Edit: Ly Ly
Ôn Uyển núp ở trong phòng dưỡng thương, nàng không biết, bài thơ
‘Bình Sanh Chí’ của nàng, bởi vì người trong Kinh học đường cố ý tuyên
truyền ra ngoài, nên nó đã trào dâng thành một làn sóng ở kinh thành.
Bài thơ này của nàng, không nói đến những người văn nhân nhã sĩ, hay
phần đông học sinh, mà đến cả những người buôn bán nhỏ, tất cả đều rối
rít đọc nó. Sự ngưỡng mộ trong lòng họ dâng lên như nước sông cuồn cuộn.
Giang Thủ Vọng, dang tiếng của tài tử Giang Nam Giang Thủ Vọng, bằng tốc độ nhanh nhất đã truyền khắp các ngõ ngách trong kinh thành. Người
là một công tử giàu lòng yêu nước, vô cùng có tài hoa, văn võ song toàn. Đại danh Phất Khê, chỉ trong thời gian ngắn đã truyền tới tai các cô
gái khuê phòng.
Mà Kinh học đường, lại được một lần hãnh diện với các học đường khác. Mặc dù Ôn Uyển là học trò chen ngang, trên thực tế, đến chen ngang cũng không phải, nhưng dù gì nàng cũng đến Kinh học đường đọc sách. Người
trong Kinh học đường liền châm chọc mấy người cổ giả trong Hải gia thư
viện, các ngươi có thể viết ra một bài thơ có chí khí như vậy hay không!
Hải gia học viện không cam lòng, nhưng quả thật họ không tìm được một học trò cùng tuổi với Ôn Uyển mà lợi hại như vậy, tất cả đều co rút
lại, khiến cho Kinh học đường được nở mày nở mặt một trận.
Các phu tử ở Hải gia học viện quyết định nhất định phải tỷ thí với Ôn Uyển một phen, không thể để cho các phu tử của Kinh học đường đắc ý
vênh váo được.
Ôn Uyển ở trong Thuần vương phủ dưỡng thương, còn không biết mình bị
người tính toán. Bây giờ nàng còn nằm trên giường dưỡng thương đây, Ôn
Uyển nhìn những bình thuốc kia, cũng biết đây đều là các loại thuốc trị
thương hảo hạng. Nàng hỏi lại, quả nhiên là đều là các loại thuốc tốt
nhất do hoàng cung ngự ban, đoán chừng ông ngoại hoàng đế và cậu Trịnh
vương đều biết chuyện này.
Ôn Uyển rất buồn bực, khụ, thật mất thể diện nha! Tại sao nàng lại
chạy đi đánh nhau nha! Đời trước cộng thêm đời này, trong vòng một tháng thế nhưng lại đánh nhau hai lần. Không biết có phải bởi vì ở lâu với
tên ngốc Yến Kỳ Hiên hay không, bị hắn ảnh hưởng. Không nghĩ tới, mình
cũng bị ảnh hưởng bởi người khác, trở thành tên quần áo lụa là. Có điều, cảm giác làm tên quần áo lụa là lại thú vị hơn rất nhiều so với cảm
giác làm đại gia khuê tú.
Tên Yến Kỳ Hiên miệng rộng gặp ai cũng nói về chuyện này. La Thủ Huân cũng rất thản nhiên thừa nhận, nói lúc đầu hắn còn chưa biết chuyện gì
xảy ra, thì đã bị Phất Khê quật ngã xuống đất, hắn còn đang chờ ngày nào đó Phất Khê có thời gian sẽ đến lãnh giáo Phất Khê một chút.
Sau khi Ôn Uyển nghỉ ngơi mười ngày, vết thương trên người cũng tốt
lên, liền đi đến Kinh học đường giống như lúc trước. Đến Kinh học đường, La Thủ Huân giống như u hồn, nàng đi tới chỗ nào hắn liền theo tới đó.
Ôn Uyển bị La Thủ Huân làm phiền sắp chết, nếu nàng không nói rõ thì
không biết hắn còn làm phiền nàng đến khi nào.
“Công tử chúng ta nói, sở dĩ ngươi thua là bởi vì ngươi phạm vào ba
sai lầm: một là ngươi quá khinh địch, trong lúc tỷ thí, ngươi cứ tin
rằng ngươi chắc chắn sẽ thắng nên xem thường công tử nhà ta. Hai là năng lực chịu đựng của ngươi quá kém, sự việc diễn ra không đúng như những
gì ngươi đã tính, ngươi liền sợ hãi, hoảng hốt thì dễ phạm phải sai lầm. Thứ ba, mặc dù võ nghệ của ngươi cao hơn công tử nhà ta, nhưng công tử
lại nhận ra được, trong lúc thi đấu, ngươi dùng quá nhiều sức, như vậy
rất lãng phí thể lực, cho nên mới bị công tử nhà ta lợi dụng chỗ sơ hở.
Nếu là cuộc tỷ thí bình thường, thì người nhất định không sánh bằng
ngươi, người có thể thắng ngươi, chẳng qua là mưu lợi mà thôi. Thật ra
thì võ nghệ của ngươi rất cao, điều này không thể phủ nhận được, nhưng
ngươi cần phải tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm đối địch, bằng không đến
lúc chân chính ra chiến trường, ngươi như vậy rất dễ gặp phiền toái lớn. Hơn nữa, thật ra ngươi là người không tệ, có thể thừa nhận mình thua
trước mặt nhiều người như vậy, công tử chúng ta nói, người rất bội phục
ngươi.” Ôn Uyển cười, nắm tay giảng hòa với hắn. Những điều này, nàng đã nói với Đông Thanh từ trước, hôm nay chỉ cần ra ám hiệu, Đông Thanh
liền nói ra.
“Đây đúng là những câu kinh điển, ta thật sự không bằng ngươi.” La
Thủ Huân vừa nghe Ôn Uyển nói như vậy, sự không cam chịu và không tự
nhiên trong lòng lúc đầu liền lập tức tiêu tán. Ngược lại, bội phục từ
tận đáy lòng.
“Người bạn như ngươi, ta kết giao.” Miệng La Thủ Huân cười toe toét, vui vẻ nói.
“Được, người bạn này, ta cũng kết giao.” Ôn Uyển còn đang suy nghĩ, Đông Thanh đã hào sảng dùng tiếng nói của mình trả lời.
Ôn Uyển trợn mắt nhìn hắn, ai cho tên này cái quyền tự quyết định
chuyện của nàng vậy? Dĩ nhiên, nàng vốn cũng có tư tưởng kết bạn với hắn nên mới chấp nhận lời thách đấu. Bằng không, ai tỷ thí với hắn làm gì!
Nàng cần cái thanh danh kia để làm gì? Cũng không thể dùng làm cơm ăn.
Ôn Uyển biết La Thủ Huân là người sùng bái anh hùng, rất kính nể những
người lợi hại hơn hắn, nên nàng mới làm chuyện như vậy.
“Hắn không phải là tiểu người hầu sao? Tại sao có thể bay lên làm
bằng hữu rồi, không được, không thể nói chuyện không giữ lời như vậy
được! Ta không chấp nhận.” Sau khi Yến Kỳ Hiên biết chuyện, không đồng
ý, hai người trừng mắt lẫn nhau không nhượng bộ.
La Thủ Huân là một học sinh bình thường, thậm chí đến văn còn viết
không thông. Có điều, so với người viết chữ nhầm như Yến Kỳ Hiên còn tốt hơn nhiều. Nhưng La Thủ Huân lại vô cùng thích những người có tài học,
hắn vẫn luôn hi vọng có thể kết bạn với nhiều tài tử. Chính bởi vì …loại ý nghĩ này nên hắn mới có quan hệ tốt với Tào Tụng như thế. Còn những
tên sĩ tử khác, thường mắt cao hơn mày, hoặc đều là những người chỉ có
danh tiếng bên ngoài tốt, còn bên trong cũng chỉ là một bọn ngu ngốc.
Người tuấn kiệt văn võ song toàn như Giang Thủ Vọng, lần đầu tiên La
Thủ Huân mới được nhìn thấy. Người như vậy, hắn nhất định phải kết giao, cho dù phải mặt dày, hắn cũng muốn kết giao. Hắn nghĩ Giang Thủ Vọng có thể kết giao với người ngu ngốc như Yến Kỳ Hiên, thì chắc hẳn hắn cũng
không thành vấn đề, chẳng qua không nghĩ tới, chuyện này lại có thể
thuận lợi như vậy.
“Chưa từng nghe nói ‘biến chiến tranh thành tơ lụa’ sao, nhỏ mọn như
vậy, sao giống với hành vi của nam tử hán đại trượng phu, chúng ta cười
một tiếng, liền bỏ qua hết mọi ân oán lúc trước.” Đông Thanh nhận được
chỉ thị của Ôn Uyển, hào khí vạn phần lớn tiếng kêu. Tiếng nói bén nhọn
thô ráp kia, làm cho người nghe khẽ giật mình.
“Tốt, người bạn này, La Thủ Huân ta sẽ kết giao. Từ hôm nay trở đi,
ta chính là đại ca của đệ.” La Thủ Huân cười ha ha nói. Hắn thấy Ôn Uyển không có phản bác, lại càng cao hứng. Nếu dựa theo ước định, mình chỉ
là tiểu đệ của hắn mà thôi. Không nghĩ tới, Phất Khê lại rộng lượng như
thế, vừa nghĩ như vậy, cảm tình tốt của hắn đối với Phất Khê lại càng
tăng thêm, rất vui vẻ.
“Ngươi muốn mời đệ đệ của ta ăn cơm, có phải nên cần phải có sự đồng ý của ta hay không” Yến Kỳ Hiên rất không thoải mái, nhìn thái độ của La
Thủ Huân. Rõ ràng người này xem hắn là người qua đường, lại còn nói
không giữ lời, đúng là con rùa đen vô dụng, chỉ biết rút đầu. Có điều
thấy đệ đệ đã đáp ứng, nếu người làm ca ca như hắn không chịu đáp ứng,
thật sự sẽ bị mất mặt, đến lúc đó cũng không phải là tốt. Chung sống
cùng hắn mấy tháng nay, Yến Kỳ Hiên cũng coi như là hiểu phần nào tính
tình của vị biểu đệ này, mỗi khi quyết định chuyện gì, đến cả phụ vương
của hắn còn phải nhượng bộ, chớ đừng nói chi là hắn. Vẫn nên theo ý của
đệ ấy, dù sao cũng là do cái tên to con này đáp ứng.
“Cùng đi.” Ôn Uyển còn chưa tỏ thái độ, Đông Thanh đã trả lời thay.
Ôn Uyển hết chỗ nói rồi, có thể bầu Đông Thanh là người phát ngôn
không hợp lệ nhất. Ôn Uyển nghĩ, có lẽ chuyện lần trước, hắn bị trừng
phạt chưa đủ. Khi về nhà, phải để cho Băng Dao dạy dỗ hắn thêm nữa. Đông Thanh nhìn sắc mặt Ôn Uyển, liền hé ra khuôn mặt khổ sở, hôm nay thật
sự là hưng phấn quá độ rồi, khụ, phải cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo. Phần tử khủng bố trong nhà cũng không phải chỉ dùng để trưng bày. Kể từ
chuyện lần trước, Đông Thanh sợ Băng Dao muốn chết, mỗi khi ở trong Bạch Ngọc viên, đến thở mạnh hắn cũng không dám.
La Thủ Huân và Yến Kỳ Hiên đều nhìn Ôn Uyển.
“Nếu hai người các ngươi còn hẹp hòi như vậy, thì không nên đi, để
tránh làm phiền người khác.” Ôn Uyển vừa nói xong những lời này. Hai
người kia liền trăm miệng một lời “ai hẹp hòi, đi thì đi”.
“Uống cạn chén rượu này, tất cả ân oán của các ngươi đều tiêu tan,
được không? Nam tử hán đại trượng phu, không nên hẹp hòi như vậy.” Ôn
Uyển đứng lên, nhìn hai con gà chọi ngồi kế bên, cười híp mắt nói.
“Được, ta nghe Phất Khê ” La Thủ huân một ngụm uống cạn, Yến Kỳ Hiên
cũng không cam chịu yếu thế, một ngụm uống cạn. Hai người ngươi tới ta
đi, không đến nửa canh giờ, đã say đến ngã trái ngã phải.
Một nụ cười xóa bỏ mọi thù oán, trải qua sự khuyên nhủ của Ôn Uyển,
quan hệ của hai người đã trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều. Có điều, vẫn là
động một chút chuyện liền tranh cãi. La Thủ Huân châm chọc Yến Kỳ Hiên
cưỡi ngựa bắn cung không bằng mình, Yến Kỳ Hiên cũng không cam chịu yếu
thế, châm chọc hắn đánh không lại Ôn Uyển, mà Ôn Uyển đánh không lại
hắn. La Thủ Huân chán nản, nói Phất Khê không phải đánh không lại ngươi, chẳng qua lại đệ ấy nhường ngươi. Nhưng Ôn Uyển rất sảng khoái thừa
nhận, mình đánh không lại Yến Kỳ Hiên. La Thủ Huân thế lực đơn bạc, chưa từng thắng Yến Kỳ Hiên lần nào.
Ôn Uyển nhìn bọn họ đấu võ mồm, đặc biệt vui vẻ. Không nghĩ tới, quỷ
thần xui khiến cho nàng có thể kết giao được hai người bạn tốt như vậy.
Thật tốt, đáng tiếc mình không thể nói chuyện, bằng không, nói không
chừng mình cũng sẽ gia nhập cuộc chiến đấu này!
Thuần Vương biết được Ôn Uyển kết bạn với La Thủ Huân. Rốt cuộc cũng
hiểu được, tại sao nha đầu này lại tốt bụng mà đáp ứng tỷ thí với La Thủ Huân. Nha đầu này, làm gì cần nổi danh, rõ ràng là vì muốn kết giao với La Thủ Huân. Xem ra lòng dạ của nha đầu này còn sâu thẳm hơn so với sự
tưởng tượng của hắn. Ai có thể nghĩ ra, nàng cứ không thanh không sắc
như vậy, nhưng lại có thể danh chánh ngôn thuận, không có chút sơ hở
nào, liền trở thành bạn hữu với La Thủ Huân. Kết bạn với La Thủ Huân,
chẳng phải sẽ biết được nhiều tin tức nội bộ của La gia hơn sao.
Thuần Vương không hề có chút nghi ngờ nào về thủ đoạn của Ôn Uyển,
dựa vào việc nàng chỉ cần một khoảng thời gian ngắn như thế đã có thể
khiến chon hi tử của hắn ngoan ngoãn, dễ bảo như thế thì cũng đủ biết.
Ôn Uyển lung lạc La Thủ Huân chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Thế
nhưng nha đầu này rốt cuộc đang tính toán chuyện gì? Lung lạc La Thủ
Huân không cũng không đủ a, phủ trấn quốc công, cũng không phải do thế
tử làm chủ. Có điều hắn biết Ôn Uyển rất lợi hại, đến tột cùng sẽ như
thế nào, hắn thật sự là mỏi mắt mong chờ.
Kể từ khi bài thơ ‘ Bình Sanh Chí ’ của Ôn Uyển ra đời, có rất nhiều
người muốn nhận nàng làm học sinh. Còn có người thậm chí còn chạy đến
Kinh học viện, thế nhưng đều bị viện trưởng ngăn cản, cho nên những
người này đều nhắm vào Thuần vương phủ. Những thứ đại nho chân chính
không tự mình đến cửa, nhưng đều viết thiệp gửi đến Thuần vương phủ,
dụng ý rất rõ ràng, có nhiều người nói rất uyển chuyển, nhưng cũng có
nhiều người nói trực tiếp, muốn nhận Ôn Uyển làm học trò.
Thuần Vương gia nhìn những lá thiệp kia, vô cùng buồn bực. Nếu Ôn
Uyển thật sự là cháu của hắn, hắn nhất định sẽ chọn một người, nhân tiện đóng gói nhi tử của hắn theo để cùng học tập. Đáng tiếc là những người
đó nhất định sẽ phải thất vọng rồi. Quả nhiên, Ôn Uyển nhìn cũng chưa
từng nhìn, chỉ nhờ Thuần Vương giúp đỡ xử lý những chuyện này.
Thậm chí còn có người gửi thiệp cho thuần Vương, hỏi Thuần Vương lúc
nào có thời gian rãnh, người đó có thể tới bái phỏng ( thăm viếng) hắn
hay không. Thuần Vương rất rõ ràng, bái phỏng mà hắn nói, cũng không
phải là muốn bái phỏng mình, mà chỉ là muốn gặp mầm non Ôn Uyển. Khụ,
hắn thật không có phát hiện, nha đầu này lại có tài văn chương đến thế.
Còn có chí khí lớn như vậy, thất đúng là nhìn người không chỉ nhìn bề
ngoài.
Lúc trước, hắn vẫn cho Ôn Uyển là một đứa trẻ yêu tiền. Lúc đầu, khi
Ôn Uyển quyên tiền, hắn nghĩ nàng chỉ muốn bày tỏ tấm lòng hiếu thảo mà
thôi, nhưng sau khi xem xong bài thơ này, Thuần Vương biết mình sai lầm
rồi. Đứa bé này, lòng dạ quả thật rộng lớn. Nha đầu này, thật sự là
khiến cho người khác nhìn không thấu a. Khụ, tại sao Ôn Uyển không phải
là con của hắn, một đứa trẻ tốt như vậy… Thật là đáng tiếc.
Ôn Uyển làm sao cũng không nghĩ đến, Kinh thư viện thế nhưng lại
nghênh đón một nhân vật không tưởng như vậy. Khụ, chờ khi Ôn Uyển nhìn
thấy người, liền biết những thứ được gọi là lời đồn đãi, không thể tin
tưởng được.