Edit: Tiểu Ngân
Beta: Tiểu Tuyền
Ôn Uyển thấy một gian hàng phía xa đang có rất nhiều người vây quanh
liền đi tới nhìn, phía trên cao của cửa hàng có treo bốn chiếc đèn cung
đình, một chiếc là hình lầu gác của phủ trạng nguyên trong kinh thành,
một chiếc hoa đăng là Nga Hoàng Nữ Anh tương tư rơi lệ, một chiếc là hoa đăng hình con chim nhạn lớn đang giương cánh bay cao , một chiếc là Lý
Bạch ở Thục Sơn đang thả sức ngâm thơ. Từng cái từng cái đều khác nhau,
mỗi cái đều có sự tinh diệu riêng của nó.
Ôn Uyển lập tức bị hấp dẫn, liền hướng phía gian hàng kia mà đi tới,
nhìn bốn chiếc hoa đăng đẹp tới nỗi khiến cho mọi người đều không di
chuyển được tầm mắt. Ôn Uyển thầm nghĩ trong lòng, nhất định phải mua
được mang về nhà .
“Công tử, cô nương, bốn chiếc đèn cung đình này không có bán. Nếu như các vị có thể giải được chữ ở phía trên thì sẽ đem hoa đăng này tặng
cho các vị.” Nhìn đám người Ôn Uyển chạy đến chỗ mấy cái hoa đăng trước
tiên, tùy tùng ở bên cạnh nàng lại đang lấy bạc ra, ông chủ liền mở
miệng giải thích.
A, thì ra ở đây là có trò đố đèn rất khó nha, khó trách được những
người này lại đứng ở đây , là vì đợi xem có tài tử nào đoán đúng hay
không, để có thể trở về khoe khoang một phen , Ôn Uyển đứng ở chỗ này
cũng gặp được mấy người quen là Tào Tụng và Doãn Hữu Hi, họ đều đang ở
bên kia xoa xoa tay.
“Lễ nghi liêm sỉ, đây là chữ gì?” Ôn Uyển đang nhìn xem, thì Thượng
Đường ở bên cạnh còn đang gãi đầu. Bên kia Tào Tụng đã giơ tay lên, ông
chủ vô cùng hiểu ý, lập tức sai người đem bút mực tới cho hắn. Tào Tụng
liền viết ở bên trên cái đèn một chứ La.
“Công tử quả là có tài văn chương, đáp án chính là chữ La, đèn cung
đình này là của ngài.” Ông chủ cười ha hả đem chiếc hoa đăng có hình
Trạng Nguyên Lâu đưa cho Tào Tụng. Mọi người rối rít trầm trồ khen ngợi, hoa đăng Trạng nguyên thi đậu, ngụ ý là may mắn tốt đẹp. Tào Tụng nhận
hoa đăng liền đưa cho cô gái yểu điệu đáng yêu đang mang khăn che mặt ở
bên cạnh. Ôn Uyển dùng đầu ngón chân cũng có thể khẳng định người đó là
Đan Nương.
Ôn Uyển nhìn thấy trong lòng liền lắc đầu, một đứa nha hoàn mà thôi,
lại có thể dùng sa mỏng làm mũ. Một người nếu không nhận thức rõ được
thân phận và địa vị của mình, vọng tưởng nhận được đồ không thuộc về
mình, kết quả sẽ là vô cùng thê thảm. Cũng giống như nàng vậy, lúc trước nàng vì không hiểu rõ nên đã trở thành kẻ hèn nhát vô dụng trong mắt
người khác, đó là kết chẳng mấy tốt cho việc không hiểu rõ địa vị của
bản thân.
“Tứ Xuyên Vọng Giang lâu. . . . . .” Doãn Hữu Hi ở phía trên viết một chữ phòng, đây chính là bài《 Xuân túc Tả tỉnh》 của Đỗ Phủ , bên trong
bài này có một câu “Tinh Lâm vạn hộ động” . Tất cả mọi người đều đồng
loạt vỗ tay khen ngợi, vì vậy nên Doãn Hữu Hi đoạt được hoa đăng Nga
Hoàng Nữ Anh, những người bên cạnh đều ha hả cười lớn . Nga hoàng nữ
anh, đây cũng là điềm tốt a.
“Ông chủ. Đem bút tới đây.” Ôn Uyển nhìn hai ngọn đèn cung đình kia , thật sự là động tâm.
“Hảo điểu vô tâm luyến cố lâm, cật bãi côn trùng thừa phong minh, bát thiên lý lộ tùy khẩu đáo, chá cô phi khứ thập lý đình.” ( chim tốt vô tình nhớ rừng cũ , côn trùng nhân dịp nghỉ ngơi mà ca hát,
tám nghìn dặm đường đều thuận miệng mà tới, nàng chim ngói cũng bay mười dặm đến mái đình ) Ôn Uyển lấy bút, ở phía sau viết bốn chữ Loan Phượng Hòa Minh ( chim loan, chim phượng cùng hót ). Kiểu chữ xinh đẹp, là thể chữ Nhan chính tông.
“Cô nương quả thật có tài văn chương cao, hoa đăng này là của người
rồi.” Ông chủ kia khen ngợi xong liền đem chiếc hoa đăng hình chim nhạn
bay cao cho Ôn Uyển, Ôn Uyển cũng không đón nhận mà Hạ Ảnh nhận lấy.
Ôn Uyển nhìn chiếc đèn cung đình cuối kia : “Bách vạn hùng binh quyển bạch kỳ, thiên hạ vô nhân khứ chinh tây, tần vương sát liễu dư nguyên
suất, mạ hoàn nhất trận bả mã kỵ.” (Trăm vạn hùng binh cuốn cờ
trắng, thiên hạ không người nào đi Chinh phạt phía Tây, Tần vương giết
Dư nguyên soái, mắng xong một trận liền cưỡi ngựa đi).”
Ôn Uyển nghĩ một lát. Tất cả mọi người xung quanh cũng yên tĩnh
suy đoán, một lúc sau trong đầu nàng liền thoáng hiện ra một đoạn ngắn,
ánh mắt Ôn Uyển sáng lên. Cảm giác thấy mình quả thật là may mắn gõ cửa, câu đố này nàng đã từng nhìn thấy trên ti vi, còn có cả chú giải nữa,
lập tức kêu người lấy bút, trên tờ giấy trắng viết một hai ba bốn.
“A, thế nào lại là một hai ba bốn.” Mọi người rối rít nghị luận, cảm
thấy rất là khó hiểu, cái đáp án này quá đơn giản đi, trong khi đây lại
là câu đố khó khăn nhất trong bốn câu.
“Tiểu thư quả thật đại tài, xin hỏi tôn tánh đại danh của tiểu thư để ta có thể trở về nói với chủ nhân của ta. Câu đố này rốt cục cũng đã có người đoán được rồi.” Lão giả kia có chút kích động, đem đèn hoa đăng
Lý Bạch đang thả sức ngâm thơ ở Thục Sơn đưa cho Ôn Uyển rồi cung kính
hỏi .
Ôn Uyển hướng về phía Hạ Ảnh gật đầu “Đây chính là quận chúa nhà
chúng ra, hôm nay nhân dịp náo nhiệt này mà đi ra ngoài du ngoạn một
lúc, chẳng qua là không nghĩ tới quý gia làm hoa đăng tinh xảo như vậy,
quận chúa nhà chúng ta không cầm lòng được nên mới nổi lên tâm tư .”
“Quận Chúa? Có phải là Hoàng quý Quận Chúa hay không?” Chủ quán thật
sự kích động . Ở trong mắt của rất nhiều thương nhân. Ôn Uyển chính là
một nhân vật truyện kỳ. Một nữ hài non nớt chỉ dùng thời gian ngắn ngủn
hơn ba năm đã có thể tích lũy được trên trăm vạn ngân lượng. Đây cũng
không phải việc mà người bình thường có thể làm được. Đặc biệt là bốn
chữ Ôn Uyển viết cho Ngọc Phi Dương “ thương nhân cũng có nghĩa khí “,đã sớm lưu truyền trong những gia đình thương nhân như bọn họ. Chẳng qua
vị quý nhân bậc này vẫn luôn chỉ nghe thấy kì danh mà không thấy kì
nhân. Không nghĩ tới hắn lại có thể may mắn lớn như vậy, có thể thấy
được người thật, mặc dù là cách cái mũ nhưng cũng để cho chủ quán vạn
phần kích động .
Mọi người rối rít khen ngợi. Khó trách, Hoàng quý Quận Chúa chính là
một trong bát đại tài nữ đứng đầu kinh thành, quả nhiên là danh bất hư
truyền.
Ôn Uyển hôn mê, bát đại tài nữ, nàng mới không cần làm cái gì tài nữ. Hơn nữa, trong bát đại tài nữ thì đứng đầu là Như Vũ, mình thì đứng gần cuối rồi, đây chính là kết quả của việc lưu truyền tạp nham a. Cho dù
hiện tại thân phận nàng cao nhất, nhưng xếp hạng lại ở chót nhất đấy.
“Quận Chúa, tại hạ Tào Tụng, ra mắt Quận Chúa.” Tào Tụng đi tới, có
chút cuồng nhiệt mà nhìn Ôn Uyển. Hắn thật muốn thấy rõ ràng dung nhan
dưới mũ của nàng.
Người trước mặt rất có thể sẽ trở thành thê tử của hắ, hơn nữa lại có tài hoa bậc này, thơ của Quận chúa hắn cũng đã sớm được đọc qua. Tiếc
nuối duy nhất chính là chỉ được nghe nói, chưa được ra mắt người thật.
Mà căn cứ theo lời đồn, Quận Chúa Ôn Uyển cùng Trịnh Vương lớn lên rất
giống nhau. Trịnh Vương thì Tào Tụng cũng đã gặp qua một lần, sau khi
gặp mặt hắn vẫn còn nơm nớp lo sợ. Mặc dù lúc Ôn Uyển còn rất nhỏ cũng
đã gặp qua, nhưng hắn vẫn cầu nguyện Quận Chúa và Trịnh vương cũng đừng
giống nhau quá như vậy, nếu không hắn thật là không chịu nổi .
Nhưng hiện tại lại có tin đồn nói Quận Chúa lớn lên giống như tiểu
tiên nữ hạ phàm. Cho nên hắn không ngừng động tâm, rất muốn xem Ôn Uyển
đến hôm nay, rốt cục bộ dạng lớn lên như thế nào. Phải biết rằng Ôn Uyển hiện tại đã là mười hai tuổi rồi, tướng mạo căn bản cũng đã định hình .
Ôn Uyển nghe thấy tiếng nói của Tào Tụng thì không chút nghĩ ngợi
liền xoay người rời đi, căn bản là không để ý tới hắn. Trên mặt Tào Tụng mặc dù không có chút ánh sáng, trong lòng tuy âm thầm không vui nhưng
đồng thời cũng rất là mừng rỡ. Quận Chúa nhất định là một nữ tử thanh
cao, thật không ngờ trước một câu đố khó như vậy, mà Quận Chúa lại có
thể đối được. Chẳng qua là nghe được những lời đồn kia, người ta vẫn
thường nói không có lửa làm sao có khói, hơn nữa hắn cũng đã hỏi qua cha hắn, quả thực là không tầm thường .
Đan Dương ở bên cạnh nghe được những lời này của Tào Tụng, mặc dù
đang ở dưới tấm sa mỏng, nàng không nhìn thấy được dung nhan của Ôn
Uyển. Nhưng nàng biết thân phận mình thấp kém, khiến trong lòng cũng ảm
đạm không ngớt, hiện tại còn chưa đính hôn công tử đã ái mộ Quận Chúa
như vậy. Vạn nhất sau này thật sự thành thân rồi thì nàng phải làm thế
nào mới tốt đây. Lúc đó e là công tử đã quên mất không biết nàng đang ở
cái xó xỉnh nào nữa.
“Ở đây , chính là ở chỗ này. Lão Đỗ, ngươi chính là cao thủ ta mời
về, ngươi nên giúp ta thắng được hoa đăng về tay a, nếu không ta sẽ
không có được hoa đăng, ta đã trót khoe khoang với bằng hữu của ta là
bảo đảm có một cái hoa đăng cho hắn xem, ngươi cũng đừng làm ta mất mặt
mũi nhé” La Thủ Huân lớn giọng, thậm chí ngoài ba dặm cũng có thể nghe
thấy. Thế nhưng hắn vừa nhìn đã thấy tất cả bốn chiếc hoa đăng cung đình đều không còn, La Thủ Huân lập tức trợn tròn mắt .
“Tào Tụng, hoa đăng kia của ngươi có thể đưa cho ta không?” La Thủ
Huân nhìn thấy nha hoàn bên cạnh Tào Tụng cầm một chiếc hoa đăng xinh
đẹp liền vội vàng hỏi.
Tào Tụng nhìn nha hoàn bên cạnh, thấy nha hoàn lắc đầu, ý tứ của nha
đầu này rất rõ ràng, là không được . Hắn không thể làm gì khác là hướng
về phía La Thủ Huân mà xin lỗi nói không được .
La Thủ Huân lần đầu tiên nổi lên bất mãn đối với Tào Tụng. Cái gì?
Chỉ vì một đứa nha hoàn nói không được thì không được. Hai người vốn đã
là bằng hữu tốt nhiều năm như vậy, mà không chịu giúp đỡ hắn một chút .
Mà La Thủ Huân nhìn khuôn mặt vô sỉ của Doãn Hữu Hi cũng biết là
không được rồi. Tầm mắt liền quét một vòng, cuối cùng phát hiện ra Ôn
Uyển đang xoay người chuẩn bị rời đi, bên cạnh còn có hai ngọn đèn xinh
đẹp.
“Vị tiểu thư này, có thể nhường vật yêu thích này lại hay không?” vẻ
mặt La Thủ Huân rất vô lại, không biết xấu hổ mà nói ra câu này. Hạ Ảnh
vốn định khiển trách hắn, thấy Ôn Uyển khẽ lắc đầu đành ngậm miệng lại.
“Đây là Hoàng quý Quận Chúa. . . . . .” Tào Tụng lôi kéo tay áo của hắn.
“Quận Chúa quả nhiên là đại tài, La Thủ Huân ta bội phục. Quận Chúa,
ngươi xem trong tay ngươi có tới hai ngọn đèn, có thể bỏ lại một chiếc
cho ta hay không? Ta muốn đưa chiếc hoa đăng xinh đẹp này cho bằng hữu
của ta, không biết quận chúa có thể thành toàn hay không? Gần đây tâm
tình bằng hữu của ta không được tốt, nên ta muốn để cho hắn vui vẻ một
chút. Ta có thể trả tiền trả lại cho ngươi, bao nhiêu tiền cũng được ,
xin Quận Chúa thành toàn.” La Thủ Huân nhớ được Ôn Uyển là người rất yêu tiền, chuẩn bị dùng số tiền lớn mua chiếc hoa đăng .
“Ngươi thật láo xược.” Hạ Ảnh rất tức giận .
Ôn Uyển nhìn khuôn mặt vô sỉ kia của La Thủ Huân, nếu không phải là
đã quen biết từ trước nàng thật rất muốn để Hạ Ảnh đánh cho hắn một trận bẹp dí luôn. Nhưng bây giờ nàng lại thay đổi cười cười một tiếng, chỉ
vào người bên cạnh bảo đem đèn hoa đăng Lý Bạch đang thả sức ngâm thơ ở
Thục Sơn đưa cho hắn, rồi ra dấu mấy cái: “Quận Chúa nói, không lấy bạc
của ngươi, đưa cho bằng hữu của ngươi đi . Hi vọng hắn có thể thích.”
“Muội muội, sao lại phải đưa cho bọn họ, chúng ta cũng không thiếu
chút bạc này, hơn nữa người này nói chuyện thô tục vô lễ như vậy, không
thể cho.” Thượng Đường đối với La Thủ Huân rất tức giận. Mặc dù thân
phận của La Thủ Huân quý trọng, nhưng Thượng Đường lại không nhịn được
thấy hắn càn rỡ như vậy .
Ôn Uyển khẽ cười một tiếng, để cho thị vệ bên cạnh đưa hoa đăng Lý
Bạch đang thả sức ngâm thơ ở Thục Sơn cho La Thủ Huân. Hoa đăng là cho
Yến Kì Hiên, không phải là cho La Thủ Huân, nếu không có trở về thì nàng cũng đã theo chân bọn họ đến đây đi rồi. Ôn Uyển ảm đạm cùng đoàn người xoay người rời đi.
La Thủ Huân cầm hoa đăng ngây ngô mà nhìn đoàn người Ôn Uyển rời đi.
Tào Tụng đi tới vỗ vai hắn nói ” Như thế nào lại vậy? Rốt cuộc ngươi
muốn làm gì ? Đây chính là Hoàng Qúy Quận chúa đó, ngươi lại dám hướng
Hoàng Qúy Quận chúa người ta mà đòi đồ, ngươi thật có bản lãnh a?”
La Thủ Huân nhìn thoáng qua bạn tốt, hiện tại hắn không có kiên nhẫn
nói chuyện với tên này. Nên hắn không trả lời tiếng nào xoay người bỏ
đi. Đây là lần thứ hai trong lòng hắn nổi lên bất mãn với Tào Tụng,
không phải chỉ một tỳ nữ sao, có cần phải xem như bảo bối vậy không?
Đến thời gian đã định, trên phố xá sầm uất bắt đầu bắn pháo trúc,
pháo hoa. Ở đây vừa có tiếng nổ xong thì xa xa cũng có tiếng nổ kế tiếp, một tiếp lại một tiếng đè ép nhau, đều vang to như nhau liên tiếp không ngừng. Tiếng nổ bùm bùm vang lên tưng bừng.
Ôn Uyển rất hưng phấn, thật là rất náo nhiệt, ở hiện đại tuyệt đối
không có cảnh tượng thế này, ở hiện đại ngày tết Nguyên Tiêu làm sao có
náo nhiệt bằng nơi này, phố xá cũng không đông vui như thế, Ôn Uyển đi
đến bên một cửa hàng, quấn lấy một món đồ chơi làm bằng đường liền nhét
vào trong miệng từ từ ăn, mùi vị rất ngon, tuyệt đối là hàng chính tông. Đây cũng là chuyện mà Ôn Uyển thường làm trong thời gian được thông
khí. Nhưng hiện tại đang đeo cái mũ này thật sự là không tiện, nàng vốn
muốn lấy nó xuống nhưng lại lo lắng bị người ta nhận ra.