Edit: Mị
Thuần Vương cười nói ” Hắn dám đối với người hoàng tộc nhổ nước
miếng, chính tự bản thân hắn muốn chết. Ngươi đừng nói không thể. Trên
đường cái, Kỳ Hiên ăn mặc cũng không phải trang phục của bình dân. Người vừa nhìn là biết. Đường đi rộng như vậy mà hắn nhìn không thấy, lúc nào không nhổ lại nhổ ngay lúc Kỳ Hiên đi qua, trùng hợp như vậy sao? Trên
đường không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, cái này chính là đối với
người hoàng tộc khiêu khích cùng mạo phạm. Đánh chết, giết chết đều
không đủ.Tàn nhẫn một chút thậm chí sẽ liên luỵ đến vợ con. Chắc là cháu không biết, năm đó Triệu Vương đang đi trên phố, thì có một người bán
hàng rong đụng phải hắn, bị Triệu vương đánh chết tại chỗ, còn đem bán
tất cả vợ con của hắn. Ngươi biết bán đi đâu không? nam ra biên ải, nữ
vô kỹ viện.”
Ôn Uyển há hộc mồm, rồi vội vàng ngậm lại. Ở đây không nói tới đạo
lý, mà căn bản là không thể lý giải. Người khác chỉ là lỡ đụng phải hắn
một cái, hắn liền đem người ta đánh chết tại chỗ, còn khiến người ta
cửa nát nhà tan, sống không bằng chết. Cái này cũng quá, quá ghê gớm
rồi. Ôn Uyển đối với cái gọi là hoàng quyền, cũng đã hiểu rõ sâu sắc.
Cũng may được ông trời phù hộ, nàng là hoàng tộc chứ không phải là nô
bộc.
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển cười nói ” Cháu phải nhớ kỹ, chúng ta là
hoàng tộc, chúng ta là lý lẽ. Cháu phải xem trọng thân phận của mình,
cháu là phượng hoàng bay lượn trên trời, bọn họ là hạt bụi trên mặt đất, không đáng nhắc đến. Cháu có thể nhất thời không so đo, đó là sự khoan
hậu cùng nhân đức của cháu. Nhưng nếu cháu luôn không so đo liền sẽ nhận lấy hậu quả như lúc trước của cháu. Mà cháu muốn đánh giết bọn họ, cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện chính đáng). Giống như
Triệu Vương, đánh giết người bán hàng rong, ngay cả ngự sử cũng không
nói một câu. Cho nên cháu phải nhớ kỹ, Hoàng tộc, chính là không thể xâm phạm, là người ngự trị tất cả. Ngay cả mấy cung nữ, thái dám dám vu hãm cháu lúc trước, giết cả nhà bọn hắn cũng không đủ.”
Ôn Uyển tiếp tục trầm mặc. Gọi là ở trên cao ngự trị tất cả mọi
người, khó trách lúc nghe chuyện bát quái xung quanh, nghe thấy hạ nhân
của phủ công chúa nào đó khi dễ người vân..vân, đợi một tý, nguyên lai
đều có thể bao trùm tất cả mọi người thuộc phía trên, những tên ác ôn
này đều có chủ tử làm chỗ dựa, giết cả nhà dân thường cũng không bị
trừng phạt bao nhiêu, xem ra vị trí của mình còn không được khai thác
đầy đủ.
Thuần Vương thấy Ôn Uyển như vậy liền nói tiếp ”còn có, hôm nay cháu
phạm vào một cái sai lầm trí mạng. Cháu cũng dám giành lấy roi ngựa của
Ninh tam vương? Cháu có biết hậu quả là gì không?’’
Ôn Uyển không nghĩ tới, chuyện này cũng bị xoi mói ra.
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển lắc đầu nói ” nếu tiểu tử kia không phải là
tên nhát gan, mà đổi thành vương tôn khác trong vương phủ được sủng ái,
thì cháu không chết cũng bị lột da. Giang Thủ Vọng, cháu phải nhớ kỹ,
cháu bây giờ là tiểu tử nông thôn mới đến từ Giang nam, không phải Hoàng Quý quận chúa. Nếu như cháu muốn làm Hoàng Quý quận chúa liền không cần phải sống trong vương phủ của chúng ta. Cháu nghiêm túc nghĩ lại đi. Ta hy vọng lần sau, cháu phải chú ý thân phận của mình.”
Thuần Vương thấy Ôn Uyển khiêm tốn tiếp nhận phê bình. Khiến cho hắn
rất vui mừng ” Khá tốt là bề ngoài tên Tam tiểu tử của Ninh vương hung
hăng càn quấy, nhưng bên trong lại nhát gan. Nếu không, nhất định sẽ
đánh chết cháu tại chỗ, cũng sẽ không có người nào giúp cháu nói một
câu. Cho dù sau đó ta có truy cứu đi chăng nữa, cháu cũng đã trở thành
xác chết rồi.”
Ôn Uyển ngược lại cũng không có hối lỗi, cái này dù gì cũng đã xảy ra rồi. Chỉ là nghe xong lời này, nàng cảm thấy rất khủng hoảng. Trước kia nàng có kim tiên trong tay, những hành động mờ ám liền không nói, nhưng bên ngoài ai cũng không dám khi dễ nàng. Nhưng hiện tại dường như nàng
đã trở thành một con kiến, ai cũng đều có thể giết chết nàng, cái này
quả thật là không ổn nha! Trong kinh thành này, khắp nơi đều là người
quyền quý, thế nhưng hôm nay nàng chỉ là một tiểu tử đến từ Giang Nam,
bây giờ hệ số nguy hiểm quá cao đi. Không được, phải có một lá bùa bảo
vệ tánh mạng mới được, hơn nữa nhất định phải là của Thuần Vương cho a.
Ôn uyển nghĩ tới đây, vội vàng viết ” nếu đến lúc đó bọn hắn khi dễ ta, mà không phải lỗi của ta thì làm sao?”
Thuần Vương thấy Ôn Uyển phản ứng nhanh như vậy, vẫn có chút tự đắc ” cháu là khách nhân của Thuần vương phủ ta, sẽ không có ai dám động tới
cháu.”
Ngừng, Ôn Uyển mới không tin đây này! vạn nhất đụng phải thằng cha
đầu ứ máu trong hoàng tộc, bị hắn đánh chết, cho dù sau đó nàng có được
đền bù thì cũng đã chết. Ah, không nhất định nói tới chuyện bị đánh
chết, chỉ cần là bị đánh cho gần chết nàng cũng bị oan đến lợi hại nha.
Lúc này Ôn Uyển cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp đòi bùa hộ
mệnh.
Thuần Vương thấy Ôn Uyển nhanh như vậy liền có quyết định, còn hướng
hắn yêu cầu, thì im lặng. Nha đầu chết tiệt này, thật đúng là một điểm
thiệt thòi cũng không chịu. Nghĩ nghĩ một chút, liền từ trên người lấy
ra một khối ngọc bội đưa cho nàng ” Được rồi, mang ngọc bài này theo bên người. Nếu quả thật gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, đưa ngọc bài
này ra, thì sẽ không có ai dám động tới cháu.”
Ôn Uyển vui mừng kêu lên, thấy trên tấm ngọc bài điêu khắc Kim Long,
còn có một chữ Thuần. Lần này Ôn Uyển đã sớm không còn là hài tử không
kiến thức, Long, còn là Kim Long nha, nhất định phải là thân vương mới
có được đấy, chính là biểu tượng của thân phận. Người không có chức vụ
nhất định cũng không thể tuỳ tiện cầm được,nàng chính là tình huống đặc
thù. Có ngọc bài này, trong kinh thành tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm
đến tính mạng nữa. Cây Kim tiên lúc trước của nàng lại không thể dùng,
cho nên một chút cảm giác an toàn nàng cũng không có. Hiện tại tốt rồi,
đã có bùa hộ mệnh này, không cần lo lắng nữa.
Thuần Vương nhìn Ôn Uyển như vậy, trong lòng hy vọng nàng thật sự có
thể giúp hắn dạy dỗ một chút tên tiểu tử làm hắn đau đầu kia a!
Khi đêm đến, Yến Kỳ Hiên muốn dẫn nàng đi chơi chợ đêm. Ôn Uyển
không muốn đi, liền ở thư phòng luyện chữ. Yến Kỳ Hiên thấy nàng không
đi, cưỡi ngựa một mình đi cũng nhàm chán, dường như lâu nay cũng không
luyện chữ, nghĩ vậy liền theo Ôn Uyển vào thư phòng.
Đông thanh đứng một bên mài mực cho Ôn Uyển, Băng Dao mài mực cho Yến Kỳ Hiên. Bỗng chốc, trong thư phòng vô cùng yên tĩnh
” Chữ của ngươi thật giống của đàn bà.” Ôn Uyển đang viết chữ chính thể (chữ Hán phồn thể), Yến Kỳ hiên vừa nhìn thấy không khỏi ha ha cười lên tiếng.
” Chữ của ngươi, khác gì sâu róm?” Đông Thanh lập tức trả lời một
cách mỉa mai. Kỳ thật chữ của Yến Kỳ Hiên không khó xem đến nỗi vậy, là
Ôn Uyển cố ý đả kích hắn. Ai bảo cái miệng thúi của hắn nói nàng đàn bà. Bây giờ nàng là đàn ông chân chính, đàn ông chân chính a.
Yến kỳ hiên chán nản, thực sự là không phát cáu được. Bắt đầu thay
đổi, ổn định lại giọng điệu. Chỉ thấy hắn ngồi ngay ngắn như cây tùng,
tập trung tư tưởng, một lát, nâng cao cổ tay viết mấy chữ, thực hiện dần dần có xúc cảm. Chữ được viết ra, so với lúc đầu đúng là tốt hơn thấy
rõ.
Ôn Uyển nhẹ gật đầu, không nghĩ tới tên bất học vô thuật (kém cỏi, dốt nát) này, chữ viết còn có thể coi được. Đoán chừng Thuần vương cũng là vì
muốn để cho hắn thoả thích hưởng thụ niềm vui thú của đứa nhỏ. Dù sao
khi lớn rồi, liền sẽ rơi vào những lục đục đấu đá nhau trong cuộc sống. Ở đâu còn có cuộc sống đơn thuần khoái hoạt như lúc bé.
Kỳ thật Ôn Uyển không thể ngờ là, lời nói lúc trước của nàng thế
nhưng đối với Tiểu chính thái có ảnh hưởng rất lớn. Mấy năm này, các mặt khác đều không có tiến bộ, nhưng trong thời gian đó mỗi ngày hắn đều
luyện chữ nữa canh giờ, hiện tại chữ viết của hắn, không thể coi là tốt, nhưng tuyệt đối cũng có chút bản lĩnh.
Lúc Yến Kỳ Hiên viết xong, thấy Ôn Uyển không nhìn hắn, mà đang tập
trung tinh thần luyện chữ. Yến Kỳ Hiên nhìn một lúc, cực kỳ kinh ngạc
hỏi ” Cục than, ngươi dùng tay trái viết chữ sao? ngươi thuận tay trái
à?”
Ôn Uyển nhẹ gật đầu.
Yến Kỳ Hiên thấy đây có lẽ là cơ hội đả kích tên biểu đệ ngạo mạn
không biên giới, coi trời bằng vung này liền nói ” vậy mà dùng tay trái
viết chữ, thật đúng là chuyện cười không làm người ta tưởng tượng được,
viết chữ bằng tay trái, thật là không văn nhã. Bị người ta bắt gặp sẽ
khinh thường đấy. Còn có, ngươi lớn lên xấu xí như vậy, về sau sẽ không
có ai thèm chơi với ngươi a.”
Ôn Uyển không để ý đến hắn, tiếp tục luyện chữ.
Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển không để ý đến hắn, thì mất hứng ” này, ta
nói với ngươi này! Cục than, ngươi còn nói ngươi không phải tiểu lão
đầu. Ngươi trông xem cái dạng này của ngươi, giống lão già mười phần.
Chính xác, về sau sẽ không gọi ngươi là Cục than nữa mà trực tiếp gọi
ngươi là tiểu lão đầu. Nhưng mà, kêu Cục than, dường như càng rõ ràng
hơn. Vậy ngươi thấy hai cái tên này, đến cùng cái nào hợp hơn a.”
Hô hấp Ôn Uyển thoáng nặng nề, nhìn cái mặt vô sỉ của tên kia, Ôn
Uyển rất căm tức. Thấy nghiên mực bên cạnh, lập tức không chút nghĩ
ngợi, dùng tay chấm mực quét lên mặt Yến Kỳ Hiên. Lập tức trên mặt hắn
xuất hiện mấy vết mực.
Yến Kỳ Hiên giận dữ ” Than đen, ngươi muốn chết phải không? Ta hôm
nay không đánh chết ngươi thì không dừng.” nói xong liền vung nắm đấm.
Ôn Uyển nghiên thân đi, đã tránh được một quyền này.
Đông thanh vừa muốn đi ngăn cản, thì Băng Dao cười lắc đầu thấp giọng nói ” nhìn tính tình nàng quá buồn bực rồi, khó có cơ hội nàng có tâm
tư trêu chọc thế tử gia. Cứ để cho hai người bọn họ đùa giỡn đi, so với
ban ngày nhìn như vậy có sức sống hơn.”
Đông Thanh nhìn thoáng qua Ôn Uyển, cũng đứng lại không nhúc nhích.
Ôn Uyển vốn đang trông cậy vào Đông Thanh ngăn cản một chút, ai ngờ nhìn thấy hai nàng đứng yên không nhúc nhích. Yến kỳ Hiên lại đang đuổi theo đánh nàng, chỉ phải vừa chạy vừa trốn. Không có biện pháp khác đành
phải chạy ra ngoài. Một đuổi một chạy, trong sân không huyên náo mới lạ.
Người bên ngoài nghe bên trong truyền ra tiếng rống giận dữ, còn
thỉnh thoảng nghe thấy tiếng đồ vật bị rơi xuống đất, một mặt cho người
đi thỉnh Vương gia, Vương phi, một mặt đi vào. Yến Kỳ Hiên thấy có người tới, lớn tiếng kêu ” tranh thủ thời gian đem Cục than này bắt lại cho
ta, ta hôm nay cần phải đánh chết hắn. Hôm nay không chỉ đánh Gia, còn
dám vẩy mực lên người Gia, hắn phản rồi.”
Trường An vừa tiến vào, vừa nghe lời này liền kêu khổ thấu trời. Ra
vẻ xông lên muốn ngăn Ôn Uyển lại, thế nhưng thoáng một cái liền bị té
trên mặt đất, trẹo chân luôn rồi.
Lúc Thuần vương nghe xong lời thông báo, liền đi tới viện của Ôn
Uyển. Đã nhìn thấy hai người một mặt đen thui dính đầy mực, mặt Ôn Uyển
vốn dĩ đã đen, nhìn không ra. Mặt Kỳ Hiên trắng nõn như ngọc, lúc này
lại vừa đen vừa trắng. Nhìn bộ dạng vô tội của Ôn Uyển, mệt mỏi tích luỹ của hắn bạo nổ tại đó. Lập tức im lặng. Hôm nay mới là ngày đầu tiên,
đã khiến cho gà bay chó chạy. Về sau, đoán chừng còn ầm ĩ hơn.
Trước tiên Thuần vương đem Yến kỳ hiên khiển trách nặng nề một trận,
rồi mới mắng tới Ôn Uyển. Cuối cùng hai người không gây gỗ nữa mà xin
lỗi lẫn nhau, Lúc này Thuần vương mới không truy cứu tiếp, hai người lần lượt đi tắm rửa thay y phục.
Thuần Vương chờ bọn hắn an bài thoả đáng rồi, nói muốn xem bọn hắn
luyện chữ. Thuần Vương thấy Ôn Uyển viết chữ bằng tay trái, hơn nữa chữ
viết vô cùng xinh đẹp. Sửng sốt hơn nữa ngày, bất quá có Yến Kỳ Hiên ở
chỗ này, hắn cũng không hỏi trực tiếp, chỉ đành phải nói ” Thủ Vọng a,
chữ này của cháu, nhìn rất giống của nữ nhi a, sẽ làm chuyện cười cho
người ta đấy.” ý tứ của Thuần vương là sợ nàng bị bại lộ thân phận nữ
tử.
Yến Kỳ Hiên ở bên cạnh tiếp lời ”Đúng đấy, phụ vương, vừa nãy con cũng đã nói lời này đấy.”