Edit: LyLy
Beta: Tiểu Thuyền
Khi Hiền phi nhận được tin tức, liền lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Không nghĩ
tới, đứa bé này xem trọng của cải hơn tính mạng. Trước kia thật đúng là
ta đa tâm. Yêu tiền là tốt, chỉ cần có thứ yêu thích là tốt rồi.”
Quách ma ma ở bên cạnh
cười nói “nô tài đã sớm nói nương nương đa tâm. Một đứa trẻ như vậy, làm sao lại cần nương nương phải nhọc lòng lo nghĩ. Người nhìn xem, còn
không phải là bùn loãng thì không trét được vào tường à. Không biết khi
Hoàng thượng nhận được tin tức sẽ có phản ứng gì. Tô phi cùng Phúc Huy
công chúa đều là người thanh cao, thanh khiết, làm sao lại sinh ra một
hài tử yêu tiền như mạng vậy.”
Hiền phi lắc đầu: ” Việc Ôn
Uyển yêu thích tiền tài cũng không thể chỉ trích nặng. Lúc trước nàng đã chịu nhiều đau khổ như vậy, những người thân kia cũng không đáng tin
cậy, đoán chừng nàng ta nghĩ chỉ có tiền tài mới có thể khiến nàng an
lòng. Bất quá cũng may nhờ có Bình gia, mới nuôi được một đứa trẻ tính
tình tốt như vậy. Nhờ thế mà ta không cần phải lo lắng, Bình gia cũng
coi như đã làm được một chuyện tốt.”
Quách ma ma cười nói ” Rốt cuộc nương nương cũng có thể yên tâm.”
Hiền phi không nói tiếp,
chẳng qua là nhàn nhạt cười lên tiếng, cầm lấy cây kéo cắt tỉa bồn hoa
bên cạnh, răng rắc một tiếng, cắt đứt một cành. Yên tâm sao? Chỉ có
người chết mới có thể khiến cho nàng yên tâm.
“Quận chúa, người bảo thuộc hạ đi tìm thợ thủ công, người đã đến rồi.” Hạ Thiên đi vào bẩm báo .
Ôn Uyển muốn dùng tre để
làm chiếu, hàng mỹ nghệ…nên bảo Hạ Thiên đi mời thợ thủ công. Từ tháng
sáu cho đến bây giờ, nay đã có người, đương nhiên là muốn gặp.
Trừ việc đó ra, Ôn Uyển
còn đang suy nghĩ phải làm gì mới có thể kiếm được nhiều tiền nhất.
Trong đầu nàng có rất nhiều hạng mục nhưng không phải cùng người khác
nổi lên xung đột thì chính là có muôn vàn khó khăn không thể thực hiện
được. Mở tửu lâu không được, ngân hàng tư nhân cũng không được, về mặt
ruộng đất, nàng không đủ quyền thế lại không có người làm chỗ dựa nên
cũng không được. Dường như làm cái gì cũng không được. Ôn Uyển buồn bực.
Cũng may, rất nhanh nàng
đã nghe tin lão sư Tống Lạc Dương trở lại. Ôn Uyển có chút khó hiểu, tại sao nhanh như vậy đã trở về rồi? Nàng hỏi lại mới biết, thì ra bạn của
lão sư cũng đi dạo chơi, không có ở nhà. Ôn Uyển cười không ngừng, thật
đúng là vật hợp theo loài, người phân theo nhóm!
Từ khi Tống Lạc Dương trở
về, Ôn Uyển vẫn làm tổ tại Tống phủ, ngày ngày học tập cùng lão sư của
mình. Ôn Uyển học được rất nhiều thứ, đều là những thứ cần thiết của
thời đại này.
“Lão sư lại thua rồi.” Ôn Uyển cực kì cao hứng. Về cờ, Tống Lạc Dương thấp hơn Ôn Uyển một đẳng cấp
cho nên căn bản là Ôn Uyển toàn thắng. Bất quá trãi qua khoảng thời gian dài như vậy, tài nghệ vẽ tranh của Ôn Uyển đột nhiên tăng mạnh, khiến
cho Tống Lạc Dương than thở không dứt.
Từ chỗ Tống Lạc Dương, Ôn
Uyển biết được tình hình dân chúng, phong tục tập quán ở nhiều địa
phương. Ôn Uyển đem tất cả những gì lão sư mình nói ghi chép lại, sau đó đưa cho Tống Lạc Dương xem lại, có chỗ nào không đúng thì chỉnh sửa. Ôn Uyển định sau này sẽ viết thành một quyển sách, dựa vào những gì Tống
Lạc Dương nhớ lại khi hắn đi dạo chơi bên ngoài.
Học tập cùng lão sư, Ôn
Uyển cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt mau, chớp mắt đã đến tháng
mười hai. Cuối tháng mười một, Hạ Phàm mang thai hơn bảy tháng, sinh
non, sinh được một bé trai, tên gọi là Tống Quý. Nếu không phải Tống Lạc Dương không có tiền, đoán chừng hắn đã mở tiệc cơ động ( ai đến trước thì ăn trước ) mười ngày. Hắn không có tiền cũng muốn làm như vậy nhưng lại bị Ôn Uyển kiên quyết cự tuyệt, nói giỡn, đây là lãng phí một cách trắng trợn a.
Tống Lạc Dương bị cự tuyệt cũng không tức giận, vẫn rất vui vẻ, nói
thẳng mình cũng có hậu, không làm tổ tiên thất vọng.
Nhưng chưa cao hứng được vài
ngày, thì người bằng hữu kia đã viết thơ cho hắn, muốn mời hắn qua đó
một lần nữa. Không đợi Hạ Phàm ở cữ xong, hắn đã đi. Lúc này đã là lễ
trung tuần tháng mười một ( 1 – 10, ngày Quốc Khánh của Trung Quốc ), năm mới đã đến gần.
Ôn Uyển rất không vui, ở trong lòng mình, nàng đã xem Tống Lạc Dương là người thân của mình.
Lạc Dương vuốt đầu nàng
nói, lần này coi như là lần hắn sống ở Kinh thành lâu nhất rồi, trước
sau ngây người gần một năm! Lần sau trở lại, hắn sẽ mang cho nàng mấy
quyển sách về tình hình cuộc sống, phong tục tập quán, du ký. Tống Lạc
Dương biết người học trò này của mình cũng thích xem tạp thư. Nếu như
nàng là bé trai, hắn cũng muốn mang nàng đi để cho nàng mở mang tầm mắt.
Hạ Phàm thì cái gì cũng
không nói, chỉ phân phó người chuẩn bị hết thảy mọi thứ cho hắn. Ôn Uyển thấy bộ dáng của Tống Lạc Dương một chút áy náy cũng không có, thì rất
là khinh thường, dường như đối với hắn chuyện này là điều hiển nhiên.
Khi Tống Lạc Dương biết ý nghĩ của Ôn Uyển, vô cùng kỳ quái hỏi, chuyện
này vốn là hiển nhiên mà.
Ôn Uyển không còn gì để
nói, nàng vẫn cho lão sư của mình là người siêu phàm thoát tục, nhưng
thì ra người cũng chỉ là một tục nhân bình thường, hơn nữa lại còn là
người theo chủ nghĩa đại nam nhân, làm hại nàng còn cảm thấy áy náy với
Hạ Phàm. Hạ Phạm lại nói, cuộc sống như vậy đối với nàng là đã rất tốt
rồi, nàng cảm thấy rất thỏa mãn, cuộc đời sau này, nàng đã có nơi để dựa vào.
Ngày thứ hai, Lão sư đem
theo hành lí, lên xe ngựa. Ôn Uyển rất hâm mộ. Nàng cũng muốn được đi ra ngoài du ngoạn. Tại sao, tại sao nàng không phải là nam tử! Nếu nàng là bé trai, không phải nàng đã có thể tiêu sái nhân sinh cùng lão sư rồi
sao.
Ôn Uyển đối với cảm giác của
Hạ Phàm, cảm thấy rất có lỗi, Hạ Phàm cười nói: “Quận chúa, người không
nên áy náy, thuộc hạ cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, đây là kết cuộc tốt nhất. Lão gia đối với thuộc hạ rất tốt, đây là lý tưởng khi còn
sống của lão gia, thuộc hạ sẽ không ngăn cản, thuộc hạ sẽ luôn ủng hộ
người. Thuộc hạ ở nhà, chăm sóc cho con trai, chính là sự ủng hộ tốt
nhất đối với lão gia.”
Ôn Uyển quẫn rồi, chỉ đành phải tặng thêm chút dược liệu quí giá cho nàng bồi bổ thân thể.
Đến hạ tuần tháng mười một, khí trời dần dần bắt đầu trở nên lạnh.
“Quận chúa, công chúa Phúc Linh gửi thiệp, mời Quận chúa qua phủ của nàng ngắm tuyết.” Ôn Uyển đối với bữa tiệc lần trước, mặc dù bên trong được lót áo hay chăn, nhưng
vẫn có chút chán ghét. Nàng sai người chuyển lời lại, trong khoảng thời
gian này nàng rất bận rộn, không có thời gian rảnh. Quả thật trong
khoảng thời gian này, Ôn Uyển rất bận rộn. Bên nhà ấm giữ than đá được
tiến hành rất thuận lợi, trồng được rất nhiều loại rau cải trái mùa. Ôn
Uyển cự tuyệt.
“Quận chúa, Trang đầu
truyền đến tin tức, nói rau cải đã có thể đem bán.” Ôn Uyển vừa nhận
được tin, rau cải đã có thể hái, liền sai người đi thuê một kho hàng
lớn, sai người viết rất nhiều đơn tuyên truyền, phía trên ghi ngày nào
có rau cải tươi mới, gồm các loại: cải trắng, bao cải thìa, dưa leo,
mướp, đậu ván, ớt, rau chân vịt, cây ngải, rau muống,…tất cả đều đến khu vực quan lại quyền quý ở, phát truyền đơn.
Rất nhiều người đi ngang qua
đều cho rằng những người trong cửa hàng này bị bệnh thần kinh. Bây giờ
là mùa đông rồi, làm sao lại có nhiều loại rau cải tươi tốt như vậy? Có một số nhà phú quý cũng có nhà ấm nhưng phần lớn đều dùng để trồng hoa, cho dù có trồng rau thì cũng chỉ được một vài loại. Ở cổ đại, chỉ có
những nhà vô cùng phú quý mới có lều lớn trồng rau, hơn nữa kỹ thuật
cũng rất kém.
Ôn Uyển cũng không biết
tại sao nàng lại may mắn như vậy, nàng không chỉ nhận được một khối đất
ấm trồng rau dưa trái mùa, còn được một người làm có phụ thân năm xưa ở
Thạc Thân vương phủ chuyên trồng lai tạo rau dưa. Sau khi Vương gia
chết, gia nô đều chia năm sẽ bảy hết, có được địa vị hiện tại, Ôn Uyển
cảm thấy như mình nhặt được bảo vật. Trước sau xuất ra hơn bốn nghìn
lượng bạc, đoán chừng rất nhanh là đã có thể thu hồi vốn.
Ban đêm hàng đến, Ôn Uyển
lập tức sai người mang đến Hoàng cung, phủ Trịnh vương, phủ Chu vương,
phủ Thuần vương, Tướng phủ, phủ học sĩ.
Đương nhiên còn có phòng
lớn của Bình gia, cha hờ của nàng. Nàng không ra khỏi tộc, nếu chỉ tặng
cho người ngoài mà không đưa cho nhà mình, bị truyền ra ngoài, nàng sẽ
bị người đời phỉ báng. Lúc đầu, Ôn Uyển tỏ vẻ mắng thì mắng, nàng cũng
không bị mất miếng thịt nào. Cổ ma ma lập tức phổ cập cho nàng những
kiến thức thông dụng, người nói, một khi nàng đã bị mang tiếng xấu,
không chỉ tương lai không thể gả tới nhà chồng tốt, mà còn liên lụy đến
con cháu đời sau bị người đời phỉ nhổ. Ngoài ra, ông ngoại Hoàng đế cũng sẽ không thích.
Ôn Uyển hoảng sợ rồi, hiện tại con cháu mình còn không biết ở nơi nào mà đến đời sau còn bị phỉ
nhổ, vì không muốn gây phiền toái cho con cháu đời sau của mình, Ôn Uyển chỉ có thể cố chịu đựng sự chán ghét trong lòng, đem đồ tặng qua. Nha
nha, nàng chưa từng lấy cũng chưa từng xài một phân tiền của Bình gia,
bây giờ phải cho bọn hắn đồ, đúng là lổ lã a. Chỉ có điều vì không để
cho mình chịu thiệt, Ôn Uyển chỉ đưa qua một lượng ít, đoán chừng cũng
chỉ đủ cho một mình Bình Hướng Hi ăn mấy buổi cơm. An Thị thấy vậy,
trong mắt bắn ra đầy lửa giận.
Buổi tối, khi Hoàng thượng dùng thiện, phát hiện ra trên bàn có rất nhiều loại rau cải xanh, liền
hỏi, hỏi xong, Hoàng đế hết chỗ nói rồi. Người cháu ngoại này, thật đúng là…ông cũng không biết nên nói nàng như thế nào đây! Bởi vì chuyện lúc
trước, ông không thể ban thưởng cho nàng cũng không thể ra mặt giúp
nàng, nếu không nàng sẽ càng bị công kích hơn nữa, còn tưởng rằng nàng
sẽ oán hận mình! Hoàng đế biết chuyện Ôn Uyển chuyển đến nông trang
nhưng lại không nghĩ đến nàng đi nông trang một chuyến lại có thể tạo ra được nhiều thứ như vậy.
Khi các nhà phú quý kia
nhận được mấy loại rau cải tươi tốt này đều kinh sợ, vội vàng hỏi người
làm, từ đâu có được những thứ này, vừa biết được câu trả lời, đều im
lặng, sau đó nói, chẳng lẽ đứa bé này là chiêu tài. Đi đến thôn trang để tránh tai họa mà nàng còn có thể tạo ra được nhiều loại rau cải trái
mùa như vậy.
Đương nhiên, trừ Hoàng
cung là được tặng nhiều một chút, những phủ khác đều không được phúc lợi đó. Tin này lập tức truyền đến tai những người nhanh nhẹn. Sáng sớm
ngày thứ hai, đã có một đội ngũ lớn xếp hàng trước cửa tiệm. Quản nó mắc hay không mắc, dù sao có thể được ăn những thứ này đều là những chủ tử
cao quý.
Bình thường một lượng bạc
có thể mua nửa phòng rau cải xanh, hiện tại lên đến mười lượng bạc một
cân. Lúc đưa ra cái giá này, Cổ ma ma và mọi người xung quanh Ôn Uyển
đều cảm thấy nàng điên rồi, cho dù không có ăn mọi người cũng sẽ không
mua. Mọi người rất lo lắng số vốn nhiều đáng kể bỏ ra lúc đầu đều sẽ
trôi theo dòng nước.
Khi những người xếp hàng
phía trước nghe được giá tiền đều có chút chần chừ, bất quá những nhà
giàu có với các thương nhân lớn cũng không quan tâm đến số tiền nhỏ này, những món ăn này hôm qua Hoàng thượng mới ăn đó. Trong đó có người hầu
của một thương gia lớn lập tức xông lên phía trước, nói là muốn mua toàn bộ, một số người đứng im phía sau, thấy vậy cũng đồng loạt xông lên.
Những người còn lại đang do
dự, thấy rau cải càng ngày càng ít, lập tức cũng không quan tâm nhiều
như vậy, nhào vào cướp mua, có nhiêu đây còn đỡ hơn những người không
mua được gì.
“Mọi người đừng vội, năm
ngày sau còn có một lượng lớn nữa.” Người bán lập tức kêu to. Năm ngày
sau, thật sự là còn có một lượng lớn nữa. Thời lượng thu hoạch, cách năm ngày một lần, tất cả đều nằm trong dự định, buôn bán lời một khoảng
lớn. Nhờ Ôn Uyển nên hiện tại những người trong kinh thành đều lấy làm
tự hào vì trên bàn cơm của nhà mình có rau cải tươi tốt, vì thế mà tạo
nên một phong trào rau cải rầm rộ. Hơn hai tháng sau, phong trào này mới được dẹp bớt.
“Quận chúa, các chủ tử
trong Bình phủ muốn người trở về một chuyến, năm ngày nữa là ngày thiếu
gia Thượng Dũng thành thân.” Người của Bình phủ bẩm báo .
Ôn Uyển rất không muốn trở về Bình phủ nhưng trước khi chuyển ra ngoài, nàng đã ước định với Quốc
công gia, khi nào trong phủ có đại sự thì nàng nhất định phải trở về, vì thế Ôn Uyển không thể tìm lí do từ chối được chỉ đành trở về.
Hiện tại ở Bình phủ, tam
phòng, ngũ phòng đều ra riêng, chỉ còn có chi thứ hai không có chuyển
ra. Chi thứ hai đều là những đứa trẻ không cha không mẹ, nếu chuyển ra
ngoài thì không còn đường nào để sống. Không nói đến việc lão Quốc công
không đáp ứng, đến Quốc công gia cũng không dám làm như vậy, trừ phi hắn muốn bị nước bọt của người đời dìm chết.
Ôn Uyển trở về Bình phủ,
liền núp ở trong Hành Phương các không ra. Ai cầu kiến, nàng cũng không
gặp. Ai biết bọn họ có tâm tư gì, nhìn ánh mắt đỏ rực của họ cũng biết
bọn họ đánh chủ ý vào thứ gì trên người nàng. Dù có là trưởng bối của
nàng, nàng cũng nói thân thể không tốt, ngã bệnh, không thể gặp người
khác, những người đó đều biết sự lợi hại của Cổ ma ma nên xám xịt rời
đi.
Khi trở về Bình gia, Ôn
Uyển cũng biết, tối thiểu cũng phải qua tết nguyên tiêu nàng mới được
trở lại chỗ của mình. Bất quá, Ôn Uyển đều luyện chữ, hoàn thành các bài tập mà Lão sư giao lúc trước, thời gian trôi qua cũng rất nhanh.
Đến lúc Thượng Dũng làm lễ ra mắt hay cưới vợ, Ôn Uyển cũng xuất hiện. Cô nương của Hứa gia lớn
lên đoan đoan chánh chánh, hành động cử chỉ đều rất phóng khoáng. Bình
mẫu khen ngơi Đại phu nhân mấy câu, Đại phu nhân rất cao hứng, còn Ngũ
phu nhân lại hận đến nghiến răng, nếu không phải tại Ôn Uyển, làm sao bà có thể bị mất mặt như vậy, nàng ta lại còn tìm đến cho mình một con Hồ
ly tinh, ngày ngày dụ dỗ Ngũ gia, khiến người còn không phân biệt được
Đông Tây Nam Bắc gì nữa.
Đến liếc mắt nhìn bà ta,
Ôn Uyển cũng không thèm liếc một cái. Tân nương mới cho nàng một bao lì
xì thật dày, Ôn Uyển sửng sốt, mình còn có thể được nhận bao lì xì a!
Cho dù là bao nhiêu, đây cũng là một điềm tốt không phải sao.
Lúc làm lễ xong, tân nương đi ra ngoài. Bình mẫu bảo Ôn Uyển ở lại, Đại phu nhân cũng ở lại, nói
gần nói xa, ý tứ chính là Bình gia muốn đầu tư cổ phần vào việc buôn bán rau cải.
Đối với việc này, Ôn Uyển
quyết định làm đầu gỗ. Ngược lại Cổ ma ma ra mặt, vừa cười vừa nói, đó
là sản nghiệp của Trịnh vương đặt mua cho Quận chúa, người nói làm sao
Quận chúa có thể để cho mọi người hùn hạp. Chuyện lần trước đã để lại
một bài học rồi, chẳng lẽ mọi người lại còn muốn bị giáo huấn thêm một
lần nữa.
Cổ ma ma nói đến Bình mẫu á khẩu không trả lời được, giận đến nói không ra lời.
“Ôn Uyển, chúng ta cũng không
phải có ý này, tại sao chúng ta có thể muốn thôn trang của cháu. Chúng
ta chỉ là muốn đầu tư, chính là muốn hùn một chút vốn, kiếm chút tiền
son phấn, cháu xem có thể hay không?” Đại phu nhân uyển chuyển nói.
Ôn Uyển lắc đầu “Quận chúa nói, trong việc buôn bán đó có Trịnh vương hùn vốn nên nàng không thể quyết định được.”
“Kia, chúng ta có thể học cách làm các loại rau cải đó được không?” Quốc công phu nhân cẩn thận hỏi.
Ôn Uyển lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc, nói mình cũng không biết. Cách làm là do những người ở thông
trang thử nghiệm mãi mới tạo ra được, đây là kỹ thuật gia truyền của
người ta, mình cũng không thể đạt được.
Bình mẫu thấy Ôn Uyển giả
vờ ngây ngốc thì rất tức giận, muốn mở miệng ra mắng, nhưng Ôn Uyển lại
rất không cẩn thận để lộ kim roi ra ngoài. Mặc dù Bình mẫu biết nàng ta
không dám đánh mình nhưng những bà tử trong phòng thì không tránh khỏi,
mình lại không thể đoạt nông trang của nàng. Bình mẫu giận đến thiếu
chút nữa hộc máu, không thể làm gì khác hơn, phất tay một cái để cho
nàng đi.
Trên đường trở về Hành Phương
các, Ôn Uyển nhìn thấy một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người đứng đó, Ôn
Uyển nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, tiếp tục đi con đường của
mình.
“Quận chúa, tiện thiếp đa tạ ơn cứu giúp của Quận chúa lúc trước.” Ôn Uyển làm mấy động tác.
“Nếu ngươi thật sự muốn tạ ơn cứ giúp của Quận chúa thì đem hai mươi lương bạc thừa lúc trước trả
lại đây. Còn những thứ khác thì không cần nhiều lời.” Hạ Ngữ thuật lại
lời của Ôn Uyển.
“Ta chỉ muốn có được một
cuộc sống tốt, vậy chẳng lẽ là sai sao? Bản thân Quận chúa lớn lên trong vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực đương nhiên không biết mùi vị của sự
nghèo khó.” Mĩ di nương âm thầm hận trong lòng.
Buổi trưa, bà nội của Tam
thiếu đến cầu kiến Ôn Uyển. Ôn Uyển nói mình bận rộn, sau này có cơ hội
sẽ đến chào hỏi người. Có cơ hội hay không có cơ hội, cho dù là người
nào, nàng cũng không gặp.
Khi Ôn Uyển ở trong nhà
mới của mình luôn đốt than tổ ong, hiện tại ở nơi này không có lò sưởi,
khiến cho nàng lạnh muốn chết, cũng may buổi tối thứ hai sau khi trở về, nàng liền đốt.
“Quận chúa, đồ Vương gia
tặng cho người đã tới. Người nên trở về một chuyến.” Ôn Uyển nghe vậy
cảm thấy rất cao hứng, nàng đi từ từ về ngõ Bát Tĩnh, nhìn thấy mười xe
đồ, tất cả đều là đồ tốt, mình có thể trôi qua một năm thoải mái.
Lễ năm mới lần này, có
rượu, có thêm nhiều thuốc bổ. Cậu còn sai người may cho nàng mấy kiểu áo choàng mới, hai mươi cuộn tơ lụa, hai mươi cuộn gấm vóc, mười cái chân
gấu, hai mươi cân lộc nhung, ngoài ra còn có rất nhiều loại hà bao thêu
hoa khác nhau.
Dĩ nhiên những thứ này năm ngoái cũng có, không có gì lạ, điều khiến Ôn Uyển kinh ngạc là trong đó còn có một cái rương đầy vàng bạc, nhiều kiểu dáng, có cái nhìn như gậy như ý, hoa mai, hải đường, cát tường. Ngoài ra còn có một cái rương lớn đựng toàn tiền đồng, vừa nhìn hoa văn bên trong, có thể đoán những thứ
này là được làm trong kinh thành.
Tại sao Thế tử biểu ca lại cho nàng nhiều tiền đồng như thế? Chẳng phải chỉ cần đưa ngân phiếu là
được rồi sao. Ôn Uyển không giải thích được, đến khi Cổ ma ma nói với
nàng, những thứ này là để nàng khi ra ngoài thưởng cho hạ nhân. Nói cách khách, Trịnh vương muốn nàng đừng có keo kiệt như vậy. Ôn Uyển lung
túng rồi, triệt để lúng túng, tiếng xấu hẹp hòi keo kiệt của mình đã
truyền tới nơi cậu, thật bất khả tư nghị.
Mặc dù Cổ ma ma với Hạ Ngữ đều khuyên giải, nhưng Ôn Uyển vẫn sai người đem tiền khóa lại, cần gì
phải thưởng bạc cho bọn họ? Đến nhà người ta làm khách còn muốn được
khen thưởng, không làm, kiên quyết không làm, nhưng Ôn Uyển vẫn không
lay chuyển được những tạp âm tập kích xung quanh, nàng vẫn khuất phục,
có điều trong hà bao nhiều, nhất cũng chỉ có hai lượng bạc.
Thêm Sau khi đồ đến lại
bắt đầu một vòng tặng lễ mới. Ôn Uyển cố ý phân phó, lễ vật tặng Chu
vương nhiều thêm ba phần còn lễ vật của những người khác đều giống năm
ngoái. Còn tiền đồng, Ôn Uyển kiên quyết không lấy ra khen thưởng.
Ôn Uyển nghe nói ông cậu
có bệnh phong thấp, nên liền sai người đem qua một chai rượu thuốc kèm
theo một toa thuốc, là loại phương thuốc cổ truyền, thuốc mỡ là làm từ
rắn độc, dùng nó xoa bóp có thể giảm bớt đau đớn. Lấy một khối đất cát,
dùng hạt cát ấm lăn chân, dùng cát ở biển là tốt nhất, vô cùng có hiệu
quả trị liệu. Đương nhiên nàng nói, những thứ này là do mình xem trong
sách du ký, dĩ nhiên ông cậu có cần hay không thì đó không phải là
chuyện của nàng.
Tướng phủ
“Cái này là thuốc mỡ làm từ rắn độc ở
vùng Lĩnh Nam có, Thái y cũng đã từng nghe nói qua, có thể thử một lần.
Nhưng dùng hạt cát ấm lăn chân, lại còn vô cùng có hiệu quả trị liệu,
thì chưa từng nghe nói qua. Nếu không, cha dùng thử một lần đi, mặc dù
nghe nói đây là phương thuốc cổ truyền cũng có chút cố kỵ, nhưng nó
không cần phải uống, chỉ dùng ngoài da. Nếu không tốt, chúng ta sẽ nghĩ
biện pháp khác.” Ông cụ trong nhà bị bệnh phong thấp hành hạ đã nhiều
năm, đặc biệt là đến lúc đổi mùa, thật sự rất thống khổ.
“Đứa nhỏ này, tại sao lại
biết được nhiều thứ ly kì cổ quái như thế? Dù sao đây cũng không phải là phương thuốc, không cần uống. Đi chuẩn bị chút ít hạt cát tới đây, ta
thử một chút. Nếu nàng đã nói vậy, đương nhiên là có căn cứ, nếu không
có tác dụng thì bỏ qua là được.” Khi tuyệt vọng Tướng gia đại nhân cái
gì cũng có thể thử. Ông sai người đi tìm hạt cát tới, tối hôm đó dùng nó để lăn chân.
“Cha, như thế nào?” Tô
Hiển ở bên cạnh hỏi. Năng lực của Tô Hiển không ra sao nhưng được cái là vô cùng hiếu thuận. Chỉ cần cha hắn có chút nhức đầu, hắn còn lo lắng
hơn so với khi bản thân mình bị bệnh nặng.
“Dường như là có chút hiệu quả” Tướng gia có chút mừng rỡ nói, đau đớn đã giảm bớt một chút.
“Vậy chờ đến đầu mùa xuân, con liền cho người đi đến bờ biển vận chuyển hạt cát về đây. Đến lúc
đó, ngày ngày cha dùng nó để lăn chân, nói không chừng, sau này cha
không phải chịu sự thống khổ do bệnh phong thấp gây ra nữa.” Tô Hiển
nghe vậy, vô cùng vui mừng.
“Có điều tại sao dùng cát ở biển có hiệu quả hơn so với dùng cát ở hồ? Con sai người đi hỏi Ôn Uyển đi. ” Tướng gia đối với những từ Ôn Uyển nói, có chút khó hiểu.
“Quận chúa nói, cát ở biển có chứa muối phân nhiều hơn, đương nhiên khi dùng hiệu quả sẽ tốt hơn
so với các loại hạt cát bình thường. ” Về phần muối phân là cái gì,
người hầu nghĩ, đại khái chính là muối ăn.
“Trước khoan hãy nói, nếu
thật sự có tác dụng, đầu mùa xuân, hãy phái người đến bờ biển vận chuyển hạt cát về đây.” Tướng gia thấy Ôn Uyển trả lời cũng có lý, cảm thấy có chút hy vọng. Những thứ này so với mọi thứ lễ vật sang trọng, quý giá
khác còn tốt hơn rất nhiều lần. Trong lòng Tướng gia rất cao hứng.