Edit: Asita
Ôn Uyển không vui vì chuyện này một chút nào, khó đạt được hơn nữa
thì nàng cũng không muốn, đi đến Hải gia học viện không đến hai ngày thì đã bị lộ khuyết điểm, dù có tốt nàng cũng không cần đi. Hải gia học
viện mặc dù tốt, nhưng không có cái tốt giống như Kinh học viện. Kinh
học viện là trung tâm tụ tập của những đệ tử quyền quý, nàng có thể nhìn được nghe được học được rất nhiều điều. Nàng tới để học tôn quý, học
ngạo khí, học làm người ở tầng lớp thượng đẳng chứ không phải học những
cái mới. Những kiến thức mới như vậy không làm ra cơm ăn, cũng không
giúp được nàng trong công việc cuộc sống sau này, những thứ cần học, nên học, mấy năm trước đều đã học.
Thuần Vương thấy Ôn Uyển không tỏ vẻ gì, cũng chính là từ chối liền
hỏi:” Nói ta nghe, cháu thật muốn đi Minh Nguyệt sơn trang sao? Vậy cháu sẽ phải cùng ở một viện với Kỳ Hiên. Tiểu tử kia mặc dù ngu ngốc, nhưng là ngày ngày ở chung một chỗ, khó tránh khỏi sẽ phát giác ra việc gì
đó. Đến lúc ấy sẽ tổn hại tới khuê dự của cháu, thế thì không tốt?”
“Khuê dự? Mười tuổi thì có cái gì khuê dự? Một đám cổ nhân bảo thủ.
Kể cả có, thì chẳng qua là ở trong cùng một viện, cũng không phải là
trong cùng một phòng. Ngốc giống tên tiểu tử kia nếu có thể phát hiện
mới kì quái.” Ôn Uyển khinh thường nghĩ.
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển, biết nàng đã hạ quyết tâm, cũng không ngăn
cản.”Cháu hay là nói một tiếng với thiếp thân nha hoàn đi, đến lúc đó
mang nàng ta đi cùng. Ở thôn trang có chuyện gì cũng để nàng ta coi
chừng, an nguy của cháu cũng không cần lo lắng.”
Ôn Uyển đem theo thiếp thân nha hoàn Băng Dao cũng có nghĩa gián tiếp là Hoàng Đế đáp ứng, như vậy nếu có chuyện gì xảy ra cũng không ảnh
hưởng tới hắn.
Ôn Uyển trở về cùng Băng Dao nói hai câu, Băng Dao gật đầu đáp ứng xin theo cùng hầu hạ.
Ngày thứ hai, Ôn Uyển mang theo Đông Thanh cùng Băng Dao, Yến Kỳ Hiên mang theo một đám tôi tớ, nhóm người khí thế ngất trời cùng đi tới sơn
trang. Vốn tất cả nha hoàn bên cạnh Yến Kỳ Hiên cũng muốn đi theo nhưng
Ôn Uyển ghét bỏ bảo phiền toái không cho bọn họ đi cùng nên Yến Kỳ Hiên
cũng thuận theo lời nàng nói không để cho bọn nha hoàn theo. Băng Cầm
hận đến nghiến răng nhưng không làm gì được, bởi vì người mà bây giờ Yến Kỳ Hiên nguyện ý nghe lời không phải Vương gia hay Vương Phi mà chính
là Hắc tiểu tử nha.
Sản nghiệp trong nhà La Thủ Huân ở Giang Nam có chút chuyện, phụ thân hắn muốn hắn rèn luyện nên thừa dịp ngày nghỉ phái hắn qua đó xử lý.
Không được cùng hai người đi tới sơn trang khiến La Thủ Huân ảo não và
tiếc nuối.
Cõi đời này, chắc không có ai hiểu rõ về Minh Nguyệt sơn trang hơn so với Ôn Uyển. Kiến trúc nơi này từng chỗ từng chỗ đều do nàng vẽ lên, đã tốn của nàng rất nhiều tâm huyết, nhưng từ khi khai trương đến giờ nàng mới lần đầu tiên được du ngoạn ở đây thật giống như đại cô nương lần
đầu lên kiệu hoa.
Trước tiên, đương nhiên là đến tòa nhà thuộc về Thuần vương phủ. Mấy
nhà quyền quý trong kinh thành kể từ khi phát hiện Minh Nguyệt sơn trang là địa phương tốt Đông ấm hè mát thì hầu như đều muốn ở chỗ này tự
thành lập biệt viện nghi mát. Nhưng không những cần nộp một khoản phí
lớn lúc lập biệt viện mà hàng năm còn phải nộp một khoản phí duy trì cố
định, nếu không thì không được phép xây. Cho nên ở chỗ này cũng chỉ có
mấy biệt viện của các Vương phủ cùng hai phủ Quốc Công mà hậu phủ cũng
không lớn bởi vì quá đắt.
Đến trong biệt viện của Thuần Vương phủ, Ôn Uyển rất hài lòng. Ở đây
không lớn hơn viện nhỏ ở Vương phủ, chỉ có hai sân chia thành nội viện
và ngoại viện. Sân ngoài bắt mắt nhất là mấy cây Thanh Tùng cao ngất cao vút, nhìn cũng biết là đã lâu năm, hẳn là được đào cả gốc chuyển tới
trồng ở đây. Khi vào sân trong Mai, Lan, Trúc, Cúc những cây mang danh
quân tử được trồng đủ toàn bộ. Cây trúc trồng ở phía đông viện, ngạo
nghễ đứng thẳng, xanh xanh biếc biếc, khi ánh mặt trời chiếu xuống đẹp
đến nói không lên lời.
Trong sân phía đông, ở gần bên khóm trúc có đặt một bàn đá cẩm thạch
bạch ngọc, phía dưới có 4 ụ đá Bạch ngọc, đường nhỏ rải đầy đá cuội từ
bàn đá dọc tới cửa ngoài.
Ngoại viện có sáu gian phòng để thị vệ đi theo ở và một phòng bếp.
Nội viện có bốn gian phòng, hai gian để cho người ở, một gian tắm rửa,
một gian là phòng bếp nhỏ. Ôn Uyển về ở tại Tây sương phòng.
Gia cụ trong Tây sương phòng so sánh với trong vương phủ thì chỉ kém
hơn một ít. Những đồ vật lớn như Giường, bàn đọc sách, tủ treo quần áo
đều điêu khắc hình hoa, làm từ gỗ Hoàng Lê. Những đồ vật khác cũng đều
làm thành từ gỗ Hoàng Lê, nhưng khiến cho Ôn Uyển buồn cười là bên kia
giường có đặt một bàn trang điểm sơn son thếp vàng khắc hoa, phía trên
đặt một gương đồng Phúc Thọ lớn viền khắc từ gỗ tử đàn, trên bàn trang
điểm có đặt cây lược gỗ cùng những vật dụng cần thiết khác. Nam tử cổ
đại tóc rất dài, không giống hiện đại.
Nhìn đồ trong phòng, Ôn Uyển phải lắc đầu cảm thán:” Chỉ là cái biệt
viện, phải dùng đồ xa xỉ như vậy sao?” Có điều Ôn Uyển rất thích một
bình ngọc khắc hình rồng để cắm hoa trong phòng, tính toán lúc trở về
liền thuận tay mang về đặt ở phòng ngủ.
Dọn dẹp xong đã đến giữa trưa liền đi ăn cơm. Tất nhiên Yến Kỳ Hiên
mang theo Ôn Uyển tới nơi có thức ăn ngon để ăn, vừa đi vừa ngắm, đi mệt liền kiếm chỗ nghỉ ngơi chậm rãi ăn uống. Ôn Uyển đi đường nhìn thấy
rất nhiều người, nơi này vừa giống núi, vừa như có biển, nàng ngắm nhìn
kiệt tác của mình, trong lòng rất đắc ý.
Ngồi trên lầu các, đón nhận từng trận gió mát lạnh, cảm thụ được cảm
giác mát mẻ thoải mái, nhìn người đến người đi náo nhiệt cực kỳ, trong
lòng nàng liền có một loại cảm giác tự hào cùng thỏa mãn nói không lên
lời, thật nhiều đắc ý. Bất quá nàng rất sợ nóng, cho nên không đi tham
gia bất kỳ hoạt động gì, chỉ mang đồ ăn ngon trở về.
“Chúng ta cùng đi tắm bọt đi!” Yến Kỳ Hiên kêu.
Ôn Uyển nghe nói như thế liền trợn tròn mắt, ngàn nghĩ vạn nghĩ sao
lại quên mất điều này. Thật là hỏng bét, làm thế nào mới không lộ đây?
Ông Uyển nghĩ tới muốn phá da đầu mà không có biện pháp.
May mà Đông Thanh nhanh trí nói:” Thế tử gia, người cũng công tử
không thích đi những chỗ quá nhiều người. Hơn nữa còn là chỗ nhiều người tắm rửa như vậy, ai biết là có vật gì, rất bẩn đấy. Thân thể công tử
lại không tốt, hai năm qua mới khá hơn một chút, qua đó chẳng may lây
bệnh gì, có thể phải chịu tội lớn. Thế tử cũng biết tính tình công tử,
hay là ngài đi một mình vậy, ta đưa công tử trở về trước.”
Yến Kỳ Hiên biết Ôn Uyển rất khó chiều, ở Vương phủ lúc nào cũng cái
này không được cái kia không thể, xoi mói làm cho người ta không chịu
được. Chỉ có hắn tính tình tốt mới nhẫn nhịn được, nghe Đông Thanh nói
vậy, liền để cho hai người trở về trước, một mình chạy đi tắm.
Cũng may Minh Nguyệt sơn trang có một phần là gia sản nhà hắn, giữ
lại một sân chuyên dụng, Ôn Uyển bảo chuẩn bị nước, ở bên trong thoải
mái tắm, sau đó mặc vào áo choàng trắng, nằm trên giường thật thích ý.
Buổi tối cuối tháng sáu, bầu trời xanh thăm thẳm, trăng đặc biệt tròn đặc biệt sáng, chiếu sáng rõ từng cảnh vật, trong bụi cỏ bên cạnh vọng
ra tiếng côn trùng râm ran như tiếng mưa rơi, có tiếng dế mèn kêu đặc
biệt vang dội. Thỉnh thoảng có tiếng một con Thảo Oanh gù gù trong cổ
họng, tiểu điểu nhi dường như cũng hiểu đây là ban đêm, không nên làm ồn ào sẽ đánh thức người đang ngủ, cho nên liền nhắm đôi mắt nho nhỏ ngủ
yên.
Ôn Uyển thoải mái ngủ thiếp đi ở giữa sân.
Yến Kỳ Hiên ở nơi tắm bọt gặp hai bằng hữu, liền đi cùng đám bạn uống rượu một phen, uống rượu rồi tắm thống khoái mới trở về.
Lúc trở lại trong viện đã cuối giờ hợi (gần 11h đêm), nhìn thấy Ôn
Uyển đang ngủ giữa sân, ngọn đèn Dương Giác có chao đèn bằng vải lụa bên cạnh tỏa ra ánh sáng nhu hòa, Đông Thanh đứng một bên quạt mát, Băng
Dao thỉnh thoảng cầm quạt xua đuổi thiêu thân và muỗi bay tới.
Dưới ánh đèn nhu hòa, thấy hai gò má Ôn Uyển hây hây, bộ sáng thỏa
mãn liền bật cười. Hắn phất tay để hai người kia đi vào, tự mình nhận
lấy cây quạt giúp Ôn Uyển quạt gió. Cũng không hiểu người này vì sao sợ
nóng như thế, Đông Thanh lui xuống, trở về Tây Sương phòng trải giường
chiếu, còn Băng Dao đứng bên cạnh cẩn thận trông chừng.
Yến Kỳ Hiên lung lay ngồi trên ghế, trong viện chỉ còn lại ba người.
Ôn Uyển ngủ thẳng tới nửa đêm, hơi nhíu mày, Yến Kỳ Hiên nhìn thấy muỗi
dần dần nhiều thêm, bóng đêm càng sâu, ở chỗ này khi đêm xuống, đến nửa
đêm vẫn tương đối lạnh.
Yến Kỳ Hiên đang chuẩn bị ôm Ôn Uyển đem vào phòng thì Băng Dao nói
không nên, nên để nàng ôm. Yến Kỳ Hiên nhìn thoáng qua phòng Ôn Uyển ở,
lại nhìn nhìn Ôn Uyển nói:” Hắn cũng là có chút nặng, ngươi một nha đầu
nếu ôm không được, làm hắn té thì sao, đi qua một bên.”
Băng Dao còn muốn nói gì đó, hắn đã đem người ôm lấy. Yến Kỳ Hiên ôm
Ôn Uyển, rất cảm thán, làm sao lại nhẹ như vậy, khó trách nói thân thể
vốn không tốt. Một tiểu tử mười tuổi chỉ nặng như thế này, thân thể có
thể khỏe sao? Trở về phải để cho đầu bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn bổ hơn tốt hơn cho hắn ta ăn, để cho hắn ta mập hơn một chút.”
“Làm sao mà giống như nữ hài tử, trên người có mùi thơm nha.” Kỳ Hiên ôm Ôn Uyển, thấy trên người nàng tản mát ra mùi vị đặc biệt của nữ nhi, khiến cho hắn tâm thần hoảng hốt một trận, có chút nghi ngờ liền lầu
bầu.
Băng Dao ở bên cạnh lo lắng bất an, len lén nhìn hắn một cái, thấy
hắn cũng không phải rất để ý mới yên lòng. Xem ra sau này cần phải để ý
nhiều chút, nếu không cẩn thận sẽ lộ ra manh mối.
Trong phòng xông hương nên không có muỗi. Yến Kỳ Hiên đặt Ôn Uyển lên giường, làm lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn. Hắn nhìn da mặt Phất Khê đen nhẻm, nhưng cánh tay lại trắng nõn nhẵn nhụi như Dương Chi Bạch
Ngọc liền thấy kỳ quái, làm sao màu sắc da trên mặt và màu da trên tay
lại khác biệt lớn như vậy, sờ nhẹ, thấy da vô cùng nhẵn mịn. Ôn Uyển cảm giác có người sờ vào người nàng, liền gạt xuống, gạt một cái, lại tiếp
tục say sưa ngủ.
Yến Kỳ Hiên nhìn cánh tay béo mập trắng nõn, không tự chủ được cầm
lên bấm hai cái, trên cái tay trắng nõn liền hiện lên dấu tay. Yến Kỳ
Hiên nhìn dấu rõ ràng, đáy lòng liền giống như có cái gì gõ gõ, vô cùng
hưng phấn, lại muốn bấm nhiều hơn hai cái.
Băng Dao nhìn thấy hắn không có ý tốt, liền lập tức muốn đuổi người.
Yến Kỳ Hiên lại chết cùng không tự nguyện đi ra ngoài, muốn ngủ ở bên cạnh Ôn Uyển. Băng Dao vẫn đòi hắn đi ra ngoài, thậm chí muốn đuổi hắn
đi, Yến Kỳ Hiên liền tức giận mắng :”Ngươi mà khiến ta tức giận, ta liền đem người ném xuống, chỉ là ngủ ở một bên, còn có thể ăn hắn ta sao?
Huynh đệ cùng giường, có quan trọng gì?”
Nhưng Băng Dao thái độ cũng vô vùng cứng rắn, nói rằng hắn muốn ngủ
trong phòng ngủ cũng được, nhưng là phải ngủ ở giường trúc nhỏ bên cạnh. Yến Kỳ Hiên thấy thái độ cường ngạnh của Băng Dao, hơn nữa nàng còn nói nếu không nghe lời của nàng, liền lay tỉnh Ôn Uyển . Yến Kỳ Hiên ở cùng với Ôn Uyển thời gian dài như vậy, biết nàng vô cùng ghét bị người khác đánh thức nên đành bất đắc dĩ gật đầu. Băng Dao lúc này mới thả lỏng,
để cho Đông Thanh ra gian ngoài ngủ, nàng ngủ trên nhuyễn tháp. Nếu phát hiện cái gì không đúng sẽ đem Yến Kỳ Hiên ném xuống, đánh thức tiểu chủ tử.