Edit: Tiểu Ngân
Chỉ chớp mắt, đã đến tiết nguyên tiêu. Hàng năm tiết nguyên tiêu đều
trôi qua rất bình thản, nhưng năm nay lại khác. Năm nay là năm đầu tiên
sau khi chịu tang xong, hai năm trước bởi vì phải giữ đạo hiếu nên trôi
qua thanh thanh đạm đạm , năm nay thế nào cũng phải làm náo nhiệt một
phen.
Ôn Uyển cũng được mời, năm nay mọi người đều muốn cùng nhau đón tết
nguyên tiêu. Ôn Uyển vốn là muốn từ chối , nhưng đại phu nhân lại tự
mình đến mời, thậm chí cả Quốc Công gia cũng đã tới cửa rồi. Ôn Uyển mặc dù không kiên nhẫn, nhưng tình nghĩa thì vẫn phải làm. Trong suốt một
năm này khi nàng ngã bệnh, một nhà Quốc Công gia, còn có một nhà Tứ
Phòng đều rất quan tâm tới nàng. Nếu lạnh lừng cự tuyệt như vậy thật sự
sẽ có ảnh hưởng không tốt . cuối cùng Ôn Uyển suy nghĩ lại, quyết định
đi vào đó ngồi một lúc rồi về .
Vào ngày tết nguyên tiêu, Bình phủ giăng đèn kết hoa. Đại bá mẫu Quốc Công phu nhân ở đại sảnh mang lên mấy bầu rượu, dự định ngồi xem mấy vở hí kịch nhỏ. Khắp nơi treo đèn đủ màu sắc xinh đẹp, dẫn theo Thượng
Hồng, Thượng Vệ, Thượng Đường cùng với các cháu dâu cùng nhau nhờ đón
ngày hội nguyên tiêu.
Thời điểm Ôn Uyển đến, khẽ đếm, vậy mà bày tám bàn tiệc rượu, bên mỗi chiếc ghế đều bố trí một cái bàn nhỏ, bên trên bàn thì bố trí rượu và
một cái lò nhỏ, phía trong đốt hương Bách Hợp Cung. Bên cạnh còn có hai, ba bồn cây cảnh nhỏ mới cắm hoa tươi ở bên trong. Lại có khay trà bên
trong để mười túi gấm chứa trà đang treo, đang ngâm vào trà .
Ôn Uyển nhìn, làm sao lại thấy nguyên tiêu lúc trước trôi qua không
được náo nhiệt như vậy. Đúng rồi, lúc trước chính là tổ mẫu làm đương
gia, mặc dù yêu thích lụa hồng giấy lục nhưng ở trong phủ Bình mẫu lại
yêu cầu đặt tiết kiệm lên hàng đầu. Làm sao có thể đồng ý cho làm như
bây giờ. Đang suy nghĩ, thì Tống thị cùng Kim thị tự mình lên đón, bởi
vì Tống thị là thế tử phu nhân nên chỉ hướng Ôn Uyển làm phúc lễ. Kim
thị thì nghe được lời đồn lúc trước nên rất thành thật mà hành lễ theo
trình tự bình thường.
Ôn Uyển vô cùng bình thản nhận cái lễ này .
Tống thị cùng Kim thị âm thầm kinh hãi, xem ra Quận Chúa quả nhiên
giống như lời mẹ chồng nói, trong một năm dưỡng bệnh này đã dưỡng đến
mức thay đổi cả tính tình rồi . Chính bởi vì như vậy nên hai người đối
với Ôn Uyển lại càng khách khí hơn.
Sau khi dẫn Ôn Uyển đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi trước một lát, nói
là người trong nhà rất nhanh sẽ tới, hai người bọn họ đều phụng bồi ở
bên cạnh nói chuyện.
Ôn Uyển mỉm cười tỏ vẻ rằng mình đến sớm, nhìn thoáng qua cách bố
trí, bên trong có một cái sập có gối da cùng chăn đệm đầy đủ. Tất cả
chăn đệm đều được làm từ các loại tơ lụa thượng đẳng. trên đầu giường
còn có một chiếc bàn nhỏ mạ vàng vô cùng tinh xảo, trên bàn bày một ấm
trà , tách trà , khăn lớn và các loại đồ vật khác.
Bố trí rất là Phú Quý. Bây giờ tình thế dường như đã thay đổi, cũng
chính là đương gia làm chủ cho mọi người thay đổi, bố trí tự nhiên là
thay đổi. tình thế như vậy mà không thay đổi mới là kì quái đây.
Tống thị dẫn Ôn Uyển đến . Nói vài câu thì có người bên ngoài báo có
người muốn tìm liền giữ Kim thị ở lại tiếp khách . Kim thị đi theo Ôn
Uyển nói đến mấy chuyện của phủ Quốc công và chuyện trong tộc trong một
năm qua. Vẻ mặt Ôn Uyển rất bình thản , không có phát biểu bất cứ ý kiến gì, nhưng thực sự là đang nghe cẩn thận những lời nói của nàng, khiến
trong lòng Kim thị thấp thỏm bất an. Ai cũng đều nói tính tình Quận chú
rất tốt, đây chính là gạt người. Kim thị cùng Ôn Uyển trực tiếp tiếp
xúc, lần này thật đúng là lần đầu tiên.
Trong lòng Kim thị vô cùng kinh ngạc. Nhưng vẫn rất ân cần chu đáo mà kể những chuyện của Bình gia. Cho đến khi có người tới bẩn báo,bên
ngoài có người tìm nhị thiếu phu nhân
“Quận Chúa nói, nếu nhị thiếu phu nhân có việc, vậy thì cứ đi trước
để làm việc đi. Không cần cố kỵ nàng.” Hạ Ngữ ở bên cạnh liền thấp giọng nói.
“Quận Chúa, vậy ta đi xuống trước.” Ôn Uyển phất phất tay.
“Quận Chúa nói. Người một nhà, không cần khách khí như vậy.” Đang
nói, thì phía ngoài truyền Đại phu nhân tới. Hai nha hoàn xinh đẹp mở
rèm liền từ từ đi vào. Ôn Uyển đứng lên nghênh đón, cười cười rồi lại
ngồi xuống, cũng không có giống như lúc trước thấy Đại phu nhân liền
hành lễ của vãn bối.
Trong lòng Đại phu nhân mặc dù âm thầm kinh ngạc, nhưng là với thân
phận của Ôn Uyển , có thể đứng lên cũng đã là có cấp bậc lễ nghĩa đầy đủ rồi. Đại phu nhân cũng không nghĩ nhiều, ở bên cạnh hoàng thượng ngốc
lâu như vậy, tất nhiên sẽ phải thay đổi, Hạ Ngữ liền dẫn Đại phu nhân
ngồi ở ghế bên phải. Đại phu nhân thật sự cũng không có gì là không vui, thản nhiên mà ngồi xuống bên phải, ở cổ đại trái là dành cho người địa
vị cao, phải thứ hai.
“Thời điểm một năm trước , nghe nói cháu phải ở trên thôn trang dưỡng bệnh, lúc ấy ta đang mang thai. Phái vài nhóm người vào thăm nhưng cũng bị cản lại, khiến trong lòng ta đều sốt ruột cuống quýt, sợ cháu xảy ra chuyện nhưng lại không làm gì được . Về sau cần phải bảo trọng thân thể cho thật tốt.
“Quận Chúa nói, thân thể nàng lúc nhỏ vốn chịu nhiều thiếu sót, nhìn
qua thì không có gì đáng ngại nhưng lại có bệnh không tiện nói ra. Bình
thường nhìn thấy đều có vẻ khỏe mạnh nhưng đầu óc mà có đau nhức gì lại
dẫn đến tái phát bệnh cũ , dễ dàng bị bệnh nặng. Thật ra thì một năm
trước bệnh của Quận Chúa cũng không có nặng như bên ngoài đồn đại, chỉ
là hoàng thượng một mực lo lắng bệnh tình của Quận Chúa, sợ rơi xuống
bệnh căn nên nhân dịp nàng ở lại trên thôn trang dưỡng bệnh cố ý để thái y triệt để điều trị một phen , muốn đem bệnh cũ diệt tận gốc . Thái y
nói bệnh của Quận Chúa cần tịnh dưỡng, không thể chịu được quấy rầy
nhiều cho nên mới không thể gặp Đại phu nhân được . Hiện tại Quận Chúa
nhà chúng ta xác thực đã tốt lên rất nhiều , nhưng thái y vẫn nói cần
phải cẩn thận điều dưỡng , nếu một mực tiếp tục điều dưỡng về sau thì
chừng hai năm nữa Quận Chúa có thể trừ đi bệnh căn . Có điều thái y cũng dặn dò không thể vất vả, càng không thể chịu được kích thích . nếu
không tùy thời bệnh đều có thể tái phát “ Hạ Ngữ thuật lại lời nói của
Ôn Uyển .
Nghe đến đây trong lòng Đại phu nhân liền nghiêm nghị. Ý tứ lời này
thực sự sâu xa. Xem ra nhất định phải để trượng phu trông coi Ngũ lão
gia thật tốt. nếu bị Ngũ lão gia làm giận ngất đi lần nữa, đến lúc đó ai cũng không có chỗ tốt.
Đại phu nhân hòa ái nói “Vương thái y nói rất đúng, tuổi cháu vẫn còn nhỏ đấy, cho dù lúc bé thân thể chịu thua thiệt nhưng nếu nghỉ ngơi
thật tốt, cộng thêm y thuật của Vương thái y nhất định có thể dưỡng tốt. Ôn Uyển, nếu chỗ cháu nơi đó có thiếu cái gì, cho dù phái người tới thì trong kho của ta cũng có chút ít dược liệu trân quý hiếm có, có thể
cháu cũng cần dùng đến .”
Ôn Uyển cười gật đầu, tỏ vẻ nhận được tâm ý.
“Đại phu nhân, Quận Chúa, Tam phu nhân, Tứ phu nhân, Ngũ phu nhân
tới.” nha hoàn thiếp thân bên cạnh Đại phu nhân không phải là Hỉ Thước
lúc trước, hiện tại đã đổi người nên nàng cũng không biết .
“Đây là Trân Châu, vào giữa năm ngoái ta giữ lại hầu hạ ở bên cạnh,
rất là tận tâm.” Đại phu nhân nhìn nghi ngờ trong mắt Ôn Uyển , cười
giải thích. Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Tam phu nhân, Tứ phu nhân, Ngũ phu nhân, ba vị phu nhân Bình gia sau
khi đi vào, đầu tiên là hướng Đại phu nhân vấn an, sau lại nhìn thấy Ôn
Uyển giống như pho tượng ngồi ở đó, không chút phản ứng. Sắc mặt Đại phu nhân khẽ biến, sắc mặt hai người Tam phu nhân, Tứ phu nhân đều thay đổi .
Tam phu nhân thì cho là đang tức giận, Tứ phu nhân cảm thấy khí thế
hôm nay của Ôn Uyển kém hơn lúc trước. Ngược lại An thị lại thành thật
quỳ gối trước mặt Ôn Uyển mà nói ” Quận Chúa Cát Tường.”
Tại chỗ sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Ôn Uyển nhìn An thị, cười cười. Làm cái gì vậy, cố ý làm trò trước
tất cả các trưởng bối ở đây , quỳ gối trước mặt nàng. Mặc dù nói, căn cứ quốc Lễ. Ôn Uyển quả thật có thể nhận lễ này. Nhưng là nói như thế nào
mình cũng là ở chi thứ. Lúc trước ở ngũ phòng, đó là danh chánh ngôn
thuận, bởi vì An thị quét mặt mũi của nàng. Nhưng hôm nay làm như vậy,
là muốn cho ai xem đây? Chuyện này mà lan truyền đi ra ngoài, thanh danh của nàng sẽ cực kỳ khó nghe . Mặc dù Ôn Uyển không thừa nhận, nhưng đối với người bên ngoài , An thị như thế nào cũng là vợ của Bình Hướng Hi.
Trong lòng Ôn Uyển khẽ cười một chút. Nàng cũng không phải là Ôn Uyển trước kia nữa rồi, cho dù danh tiếng xấu có lan truyền ra ngoài đi nữa
thì thế nào. Chẳng lẽ nàng còn phải sợ ai nữa sao. Hiện tại nàng còn
muốn đi cố kỵ những thứ gọi là nghi lễ xã giao kia , thì chính là tự
mình chuốc khổ rồi .
Ôn Uyển đối với An thị quỳ xuống rất bình tĩnh. Trên mặt nhìn không
ra bất kỳ cảm xúc gì. Giống như An thị không tồn tại vậy , cầm một khố
hoa quế cao bên cạnh, tinh tế ăn, vừa ăn vừa tỏ vẻ cái bánh ngọt này
thật sự rất ngon. Bộ dáng kia giống như căn bản không có người nào đang
quỳ bên dưới.
Đại phu nhân thấy như vậy không tốt, nếu chuyện này lan truyền ra
ngoài nhất định sẽ làm hỏng danh tiếng của nàng, đến lúc đó đối với phủ
Quốc Công cũng không có chỗ tốt, liền lập tức dùng giọng điệu oán trách
đối với người ở dưới “ Vợ lão Ngũ cũng thật là, nếu bị bệnh thì phái
người tới đây báo tin cho ta cũng được , sao phải mang bệnh tới đây,
hiện tại thậm chí cả đứng cũng không vững nữa. Nếu truyện này lan truyền ra bên ngoài, còn không biết người bên ngoài trách móc ta như thế nào
nữa, lại cho rằng ta làm chị dâu ác độc? Vợ lão Ngũ, cũng không phải ta
nói đệ muội, không vì cái gì khác thì cũng phải vì ba đứa con của muội
mà bảo trọng thân thể. Trân Châu, mau đỡ Ngũ phu nhân dậy, đem giường êm đến cho Ngũ phu nhân ngồi.”
An thị nghe xong lời này, sắc mặt căng đến đỏ bừng. căn bản ý nàng
muốn là làm Ôn Uyển khó xử, cũng quên mất Quốc công phu nhân ở bên cạnh. Quốc Công phu nhân vẫn muốn nịnh bợ Ôn Uyển thật tốt . Hôm nay Quốc
Công phu nhân đã đưa ra cảnh cáo. Nếu như nàng còn như vậy nữa, sau này
cũng đừng nghĩ đến phủ Quốc công sẽ giúp đỡ cho hai nhi tử của nàng. Cho nên Trân Châu tới đây đở, nàng liền thuận thế mà ngồi xuống bên cạnh
giường êm.
Tam phu nhân cùng Tứ phu nhân đi đến làm phúc lễ cho Ôn Uyển , Ôn
Uyển cười cười, không tỏ vẻ gì. Nàng là Quân. Bọn họ là thần, đây chính
là sự khác biệt của cấp bậc . Trước kia nàng cũng không biết dùng cho
tốt, vậy thì sau này nhất định phải dùng nó thật tốt để bảo vệ bản thân
mình .
“Ngồi đi.” Đại phu nhân tiến lên giàn xếp mấy người cho Trân Châu dẫn xuống ngồi vào hai bên ghế. Sắc mặt đều có chút quái dị.
Tam phu nhân cũng nhịn xuống tức giận. Tứ phu nhân thì âm tình không
rõ, lúc trước nàng cũng không có gặp qua Ôn Uyển, nhưng theo như lời đồn thì Ôn Uyển ôn nhu như nước, làm sao có thể kiêu ngạo, cao cao tại
thượng như vậy. Trên mặt Ngũ phu nhân không hiện ra, nhưng trong lòng
thì tràn đầy oán hận, mình cũng không có nhận được cái lễ nào của nàng,
nàng thế nhưng lại nhận hai lần lễ của mình.
“Khó có được dịp mọi người đều ở chung một chỗ vui vẻ, cũng không thể đều có bộ dạng như vậy. Mọi người đã tới đông đủ chưa?” Đại phu nhân
thấy mọi người đã đến đông đủ liền dẫn tất cả mọi người đi ra ngoài, đến phía trên phòng khách .
Bàn tiệc phía trên đều là trưởng bối ngồi, tiệc bên dưới là của Đại
thiếu phu nhân và một đám vợ bé ngồi, bàn tiệc thứ ba là dành cho các cô nương ngồi , bàn cuối cùng là cho cháu trai và vãn bối ngồi, nam tử thì ở bên ngoài . Ôn Uyển cũng không muốn cùng bất cứ người ngồi chung một
bàn, nhưng mà với bộ dáng này chỉ đành phải theo số đông, ngồi vào ghế
chuẩn bị cho mấy vị cô nương.
Đại phu nhân ngồi ở bên trên, cùng mấy vị chị em dâu nói đùa vài câu, lại xem hí kịch trên khán một lúc. Giơ chân lên, Trân Châu biết ý liền
giúp nàng đấm bóp chân .
“Tổ mẫu, để cho con làm .” Manh Manh gần sáu tuổi cao giọng hào hứng
chạy lên phía trên , gạt Trân Châu đi , dùng bàn tay béo con của chính
mình mà đấm cho Đại phu nhân, những người bên cạnh thấy vậy liền cười
không ngớt .
“đến, đến, đều tới đây.” Đại phu nhân dứt khoát để cho mọi người đều
đến ngồi bên cạnh, chỉ vào từng người cười cười nói nói đến cao hứng.
Mọi người cười liên tục. Ôn Uyển thì có chút thích thú nhìn trên sân
khấu đang hát hí khúc y y nha nha. Cũng không để ý tới những chuyện râu
ria kia. Lần này là không có biện pháp, phải trả nhân tình cho người ta. Sau này tốt nhất là đi vào hoàng cung. Ít nhất sống ở bên cạnh ông
ngoại hoàng đế nàng cũng sẽ không khó chịu như vậy.
Mà phía ngoài bên trên hành lang cũng có mấy bàn tiệc, là đám người
Bình Quốc Công, Bình Hướng Cối, Bình Hướng Sung, Bình Hướng Hi, Thượng
Hồng, Thượng Đường. Vừa uống rượu vừa nói chuyện.
“Lúc này cũng đã qua kì hiếu tang. Thượng Đường tháng sáu tới cũng
muốn thành thân rồi, hiện tại chi thứ hai còn có ba tên tiểu tử Thượng
Khoan, Thượng Thủy, Thượng Hạc và Thanh Chiếu là đến tuổi kết hôn rồi,
ba vị đệ đệ nếu có người tốt để chọn cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau một
chút. Thượng Dũng ở bên ngoài nhậm chức, tạm thời không cần phải bận
tâm, chúng ta làm thúc thúc bá bá cũng không thể trễ nải ba hài tử này
được.” Quốc Công Gia nhìn ba đệ đệ của mình. Muốn chính mình giải quyết
cả bốn chuyện như vậy thật sự là khó khăn quá lớn. nếu có thể chia sẽ
một hai thì áp lực của mình cũng không có lớn như vậy.
“Phu nhân đệ hai ngày trước còn nói, nhà mẹ nàng có một cô cháu gái
bà con xa, bởi vì phải giữ đạo hiễu nên đã trễ nải chuyện kết hôn, nàng
kia năm nay mới có mười chín , lớn lên đoan trang hào phóng , cùng
Thượng Khoan có thể nói là xứng đôi vừa lứa .” Tứ lão gia trầm ngâm chốc lát . Thượng Khoan là một trong ba nam tử đó, nếu lấy ra so sánh một
chút, tuổi cũng đã mười chín rồi, có thể xứng đôi được.
“Chuyện này đệ cũng có chú ý đến, hai ngày trước đệ có nghe một đồng
liêu nói ca ca hắn có một nữ nhi, năm nay mười lăm, lớn lên xinh đẹp.
Chẳng qua phụ thân hắn là thương nhân nên hôn sự không tránh khỏi có
chút khó khăn, đại ca có thể xem thử xem sao.” Bình Hướng Hi nói lời
này, thật ra thì cũng tỏ vẻ là mình cũng để ý chi thứ hai. Bình Hướng Hi sau khi giữ đạo hiếu xong, lại quay lại làm chức quan nhỏ ở Hàn Lâm
Viện.
“Đệ có một người bạn, con của hắn năm nay mới mười bảy, chính là muốn lấy một cô gái biết thi thư đạt lễ làm vợ, đệ thấy Thanh Chiếu cũng
không tệ.” nữ tử tốt được giới thiệu, dù sao cũng là nhà trai lấy về nhà rồi, nếu không hài lòng có thể tái giá thêm hai ba phòng cũng không sao cả. Nam tử thì phiền toái hơn một chút nên Tam lão gia lựa chọn việc
thuận lợi nhất .
Hai năm qua, bởi vì hành động của Ôn Uyển là hiến toàn bộ tài sản cho dân chúng đã có công lao to lớn , cộng thêm Bình gia hữu ý hay vô ý
thổi phồng lên, danh tiếng nữ nhi Bình gia so với trước kia đã tốt lên
rất nhiều. Vì vậy nên mặc dù là thứ nữ, nhưng bạn hắn là một thương gia, nói về xứng đôi thì cửa hôn sự này cũng có thể xứng. Nếu như là nhà
quan lại thì nhất định sẽ không thành. Đương nhiên Tam lão gia mặc dù
rất yêu tiền nhưng cũng sẽ không làm những chuyện không hợp thói thường. Nghe nói nam tử kia mặc dù tài học không được tốt lắm nhưng làm người
cũng không tệ.
Quốc Công Gia nghe được bọn họ giới thiệu, thì gật đầu. Lại để cho
bọn họ lúc đó đem tư liệu cặn kẽ mang tới, còn hắn sẽ phái người đi hỏi
thăm một chút, chuyện này nhất định phải thận trọng. Sau khi trải qua
chuyện của Thượng Dũng, Quốc Công Gia đối với chuyện cưới gả, cũng muốn
tự mình phái người điều tra mới yên tâm.
Phía ngoài nói chuyện đến hợp ý, gian trong lúc này cũng đang náo
nhiệt, Đại phu nhân hăng hái rất cao, hạ nhân không cần phân phó, mang
tiền đồng đến, tiền đồng cũng là dùng dây đỏ xâu, đoán chừng , là đã sớm chuẩn bị xong . vào lúc Đại phu nhân phân phó liền đem tiền đồng thả
bên cạnh bàn của Đại phu nhân, đồng tiền đều nhất nhất mở ra, đem dây đỏ rút đi liền rơi lả tả cả một bàn.
Lúc này điểm chính là 《 xem đèn 》, chứng kiến nơi này đang náo nhiệt. Đại phu nhân kêu một câu “ thưởng” . Vú già bên cạnh liền lớn tiếng kêu “ Đại phu nhân thưởng tiền “ , nói xong liền hướng trên đài mà tung ra, chỉ nghe thấy tiếng đồng tiền kêu leng keng vang vội.
Bên ngoài nghe đến đây, Bình Quốc Công lại sai người mang một sọt
tiền đưa vào gian trong, nghĩ đến lúc trước đã chuẩn bị tốt, nghe thấy
bên trong nói tiền thưởng, bọn hắn đặc biệt lệnh gã sai vặt hướng trên
sân khấu tát tiền , đoàn người chỉ nghe thấy cả sân khấu đều vang lên
tiếng tiền rơi, vui sướng thành một đoàn.