Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 122: Q.7 - Chương 122: Người thích phá quy tắc




Gió thổi, mây trôi che đi ánh trăng không phân biệt được phương hướng. Trời đêm đen như mực thỉnh thoảng lóe lên vài ngôi sao cô độc. Minh Duệ không ngủ, đứng dưới song cửa sổ, ngẩng mặt nhìn bầu trời sao phảng phất như có thể cắn nuốt hết thảy trên đỉnh đầu.

Minh Cẩn mở mắt, ánh mắt vẫn nhập nhèm nhìn Minh Duệ đứng ngắm trăng bên cửa sổ, đứng lên: “Ca, có phải ca đói bụng đến mức không ngủ được không?” Nói ra chính hắn cũng là đói tỉnh, cái này, vừa mới hỏi Minh Duệ có phải đói tỉnh không, bụng hắn đã hát vang không thành kế rồi.

Minh Duệ nhìn Minh Cẩn nói: “Khiến đệ phải cùng ca ca chịu khổ rồi!”

Minh Cẩn rất có nghĩa khí lắc đầu: “Không có chuyện gì, nhịn một bữa cũng không sao. Nhưng mà ca, vạn nhất mẹ không đáp ứng, ca không phải vẫn cứ nhịn đói như vậy đó chứ?” Với tính tình của mẹ hắn, rất khó đáp ứng yêu cầu này mà!

Minh Duệ lắc đầu: “Không biết, nhưng không tranh thủ mẹ nhất định sẽ không đáp ứng. Tranh thủ liền có hi vọng.”

Hai huynh đệ đang nói thì cửa mở ra. Hạ Dao bưng hai chén cháo tổ yến tới đây: “Đây là ta giấu quận chúa mang tới. Quận chúa không biết, mau ăn đi. Đừng để quận chúa phát hiện.”

Minh Cẩn nhìn Minh Duệ, Minh Duệ gật đầu tỏ vẻ có thể ăn. Minh Cẩn bưng bát cháo tổ yến lên, xì xụp ăn thật nhanh. Nháy mắt đã ăn hết một chén cháo tổ yến lớn. Đến thời điểm đặt chén cháo xuống mới thấy ca hắn một chút cháo cũng không động đến liền kinh hãi: “Ca, sao ca không ăn chứ?”

Minh Duệ nói hai chữ khiến Minh Cẩn suýt hộc máu: Không đói.

Minh Cẩn ăn no, nói chuyện với Minh Duệ một hồi, chịu không nổi ngủ thiếp đi. Minh Duệ đắp kín mềm cho đệ đệ, nhìn ra ngoài bầu trời, không biết đang suy nghĩ gì.

Nghe được tiếng bước chân bên ngoài, Minh Duệ đứng lên. Gọi một tiếng với Ôn Uyển mới từ cửa bước vào: “Mẹ.”

Ôn Uyển nghe Hạ Dao nói ngay cả lén đưa cháo Minh Duệ cũng không ăn, Ôn Uyển không có biện pháp, chỉ có thể tự mình xuất trận. Cũng không thể nhịn hai bữa, không ăn hai bữa, buổi tối khẳng định không ngủ được.

Trong phòng sớm đã không có ai rồi, Hạ Dao, Hạ Ảnh đã đứng ở ngoài viện, Ôn Uyển cười mắng: “Diễn trò mà thôi, cũng không phải thật sự không ăn không uống. Con định để mẹ không yên lòng sao, ngủ cũng không ngon phải không, mau ăn cái gì đi.”

Sắc mặt Minh Duệ có vẻ áy náy, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: “Mẹ, diễn trò phải diễn toàn bộ. Nếu để người khác biết con chịu ăn, vậy chẳng phải chứng minh chúng ta thất bại trong gang tấc.”

Ôn Uyển bất đắc dĩ, sao lại sinh ra một đứa con trai bướng bỉnh, cứng đầu như vậy? Cho Hạ Dao bưng cháo tổ yến vào: “Mau ăn đi, chờ đến sáng mẹ liền nói với ông cậu hoàng đế của con chuyện này.” Minh Duệ muốn theo Quan Nhị Lang cùng lên đường, nhất định phải nói trước với cậu hoàng đế. Hơn nữa chuyện lớn như vậy Ôn Uyển cũng không muốn gạt hoàng đế.

Minh Duệ kiên định lắc đầu: “Mẹ, con không đói.”

Ôn Uyển vỗ đầu Minh Duệ một cái: “Lại nói không đói. Con còn không ăn, mẹ thật không đáp ứng cho con đi hải khẩu.” Ôn Uyển vô cùng buồn bực, diễn trò diễn toàn bộ cũng không cần như vậy, tính tình của tiểu tử này không biết giống người nào.

Minh Duệ thấy Ôn Uyển bắt đầu uy hiếp, biết thực sự chọc mẹ nóng nảy rồi, lúc này mới bất đắc dĩ ăn hết một chén cháo tổ yến. Ôn Uyển tự mình đắp kín chăn cho Minh Duệ, ở bên giường, chờ đến lúc Minh Duệ ngủ mới đi.

Minh Duệ nhìn Ôn Uyển nói: “Mẹ, mẹ cũng mau đi ngủ đi! Con không có chuyện gì.” Nhìn đôi mắt thâm đen của Ôn Uyển, trong lòng Minh Duệ hiện lên tia đau lòng. Chuyện này dường như mình sai rồi. Không ngờ sự cố chấp của mình lại khiến đệ đệ và mẹ lo lắng, chịu khổ. Lần sau trước lúc làm việc phải nghĩ đến hậu quả.

Ôn Uyển khẽ cười: “Mẹ không có chuyện gì, con ngủ đi.” Ôn Uyển vẫn đợi sau khi Minh Duệ ngủ mới rời đi, về viện của mình.

Ôn Uyển buồn bực nói: “Ngươi nói xem sinh nhi tử làm gì? Chính là tự kiếm ngột ngạt cho mình.” Mặc dù là diễn trò nhưng Ôn Uyển buồn bực là thật.

Hạ Dao biết Minh Duệ chịu ăn cũng có nghĩa là quận chúa thỏa hiệp, nhiều năm như vậy dường như chỉ có lần này khiến quận chúa chủ động thỏa hiệp: “Quận chúa, Minh Duệ nguyện ý ăn cơm là tốt rồi.”

Ôn Uyển nặng nề thở dài: “Cũng không biết cậu hoàng đế có đáp ứng không đây!” Dĩ nhiên Ôn Uyển nói là nói như vậy, nhưng rất khẳng định Hoàng đế sẽ đáp ứng. Bởi vì hoàng đế không có lý do cự tuyệt. Giữ nàng ở kinh thành có đầy đủ lý do, con trai không cần ở kinh thành.

Sáng ngày hôm sau, thời điểm dùng bữa, Kỳ Triết và Linh Đông nhìn Minh Duệ và Minh Cẩn. Không biết hôm qua xảy ra chuyện gì, mặc dù ở chung một chỗ nhưng tin tức Minh Duệ tuyệt thực đến giờ không có lan rộng, Linh Đông và Kỳ Triết cũng không biết chuyện gì xảy ra. Minh Cẩn ngày thường không giấu gì được cũng không tiết lộ nửa câu.

Ôn Uyển ăn sáng xong liền cho người lập tức chuẩn bị xe vào cung gặp hoàng đế. Ôn Uyển gặp hoàng đế, nói với hoàng đế chuyện hôm qua: “Cậu hoàng đế, tiểu tử này muốn ra ngoài một chuyến, muốn làm gì là phải làm đó. Cậu hoàng đế, cháu không quản được nữa.” Nói tới đây nặng nề thở dài: “Haizz, cũng không biết giống người nào. Trước kia còn tưởng là một đứa bé ngoan, nghe lời, giờ mới biết tính tình cố chấp, bướng bỉnh này.”

Hoàng đế cười ha ha đặt bút trong tay xuống: “Giống ai? Còn không phải giống con, tính tình đến chết vẫn bướng bỉnh. Cho dù không đáp ứng con thì con cũng dùng mọi phương pháp để làm đến cùng.” Chính vì tính tình quật cường này của Ôn Uyển phụ tử họ tốn bao nhiêu tinh lực nhưng hiệu quả không rõ rệt. Không ngờ Minh Duệ cũng học được mọi ưu, khuyết điểm của Ôn Uyển.

Ôn Uyển không đồng ý: “Cậu hoàng đế, con rất ngoan nhé. Không nói cái này nữa, cậu hoàng đế, con sắp sầu muốn chết. Vì dỗ nó ăn cơm, ngày hôm qua con đã bất đắc dĩ đáp ứng. Cậu hoàng đế, thằng bé mới bảy tuổi, con làm sao đành lòng để nó xa mình đây! Cậu hoàng đế, cậu nghĩ biện pháp cho con đi.”

Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi nói: “Bên Thần Cơ Doanh hôm qua mới đưa đến tin lần này hỏa pháo thí nghiệm rất thành công. Năm nay xuất chinh thì không được, đầu xuân sang năm cậu phải rời kinh đến biên thành. Con chẳng phải vẫn lo lắng hai đứa ở kinh thành không an toàn sao, vậy cứ để hai đứa nó tránh đến hải khẩu. Hai đứa bé cùng rời đi thì quá rõ ràng rồi, hai đứa tách ra đi sẽ không rõ ràng như thế. Vừa lúc Minh Duệ muốn đi, con liền thuận theo nó, để nó đi đi! Lần này đi cùng Quan Nhị Lang, con cũng cho thêm mấy hộ vệ bảo vệ, dọc đường đi vẫn tương đối an toàn.” Quan Nhị Lang cũng mang theo hơn hai mươi thị vệ, đều là những hảo thủ. Đến lúc đó Ôn Uyển đưa thêm hơn hai mươi thị vệ nữa, lần này ra ngoài cũng là thời kỳ thái bình, trên đường sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Ôn Uyển lầm bầm sao lại nói một giọng điệu y chang tiểu tử kia, Ôn Uyển còn chưa lầm bầm xong hoàng đế đã cười nói: “Hôm sau là Quan Nhị Lang về hải khẩu rồi, con nên để Minh Duệ biết nhanh một chút, bằng không sẽ không có thời gian cho con thu dọn.” Minh Duệ tính tình trầm ổn, nhóc con bảy tuổi mà cứ như tiểu đại nhân. Đi ra ngoài cũng không quá lo lắng.

Ôn Uyển cảm thấy ngoài ý muốn: “Sao lại nhanh vậy?” Dựa theo tính toán thế nào cũng phải ở kinh thành tám ngày, mười ngày nữa. Nếu không cũng phải ba ngày mới về.

Hoàng đế cười lắc đầu: “Còn không phải vì con nói muốn gặp cho nên mới để hắn đến đây gặp con. Tránh cho con không yên lòng, giờ đã gặp rồi dĩ nhiên là phải trở về.”

Ôn Uyển đầu đầy hắc tuyến. Vì để nàng gặp một lần mà khiến người ta bôn ba mấy ngàn dặm, nhưng mà cũng tốt, một lần tâm huyết dâng trào để hắn dẫn Minh Duệ đi hải khẩu cũng không tồi.

Chuyện của Minh Duệ đã được định xuống, cũng không nói nhiều. Ôn Uyển nhân cơ hội này nói với hoàng đế chút chuyện của Hổ Uy quân. Ý Ôn Uyển là cấp cho họ một khoản tiền, mua chiến hạm mới, vũ khí mới: “Trên biển ngày càng nhiều hải tặc, diện tích hải vực của Đại Tề lại quá rộng (cái này còn không phải do ngươi nháo). Lần này Hổ Uy quân tổn thương nguyên khí, cần phải chỉnh lý lại một chút. Cậu hoàng đế, ý con là sẽ rút tinh binh từ thuỷ quân duyên hải qua, nếu vẫn không đủ thì chiêu thêm tân binh. Nhiều thì hiện tại vẫn không thể nhưng tầm năm nghìn thì vẫn được. Chiến hạm, vũ khí phải hoàn mĩ nhất. Nếu không thủy quân Đại Tề ta trang bị còn không bằng hải tặc, sẽ bị hải tặc cười vào mặt cho. Bị nhạo báng không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là đánh không lại đám hải tặc này, hao binh tổn tướng, mất quốc thổ, tổn hại đến quốc uy mới là việc lớn.”

Ôn Uyển hiểu tâm tư hoàng đế nhất. Nói như vậy hoàng đế tất nhiên sẽ đáp ứng. Hoàng đế đáp ứng để Hộ Bộ xuất tiền cho Hổ Uy quân đóng chiến hạm.

Sau khi nghĩ một chút, Ôn Uyển nói: “Những chuyện khác con không xen vào, cũng không quy do con quản. Nhưng con là thủ lĩnh Hổ Uy quân, chuyện này con phải nhúng tay. Mua quân hạm không phải trò đùa, khoản phí dụng khổng lồ này chắc chắn sẽ khiến không ít người động tâm. Cậu hoàng đế, con không muốn thông qua Hộ Bộ, trực tiếp để Hổ Uy quân mở một tài khoản ở ngân hàng Quảng Nguyên, đặt tiền trong tài khoản, sau đó Hổ Uy quân tự mình lập sổ sách. Chờ sau khi quân hạm xong xuôi, con sẽ phái chuyên gia đi kiểm tra, đối chiếu cặn kẽ.” Ôn Uyển nghĩ đến một chút chuyện quan trường, không muốn thông qua Hộ Bộ. Nếu thông qua Hộ Bộ, Hộ Bộ lại qua Binh Bộ, Binh Bộ lại ăn bớt mấy phần, quanh co vài vòng mới đến Hổ Uy quân, đến lúc đó có thể sử dụng một phần ba đã là không tệ rồi, lỗ lớn đó. Cho nên biện pháp tốt nhất là từ địa phương khác xuất tiền, như vậy Ôn Uyển muốn làm thế nào cũng không sao cả. Tiền này tới Binh Bộ trước.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển: “Ý tưởng này của con là lấy tiền từ tư khố? Sau đó chuyên khoản chuyên dụng?” Chuyên khoản chuyên dụng là từ mà Ôn Uyển thường nói. Hoàng đế cũng rất thích từ này. Bởi vì chuyên khoản chuyên dụng dù bị người động tay chân cũng rất dễ tra ra. Vì vậy tham ô số tiền kia sẽ nguy hiểm rất lớn, xác suất cũng thấp. Hoàng đế còn muốn thành lập một bộ phận như vậy, nhưng bây giờ thời cơ vẫn chưa chín muồi, hoàng đế kiềm chế không nói với Ôn Uyển.

Ôn Uyển gật đầu.

Hoàng đế trầm tư một lúc rồi báo ra một con số: “Chỗ này của ta có thể chi 100 vạn.”

Ôn Uyển nhìn hoàng đế một cái, 100 vạn xa xa không đủ số tiền nàng dự trù: “Cậu hoàng đế, không đủ.” Ôn Uyển dự trù, số tiền cần có là 200 vạn.

Hoang đế nghe Ôn Uyển nói cần 200 vạn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy, Hộ Bộ ra 100 vạn, số tiền kia trực tiếp chuyển vào tài khoản của Hổ Uy quân.”

Ánh mắt Ôn Uyển lóe sáng: “Cậu hoàng đế, điều này không hợp quy tắc.” Triều đình còn có một bộ quy tắc, cái này làm loạn quy tắc, đến lúc đó lại ầm ĩ.

Hoàng đế cười một tiếng: “Quy tắc? Con khi nào lại trở thành người nói quy tắc rồi? Đến lúc đó để họ làm thêm một phần sổ sách, có thể bàn giao là được.” Ôn Uyển là người nói quy tắc thì hiện tại đã không ở chỗ này cùng ông đàm luận quân vụ.

Mặt mày Ôn Uyển như khổ qua, nói tới nói lui lại để nàng phá quy tắc. Khụ, Ôn Uyển có thể thấy ngự sử lại đang phun nước miếng vào nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.