Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 252: Q.6 - Chương 252: Nhờ dược liệu




Ôn Uyển biết thân thể Bạch Thế Niên đã khôi phục, hơn nữa trạng thái không tệ. Nhìn lại danh sách dược liệu cần thiết trong tay Hạ Nhàn, Ôn Uyển thở phào một hơi, dược liệu cũng không khó kiếm. Nhưng một lần kiếm toàn bộ dược liệu cũng không dễ dàng, cho nên ít nhất cũng phải mất ba đến năm tháng.

Ôn Uyển không có cách nào khác đành để Hạ Thiêm chiếu theo danh sách đến các hiệu thuốc trong kinh thành mua. Có bao nhiêu mua bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt.

Hạ Dao cười nói: “Quận chúa,đám Hạ Ảnh ra ngoài đưa về rất nhiều dược liệu, mấy ngày nay cũng mua không ít. Quận chúa, thuộc hạ thấy người nên mở một tiệm thuốc, vì dược liệu cần thiết cho Đại Bảo và Tiểu Bảo sau này cũng cần không ít.” So với Bạch Thế Niên, Đại Bảo và Tiểu Bảo thật sự chỉ là tiểu case.

Ôn Uyển khoát khoát tay: “Thôi khỏi, khỏi, thiếu dược liệu gì thì vào kho dược liệu trong hoàng cung lấy đi.” Dù sao dược liệu trong đó cũng chỉnh tề. Thật ra lần trước Ôn Uyển vẫn chưa thực sự ra tay ác độc, dù sao nhỡ may hoàng thượng hay các hoàng tử, hoàng nữ muốn dùng dược liệu gì cho nên dược liệu trân quý gì cũng chỉ thu một nửa. Nhưng chỉ như vậy đã khiến thái y trong thái y viện, đặc biệt là trong viện chính đau lòng đến mức tối cũng không ngủ ngon.

Hạ Dao cười lớn: “Quận chúa, người đem kho dược liệu trong nội viện hoàng cung thành của nhà mình rồi.” Cũng chỉ có Quận chúa dám hiên ngang nói những lời này.

Ôn Uyển cười sau đó nói: “Ngươi viết những dược liệu mà hai bé cần ra. Ta để bọn họ nhanh chóng kiếm hết về. Thể chất hai bé nhất định phải tăng cường. Cho dù không theo nghiệp võ cũng phải cường thân kiện thể. Ta không muốn con mình chẳng có nguyên nhân gì lại bị sốt cao, dọa ta sợ muốn chết. Ta không muốn thường xuyên bị dọa.” Trương thái y nói có thể là do trúng gió, cũng có thể là bị lạnh. Dù sao cũng không có lí do cụ thể. Ôn Uyển cẩn thận nghĩ lại, mặc dù trong đoạn thời gian kia trong lòng nàng rất khó chịu nhưng nàng không có sơ suất hai con. Sau khi Duệ ca nhi ngủ, nàng không biết nơi nào xảy ra vấn đề. Làm sao thoáng cái đã bị sốt rồi, không hề có dấu hiệu báo trước. Cũng may Duệ ca nhi đến giờ vẫn rất bình thường, không có di chứng gì. Có lần thứ hai thì thực sự sẽ hù chết nàng .

Hạ Thiêm phái rất nhiều người đi mua, gần như vơ vét sạch. Đến nỗi khiến một số dược liệu trông kinh thành bắt đầu tăng giá.

Ôn Uyển cảm thấy mua dược liệu đã đủ nhưng khoảng cách xa như vậy. Nếu đã đưa thì đưa một lần, ai biết tiếp theo là cái dạng gì.

Ôn Uyển nghĩ gia đình huân quý đều giống nàng, tự mình chuẩn bị dược phòng, trữ các dược liệu cần thiết thành thói quen. Cho nên Ôn Uyển cho người đến phủ Hạo thân vương cùng mấy vương phủ khác mượn dược liệu thuận tiện đem danh sách những dược liệu cần thiết đưa qua. Ai dè dược liệu đưa qua đều không dùng được. Thiếu nhân tình lại vô dụng. Ôn Uyển không muốn dính vào những chuyện như vậy.

Mấy vương phủ biết Ôn Uyển đang vơ vét dược liệu để trị thương cho Bạch Thế Niên, tuy nhiên đều không hiểu trị một vết thương thế nào đến nỗi phải dùng nhiều dược liệu như vậy? Hơn nữa trong số những dược liệu đó có những loại không có một chút quan hệ đến việc chữa thương. Nhưng không ai nóng đầu mà đi hỏi, cũng không ai từ chối hay khách sáo đưa một chút. Danh sách mấy phúc địa của Ôn Uyển cũng cho người vào khố phòng tìm dược liệu, lấy ra những dược liệu Ôn Uyển cần, giữ một chút để đề phòng, những cái khác đều thu thập chỉnh tề, phái người đưa đến phủ quận chúa. Những người này cũng không nói mượn đã trực tiếp đưa đi. Ôn Uyển hiếm khi mở miệng một lần, để nàng thiếu một cái nhân tình sau này tuyệt đối sẽ không lỗ vốn.

Ôn Uyển vẫn chưa từng mở miệng cầu người hỗ trợ. Ít nhất từ khi Ôn Uyển trở lại kinh thành đến giờ, trừ cầu xin hoàng đế mấy lần nàng chưa từng mở miệng cầu xin người khác. Đây là lần đầu tiên. Ôn Uyển hiểu rõ, người ta giúp ngươi ngươi liền thiếu người ta một phần nhân tình. Thiếu nhân tình chung quy vẫn phải trả lại. Nhưng lần này Ôn Uyển vì thân thể Bạch Thế Niên mà phá lệ.

Ôn Uyển không thích nợ nhân tình, điều này Hạ Dao biết rõ: “Quận chúa, gióng trống khua chiêng đến các vương phủ tìm thuốc, tính làm sao trả bọn họ nhân tình này?”

Ôn Uyển cười với Hạ Dao nói ý định của mình: “Xưởng Lưu Ly chẳng phải đã xuất hàng mẫu sao? Nhiều nhất là một năm liền có thể ra thành phẩm. Chờ thành phẩm ra cho họ vài cổ phần. Đủ trả nhân tình cho bọn họ. Dù sao vốn dĩ cũng muốn đưa ra ngoài một phần, việc này vừa lúc.”

Hạ Dao lắc đầu: “Qủa thật không ai có thể tính toán được quận chúa.”

Hành động này của Ôn Uyển khiến rất nhiều người đưa dược liệu đến. Ôn Uyển cũng không già mồm cãi láo, bất kể quen hay không, dù sao đồ đưa tới cửa cho tới giờ nàng đều không đẩy ra ngoài. Đồ đưa tới cửa không nợ nhân tình.

Ôn Uyển gẩy đầu ngón tay tính toán một chút: “Bạch Thế Niên bị thương lần này ta tốn mất mười vạn lượng bạc dược liệu, còn thiếu vô số nhân tình.” Đó là còn chưa tính phí nhân công, phí vận chuyển.

Hạ Dao cười khẽ: “Không chỉ vậy nha, dược liệu quận chúa lấy từ hoàng cung cũng không dừng lại ở con số này. Tiền chữa trị vết thương này của tướng quân cũng đủ quý.” Dược liệu Ôn Uyển vơ vét được tất nhiên không thể đưa qua toàn bộ. Còn giữ lại cho hai bé dùng đây!

Ôn Uyển lắc đầu: “Toàn bộ gia sản của hắn đoán chừng cũng chỉ trị giá trên hai mươi vạn lượng bạc. Vì vết thương này của cải trước đó cố gắng kiếm cho các con đều bị vét sạch.” Gả cho một lão công chỉ biết tiêu không biết kiếm tiền này nàng chỉ có thể bỏ tiền ra, thật là lỗ nặng mà. Ôn Uyển làm ăn đều kiếm được tiền, duy chỉ có xuất giá là thua lỗ.

Hạ Dao cười đến đau bụng: “Quận chúa, đến người cũng đều là của hắn, còn nói lỗ cái gì chứ?”

Ôn Uyển đưa ra bản mặt cứng nhắc nói: “Nói nhảm, cái gì mà ta là của hắn, ngươi phải nói hắn là của ta mới đúng.” Bạch Thế Niên chỉ có bán mình mới trả hết nợ cho nàng thôi.

Hạ Dao mãnh liệt gật đầu, quận chúa nói đúng, tướng quân là của quận chúa.

Mai Nhi tự mình đưa một xe dược liệu đến cho Ôn Uyển: “Ôn Uyển, nếu còn chưa đủ, phu quân nói chàng sẽ đi Giang Nam thu mua.” Từ những việc làm trong khoảng thời gian này có thể thấy vết thương của Bạch Thế Niên không nhẹ.

Bạch Thế Niên muốn điều dưỡng thân thể cần dùng biện pháp đặc thù, cần một lượng lớn dược liệu cũng không sai nhưng Ôn Uyển còn vì trữ dược liệu cho Minh Cẩn, Minh Duệ. Hai tiểu gia hỏa này hiện cũng hao phí không ít dược liệu. Ôn Uyển tính toán một nhà lớn nhỏ hàng năm tiêu hết bao nhiêu tiền dược liệu, nhà bình thường thật chi không nổi.

Ôn Uyển cười: “Không cần. Đã đủ rồi.” Hạ Nhàn nói đại khái cần bao nhiêu dược liệu. Lần này hưng sư động chúng, cũng xoay sở được bảy tám phần. Còn thiếu để hai, ba tháng nữa lại mua.

Diệp Tuần vốn ở phủ tướng quân, cũng không bị coi là ăn chực, nhưng hiện trong phủ tướng quân nhiều hơn một kẻ ăn chực. Bảo Bảo Cương bây giờ cũng trở thành khách quen của phủ tướng quân.

Hạ Nhàn mặc dù không kiên nhẫn với hai người nhưng thỉnh thoảng Bạch Thế Niên phân phó, tâm tình lại tốt cũng sẽ làm thêm vài món ăn. Nếu tâm tình không tốt, một câu thôi, bà cô đây không hầu hạ.

Ngày hôm đó tâm tình Hạ Nhàn rất tốt, đồ ăn buổi trưa rất thịnh soạn. Diệp Tuần vui rạo rực. Hôm nay Bảo Bảo Cương bận rộn quân vụ, không qua được nên Diệp Tuần được hời. Thời điểm ở kinh thành Diệp Tuần không có vào phủ quận chúa, nên không được thưởng thức những món ăn ngon như vậy, hôm nay được hưởng qua thì mỗi ngày đều muốn tới để ăn. Diệp Tuần cảm thấy đến cỏ dại ven đường vào tay Hạ Nhàn cũng thành mĩ vị. Mỗi lần đến giờ cơm Diệp Tuần lại chạy đến đây. Bởi vì lúc trước Ôn Uyển từng nói, dưỡng thân chi nhân, phạn điếm yếu đích thì, (dưỡng thân thể, ăn cơm phải đúng giờ), không thể sớm cũng không thể muộn. Ôn Uyển là người vô cùng đúng giờ, trừ phi xảy ra sai sót gì, nếu không tuyệt đối sẽ không trì hoãn thời gian dùng bữa.

Hạ Nhàn không muốn để ý đến hắn, thứ nhất như quỷ đói đầu thai, thật ra làm thêm một phần thức ăn cho một người ăn cũng không sao cả, nhưng Hạ Nhàn vô cùng ghét ánh mắt Diệp Tuần này nhìn nàng. Đó là ánh mắt gì? Phảng phất như nhìn một khối thịt béo. Hạ Nhàn đã rất nhiều lần khiến Diệp Tuần mất mặt.

Diệp Tuần không để ý, mỗi lần đến giờ cơm đều tới ăn chực. Hơn nữa còn ăn hết sức ngon lành.

Gần đây khí sắc Bạch Thế Niên rất tốt, đó là khẳng định, bởi vì Hạ Nhàn trừ làm đồ ăn ngon mỗi ngày còn ngâm nước thuốc, Hạ Nhàn ngày ba bữa còn làm dược thiện cho hắn điều dưỡng thân thể.

Diệp Tuần trong khoảng thời gian này, nhờ phúc khí Hạ Nhàn cũng béo lên không ít. Gương mặt gầy nhom đã có thêm không ít thịt, Diệp Tuần ăn uống no đủ liền hỏi: “Hạ Nhàn cô nương, quận chúa đặc biệt phái nàng đến hầu hạ tướng quân, tướng quân không đi nàng sẽ không về, đúng không?”

Hạ Nhàn lạnh lùng nói: “Chờ thân thể tướng quân điều dưỡng tốt rồi, ta liền trở về. Quận chúa và hai vị chủ tử còn chờ ta về hầu hạ.”

Diệp Tuần nghẹn lại, không nói được câu gì. Cõi lòng đầy chờ đợi nhìn Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên nhớ tới vợ con: “Chờ thân thể ta không sao rồi, ngươi về đi. Các con cũng sắp hai tuổi rồi ta còn chưa được gặp mặt.” Bạch Thế Niên có chút ngán ngẩm. Đối với Ôn Uyển, đối với các con, hắn thật sự áy náy. Có thể tưởng tượng chuyện lần này đã dọa Ôn Uyển rồi.

Diệp Tuần tỏ ra rất oán niệm. Ăn quen mĩ vị nhân gian rồi, sau này ăn đồ ăn người khác làm, hắn làm sao chịu được a!

Trong phủ tướng quân, trừ Hạ Nhàn mỗi ngày bận rộn chiếu cố Bạch Thế Niên, Hạ Ảnh hiếm khi thấy, Diệp Tuần rất ngạc nhiên về vấn đề này: “Vị cô nương kia đâu rồi?”

Lai lịch của Hạ Ảnh Bạch Thế Niên biết một chút, nhưng không tiện tiết lộ với Diệp Tuần: “Nhất định là có chuyện của mình, huynh cũng đừng truy cứu vấn đề này!” Nếu đi ra ngoài, nhất định là có chuyện khác rồi. Hắn vẫn không nên biết, Bạch Thế Niên cũng không có nguyện vọng muốn biết.

Ánh mắt Diệp Tuần lóe lên, hắn đã nói mà, nếu quận chúa chỉ đưa thuốc qua, cần gì phải để hai đại cao thủ đến đây. Rõ ràng là có cách dùng khác. Quận chúa thật đúng là, ừ, có tính toán.

Hạ Ảnh nhìn người đứng trước mặt mình, sắc mặt rất lạnh: “Thủ hạ của ngươi có nội ứng.”

Người phụ trách rất tín nhiệm thủ hạ của mình, nghe lời này lập tức lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể.” Những người này đều trải qua khảo hạch nghiêm khắc.

Hạ Ảnh không nói nhảm với hắn: “Ta nói cho ngươi biết, thủ hạ của ngươi có nội ứng. Lập tức điều tra tên nội ứng này, có thể không chỉ một. Hành động về sau ngươi chỉ cần phối hợp với ta.” Nếu bên này có nội ứng, không đào nội ứng ra, cỗ thế lực này ở biên thành sau này sẽ tro tàn lại cháy.

Người phụ trách trong khoảng thời gian này cũng thấy được thủ đoạn của ma nữ này: “Ta sẽ.” Sau khi lui ra ngoài, nghĩ đến Hạ Ảnh còn đang hầu hạ bên cạnh Ôn Uyển, là đại nha hoàn bên cạnh Ôn Uyển. Người này rất thủ đoạn, quận chúa Ôn Uyển quá yêu nghiệt, dám dùng người như vậy làm nha hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.