Edit: Trần Phương
Beta: Tiểu Tuyền
Tìm được đến ngõ Bát Tỉnh, báo tên của mình. Người giữ cửa vừa nghe
thấy rất kỳ quái hỏi. Thiếu gia của chúng ta cùng Quận chúa có cha là
Ngũ lão gia, đến Hàn lâm viện nhận chức. Từ nơi nào lại có một người cha chạy tới đây.
“Cha của quận chúa nhà chúng ta chẳng lẽ ta còn không biết sao, ngươi ở chỗ này nói hươu nói vượn cái gì, đừng để ta vác côn đến đuổi đi.”
Người gác cổng lạnh giọng nói.
“Ta là cha ruột của thiếu gia các người” Nhị lão gia căm tức kêu lên. Người giữ cửa nhìn hắn từ trên xuống dưới cuối cùng cười ha hả. Hóa ra
là cha thiếu gia cùng tiểu thiếp của cậu họ quận chúa chạy trốn. Nếu
ngươi thật là cha của thiếu gia, ta nên xin quận chúa đi về phía Thuần
vương gia báo tin chuẩn bị một tiếng mới là tốt
“Thông báo cho người bên trong ta là nhị bá của quận chúa. Làm sao có thể để trưởng bối ở bên ngoài đứng chờ” gã coi cửa để hắn đứng ở bên
ngoài chờ, rồi cho người chạy đi thông báo.
“Ma ma nói, thân thể quận chúa hôm nay có chút không thoải mái. Không thể tiếp khách” Qua một lúc lâu mới có một gã sai vặt bộ dáng hạ nhân
chạy ra đáp lời.
“Ta là nhị bá của nàng ta, nơi nào có đạo lí để cho trưởng bối bị
nhốt ở ngoài. Người này đi nơi nào để học nữ giới. Còn không mau bảo
nàng ra đây, mời ta đi vào” Nhị lão gia bị làm cho tức giận đến muốn
ngất đi, sau đó đành ngồi xổm bên góc tường chờ con trai trở về.
“Quận chúa, bây giờ phải làm sao đây?” Hạ Ngữ có chút lo lắng nói.
Bây giờ nếu thất thiếu gia bị Nhị lão túm lấy, thì sợ là không thể dứt
ra được.
Ôn Uyển khoát tay tỏ vẻ không quan tâm. Chỉ một lát sau cha của Ôn
Uyển đi tới nhìn thấy Nhị lão gia rồi để cho hắn đi cùng mình vào trong
phòng. Nhị Lão gia oán trách nói, Ôn Uyển được nuôi dạy một chút cũng
không đến nơi đến trốn, làm sao có thể để cho trưởng bối đứng ở bên
ngoài chờ đợi. Một chén trà cũng không có, ngũ lão gia phải hảo hảo dạy
dỗ nàng.
Bình Hướng Hi nhìn hắn một cái, nó không quất ngươi hai roi cũng là
đã xem ngươi là trưởng bối rồi. Bằng không lúc này hẳn ngươi đã được đưa tới y quán chứ không phải còn ngồi ở chỗ này. Nữ nhi này của hắn, mạnh
mẽ táo bạo như sấm, khi nàng phát hỏa chính hắn còn phải sợ hãi. Cũng
còn may là nàng rất hiếu thuận. Tất nhiên những lời này chỉ để trong
lòng, liền dẫn nhị lão gia đi tới chính sảnh sai hạ nhân dâng trà.
Bình Hướng Hi bình thản nói “Ôn Uyển chỉ là một cô nương ở trong nhà, lúc này trong nhà lại không có một nam tử nào, tự nhiên là không thể
tùy tiện mời người đi vào. Huynh là bá phụ của nàng, nên thông cảm không nên làm nàng khó xử mới đúng. Làm sao có thể chạy tới nhà cố tình gây
sự như thế này đây?”
“Nói gì vậy, ta ở xa tới thăm nàng, lại là Nhị bá ruột thịt của nàng, làm sao có thể coi là nam nhân bên ngoài đây? Lão ngũ có phải đệ không
chào đón ca ca của đệ hay không, cho nên cố tình để nữ nhi chậm trễ ta?
Còn không thì đệ căn bản là quản không được người con gái này, cho nên
chỉ có thể nhịn khẩu khí này. Đệ yên tâm, nếu nó là đứa bất hiếu, ta sẽ
giúp đệ trừng trị nó.” Trà đã mang ra hai lần cũng không thấy Ôn Uyển đi ra ngoài, lập tức sắc mặt trở lên khó coi. Nhìn về phía Bình Hướng Hi
thật ra cũng không dám nổi giận.
Bình Hướng Hi nhìn hắn nói “Ta cùng Ôn Uyển rất tốt, huynh không nên
nghe những lời bên ngoài đồn thổi. Huynh lần này chạy đến đây tìm Ôn
Uyển là vì chuyện gì, huynh nói thử xem. Nếu thật sự là có chuyện quan
trọng hơn những lời này thì ta có thể tự nói với nàng. Huynh nói một
chút xem, huynh tìm nàng có chuyện gì?”
Nhị lão gia cứng họng một chút, chẳng lẽ lại nói ta tìm Ôn Uyển hoặc
Thượng Đường là vì muốn xin tiền. Hoặc là nói ta tới tìm Ôn Uyển là muốn gặp nhi tử của ta. Chuyện cho Thượng đường làm con thừa tự là do trong
tộc quyết định, hơn nữa đã trải qua thời gian dài như vậy, hắn nghĩ nếu
có phản đối cũng không được.
“Nhị ca không có chuyện gì thì ta còn muốn trở về phủ nha. Nhị ca sau này có việc gì thì tới ngõ Hoàn Thủy tìm ta, hoặc là tới nha môn tìm ta cũng được. Không nên tới nơi này tìm. Cho dù huynh có đến, thì nơi này
không cho phép nam nhân tiến vào. Ôn Uyển không phải dễ dàng đi ra ngoài đón khách” Bình Hướng Hi ngăn chặn Bình Hướng Đông lần sau lại tới. Cho dù có thể hắn không thích nữ nhi này, nhưng cũng không muốn mặt mũi bị
ca ca này làm hỏng. Bằng không , đến lúc có chuyện, còn có thể bị liên
lụy đến nữa. Còn nữa nói thật với lương tâm của mình thì nữ nhi này đối
với hắn cũng thật sự là tốt không thể phản đối được.
Được đi du ngọa ở Minh nguyệt sơn trang, những hao phí của hắn đều
ghi vào danh nghĩa của Ôn Uyển. Ngày lễ ngày tết, đều có lễ đưa tới cửa; có cái gì tốt tốt, cũng chưa bao giờ quên phần của hắn. Đưa người phủ
nha đi ăn cơm ở Lầu Như Ý cũng được giảm giá ưu đãi (Như Ý lâu là của
Chu Vương mở). Những thứ đấy làm cho người của nha phủ rối rít khen ngợi hắn có một đứa con gái thực là tốt. Bọn họ vô cùng hâm mộ hắn.
Dựa theo bản tính của Ôn Uyển, sẽ không đơn giản mà đối xử với hắn
như. Bất quá chỉ là diễn trò làm bộ như vậy, sẽ làm cho tất cả mọi người biết nàng là một hài tử có bao nhiêu hiếu thuận. Chỉ tốn một chút tiền, mua được cuộc sống bình an, thuận tiện tăng thêm một chút danh tiếng.
Bây giờ nhìn lại toàn thấy những điểm tốt. Tại thời điểm mấu chốt còn có thể dùng làm bia đỡ đạn. Sau này vạn nhất gặp chuyện không may, tất cả
mọi cũng cùng giải quyết tình hình giúp mình.
Thượng Đường biết Bình Hướng Đông tìm đến hắn, cũng sốt ruột không
muốn đối diện với chuyện tình này, nên đến nói với Ôn Uyển là muốn dọn
đồ mang đến học viện ở. Ôn Uyển cũng làm cho hắn thoải mái, buông lỏng
tinh thần. Xe tới trước núi tất có đường, hiện tại điều hắn phải làm,
chính là học hành chăm chỉ. Những thứ khác, không cần lo, cũng không cần nghĩ. Thượng đường thanh tịnh suy nghĩ cả một buổi tối, rút kinh nghiệm xương máu, trừ hảo hảo ôn bài, tranh thủ thi đậu được một thành tích
tốt để đi ra ngoài, hắn thật đúng là cái gì cũng đều không làm được.
Ôn Uyển nhìn hắn đã nghĩ thông suốt, cũng ủng hộ hắn kiên định đi đến thư viện ở. Cũng đồng ý, để cho người giúp việc đáng tin cậy theo phục
vụ hắn, cũng cùng tiên sinh của hắn nói chuyện là sẽ ngụ ở trong thư
viện. Không có chuyện gì, không nên đi ra ngoài. Cẩn thận ngăn chặn
những thứ tin đồn không tốt kia ảnh hưởng tâm tình. Cái này kêu là, mắt
không thấy, tai không nghe, lòng sẽ không phiền.
Cũng may Nhị lão gia bị quốc công gia hung hăng giáo huấn cho một
trận, bỗng nhiên, đàng hoàng ở yên lại nhà, không có còn dám chạy loạn
lên nữa. Cũng không dám chạy tới nhà của Ôn Uyển nơi này. Sợ đến lúc đó
còn lỗ vốn hơn, chính hắn cũng đã nghe nói cô cháu gái này là một người
lòng dạ độc ác, vẫn là không nên đi nhận lấy những tai họa này.
Cuộc sống cũng không yên ổn được mấy ngày, Bình Hướng Đông lại không
thành thật mà sống. Gần đây cuộc sống của hắn, phải nói kể từ khi sau
khi trở về, cuộc sống của hắn trôi qua thật căng thẳn, tất cả tiền đều
đã tiêu hết, ăn hết đông ăn hết tây, xài thâm lạm vào cả tiền người ở,
tiền tiêu vặt cũng không có. Mỗi ngày này đối mặt với lão bà lâu năm
nhan sắc đã suy tàn. Người hầu hạ thân cận cũng là một lão bà tử còn khá trẻ, cũng có mấy phần xinh đẹp, lại đề phòng hắn ta giống như phòng
sói. Nên hướng tới mẫu thân đưa tay muốn xin tiền, liền bị ca ca hắn
vừa hung hăn đập một trận, dám tố cáo, thì đe dọa sẽ dùng gia pháp hầu
hạ.
Muốn đi rạp hát dạo thì không có tiền, cũng bị đuổi ra. Chờ nghe được nói Thượng Đường trở về ngõ Bát Tỉnh, ngay lập tức liền chạy tới.
Thượng Đường nghe thấy hắn tới, biết mình bây giờ chạy trốn cũng quá lộ
liễu. Bởi vì cho dù trên danh nghĩa không phải là cha rồi, nhưng tóm
lại vẫn là cha ruột thịt. Nếu là lan truyền đi ra ngoài rằng ngay cả cha ruột cũng không chịu gặp, thì còn không biết phải làm người thế nào
đâu! Cho nên, Nhị lão gia tìm thấy nhi tử, nhưng người cháu gái trong
truyền thuyết thì không có lộ diện.
Bất quá, có thể nhìn thấy nhi tử cũng tốt. Trở lại đã được nửa tháng, cũng không nhìn thấy nhi tử, hiện tại vừa nhìn nhi tử, tuấn lãng phiêu
dật, thật là một hảo nam nhi, tự nhiên là giống phong phạm của mình năm
đó. Liền lôi kéo tay của con trai, cảm thán một phen, sau nói liền kể
những kỷ niệm tình cảm.
Thượng đường hơn một năm này, ở học đường cũng biết thêm rất nhiều
chuyện. Cộng thêm sau chuyện tình Ôn Uyển cùng Thanh Thủy, để cho tiên
sinh cố ý dạy hắn đối phó với một số người với một số tình huống cụ thể. Hắn cũng dần dần hiểu ra, không còn là hài tử choai choai dễ dụ, trong
lòng hắn nghĩ tới, nếu là thật nhớ mình, thật vì mấy hài tử bọn họ mà
suy nghĩ. Làm sao lại làm ra chuyện như vậy. Ở học đường có rất nhiều
học sinh ác ý, luôn cố ý hỏi Bình Nhị lão gia là gì của ngươi, kể một
chút chuyện xưa truyền kỳ của nhà mình. Mình mặt đỏ lên nói là Nhị bá,
bọn chúng đứng đó vừa cố ý lắc đầu vừa cười, nhà ngươi sinh ra một nhân
vật truyện kỳ đây! Biết rất rõ ràng đó là cha ruột của hắn, còn cố ý như vậy chế nhạo hắn. Để cho hắn không để ý không được. Nhưng mà đó lại là
sự thật, phản bác cũng phản bác không được.
Cũng may lúc trước Ôn Uyển có mang mình đi bái kiến Tô Tướng, để cho
Tô Dương chiếu cố mình. Cũng cùng bằng hữu Hải Yển của Tô Dương thành
bạn tốt. Có hai người bọn họ chiếu cố mình, học sinh ở học đường cũng
không dám khi dễ mình. Lúc ấy mình còn nghĩ Ôn Uyển làm điều thừa, không nghĩ tới một câu lại có tác dụng thế. Có Tứ công tử Hải gia cùng Đại
thiếu gia Tô gia chiếu cố, những người đó sau này mới không dám trắng
trợn khi dễ mình.
Nhưng những thứ ánh mắt khác thường kia, cũng để cho hắn rất khó
chịu. sau khi Ôn Uyển biết, liền bảo hắn mời một đám bạn học đến ăn cơm, để cho hắn hào sảng mời bọn họ một bữa. Hắn vốn không muốn, nhưng vẫn
mời bọn họ đi tửu lâu Như Ý. Ở trong tửu lâu nhìn thấy Chu vương, Chu
vương đối với hắn cũng rất thân thiết, sau đó phân phó chưởng quỹ, nói
cháu trai mời bằng hữu ăn cơm, cứ ghi vào sổ của kẻ làm cậu là hắn. Ánh
mắt mấy người kia mới thay đổi, sau đó, tất cả đối với hắn cũng không hề chứa lòng khinh thị nữa. Càng không có chê cười.
Nếu như không có Ôn Uyển chiếu cố cho hắn, thì hắn cũng sẽ không có
hôm nay. Mấy tháng này, Lão sư cũng sẽ có nói một chút nhận thức tình
hình cho mình. Mặc dù rất ngắn, nhưng mà mình được lợi không ít. Hơn nữa hôm đó nghe lời nói của Hạ hỉ…, hắn mới giật mình, Ôn Uyển thật ra thì
cũng chỉ là đứa trẻ, cũng cần người khác bảo vệ. Mình vẫn còn dựa vào
nàng. Sau này, không nói có thể giúp nàng giảm bớt gánh nặng, ít nhất
cũng không để cho nàng tăng thêm gánh nặng.
Cho nên, đối với vẻ mặt đau lòng của phụ thân vì nói ông nhớ mình,
hắn tuy đang ở đó nghe, nhưng chưa cho bất kỳ phản ứng nào. Nhị lão gia
đang ở đó nói, thấy nhi tử một câu nói cũng không nói. Giống như đầu gỗ , thì trong lòng giận đến muốn chết, nhưng lại không dám biểu hiện ra.
Cuối cùng, cũng nói ra mục đích của lần này.
Thượng đường nghe xonf, trợn mắt hốc mồm. Tình cảm chân tình lộ ra
hồi lâu, thì ra là vì chuyện như vậy “Bản thân con cũng nhờ người khác
nuôi sống, nơi nào có tiền để cho người a”
“Kinh thành người nào không biết Ôn Uyển Quận chúa giàu đến chảy mỡ,
cạo một chút đất ở trên người nàng đã đủ ta sống tốt cả đời. Cha sau
này, có thể phải toàn dựa vào con” Nhị lão gia vừa liếm mặt vừa nói.
“Đó là tiền của Ôn Uyển, cũng không phải là tiền của con. Hơn nữa,
phụ thân sau này phải dựa vào cũng là Tam ca, không phải là con. Nếu
không có chuyện gì, thì người trở về đi. Con còn phải đi gặp mấy bằng
hữu đây” Thượng Đường đối với người cha này, hoàn toàn không có tình
cảm. Không ngờ lại bảo mình đi cạo tiền của Ôn Uyển, ông ấy còn muốn cho mình sống nữa không? Chuyện không mặt mũi không thể diện như vậy hắn
làm sao mà nói cho ra miệng.
Đừng nói là hắn sẽ không làm, nếu quả thật hắn óc heo ngu muội, theo
như lời cha hắn đi làm, một khi truyền đi, hắn sẽ hoàn toàn không còn
danh tiếng nữa. Sau này, đừng nghĩ tái nhập sĩ. Đây là cha ruột hắn sao? Làm sao lại giống kẻ thù như thế. Không, đúng là kẻ thù của mấy huynh
muội mình mà.
“Ngươi tên súc sinh này, ta là cha ngươi, cha ruột của ngươi. Ta cực
khổ đem ngươi nuôi lớn, ngươi lại đối với Lão Tử như vậy ” Nhị lão gia
giận đến muốn chết, hiện tại nó thật quá tuyệt tình.
“Con là do ông nội bà nội nuôi dưỡng lớn. Người tự hỏi lòng mình một
chút, người đối với con, đối với đại ca còn có tỷ tỷ, người đã làm được cái gì. Con lớn như vậy, có thể có tương lại như hiện tại, không có
chút nào liên quan đến người. Người trừ phong hoa tuyết nguyệt, thì
người đã làm cái gì chứ?” Thượng Đường hoàn toàn nổi giận.
“Ta đánh chết ngươi tên súc sinh này, ngươi là súc sinh không nói
tiếng người” Nhị lão gia tiện tay quơ lấy bên cạnh một vật muốn đánh,
lại bị gia đinh đứng yên bên cạnh một phát bắt được cánh tay, kéo sang
một bên.
“Nhị lão gia, ngươi muốn giáo huấn nhi tử, thì trở về trong nhà dạy
dỗ đi. Ở chỗ này đánh thiếu gia nhà ta, một chút chuyện tốt cũng không
có. Ngươi nếu ở chỗ này giương oai, ta cũng sẽ không bận tâm mặt mũi
thân thích, sai người ta đem ngươi từ nơi này ném xuống.” Hạ Thiên nhìn
bộ dạng Nhị lão gia, cười lạnh.
Nhị lão gia nhìn thấy bộ dáng này, không giống như là nói đùa. Nghĩ
tới, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt. Liền bỏ đi. Thượng đường đứng ở nơi đó rất là khó chịu.
Lúc đi ông ta còn thuận tay cầm một vật trang trí bằng ngọc, vật này
vừa nhìn đã biết là vật thượng đẳng, có thể bán được không ít bạc. Bọn
hạ nhân nể mặt của Thượng đường, cũng làm như không nhìn thấy.
Đem cái cho vật trang trí này đem đến hiệu cầm đồ cũng cầm được hai
trăm lượng bạc, vào Xuân Ý Lâu đi. Hắn không biết, chờ sau khi hắn đi,
có một người vào hiệu cầm đồ, báo tên họ, xài hai trăm lượng bạc đem đồ
vật chuộc trở về. Hiệu cầm đồ này là của Thuần Vương Phủ, chút chuyện
này chỉ là chuyện nhỏ.
“Thiếu gia, thời gian ngươi cùng bằng hữu ước hẹn sắp đến. Nếu đến
trễ sẽ không tốt” Hạ Hỉ thấy thế bận rộn ngắt lời . Thượng đường nghe,
lập tức sửa sang lại tâm tình, ra cửa.
Chờ Nhị lão gia tiền dùng xong, lại đi đến Ôn Uyển nơi đó, người gác
cổng căn bản là không để cho hắn vào cửa. Nói thiếu gia không ở nhà,
Quận chúa cũng đi ra ngoài. Hắn đứng ở cửa mắng oang oang. Khắp nơi nó
xấu Ôn Uyển với người khác, nói cô cháu gái này máu lạnh như thế nào,
tuyệt tình như thế nào.
“Không thể nào! Ta từng nghe nói Quận chúa đối với cha nàng vô cùng
hiếu thuận. Cha nàng ban đầu bị bãi quan nhàn rỗi ở nhà, cũng là Quận
chúa ra khoản tiền lớn tìm Chu vương khơi thông quan hệ, mới quan phục
nguyên chức. Hơn nữa có chuyện tốt chưa bao giờ quên mất cha mình. Ngũ
lão gia Bình gia đi Minh Nguyệt sơn trang du ngoạn, đều ghi sổ cho nàng. Không có tiền, thì lấy tiền cho cha dùng. Có món ăn ngon hay đồ quý gì, đều có chia cho cha nàng. Nữ nhi như vậy mà không hiếu Thuận, thì đi
nơi nào tìm nữ nhi hiếu thuận” người nghe lời này liền lấy làm kỳ quái.
“Hừ, nàng nếu thật hiếu thuận như vậy, làm sao sẽ chuyển ra ngoài.
Còn nhỏ mà đã nghĩ tới tự lập môn hộ, có cái gì đáng khen” Nhị lão gia
hừ lạnh .
“Ha hả, vậy thì không biết. Bất quá, ta cũng muốn có một nữ nhi như
vậy đây! Có bạc hiếu kính, bất kể nàng muốn làm cái gì. Làm cái gì cũng
là tốt” nghe khách ha hả cười. Nhị lão gia cũng nhớ lại một chút, mình
còn có nữ nhi ở nhà. Để cho gả cho nhà người tốt là có thể có tiền .
Không đề cập tới nhân vật truyện kỳ Nhị lão gia này.
“Quận chúa, Nam An vương phi cho người đưa thiệp, mời dự tiệc” Ôn
Uyển cầm lấy Kim thiếp đỏ thẫm, nhìn thoáng qua, sau đó ném ở trên bàn.
Ra dấu mấy cái, là ý nói, đến lúc đó đưa lễ đến, Lễ đến là được, người
sẽ không đi.
Ôn Uyển chán ghét dự tiệc, thứ nhất là không thích nhìn một đám người mang mặt nạ. Thứ hai, chuyện lần trước dạy cho nàng một bài học thật
sâu. Cho nên, không muốn đi.