“Đây là một vạn lượng bac, cầm đi toàn bộ đặt ta thắng.” Ôn Uyển lấy
ra toàn bộ tài sản lần trước thắng được trong sòng bạc. Nàng đã mang
nguyên vốn trả lại cho Yến Kỳ Hiên, nhưng ngân phiếu khác đều giữ ở
trong tay nàng. Những ngân phiếu này phải nói là toàn bộ gia tài hiện
tại của nàng. Nhân dịp này liền kiếm một khoản tiền cũng tốt, nếu không
khi trở về còn không có tiền mua sính lễ cho Biểu tỷ (Tô Chân Chân).
Thuần vương sau khi biết cũng cho người cầm một ngàn lượng bạc đi đặt để khích lệ Ôn Uyển. Dù nói thế nào, Thuần Vương cũng không tin tưởng
lắm Ôn Uyển có thể thắng mấy người như vậy. Dù sao những thứ Ôn Uyển
biểu hiện ra đã đủ yêu nghiệt, không nên tiếp tục thần kỳ như vậy.
Đông Thanh lập tức cầm tiền đi đặt Ôn Uyển thắng. Rất nhiều người đặt cược phần lớn đều cược Ôn Uyển thua, tỉ lệ đặt cược đạt tới 1:6 (nghĩa
là 1 vạn lượng ăn 6 vạn lượng, vì ít người tin Ôn Uyển thắng nên tỉ lệ
có chênh lệch).
“Ha ha, đứa bé này đối với bản thân thật tự tin, xem ra là muốn kiếm
một khoản tiền.” Thuần Vương sau khi biết, lập tức đặt thêm một ngàn
lượng, Ôn Uyển gia tăng tuyên truyền, khiến cả kinh thành mọi người đều
biết Giang gia công tử Giang Thủ Vọng một người khiêu chiến ba vị kỳ
nghệ cao siêu, càng ngày càng nhiều người đến đặt cược, cuối cùng tỷ số
đặt cược là 1:8.
Hoàng đế thấy bên ngoài thật náo nhiệt cười nói:” Đứa nhỏ này ngày
thường tính tình điệu thấp (khiêm tốn), hận không thể núp trong xác rùa
khiến tất cả mọi người coi như nàng không tồn tại. Thế mà giờ mới theo
tiểu tử Yến Kỳ Hiên lăn lộn một năm, cả người đã dường như thay đổi.
Nhưng người trẻ tuổi nên cương cường hiếu thắng, nếu không mỗi ngày đều
trưng ra một bộ dạng giống lão nhân hiểu hết thế sự xoay vần, nhìn thật
khiến người ta thương xót. Mới thời gian một năm mà người như đã thoát
thai hoán cốt (hoàn toàn lột xác) thật tốt.”
“Hoàng thượng, người thấy Quận chúa có thể thắng sao?” Ôn công công nghe, cẩn thận hỏi.
“Sao vậy, ngươi cũng muốn đi đặt cược sao? Một người đấu với ba
người, nàng cũng thật điên cuồng, cơ hội thắng không nhiều lắm, nhưng
phần dũng khí này thật tuyệt hảo. Đây cũng là nguyên nhân ban đầu ta để
cho nàng ra ngoài lịch lãm, bây giờ nhìn lại thật không tệ.” Hoàng đế
cười ha hả. Ông sẽ không nói cho Ôn công công biết, kỳ nghệ của Ôn Uyển
chỉ dưới Trịnh vương, muốn thắng mấy vị kỳ thủ này hẳn không thành vấn
đề. Bất quá nhìn thần sắc như đang cân nhắc của Ôn công công, hoàng đế
chưa nói lời nói thật có thể khiến lão già này thua một hồi.
Ôn công công nghe lời hoàng đế nó, cẩn thận suy tư, cầm một ngàn
lượng mua Ôn Uyển thắng, cho là hữu nghị ủng hộ. Dù sao nếu Ôn Uyển
thua, hắn chỉ mất một nàn lượng, cũng không tốn bao nhiêu, nhưng nếu là
Ôn Uyển quận chúa thắng, vậy thì liền kiếm được sẽ gấp tám lần lợi nhuận nha.
“Phất Khê, ta tin tưởng đệ, đệ nhất định có thể thắng.” Yến Kỳ Hiên đối với Ôn Uyển lòng tin tràn đầy.
La Thủ Huân cũng không tin Ôn Uyển có thể thắng, mặc dù biểu hiện lúc trước của Ôn Uyển không tệ nhưng dù sao Nguyệt Thiền kia cũng còn trẻ
tuổi. Hiện tại đối trận là mấy vị cao thủ kỳ nghệ cao siêu. Nhưng mà La
Thủ Huân cũng rất nghĩa khí, vẫn toàn lực ủng hộ Ôn Uyển. Ủng hộ hữu lực nhất là cầm vốn liếng hai nghìn lượng bạc mua Ôn Uyển thắng. Yến Kỳ
Hiên cũng cầm tất cả vốn riêng của mình là năm nghìn lượng bạc mua Ôn
Uyển thắng. Ôn Uyển cảm thụ được bạn tốt ủng hộ mình liền vô cùng vui
vẻ.
Ngày hôm đó mưa nhỏ bay bay, mưa như tơ lất phất, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, chạm vào mặt đặc biệt mát mẻ. Ôn Uyển đi và khoảng sân Thuần
vương đã chuẩn bị. Sân trang trí rất nhã nhặn, mấy cây liễu, vài chậu
thu hải đường còn có mấy bồn hoa cúc nở rất kiều diễm, khiến sân viện
vào thu có thêm một luồng sức sống, trong sân có một ao nước, đường đi
lát bằng gạch xanh, bên cạnh những gốc cây nhỏ, khi gió lớn thổi thì
nghiêng trái nghiêng phải nhưng vẫn rất bền bỉ kiên trì.
“Công tử nhà ta nói, hôm nay các vị thay phiên đấu. Nếu như có thế
cùng công tử hạ cờ vượt trên một canh giờ thì trong đấu ba trận lấy hai
trận thắng, nếu như không được, chỉ có thể một trận định thắng thua.”
Đông Thanh cuồng vọng nói.
Lời của Ôn Uyển thành công khiến ba vị cao thủ kỳ nghệ giận đến đều nói không ra lời.
“Bản thân ta muốn nhìn xem, ngươi có bao nhiêu tư chất để cuồng
vọng.” Vị kỳ thủ thứ nhất nghe lời này, rất tức giận, còn chưa từng gặp
thiếu niên kiêu ngạo như vậy.
Đối thủ thứ nhất của Ôn Uyển là một vị trung niên khoảng bốn mươi
tuổi. Trung niên nhân hỏa khí tương đối vượng (nóng tính), lạnh lùng
nhìn thoáng qua Ôn Uyển, lập tức không khách khí ngồi vào đối diện, cười lạnh, nhìn Ôn Uyển, phảnh phất đang nói ta để ngươi cuồng ngạo, sau khi thua xem có thể nói ra một chữ nào không.
Ôn Uyển không chút hoang mang, sắc mặt bình tĩnh làm cho những người ở chung quanh xem xét trong lòng buồn bực. Ôn Uyển được tôi tớ hướng dẫn, đứng ở phía đối diện, hướng về phía người trung niên làm một lễ mới
ngồi xuống. Người trung niên thấy Ôn Uyển hữu lễ như thế, xét lại hành
động của hắn chính là rơi xuống tiểu thừa, hắn cảm thấy Ôn Uyển cố ý
liền hừ một tiếng.
Trận này đấu chính là dùng cờ vây. Vốn Thuần vương định bảo đấu cờ
tướng, Ôn Uyển thấy mình cờ vây kém hơn một chút nên một năm này nàng
chủ tâm học cờ vây, muốn nhìn xem hiện tại tài nghệ cờ vây tiến bộ bao
nhiêu.
Ôn Uyển chọn cờ trắng, đối phương chọn cờ đen. Ôn Uyển làm động tác
mời người đi trước, người trung niên kia chịu đựng một bụng tức giận,
ngươi so với ta nhỏ hơn, còn là một đứa con nít mà để cho ta đi trước,
còn không phải cố tình khiến ta khó coi. Lập tức ngạo khí nói:” không
cần, ngươi trước.”
Ôn Uyển cười cười, cũng không khiêm nhượng nữa. Người bên cạnh đều an tĩnh nhìn bọn họ đánh cờ. Sau khi Ôn Uyển hạ mấy nước cờ, mọi người xem cờ chung quanh đều lộ vẻ trầm trọng, những người ở chỗ này đều là người yêu thích kỳ nghệ, vừa nhìn Ôn Uyển xuất thủ cũng biết trình độ của
nàng không thấp.
Không tới một khắc đồng hồ, vị trung niên chủ động nhận thua, ánh mắt mọi người nhìn Ôn Uyển có chút kính sợ. Người này thật không ngờ thật
sự tinh thông kỳ nghệ, nhất thời thấy thái độ cuồng vọng lúc trước của
hắn cũng là đương nhiên. Một khắc đồng hồ có thể khiến một người có hơn
hai mươi năm chơi cờ chịu thua, cái này chứng minh người ta thật sự có
vốn để có thể cuồng vọng.
Vị thứ hai khá hơn một chút, nhưng cũng không qua được nửa canh giờ.
Người thứ ba là một vị lão giả râu bạc. Lão giả so với hai vị trước thì
kinh nghiệm nhiều hơn, thấy Ôn Uyển tài nghệ cờ vây cao như thế lập tức
cẩn thận hỏi:” Giang công tử, lão phu am hiểu cờ tướng, không biết có
thể cùng Giang công tử hạ một bàn cờ tướng không?”
Đông Thanh đứng bên cạnh liền cười nói tiếp:” Lão tiên sinh, trình độ cờ vây của công tử nhà ta cũng không tệ lắm nhưng kỳ thật am hiểu nhất
chính là cờ tướng.”
Nghe thấy lời ấy, lão giả cũng gật đầu cười nói:” Tốt, thế thì lão
phu cùng công tử hạ cờ tướng.” Trận thứ ba là đấu cờ tướng. Ôn Uyển mặc
dù biết trình độ lão giả khôg bằng mình nhưng mỗi người đều có điều mình am hiểu, nếu thi đấu thì không thể coi nhẹ, hơn nửa nếu cùng người ta
thi đấu nên tôn kính đối thủ, đây là đức tính cơ bản nhất của kỳ thủ.
Nửa canh giờ sau, lão giả thua. Cả ba trận, hơn nửa canh giờ cũng
chưa tới. Rất nhiều người xem cờ lúc trước muốn khiêu chiến, giờ không
khỏi lau mồ hôi hột trên trán, những người được mời tới xem đấu cờ đều
lăng lăng nhìn thiếu niên đứng ở nơi đó, sắc mặt như đi vào mộng, không
dám nói một lời.
“Giang công tử thật là cao thủ kỳ nghệ khó tìm từ xưa đến nay. Lão
phu bội phục, bội phục.” lão nhân gia cùng Ôn Uyển hạ xong bàn cờ, mặc
dù thua nhưng đối với Ôn Uyển thật sự sùng bái, vô cùng tán thưởng Ôn
Uyển. Chỉ cần là cao thủ, ngươi liền có vốn để cuồng ngạo, Ôn Uyển nhàn
nhạt cười cười, không có thể hiện gì. Nàng thắng là ở trong dự liệu, cho nên cũng không có cái gì đáng phải cao hứng.
Sau trận chiến này Ôn Uyển trở thành nhân vật chủ đề trong kinh thành.
“Công tử, 1:8, ngươi thắng được tám vạn lượng bạc. Lần này thật sự
kiếm tiền lớn, tám vạn lượng là bao nhiêu bạc a.” Đông Thanh hưng phấn
mà kêu, không nghĩ tới chủ tử kiếm tiền thật là lợi hại, chỉ một chút
liền kiếm đượcc gấp 8 lần lợi nhuận, thật là món lãi kếch xù.
“Dừng, không phải chỉ là tám vạn lượng bạc thôi sao, có cái gì khó
lường.” Yến Kỳ Hiên đi tới phỉ nhổ Đông Thanh một phen. Đông Thanh thức
thời cúi đầu lui ra. Yến Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển yêu tiền như vậy, đem tiền lời hắn kiếm được hơn bốn vạn đều lấy ra đưa nàng, Ôn Uyển cười lắc
đầu, không nhận.
“Phất Khê, ta biết đệ lợi hại nhất, sau này đệ phải dạy ta đánh cờ.”
Yến Kỳ Hiên ánh mắt lóe sáng. Ôn Uyển cảm thấy buồn cười gật đầu, Kỳ
Hiên hưng phấn cười khúc khích.
“Khụ, nếu biết vậy ta đã đặt cược nhiều tiền hơn, chỉ kiếm được một
vạn sáu ngàn lượng. Nàng nói tiểu tử này có phải là quái thai hay không? Thi từ làm tốt như vậy, lại biết kiếm tiền, thời gian trước phát hiện
võ công cũng không tệ, giờ chơi cờ cũng tốt. Thật là không có gì không
giỏi, nàng nói hắn còn cái gì không biết không? Nên sớm một chút lộ ra
cho ta biết, khiến ta còn có chút chuẩn bị.” Thuần vương vô cùng buồn
bực.
“Vương gia, là quận chúa, không phải tiểu tử.” Thuần vương phi không khỏi sửa đúng.
“Khụ, thật đáng tiếc, nếu là tiểu tử thì thật tốt. Nhưng mà chờ mấy
ngày nữa phải nhanh chóng đem hắn đưa trở về. Ta nhìn ánh mắt của Kỳ
Hiên càng ngày càng có chút không đúng. Giống như nhìn người yêu, này
vạn nhất thay đổi có thể khiến đứa bé này nếm mùi đau khổ. Trước kia còn có một hai phần nắm chắc, nhưng nha đầu này ở đây lịch lãm một năm, tài hoa vốn vẫn giấu kín tất cả đều hiển lộ, Hoàng thượng giờ càng không
thể nào chịu đem nàng gả ra ngoài.” Bây giờ Thuần vương bắt đầu lo lắng.
“Phu quân yên tâm, ta đang cẩn thận xem xét đây.” Thuần vương phi
cười nói, trượng phu không có tâm tư đó là tốt rồi, nếu thật cưới con
dâu như vậy, nàng thật không đàn áp được.
Ôn công công nhìn mình thắng tám ngàn lượng bạc, thật vui mừng:” Quận chúa thật là thâm tàng bất lộ a hoàng thượng, quận chúa thật lợi hại,
lần này nô tài lời những tám ngàn lượng bạc.”
Hoàng đế nhìn bộ dạng của Ôn công công cũng lộ ra nụ cười.
Thành danh mang đến chỗ tốt cho Ôn Uyển là lời được một bút tiền,
không tốt là phiền toái không ngừng. Những phu tử tới tham gia náo nhiệt liền lôi kéo Ôn Uyển cùng bọn hắn hạ cờ. Ôn Uyển không khách khí ,
thiên hạ hôm nay trừ một người có thể khiến nàng nhường, những người
khác nàng cũng không cố kỵ, cho nên đến cuối cùng chỉ có thể thật xin
lỗi phu tử.
Cuối cùng cả chưởng viện cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, cùng Ôn
Uyển đấu cờ cũng thua, chưởng viện không những không buồn bực ngược lại
vui mừng. Ôn Uyển nhìn ánh mắt của hắn liền biết không phải chuyện tốt.
“Phất Khê, lần trước chúng ta cùng nhau du ngoạn rất tận hứng. Nếu
ngươi nguyện ý, chúng ta lại đi tiếp? Lần này ta làm chủ, ngươi thấy thế nào?” Tào Tụng vui mừng muốn mời Ôn Uyển cùng nhau du ngoạn.
“Muốn đi thì đi đến nhà của ngươi. Ra bên ngoài thật phiền phức.” Ôn
Uyển cười nói ra điều kiện của mình, tin tưởng Tào Tụng hẳn là đáp ứng.
Tào Tụng lấy làm kỳ quái, nhưng thấy Ôn Uyển nguyện ý tiếp nhận thì
đi đến nhà mình cũng không thành vấn đề. Vậy chứng minh hắn nguyện ý
cùng mình làm bằng hữu rồi, nên lập tức liền đáp ứng.
“Làm sao lại muốn đi đến nhà hắn, có nơi nào để chơi, nhà hắn có cái
gì đẹp mắt.” Yến Kỳ Hiên không thoải mái, Ôn Uyển chỉ cười cười, cũng
không giải thích cho hắn biết nguyên nhân.
Ôn Uyển có nghi ngờ, nghi ngờ này làm trong lòng nàng không thoải
mái. Ở thời điểm đi du ngoạn, Tào Tụng thế nhưng có thể hờ hững với
Nguyệt Thiền, Yến Kỳ Hiên không thèm để ý Nguyệt Thiền cũng không kỳ
quái, bởi vì hắn lớn lên yêu nghiệt, trong nhà Vương phi lại là mỹ nhân
nhất đẳng, mấy thị thiếp của Vương gia cũng đều là mỹ nhân. Nhưng Tào
Tụng thì có chút không được bình thường, trong chuyện này Ôn Uyển cảm
thấy có chút ẩn tình mà nàng không biết.
Cho nên Ôn Uyển ra vẻ tùy ý hỏi La Thủ Huân, La Thủ Huân đối với nàng không đề phòng, hơn nữa hắn là quân nhân điển hình, không có nhiều tâm
nhãn liền thuận miệng nói Tào Tụng có một nha hoàn quốc sắc thiên hương, cũng tinh thông cầm kỳ thư họa, tự nhiên không để Nguyệt Thiền vào mắt.
Ôn Uyển lúc ấy có một cảm giác thật quái dị, cái loại cảm giác kỳ
quái này xui khiến nàng đi nhìn xem đến tột cùng là dạng mỹ nhân gì có
thể làm cho Tào Tụng vốn tuổi còn trẻ lại là thiếu niên phẩm chất cao
thượng, có thể ngăn cản được hấp dẫn bên ngoài, cho nên mới có một việc
như hôm nay.
Thật ra nàng càng muốn đi xem hai người có phải có gian tình hay
không, nếu không có, chẳng qua chỉ là chủ tớ tình cảm tương đối sâu thì
chọn người này cũng không tệ. Nnàng không cần gả cho vương tử hoặc tôn
thất đệ tử. Nàng muốn tự mình chọn lựa một quận mã nàng có thể nắm trong tay. Nàng không nguyện ý gả cho mấy thế tử, hoàng tử, đem một bộ gong
xiềng khóa trên cổ mình, hơn nữa còn có lời tiên đoán của lão hòa
thượng, người trong thiên hạ đối với lão hòa thượng sùng bái khiến cho
Ôn Uyển có một tầng băn khoăn rất sâu, làm cho nàng có cảm giác, cảm
thấy nếu Tào Tụng tốt thì định thân cũng khiến nàng không cần lo lắng đề phòng gặp cái gì mà nhân duyên tiền định.
Yến Kỳ Huyên cùng Từ Trọng Nhiên ngồi một chỗ, trên bàn bên cạnh đặt
một bàn cờ, hai ngưởi từ từ không nói một câu nào. Hai người đều đang
nghĩ tới lúc trước nghe nói thiếu niên kia một tay hảo kỳ nghệ, nhưng có thể trong một khắc đồng hồ làm cho một vị lão giả thua tâm phục khẩu
phục thì kỳ nghệ phải lợi hại thế nào? Bọn họ tự hỏi chính mình có thể
làm được thế sao? Đáp án không cần phải nói rõ cũng biết.
“Không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, Giang Thủ Vọng này thật quá
lợi hại. Trọng Nhiên, có thể ngâm thơ vẽ tranh không phải là bản lãnh
lớn nhưng có một tay hảo kỳ nghệ , có thể ở mười mấy tuổi thắng mấy vị
kỳ thủ nổi danh, người này thật sự cần đối đãi cẩn thận. Những người như thế thường thường lòng có mưu kế có trí tuệ hơn người.” Yến Kỳ Huyên
cảm thán không dứt, nếu người này cùng mình giao hảo, không chừng sau
này có thể trở thành trợ lực lớn.
“Không sai, đúng là nhân vật lợi hại. Ngũ gia nên sớm cùng hắn tạo
quan hệ tốt, nhất định không sai được.” Từ Trọng Nhiên gật đầu đáp ứng,
lập tức phát thiệp, nhưng Ôn Uyển không thèm nhìn khiến hai người rất
khó chịu. Nhưng nghe được thật nhiều người đưa thiếp hắn ta đều không để ý, phần cuồng vọng này làm cho người ta chỉ biết lắc đầu, nhưng hắn ta
quả thật có vốn để cuồng vọng.