Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 170: Q.4 - Chương 170: Nhận ra




Phía ngoài có người kêu lên: “Tướng quân, canh giải rượu tới”. Bạch Thế Niên nghe thấy lập tức đứng lên, đi ra ngoài đem canh giải rượu bưng vào.

Bạch Thế Niên ngồi ở bên giường, chuẩn bị uống. Ôn Uyển biết là canh giải rượu. Muốn giành lấy, nhưng tay lại mềm nhũn, không còn khí lực. Nàng không muốn hắn uống canh giải rượu, sau khi uống rồi, ai biết được hắn định làm cái gì. Không có biện pháp khác, nàng mượn lực té vào trong ngực nam tử, nam tử theo phản xạ có điều kiện ôm lấy nàng. Canh giải rượu vì thế mà vung vãi đầy người hai người.

Lại nói, thời gian ngắn như vậy, Bạch Thế Niên cũng chỉ uống hai, ba chén rượu. Chẳng qua Thanh Hà muốn mọi chuyện được tận thiện tận mỹ, nên vẫn chuẩn bị xong canh giải rượu mang tới đây. Dù Bạch Thế Niên uống hay không cũng không quan trọng.

Bạch Thế Niên cười haha: “Đã muốn động phòng tới như vậy sao?”

Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên cười, cười đến rất đẹp, rất rạng rỡ. Thấy vậy Ôn Uyển cứ nhìn hắn trân trân, trước kia nàng cũng từng nhìn trân trân nam nhân khác, nhưng đây là lần thứ ba nàng nhìn trân trân người nam nhân này.

Ôn Uyển đột nhiên thật không biết làm thế nào cho phải, mặt đỏ hồng, tiếng nói giống như muỗi kêu. Nhưng Bạch Thế Niên vẫn không nhúc nhích , Ôn Uyển bận rộn giải thích lại: “Không phải là ta sợ, ta muốn uống chút rượu cho thêm can đảm.”

Bạch Thế Niên nghe vậy, ánh mắt híp híp, ngược lại cười ha hả lên, cầm lấy bầu rượu trên bàn rượu, bưng tới đây: “Uống sẽ say đấy.”

Ôn Uyển uống một ít trong chén, đang định nói chuyện. Phía ngoài lại có người đến: “Thiếu gia, nước đây.” Ôn Uyển mở mắt thật to, bưng nước, bưng nước đi vào làm cái gì.

Nam tử đem nước bưng tới, tay cầm lấy khăn lông. Vắt khô nước, chuẩn bị rửa mặt cho Ôn Uyển. Bây giờ trên mặt Ôn Uyển bám đầy bụi, trừ đôi mắt ra thì nơi nào giống như cô dâu, không khác người chạy nạn cho lắm.

Ôn Uyển không nguyện ý để hắn lau mặt, nhưng tay nàng giờ không còn lực. Chỉ đành phải giương mắt nhìn Bạch Thế Niên: “Ta như vậy rất tốt rồi, không cần rửa. Cũng không cần làm phiền ngươi.”

Bạch Thế Niên cười một tiếng, hắn đã xác định được tám phần, cô dâu chính là tiểu hồ ly. Không muốn rửa mặt thà tình nguyện đội lên bộ mặt xấu xí, cũng không muốn muốn đem dung nhan hình dáng của mình lộ ra. Sợ là bị mình nhận ra đi!

Bạch Thế Niên cũng không quản Ôn Uyển đang vô lực giãy dụa, nghiêm túc rửa. Rửa rất sạch sẽ. Chỉ một lát sau liền lộ ra mày liễu mắt hạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tròn trịa. Ôn Uyển biết là hỏng bét rồi, rất tức giận nhìn chằm chằm Bạch Thế Niên.

Nhưng ở trong mắt Bạch Thế Niên, cô dâu có một đôi mắt hạnh, tròng mắt đen nhánh, tức giận trừng hắn tràn đầy ý nhị, môi anh đào hồng nhuận, thật là hấp dẫn.

Trong lòng Bạch Thế Niên bỗng tràn ngập vui mừng. Đôi mắt hạnh tràn đầy tức giận kia lọt vào mắt hắn thì biến thành xấu hổ long lanh nước. Trên thế giới này không ai có thể làm như vậy. Bảy năm rồi, chính là đôi mắt hạnh ngập nước này, để cho hắn nhớ bảy năm.

Bạch Thế Niên đang nắm lấy mặt Ôn Uyển, lẩm bẩm hỏi: “Tiểu hồ ly, tiểu hồ ly, thật sự là nàng sao? Là nàng sao. Tiểu hồ ly? Ta không có nằm mơ chứ?”

Ôn Uyển thật muốn chửi ầm lên, ngươi mới là hồ ly, cả nhà ngươi cũng là hồ ly. Có điều những thứ này cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng thôi, chỉ đành phải thở dài trong lòng là mình quá xui xẻo. Vẫn bị người này nhận ra. Ôn Uyển giả bộ ngu: “Cái gì tiểu hồ ly. Ngươi đã gặp hồ ly tinh?”

Bạch Thế Niên sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mà không biết mình đã nhớ nhung bao nhiêu lần: “Suối nước sau Ngọc Tuyền tự. Năm ấy, nàng còn lấy nước rửa chân của ta rửa mặt, nhớ không?”

Ôn Uyển mỗi lần nghĩ tới cái này liền đặc biệt tức giận. Cho nên nàng bắt buộc mình không được nhớ tới. Lần này, cũng không ngoại lệ, nghe xong trong mắt liền bốc hỏa. Không che dấu nữa nổi giận đùng đùng mắng: “Không biết ngươi đang nói gì đây? Ngươi tốt nhất hãy thả ta ra. Ta còn phải trở về đưa tin. Nếu ngươi làm trễ nải chuyện của ta, ta cũng nhắc nhở ngươi, đến lúc đó ngươi không gánh nổi đâu…” Người biết chuyện rồi thì không cần nói tiếng lóng. Người này đã gặp cậu Trịnh vương, gặp thế thân của nàng. Lại nhìn hình dạng của nàng. Còn có thể không biết nàng là người nào sao ?

Ôn Uyển còn chưa nói hết lời, miệng liền bị một vật nhu mềm ngăn lại. Kẻ khiến người ta chán ghét này còn đem đầu lưỡi khuấy trong miệng nàng. Ôn Uyển giận dữ, dùng sức cắn xuống, lần này, cần phải cắn đứt cái lưỡi này. Để cho hắn đã trở thành một người câm.

Bạch Thế Niên ấn xuống một huyệt vị ở phía sau lưng Ôn Uyển, miệng Ôn Uyển liền mở ra, cắn không được.

Bạch Thế Niên cười ha ha: “Còn nói không phải, còn không thừa nhận. Tiểu hồ ly, bảy năm rồi, công phu cắn người này dù qua thời gian bảy năm vẫn không thay đổi, không có một chút tiến bộ a.”

Ôn Uyển phi phi phi hồi lâu. Buồn nôn chết nàng. Cái nam nhân biến thái bỉ ổi này. Bảy năm rồi, bảy năm cũng không thay đổi, vẫn ghê tởm như vậy.

Bạch Thế Niên không để ý đến chuyện Ôn Uyển tức giận và buồn nôn, ngược lại rất kích động đem Ôn Uyển ôm vào trong ngực đáp: “Tiểu hồ ly, ta nhớ nàng bảy năm rồi, tìm nàng bảy năm rồi. Rốt cục cũng tìm được nàng.”

Ôn Uyển biết lần này giả bộ cũng không được nữa. Nhịn không được tức giận mắng: “Ngươi là cái đồ biến thái bỉ ổi, khi dễ một nữa oa nhi sáu tuổi. Năm ấy ta mới sáu tuổi, sáu tuổi ngươi cũng có thể hôn được. Ngươi có phải mười tám đời chưa từng thấy nữ nhân hay không? Ngươi còn có mặt mũi ở trước mặt ta nói ngươi nhớ ta bảy năm. Ngươi còn nói mình tìm bảy năm, nhớ bảy năm. Cả nhà ngươi biến thái. Đại biến thái.” Dù sao giả bộ cũng không nổi nữa.

Bạch Thế Niên nghe lời nói này, một chút cũng không giận, ngược lại rất vui mừng. Tiếng nói của tiểu hồ ly thật là dễ nghe, giống như trong tưởng tượng của hắn, thanh thúy dễ nghe, tao nhã phát sáng giống như khuyên tai ngọc bích. Mặc dù là tiếng mắng chửi người, nhưng giọng điệu lại không có chút lực sát thương nào. Rơi vào trái tim Bạch Thế Niên lại tạo nên từng vòng gợn sóng: “Lúc ấy cũng là quỷ thần xui khiến. Điều này cũng chính là duyên phận của chúng ta.”

Ôn Uyển không giữ vững trạng thái thục nữ nữa, tiếp tục mắng, nếu không phải không nhúc nhích được, nàng nhất định sẽ đánh người này một trận: “Quỷ mới cho duyên phận, ngươi mau cho ta giải dược, đem ta thả ra. Ta muốn trở về. Chậm sẽ không kịp.”

Nếu không phải cái gặp cái tên khốn này, sao nàng có thể rơi vào tình cảnh hiện tại. Lần này nàng thật sự là lỗ vốn. Không chỉ có cản tai họa cho hắn, còn thay làm tân nương gả cho hắn.

Bạch Thế Niên tháo tóc Ôn Uyển xuống. Một đầu tóc đen nhánh xinh đẹp như thác nước mềm mại, mềm mại đúng như hắn nghĩ: “Bắt đầu từ hôm nay, nàng chính là vợ ta. Nàng yên tâm, chờ thêm hai ngày, ta sẽ cầu tình cùng Ôn Uyển Quận chúa. Tin tưởng nàng sẽ thành toàn cho chúng ta.”

Ôn Uyển trong lòng thầm mắng, có quỷ mới thành toàn cho ngươi, ta không đem ngươi tháo thành tám khối thì không xả hết hận được. Càng so sánh với người trước mắt này càng làm cho nàng phẫn hận. Trên mặt lại mang bộ dạng kinh ngạc cực kỳ, thậm chí còn có chứa ý sợ: “Ngươi nói cái gì? Ta làm sao nghe không hiểu đây?”

Bạch Thế Niên vuốt làn da trơn bóng nhẵn nhụi của Ôn Uyển, một tay đem nàng ôm vào trong ngực: “Ta biết những năm này nàng đã chịu khổ. Nàng yên tâm, ta sẽ không thả nàng ra để chịu khổ. Chờ thêm một thời gian ngắn, ta dẫn nàng đi biên quan. Người ở biên quan chưa từng thấy Ôn Uyển Quận chúa, nàng cũng không cần lo lắng bị người ta biết thân phận.”

Ôn Uyển lắp ba lắp bắp hỏi: “Ta, ta thân phận gì?” Ôn Uyển phải giả vờ rồi, đến bây giờ, người này còn không biết nàng có thân phận gì thì chính là ngu ngốc.

Bạch Thế Niên ôm lấy trán Ôn uyển hôn một ngụm, hôn đến toàn thân Ôn Uyển run lên. Trong lòng suy nghĩ, thật buồn nôn. Người nam nhân này, người nào a! Đáng tiếc hiệu lực thuốc vẫn còn, nàng không nhúc nhích được. Nếu không nàng phải đánh chết hắn.

Giọng nói của Bạch Thế Niên rất ôn nhu: “Tiểu hồ ly, đừng trách ta. Ta không biết nàng là thế thân của Ôn Uyển Quận chúa, nếu như ta biết, ta nhất định sẽ không để cho nàng bị khổ nhiều năm như vậy. Nàng yên tâm, nếu như Ôn Uyển Quận chúa không đáp ứng, ta sẽ đi cầu hoàng thượng. Hoàng thượng nhất định sẽ đáp ứng. Chẳng qua cần một thời gian ngắn nữa, hiện tại Quận chúa sống chết không rõ.”

Trong lòng Ôn Uyển rất muốn ói một cái, ngươi cũng biết hiện tại thời kì đặc biệt, thời kì đặc biệt mà ngươi còn cưới lão bà. Thật choáng mà, chưa từng thấy ai xui xẻo như nàng vậy: “Đầu óc ngươi có phải bị nước vào hay không ? Nếu đã biết, còn không thả ta ra. Ta phải đi báo tin đi cứu Quận chúa. Nếu làm trễ nải, ngươi chịu trách nhiệm được không hả?”

Bạch Thế Niên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Nàng biết Ôn Uyển Quận chúa ở đâu sao?”

Ôn Uyển giương đầu nói: “Ta dĩ nhiên biết.”

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển cười. Lúc ấy thời điểm bọn họ chạy trốn, toàn bộ đều đã tách ra. Tiểu hồ ly làm sao có thể biết Ôn Uyển Quận chúa ở nơi đâu.

Ôn Uyển bị hắn cười đến sợ hãi: “Ngươi mau cho ta giải dược rồi thả ta ra. Ta cho ngươi biết, hôm nay Ninja là hướng về phía ngươi đúng không? Quận chúa đã thay ngươi ngăn chặn tai họa, ngươi có nghĩ một khi hoàng thượng biết, sẽ như thế nào không? Bây giờ ngươi còn đem ta cột vào nơi này, nếu bị hoàng đế biết ngươi đến cứu Quận chúa trễ, tội ngươi sẽ thêm một bậc.”

Bạch Thế Niên trầm mặc. Hoàng thượng một khi biết chuyện này, tội lỗi có thể lớn có thể nhỏ. Phải xem Ôn Uyển Quận Chúa có thể bình an trở về hay không ?

Ôn Uyển cũng không nhìn sắc mặt hắn, chỉ đành phải nhẹ nhàng nói: “Ngươi là Đại tướng quân hoàng thượng cần trọng dụng, cho dù hoàng thượng biết, cũng chỉ trách cứ hai câu, nhiều nhất phạt chút ít bổng lộc, sẽ không đến nỗi mất mạng. Nếu như Quận chúa có tam trường lưỡng đoản (*) gì, mà thế thân như ta lại còn sống, ngươi biết sẽ như thế nào sao? Nô tài hộ chủ bất lực, thiên đao vạn quả, chết không có chỗ chôn. Chớ cùng ta nói ngươi sẽ bảo vệ ta, ai cũng không bảo vệ được ta. Quận chúa thật sự có chuyện, ta chết một vạn lần đều không đủ để cho hoàng thượng bớt giận. Ngươi để ta đi thôi, ta không muốn chết.”

(*) Gặp điều gì bất trắc

Sắc mặt Bạch Thế Niên ngưng trọng, suy nghĩ rồi nói: “Càng là như vậy, ta càng không thể thả nàng trở về. Nàng trở về chỉ có con đường chết. Sáng sớm ngày mai ta sẽ dẫn nàng đi ra ngoài, sẽ đem nàng giấu thật tốt. Qua một thời gian ngắn rồi nàng hãy theo ta đi biên quan. Nàng yên tâm, dù ta có liều mạng, cũng sẽ bảo vệ nàng bình an.”

Ôn Uyển nghẹn họng nhìn hắn trân trối. Người nam nhân này, đầu óc rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Chẳng lẽ trong mắt hắn, Ôn Uyển Quận chúa còn không có quan trọng bằng thế thân như nàng. Ôn Uyển cẩn thận thử dò xét nói: “Ngươi giúp ta giải thuốc trên người, để cho ta đi thôi. Ta muốn đi tìm Quận chúa. Ít nhất như vậy, ta còn có một đường sống.”

Ánh mắt của Bạch Thế Niên trở nên sắc bén: “Không cho đi, ta nói rồi phải bảo vệ nàng bình an, thì nhất định sẽ đem hết khả năng bảo vệ nàng bình an.” Nói xong, liền đem Ôn Uyển ôm thật chặt trong ngực.

Ôn Uyển rất buồn bực: “Ngươi bảo vệ không được ta bình an đâu. Một khi Quận chúa có việc, ta vô sự, hoàng thượng và Trịnh vương gia tuyệt đối không tha cho ta. Tướng quân, ngươi muốn ta chết sao ? Ta không muốn chết, ít nhất, ta không muốn bị sống không bằng chết.”

Bạch Thế Niên kiên quyết cự tuyệt: “Bây giờ sắc trời đã tối, ta với nàng có đi cũng vô dụng. Ôn Uyển Quận chúa phúc lớn mạng lớn sẽ không có việc gì. Tiểu hồ ly, ta sẽ không để cho nàng có việc gì.”

Ôn Uyển khinh thường: “Ngươi tại sao phải như vậy? Hoàng thượng cùng Vương gia muốn giết ta, ngươi còn có thể ngăn cản được sao. Đến lúc đó ta chết, ngươi vẫn làm Đại tướng quân, cưới mười tám người…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.