Ads
Edit: Mèo
Beta: Tiểu Tuyền
La Thủ Huân vô cùng hoài nghi là Ôn Uyển giả vờ “Giang Thủ Vọng,
ngươi nói đi, mới vừa rồi là ngươi nói dối phải không? Làm sao mà trùng
hợp như vậy? Ngươi làm gì phải giả bộ , dù thật sự bảo ngươi bình luận,
thì không phải là chuyện rất vinh quang sao? Làm cái gì phải chạy trốn.”
Đông Thanh khinh thường nói”Thiếu gia nhà ta mới không lạ gì những
thứ tiếng tăm kia cũng không thể làm cơm ăn . Đúng là giả vờ đấy, là vì
không muốn theo những thứ hủ lậu kia. Làm sao, ngươi không phục, không
phục thì trở về đi.”
La Thủ Huân im lặng”Các ngươi không muốn xem, nhưng mà ta muốn xem a. Muốn chơi các ngươi đi chơi, ta quay về xem một cái, xem kết quả thế
nào.” Nói xong, liền quay trở lại.
“Mấy người này tại sao lại bỏ chạy?” Nhìn giống như có chó đuổi theo
cắn ở phía sau, ba người chạy trốn thật nhanh, những người bên cạnh cũng lấy làm kỳ quái .
“Phất Khê công tử đâu rồi, có ai nhìn thấy Phất Khê công tử không?”
Một ít người đi tới, nhìn cái bàn của Ôn Uyển trống không, liền lớn
tiếng hỏi. Chờ biết ba người bỏ chạy, thì đành im lặng.
Rất nhiều người lại càng hoài nghi, lúc trước thi từ có phải là sao
chép hay không đây! Đáng tiếc, người không có ở đây, cũng không có sách
để khảo cứu. Nào biết đâu rằng, thoáng chốc đã nhìn thấy La Thủ Huân một người trở lại. La Thủ Huân ngại ngùng nói, Phất Khê bệnh cũ tái phát,
đau đến khó chịu, đã trở về uống thuốc.
“Không trở về , chúng ta đi dạo phố.” Ôn Uyển leo trên lưng Tiểu Mặc, hứng trí kêu lên. Yến Kỳ Hiên nghe lời này gương mặt nhăn lại, nói
thầm tại sao lại đi dạo phố. Trong mắt hắn, vị biểu đệ này chính là một tên cuồng mua đồ. Rất thích mua những vật ly kỳ cổ quái. Mà đi một cái
là cả ngày, một chút mệt mỏi cũng không có. Nhưng hắn mỗi lần đi về thì
mệt mỏi gần chết. Hôm nay, đoán chừng có muốn chạy trốn cũng không thoát được.
Ngày hôm đó quả nhiên đi dạo gần nửa ngày, Ôn Uyển thấy bộ dạng Yến
Kỳ Hiên, thì cười nói không đi dạo nữa . Bởi vì đồ mua hầu như cũng gần
đủ. Dù sao cũng chưa ăn cơm trưa , mà cách buổi tối còn rất xa. Ôn Uyển
theo thói quen đi vào trong quán trà uống trà. Thuận đường nghe một chút chuyện bát quái. Gần đây chuyện bát quái cũng không nhiều như lúc
trước. Đặc biệt là về hai vị Vương gia tranh đấu, cũng là càng ngày
càng ít .
Bất quá căn cứ tin tức Ôn Uyển lấy được, đoạn thời gian này, Triệu
vương bỗng nhiên ngoan ngoãn hơn. Không có chèn ép Trịnh vương, ngược
lại quan hệ cùng có khuynh hướng tốt đẹp hơn với Trịnh vương. Điều này
làm cho rất nhiều người nhìn thấy mà không hiểu nổi.
Ôn Uyển nghe tin tức kia, liền bĩu môi, không biết lại định làm cái
trò gian trá gì đây. Ôn Uyển đi theo Yến Kỳ Hiên vừa tiến đến, rất nhiều người nhìn thấy liền quay đầu đi.
Đoàn người vừa vào quán trà, đã bị an bài ở vị trí góc. Tiểu nhị lập
tức bưng hạt dưa, trà thơm, và một ít bánh điểm tâm đi lên. Ôn Uyển coi
như là chủ cũ của nơi này.
Ôn Uyển nghe mọi người to tiếng trong quán trà, có thảo luận một đại
nhân nào đó lại cưới tiểu thiếp phòng thứ mấy. Cũng có nói đến vị cô
nương thanh lâu nào là xinh đẹp nhất, quyến rũ động lòng người nhất. Có
người nói thiên hạ thủ phủ, Khương gia có nhi tử phá sản si mê một Ngọc
Quan, xài tiền chuộc thân thật lớn, bao dưỡng ở bên ngoài . Hai người
hôm nay như keo như sơn. Rất nhiều tin tức nho nhỏ, nói chuyện rất náo
nhiệt. Nhưng, tin tức có giá trị cũng là không có.
“Nhìn cái bộ dáng này của ngươi. Thật là, những thứ này có cái gì dễ
nghe.” Yến Kỳ Hiên mất hứng. Những điều này là nhàn ngôn không thú vị
của bình dân mà thôi. Ôn Uyển cũng chỉ cười cười, không có nói tiếp.
“Tam lão gia, ở nơi này .” Từ một gian phòng trang nhã đi ra một
người mập mạp . Là một trung niên nam tử có sắc mặt đen lại, đi đứng phù phiếm . Lúc đi ra ngoài. Lơ đãng nhìn trong góc có hai vị thiếu gia. Vị nam tử kia, sau khi nhìn thấy, ánh mắt có một chút lóe sáng lóe sáng ,
giống như thấy bảo bối. Sau khi ra ngoài thì ngồi lên xe ngựa, phân phó
xe chạy.
Ôn Uyển lúc này đang nghe bát quái nghe đến vui vẻ, Yến Kỳ Hiên kêu
hai lần trở về cũng không nguyện ý trở về. Ngồi nửa canh giờ, nghe được
rất nhiều chuyện bát quái, đáng tiếc cũng là một chút chuyện bát quái
không quan trọng, cũng không có tin tức nàng muốn. Xem ra. Gần đây Triệu vương thay đổi sách lược. Nghe nữa, cũng không có ích gì. Cảm thấy
không sai biệt lắm, nên trở về nhà.
Yến Kỳ Hiên đi tính tiền. Ba lượng bạc năm tiền . Hắn thanh toán bốn
lượng, dựa theo ngày thường bốn lượng bạc. Hắn cũng không nhìn ở trong
mắt, bất quá bây giờ, năm tiền đều được lấy trở về. Ôn Uyển cũng gật
đầu, xem ra đi theo bên người nàng tám tháng, cũng là rất có thành quả . Ừ, hẳn nên hướng Thuần Vương lấy tiền thưởng.
“Không xong, ngựa con rời khỏi dây cương, bỏ chạy.” Trường Thuận vẻ
mặt đưa đám, nói với Yến Kỳ Hiên . Ngựa trốn thoát rồi, cũng không biết uống nhầm thuốc gì .
“Đuổi theo. . . . . .” Yến Kỳ Hiên vung tay lên, kêu một tiếng, mang
theo hai thị vệ kêu Trường Thuận đuổi theo . Đây cũng là bảo bối của
hắn, hắn thật vất vả lắm mới lấy được của cha hắn. Ôn Uyển nhìn bọn họ
đuổi theo , thì nắm Tiểu Mặc, theo đuôi ở phía sau .
Bọn họ đi theo Yến Kỳ Hiên đến địa phương không xa . Thấy hắn vào
ngõ, Ôn Uyển mang theo đoàn người Đông Thanh theo ngay sau. Không biết
làm sao theo tới một ngõ nhỏ . Đi vào vừa nhìn đã không thấy bóng dáng
Yến Kỳ Hiên . Mà ở trong ngõ nhỏ hẹp, Ôn Uyển nhìn một chút, đi mấy phút đồng hồ, nhìn ngõ nhỏ này chín đường mười tám rẽ, Ôn Uyển nghĩ tới
cho dù đi vào, cũng tìm không ra người, còn không bằng xuất hiện ở cửa
ngõ cho mau gặp hơn.
“A. . . . . .” Nghe được bên trong hét thảm một tiếng, Ôn Uyển nghe
dường như là thanh âm của Yến Kỳ Hiên, Đông Thanh kêu một tiếng, nhưng
không có ai đáp lại. Ôn Uyển trong lòng rung lên, sợ có việc, nên để cho một người thị vệ nắm Tiểu Mặc, mang theo ba thị vệ cùng Đông Thanh đi
vào.
“Cứu mạng a, cứu mạng. . . . . .” Nghe thanh âm kia, thật sự là của
Yến Kỳ Hiên. Ôn Uyển nhịn không được bước nhanh hơn. Nhưng là càng chạy, ngõ càng hẹp, nhưng âm thanh giống nhau truyền tới. Ôn Uyển trong lòng
thoáng hiện nghi ngờ, đột nhiên nhớ lại Thuần Vương nói có người có thể
muốn trả thù mình. Còn Yến Kỳ Hiên là thế tử Thuần Vương Phủ , ai dám
đối với hắn bất lợi, không phải là muốn chết. Trong lòng một chút sáng
tỏ rồi, mình đây là trúng kế điệu hổ ly sơn .
Ôn Uyển đang suy nghĩ, thì phịch một tiếng, không biết làm sao cạnh
tường bên bọn họ sụp một nửa, ba thị vệ có hai bị tảng đá nện vào . Đông Thanh nhanh tay, lôi Ôn Uyển, tránh thoát tảng đá nện xuống . Bất quá,
đoàn người cũng phân thành hai bên, ở giữa là bức tường bị sụp đổ.
Ôn Uyển biết đúng như mình phỏng đoán , có người muốn đối phó mình.
Đông Thanh cũng biết có cái gì không đúng, nàng đoán được Ôn Uyển thân
phận đặc thù, biết nếu Ôn Uyển thật có chuyện, nàng có thể phải chết .
Đông Thanh dính sát vào Ôn Uyển. Hai người cảnh giác nhìn chung quanh.
Nào biết đâu rằng, từ trên tường ném ra một viên cầu đang cháy, vật kia
toát ra cuồn cuộn khói dày đặc.
“Không tốt, khói kia có độc.” Ôn Uyển cùng Đông Thanh, che miệng, lôi kéo Ôn Uyển chạy. Nhưng là từ trên tường nhảy xuống một người, ngăn cản Đông Thanh cùng Ôn Uyển.
Ôn Uyển cùng Đông Thanh bị ngăn cản dừng lại mấy phút đồng hồ, mọi
người không thể ngừng thở . Mấy phút đồng hồ sau, năm người tất cả đều
hôn mê bất tỉnh . Trước khi hôn mê, Ôn Uyển khóc thét, sẽ không phải cứ
như vậy mà có chuyện chứ. Vậy cũng quá đi. Nàng rốt cuộc là đắc tội thần tiên nào, muốn hại nàng như vậy. Nàng thật không có đắc tội ai! Chẳng
lẽ là người ở trong phủ Chỉ thân vương, tìm đến mình báo thù . Nhưng
cũng không nên không biết cân nhắc như thế?
Yến Kỳ Hiên tìm được ngựa, trở lại trà tứ thì không gặp Ôn Uyển. Dọc
theo đường đi tìm , thấy thị vệ dắt ngựa, biết là Ôn Uyển vào ngõ tìm
hắn . Hai người đi không cùng một phương hướng. Mang theo thị vệ đi vào
sau này, một mực kêu to, cũng không người trả lời. Một người thị vệ nhìn thấy tường sụp đổ “Thế tử Gia, có cái gì không đúng, ta hãy đi trước
xem một chút.”
“Thế tử Gia, không tốt, thế tử Gia, ngươi mau tới đây, công tử không
thấy.” Thị vệ kia vừa nhìn mấy người hôn mê , người duy nhất không thấy
đúng là biểu thiếu gia, nên lớn tiếng kêu.
Yến Kỳ Hiên chạy nhanh đến. Thấy trong ngõ hẻm, chỉ có ba thị vệ hôn mê và Đông Thanh. Người trọng yếu nhất lại không thấy.
“Phất Khê, Phất Khê, Phất Khê ngươi ở đâu , ngươi mau trả lời ta.
Phất Khê, ngươi ở đâu , ngươi đừng núp, ngươi mau ra đây, ngươi không
nên làm ta sợ. . . . . .”Kì Hiên gọi đến nỗi tiếng nói như khàn đi rồi, gấp đến độ ở nơi đâu cũng đảo quanh tìm kiếm.
Cũng may Trường Thuận coi như bình tĩnh, lập tức sai người ta bấm nhân trung Đông Thanh cứu tỉnh, hỏi công tử đi đâu.
Đông Thanh sau khi tỉnh lại, mờ mịt một hồi, chờ thần sắc thanh, sắc
mặt đại biến”Thế tử Gia, có người muốn đối với công tử bất lợi. Mới vừa
rồi có người bắn khói mê, còn có một bóng đen . Thế tử Gia, công tử bị
người mặc áo đen bắt đi . Thế tử Gia, cứu công tử, nhất định phải cứu
công tử.”
Kỳ Hiên lòng như lửa đốt, cũng may trong lúc cấp bách sinh ra ý niệm, lúc này tốt nhất nên chọn người”Các ngươi ở chỗ này tìm đầu mối, ta hồi Vương Phủ, ta đi tìm phụ vương. Ta xem ai ăn tim gấu gan báo, đến Phất
Khê cũng dám bắt cóc?” Cỡi Tiểu Mặc, ra roi thúc ngựa trở về vương phủ.
Thuần Vương gia đang nghe tiểu khúc, thích ý nhìn quyển sách, lại
kiếm được không ít ngân lượng, không tệ, rất tốt. Đang cao hứng thì nhìn thấy con trai bảo bối của hắn chật vật không chịu nổi, y phục trên
người không còn hình dáng. Lôi kéo tay áo của hắn, lo âu kêu”Phụ vương,
Phất Khê mất tích. Phất Khê mất tích, không biết bị người nào bắt đi .
Phụ vương, ngươi nhanh đi cứu Phất Khê.”
“Bịch.” Thuần Vương kinh sợ đem mâm trà trên bàn hất đổ. Ôn Uyển mất
tích, không phải chứ. Nhưng may là hắn cũng có kinh nghiệm, lập tức trấn định xuống. Việc cấp bách, là phải tìm được người. Càng sớm càng tốt,
nếu muộn, có thể bị xảy ra phiền toái lớn .
“Con trước đừng nóng vội, mang theo người trong vương phủ lập tức đi
đến nơi xảy ra chuyện tìm, ta lập tức đi kiếm người hỗ trợ. Con cũng
đừng gấp, càng gấp càng loạn, biết không?” Nhìn nhi tử bộ dạng coi như
ổn định, Thuần Vương trong lòng có chút vui mừng .
Băng Dao còn đang thu thập phòng, đã nhìn thấy một nha hoàn vội vã đi vào, hướng về phía Băng Dao nói “Băng Dao tỷ tỷ, không xong, Giang công tử mới vừa rồi đi ra phía ngoài chơi, bị bắt đi rồi, hiện tại sinh tử
không biết. Băng Dao tỷ tỷ, cái này phải làm sao cho tốt đây, Vương gia
sắp phát điên.”
Băng Dao sửng sốt một giây đồng hồ, đi theo tiểu nha đầu kia nói một
câu biết rồi, sau đó lập tức đi ra ngoài . Nha đầu kia nhìn thấy bóng
lưng Băng Dao, thì cười cười, nhiệm vụ truyền lời của mình hoàn thành.
Băng Dao nhanh chóng ra khỏi Vương Phủ, nàng có môn bài tự nhiên xuất nhập Vương Phủ , không ai ngăn nàng. Đi tới chỗ không bóng người nào ,
Băng Dao đổi một thân trang phục, nhanh chóng đi tới một nơi. Gõ cửa,
đưa đồ cho một bóng đen, người ở bên trong nhìn kỹ, rồi cho nàng đi vào. Một lát sau, nàng lại từ một chỗ khác đi ra ngoài, phía sau còn có hai
người theo.