
trước hoa hải đường kia ngọt như vậy. Đáng tiếc nơi này không có hoa hải đường rồi, bằng không có thể tiếp tục ăn.”
Mẫu Đan nhìn nàng không để ý mình, hoàn toàn đem mình xem như không
khí, thì có một chút âm trầm, cúi đầu không tới nửa phút. Lại ngẩng đầu
lên, khôi phục như lúc ban đầu. Trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển,
vừa lúc Ôn Uyển như có điều suy nghĩ, cũng ngẩng đầu nhìn sang, hướng về phía nàng khẽ cười. Nụ cười kia, làm cho tim nàng đập thình thịch nhảy
vọt lên cao, dường như sẽ hù dọa nàng.
“Quận chúa cùng các vị tiểu thư tới Hoa phủ chúng ta ngắm hoa, cảm
thấy Hoa của chúng ta như thế nào?” Bên cạnh còn có một cô gái dịu dàng, điều hòa không khí,
Nữ tử cười nói kia mặc một thân quần áo màu đỏ, mang trang sức phỉ
thúy màu hồng nạm vàng, phú quý đại khí. Y Y thấp giọng nói, đó là đại
thiếu phu nhân Hoa gia.
“Lão thái quân, Như Vũ đã sớm nghe nói Hoa phủ là thư hương môn đệ,
đào tạo ra một vị nội các học sĩ, hai vị quan tam phẩm viên. Trong đó
nhân tài là Tiến sĩ cũng có bảy người. Hoa gia, không hổ là nhà thư
hương môn đệ. Như Vũ rất là kính nể!” Như Vũ than thở .
“Hải tiểu thư quá khen. Nói đến thư hương môn đệ, Hải gia mới thật sự là nhà quý nhân liêm khiết. Hai vị nội các học sĩ, ba vị đang là quan
lớn. Ngay cả tam phẩm quan viên trở lên, cũng có hằng hà sa số. Cùng so
với Hải gia, Hoa gia thật là cái gì cũng không thể tính.” Nàng kia khẽ
cười, đem lời quay lại tới.
Hoa mẫu nhìn Như Vũ có chút chờ đợi, nàng kia như hiểu ý cười nói “Tổ mẫu, thật ra thì mới vừa rồi cháu dâu quên mất không nói. Hải gia, xuất môn có một vị hoàng hậu, ba vị quý phi, sáu vị phi tử. Cô nương Hải
gia, nghe nói là trân quý như Bảo như Châu. Trước kia còn cảm thấy lời
nói khen Hải gia muội muội có chút khoa trương. Bây giờ nhìn lại, quả
nhiên là danh bất hư truyền a.”
Nhìn về phía con dâu trưởng, ánh mắt nghiêng cứu lập tức tản đi. Lần
nữa nhìn lại những khuê tú này. Quả thật cũng có tâm tư tính toán khác,
nhưng vừa nghĩ tới nhà mẹ người ta là Tể tướng, tính toán lại cũng thấy
không thích hợp. Duy nhất cảm thấy cũng không tệ lắm, và có hy vọng
chính là Vũ Đồng nhìn có phúc khí, đáng tiếc hiện tại còn trẻ con, thì
giật mình nghĩ đến chuyện này để từ từ tính sau.
Bọn người họ đi rồi, Hoa mẫu đưa mắt nhìn di nương, trong mắt phóng
hỏa “Thứ không lên nỗi mặt bàn đúng là lên không được mặt bàn, cút cho
ta.”
Hôm nay những cô gái này, toàn là người có gia thế hiển hách trong
triều đình. Vốn là muốn giao hảo, xem một chút có thể ở bên trong tìm cô nương cho tiểu tôn tử của bà hay không? Có một lần chạm trán thế này,
ai mà đồng ý nữa, có người mẹ ruột như thế, ai lại chịu lấy cháu của
mình. Ý nghĩ của mình, hoàn toàn đã bị ngâm nước nóng rồi. Nếu không
phải cháu dâu lớn nhanh trí, thì lần này đã làm mất mặt của bà rồi.
Mai nhi hướng về phía mấy vị khuê tú vừa xin lỗi vừa nói, mình thật
là không biết a. Cũng không biết tổ mẫu hôm nay lại nói như vậy. Như Vũ
cười nói “Chúng ta là vãn bối, tiếp kiến trưởng bối một chút là chuyện
đương nhiên. Ngươi cần gì phải xin lỗi .”
Mọi người cũng biết ý tứ của Như Vũ, nên đề tài này được ngưng hẳn.
“Ôn Uyển trong phòng bếp nói nữ đầu bếp làm không được.” Mai nhi có
chút xin lỗi. Mọi người nghe thế thì thất vọng . Ôn Uyển tỏ vẻ, mình trở về sẽ để cho Trần ma ma nghiên cứu.
Lúc đi, Hoa phu nhân hướng về mấy cô nương nói xin lỗi, mọi người tỏ vẻ không quá để ý.
“Phu nhân, những cô nương hôm nay, sao lại không có nể mặt lão phu
nhân vậy?” Người hầu bên cạnh Hoa phu nhân có chút kỳ quái hỏi .
“Hừ, những cô nương này, không phải là đều người thông minh nhạy bén. Đoán chừng bàn tính lão thái quân, cùng với con dâu không lên được mặt
bàn kia, tính toán mấy ngày nay xem ra đã bị các nàng phát hiện, rất
tốt, lão gia quản giáo rất nghiêm nghị, cũng xem nặng quy củ. Nhưng cũng không thèm xem nặng tên nhóc bị bọn họ dạy thành cái dạng gì. Vậy mà
cũng có mặt mũi nhìn có các cô nương này, thật là si tâm vọng tưởng” Hoa phu nhân khi bỉ .
“Như vậy mới tốt, nếu ngày nào cũng làm họ ăn thiệt thòi như thế thì càng tốt hơn!” Nha hoàn kia vui vẻ nói.
Đảo mắt một cái đã đến trung tuần tháng bảy, khí trời quá nóng, học
cũng không có hứng thú nữa. Tuần trước ở cửa hàng đồ chơi trẻ em, cùng
cửa hàng phấn bột nước đi kiểm tra xong. Liền chuẩn bị đi thôn trang ở
một tháng mới trở lại. Bởi vì lúc trước có nói qua, nên Ôn Uyển phát
thiệp mời đến các nhà.
“Nương, nương cho bọn con đi cùng đi! Để cho con đi có được hay
không, con thật muốn tới xem một chút phong tục dân tình ở nông thôn”
Như Vũ cầu khẩn. Nhưng lúc này Hải phu nhân kiên quyết không có đáp ứng. Nói đùa, cho nữ nhi đi theo Ôn Uyển ở thôn trang một tháng, ai biết sẽ
xảy ra chuyện gì, nữ nhi đặt ở bên cạnh là an toàn. Vạn nhất có chuyện
gì truyền ra ngoài, sẽ tổn hại danh dự khuê nữ, đây không phải là chuyện đùa. Đây cũng là chuyện trăm triệu lần không thể đồng ý.
Như Vũ thỉnh cầu, van xin cũng không đáp ứng. Chỉ đành phải thôi. Y
Y, Vũ Đồng, Ngọc Tú, Tịnh Thu, người trong nhà cũng không đáp ứng.
Tô phu nhân cũng không đáp ứng, nhưng Chân Chân rất muốn đi, nên suy
nghĩ cách. Biết gia gia thích nhất biểu muội Ôn Uyển, nên lướt qua mẹ
nàng, cầu Tô Tướng. Tô Tướng nghe được đi cùng Ôn Uyển ở thôn trang, thì cười gật đầu đáp ứng. Người khác nói Ôn Uyển như thế nào ông cũng không để ý, nhưng ấn tượng của ông đối với Ôn Uyển thì tốt vô vùng. Lão thái
gia đã lên tiếng, quyền uy của đương gia thì ai cũng không dám phản đối.
“Lão gia, thật cho nữ nhi đi sao?” Tô phu nhân có chút không muốn.
“Nếu phụ thân đã lên tiếng, thì sẽ cho đi. Phụ thân tự nhiên có lý do của phụ thân, nàng cũng đừng có suy nghĩ nhiều, không có việc gì đâu.
Bên cạnh Ôn Uyển nhiều thị vệ như vậy, nếu nàng không yên tâm thì mang
theo hai bà Tử bên cạnh.” Tô Hiển cũng không nguyện ý để cho Chân Chân
đi. Nhưng phụ thân của ông đã lên tiếng, tự nhiên chỉ có thể tuân theo.
Năng lực của Tô Hiển chỉ bình thường, nhưng là một nhi tử cực kỳ hiếu thuận. Đối với Tô Tướng, trên căn bản là ông nói gì nghe nấy, không
chút ngỗ nghịch. Dĩ nhiên, nếu chút chuyện nhỏ thì Tô Tướng không làm
khó nhi tử của mình.
Hoa gia
“Nàng có phải là mẹ ruột của Mai nhi hay không, làm sao nàng có thể
để cho nó đi theo Ôn Uyển đến thôn trang ở một tháng. Đó là nữ nhi nàng, nếu Mai nhi nguyện ý, thì cho nó cùng chúng ta đi thôn trang khác tốt
hơn. Nàng làm cái gì mà nhất định phải làm cho nó đi theo Ôn Uyển đây!”
Hoa đại nhân nghe được tin, mãnh liệt phản đối. Hướng về phía Hoa phu
nhân nổi giận.
“Cũng bởi vì Mai nhi là nữ nhi của ta, ta mới cho nó đi. Đứa bé này
không dễ dàng tiếp xúc với người khác. Hiện tại nó đi theo Ôn Uyển mở
rộng tầm mắt cũng tốt. Bằng không, sau này gả nó đi, mới hiểu được lòng
người quan trọng thì đã trễ. Lão gia, ông đáp ứng đi! Mấy năm này, ta
lao lực tâm tư vì nó. Thật vất vả nó mới nguyện ý đi theo Ôn Uyển học,
ông cũng đừng có ngăn cản. Ta chỉ có một nữ nhi này, ta không muốn sau
này nó bị khổ, mới biết mà sửa đổi. Lão gia, ta van cầu ông. Là nữ nhi,
cũng chỉ khi ở nhà mẹ đẻ mới có mấy năm có cuộc sống thư thái. Trước kia Mai nhi luôn nhốt mình trong Mai Các, khinh người kiêu ngạo. Nhưng mấy
tháng này, sắc mặt có nụ cười cũng nhiều hơn, cởi mở không ít. Ta nguyện ý cho nó cùng Ôn Uyển tiếp xúc. Như vậy, nữ nhi mới có thể học được
nhiều hơn. Nếu nó có thể học được hai phần của Quận chúa, thì đời này
cũng không lo bị khổ nhiều. Nguyện vọng của ta chỉ có như vậy, lão gia
ông đồng ý đi. Nếu ông lo lắng thì ta phái thêm hai bà Tử đi theo là
được. Không có việc gì , lão gia, ngươi hãy đồng ý đi” Hoa phu nhân đau
khổ cầu khẩn.
“Khụ, tùy nàng. Bất quá, chỗ nương chắc sẽ không đồng ý. Nàng tính
làm sao.” Nhìn thê tử đau khổ cầu khẩn, Hoa đại nhân tâm cũng mềm nhũn.
“Ông yên tâm, lão phu nhân nơi đó, ta sẽ đối phó.” Hoa phu nhân mạnh mẽ quyết định.
“Quận chúa, Hoa tiểu thư ở bên ngoài cầu kiến.” Ôn Uyển nghe rất kỳ
quái, đã muộn như vậy còn chạy đến nơi này làm cái gì. Ngày mai còn phải lên đường đây. Bất quá vì không muốn mất lễ, cũng đành để cho người mời vào. Nhìn thấy Mai nhi cầm bao hành trang giống như chạy nạn, Ôn Uyển
không khỏi cười.
“Ngươi làm cái gì vậy? Nếu ta là nam nhi, người ta không biết lại
tưởng là ngươi muốn theo ta bỏ trốn. Có tiểu cô nương xinh đẹp như vậy
theo, thật là có phúc khí a.” Ôn Uyển giễu cợt.
“Còn nói bậy nữa, ta xé miệng của ngươi. Là nương ta, để ta tới đây.
Nói nếu sáng sớm ngày mai tới, bà nội nhất định không cho ta đi. Hiện
tại nha hoàn của ta ở nhà giả trang thành ta, chờ sáng sớm ngày mai ra
khỏi thành rồi, cho dù bà biết cũng đã muộn. Cũng không thể đuổi kịp tới thôn trang của ngươi! Nơi đó lại là địa bàn của ngươi nha.” Mai nhi ha
hả cười.
“Không phải đi thôn trang thôi sao, làm sao lại giống như đi đánh
giặc thế. Ngươi đem phòng bên cạnh thu thập cho Mai nhi tiểu thư ở đi.”
Hạ Ngữ nhìn là Mai nhi, bận rộn phân phó đi xuống.
“Không cần phiền toái như vậy làm gì, cũng đã tối ta cùng Ôn Uyển ngủ chung cũng được.” Ôn Uyển dứt khoát lắc đầu, nói vậy cũng không được.
Mai nhi thấy Ôn Uyển không đồng ý, cho là nàng không có thói quen cùng
người khác ngủ chung, nên cũng đành thôi.
Hạ Ảnh ở bên cạnh cười trộm. Nơi nào không thói quen cùng người khác
ngủ chung, đó là bởi vì tướng ngủ của Ôn Uyển thật sự không ai dám khen. Nàng mỗi buổi tối phải đứng bên cạnh đắp chăn cho quận chúa. Nếu thật
có người ngủ cùng nàng, không may thì sẽ bị đá xuống giường.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Chân Chân cũng đã tới, ba người cùng đi
thôn trang nghĩ mát. Ra khỏi cửa thành, Mai nhi vén rèm lên nhìn cảnh
tượng phía ngoài, hít một hơi thật sâu rồi ngồi trở lại.
“Ôn Uyển, Chân Chân, các ngươi thấy sao, ta làm sao cảm thấy bây giờ
toàn thân dễ chịu rất nhiều nha?” Mai nhi thoải mái vặn vẹo uốn éo tay
chân. Chân Chân cũng có cảm thụ như vậy.
Ôn Uyển cười không ngừng, đoán chừng ở nhà cũng là không quá tự do,
như con chim nhỏ bị nhốt trong lòng tre. Lần này, được thả ra ngoài nên
có cảm giác không bị trói buộc, toàn thân thư sướng đó mà.
“Ôn Uyển, thật không ngờ cái xe ngựa này của ngươi quá thoải mái đi.
So với xe ngựa nhà chúng ta không chỉ tốt gấp mười lần đâu.” Đi đến hai
canh giờ, hai người cảm thấy mệt mỏi, Ôn Uyển sắp xếp cho họ ở phía sau
nằm nghỉ.
Chân Chân cùng Mai nhi nhìn xe ngựa Ôn Uyển, thân xe được dùng gỗ tốt để làm, bên trong buồng xe là dùng gỗ trầm hương thượng đẳng. Cũng
không có bố trí gì thêm, thậm chí có thể nói rất đơn sơ.
Nhưng xe ngựa Ôn Uyển đặc biệt rất lớn. Chứa mười mấy người cũng
không thành vấn đề. Đến mùa đông, còn có thể nằm ở phía trên ngủ, chung
quanh còn có thể đốt lửa sưởi ấm. Xe ngựa này là do Ôn Uyển hao tốn rất
nhiều công sức để làm.
Lúc này ba người điều nằm, chung quanh còn đặt những khối băng, nên
vô cùng mát mẻ. Mai nhi nhìn thẳng lắc đầu “Người khác vẫn đều nói ngươi là tụ tài Đồng nữ, tiếp xúc mấy tháng, bản lĩnh tụ tài của ngươi thì ta không có nhìn thấy. Nhưng ngươi quả thật biết hưởng thụ. Đi theo người như ngươi, cũng được hưởng thụ lây không ít!”
Chân Chân cũng đồng tình. Ba người ở trên đường nói cười, cuộc sống
cũng trôi qua rất nhanh. Lắc lư một ngày, cho đến khi đêm đến, thì cuối
cùng đã tới.
Làng thập lý
Ôn Uyển mang theo hai vị kiều tiểu tỷ, nha hoàn bà Tử hộ vệ đi sơn
trang. Vừa vào đến cổng làng, đã nhìn thấy rất nhiều nhà mới, hai năm
qua đã được xây lại. Xem ra hai năm qua, cuộc sống của trôi qua thật
đúng là tốt hơn.
“Ôn Uyển trong thôn trang nhiều nhà mới như vậy. Hai năm trước ta
theo nương đi qua thôn trang này, nơi đó nhà cửa đều tiêu tàn” Chân Chân giật mình hỏi .
“Đúng vậy a, nhìn bộ dáng này dường như thôn trang của ngươi, nông hộ nào cũng có tiền nha! Không nghĩ tới, Đông gia có tiền, nông hộ cũng có tiền a” Mai nhi trêu chọc. Ôn Uyển cười cười, không nói chuyện.
Vào thôn trang, đã nhìn thấy một đám hộ nông dân theo Ô Kim đứng ở hai bên nghênh đón.
Lúc này quy cách trịnh trọng, khiến cho mấy hộ vệ đều sẵn sàng như
lâm vào trận địa đón quân địch. Ôn Uyển mặc dù không nhìn thấy cảnh
tượng kia, bởi vì nàng ở trong xe ngựa, ma ma không cho ra ngoài. Nhưng
vẫn cảm thấy thú vị, giống như đang chào đón người có quyền cao chức
trọng.
“Bọn họ làm cái gì vậy?” Chân Chân kỳ quái hỏi. Mai nhi cũng tò mò.
“Đó là vì những người này biểu đạt lòng biết ơn đối với Quận chúa.
Thời điểm ba năm trước khi Quận chúa mua thôn trang. Những nông hộ này
ăn bữa nay không có bữa sau, ăn không đủ no cũng mặc không đủ ấm, có
trên một nửa thanh niên không cưới nổi vợ, thậm chí còn có hộ bán nhi
bán nữ. Kể từ khi Quận chúa nhận thôn trang này, mới hơn hai năm thời
gian. Những nông hộ đó không chỉ có thể ăn no mặc ấm, mà còn xây nhà
mới, trên căn bản đều cưới được vợ. Cho nên, bọn họ rất cảm kích Quận
chúa đã cho bọn họ ân đức.” Hạ Ảnh ở bên cạnh giải thích.
Hai người nhìn Ôn Uyển không khỏi ngưỡng mộ. Đặc biệt là Mai nhi,
nàng vẫn cho rằng Ôn Uyển là người yêu tiền, không nghĩ tới vẫn còn có
mặt này, làm cho nàng nổi lên mâu thuẫn mãnh liệt. Vẫn ngây ngốc nhìn Ôn Uyển, hồi lâu cũng không nói một câu.
Trong thôn trang cũng trở nên yên tĩnh, hiện tại chỉ còn ba người vào sân. Thị vệ ở phía ngoài không có vào, hai bà tử và nha hoàn thì ở tại
phòng trong. Tận cùng bên trong là nơi ba vị cô nương ở. Nhà chính thì
Ôn Uyển ở một mình bên cạnh là sương phòng của Chân Chân và Mai nhi.
“Ở nông thôn con muỗi côn trùng nhiều, mặc dù đốt Hương, nhưng các
ngươi cũng phải cẩn thận, kẻo bị cắn toàn thân.” Ôn Uyển cười để cho Hạ
Ảnh nhắc nhở mấy câu, bởi vì chạy một ngày đường, quá mệt mỏi, rửa mặt
một phen, thì mọi người liền lên giường đi ngủ đây.
Buổi tối hôm đó, Chân Chân cùng Mai nhi đều ngủ không được. Bởi vì ở
ngoài tiếng ếch kêu quá ồn à, làm cho các nàng không có thói quen. Mai
nhi đi ra trước, Chân Chân nghe được động tĩnh, cũng đi ra theo. Hai
người nhìn nhau cười, biết Ôn Uyển còn đang ngủ nên không có lên tiếng
nói chuyện. Chẳng qua là lặng yên đứng trong sân.
Ánh trăng rất tốt, ban đêm rất yên tĩnh, đều đặn như một hồ nước bình tĩnh mà yên lặng, trời đầy sao vừa nhiều vừa sáng, tiếng động ở chung
quanh hoàn toàn không có. Giữa không trung mặt trăng sáng như một cô
nương ngượng ngùng lùi về khuê phòng, một hồi lại vừa nũng nịu vừa thẹn
thùng đi ra ngoài.
Ánh sáng cùng với sương đêm tươi mát, dần dần tôn lên cảnh đêm. Trong sân nhỏ các cây nhỏ nhẹ nhàng lay động, trên cây con sâu nhỏ tỏa vụn
vặt trong đêm. Phía ngoài đồng ruộng bầy ếch con đồng tâm hiệp lực khóc
khan, từng tiếng như sóng biển vui sướng ầm ĩ.
“A. . . ” Chân Chân nhìn thấy đóm sáng đang bay đến gần, thì vô cùng
vui vẻ đưa tay ra hứng. Không biết từ lúc nào Hạ Ảnh ra tới nhẹ giọng
nói, đây là đom đm1.
Hai người lấy tay bắt được liền rồi thả ra. Mấy con đom đóm được thả
ra, thong dong bay không giống như chạy trối chết, bay trong không khí
rất tinh tế, ánh trăng bỗng chốc rúc vào mây đen. Nhìn vài điểm đom đóm
lúc sáng lúc tối, giống đêm hè mấy đôi mắt nhỏ phát sáng. Trong lòng
không khỏi thích thú.
Hai người chơi đùa một hồi, mới trở về ngủ. Hạ Ảnh nhẹ nhàng trở về
phòng. Thấy Ôn Uyển đá chăn xuống thì cười đem chăn nhặt lên đắp lại. Ôn Uyển lúc ngủ vô cùng thú vị. Mùa đông thì quấn chặt chăn, không để cho
mình bị lạnh. Đến mùa hạ, thì không yên, thường xuyên đạp chăn xuống
giường. Hạ Ảnh mỗi buổi tối phải đắp chăn hai ba lần, đã thành thói
quen.
Bất quá chủ tử của nàng, đến ở nông thôn thì ngủ đặc biệt tốt. Có lẽ, chỉ có địa phương thuần phác này mới có thể làm cho nàng không cần
phòng bị. Hạ Ảnh rất rõ ràng, Ôn Uyển nhìn bề ngoài ôn hòa, nhưng đối
với mỗi người đều có lòng phòng bị rất nặng, ngay cả bọn họ cũng cảm
thán. Rất nhiều chuyện, ngay cả nàng và mọi người cũng không rõ lắm.
Thậm chí còn cố ý giấu diếm nàng, không để cho nàng biết. Cho nên rất
nhiều chuyện, nàng cũng chân chính suy đoán không được ý nghĩa của Ôn
Uyển. Bất quá, chức trách của nàng chẳng qua là bảo vệ Ôn Uyển, tiếp
nhận lệnh chủ tử cố gắng bảo vệ Quận chúa, những thứ khác cũng không cần hiểu nhiều.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, hai cô nương rời giường, vừa ra khỏi
phòng đã nhìn thấy Ôn Uyển luyện quyền, thì ngạc nhiên đi tới hỏi làm
cái gì vậy “Quận chúa thân thể không tốt, khi còn bé bị rất nhiều khổ,
bệnh căn không dứt, cho nên vẫn kiên trì rèn luyện thân thể. Lần trước
leo núi cũng là vì Quận chúa muốn rèn luyện nhiều hơn.”
“Luyện quyền thì thôi, cho dù chúng ta học về nhà cũng luyện không
được. Nếu không thì chúng ta leo núi đi, leo núi thì sẽ không gặp gì trở ngại.” Mai nhi suy nghĩ một chút, uyển chuyển hỏi một câu.
Ôn Uyển cười, phân phó hai câu, mang theo hai vị kiều tiểu tỷ đến
dưới chân núi. Núi không cao, trước khi Ôn Uyển đến cũng đã dọn dẹp một
lần, nơi này cũng không có người hầu. Vì vậy mang theo hai nàng chậm rãi đi đến chân núi đi.
Lần này là rèn luyện thân thể, không phải là thi đua, cho nên tốt
nhất là cùng thưởng thức không khí trong lành buổi sáng. Tuy là ngày hè, nhưng trên chân núi gió thổi mát, thoải mái làm hai người không khỏi
lạnh run, cũng hưởng thụ không ít. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là
thân thể phải đầy đủ bền chắc, nếu không rất dễ dàng cảm lạnh .
“Ôn Uyển, ngươi không phải nói nơi này có nấm ăn sao? Nấm ở nơi đâu,
chúng ta ngày mai đi hái sao?” Chân Chân vô cùng hưng phấn mà hỏi. Rất
muốn đi thể nghiệm thử.
Ôn Uyển cười lắc đầu, Hạ Ngữ ở bên cạnh cười nói “Tiểu thư, nói là
nói như vậy. Nhưng trên núi có rắn, heo rừng và động vật hung dữ, sẽ có
nguy hiểm nên các ngươi không thể đi .”
“Hay là thôi, theo tình hình leo núi của chúng ta, không nói trên núi có những động vật nguy hiểm kia hay không? Chính là đi qua lại, cũng
không được. Đến lúc đó khẳng định còn cần người cõng xuống. Tội gì gây
chuyện.” Mai nhi lắc lắc đầu. Cảm giác mình đã đem chuyện nghĩ quá đơn
giản. Cứ như vậy leo núi không lâu, hai nàng đã mồ hôi đầm đìa. Nếu còn
đi lên núi hái nấm có phải còn khổ hơn không?
Sáng sớm mọi người đi bộ xong thì trở về tắm rửa ăn cơm. Ăn xong Chân Chân bất chợt nhớ ra lớn tiếng kêu: “Trời ạ, không ngờ ta lại ăn ba
chén cháo, hai bánh bột mì?”
“Ta cũng vậy ăn ba chén lận, đi xa như vậy tốn không ít thể lực, ăn
được nhiều một chút cũng không kỳ quái. Ngươi không nhìn thấy Ôn Uyển
cũng ăn ba chén, nàng so với chúng ta nhỏ vài tuổi đây!” Mai nhi nhìn
Chân Chân thật hoa dung thất sắc, thì ha hả cười nói.
Ôn Uyển ra dấu một chút “Quận chúa nói, có thể ăn là phúc.”
“Ôn Uyển, chúng ta ở lại sẽ làm cái gì đây?” Chân Chân vô cùng hưng phấn hỏi . Ôn Uyển lắc đầu.
“Hiện tại ánh nắng mặt trời lên cao như vậy, ở lại khẳng định mặt
trời nhất định sẽ nắng gắt hơn nữa. Cho nên không có hoạt động. Bất quá, có thể ở trong sân hoạt động.” Chân Chân đang muốn oán trách, ở trong
viện làm sao hoạt động, còn không phải là ở tại trong phòng. Thì liền
nhìn thấy Hạ Ảnh phân phó, không biết từ nơi nào tìm đến có tấm vải bạt, vải bạt ở sân được kéo căng cả bầu trời, đem ánh mặt trời che phủ,
nhưng lại không che hết ánh sáng.
“Nha, thật không ngờ đó? Ôn Uyển, ngươi thật là thiên tài, thiên tài
trong thiên tài a.” Chân Chân kinh hô, Mai nhi cũng kinh ngạc nhìn Ôn
Uyển. Ôn Uyển cười ra dấu mấy cái, chỉ cần mặt trời không lớn, vẫn có
thể ở trong sân ngắm cảnh, tâm sự, vẽ tranh, luyện một chút chữ.