Edit: Lung Nguyệt
Hoa gia
“Phu nhân, sao nàng có thể để cho nữ nhi đi theo Ôn Uyển cùng nhau
học tập, nàng cũng không sợ phá hư danh tiếng nữ nhi sao?”. Hoa đại nhân được tin tức, có chút mất hứng, liền nói.
“Những thứ đồn đãi ngoài kia chỉ là tin vịt. Tống tiên sinh là ai?
Nếu Ôn Uyển thật sự là một hài tử bất trung bất hiếu, vậy Tống tiên sinh có thể thu hài tử như vậy làm đồ đệ sao? Chàng cùng Tống tiên sinh
chính là đồng môn bạn tốt, cách làm người của ngài ấy chàng còn không rõ sao?”
“Hơn nữa thiếp còn cố ý cho người đi nghe ngóng, Ôn Uyển cực kỳ hiếu
thuận với phụ thân của nàng, rất nhiều người khen nàng là hiếu tử. Thiếp còn nghe nói, Ôn Uyển đối xử với một nhà Tống tiên sinh vô cùng tốt,
không giống như bên ngoài đồn đãi là keo kiệt vắt cổ chày ra nước. Thiếp nghĩ để cho nữ nhi cùng nàng học nhiều hơn một số việc, nữ nhi tính
tình cứ thanh cao cao ngạo như vậy, nếu không thay đổi, sau này lập gia
đình khó tránh khỏi sẽ chịu nhiều thua thiệt. Thiếp thật sự không muốn
nữ nhi sau này ăn mệt ăn khổ rồi mới tỉnh táo lại” Thái độ Hoa phu nhân
rất kiên quyết. Hoa đại nhân cũng không còn biện pháp, chỉ đành phải
theo nàng đi thôi.
Nữ nhi Hoa gia Hoa Mai nhi nhận được tin tức, lập tức đi tìm Hoa phu
nhân: “Nương, tại sao người để cho con cùng cái người bất trung bất
hiếu, vừa keo kiệt vừa quen được nuông chiều như Ôn Uyển cùng nhau học
tập, cho dù là Quận chúa, chúng ta cũng không cần vội vàng nịnh bợ nàng, Nương, con không đi, người nói gì con cũng không đi”
“Ai nói Quận chúa là một người bất trung bất hiếu, được nuông chiều
quen rồi? Những lời đồn đại ngoài kia chỉ là bịa đặt. Nếu con không tin
tưởng trước cứ đi thử vài ngày, nếu con cảm thấy nàng ấy thật là người
như vậy thì chúng ta không đi nữa, có được hay không?” Hoa phu nhân biết nữ nhi nhà mình tính tình khó lay chuyển, không thể cứng rắn , chỉ có
thể mềm mỏng.
Năm đó lúc nàng hoài thai lần thứ nhất, trong nhà xảy ra chuyện, thai hỏng nên bị tổn thương đến thân thể. Mai nhi là nàng thật vất vả cầu
thần bái Phật, ăn không biết bao nhiêu thuốc mới có được, từ nhỏ đến
lớn dốc lòng dạy, muốn đem nữ nhi bồi dưỡng cho thật tốt, sau này tìm
một phu quân biết lạnh biết nóng, mẹ chồng dễ ở chung để phó thác cả
đời.
Nhưng không biết đứa bé này sao tính tình lại thanh cao như thế này.
Khi còn bé vẫn còn tốt, bây giờ mười ba rồi lúc nào cũng coi kim tiền
như cặn bã, coi những chuyện vặt trong nhà chỉ là chuyện vặt vãnh, là
chuyện lãng phí thời gian lãng phí tinh lực.
Đợi nàng phát hiện ra thì cũng muộn, làm thế nào cũng không thay đổi
được tính nết đó của nữ nhi. Hai năm qua, nàng dùng bao nhiêu phương
pháp nhưng cũng vô phương thay đổi.
Nữ nhi của nàng mỗi ngày chỉ xem thi thư vẽ tranh, những thứ đó chỉ
là trang trí bề ngoài, đương gia chủ mẫu làm sao lấy những thứ đó làm
cơm ăn được a. Nhưng dù nàng buồn tới mức tóc cũng đã trắng mấy phần
cũng thúc thủ vô sách. Lần này Ôn Uyển nói ra lời này nàng liền đáp ứng
không hề nghĩ ngợi. Nếu có thể để cho Ôn Uyển ảnh hưởng tới Mai nhi một
phần cũng đủ giúp nàng vài năm tới không cần quá lo âu sợ hãi gì.
Nàng cũng không nguyện ý để nữ nhi sau này ăn mệt rồi mới biết tầm quan trọng của mấy công việc quản gia.
“Cho dù nàng không phải như vậy, nhưng tại sao muốn chúng ta cùng
nàng học tập? Nương, người thật không sẽ vì hai thành cổ phần mà đem nữ
nhi bán đi chứ? Con xin lỗi, nương, con nói hơi quá” Hoa Mai nhi nói
xong, phát hiện chính mình nói chuyện hơi quá đáng, sợ mẫu thân đau
lòng.
“Ngươi đứa nhỏ này, ta là mẹ ruột con, ta còn có thể hại con sao! Con không nên xem thường Ôn Uyển, ta nói lời này là nói thật cho con, hài
tử kia, không chỉ có biết kiếm tiền, tài nghệ cũng không kém con là mấy. Đệ tử mà Tống tiên sinh dạy dỗ làm sao chỉ có thể là một kẻ chỉ thích
tiền yêu tiền. Con nha, không nên chỉ biết co đầu rụt cổ trong Mai Các
Lý của con, con cần phải ra ngoài xem nhiều một chút, nghe nhiều một
chút để hiểu rõ hơn một chút thế giới bên ngoài.”
Hoa phu nhân đối với nữ nhi cao ngạo này của mình thật là đau đầu.
Hoa Mai Nhi đối thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, lục nghệ đặc biệt dốc
lòng và nhiệt tình, nhưng đối với nữ công, trù nghệ, việc quản gia mọi
chuyện đều không hơn, mất bao nhiêu tâm tư cũng không thể làm cho nữ nhi để tâm đến quản gia, khiến nàng lo lắng không thôi. Nàng chỉ có duy
nhất một nữ nhi này, cứ như vậy đi xuống làm sao mà được, về sau sẽ bị
người ta chèn ép mà không biết kêu.
“Tốt, con sẽ đi nhìn thử một chút, xem tài nghệ nàng cao thâm tới mức nào. Nếu chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, con sẽ không đi nữa” Hoa Mai
nhi kiêu căng nói . Hoa phu nhân chỉ có thể đáp ứng nàng, trong lòng
thầm cầu nguyện, hy vọng Ôn Uyển đúng như nàng suy đoán, minh sư xuất
cao đồ.
“Lão gia, có nên cho nữ nhi đi không?” Tưởng phu nhân có chút bận tâm.
“Nàng lo lắng cái gì? Ôn Uyển trừ biết kiếm tiền còn có bản lãnh, các ngươi không hiểu rõ, chờ để cho Ngọc Tú cùng nàng tiếp xúc một thời
gian ngắn rồi trở lại nói cho náng biết. Nàng sẽ biết, có một Tống Lạc
Dương là thiên hạ danh sĩ như vậy làm thầy, Ôn Uyển làm sao có thể là
một kẻ kém cỏi vô dụng được!” Tưởng đại nhân cười.
“Nếu lão gia có thể nói như vậy, ta liền yên tâm” Tưởng phu nhân thở phào nhẹ nhỏm.
“Lão gia, người nói xem, thiếp vẫn có chút lo lắng. Mặc dù thiếp cũng biết Ôn Uyển Quận chúa không phải là người như vậy, nhưng là dù sao
nhân ngôn có thể nói, nếu truyền ra ngoài, đối danh tiếng của Y Y sẽ có tổn hại, vậy làm sao bây giờ?” tất cả mọi người đều có lo lắng giống
nhau.
“Ha ha, nàng suy nghĩ nhiều rồi. Yên tâm để cho nữ nhi đi đi! Ôn Uyển Quận chúa, không phải là người mà nàng nhìn bề ngoài đơn giản như vậy.
Hài tử kia, ngay cả mấy chúng ta đều nhìn không thấu. Bất quá nàng yên
tâm, tuyệt đối là một hài tử phẩm hạnh thuần lương. Nếu để cho nữ nhi đi theo bên người nàng ấy, học được một hai phần, cả đời này sẽ không làm
nàng lo lắng quan tâm nữa” Dư đại nhân cười gật đầu.
“Lão gia đối Quận chúa đánh giá cao như vậy. Tốt, ta đây đi nói với
nữ nhi” Dư phu nhân nghe trượng phu đối với Ôn Uyển đánh giá cao như
vậy một chút sầu lo cũng bay biến không còn.
Ngày thứ hai, mấy phu nhân đều gật đầu đồng ý để cho nữ nhi đi theo
Ôn Uyển cùng nhau học tập, Hải phu nhân nước chảy bèo trôi. Ngươi nói có tú nương, ta đây có một quản gia quản lý tài sản thật tốt chọn người
“Ha ha, các ngươi nói cái gì quản gia quản lý tài sản giỏi, ở trước
mặt Quận chúa, chẳng phải là trước mặt Quan công múa đại đao sao!” Ôn
Uyển nghe lắc đầu, nàng cũng không hiểu chuyện hậu viện nhà giàu quanh
co rắc rối. Tốt nhất là cả đời cũng không phải hiểu.
“Ha ha, Ôn Uyển Quận chúa là tụ tài Đồng nữ. Chúng ta đi theo tụ tài
Đồng nữ, kiếm nhiều chút tiền son phấn đây.” Hoa phu nhân nhân lúc này
nói, bất quá lời này nhận được sự đồng ý của tất cả mọi người ở đây.
Ôn Uyển nhìn dáng vẻ nhiệt tình của các nàng, biết kế hoạch kiếm tiền của mình đến đây tạm thời chấm dứt. Nếu không sẽ phải nhân nhượng bọn
họ.
Một khi bước qua ranh giới, có một lần sẽ có lần sau, vậy thì thật
phiền toái. Sau này, hay là nàng nên an tâm đi học tập, học làm sao làm
một đại gia khuê tú đúng chuẩn.
Ngày thứ hai, phu nhân mấy nhà đưa tới bái thiếp, nói ba ngày sau có
thể cùng đưa nữ nhi đến học tập cùng Ôn Uyển. Hôm nay là để cho người
dạy học đến ra mắt.
Hải phủ ra chính là giáo thư nữ tiên sinh; Tô phủ đưa tới là một sư
phó tinh thông cầm kỳ; Phương phủ đưa tới một tú nương; Hoa phủ ra một
người giỏi tính toán, đặc biệt dạy toán học; Tướng phủ đưa tới bà quản
gia, chuyên môn dạy các cô nương cách quản gia; Dư phủ thấy thế, liền ra một người vẽ tranh rất lợi hại; Bình phu nhân ra một người chuyên dạy
trang điểm và cách ăn mặc; Ôn Uyển thì ra một ma ma dạy lễ nghi, do Cổ
ma ma ra tay.
Ngõ Bát Tỉnh:
“Quận chúa, Ngọc đại quan nhân tới” Ôn Uyển để cho hắn đi vào. Thì ra là ước định ba ngày đã sớm quá hạn, hôm nay đã là ngày thứ năm.
“Quận chúa, huynh đệ của ta hắn không chịu đáp ứng.” Ngọc Phi Dương có chút xấu hổ.
Ôn Uyển gật đầu: “Quận chúa nói, nếu hắn không đáp ứng, vậy coi như
chấm dứt. Chuyện làm ăn trong thiên hạ cũng không phải chỉ có một chuyện này.”
Ngọc Phi Dương nhìn Ôn Uyển, ánh mắt rất sắc bén, người cũng trở nên
vô cùng nghiêm túc. Nhìn bộ dạng giãy dụa của hắn, đoán chừng là đang
làm quyết định mấu chốt nào đó.
Ôn Uyển cười nhìn hắn, không rõ nếu chủ tử sau lưng hắn không đáp
ứng, hắn có thể như thế nào? Nhưng nàng không quấy rầy hắn, để cho hắn
từ từ suy nghĩ.
Ngọc Phi Dương nhìn Ôn Uyển bất động thanh sắc, tròng mắt co rụt lại: “Quận chúa, ta muốn mượn 40 vạn lượng bạc người. Nhưng lãi chỉ có hai
phần.”
Ôn Uyển nhìn hắn, cười hỏi”Tại sao?”
Ngọc Phi Dương cười nói”Quận chúa, trước mặt người quang minh chính
đại thì không nói tiếng lóng. Ta nguyện ý lấy ra ba phần cổ phần thuộc
về mình cho Quận chúa. Chỉ nguyện Quận chúa nếu tương lai thời điểm ta
gặp nạn, giúp ta một lần, bảo trụ người nhà của ta”
Ôn Uyển cầm lấy tay trái, nhìn đầu ngón tay dính bẩn không sạch sẽ gì đó, bắn ra phía sau. Nâng chung trà lên, từ từ uống, chờ trà uống xong, nàng gật đầu cười. Ngọc Phi Dương thở phào nhẹ nhõm.
Hai người tại chỗ liền ký biên lai mượn đồ, Ngọc Phi Dương nói muốn
tìm người trung gian. Ôn Uyển lắc đầu, bút họa mấy cái: “Quận chúa nói,
nàng tin tưởng ngươi.”
Ngọc Phi Dương nghe rất cảm động, hai người gia hạn khế ước. Ôn Uyển
ngay từ ba ngày trước đã đem bạc chuẩn bị xong, tất cả đều là ngân
phiếu vô danh. Ngọc Phi Dương mang theo 40 vạn lượng ngân phiếu rời đi.
“Quận chúa, i tại sao lại tin tưởng hắn như vậy? Nhị lão gia Ngọc
gia, cùng Triệu vương phi có quan hệ thân thích, còn đem nữ nhi đưa cho
Triệu Vương làm cơ thiếp. Bọn họ mấy năm nay vì Triệu vương đã cung cấp
không ít tiền tài.” Hạ Ảnh có chút bận tâm.
Ôn Uyển nghe cười cười. Ở xã hội này, nơi mà lợi ích của giới quý tộc là tối cao, nàng căn bản không lo lắng Ngọc Phi Dương dám nuốt riêng
bạc của nàng. Cho dù nhà bọn họ có vạn bạc gia tư, cho dù sau lưng của
hắn có chỗ dựa là Triệu vương thì như thế nào, thương nhân ở nơi này địa vị xã hội là thấp nhất.
Ngọc Phi Dương là người thông minh như vậy không thể nào không biết,
nàng nếu dám chỉ dựa vào một tờ giấy vay nợ liền cho hắn một số tiền lớn như vậy, rõ ràng là có chỗ dựa vào. Nếu như hắn dám nuốt riêng bạc của
nàng, nàng có cả đống biện pháp đem bạc mang về. Kết quả như vậy chỉ làm cho hắn tổn thất thảm trọng thậm chí cửa nát nhà tan. Nàng dám đánh cá, nhưng hắn cũng không dám đánh cuộc.
Nói về phần bạc này, tám vạn lượng bạc, không ít. Nhưng nàng cũng
không phải là kẻ chỉ có tiền chui trong mắt. Đối với nàng mà nói, tiền
đủ là tốt rồi. Chỉ bất quá, nếu đối phương trăm phương ngàn kế đề phòng
mình như vậy, mấy năm này nghe ngóng giám thị không ngơi nghỉ, nàng cũng không muốn chọc bọn họ để tìm phiền toái, còn không bằng liền làm chút
ít chuyện tình để bọn họ an tâm.
Tham tiền thì tham tiền, nàng lại không làm việc gì trái pháp luật
cùng mờ ám sai trái. Kiếm tiền đứng đắn, sợ cái gì? Như vậy cũng tốt,
yên lặng, đỡ phải làm cái gì thiêu thân.
Dĩ nhiên, có thể lần này là Ngọc Phi Dương muốn mua hai tầng bảo
hiểm. Dù sao hiện tại thái tử vẫn chưa xác định, vạn nhất tương lai
người làm hoàng đế là Trịnh vương, dĩ nhiên, loại tỷ lệ này rất nhỏ, ít
nhất Ôn Uyển cho là như vậy.
Nàng còn muốn hai năm nữa sẽ trở về đất phong, cách cậu không xa, có
người chiếu cố. Ngày đó trôi qua cũng thật là vui sướng thống khoái vô
cùng. Nhưng là trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối.
Vạn nhất thật là Trịnh vương làm hoàng đế, hành động của Ngọc Phi
Dương hôm nay có thể vì gia tộc của bọn họ mở một đường lui. Không nói
có thể giữ lại tất cả tài sản, ít nhất có thể bảo vệ thân nhân của hắn
một nhà bình an.
Tiêu tiền để mua bình an, chỉ cần người còn bình an, tiền thì tính cái gì.
Dĩ nhiên, nếu là một phần vạn một phần vạn thật là cậu làm hoàng đế, trừ phi là đắc tội gì liên luỵ cửu tộc, bình thường phụ nữ trẻ em cũng
không đắc tội ai, tội không đáng chết, nếu nàng có thể ở trong phạm vi
năng lực của mình giúp được một phần cũng không có vấn đề gì lớn.
Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng không phải loại người bị mấy vạn lượng bạc
này làm mờ mắt. Cơ bản là nàng muốn cùng hắn hợp tác, bởi vì thân phận
của nàng hạn chế bó buộc, rất nhiều chuyện nàng không thể tự mình đi
làm. Nhưng người trước mắt này có thể. Có lẽ, sau này có thể cần dùng
đến hắn a! Làm người làm việc, phải nên để lại cho mình một đường hoàn
hảo sau này.