Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 76: Q.6 - Chương 76: Nương tử dịu dàng chăm sóc




Hạ Ảnh đi tới, nói ba nam nhân đều uống say hết r62i. Hỏi Ôn Uyển có muốn lấy thêm rượu hay không. Theo ý của Hạ Ảnh, không cho bọn hắn uống tiếp.

Ôn Uyển hỏi: “Ai uống say rồi hả?”

Hạ Ảnh nói: “La thế tử gia say. Tướng quân cùng Thuần thế tử gia vẫn còn uống? Lúc này còn kêu cầm rượu lên, Quận chúa, có muốn mang rượu lên không?”

Ôn Uyển gật đầu: “Để cho bọn hắn uống đủ đi.” Đã nói là để cho bọn hắn uống không say không nghỉ, vậy thì nói được làm được. Cùng lắm thì hôm nay nàng chịu vất vả một chút.

Giang Lâm há mồm định nói thế tử gia tửu lượng không tốt, liền mạng cũng không bằng La Thủ Huân. Nhưng thấy thần sắc Ôn Uyển không để ý, lời nói đến bên miệng lại không nói ra được. Kỳ thật vừa rồi Ôn Uyển nói nhiều như vậy, đều là lấy cớ, nàng sở dĩ dễ dàng buông tay, thể trơ mắt nhìn thế tử lấy người khác. Chỉ có một nguyên nhân, đó là nàng không thật tình.

Ôn Uyển nhìn thấu cách nghĩ của Giang Lâm, vừa cười vừa nói: “Ta đối với Yến Kỳ Hiên, một mực cũng chỉ là tình huynh muội. Không có tình yêu nam nữ.” Cái lời nói này cũng có chút tàn khốc. Nhưng mà cũng bởi vì như thế, nên trong lòng Ôn Uyển vẫn luôn áy náy. Đây cũng là nguyên nhân về sau nàng một mực rất do dự. Tính cách Ôn Uyển chính là như vậy, tình nguyện người khác phụ nàng, nàng cũng không muốn cô phụ người khác.

Giang Lâm nghe được Ôn Uyển nói không có tình cảm đối với thế tử. Theo lý mà nói nàng có lẽ sẽ thả lỏng được, nhưng đáy lòng vẫn là có một cỗ bi thương khó có thể nói dâng lên.

Ôn Uyển nhìn thần sắc Giang Lâm, vừa cười vừa nói: “Trượng phu của ngươi ngươi đau lòng là được. Ta và Yến Kỳ Hiên, chỉ là thân thích.” Ôn Uyển nói những lời này là tỏ rõ lập trường. Trượng phu của mỗi người thì tự mình thương. Nàng hiện tại chú ý tính toán quá nhiều chuyện, thì không sống tốt được rồi. Nếu Yến Kỳ Hiên không nhiều chuyện thì cho dù là thân thích cùng lui tới cũng không có sao. Dù sao nàng không một mình đơn độc gặp mặt là được.

Thấy thần sắc Giang Lâm như vậy, Ôn Uyển không có tức giận, ngược lại rất vui mừng. Như vậy ít nhất có thể chứng minh Giang Lâm đối với Yến Kỳ Hiên để tâm. Mỗi người đứng ở góc độ khác nhau, thái độ đối đãi sự việc cũng khác nhau. Yến Kỳ Hiên là chồng của nàng, nên như thế. Nếu vẫn thờ ơ lạnh nhạt, đó mới không đúng. Cứ như vậy Ôn Uyển cảm thấy rất tốt.

Mai nhi đứng lên nói: “Hay là đi xem một chút đi.” Nàng vẫn không yên lòng. Ôn Uyển thấy hai người lo lắng, còn mình thì lại giống không quan tâm chồng của nàng rồi. Liền dẫn hai người cùng đi.

Vừa vào phòng, mùi rượu đậm đặc gay mũi đã đập vào mặt. La Thủ Huân ghé trên mặt bàn, miệng còn lầm bầm kêu, uống, uống, uống. Yến Kỳ Hiên còn cường ngạnh bá cổ cùng Bạch Thế Niên ở đằng kia đấu rượu, nhưng nhìn thấy bộ dáng đứng cũng không vững khi, cũng biết không sai biệt lắm.

Ôn Uyển đối với tửu lượng của Yến Kỳ Hiên bao nhiêu thì không rõ ràng lắm. nhưng Giang Lâm lại biết. Tửu lượng của Yến Kỳ Hiên không sánh bằng La Thủ Huân. Nhưng hôm nay, vậy mà….

Ôn Uyển nhìn cái bộ dáng này, cũng biết đến lúc rồi: “Đỡ bọn hắn trở về đi!”

Ba nam nhân uống rượu say khướt, tất cả đều do thê tử của mình đỡ về nhà. Lúc Yến Kỳ Hiên đi qua bên người Ôn Uyển, liền nhìn Ôn Uyển. Nhưng tất cả lực chú ý của Ôn Uyển đều đặt trên người Bạch Thế Niên. Trong miệng phàn nàn nói: “Thật sự là không biết tiết chế, uống nhiều như vậy.”

Ôn Uyển đỡ Bạch Thế Niên tiến vào phòng khách, sai người bưng tới một chén nước mật ong cho Bạch Thế Niên uống… Dưới sự trợ giúp của Hạ Dao, nàng đỡ Bạch Thế Niên say khướt đi phòng tắm. Nếu cái dạng này mà để cho hắn lên giường. Chắc sẽ xông chết nàng. Ôn Uyển tình nguyện có chút mệt mỏi, cũng không chịu cái mùi kia. Lúc này Ôn Uyển hoàn toàn quên mất, kỳ thật có thể đem Bạch Thế Niên ném đến sương phòng. Cho dù thế nào hun lật phòng nàng cũng không ngửi thấy. Đáng tiếc lúc này Ôn Uyển dường như quên còn có một biện pháp tiện lợi như vậy. Chỉ muốn cho Bạch Thế Niên tắm rửa sạch sẽ.

Ôn Uyển để cho Hạ Dao đỡ lấy Bạch Thế Niên, chuẩn bị cởi quần áo cho hắn. Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, ta nên đi ra ngoài trước.” Ôn Uyển thấy kỳ quái nhưng Hạ Dao thì biết. Nàng mới không ở lại chỗ này cản trở tầm mắt của Ôn Uyển. Buông người xuống, cũng mặc kệ Ôn Uyển chưa có nói gì, thản nhiên mà đi ra ngoài. Để lại Ôn Uyển trợn mắt há mồm mà nhìn bóng lưng của nàng.

Ôn Uyển cởi quần áo cho Bạch Thế Niên, có điều Bạch Thế Niên cao lớn, hôm nay lại giống như lợn chết trở mình đều không nổi. Ôn Uyển chỉ cởi cái áo khoác đã làm nàng đổ một tầng mồ hôi( ngươi xác định không phải là hơi nước trong phòng hun). Ôn Uyển vừa cởi quần áo cho Bạch Thế Niên, vừa mắng: “Thối chết rồi, cũng không biết uống ít một chút.” Qua được một lúc, lại nhịn không được mắng: “Cái nữ nhân chết tiệt này, lá gan càng lúc càng lớn rồi. Chỉ bảo nàng giúp một việc, thì nói cũng không nói bỏ đi luôn. Thiệt là thói quen không tôt đây mà.”

Ôn Uyển phí hết sức lực cả buổi, mới cởi được quần áo của Bạch Thế Niên ra. Ôn Uyển nhìn vết sẹo trên người Bạch Thế Niên chằng chịt ngang dọc, lúc trước trên giường là lúc đêm đen, cộng thêm Bạch Thế Niên tràn đầy tinh lực để cho nàng không có cách nào đi chú ý. Nhưng mà hôm nay, Ôn Uyển sờ vết sẹo từ dưới bờ vai phải kéo dài đến tận trái tim lộ ra một mảng thịt non càng thêm dữ tợn đáng sợ.

Ôn Uyển vươn tay vuốt ve cái vết sẹo kia, trái tim có chút run rẩy. Vết sẹo dài như vậy, cũng là may mạng lớn, nếu kéo dài một chút nữa, vậy thì không còn mệnh rồi. Đi biên quan thật là cửu tử nhất sinh ah! Ôn Uyển vốn đối với Bạch Thế Niên đi biên quan, chỉ là tính toán khoảng mười năm. Về phần nàng trở thành quả phụ thật đúng là không có lo quá. Nguyên nhân ở chỗ, Bạch Thế Niên bây giờ coi như là thống soái, không cần xung phong anh dũng. Hiện tại thật sự lo lắng cho Bạch Thế Niên, chuyện này không có gì đáng để vui mừng. Khụ, xem ra nàng phải cân nhắc chu toàn rồi.

Ôn Uyển có gắng buông xuống lo lắng của chính mình đối với tương lai. Thế nhưng theo động tác trên tay Ôn Uyển lại lo lắng. Nhiều vết sẹo như vậy, cũng không biết có để lại bệnh ẩn hay không. Cũng đừng có sau mười năm trở về, lại mang đến cho nàng một nam nhân toàn thân đều là vết thương, động một chút lại vết thương cũ tái phát. Nếu như mỗi ngày đều phải lo lắng cho lão công lúc nào cũng bệnh tật, đến lúc đó thì đừng nói đi du lịch, mỗi ngày không phải ngồi trước giường bệnh đã không tệ rồi. Ôn Uyển chỉ cần tưởng tượng đến ngày đó, đã đã cảm thấy sốt ruột chết rồi. Nàng không muốn nhìn ngày tốt lành trước mắt, đảo mắt biến thành bọt biển rồi.

Khụ, Ôn Uyển chỉ có thể thở dài rồi, gả cho một nam nhân như vậy, thật sự là lo lắng chết nàng. Ôn Uyển thấy nam nhân nhắm mắt lại ngủ lộ vẻ đặc biệt thoải mái an tường, trong nội tâm có bao lo lắng cùng tức giận,cũng đều biến thành từng cơn đau lòng. Bạch Thế Niên đi tới ngày hôm nay, không dễ dàng hơn so với nàng, hai người để có hôm nay, đều không dễ dàng. Một lần nữa xoa bóp cho Bạch Thế Niên, động tác của Ôn Uyển nhẹ nhàng hơn nhiều.

Giày vò đến toàn thân Ôn Uyển đổ mồ hôi, mới chà lau xong thân thể của Bạch Thế Niên, xông hương, xác định trên người hắn không có mùi rượu nữa mới thôi. Cầm quần áo mặc vào cho hắn. Buộc lại đai lưng, vốn định cứ như vậy đỡ Bạch Thế Niên đi vào, nhưng mà trên người mình cũng một thân mùi rượu. Vì vậy dứt khoát sai người múc nước, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi mặc xong quần áo, mới kêu Hạ Dao tiến đến, cùng hỗ trợ đỡ hắn trở lại trong phòng. Một mình Ôn Uyển đỡ không nổi tên to con này.

Trở lại bên trong phòng, thấy Bạch Thế Niên mơ hồ ngã xuống giường. Ôn Uyển nhịn không được cười mắng: “Thực là vô dụng. Vậy mà cũng bị Yến Kỳ Hiên cùng La Thủ Huân hạ gục. Cũng không biết trước kia ở trong quân doanh lăn lộn thế nào?” Ôn Uyển nghe nói những quân lính dày dạn, tửu lượng đặc biệt tốt. Mà Ôn Uyển nghe Bạch Thế Niên nói, biên quan lạnh. Thường xuyên múa đao uống rượu, loại rượu này đặc biệt mạnh.

Ôn Uyển nghĩ tới đây liền chán nản. Choáng nha, đem mình đùa giỡn rồi. Cái tên này, vừa rồi chính mình đầu đầy mồ hôi cũng không kêu một tiếng. Ôn Uyển hướng chỗ da thịt mềm mại của Bạch Thế Niên, nhéo một cái. Không ngờ người này mặc không đổi sắc: “Chàng còn định tiếp tục giả bộ, ta sẽ không khách khí. Chàng giả bộ nữa ta sẽ kéo chàng xuống đất.” Nói xong thì chuẩn bị hành động đem Bạch Thế Niên ném xuống đất cho ngủ trên sàn nhà.

Ôn Uyển vừa đụng phải người trên giường, người vốn đã nên ngủ cánh tay dài vung lên, Ôn Uyển ngã xuống trên người Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên mỉm cười nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển oán hận nhìn Bạch Thế Niên, nam nhân này đâu có một chút say nào. Ánh mắt thanh tỉnh hoàn toàn như người bình thường.

Ôn Uyển mắng: “Không có việc gì giả say làm cái gì?” Thiệt là, làm hại nàng cởi quần áo cả buổi đều không được, khốn kiếp.

Bạch Thế Niên cắn Ôn Uyển một ngụm: “Là muốn nàng tắm rửa cho ta. Nàng đã đem ta bán đi, để cho bọn hắn rót rượu cho ta. Ta lại không thể cho nàng chăm sóc ta một lúc sao?”

Ôn Uyển mỉm cười: “Đồ con trai nhỏ mọn, để cho các ngươi cùng nhau nói chuyện phiếm không phải rất tốt sao?” Muốn ghen cũng không nên giả say chứ? Muốn để nàng hầu hạ cứ việc nói thẳng, còn phải giả bộ cái này.

Bạch Thế Niên đáy mắt ảm đạm: “Kỳ thật, nói trở lại ta quen biết nàng sớm hơn bọn hắn. Đáng tiếc chúng ta có ít kỷ niệm để nhớ lại như vậy. Nàng lại cùng bọn họ ở chung một năm. Vợ à, nếu như năm đó nàng không tránh né mà lấy ta thì tốt rồi.” Vừa nãy lúc uống rượu, Yến Kỳ Hiên cùng hắn nói liên miên cằn nhằn mấy chuyện của bọn họ năm đó. Sau đó xin Bạch Thế Niên nhất định phải đối tốt với Ôn Uyển. Buồn khổ trong nội tâm Bạch Thế Niên khó mà dung ngôn ngữ để hình dung.

Ôn Uyển quay đầu, lắc lắc cánh tay mỏi. Đều là người này vừa rồi bắt nàng hậu hạ, giờ còn dám phàn nàn nàng. Lập tức hừ hừ nói: “Năm đó cho dù ta không có tránh chàng. Cho dù thực sự nói cho chàng biết thân phận của ta, chàng sẽ vì ta không đi duyên hải, không đi biên quan sao?” Có mới là lạ. Nam nhân này, trời sinh thích hợp ở chiến trường. Bắt hắn không đi, chẳng khác gì là lấy mạng của hắn. Bạch Thế Niên không đi chiến trường, ừ, với trí thông minh này, ở triều đình lăn lộn cũng sẽ làm quan lớn. Đương nhiên, thế sự không có tuyệt đối, có lẽ cũng có thể trở thành một chính khách gian trá.

Bạch Thế Niên trì trệ, hắn biết rõ, hắn nhất định vẫn đi biên quan. Cho nên những vấn đề này nói ra, chỉ ra vẻ mình không có thành ý. Thấy Ôn Uyển mang sắc mặt đùa giỡn, nên không nói nữa.

Ôn uyển đem vẻ mặt khó xử xoắn xuýt của Bạch Thế Niên chuyển đến trong ngực mình. Mười ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên đầu Bạch Thế Niên, nhẹ nhàng mát xa cho hắn: “Tuy chàng không có say rượu, nhưng mà uống rượu nhiều như vậy, buổi sáng ngày mai vẫn sẽ đau đầu đấy. Mát xa như vậy nửa canh giờ, tỉnh lại cũng sẽ không có cảm giác đau đầu.” Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên không nói gì, lại lẩm bẩm: “Năm đó ta vì nịnh nọt ông ngoại hoàng đế nên cố ý đi học đấy. Thợ xoa bóp bình thường đều không có trình độ như ta đâu. Cho nên chàng yên tâm.” Nàng mới không truy hỏi Bạch Thế Niên rốt cuộc là sự nghiệp quan trọng hay là nàng quan trọng? Làm vậy chỉ tự tìm phiền não thôi.

Bạch Thế Niên cầm tay Ôn Uyển, đem Ôn Uyển ôm vào trong ngực: “Thực xin lỗi, vợ, ta không nên nói lời này. Nhưng mà ta thật sự, ta thật sự rất ghen tỵ. Ta ghen tỵ trong lòng nàng có hắn. Ta ghen tỵ trong lòng nàng vẫn có hắn.” Nói xong lời này, lại bá đạo nói ra: “Ôn Uyển, trong lòng nàng chỉ có ta, không thể có hắn.” Vốn hắn nguyện ý tin tưởng lời Ôn Uyển nói. Nhưng mà vừa nãy uống rượu, Yến Kỳ Hiên một mực nói những câu chuyện đẹp đã từng có với Ôn Uyển, làm cho lòng hắn sinh ghen ghét.

Ôn Uyển tức giận véo Bạch Thế Niên một cái: “Đồ đần, ta là loại người một dạ hai lòng này sao? Trong lòng ta còn có hắn, ta sẽ gả cho chàng sao?”

Bạch Thế Niên dừng lại một lúc, rồi vui mừng nói: “Thật sự? Trong lòng nàng thật không có hắn? Vậy trong lòng nàng có ta chưa?”

Ôn Uyển im lặng, vừa buồn cười vừa tức giận nói: “Không phải đã nói với chàng, ta cùng Yến Kỳ Hiên chỉ là tình huynh muội, không có tình cảm nam nữ. Lại không tin ta như vậy. Nếu trong lòng có hắn, ta gả cho chàng làm gì? Làm sao sau khi thành thân đầu óc của chàng càng ngày càng mất linh hết thế? Không phải là đại anh hùng, đại đồ đần mới đúng.” Ôn Uyển suy đoán, tất nhiên là Yến Kỳ Hiên đã nói chuyện gì đó với Bạch Thế Niên.

Ánh mắt Bạch Thế Niên sáng ngời nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển ôm cổ Bạch Thế Niên: “Đồ ngốc, nếu trong long ta không có chàng, ta gả cho chàng làm gì? Về sau đừng có vì người khác nói dăm ba câu đã hoài nghi ta rồi. Chính chàng nói sẽ tin tưởng ta đấy.”

Bạch Thế Niên đem Ôn Uyển áp dưới thân, vừa hôn, vừa lầm bầm: “Vợ, ta tin tưởng. nàng nói cái gì ta đều tin tưởng.”

Ôn Uyển nghĩ đến hắn uống rượu rồi, không muốn lăn trên giường, đẩy hắn ra.

Bạch Thế Niên vốn tâm tình cuồng hỉ, lập tức có chút uể oải. Làm sao Ôn Uyển lại không để cho hắn như ý, vẫn luôn là ba đẩy bốn ngăn đấy.

Ôn Uyển xem bộ dạng của hắn, lo lắng Bạch Thế Niên nghĩ ngợi lung tung. Cho rằng nàng thấy Yến Kỳ Hiên cho nên không có tâm tình, mở miệng giải thích: “Đồ đần, cả ngày chỉ biết nghĩ ngợi lung tung, đâu còn là một đại tướng quân uy phong rồi. Hôm nay không thể cùng phòng. Uống rượu động phòng nếu nhỡ hôm nay mang thai, hài tử sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.”

Bạch Thế Niên a một tiếng. Đây là cái lý giải gì? “Sẽ xảy ra vấn đề gì?” Làm sao mà vợ của hắn còn nhiều quy củ cổ quái như vậy. Đây chính là nguyên nhân vì sao không cho phép hắn uống rượu? Quá hiếm lạ rồi.

Ôn Uyển mặt trắng không còn chút máu, để cho hắn biết đến kiến thức mang thai, tiếp tục mát xa: “Ta là từ trên sách Tây Dương thấy đấy. Nói uống rượu động phòng mà mang thai, xác suất sinh ra kẻ đần rất lớn. Mặc dù nói là trên sách nói. Nhưng mà chuyện này vẫn nên kiêng kị, ta thà rằng tin là có, không thể tin là không. Nếu không, thực sinh ra một hài tử không thông minh, chúng ta lo lắng không nói, đáng thương nhất vẫn là hài tử.”

Bạch Thế Niên nghe xong là đối với hài tử không tốt, lập tức cái gì đều không có nghĩ. Hắn không muốn bởi vì mình nhất thời tham hoan, hại con của mình. Dục niệm cường thịnh trở lại, hắn cũng không dám: “Vợ nói cái gì chính là cái đó.” Nói xong, còn sờ sờ lên đầu.

Ôn Uyển thấy hắn chơi xấu muốn mình tiếp tục mát xa cho hắn, cười đem đầu Bạch Thế Niên gối lên trên đùi mình. Tuy tay có chút đau mỏi, nhưng mà Ôn Uyển vẫn rất vui vẻ phục vụ.

Bạch Thế Niên thì thoải mái dễ chịu híp mắt, hưởng thụ Ôn Uyển chăm sóc. Trong lòng kỳ thật rất đắc ý, vợ hắn cũng chỉ hung hãn ngoài mặt một chút thôi, trong long thì rất hiền lành, đối với hắn ôn nhu săn dóc, không hề kém nương tử nhà người ta. Không đúng, là nữ nhân khác đuổi ngựa đều không kịp

Tay nghề mát xa của Ôn Uyển quá tốt, Bạch Thế Niên thoải mái vô cùng, thoáng chốc liền ngủ mất. Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên phát ra tiếng hô hấp đều đều, thì nhẹ nhàng đem người thả xuống, kéo chăn mền, phủ lên cho Bạch Thế Niên. Đứng lên thổi đèn rồi trở lại trong chăn, chủ động nằm trong ngực Bạch Thế Niên. Trong chăn, thật ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.