Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 212: Q.7 - Chương 212: Nói rõ ngọn ngành




Hai khâm sai đại thần bôn ba ở bên ngoài mấy tháng, hoàn thành nhiệm vụ trở lại. Ôn Uyển thấy hai khâm sai, có chút kinh ngạc. Thời điểm đi ra ngoài, hai khâm sai là đại thúc phong độ nhẹ nhàng, trở lại thì lại thành, ừ…… không chỉ trở nên đen thui, mà còn gầy như bộ xương khô (hai người vốn không béo, gầy đi một vòng tất nhiên là thành bộ xương khô).

Lần này nhất định rất cực khổ, chạy nhiều chỗ như vậy chẳng khác gì đánh giặc. Chịu khổ, chịu tội là không thể tránh khỏi: “Lần này cực khổ hai vị rồi.”

Ôn Uyển cũng rất thiết thực thăng cho mỗi người một cấp. Hải Sĩ Lâm tuổi còn trẻ đã là quan tam phẩm, Hải Sĩ Lâm mặc dù có sực giúp đỡ của gia tộc, nhưng thực lực của hắn cũng không thể khinh thường. Những năm làm quan này sai sót nhỏ vẫn có nhưng lỗi lớn thì không. Hải Sĩ Lâm khác Bình Thượng Đường, là dựa vào thực lực của mình mà thăng chức. Ngay cả Ôn Uyển cũng không thể không khen Hải Sĩ Lâm một câu, có năng lực.

Trần Bỉnh lớn hơn Hải Sĩ Lâm mấy tuổi, thăng một cấp, từ tòng tứ phẩm thành chính tứ phẩm. Mặc dù không so được với Hải Sĩ Lâm nhưng trong số những người cùng tuổi đã rất không tệ rồi. Đoạn thời gian này Ôn Uyển cũng xem qua tài liệu về Trần Bỉnh, năng lực cũng được nhưng có một ưu điểm, đó chính là một người ngay thẳng an phận, là người hoàng đế có thể dùng. Cho nên mới nói Trần Bỉnh sẽ có lúc leo lên cao.

Quá trình tổng thể Ôn Uyển cũng xem qua trong sổ con. Hiện tại là hỏi một chút tình huống cụ thể, Hải Sĩ Lâm trả lời rõ ràng rành mạch.

Ôn Uyển rất hài lòng về việc này. Nói xong chính sự, Ôn Uyển cười nói với Linh Đông vẫn đứng ở một bên lắng nghe: “Linh Đông, Hải đại nhân và Trần đại nhân đều là nhân tài. Sau này nếu con có chỗ nào không hiểu thì cần thỉnh giáo bọn họ.” Ôn Uyển cảm thấy hai người không tệ, nên biến tướng tạo cơ hội cho Linh Đông. Về phần lôi kéo, bây giờ nói cái này còn sớm.

Hai người tất nhiên liền hô không dám.

Linh Đông nghe lời Ôn Uyển, vô cùng khiêm tốn thi lễ với hai người, Hải Sĩ Lâm nhận lễ này tương đối thản nhiên. Trần Bỉnh có chút thận trọng.

Thái độ của hai người có quan hệ đến thân phận. Hải Sĩ Lâm biết tính toán của Ôn Uyển, hắn không cự tuyệt cũng không cự tuyệt được. Bởi vì mẹ Linh Đông là con gái của Hải gia. Hắn sớm đã bị in dấu đảng thái tử rồi. Thái tử không được, theo lý mà nói hắn nên thuần phục trưởng tử Linh Nguyên, nhưng thật đáng tiếc, mệnh Linh Nguyên không tốt như Linh Đông. Ôn Uyển mang theo Linh Đông thính chính (nghe báo và quyết định mọi việc). Đây là một cách tỏ thái độ âm thầm, mặc dù hiện tại mọi người không thấy tốt xấu của Linh Đông, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Ôn Uyển, học trò nàng dạy sẽ là dạng người vô năng sao? Hiện tại không hiển lộ ngược lại càng khiến người ta an tâm. Nếu không có Ôn Uyển tạo thế, bản thân lại có tài hoa hơn người, Hải Sĩ Lâm lại càng lo lắng hơn.

Trần Bỉnh cũng lăn lộn ở quan trường mười mấy năm, vừa thấy phương pháp này của Ôn Uyển hắn cũng đoán được rồi nhưng Ôn Uyển còn chưa nói rõ cũng chính là lưu lại một đường lui, hắn cũng lặng yên xem kỳ biến.

Ôn Uyển thấy thần sắc hai người khác nhau, cười cho hai người lui xuống. Trần Bỉnh cũng rất trực tiếp, nói còn có chuyện muốn nói với quận chúa.

Ôn Uyển trực tiếp mở miệng: “Ngươi muốn nói là chuyện ta tát tiền mấy năm trước sao? Đều đã là chuyện quá khứ rồi, không cần nói.” Một câu của Ôn Uyển đã chặn lời của Trần Bỉnh.

Quả thật Ôn Uyển không có nhiều cảm xúc. Nàng giúp rất nhiều người, nàng thấy mình đã tận lực, không cần người khác cảm ơn. Người ta cảm ơn là tốt, không cảm ơn cũng không sao cả. Nàng cũng không để trong lòng.

Ôn Uyển nói xong, nhìn vẻ mặt không bất ngờ của Hải Sĩ Lâm, liền biết Hải Sĩ Lâm cũng biết chuyện này. Trần Bỉnh quỳ trên mặt đất: “Quận chúa, năm đó quận chúa giúp đỡ, cứu tính mạng mẫu thân thần, đại ân như vậy Trần Bĩnh vẫn ghi tạc trong lòng.” Phần cảm kích này hắn vẫn muốn nói, lần trước hắn cũng muốn nói nhưng đáng tiếc quận chúa không cho cơ hội.

Ôn Uyển khẽ cười một tiếng: “Việc nhỏ thôi, không cần đặt trong lòng. Ta nhớ ban đầu ngươi còn muốn trả lại ta gấp bội. Quả nhiên không thể khinh thiếu niên, tiền này ngươi không cần trả cho ta nữa, lấy thêm làm việc thiện đi!”

Ôn Uyển cho Hải Sĩ Lâm và Trần Bỉnh đi xuống. Một khoảng thời gian nữa hoàng đế sẽ trở về, chuyện cần chuẩn bị rất nhiều, cộng thêm một đống chính vụ, Ôn Uyển nghỉ ngơi hai ngày lại bắt đầu bận rộn lu bù.

Trần Bỉnh đi, Hải Sĩ Lâm cũng không có lui xuống, Ôn Uyển nhìn vẻ mặt thần có chuyện muốn nói của hắn tất nhiên liền giữ hắn lại.

Hải Sĩ Lâm nhìn về phía Linh Đông, Ôn Uyển cười nói: “Có việc ngươi cứ nói, không có gì Linh Đông không thể nghe được cả.” Ôn Uyển đại khái đoán được Hải Sĩ Lâm muốn nói gì, đơn giản là muốn một câu trả lời thuyết phục.

Hải Sĩ Lâm nhìn sắc mặt bình tĩnh của Linh Đông, lại nhìn sắc mặt bình tĩnh như trước của Ôn Uyển, không biết tại sao cảm xúc ba đào mãnh liệt lập tức được xoa dịu: “Quận chúa, có một câu thần không thể không nói, cây mọc thành rừng gió tất thổi. Thần biết quận chúa là vì muốn tốt cho tiểu điện hạ, nhưng đây chưa chắc đã là chuyện tốt với tiểu điện hạ.” Hiện tại Linh Đông mới chỉ có mười tuổi, một đứa trẻ mười tuổi đã phải đứng ở đầu sóng ngọn gió, rất dễ chết non.

Ôn Uyển nhìn Linh Đông một cái, nếu có thể nàng cũng không muốn Linh Đông sớm lên sàn diễn như vậy, nhưng tình thế không cho phép: “Ngươi có biết tam hoàng tử ở tiền tuyến lập được bao nhiêu chiến công không?” Tam hoàng tử lập chiến công chỉ ít hơn Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên dựa vào quân công này có thể được phong tước, vậy tam hoàng tử thì sao, được quân công chính là được lòng quân. Tam hoàng tử có quân công, có tư lịch (có tư cách và sự từng trải), bên cạnh lại có mưu sĩ, sao Linh Đông có thể so với hắn?

Hải Sĩ Lâm chỉ biết trong lần này Tam hoàng tử thắng trận không ít, nhưng không biết lập được bao nhiêu chiến công: “Quận chúa có ý gì?”

Ôn Uyển sờ trán Linh Đông: “Với quân công của Tam hoàng tử, cộng thêm thân phận của Tam hoàng tử, ngươi hãy nghĩ đến tình huống hiện tại của Thái tử.” Hiện tại thái tử bị bệnh, đừng nói xử lý triều chính, đến ra ngoài gặp người cũng không thể.

Thái tử không phải nàng, nàng suốt ngày ở trong nhà là do ngại xã giao, nhưng chuyện nên làm đều làm rất tốt. Thái tử không ra cửa là do thân thể không chịu được. Lịch đại các triều đều không có ma ốm, ấm sắc thuốc làm thái tử. Huống chi thái y chỉ nói thái tử tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Có thể giữ đến lúc nào, thái y cũng không thể cho Ôn Uyển một thời gian chính xác.

Hải Sĩ Lâm được Hải lão coi trọng huấn luyện, những điều này sao lại không biết: “Quận chúa, nhưng như vậy Linh Đông sẽ thành mục tiêu sống, hiện tại Linh Đông mới mười tuổi.” Không chỉ tam hoàng tử, những người khác mơ ước ngôi vị thái tử cũng coi Linh Đông là cái gai trong mắt.

Ôn Uyển cười bưng trà trên bàn lên, thấy lạnh lại buông xuống: “Mười tuổi đúng là có chút nhỏ nhưng Hải đại nhân có nhớ khi ta mười tuổi thì đang làm gì không? Lúc đó ta cũng đi theo ông ngoại hoàng đế, nhìn ông ngoại xử lý chính vụ đây!”

Hải Sĩ Lâm muốn hộc máu, điều này có thể so sánh sao? Cho dù ngài bây giờ là nhiếp chính quận chúa cũng không ai coi ngài là Bá Tử a! Bởi vì thân phận của ngài đã chú định sẽ không cùng đám hoàng tử tranh đoạt vị trí kia. Hải Sĩ Lâm bất đắc dĩ nói: “Quận chúa phải biết ý của vi thần.”

Ôn Uyển lấy một cuốn sổ con trên bàn sách: “Ta không biết ngươi có ý gì, cũng không muốn biết ngươi có ý gì, ngươi lui xuống đi!” Linh Đông bây giờ còn nhỏ, Hải Sĩ Lâm biết Ôn Uyển sao lại không biết. Thể hiện thái độ ra là được, những cái khác còn quá sớm.

Mặc dù trong lòng Hải Sĩ Lâm còn nhiều điều muốn nói, nhưng Ôn Uyển vẫn một bộ dáng ta không cho ngươi nói, hắn chỉ có thể đi xuống. Vốn định đi tìm thái tử phi nhưng lại nhận được thông báo thái tử phi không có ở Đông cung, đã vào cung hầu hạ rồi.

Ôn Uyển cho mọi người trong phòng đều lui xuống, chỉ lưu Linh Đông lại: “Biết tại sao Hải đại nhân lại vô cùng lo lắng như vậy không.”

Linh Đông gật đầu: “Biết, cậu là lo cho con. Lo con không phải là đối của tam hoàng thúc.”

Ôn Uyển nghe xong liền hỏi: “Con cảm thấy sẽ là đối thủ của tam hoàng thúc con sao?”

Linh Đông lắc đầu: “Cô cô, con còn chưa đủ tư cách làm đối thủ của tam hoàng thúc.” Kinh nghiệm, tư lịch, năng lực, thân phận, bất kể từ phương diện nào mà nói hắn cũng không có tư cách cùng tam hoàng thúc tranh giành, chứ đừng nói là đối thủ. Coi tam hoàng thúc là đối thủ, hắn còn chưa đến mức không biết trời cao đất rộng như vậy.

Ôn Uyển hài lòng cười gật đầu: “Con biết là tốt rồi. Nhưng mà con cũng không nên tự coi nhẹ mình. Tam hoàng thúc con có nhiều ưu thế nhưng con có một ưu thế mà tam hoàng thúc không thể sánh bằng, biết là cái gì không?”

Linh Đông sau khi suy nghĩ một chút rồi nói: “Con là con trai của phụ vương.” Bởi vì hắn là đích tử (con dòng chính) của phụ vương, phụ vương lại là thái tử, danh chính ngôn thuận.

Ôn Uyển cười nói: “Đó chỉ là một ưu thế nhỏ. Phải biết rằng Linh Nguyên so với con càng danh chính ngôn thuận.” Ôn Uyển cũng không phải đả kích Linh Đông.

Linh Đông không hiểu, không phải ưu thế này vậy còn có ưu thế gì mà tam hoàng thúc không bằng. Linh Đông nghi ngờ nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển vỗ vai Linh Đông: “Tất cả mọi người đều nói con còn nhỏ, không có tư cách so đấu với tam hoàng tử. Đúng, tam hoàng tử bất kể là tư lịch, kinh nghiệm, nhân mạch, con đều không thể so. Con còn nhỏ, không tranh giành là sự thật, nhưng quan điểm của cô cô vừa vặn ngược lại với bọn họ, con còn nhỏ mới chân chính là ưu thế của con.”

Linh Đông không hiểu tý gì.

Ôn Uyển kéo Linh Đông ngồi cạnh mình, khẽ ôm Linh Đông: “Nếu hiện tại thân thể của hoàng gia gia con không tốt, đây dĩ nhiên là hoàn cảnh xấu. Nhưng thân thể của hoàng gia gia con rất tốt, sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Hai mươi năm sau, hoàng tổ phụ con hơn sáu mươi tuổi, tam hoàng thúc con gần năm mươi, mà con lại đang lúc thịnh niên. Có hai mươi năm thời gian, con cảm thấy con còn kém tam hoàng thúc con sao?” Ông ngoại hoàng đế hưởng thọ sáu mươi tám tuổi, tuổi thọ của con trai có liên quan đến tuổi cha, tính như vậy hoàng đế có thể sống ít nhất hai mươi năm nữa, có hai mươi năm thời gian, đủ để Linh Đông trưởng thành. Nếu hoàng đế không sống đến lúc đó, khi ấy sẽ tính toán khác.

Cái này Linh Đông hiểu rõ.

Ôn Uyển thấy Linh Đông hiểu được, rất vui: “Tam hoàng thúc con có quân công lớn hơn nữa, có nhân mạch nhiều hơn nữa, có tư lịch nhiều hơn nữa thì thế nào, chân chính nắm giữ quyền chọn người thừa kế, quyền quyết sách là hoàng gia gia con. Chỉ cần để hoàng gia gia con thấy con có bản lĩnh, con liền có nhiều phần thắng hơn tam hoàng thúc con.” Ôn Uyển đã nhận ra lòng nghi kỵ của hoàng đế hiện tại nặng hơn trước. Chờ ít năm nữa, tuổi càng lớn, lòng nghi kỵ khẳng định càng nặng. Chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình với hoàng tử mơ ước ngôi vị của mình.

Linh Đông và hoàng đế cách một thế hệ, tuổi tác chênh lệch nhiều, lòng nghi kỵ sẽ nhỏ hơn rất nhiều, đây cũng là lý do tại sao Ôn Uyển nói tuổi nhỏ ngược lại là ưu thế của Linh Đông.

Ôn Uyển nghĩ tới đây trong lòng khẽ thở dài, thứ muốn dạy còn rất nhiều. Đường xa nhiều trách nhiệm mà! Thật bội phục mấy phu tử kia, có thể tạo ra nhiều học trò giỏi như vậy. Nàng dạy một người đã lao thần phí lực rồi (phu tử trong thiên hạ cảm thán: chúng ta có dạy nhiều hơn nữa cũng không đáng giá một người ngươi dạy).

Ôn Uyển thấy trong mắt Linh Đông dần hiện ra tia sáng, lập tức lại tạt một chậu nước lạnh: “Điều con cần làm bây giờ là phải học bản lãnh cho tốt. Nếu không có bản lãnh, bị người ta ám sát, hoặc dùng biện pháp khác trừ bỏ, thì cái gì cũng không còn.” Ôn Uyển không muốn thấy Linh Đông tự mãn, luôn ở thời điểm Linh Đông vừa mới thờ phào nhẹ nhõm lại niệm chú một lần.

Linh Đông nắm chặt nắm đấm, hắn nhất định phải được hoàng gia gia coi trọng. Hắn không thể bị người khác coi là con cờ, lại càng không thể là bia đở đạn cho người khác thượng vị.

Sau khi Hải Sĩ Lâm trở về có chút lo lắng. Hải gia và Đông cung đã cột lại cùng nhau, Đông cung chìm thuyền, Hải gia cũng vậy, xong đời rồi. Vốn lo lắng vì chuyện của Linh Đông, hiện tại thái độ của Ôn Uyển không rõ ràng, nội tâm hắn sầu lo không dứt.

Trong tay Hải Sĩ Lâm có một phụ tá cực kỳ lợi hại, họ Khang là Hải lão cố ý để lại cho hắn. Những năm này Hải Sĩ Lâm được hắn chỉ điểm không ít, nghe Hải Sĩ Lâm nói xong chân mày giãn ra không ít: “Quận chúa rốt cuộc là quận chúa.” Thấy Hải Sĩ Lâm vẫn chưa phục hồi tinh thần: “Tam hoàng tử hiện còn chưa hồi kinh, nhưng khi Tam hoàng tử trở lại kinh thành, thế đầu không ai có thể sánh bằng. Lão gia, quận chúa không phải tạo thế cho Linh Đông, mà là tạo thế cho thái tử.”

Bản thân Hải Sĩ Lâm cũng là người cực kỳ thông tuệ, nghe vậy liền cẩn thận suy nghĩ. Ngay lập tức liền hiểu ý Khang lão: “Quận chúa là muốn mượn Linh Đông tạo thế cho thái tử. Để triều thần biết cho dù thái tử bệnh nặng, không dậy nổi cũng không cần lo lắng, thái tử có người nối nghiệp.”

Khang lão gật đầu: “Đúng vậy, quận chúa nhìn về lâu về dài, coi như là dụng tâm lương khổ vì Linh Đông điện hạ.” Nếu Tam hoàng tử trở lại khẳng định sẽ áp đảo phong mang của mọi người bao gồm thái tử, mà thời điểm thái tử giám quốc cũng có không ít sai sót, cộng thêm bệnh nặng, thế lực bị chèn ép. Hiện tại quận chúa ra mặt, đẩy Linh Đông ra, thứ nhất là củng cố thế lực ban đầu đi theo Thái tử, mặt khác là để một bộ phận người trung lập thấy rằng thái tử có người nối nghiệp, Linh Đông lại do quận chúa tự mình dạy dỗ, tương lai khẳng định không kém, cứ vậy, dù không cản nổi phong mang của tam hoàng tử, nhưng cũng có thể ngang bằng.

Hải Sĩ Lâm cũng đồng ý quan điểm này, nhưng hắn lo lắng không biết Linh Đông có chịu đựng được không: “Ta lo tốt quá hóa dở!” Linh Đông chỉ có mười tuổi, vỡ lòng muộn, tư chất bình thường, Hải Sĩ Lâm cảm thấy qua bốn, năm năm nữa, đẩy Linh Đông ra mới được. Hiện tại quá sớm.

Khang lão cũng thở dài một tiếng: “Quận chúa khẳng định cũng là không có cách nào khác, nếu không như vậy chờ mấy năm nữa, vạn nhất thái tử có mệnh hệ gì, trong triều muốn lập người kế vị mới, lúc đó đẩy Linh Đông điện hạ ra thì đã muộn.” Tạo thế thì phải làm sớm, chậm sẽ thiệt lớn.

Hải Sĩ Lâm nghe vậy lo lắng nói: “Nhưng dựa theo lễ pháp còn có một Linh Nguyên. Trở lực phía trước Linh Đông rất nhiều.”

Khang lão lắc đầu thở dài một tiếng: “Ai bảo Linh Nguyên điện hạ không phải học trò của quận chúa chứ?” Quận chúa nguyện ý giúp đỡ Linh Đông điện hạ, trải đường cho hắn bởi vì Linh Đông là học trò của quận chúa. Đổi thành Linh Nguyên đảm bảo quận chúa sẽ khoanh tay đứng nhìn. Cho nên muốn quận chúa ủng hộ Linh Nguyên chẳng khác gì si tâm mộng tưởng.

Theo ý Khang lão, có thể có kết quả như hiện tại đã là vô cùng tốt. Dù sao nếu Đông cung thực sự xong rồi, tam hoàng tử thành thái tử mới, thì Hải gia phải biến mất khỏi kinh thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.