Ôn Uyển dùng bữa tối xong cũng không trở về Tiền viện tiếp tục xử lý triều chính. Mà đang tản bộ trong vườn. Vòng vo hơn phân nửa vườn, Ôn Uyển đi mệt rồi liền trở về nhà, sau khi tắm rửa ăn mặc như một bánh chưng, đi tới trong viện mát mẻ như nước.
Trong viện chỉ để lại Thu Hàn và Thu Thủy.
Ôn Uyển ngửa đầu nhìn trời, đêm nay không có cảnh đêm: “Thu Hàn, ngươi nói xem, trăng sáng có phải cũng mỏi mệt hay không? Cho nên núp đi nghỉ ngơi.”
Thu Hàn hôm nay mới đến bên cạnh Ôn Uyển, không biết tại sao Ôn Uyển đột nhiên hỏi như thế. Chỉ có thể cẩn thận nói: “Quận chúa, cũng là cảnh ban đêm không đẹp.”
Ôn Uyển chỉ cười cười không nói nhiều. Trở về nhà cũng không ngủ, vẫn đọc sách mãi cho đến đêm khuya. Lúc trước khi sắp sửa đi ngủ đã nói cùng Thu Hàn: “Ngày mai không cần gọi ta rời giường sớm.”
Thu Hàn nhẹ giọng đáp lời.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Thu Hàn không có gọi Ôn Uyển. Ôn Uyển tự mình tỉnh. Hiện tại đã quen canh giờ này thì tỉnh lại. Thu Hàn mang nước tới đây chuẩn bị cho Ôn Uyển tẩy rửa, rửa sạch xong thì phải đi vào triều sớm.
Ôn Uyển khoát khoát tay, đi vào trong viện đánh quyền.
Thu Vân cả gan đi lên trước nói: “Quận chúa, nên lâm triều rồi. Nếu không đi, sẽ phải muộn.” Quận chúa làm sao thế? Thường ngày canh giờ này là phải lâm triều .
Ôn Uyển dừng lại một chút sau nhàn nhạt nói: “Nói với đại thần, ta ngã bệnh rồi. Lâm triều thì miễn, ừ, mấy ngày nay thân thể của ta khó chịu, không thể xử lý chính sự nữa.”
Thu Vân kinh ngạc mà nhìn Ôn Uyển tiếp tục đánh quyền. Mở mắt nói lời bịa đặt cũng không cần như vậy nha. Quận chúa làm sao vậy? Đang tốt tại sao lại nói ngã bệnh không để ý tới chính sự?
Được rồi, Thu Vân cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ôn Uyển đã có phân phó, tất nhiên phải cho người truyền lời. Đại thần tới lâm triều nghe được Ôn Uyển ngã bệnh. Đều cho rằng là vất vả quá độ, cũng không nhiều nghĩ. Từng người đều đi trở về.
Ôn Uyển bị bệnh, bệnh đến độ không thể để ý chính sự. Tin tức kia lập tức truyền khắp triều đình, cũng bằng tốc độ nhanh nhất truyền đến kinh thành.
Lý Nghĩa nhận được tin tức kia. Lập tức ngạc nhiên. Không thể nào đâu, ngày hôm qua thấy khí sắc Quận chúa còn rất tốt. Làm sao một buổi tối lại bị bệnh, nếu bị chút gió rét cũng là thôi. Thế nhưng bệnh đến không thể để ý chính sự. Đây là bệnh nặng lắm.
Không tới một lúc. Lý Nghĩa có được tin tức xác thực, Lý Nghĩa lập tức không phải là ngạc nhiên mà là ngu ngơ luôn, Quận chúa Ôn Uyển giả bộ bệnh không để ý tới chính sự. Hiện giở hắn hiểu được ngày tại sao hôm qua Quận Chúa Ôn Uyển lại nói với hắn người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm. Cũng rốt cục hiểu lời nói của Hạ Ảnh, nếu để cho Quận chúa biết hai đứa bé bị đại nhân Thiên Long làm mồi câu, sẽ liều mạng của mình đi đón hai đứa bé rồi.
Lý Nghĩa cười khổ: “Thế này phải thu xếp làm sao?” Bất kể như thế nào, Lý Nghĩa cũng chỉ có thể vội vàng đem tin tức kia truyền cho hoàng đế biết. Bây giờ có thể nói động Quận chúa chỉ có hoàng thượng.
Bên này vừa xử lý xong, người bên kia đã tới, ở bên tai Lý Nghĩa nói mấy câu. Ánh mắt Lý Nghĩa sáng lên: “Thật?”
Người tới gật đầu: “Thật sự. Đại nhân đi qua xem một chút.”
Lúc Lý Nghĩa đi qua. Thấy tình trạng người nọ thê thảm không nỡ nhìn. Người nọ thấy Lý Nghĩa, nắm chân Lý Nghĩa, thều thào nói cho ta, cho ta. . . . . .
Sau khi Thu Vân nhận được tin tức, liền nói cho Ôn Uyển biết: “Quận chúa. Người nọ cung khai rồi. Căn cứ đầu mối người nọ cung cấp, chúng ta ở kinh thành tìm được hai cứ điểm của bọn chúng. Đã phái người tiêu diệt.” Lý Nghĩa đối với người này, hình pháp gì cũng dùng qua, đáng tiếc đều vô ích. Không nghĩ tới cái biện pháp này của Quận chúa lại có hiệu quả.
Ôn Uyển ừ một tiếng, kết quả này ở trong dự liệu của Ôn Uyển. Liều thuốc ma túy lớn, dùng thời gian dài như vậy, độc nghiện khẳng định cũng lớn. Có thể chịu đựng được, mới kỳ quái.
Đến buổi tối. Ôn Uyển đang sắp sửa lại tin tức. Thu Vân nói người này còn cung khai hang ổ bên ngoài.
Ôn Uyển có chút quái dị: “Không phải nói chỉ chịu trách nhiệm tình báo của kinh thành sao? Làm sao bên ngoài kinh thành cũng biết?” Việc này có chút quái dị. Chẳng lẽ người này không chỉ có chịu trách nhiệm tình báo của kinh thành.
Thu Vân trả lời không để cho Ôn Uyển thất vọng: “Quận chúa, người này là chịu trách nhiệm công việc tình báo của nghịch tặc. Đối với tình huống nghịch tặc, biết quá tường tận.” Nói cách khác, người này không chỉ là chịu trách nhiệm phương diện tình báo ở kinh thành, mà còn chịu trách nhiệm tất cả công tác tình báo.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, nói cách khác người này là con cá lớn chân chính. Chỉ cần người này nói ra. Những nghịch tặc ẩn náu kia, một người cũng chạy trốn không thoát. Cũng tốt, trừ đi cái hậu hoạn này, Ôn Uyển đã có thể buông lỏng một hơi. Trong lòng Ôn Uyển suy nghĩ những cây thuốc phiện này không có lãng phí, quả thật đáng giá.
Sau khi Thu Vân nói xong, thấy vẻ mặt Ôn Uyển nhẹ nhàng, thực tế tâm tình Ôn Uyển bây giờ vẫn rất không tệ. Cho nên cẩn thận hỏi : “Quận chúa, người mở phương thuốc kia, làm sao có ma lực lớn như vậy. Còn hơn cả mười tám loại cực hình.”
Ôn Uyển cũng không suy nghĩ nhiều: “Cây thuốc phiện ăn sẽ nghiện, một khi nghiện, mùi vị đó, uh, lúc đầu không phải ta dạy các ngươi bôi mật ong cho phạm nhân để cho kiến cắn sao? Hút cây thuốc phiện này mà bị nghiện, lúc không có để hút, cảm giác kia giống như trong máu thịt có vô số con kiến đang gặm cắn.” Bên ngoài đã làm cho người ta chịu không nổi, chớ đừng nói chi là từ trong mà ra.
Thu Vân rùng mình một cái. Ai nói Quận chúa nhân từ, lương thiện, nàng cần phải đánh hắn một trận.
Ôn Uyển gật đầu: “Vật này không phải là đồ tốt, phải nghiêm khắc khống chế. Lấy ra đối phó thứ người chết không muốn mở miệng kia, hiệu quả không tệ .” Dùng cây thuốc phiện cho ăn, chi phí rất cao. Không phải là cái loại nhân vật cực kỳ quan trọng thì sẽ không dùng.
Thu Vân đối với Ôn Uyển bác học bội phục sát đất rồi. Rất nhiều thứ nàng nghe cũng không có nghe qua, Quận chúa chỉ há miệng đã nói rất rõ ràng.
Trong lòng Ôn Uyển buồn nôn, việc này người hiện đại nào không biết chuyện nghiện trúng độc phẩm. Có điều lời này không thể nói.
Ôn Uyển dự đoán không có sai. Người này cung khai đứt quãng không ít tin tức, thời gian dần qua, nhổ củ cải trắng mang theo đất bùn (ý là chuyện này kéo theo chuyện kia), vậy mà đào ra không ít hố. Lý Nghĩa nhanh chóng dẫn người đem những vũng hố này san bằng. Tuy không đem tin tức bọn nghịch tặc này diệt sạch sẽ, ít nhất cũng đem thế lực giấu diếm tiêu diệt chín phần rồi. Dĩ nhiên, những điều này là nói sau.
Ôn Uyển không để ý tới chính vụ, thoáng một chút liền rỗi rãnh. Mỗi ngày ở trong sân xem một chút sách, đánh đánh quyền, ngâm trà uống, thời gian trôi qua nhàn nhã vô cùng. Hai ngày qua, đến xương cốt Ôn Uyển đều cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Không có người khác nói nửa điểm, đã quen bận rộn nên rãnh rổi liền thấy không tự nhiên.
Dĩ nhiên, Ôn Uyển vẫn lmuốn hỏi một lần hai đứa bé như thế nào? Biết Minh Duệ và Minh Cẩn tới nơi nào, sau đó lại tính toán hai đứa bé hiện tại đến chỗ nào , cụ thể lúc nào về đến. Bây giờ Ôn Uyển nửa điểm cũng không dám thư giãn. Chỉ sợ một khi thư giãn. Những người này lại bắt đầu như thiêu thân lao vào.
Lý Nghĩa là bị thảm trạng của người nọ dọa. Quận chúa ra tay, thật sự làm cho người khác sống không bằng chết. Vẫn đừng nên trêu chọc Quận chúa rồi. Vì vậy lập tức để cho Thu Vân báo cáo chuyện Minh Cẩn ở trên đường bởi vì ám sát mà kinh sợ ngã bệnh cho Ôn Uyển.
Thu Vân đem tin tức không tốt này nói với Ôn Uyển: “Quận chúa yên tâm, Nhị thiếu gia đã khoẻ rồi. Hôm nay đang trên đường trở về. Còn mười ba mười bốn ngày nữa là có thể đến kinh rồi.” Thu Vân nơi nào còn dám giấu diếm Ôn Uyển. Nàng không phải là Hạ Ảnh và Hạ Nhàn bọn họ, có nhiều năm tình cảm cùng Quận chúa. Nàng mới đến mấy ngày. Nhắm trúng lúc Quận chúa nổi giận, còn không biết làm sao thu thập nàng đây!
Ôn Uyển nhanh chóng đứng lên, thế nhưng rất nhanh làm cho mình khôi phục lại bình tĩnh: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Minh Cẩn làm sao lại bị kích thích quá độ? Phát sốt cao? Hạ Dao đi nơi nào?” Bình an vô sự tất nhiên là tốt. Nhưng Minh Cẩn mới tám tuổi, đứa bé tám tuổi thấy một mặt tối tăm đẫm máu . Ôn Uyển rất lo lắng Minh Cẩn bị kích thích lớn như vậy, có chịu đựng được không. Mặc dù nói là tốt, nhưng cái này không nhất định là thật sự tốt. Vạn nhất bị ám ảnh vậy thì sẽ phiền toái lớn. Nhớ năm đó từ lúc nhỏ nàng đã bị ám ảnh, đến nỗi sau này vẫn sống ở trong nỗi ám ảnh này.
Cụ thể quá trình, Thu Vân cũng không rõ.
Ôn Uyển rất lo lắng: “Phân phó xuống, ta tự mình đi đón Minh Duệ và Minh Cẩn.”Ngàn vạn lần không thể để cho Minh Cẩn để lại ám ảnh. Bằng không cả đời này Minh Cẩn cũng không sống vui vẻ.
Thu Vân chần chờ nói: “Quận chúa. Người ở phía ngoài đều biết Quận chúa ngã bệnh không để ý tới chính sự. Hiện tại đi ra ngoài đón hai đứa bé, có phải là không thỏa đáng hay không?” Phía trước nói thân thể mình không tốt, bây giờ còn có thể ra cửa đón hài tử. Việc này không phải tự mâu thuẫn sao?
Linh Đông ở bên cạnh hỏi: “Minh Cẩn đệ đệ hiện tại như thế nào?”
Thu Vân vội vàng nói: “Không có chuyện gì rồi. Nhận được tin tức, đã không có chuyện gì. Ngày đó đã hạ sốt. Hôm nay đang trên đường trở về. Rất nhanh là có thể đến kinh thành.”
Ôn Uyển biết Minh Cẩn hạ sốt rồi. Ôn Uyển chỉ lo lắng Minh Cẩn bị ám ảnh ” Tình huống Minh Cẩn bây giờ như thế nào? Có cái gì không đúng hay không?”
Thu Vân vội vàng lắc đầu: “Không có, Nhị công tử mỗi bữa ăn đều nhiều như lúc trong phủ đệ. Có đại công tử vừa tỉ mỉ chiếu cố nữa. Nhị công tử không có chuyện gì, chẳng qua rất nhớ bánh ngọt của Quận chúa. Nói sau khi trở về sẽ phải để cho Quận chúa làm bánh ngọt cho hắn ăn.”
Ôn Uyển nghe được Minh Cẩn nhớ thương điểm tâm nàng làm, tâm tình buông lỏng một chút. Có thể nuốt trôi cơm, còn có thể nhớ thương bánh ngọt, chứng minh Minh Cẩn không có ảnh hưởng gì lớn. Nếu không, sẽ là cơm nước không ăn, buổi tối gặp ác mộng. May mắn, so sánh với nàng Minh Cẩn mạnh hơn, năng lực thừa nhận tốt hơn nàng.
Linh Đông ở bên cạnh nói: “Cô cô. Đừng lo lắng. Minh Duệ và Minh Cẩn bọn họ rất nhanh sẽ trở lại rồi, cô cô lập tức có thể nhìn thấy bọn họ. Cô cô phải vui mừng mới đúng.”
Nếu Ôn Uyển có thể vui mừng được mới kỳ quái. Lúc này nàng rất lo lắng lợi hại, chẳng qua đến bây giờ Ôn Uyển đã không thèm phát giận nữa: “Cô cô không có chuyện gì đâu.”
Linh Đông rất muốn nói, nếu Cô cô không có chuyện gì thì nên để ý chính sự mới đúng. Không thể giả bộ bệnh không để ý tới chính sự nha! Lúc xảy ra chuyện của mấy người Hạ Ảnh, Linh Đông đã đi ra ngoài. Cho nên hắn cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, để cho cô cô giận dữ. Đến chính vụ cũng không quản.
Linh Đông liếc nhìn vẻ mặt Ôn Uyển, lời đến bên miệng cuối cùng không có nói tiếp. Cô làm như vậy, nhất định là có nguyên nhân của cô.
Ôn Uyển chờ sau khi Linh Đông đi, Ôn Uyển nặng nề than thở, ba người Hạ Ảnh này vẫn sớm đi xử lý tốt. Tránh khỏi đặt chuyện khó này ở bên người. Nên đi thì đi, đi cũng có người mới. Người mới để cho Hạ Dao dạy dỗ, không nên có chuyện như vậy xảy ra nữa.
Thu Vân nhìn Ôn Uyển lại không hạ đũa, không nhịn được nói: “Quận chúa, hai ngày này người cũng không ăn thứ gì cả. Hãy để cho Hạ Nhàn tỷ tỷ làm cho người a! Nếu không, tiếp tục như vậy thân thể người làm sao chịu đựng được.” Thu Vân nhìn mà gấp gáp.
Ôn Uyển nghe Thu Vân nói, cười một tiếng. Không có ba nữ nhân này ở bên người, rất nhiều chuyện đều không dễ dàng. Xa không nói, riêng chuyện ăn uống cũng không ổn thỏa. Nếu như Quỳnh ma ma ở đây thì hoàn hảo, hiện tại Quỳnh ma ma đi hầu hạ Kỳ Cừu, hôm nay đổi một Thu Ngũ, Ôn Uyển đều ăn không quen. Những chuyện khác càng đừng nói. Nhưng nếu thói quen tự tiện chủ trương đã phạm vào tối kỵ. Chớ đừng nói chi là Hạ Ảnh vẫn ba lần bốn lượt làm như vậy, nàng tuyệt đối tha không được.
Ôn Uyển khẩu vị gì cũng không có, thả đôi đũa trong tay xuống: “Cho ba người các nàng tới đây.” Sớm đi giải quyết cũng tốt.
Mấy ngày hôm trước ba người còn bị đánh ba mươi đại côn. Mặc dù nói nể tình là người tâm phúc trước mặt Ôn Uyển, không có ra mười phần sức. Nhưng ba mươi Đại côn này rơi vào trên thân, cũng rất đau đấy. Lúc ba người tiến vào, đều phải cho người vịn vào.
Sau khi đi vào đều quỳ trên mặt đất. Ba người ai cũng không dám lên tiếng trước. Ngày cuối tháng mười một mà quỳ trên mặt đất, cho dù trên mặt đất phủ thảm đốt hỏa Long không lạnh, quỳ thời gian dài chân cũng đã tê rần. Còn không nói trên người bọn họ đều mang theo thương tích.
Ôn Uyển nhìn ba nữ nhân quỳ gối “Nói một chút đi, nhốt mấy ngày qua. Có ý kiến gì không?” Ôn Uyển nhìn ba nữ nhân, cũng muốn xem một chút bọn họ nói gì.
Hạ Hương dẫn đầu nói: “Là thuộc hạ lỗ mãng. Chuyện này chúng nô tì không nên tự tiện chủ trương. Nên nói cho Quận chúa biết, do Quận chúa định đoạt.” Mấy ngày qua Hạ Hương nghĩ lại cho rằng chuyện này là các nàng làm quá đắc ý. Thân là thuộc hạ. Tự tiện chủ trương đã phạm vào tối kỵ.
Ôn Uyển cũng cười: “Làm sao? Không phải nói cho dù làm lại một lần, ngươi cũng muốn làm như vậy sao? Lúc trước có người luôn miệng nói, cho dù lặp lại một lần nữa cũng làm theo cách cũ.”
Đầu Hạ Nhàn cũng muốn chôn vào trong đất rồi.
Hạ Hương lại không giống vậy: “Chuyện này hẳn phải nói cho Quận chúa biết. Nếu Quận chúa muốn rời kinh. Nô tì nhất định sẽ liều chết ngăn trở.” Chuyện này sai thì đã sai, bọn họ không nên tự nhận là vì tốt cho Quận chúa mà giấu diếm chuyện.
Ôn Uyển không có nói gì nữa, nhìn về phía Hạ Nhàn thản nhiên nói: “Chờ Diệp Tuần trở về, đem hôn sự của các ngươi xử lý. Ngươi hãy theo Diệp Tuần đi ra ngoài. Đi ra ngoài làm đương gia chủ mẫu.”
Sắc mặt Hạ Nhàn đại biến. Nhưng nhìn thần sắc Ôn Uyển nhàn nhạt, không dám lên tiếng nữa. Quận Chúa bây giờ đang tức giận, nói nhiều lời cũng vô ích.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh: “Còn ngươi thì muốn nói gì?” Đây đã là rất nhiều lần rồi, không chỉ một lần. Ôn Uyển quyết định không tha thứ.
Hạ Ảnh biếtvề phía nàng Quận chúa đã có định đoạt.
Ôn Uyển thần sắc nhàn nhạt : “Lần trước ngươi nói với ta ngươi muốn đi hải khẩu. Hải khẩu ta không thể nào cho ngươi đi. Thân phận của ngươi ở trên Đông Thanh, ngươi đi đến đó Đông Thanh phải nghe lời ngươi. Ta hao tốn hơn mười năm tinh lực thật không muốn hủy ở trên người của ngươi. Nếu như ngươi không muốn trở chỗ cũ, trước hãy đi Ôn Tuyền thôn trang ở một thời gian ngắn. Chờ sau khi Hạ Dao trở về thì ngươi phải đi.” Thứ nhất Ôn Uyển không muốn thấy Hạ Ảnh, hiện tại Ôn Uyển thấy Hạ Ảnh đã phiền. Thứ hai khí hậu trên Ôn Tuyền thôn trang tốt, các loại tật bệnh thân thể Hạ Ảnh, cũng nên điều dưỡng tốt.
Lần này nếu không phải giận ác rồi, Ôn Uyển sẽ không phạt trượng Hạ Ảnh. Nhưng cũng đang bởi vì giận ác rồi, nên bất chấp tất cả.
Hạ Ảnh thấp giọng đáp ứng.
Ôn Uyển nhìn Hạ Hương: “Sau này ngươi hãy theo Hạ Ảnh sống ở thôn trang đi!” Thân thể Hạ Hương rất tốt, hẳn là có thể chiếu cố tốt Hạ Ảnh.
Ôn Uyển lại tức giận nữa. Ba người chiếu cố nàng nhiều năm như vậy, vẫn có tình cảm rất sâu. Chẳng qua là chuyện này xúc phạm điểm mấu chốt của Ôn Uyển, Ôn Uyển quyết định không thể tha thứ. Chỉ cần tìm con đường riêng cho các nàng, đuổi đi ra ngoài cũng coi như xong việc rồi.
Hạ Ảnh còn muốn nói điều gì, Ôn Uyển đã không bình tĩnh nhìn ba nữ nhân tự cho là đúng nữa: “Lui xuống hết đi.” Trước kia còn có mấy phần không nỡ. Hiện tại coi như là hiểu . Để Hạ Ảnh ở bên người, khẳng định ảnh hưởng tới những người khác. Hạ Nhàn và Hạ Hương không phải đã học theo sao. Vừa lúc Thu Vân cũng từ {ám vệ} ra, nhìn coi như nghe lời, trước tiên đặt ở bên cạnh xem một chút.
Ba người đi ra ngoài, sắc mặt Hạ Ảnh là như đưa đám nhất. Hạ Hương nhỏ giọng nói: “Hạ Ảnh tỷ tỷ, Quận chúa cũng vì muốn tốt cho tỷ. Thân thể tỷ không tốt, thái y nói nếu không cố gắng điều dưỡng nhất định sẽ để lại bệnh căn. Tỷ đi thôn trang, cố gắng điều dưỡng thân thể. Chuyện sau này thì sau này hãy nói.” Nàng đi theo Hạ Ảnh đến thôn trang thượng cũng tốt. Hi vọng trở lại bên cạnh Quận chúa mặc dù rất nhỏ, nhưng ít ra thôn trang vẫn là của Quận chúa. Trước hết đi thôn trang để cho Hạ Ảnh đem thân thể dưỡng tốt, những thứ khác chỉ có thể sau này hãy nói.
Sắc mặt Hạ Ảnh khá hơn một chút.
Hạ Hương nhỏ giọng mà an ủi Hạ Nhàn: “Diệp Tuần là trợ thủ đắc lực bên cạnh tướng quân. Đến lúc đó nếu Diệp Tuần không đi, còn không phải sẽ ngụ ở phủ Quận chúa sao? Ngươi cũng không thể cả đời ở trong phòng bếp. Nha hoàn ngươi dạy cũng nên xuất sư rồi.”
Giọng Hạ Nhàn buồn bực nói: “Ta không muốn đến ở phủ Tướng Quân.” Diệp Tuần tám chín phần mười là muốn đến ở phủ Tướng Quân. Nàng mới không cần đi theo.
Hạ Hương cười khổ. Không muốn ở cũng phải ở a! Hiện tại Quận chúa không nguyện ý giữ bọn họ ở bên người rồi. Khụ, cõi đời này không có thuốc hối hận.
Ba người ngày đó đều tìm mấy người tới tiếp nhận vị trí bọn họ. Đem chuyện nên chú ý đều nói rõ ràng với họ. Đặc biệt là Hạ Nhàn, hận không thể trong vòng một ngày đem tất cả bản lãnh đều dạy cho Thu Ngũ.
Ôn Uyển người này, ưu điểm lớn nhất là hiền lành thiện lương. Khuyết điểm lớn nhất cũng là hiền lành thiện lương. Mặc dù nói muốn đưa bọn họ đi, nhưng cũng bởi vì thương thế trên người bọn họ, nên không có trực tiếp đuổi. Chẳng qua để cho bọn họ chuyển đi đến một sân viện xa nàng nhất. Mắt không thấy tâm không phiền.
Xử lý ba nữ nhân này xong, còn có một Đông Chính Vi không có xử trí. Ôn Uyển tìm thấy Đông Chính Vi. Nhìn Đông Chính Vi rõ ràng so sánh với ba người Hạ Ảnh tốt hơn nhiều. Bởi vì lúc hắn tiến vào là đi tới, không phải được người ta vịn tiến vào.
Mặc dù Ôn Uyển nói không cho phép người khác thăm. Nhưng thuốc bôi mấy ngày vẫn đưa qua. Thuốc bốn người dùng đều là dược liệu đứng đầu.
Ôn Uyển muốn suy nghĩ lại, cuối cùng chỉ nói: “Chờ thương thế ngươi tốt lên rồi, phải đi hải khẩu, hiệp trợ Đông Thanh xử lý chuyện của hải khẩu.” Ý của Ôn Uyển là để cho Đông Chính Vi từ chức nha sai. Trở thành người của nàng. Trước kia Ôn Uyển chỉ không muốn lãng phí một thân bản lãnh của Đông Chính Vi. Hiện tại nhìn thấy. Vẫn là ném tới hải khẩu đi xem một đống người ở hải khẩu kia, còn tốt một chút. Đông Thanh một nữ nhân gia đó, đặt quá nhiều tinh lực ở trên công sự. Sẽ bỏ qua lão công. Đưa người đi qua cho nàng ta, giúp nàng chia sẻ.
Đông Chính Vi ngửa đầu: “Quận chúa, thuộc hạ phạm vào tối kỵ, Quận chúa nên trừng phạtnặng. Cho dù không chém giết, cũng nên lấy cực hình.” Đông Chính Vi cho là thủ đoạn Ôn Uyển vô cùng nhân từ. Thân là cấp trên, nhân từ qúa sẽtrêu chọc cho mình tai hoạ ngập đầu.
Nếu dựa theo ý của Đông Chính Vi. Bốn người bọn họ, có thể không đành lòng giết. Nhưng nhất định phải ban trọng phạt, như vậy mới có thể chấn nhiếp người phía dưới. Nếu đưa bốn người bọn họ đi chỗ khác nhẹ như vậy, sau này người phía dưới học theo, chẳng phải là mối họa sao.
Ôn Uyển luôn luôn biết Đông Chính Vitính tình ngay thẳng. Hai lần này đã được lãnh giáo, thấu hiểu rất rõ: “Vậy ngươi nói nên dùng dạng cực hình gì?”
Đông Chính Vi cũng không biết nên nói cái gì.
Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Lần này đi hải khẩu, chỉ một mình ngươi đi. Vợ con không thể mang theo. Không đến ba năm hay năm năm, ngươi không được về. Ta nghĩ, xương thịt chia lìa không thể gặp nhau, so với dùng cực hình gì đó càng khó chịu đựng hơn?”
Trong lòng Đông Chính Vi nặng nề than thở, cái này coi là cái hình pháp gì nha! Khụ, rõ ràng là cách chức, mà ngầm là thăng có được hay không?
Đông Chính Vi có cái băn khoăn này, cũng thẳng thắn mà đem tật bệnh này nói ra với Ôn Uyển. Cái bộ dáng này của Quận chúa. Thật không thể không làm cho người ta lo lắng.
Ôn Uyển nhàn nhạt nói: “Ngươi yên tâm, trong lòng ta có chừng mực. Đi xuống đi, cho ngươi thêm thời gian mười ngày. Mười ngày sau, đi hải khẩu.” Cũng không quản bây giờ là mùa đông, đến lễ mừng năm mới cũng không lưu.
Đông Chính Vi đối với thủ đoạn mềm mỏng của Ôn Uyển chỉ có thể than thở dưới đáy lòng. Cũng may tướng quân không phải tính tình như thế,tính tình hai đứa bé cũng không có học Quận chúa. Nếu không hắn thực sự lo lắng tương lai của phủ Quận chúa và phủ Tướng quân. Khụ,vậy cũng là may mắn trong bất hạnh rồi.
Sau khi đám người đi, trong lòngÔn Uyển khẽ than thở. Thật ra thì Ôn Uyển làm sao không biết ngọn nguồn là ở trên người của nàng, muốn nàng giết người, nàng cũng không phải là không dám. Nhưng bảo nàng giết người cùng mình sớm chiều chung sống hai chục năm, nàng không thể xuống tay. Đừng nói hạ thủ giết bọn hắn, cho dù thấy kết quả bọn họ bi thảm, nàng cũng không đành lòng.
Ôn Uyển nhẹ nhàng nói: “Nhân từ nương tay thì nhân từ nương tay. Nhiếp chính Quận chúa đến mấy nha hoàn cũng thu thập không được, nói vậy cậu Hoàng đế nên yên tâm.”
Ôn Uyển đột nhiên cảm thấy rất đau xót. Lúc nào, nàng cần kiêng kỵ cậu Hoàng đế đến nước này rồi. Những năm này, nàng vì cậu Hoàng đế làm còn chưa đủ nhiều sao? Tại sao còn có thể đi tới tình trạng này. Trước kia vẫn nghe nói gần vua như gần cọp, nhưng ở trước mặt ông ngoại Hoàng đế, nàng thật không có cảm thấy. Nhưng bây giờ ở bên cạnh cậu Hoàng đế, cảm giác như vậy càng ngày càng rõ ràng. Hơn nữa theo thời gian kéo dài, cảm giác như vậy càng ngày càng đậm hơn.
Thu Vân nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa. . . . . .”
Ôn Uyển nhìn Thu Vân, đột nhiên nói: “Năm tháng tĩnh lặng rất tốt, rất muốn qua cuộc sống hai ngày an tâm. Thu Vân, chờ cậu Hoàng đế trở lại, ta liền có thể để xuống tất cả gánh nặng. Ta vẫn hy vọng có thể trải qua cuộc sống như Lão sư, vô câu vô thúc, tự do tự tại. Muốn làm cái gì thì làm cái đó. Cũng muốn đi thể nghiệm cuộc sống như thế. Mà không phải như bây giờ, bị vây ở chỗ này không thể động đậy.”
Trong lòng Thu Vân giật mình, không ngờ Quận chúa nổi lên tâm tư ẩn cư. Đây cũng là việc trăm triệu không được: “Quận chúa, người còn trẻ lắm. Tại sao có thể so sánh với Tống tiên sinh chứ?”
Ôn Uyển cười sờ tóc rũ xuống: “Còn trẻ, đều già rồi. Hôm đó xử lý chính vụ, lúc thức dậy đầu choáng váng hôn mê, ngã một cái. Ta hiện tại rất lo lắng, một ngày nào đó cứ thế mà ngã xuống, không tỉnh lại nữa. Đến gặp mặt trượng phu và hài tử lần cuối cùng cũng không được nữa rồi.”
Sắc mặt Thu Vân đại biến: “Quận chúa, đây là chuyện lúc nào, tại sao không gọi thái y?”
Ôn Uyển cười khẽ: “Mời thái y có ích lợi gì? Ta bây giờ chỉ mong cậu Hoàng đế trở lại, ta nghỉ ngơi thật tốt. Nhiều năm như vậy, thật sự mệt mỏi. Chỉ muốn nghỉ ngơi một lần, tự mình trôi qua hai ngày cuộc sống mà mình mong muốn. Nếu không, ngày nào đó mà ngã xuống không dậy nổi, thì cả đời này cũng không hưởng thụ quacuộc sống một ngày an bình, đến chỗ Diêm vương, cũng phải tiếng kêu ủy khuất.” Ôn Uyển thật sự muốn thoái ẩn, nhưng nàng cũng rõ, muốn thoái ẩn đó là không có khả năng. Cậu Hoàng đế sẽ không chấp thuận, trừ phi là nàng thật ngã bệnh, hoặc là nói có một người tiếp nhận vị trí của nàng. Nếu không, cả đời đều phải lao tâm lao lực.
Lời này là Ôn Uyển nói cho hoàng đế nghe .