Như Vũ mặc một thân lễ phục rất lộng lẫy hoa lệ. Ôn Uyển nhìn thấy cũng phải mệt mỏi hoảng sợ thay cho nàng ấy. Như Vũ cười nói: “Đúng vậy, hôm nay ta dẫn Quách Lương đễ (*) đến thỉnh an Hoàng ngạch nương.”
(*) Lương đễ: là thiếp của Thái Tử, có địa vị sau Thái Tử phi
Quách Lương đễ đứng phía sau uyển chuyển bước lên trước, hành lễ: “Quận chúa kim an.”
Ôn Uyển ừ một tiếng, Hạ Dao lại lên tiếng thúc giục. Nhưng Nguyên ca nhi không nỡ buông tay Ôn Uyển ra, Ôn Uyển nhìn khát vọng nơi đáy mắt thằng bé liền sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên ca nhi nói đùa: “Cô cô phải đi gặp Hoàng gia gia, nếu con không muốn xa cô cô thì đi cùng cô cô nhé.”
Nguyên ca nhi có chút chần chờ nhìn về phía Như Vũ.
Như Vũ lại có chút vui mừng. Địa vị của Thái Tử không quá vững chắc, nếu như Hoàng Thượng thích Nguyên ca nhi có lẽ sẽ cho thêm vài phần mặt mũi, dù sao Nguyên ca nhi là đích trưởng tôn của Hoàng Thượng. Vả lại, như thế cũng có lợi cho nàng, cho nên khẽ mỉm cười với Nguyên ca nhi. Nguyên ca nhi lúc này mới gật đầu nói: “Cô cô, con muốn đi gặp Hoàng gia gia với cô cô.”
Ôn Uyển vốn chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng thấy Nguyên ca nhi nặng nề gật đầu thì sững sờ một giây, sau đó cười cười. Nàng đã quên mất nàng là tình huống đặc thù, nếu nàng muốn gặp Hoàng Đế thì lúc nào cũng có thể gặp được, còn những người khác, nếu không được truyền triệu sẽ không thể gặp được Hoàng Đế. Cho dù Như Vũ là Thái Tử Phi thì quanh năm suốt tháng cũng chỉ có thời điểm ngày lễ ngày Tết mới gặp được. Còn Nguyên ca nhi mặc dù là đích trưởng tôn, nhưng cũng giống như Thái Tử Phi, cơ hội có thể được gặp Hoàng Đế trong một năm cũng chỉ tính được trên đầu ngón tay mà thôi.
Thật ra Ôn Uyển không nghĩ nhiều những thứ khác, mà nàng cũng không để ý, lời lại là do nàng nói ra, hơn nữa Nguyên ca nhi cũng chỉ là đứa bé khiến người khác yêu thích, nên đương nhiên nàng nói thì phải giữ lời: “Như Vũ, vậy muội sẽ dẫn Nguyên ca nhi đến Ngự Thư Phòng, tẩu chờ lát nữa thì đến Vĩnh Ninh Cung đón Nguyên ca nhi nhé! Đúng lúc rất lâu chưa gặp nhau, phải nói chuyện cho thỏa mới được.”
Như Vũ cười đáp ứng.
Hoàng Đế thấy Ôn Uyển dẫn một tiểu bất điểm đi vào Điện Dưỡng Hòa, Hoàng Đế có chút khó hiểu, sao Ôn Uyển lại dẫn Nguyên ca nhi đến. Lúc đầu Nguyên ca nhi có chút sợ sệt, nhưng Ôn Uyển lại ngồi xổm xuống, nói mấy câu vào tai Nguyên ca nhi. Nguyên ca nhi lập tức bổ nhào về phía Hoàng Đế, ôm lấy đùi Hoàng Đế kêu lên: “Hoàng gia gia, con là Linh Nguyên, là Đại Tôn Tử (*) của Hoàng gia gia đây.”
(*) đại tôn tử: ý chỉ con đích tôn
Hoàng Đế vừa bực mình vừa buồn cười: “Hoàng gia gia của con còn chưa già cả đến hoa mắt đâu, mà ngay cả cháu trai của mình cũng không nhận ra. Ôn Uyển, con nói gì với Linh Nguyên vậy, lại khiến thằng bé lớn giọng như thế.”
Nguyên ca nhi tiếp tục làm đà điểu cúi đầu ôm bắp đùi Hoàng Đế. Ôn Uyển thấy Nguyên ca nhi nhanh như vậy đã học được một chiêu nàng dạy, lúc nên giả ngu thì nó làm giống y như thật vậy. Nàng nhịn không được mà bật cười: “Con nói với thằng bé, bảo nó lớn giọng một chút, để cho Hoàng gia gia nhớ kỹ nó, để người không quên mất nó. Cậu Hoàng Đế, cậu nhìn kỹ một chút xem, Nguyên ca nhi giống cậu đến bốn phần đấy!”
Hoàng Đế chăm chú xem xét, thật đúng là càng nhìn càng cảm thấy giống!
Ôn Uyển ở một bên cười nói “Cậu Hoàng Đế, hôm nay con cố ý dẫn Nguyên ca nhi tới đây, dù sao cậu cũng phải cho con hai phần mặt mũi, mà thưởng cho thằng bé đồ chơi quý hiếm đi.”
Hoàng Đế không nhịn được cười mắng: “Con cho rằng mọi người đều giống con, từ nhỏ đã là đứa ham tiền à.” Có điều sau khi cười mắng xong thì tháo mảnh ngọc bội có chạm khắc song long ngậm ngọc đeo bên hông xuống: “Đây là Hoàng gia gia ban thưởng cho con, tránh cho cô cô con nói Hoàng gia gia hẹp hòi.”
Nguyên ca nhi nhận lễ vật bằng hai tay. Quỳ trên mặt đất hành lễ tạ ơn: “Tạ ơn Hoàng gia gia ban thưởng.” Ôn Uyển nhìn thấy thì trong lòng khẽ thở dài, cơ hội nàng đã cho, không nắm chắc thì không thể trách nàng.
Nhưng thật ra Ôn Uyển nghĩ sai rồi, Hoàng Đế ngược lại rất vừa lòng với hành động hiểu biết này của Nguyên ca nhi. Nữ tử không giống nam tử, nữ tử nuông chiều phóng túng một chút thì không sao cả, nhưng Nguyên ca nhi là con trưởng, nên có bộ dáng của con trưởng. Nguyên ca nhi như thế, chứng tỏ đã được dạy dỗ vô cùng tốt.
Hoàng Đế cho Tôn công công dẫn Nguyên ca nhi đi chơi đùa.
Hoàng Đế thấy bộ dáng thích trẻ con của Ôn Uyển thì cười nói “Lão Ngũ rất tốt, sao con lại ghét nó như vậy. Sớm ngày thành thân, cũng sớm một chút sinh cho ta một chắt ngoại gái đáng yêu thông minh đến cho ta chơi đùa chứ.”
Ôn Uyển hộc máu, con gái của nàng cũng không phải là món đồ chơi, cái gì gọi là cho cậu chơi chứ. Ôn Uyển đã lĩnh hội được sự buồn bực của Mai nhi trước đây, lập tức nở nụ cười “Ôn Uyển hiểu rất rõ, nếu như không có cậu Hoàng Đế người sủng ái, Ôn Uyển sẽ chẳng là gì cả. Ngũ biểu ca thông tuệ có tài học, bề ngoài cũng dễ nhìn hơn so với con, mọi thứ đều tốt. Nhưng Ngũ biểu ca thật sự không hợp khẩu vị của con.”
Hoàng Đế biết Ôn Uyển không có hứng thú với lão Ngũ Kỳ Huyên, nhưng mà Hoàng Đế rất rầu rĩ a “Vậy Uyển Nhi thích loại người nào? Như Tào Tụng con không thích, như Kỳ Huyên con cũng không thích. Vậy con thích loại người nào, chờ hết hiếu kỳ con đã mười tám rồi, bây giờ cậu chọn xong cho con, đến lúc đó vừa hết hiếu kỳ liền chỉ hôn cho con? Khi thân thể con khỏi bệnh rồi thì lập tức thành thân.”
Ôn Uyển giả bộ làm cái vẻ mặt rất đau buồn nói: “Người con muốn gả cho phải là người có khí khái nam tử, có trách nhiệm, có thể bảo vệ con. Không thể bên ngoài lòe loẹt ẻo lả bên trong tính tình lại trẻ con, lại càng không muốn kẻ tay trói gà không chặt, trước mặt thế này sau lưng thế kia, nam nhân bừa bãi không có lập trường. Nếu không phải như vậy, mẫu thân cũng sẽ không mất sớm, con cũng sẽ không phải chịu cảnh cơ khổ từ nhỏ không nơi nương tựa. Nếu không phải quỷ thần xui khiến gặp mặt cậu Hoàng Đế, thì hiện tại không biết con còn ở nơi nào nữa, nói không chừng, đã sớm trở thành một đống đất vàng rồi.” Vừa nói nước mắt lại vừa rơi. Lúc này Ôn Uyển mới biết, con người một khi học được cách diễn kịch, nó sẽ trở thành một loại bản năng, muốn khóc nước mắt sẽ rơi.
Hoàng Đế nghĩ đến vị Hoàng tỷ mình đã gặp mặt vài lần, cũng là người ôn hòa không tranh quyền thế. Trước đây hắn chưa từng nghĩ tới, tỷ ấy lại là tỷ tỷ ruột của mình, nếu như lúc trước mình biết sớm một chút cũng sẽ không khiến tỷ ấy hương tiêu ngọc vẫn sớm như vậy. Ôn Uyển sẽ không cơ khổ không chỗ nương tựa chịu nhiều khổ cực: “Cậu nhất định sẽ chọn lựa thật kỹ cho con, sẽ không để Ôn Uyển phải gả cho người như vậy, đừng khó chịu.”
“Vậy cậu Hoàng Đế người nhất định phải đồng ý với con, cho dù người nhìn trúng ai, thì nhất định con phải gật đầu mới được, nếu không thì thôi.” Ôn Uyển thừa cơ nói ra yêu cầu.
“Thì ra là con chờ ta nói câu này. Được, sau này chọn vị hôn phu cho con nhất định phải do tự con đồng ý. Cậu không ép con, nhưng mà con cũng đừng loại bỏ Kỳ Huyên, tiểu tử này thật sự rất để tâm đấy.” Thật ra Hoàng Đế có chút xoắn xuýt, hắn muốn cho Ôn Uyển gả tới đây vì nước phù sa không nên chảy vào ruộng ngoài. Nhưng một khi thật sự gả Ôn Uyển cho lão Ngũ, thì phía sau có thể sẽ gây ra rất nhiều tranh chấp. Cho nên, hắn vẫn giao cho Ôn Uyển tự mình lựa chọn.
Ôn Uyển quả quyết cự tuyệt nói “Tính tình con và Ngũ biểu ca không hợp, không thể nào đâu.”
Hoàng Đế cười cười, cũng không nói tiếp.
Ôn Uyển thấy bộ dáng của Hoàng Đế, trong lòng lúc này đã thấy an tâm. Chỉ cần Hoàng Đế không hạ thánh chỉ lung tung, nàng sẽ không phải lo lắng. Cho nên cũng không quấn quýt về đề tài này nữa “Cậu Hoàng Đế, con định qua một thời gian ngắn nữa sẽ mở rộng việc kinh doanh của Ngân hàng Quảng Nguyên, chờ khi đã đứng vững gót chân, con sẽ cho mở chi nhánh, sau đó in ngân phiếu của ngân hàng mình. Chờ đến tương lai, mỗi cái châu huyện triều đình Đại Tề đều có chi nhánh của Ngân hàng Quảng Nguyên, tiền của thương nhân Đại Tề, hay kẻ có tiền toàn bộ đều gửi vào Ngân hàng Quảng Nguyên, vậy sẽ có được bao nhiêu tiền a!”
Hoàng Đế vui cười nói : “Được, cậu chờ xem thành tích của con.”
Không tính thu nhập từ việc mua bán hàng hải. Hiện tại mỗi tháng Ôn Uyển cho vào sổ riêng của hắn hơn năm mươi vạn lượng, mà những con số này còn đang không ngừng tăng lên. Hơn nữa ba con thuyền biển năm nay thu hoạch tương đối khá, cộng lại cũng đã bằng một nửa thuế má quốc khố, khiến cho áp lực của Hoàng Đế giảm đi nhiều.
“Cậu Hoàng Đế, con đã có ngựa thì phải làm một cái sân luyện tập chứ. Lúc trước không phải ngoại trừ năm cái sân nhỏ để đó không dùng, bên trong đó còn một cái sân nhỏ bị bỏ hoang sao? Con sẽ cho người sửa sang lại chỗ đó, làm thành sân luyện ngựa của con. Sau này, đã có chỗ để luyện cưỡi ngựa, còn có thể luyện cả bắn cung nữa. Cậu Hoàng Đế, người phải cho con một người thầy dạy tốt đấy, con muốn học tinh thông hai môn này.” Ôn Uyển cảm thấy đến lúc thân thể tốt rồi, càng phải rèn luyện nhiều lắm.
“Con xem đó là trò chơi được rồi, không cần quá chăm chú. Hiện tại không thể cho con thầy dạy được, chờ thân thể con hoàn toàn khỏe mạnh rồi nói sau.” Hoàng Đế không đáp ứng.
Ôn Uyển nắm tay Nguyên ca nhi trở về Vĩnh Ninh Cung, cho người mang nước ép trái cây lên, Ôn Uyển ngồi trên ghế, lấy anh đào trong bát ngọc lưu ly ra ăn, còn Nguyên ca nhi ở trong sân chơi đá cầu.
Lúc ăn cơm trưa, Như Vũ còn chưa tới đón Nguyên ca nhi. Ôn Uyển lại dẫn Nguyên ca nhi đi dùng cơm trưa cùng Hoàng Đế. Trên bàn cơm, Ôn Uyển sợ Nguyên ca nhi không quen, nên thỉnh thoảng nói hai câu. Nguyên ca nhi vốn có chút thận trọng, thấy Hoàng gia gia từ ái, cẩn thận chăm sóc Ôn Uyển, nên rất nhanh đã buông lỏng.
Dùng xong bữa trưa, mãi cho đến sau khi ngủ trưa xong, Ôn Uyển mới thấy Như Vũ. Nàng vốn còn muốn nói vài lời, nhưng đáng tiếc vừa lúc Hoàng Đế lại tìm nàng có việc, nên nàng phải đi Ngự thư phòng.
Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là bàn về một chút chuyện chính vụ. Hoàng Đế nói một chút với Ôn Uyển, để xem Ôn Uyển có thể có cách nhìn đặc biệt nào không. Hoàng Đế rất thích nghe Ôn Uyển đưa ra đề nghị, vì đề nghị của Ôn Uyển vừa mới lạ lại thực dụng, tốt hơn nhiều đề nghị của mấy vị đại thần thích dây dưa kéo dài thời gian kia.
Khi Ôn Uyển xuất cung, nhìn thấy Nguyên ca nhi chờ ở bên ngoài cửa cung. Mặc dù thằng bé ở trong ngựa, không bị lạnh cóng, nhưng Ôn Uyển vẫn trách Như Vũ.
Nguyên ca nhi non nớt yếu ớt hỏi Ôn Uyển nói: “Cô cô, là con khăng khăng đòi đợi cô cô tới. Cô cô, lần sau con có thể đến gặp cô cô không?”
Ôn Uyển líu lưỡi: “Cô cô cũng không biết đến khi nào tiến cung. Chờ tới lúc cô cô rảnh, sẽ đón Nguyên ca nhi đến phủ đệ chơi nhé.”
Nguyên ca nhi rất thất vọng. Mẫu phi nói cô cô ngày ngày đều bận bịu rất nhiều việc.
Sau khi tách ra, đáy lòng Ôn Uyển có chút khó chịu.
Hạ Dao thấy tâm tình Ôn Uyển không thông thuận, thì cười nói: “Chờ Quận chúa dưỡng tốt thân thể, rồi cùng Phò mã sinh tám đứa mười đứa, đều là con của mình, bọn nhỏ sẽ không rời xa Quận chúa .”
Sự ưu sầu trong đáy lòng Ôn Uyển bị quét một cái sạch sẽ, cười nói: “Ngươi cho ta heo à, còn sinh tận tám mười đứa. Ta chỉ muốn một trai một gái là đủ rồi.” Nàng dĩ nhiên muốn có đứa con của bản thân mình, cũng chỉ có con của mình mới có thể sủng ái yêu thương không băn khoăn gì. Chẳng qua, phải đợi thêm ba năm nữa a! Thân thể mình khỏe rồi, gả cho người ta, đương nhiên cũng có con của mình.
Nhưng mà, Ôn Uyển cũng phát sầu vì muốn có con, dù sao cũng phải tìm được cha của con trước đã, mà cha của con mình còn không biết ở đâu nữa đây.
Hạ Dao biết suy nghĩ của Ôn Uyển, nhìn tường thành bốn phía một chút, rồi nuốt tất cả lời nói trở về trong bụng, trong lòng thì nói thầm: “Bạch tướng quân, người phải kiên nhẫn đợi thêm ba năm nữa đi!” Hạ Dao cho dù có dũng mãnh nữa thì cũng tiếp nhận tư tưởng của nữ nhân cổ đại. Dĩ nhiên, nếu như có gì chênh lệch hay kinh hãi thì nàng cũng sẽ không nghĩ gì. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại cảm thấy Đông Thanh nói rất đúng, người có thể xứng đôi với chủ tử nhà nàng, thật sự vẫn chỉ có Bạch Thế Niên. Cộng thêm thâm tình không gì sánh kịp mà Bạch Thế Niên biểu lộ với chủ tử nhà bọn họ, khiến nàng thực sự cảm động rồi. Bảo vật vô giá dễ cầu, nhưng khó có được lang quân hữu tình.
Hạ Dao mặc dù không nói nhiều về thái độ của Ôn Uyển, nhưng với hiểu biết của nàng về Quận chúa, Quận chúa là loại người rất khắt khe về chuyện nhân duyên, muốn Quận chúa tìm một người vừa lòng đẹp ý, đoán chừng khiến Hoàng Thượng sầu lo đến bạc đầu cũng khó mà thành. Từ từ chờ vậy.
Ôn Uyển nghĩ đến chuyện con cái thì trong lòng có chút lo lắng, nên lập tức cho người đi mời Diệp thái y đến phủ đệ của nàng. Phải hỏi thái y xem thân thể của mình có di chứng hay không, có thể ảnh hưởng đến con nối dõi hay không?
Ôn Uyển nghĩ tới vẻ thất vọng trong mắt Nguyên ca nhi: “Sau khi Quách Ngữ Nhi vào Đông cung, có phải rất được cưng chìu hay không?”
Hạ Dao gật đầu: “Hơn phân nửa thời gian Thái Tử đều ngủ đêm ở chỗ Quách Ngữ Nhi. Chỉ là, mặc dù Thái Tử rất cưng chìu nàng ta, nhưng cũng không vượt quy củ. Nàng ta lại thông minh, tuy được sủng ái nhưng cũng không tỏ ra vẻ được sủng mà kiêu.”
Ôn Uyển vén rèm xe, vừa hay nhìn thấy một bụi cây hoa quế. Lúc này hoa quế đã ra hoa: “Không uổng công điều dưỡng nhiều năm như vậy, hao tốn cũng rất lớn. Không hề nuôi ra một kẻ ngu xuẩn. Chẳng qua như thế ngược lại càng chứng minh nàng ta toan tính không nhỏ.”
Hạ Dao gật đầu.
Ôn Uyển bỗng trầm giọng nói tiếp ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”
Vẻ mặt Hạ Ảnh lộ ra sự khó hiểu. Lúc thì thông minh, lúc thì ngu xuẩn, rốt cuộc là Quận chúa có ý gì.
Thế nhưng Hạ Dao lại biết, Ôn Uyển đang chỉ người nào! Đương nhiên chính là Hoàng Hậu. Ở Đông cung, Thái Tử và Thái Tử Phi tình cảm vốn vững chắc, sinh hạ trưởng tử, hậu viện cũng được Thái Tử Phi xử lý ngay ngắn rõ ràng. Hậu viện Thái Tử là một tình cảnh bình thản ôn hòa. Thế nhưng Hoàng Hậu lại đưa Quách Ngữ Nhi vào hậu viện Đông cung. Một nữ tử được tỉ mỉ dạy dỗ như vậy, lại có tình cảm khác với Thái Tử. Hậu viện Đông cung chắc chắn không hề thái bình nữa. Mà hậu viện không yên, chính là phạm vào tối kỵ.
Hiện nay Hoàng Đế đang độ tuổi xuân, Hoàng tử thì từng người từng người trưởng thành. Đồng thời vì chuyện làm phản lúc trước mà Hoàng Thượng có khúc mắc với Thái Tử. Qua vài năm nữa, Đông cung sẽ chính là cái đích cho mọi người chỉ trích. Bây giờ Hoàng Hậu lại còn chôn một tai họa ngầm lớn như vậy dưới Đông cung, đến lúc đó nhất định sẽ để cho người khác thừa cơ hội.
Ôn Uyển trở về viện, thay đổi một bộ quần áo màu trắng ngà thêu đồ án sơn thủy, tháo tóc xuống rồi dùng dải lụa cột lại. Sau khi an bài xong, hạ nhân hồi báo Diệp thái y đã tới.
Sau khi Ôn Uyển để Diệp thái y bắt mạch, thì hỏi về sự lo lắng của mình.
Diệp thái y cười nói “Chỉ cần Quận chúa điều dưỡng thêm ba năm, dưỡng tốt thân thể, người có thể sinh con. Nếu không, không chỉ bất lợi với thân thể, mà còn trở ngại đến con nối dõi.” Lời này có ẩn ý, chính là nói cho Ôn Uyển biết rằng không thể sinh con sớm, sinh con sớm thì đứa bé cũng có thể bị dị tật.
Ôn Uyển bĩu môi, cũng đúng lúc nàng không muốn gả sớm. Bốn năm nữa đi, bốn năm sau mình cũng vừa tròn mười chín, khi đó thành thân cũng tốt. Thành thân năm thứ hai cũng mới hai mươi tuổi, hai mươi sinh con cũng đúng lúc ( Toát mồ hôi. Ngươi lại khẳng định ngươi có thể sinh con vào năm thứ hai à ).
Ôn Uyển cảm thấy trời càng ngày càng lạnh, nghĩ tới cũng nên đi Ôn Tuyền thôn trang rồi. Ở nơi này, nàng có chút chịu không nổi nữa. Nhưng mà, Hoàng Đế nói nhất định phải qua hết năm mới cho phép nàng đi.
Đúng lúc này thì Đông Thanh lại tới. Lại nói tiếp, Ôn Uyển vốn định để cho Đông Thanh vào phủ, nhưng Đông Thanh nói, nàng ta ở bên ngoài tự tại đã quen. Nếu vào phủ Quận chúa lại phải bị hạn chế bởi các loại quy củ, cho nên kiên quyết không vào phủ đệ. Ôn Uyển cũng không cưỡng ép nàng ta, vì thế Đông Thanh đã ở bên ngoài trải qua cuộc sống tiêu dao tự tại, một tháng thì đến đây mấy lần để báo cáo công việc.
Thật ra Ôn Uyển mặc kệ Đông Thanh ở bên ngoài là không muốn tính tình của nàng ấy trở nên giống như Hạ Dao, Hạ Ảnh. Nàng thích thấy Đông Thanh, bởi vì tính tình thật sự của Đông Thanh vẫn chưa thay đổi, nàng ấy nói chuyện không hề cố kỵ. Ôn Uyển thích nói chuyện phiếm với nàng ấy, vì có thể nói bất cứ điều gì, rất thú vị.
Đông Thanh báo cáo công tác đã hoàn thành cho Ôn Uyển. Nhiệm vụ của Đông Thanh là chọn lựa nhân tài, lại giám sát luôn vài chỗ buôn bán dưới tay Ôn Uyển. Nếu có điều bất thường, sẽ lập tức báo cáo với Ôn Uyển.
Đông Thanh và Ôn Uyển nói xong chính sự, thì lại bắt đầu tính tình bát quái của nàng “Quận chúa, người biết không? Bạch tướng quân mà nô tỳ tôn kính, ngài ấy lại không lấy vợ. Ngài ấy nói vợ trước của ngài ấy không cho ngài tái giá, vì thế mà hiện tại ngay cả đệ nhất mỹ nhân biên quan – nữ nhi của Thích Tuyền Đại nguyên soái ngài ấy cũng không muốn lấy. Người nói xem, trên đời này sao lại có nữ nhân như vậy chứ? Mình sắp chết rồi, không phải là nên an bài tốt người chăm sóc tướng quân sao? Làm sao lại ngược lại còn không cho tướng quân lấy vợ chứ? Như thế, không phải khiến Bạch Tướng quân góa vợ cả đời à.” Nói xong còn rất tức giận bất bình.
Ôn Uyển nghĩ tới lời lúc gần đi Bạch Thế Niên nói với nàng. Không thể nào, thật sự không lấy vợ sao? Tên gia hỏa này, hành động thế thật à? Tên gia hỏa này hắn đang làm gì thế?
Ôn Uyển kinh ngạc ở trong đáy lòng. Nhưng trên mặt, lại khiến cho người khác nhìn không ra. Chỉ giả vờ như cảm thấy rất hứng thú nói: “A? Nói rõ chi tiết nghe một chút xem.”
Đông Thanh nói một hồi, nói ra tất cả những gì mình biết. Có điều nàng cũng rất nghi hoặc. Nàng thấy khó hiểu, tại sao có một nữ tử cứu Bạch tướng quân mà lại không truyền ra ngoài. Hơn nữa hai người còn thành thân nữa. Dĩ nhiên, những thứ này nàng không thể nào giải thích được, cuối cùng chỉ có thể cảm khái nói: “Quận chúa, người nói xem dưới gầm trời này tại sao có thể có nữ tử như vậy chứ. Thiên hạ này đệ nhất đố phụ (*) – Phòng phu nhân, cũng không sánh bằng người đàn bà này nữa. Nô tỳ phải nói là, một mình nàng bằng mười người đàn bà đanh đá, ừm, nói nàng ta là người đàn bà đanh đá đương kim đệ nhất thiên hạ cũng không quá. May là nàng ta chết rồi, nếu không Bạch tướng quân của chúng ta sẽ phải bị người đàn bà đanh đá này quản cả đời mất. Cũng may ông trời có mắt.”
(*)thiên hạ đệ nhất đố phụ: người đàn bà ghen tuông nhất thiên hạ
Ôn Uyển vốn vừa nghe vừa uống trà dưỡng thân Hạ Ảnh bưng tới. Nhưng nghe xong lời Đông Thanh nói nàng là người đàn bà đanh đá đệ nhất thiên hạ, thì không thể ngăn nổi hoảng sợ, hoa hoa lệ lệ mà phun hết toàn bộ trà trong miệng ra, liều mạng ho khan đến nỗi sắp ho cả phổi ra rồi.
Hạ Dao đi tới, vỗ vỗ vài cái cho nàng, Ôn Uyển mới ngừng ho.
Đông Thanh nhớ tới bộ dáng kinh hãi của Ôn Uyển ở quán trà. Trong lòng thình thịch một cái, không nhịn được hỏi: “Quận chúa, người đàn bà đanh đá kia sẽ không phải là người chứ?”
Ôn Uyển vừa định răn dạy nàng ấy, nhưng lại bị những lời này chẹn họng, lại ho khan lên. Hạ Dao cũng không nhịn được mà xanh mặt nói: “Càn rỡ, Quận chúa cho phép ngươi ở bên ngoài, đừng thấy Quận chúa khoan dung mà tôn ti tối thiểu nhất ngươi cũng không có. Đây là chuyện tổn hại thanh danh của Quận chúa mà ngươi cũng dám nói ra khỏi miệng. Còn nói thêm một câu nữa, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi.”
Đông Thanh không sợ Ôn Uyển, nhưng nàng sợ Hạ Dao. Lần đó, suýt chút nữa dọa hồn nàng đi mất rồi nha. Sau này không thể nhảy nhót trước mặt Hạ Dao nữa: “Không dám, ta không dám nữa. Quận chúa, nếu không còn chuyện gì thì nô tỳ đi trước đây ạ.” Dưới đôi mắt lạnh lẽo của Hạ Dao, Đông Thanh chạy trốn trối chết.
Ôn Uyển uống trà xong, ăn điểm tâm, rồi lau sạch tay. Lúc này Hạ Dao cho toàn bộ mọi người lui ra. Ôn Uyển có chút kinh ngạc nhìn về phía Hạ Dao.
Hạ Dao cúi đầu, bộ dáng dường như đang rất giãy giụa, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Uyển nói: “Quận chúa, mặc dù người và Bạch tướng quân, một người cầm tài, một người cầm quyền. Nhưng thuộc hạ nghĩ, người trung thành với Hoàng Thượng, chỉ cần người đi cầu xin thì Hoàng Thượng sẽ đồng ý thôi.”
Ôn Uyển không rõ Hạ Dao nói lời không đầu không đuôi này làm gì: “Ngươi muốn nói gì?”
Hạ Dao nhìn thẳng vào Ôn Uyển nói: “Quận chúa, người giấu giếm được người khác nhưng không thể gạt được thuộc hạ. Nữ tử trong lời của Bạch Thế Niên, chắc chắn là Quận chúa. Vừa rồi cả Đông Thanh cũng đều nghi ngờ.”
Ôn Uyển không hề thấy kỳ lạ khi Hạ Dao có thể đoán ra được. Bởi vì hành động của Tiên Hoàng , Hạ Dao không nổi lên nghi ngờ cũng khó. Ôn Uyển khẽ cười nói: “Vậy thì thế nào?”
Hạ Dao không biết ở giữa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cảm thấy Bạch Thế Niên đúng là một nhân tuyển tốt: “Quận chúa, người và Bạch tướng quân chính là duyên phận tam thế (*). Nếu không, làm sao khi còn nhỏ, vào lúc trước khi Bạch tướng quân đi quân doanh hai người đã gặp một lần. Bảy năm tiếp theo lại nhớ mãi không quên Quận chúa. Lại bởi vì tai họa bất ngờ cho hai người kết thành phu thê (nàng cũng không biết sao lại trở thành phu thê). Rồi Bạch tướng quân lại nghiêm khắc giữ chặt lời hứa với Quận chúa. Hạ Dao cho rằng Quận chúa không nên trốn tránh nữa.”
(*) tam thế: quá khứ hiện tại và tương lai
Ôn Uyển cười đến rất dửng dưng: “Nếu thật sự có duyên phận, trốn cũng không thoát. Còn nếu không có duyên phận, thì có gấp cũng không được việc. Cứ thuận theo tự nhiên đi! Dù sao ta còn phải qua vài năm nữa mới có thể lập gia đình.”
Ôn Uyển nghiền ngẫm trong lòng, Bạch Thế Niên, buổi tối hôm đó rốt cuộc ta nói với ngươi bao nhiêu thứ? Và ngươi có thật sự làm được hay không?
Hạ Dao nghẹn lời. Việc này làm sao có thể thuận theo tự nhiên đây! Việc này nếu thuận theo tự nhiên, Bạch Thế Niên có thể đã lấy người khác rồi. Không, Bạch Thế Niên sẽ không lấy vợ, nhưng sẽ vì lo lắng cho con nối dòng mà nạp thiếp. Bằng lòng dạ hẹp hòi của Quận chúa, có chết cũng không cho ngài ấy lấy vợ, thì sẽ không cho phép Bạch tướng quân có nữ nhân khác. Nếu Bạch Thế Niên nạp thiếp, cũng tương đương với việc chặt đứt cửa hôn sự này.
Ôn Uyển nhìn ra suy nghĩ của Hạ Dao: “Ta cho ngươi biết, nếu có thêm người thứ ba biết, thì xem ta có lột da ngươi hay không?”
Hạ Dao đã nghe nhiều lời nói trung khí chưa đủ (*) này của Ôn Uyển rồi, mà Quận chúa uy hiếp nàng cũng không phải lần đầu tiên. Mỗi lần uy hiếp nàng, Quận chúa đều không lộ ra được chút sức mạnh nào cả. Dù sao sau khi nói xong, chuyện qua rồi người cũng không nhớ rõ nữa nhưng mà Hạ Dao vẫn nói: “Quận chúa yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ ai.”
(*) ý chỉ là lời nói không đủ để dọa người
Ôn Uyển dựa vào ghế dưỡng thần, trong đầu lại đang xoay chuyển lời nói của Bạch Thế Niên. Người này thật sự không lấy vợ sao? Ôi, rốt cuộc tại sao nàng lại nói ra cái lời nói hồ đồ đó chứ! Ôn Uyển rất buồn bực.
Ôn Uyển đang rất buồn bực thì nghe Cố ma ma bẩm báo lại nói “Quận chúa, tiểu thư Thanh San bị thiếu gia Hoa gia đánh sưng mặt sưng mũi, không còn ra hình người nữa rồi. Bây giờ đang khóc lóc ở Ngũ phòng đấy ạ, lão gia muốn người đi lấy lại công đạo cho Thanh San tiểu thư. Dù thế nào, cũng làm mất mặt Bình gia.”
Ôn Uyển chẳng thèm nâng mí mắt lên. Cố mụ mụ lui xuống. Ôn Uyển xoay người lên tiếng hỏi: “Hạ Dao, chuyện ta bảo ngươi chuẩn bị đã xong chưa?”
Hạ Dao thấp giọng nói: “Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội thôi ạ.” Ôn Uyển nở nụ cười. Chỉ hy vọng ngọn gió đông này có thể nhanh thổi qua.
Bình Hướng Hi có chút thất vọng. Ôn Uyển nói sẽ không quản việc này, ngay cả một bóng người của phủ Quận chúa cũng không xuất hiện.
Thanh San lại luôn miệng thầm thì nói muốn hòa ly, nàng chịu đủ rồi. Trong phòng oanh oanh yến yến nhiều đến nỗi đếm không nổi, mỗi ngày nàng một mình phòng không cũng thôi đi. Không ngờ tên chết tiệt kia còn đánh nàng, hắn đã đánh nàng nhiều lần, mỗi lần đều phải nằm dưỡng thương trên giường nửa tháng mới khỏi. Mấy nữ nhân xấu xa Hoa gia kia còn châm chọc khiêu khích nàng, nói nàng không có khả năng lôi kéo nam nhân của mình.
Hoa gia thấy Ôn Uyển không có chút ý định nào muốn ra mặt. Bọn họ vốn coi trọng quyền thế của Ôn Uyển cùng với Thượng Đường hiện tại là Cấp Sự Trung chính tứ phẩm Hộ Bộ. Nhưng kết quả lại phát hiện, không hề có nửa điểm tác dụng. Không nói Ôn Uyển không quản, mà Thượng Đường cũng không để ý tới Hoa gia. Thanh San ngày ngày ở nhà đều làm ầm ĩ, một khi không vừa ý là làm ầm ĩ cả nhà. Ồn ào đến nỗi Hoa gia đã trở thành trò cười trong kinh thành. Lúc này tự Thanh San muốn hòa ly, nên đương nhiên bọn họ hoàn toàn đồng ý.
Nhưng Thượng Đường lại kiên quyết không chịu. Thượng Kỳ nhìn bộ dáng không ra dạng người của muội muội thì quỳ trước mặt hắn đau khổ cầu khẩn hắn cứu nàng một mạng. Cuối cùng hắn cũng phải cắn răng đồng ý hòa ly.
Lão gia tử nhìn nữ nhi của mình bị đánh đến mức gương mặt cũng thành đầu heo rồi. Rốt cuộc cũng là đứa con đặt trong lòng bàn tay cưng chìu nhiều năm như vậy, nên trong lòng cũng do dự. Kết quả ngày thứ hai, bị gió thổi bên gối, đã đáp ứng hòa ly. Cứ như vậy, Thanh San và thiếu gia Hoa gia hòa ly.