Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Chương 13: Q.4 - Chương 13: Phát uy ( thượng )




Edit: Tuyết Y Mùng một Tết, làm ầm ĩ trong hoàng cung một ngày. Ngày mùng hai Tết, đương nhiên là phải đi chúc tết các nhà rồi. Tất nhiên, có thể để Ôn Uyển đi thăm viếng chúc tết , cũng chỉ có mấy nhà thôi.

Mùng hai Tết, liền xuất cung, đi chúc tết các nhà thân thích. Dĩ nhiên, đi chúc tết các nhà thân thích, nhà đầu tiên phải đi, chính là Ngũ phòng Ôn Uyển chán ghét nhất, nhà Bình Hướng Hi.

Ôn Uyển ở bên ngoài lịch luyện [lịch lãm, rèn luyện] trở về, trong lòng đối với ông ngoại Hoàng Đế, lại càng tràn đầy cảm kích. Trước kia nàng vẫn cho rằng ông ngoại Hoàng Đế ban tước vị là để bảo vệ nàng. Nhưng mà bây giờ nàng đã hiểu rõ ràng, không chỉ có tước vị này. Mà còn có ông ngoại Hoàng Đế luôn luôn âm thầm ủng hộ nàng. Nếu không thì, năm đó nàng đâu có dễ dàng chuyển ra ngoài, một mình ở bên ngoài độc lập môn hộ. Nếu không phải bởi vì ông ngoại Hoàng Đế ngoài sáng trong tối che chở cho nàng, thì không biết nàng còn phải chịu thêm bao nhiêu chuyện khiến người chán ghét nữa. Ôn Uyển cũng rõ ràng vì sao trước đây Thuần Vương cứ nói mình không đủ tư cách. Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì nàng chịu sớm rời khỏi và nhường đường. Trước kia, nàng luôn ôm ý nghĩ giống như kiếp trước, đó chính là, cách những người mình chán ghét càng xa càng tốt. Nhưng lại không biết rằng, xã hội này không phải là hiện đại. Ở hiện đại, cách xa những người đó ra, thì không ai nói gì. Nhưng mà ở chỗ này, ngươi rời xa những người bất kính đối với ngươi kia. Lại chính là biểu hiện sự vô năng. Bởi vì rời xa liền đại biểu cho việc ngươi yếu thế, né tránh liền đại biểu cho việc ngươi sợ hãi.

Nếu như là trước đây, Ôn Uyển tất nhiên cứ như vậy mà tiến hành. Nhưng mà hôm nay, Ôn Uyển lại không như trước nữa. Cái thế giới này, không phải là đời trước của nàng. Cách xa là việc vĩnh viễn không được , coi thường, cũng đồng dạng không thể. Một năm này, Ôn Uyển hiểu được rất nhiều chuyện. Tại sao lúc nàng mới được phong làm Quý Quận chúa, những người đó lại kiêng kỵ kính sợ mình. Nhưng đằng sau lại không có chút kiêng kỵ nào. Tất cả đều vì nàng không thèm để ý, khiến cho những người này càng thêm hung hăng càn quấy.

Ôn Uyển đứng ở trước cửa, nhìn đám người đang quỳ trước cửa, mà tất cả toàn bộ chủ tử trong nhà đều không bước ra. Ôn Uyển cười cười, liền ngồi trong xe ngựa. Người gác cửa thấy không ổn, nên vội vàng đi vào hồi bẩm tin tức. Bình Hướng Hi nghe tin, thì mặt liền có vẻ tức giận.

Thượng Kỳ ở một bên khổ sở khuyên nhủ, Bình Hướng Hi lúc này mới tâm không cam tình không nguyện, dẫn theo Thượng Kỳ và Thượng Lân, cùng nhau ra cửa nghênh tiếp Ôn Uyển.

Ôn Uyển từ liền kiệu bước xuống, nhìn thấy người quỳ trên mặt đất, thì cười đến mức vô cùng dịu dàng. Ngược lại cũng không nói nhiều lời vô ích, chỉ bảo mọi người đứng lên.

Mọi người trong Ngũ phòng. Thấy Ôn Uyển đang mặc cung trang, khí thế mười phần liền len lén đánh giá một phen, nhưng dưới ánh mắt bắn phá càn quét của Ôn Uyển, thì tất cả đều cúi đầu.

Tiếp theo, được cung nhân dẫn vào nội viện. Ôn Uyển nhìn mọi người trong đại sảnh. Cười cười. Trong phòng này, tất cả nữ quyến đều không có ở đây. An thị không có ở đây, Thanh San không có ở đây. Phạm di nương không có ở đây, tiểu nữ nhi Bình Hướng Hi thương yêu nhất cũng không có mặt. Dường như bỗng chốc, tất cả đều biến mất.

Ôn Uyển tự nhiên là biết, tại sao tất cả những người này đều không ở đây. Rất đơn giản, chính là không muốn gặp mình. Càng không muốn hạ mình quỳ gối với nàng. Ôn Uyển thấy tình cảnh này, rốt cuộc đã hiểu rõ, thấm sâu vào trong người. Thì ra là nàng yếu kém như thế, bằng không, làm sao lại bị xem nhẹ như vậy.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển vẫn luôn nhếch môi cười, mà Hạ Ảnh nhìn ra được nụ cười này có nghĩa là Quận chúa đang tức giận. Từ lúc Hạ Ảnh đi theo bên cạnh Ôn Uyển đến bây giờ, dường như vẫn chưa nhìn thấy Ôn Uyển tức giận, hiện tại là lần đầu tiên. Cũng không biết Quận chúa tức giận, thì sẽ như thế nào “Ngũ lão gia. Quận chúa muốn hỏi một chút, tại sao nữ quyến trong phủ này, đều biến mất hết không thấy đâu.”

Thượng Kỳ cúi đầu cung kính trả lời “Bẩm Quận chúa. Mẫu thân của tiểu nhân sinh bệnh, muội muội cũng bị lây bệnh. Vì sợ cũng sẽ lây bệnh cho Quận chúa. Nên không dám đi ra ngoài. Kính xin Quận chúa thứ tội.”

Ôn Uyển nghe thì chỉ cười nhạt, không nói gì. Hạ Ảnh nghe thấy lập tức gọi “Người đâu, mang thiệp mời của Quận chúa, mời Chương thái y tới đây. Xem bệnh cho mấy vi di nương và cô nương trong phủ một chút.”

Thượng Kỳ nghe nói như thế, cúi đầu thấp đến mức càng thấp hơn, tiểu sinh nói “Quận chúa, mẫu thân tiểu nhân chẳng qua chỉ bị bệnh vặt, không cần làm phiền thái y đâu ạ.”

Thượng Lân sắc mặt đại biến, cũng không kiêng dè Thượng kỳ ngăn cản, ngẩng đầu hướng về phía Ôn Uyển tức giận la lên ” Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đó, ngươi nói ai là di nương?” Lời này của Ôn Uyển, chẳng phải đang nói mẫu thân của hắn là di nương sao, vậy thì hắn coi là cái gì. Thứ tử, bỗng nhiên trong thoáng chốc từ đích tử biến thành thứ tử, sự chênh lệch về mặt này, tất cả mọi người ở đây toàn bộ đều rõ ràng. Thượng Lân đương cũng hiểu được, cho nên mới tức giận. Ý nghĩ cử động lần này của Ôn Uyển rất rõ ràng, chính là muốn chèn ép bọn họ.

Ôn Uyển đều không cần mở miệng, ngay tại lúc lời này của Thượng Lân rơi xuống, thì cả người đã ngã sấp trên mặt đất, không thể động đậy. Thượng Lân hoảng sợ nhìn nam tử âm nhu bên cạnh đã đánh hắn ngã xuống đất.

Võ Tinh đứng ở bên cạnh hắn lãnh đạm nói: “Lần này là cho ngươi một bài học, nếu còn dám ở trước mặt Quận chúa hô to gọi nhỏ, mạo phạm Quận chúa, ta liền giết ngươi.”

Thượng Lân nhìn Võ Tinh nói lời này, không giống như đang nói đùa. Lại nhìn về phía Ôn Uyển, trên mặt Ôn Uyển vẫn mang nụ cười nhàn nhạt. Vì thế tay run lên cầm cập.

Cổ ma ma hôm nay thấy Ôn Uyển rốt cục có được tư thái của Hoàng Quý Quận chúa nên có thì trong lòng vô cùng vui mừng. Mặc dù bà không biết Ôn Uyển ở trên thôn trang rốt cuộc là dưỡng bệnh như thế nào. Nhưng mà như thế là tốt rồi, cần phải phóng ra khí thế như vậy. Cổ ma ma nghe lời Thượng Lân nói, liền cười nhạo “Không phải là di nương? Chẳng lẽ là chủ mẫu? Làm sao, Thập Nhất công tử, còn muốn để di nương của ngươi làm mẫu thân của Quận chúa chúng ta à?”

Bình Hướng Hi nhìn Ôn Uyển môi hồng răng trắng, còn có tư thế vênh váo hung hăng kia, nơi nào có một chút bộ dạng sắp chết như đại ca nói. Nhìn cái bộ dáng này, sống thêm ba bốn mươi năm là tuyệt đối không thành vấn đề. Ngược lại tiểu nữ nhi của hắn, bởi vì phủ Quốc Công không muốn ra mặt mời thái y tới. Còn những đại phu khác trong kinh thành y thuật lại không giỏi. Làm cho bỏ lỡ thời kỳ trị liệu tốt nhất. Bây giờ sắc mặt Thanh Phương vàng như nến, đã rơi xuống bệnh căn. Nếu không phải do nàng, Thanh Phương làm sao sẽ như thế, đều là do nữ nhi bát tự không hợp với mình này làm hại.

Bình Hướng Hi cả giận nói “Ôn Uyển, An thị là ta cưới hỏi đàng hoàng, đã vào gia phả, là mẫu thân của ngươi. Cho dù là Phạm di nương, thì cũng là trưởng bối của ngươi. Bọn họ hôm nay ngã bệnh nằm trên giường, ngươi không nhìn tới còn chưa tính. Vậy mà lại còn muốn bọn họ kéo một thân bệnh tật đi ra ngoài thỉnh an ngươi. Đây chính là thái độ người làm con cái nên có sao. Phụ đức dung công ngươi học được đều đi đâu hết rồi.”

Ôn Uyển nhìn cũng chưa từng nhìn Bình Hướng Hi một cái, nâng chung trà lên, không uống mà cũng chỉ ngửi mùi vị, cau mày buông xuống. Xem ra chính mình bây giờ dưỡng đến mức càng ngày càng kén chọn rồi. Quen dùng đồ tốt, loại trà này xem như không kém, nhưng hiện tại cũng uống không nổi.

Ôn Uyển nghĩ tới đây, thì cười. Quen dùng đồ tốt, vậy thì cả đời dùng đồ tốt đi. Dựa vào thân phận địa vị hiện nay của nàng, dùng đồ tệ, sẽ chỉ làm người ta xem thường. Nơi này tôn ti rõ ràng. Nếu không dùng, ngược lại chứng minh ngươi không phải là một quần thể. Nếu như nàng đã vào một quần thể thượng đẳng nhất. Thì đương nhiên, là cũng cần phải thích ứng với quy tắc. Như vậy, đồ thấp kém bực này, liền đổ đi. Nhìn thôi cũng làm cho người ta chướng mắt.

Tay nhè nhẹ quét qua, chén trà nghiêng đổ, lăn vài vòng, phát ra thanh âm lộc cộc lộc cộc, tiếp theo lăn khỏi bàn, rồi rơi xuống đất. Một âm thanh chói tai qua đi, chén trà rơi vỡ tan tác. Nước trà cũng nhanh chóng hợp thành một đường. Tí tách chảy xuống mặt đất.

Điều ngoài ý muốn này, khiến cho trong phòng khách bỗng chốc yên tĩnh như tro tàn. Hạ nhân đứng ở nơi đó, tất cả cũng không dám thở mạnh một hơi, cúi gằm đầu xuống thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa. Mặc dù tất cả mọi người đều không nói lời nào, nhưng là mọi người bên dưới tất cả đều nói thầm trong lòng. Làm sao hôm nay Quận chúa lại uy phong như vậy.

Thượng Kỳ biết Ôn Uyển hiện tại đã không giống như xưa. Mà lúc này nói càng nhiều thì càng là tội. Muốn làm mẫu thân của Hoàng Quý Quận chúa, lời này nếu như lan truyền ra ngoài, trừ phi là tất cả bọn họ đều không muốn sống nữa. Đừng nói là bọn họ. Mà ngay cả phụ thân, cũng đồng dạng bị trị một tội đại bất kính. Dĩ nhiên, Thượng Kỳ không cảm thấy việc này có gì không thỏa đáng. Mặc dù là cùng cha khác mẹ, nhưng vị muội muội này. Là người của thiên gia, lại có thân phận Hoàng Quý Quận chúa quý trọng. Bọn họ, không có đi trên cùng một con đường.

Bình Hướng Hi tức giận còn muốn đi lên trách mắng nàng, nhưng mà Võ Tinh cũng tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái. Thượng Kỳ thì kéo hắn thật chặt, đè thấp thanh âm đau khổ cầu khẩn nói ” Phụ thân, xem như nể mặt con trai, đừng nhiều lời nữa. Mẫu thân cùng di nương bọn họ, phụ thân, người chẳng lẽ cũng không rõ sao?”

Ôn Uyển nhìn bọn họ dám giận không dám nói nữa, thì nhẹ nhàng cười một tiếng. Đây chính là hoàng quyền. Nàng trước kia vẫn luôn không biết, hoặc là nói đúng ra, vẫn luôn bị người khác dạy sai. Cho là quy tắc của cái thế giới này, hiếu đạo là được người coi trọng nhất. Hiện tại nàng rốt cuộc đã biết. Thì ra là hoàng quyền bao trùm ở bên trên mọi người. Bao gồm cả hiếu đạo. Hiếu đạo, cũng phải ở phía sau hoàng quyền. Cho nên. Lúc này nàng cảm giác trước đây mình thật là đần a. Lúc trước bị mấy cơn uất giận kia, tất cả đều uổng công nhận lấy. Sớm biết như vậy, ngày đó nên làm như bây giờ. Những người này cũng sẽ không dám khinh thường mình nữa. Có điều, dù sao thì sau này rốt cuộc nàng cũng không cần chịu những thứ ức giận này nữa.

Tất cả mọi người thu lại âm thanh, không dám nói lời nào. Hạ Ảnh thấy trên mặt Ôn Uyển còn mang theo vẻ cười như không cười, nhưng lại không chú ý nhìn tay của mình liền có chút bận tâm, đi tới nhẹ giọng hỏi ( tất cả mọi người đều có thể nghe được mà gọi là nhẹ giọng ) “Quận chúa, có thể bỏng tay mất. Có cần thoa thuốc một chút hay không. Thế thì sẽ không thể để lại sẹo.”

Những lời này, khiến Bình Hướng Hi tức giận đến mức sôi lên. Nàng dám dùng sắc mặt với mình, chỉ nói một vài lời mà nàng cũng dám phát giận với mình. Trên đời này làm sao có nữ nhi bất hiếu như vậy.

Ôn Uyển nhìn Bình Hướng Hi, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Người này, cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì chứ, nàng là ai, nàng là Hoàng Quý Quận chúa Hoàng Đế thân phong. Nàng trước kia không nhận biết được sự quý trọng của thân phận này, đó là bởi vì không ai dạy nàng. Chẳng lẽ, Bình Hướng Hi lại không biết. Hay là, cho dù biết, cũng cho rằng có thể dùng thân phận phụ thân để áp chế nàng cả đời. Người như vậy, làm sao có thể làm Trạng nguyên lang đây. Ôn Uyển nghiêm trọng hoài nghi, năm đó người này chắc chắn đã sớm nhìn được đáp án, sau đó bởi vì tướng mạo không tệ, cho nên mới có được danh hiệu trạng nguyên lang hoang đường như vậy “Ngũ lão gia, Quận chúa hỏi người. Người mới vừa nói ai là mẫu thân của nàng? Nàng trừ là nữ nhi của người, thì còn là nữ nhi của ai? Mọi người trong Ngũ phòng Bình gia, trừ Ngũ lão gia ra, còn có ai là trưởng bối của Quận chúa? Dám đòi nàng tẫn hiếu đạo?” Một chữ dám, nói ra sự liên quan giữa lợi và hại ở phía sau. Có thể khiến cho đường đường Quận chúa nhị phẩm ngự tứ thân phong tẫn hiếu đạo, trừ Bình Hướng Hi là phụ thân của bản thân này, thì Ngũ phòng, ai có thể nhận nổi.

Bình Hướng Hi vừa mở miệng muốn nói tất cả mọi người trong Ngũ phòng, nhưng nghe đến cái chữ dám này, lại thấy Ôn Uyển ý cười đầy mặt đang nhìn hắn. Dường như người mới vừa nói lời này, không phải là nàng vậy. Không biết vì cái gì, mà sau lưng Bình Hướng Hi bốc lên một trận hàn khí, lạnh lẽo đến mức khiến hắn bỗng chốc run rẩy.

Thượng Kỳ kinh hãi, những lời này ẩn giấu cáibẫy khiến cho ngươi ta nhảy vào. Trong Ngũ phòng, trừ phụ thân ra thìkhông có bất kỳ người nào có tư cách đi làm trưởng bối của Ôn Uyển. Nếu như phụ thân hắn nói ra tên mẫu thân hắn cùng Phạm di nương, vậy thì cái chờ đợi bọn họ, chính là cái chết. Bởi vì nếu như truy cứu xuống, đây chính là mạo phạm uy nghiêm của hoàng gia, khiêu khích quyền uy của hoàng gia. Cho dù giết chết tại chỗ, thì ai cũng không dám nói nửa câu. Thượng Kỳ mặc dù biết Ôn Uyển sẽ không giết, nhưng mà nhìn thị vệ đang đứng bên cạnh, thì cho dù không giết cũng phải lột xuống một lớp da. Mà nếu Hoàng Thượng giận dữ, vậy thì tất cả mọi người trong này đều xui xẻo “Quận chúa, ý của phụ thân đều là người một nhà. Người một nhà, cũng không có nhiều lễ nghi như vậy, nên đã sơ sót. Kính xin Quận chúa không nên trách tội. Phụ thân, người nói có đúng không? “Phụ thân, Nương cùng di nương còn có muội muội tất cả đều bị bệnh, người cần phải nghĩ nhiều cho các nàng.

Bình Hướng Hi nhìn con trai, nghĩ tới nếu như mình thật sự nói ra An thị là nương của Ôn Uyển, nói Phạm di nương là trưởng bối của Ôn Uyển. Nếu như Ôn Uyển thật sự tức giận, đánh chết An thị cùng Phạm di nương tại chỗ. Ôn Uyển hôm nay được sủng ái to lớn, khẳng định sẽ không có ai nói một tiếng nào. Cái nô tài cả gan làm loạn này [ý chỉ Võ Tinh], nhất định cũng sẽ không có việc gì. Mặc dù Bình Hướng Hi rất tức giận nhưng không thể làm gì, tình hình bây giờ hắn cũng không làm chủ được. Chỉ đành phải thuận thế mà làm “Đúng là ta sơ sót. Ôn Uyển, đều là người một nhà, những thứ này nghi thức xã giao này liền thôi đi.”

Ôn Uyển không có đáp lời, mà chỉ cười. Thượng Kỳ nhìn bộ dạng Ôn Uyển, biết rõ hôm nay mẫu thân cùng muội muội không ra, thì chắc chắn nàng sẽ không buông tha. Vội vàng báo tội một tiếng, tự mình gấp gáp đi ra ngoài. Gọi mẫu thân cũng muội muội ra.

Sau khi Thượng Kỳ rời khỏi đây, toàn bộ đại sảnh yên tĩnh giống như là chết vậy. Ôn Uyển dường như lại không có cảm nhận được không khí quái dị này. Bình Hướng Hi mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cuối cùng, nhìn con trai nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích, nghĩ tới lời Thượng Kỳ nói. Nên cố gắng nén nhịn.

Ôn Uyển nhìn bóng lưng Thượng Kỳ rời đi, trong lòng âm thầm thở dài một hơi. Thật ra thì, nếu nhận xét công bằng. Nàng cảm thấy Thượng Kỳ rất không tệ. Ít nhất, đầu óc nhanh nhạy, làm chuyện gì cũng biết có chừng mực. Hơn nữa, tâm địa không kém. Chẳng qua là…đáng tiếc.

Không đến một lúc, Thượng Kỳ liền đi vào. Phía sau còn có An thị. Thanh San, Phạm di nương, trong tay Phạm di nương còn dắt một cô bé tới đây. Vừa tiến vào, thấy lão gia nhà mình ngồi ở một bên, những người khác tất cả đều khoanh tay đứng ở trong phòng khách. Mà Nhị thiếu gia nhà mình, còn nằm trên mặt đất, không dậy nổi. Mấy người đi tới liền thẳng tắp nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển thấy An thị mặc một chiếc áo dài màu tím nhạt, trên mặt hiện đầy nếp nhăn. Nhìn thần sắc mệt mỏi không thôi. An thị hôm nay, giống như một bà già bốn năm mươi tuổi. Nơi nào còn có dung quang toả sáng, bộ dạng xinh đẹp động lòng người nhìn thấy vào năm năm trước. Thời gian, hoàn cảnh, đúng là thứ thật đáng sợ. Dĩ nhiên,tạo thành cái bộ dạng hôm nay của bà ta, có lẽ không phải là thời gian, mà là người cha hờ kia của nàng.

Mà Phạm di nương ở một bên, thì mặc một thân áo dài màu xanh ngọc, điểm một lớp phấn mỏng. Trên khuôn mặt hình trái xoan trắng nõn như ngọc kia, giữa má hơi hơi nổi lên một đôi lúm đồng tiền, son phấn nhẹ nhàng, khiến cho hai má trơn bóng giống như một đóa hoa quỳnh mới nở, trong trắng ửng hồng. Người cũng đã sinh một nữ nhi rồi, mà lại nhìn giống như cô nương mười sáu tuổi vậy.

Đoàn người đi tới, tầm mắt Bình Hướng Hi liền dừng trên người nàng.

Ôn Uyển nhìn vẻ mặt Bình Hướng Hi, thì trong lòng khinh bỉ Bình Hướng Hi tới cực điểm. Nam nhân như Bình Hướng Hi vậy, thật ra là người ích kỷ vô tình nhất. Khi yêu ngươi, thì thương yêu như châu như bảo, bảo sao làm vậy theo ngươi. Lúc không còn yêu, liền xem ngươi như cỏ rác. Hận không thể vứt đi, cách xa ngươi ngàn dặm. Lúc trước là An thị. Cái gì cũng đều nghe bà ta, cái gì cũng đều tùy ý bà ta. Đối với đứa nữ nhi là nàng, còn không bằng đối với người xa lạ. Hiện tại vì Phạm thị, thì hắn lại rời xa An thị. Nam nhân như vậy, trên mặt thâm tình, nhưng lại là người tàn nhẫn nhất vô tình nhất. Điều cơ bản nhất của một người nam nhân là trách nhiệm cùng khả năng gánh vác, hắn đều không có. Người đàn ông như thế, là không thể chấp nhận nhất. Bởi vì, thứ tình này, nhìn không thấy sờ không được. Mà trên đời, cũng không có tình yêu thiên trường địa cửu, người khác có tin hay không thì nàng không biết. Nhưng mà nàng thì không tin cái gì tình yêu thiên trường địa cửu. Một người đàn ông, chủ yếu nhất, không phải là tài hoa cùng tướng mạo, mà là trách nhiệm cùng khả năng gánh vác.

Mà đây cũng là lý do tại sao nàng yêu cầu Yến Kỳ Hiên đợi nàng năm năm. Cân nhắc loại bỏ đi những thứ yếu kém khác của hắn, năm năm thời gian, vừa lúc có thể khảo nghiệm Yến Kỳ Hiên.

Khi nàng nghe thấy lời Thuần Vương nói, thì cũng biết hai người sau này tất nhiên sẽ không thông thuận. Nàng muốn Yến Kỳ Hiên chấp nhận lời hứa chờ nàng năm năm, thật ra cũng đang khảo nghiệm khả năng gánh vác của hắn. Nếu chấp nhận hứa, thì nhất định phải làm được. Lời hứa nặng như vàng, nếu như ngay cả lời hứa mình hứa mà cũng không thể tuân thủ, thì còn cái gì có thể làm được. Vậy bảo nàng phải làm thế nào để đi tin tưởng hắn.

Nàng biết việc này có chút tàn khốc, cũng biết mình làm như vậy là quá mức ích kỷ. Dù sao Yến Kỳ Hiên mới mười ba tuổi, chưa từng trải sự đời, hơn nữa còn không biết ngọn nguồn sự việc. Việc này đối với Yến Kỳ Hiên mà nói, là rất không công bằng. Nhưng mà, đây là yêu cầu của nàng. Cho dù không công bằng với Yến Kỳ Hiên, thì cũng là yêu cầu của nàng. Vài lời thề non hẹn biển ở kiếp trước, nàng đều tin là thật, bỏ ra tất cả. Kết quả thì sao, kết quả là bị tổn thương đến mức thương tích đầy mình. Cho nên, thay vì tin tưởng những lời thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt kia, tin tưởng vào cái gọi là tình yêu xa vời, còn không bằng đi tin tưởng phẩm tính [phẩm chất, tính cách] của một người. Chỉ có nam nhân nói được là làm được, mới thật sự là nam nhân, mới là người có thể làm cho nàng tin tưởng. Cũng là người có thể làm cho nàng nguyện ý gả. Nếu như Yến Kỳ Hiên không thể nói được làm được, không thể tuân thủ lời hứa đã hứa, thì cho dù phần tình cảm này có thuần khiết không tỳ vết đi nữa, cho dù nàng có không nỡ đi nữa, thì cũng sẽ buông tay. Không liên quan đến những cái khác, chỉ vì đó là nguyên tắc của nàng. Cho nên, coi như là Yến Kỳ Hiên, nếu như không thể tuân thủ lời hứa, thì cũng không ngoại lệ.

Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển lại đang mất hồn, cũng không có quấy rầy. Người bên trong cả phòng, tất cả đều thu lại âm thanh, cúi đầu. Không có một tiếng động.

Người khác nhẫn nại được, nhưng tiểu nữ nhi của Bình Hướng Hi cũng nhịn không được áp suất thấp trong phòng này. Cái miệng nhỏ nhắn phồng lên, giãy dụa muốn mở tay của Phạm di nương ra, nhưng mà giãy dụa không ra. Phạm di nương nhìn Thượng Lân trên mặt đất, nào dám buông tay. Thanh Phương bị nắm tay đau, rất ủy khuất mà kêu “Cha, tay con đau. Phụ thân, ôm ôm.”

Bình Hướng Hi bước chân đã đi về phía trước rồi. Nhưng Phạm di nương lại đè nữ nhi lại, tạ lỗi nói ” Xin Quận chúa thứ tội, Thanh Phương còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Tuy vậy, Bình Hướng Hi lại vẫn đi về phía của mẹ con hai người. Ôn Uyển nhìn thấy, thần sắc oán hận bi thống của An thị. Liền thu hồi ánh mắt của mình.

Nếu như đầu óc Bình Hướng Hi hơi sáng suốt một chút, không phải là gặp nữ nhân liền bị mê hoặc đầu óc. Thì hiện nay, hắn tuyệt đối không phải cái bộ dạng này. Không nói về những thứ khác, liền chỉ nói về việc đối xử với nàng. Chỉ cần đối với nàng ngoài mặt không có khó khăn, Ôn Uyển vì mặt mũi cùng hình tượng của mình, tất nhiên cũng sẽ dựng quan hệ tốt với hắn. Lấy sủng ái to lớn như nàng hôm nay, Bình Hướng Hi thân là phụ thân ruột của nàng, không nói đến thăng quan tiến chức, ít nhất con đường làm quan sẽ vững vàng bình bình ổn ổn tiến lên từng bước một. Mà không phải như hiện tại, phải co đầu rút cổ ở trong Hàn Lâm Viện, chức quan càng làm càng nhỏ.

Còn đối với việc nhà, thì hoàn toàn không có nguyên tắc. Ôn Uyển vô cùng khẳng định, nếu như không phải vì An thị sinh được hai đứa con trai, thì vận mệnh nhất định là bị bỏ rồi.

Những thứ này tạm thời không tính đến, khiến cho Ôn Uyển kỳ quái chính là Phạm di nương đứng trong phòng khách. Ôn Uyển nhìn thấy thì trong lòng âm thầm buồn bực. Không phải nói nữ nhi của nàng cách năm ba ngày lại ngã bệnh một trận sao? Nếu chiếu cố nữ nhi ngã bệnh, còn có thể có phong tư sáng ngời, quyến rũ động lòng người như vậy à. Cái tin đồn này, cũng nên cân nhắc lại thôi.

Bất quá nhìn hai nữ nhân tạo thành sự đối lập rõ nét này. Vừa so sánh một cái là có thể thấy được rất nhiều vấn đề. Ôn Uyển nhìn hai người, cười cười nhè nhẹ. Đây chính là khác biệt, cuộc sống hôm nay của An thị, sợ là sống không được tốt. Cũng có thể nói, trôi qua rất khốn khổ đi!

Mà Thanh San đứng ở bên dưới, Ôn Uyển nhìn nàng, cũng mới chỉ một năm, đã cao lớn không ít. So với nàng hiện tại còn nhỏ hơn nửa cái đầu. Thanh San mặc một thân áo con màu lam nhạt, trên áo con thêu hoa mai. Trên người cũng chỉ là mấy món trang sức hình thức bình thường. Vừa nhìn cũng biết căn bản không có tỉ mỉ trang điểm, liền phải ra đây rồi. Lúc này, Thanh San đang tràn đầy vẻ oán hận mà nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển đối với vẻ oán độc của nàng, dường như không thấy. Tiếp tục quan sát đến tiểu nữ nhi của Bình Hướng Hi. Đây là lần đầu tiên gặp. Chỉ thấy nữ nhi nhỏ nhất của Bình Hướng Hi, Thanh Phương. Lúc này đang mở đôi mắt thật to, nhìn về phía Ôn Uyển.

Ôn Uyển nhìn tiểu nữ nhi bên ngoài đồn đãi mạnh mẽ là được Bình Hướng Hi nuông chiều này. Trên đầu chải một búi tóc song nha, bên trên búi tóc tô điểm mấy đóa trâm hoa xinh đẹp, mặc một thân áo váy da nhỏ đỏ tươi. Khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, lúc này đang chuyển động một đôi mắt thật to.

Thanh Phương mặc dù nhỏ, nhưng không thể ảnh hưởng đến việc cô bé đánh giá người ngồi ở vị trí chủ vị ở trên rốt cuộc là người nào. Đến nhà mình làm cái gì.

Thấy trong mắt Ôn Uyển nhìn về phía mình không có một chút nhiệt độ, hơn nữa mọi người đều không có nói chuyện, giọng nói mềm mại non nớt hỏi mẹ ruột của cô bé “Di nương, nàng là ai? Tại sao ngồi ở trên ghế nhà ta. Thanh Phương không thích nàng, phụ thân, Thanh Phương không thích nàng, làm cho nàng đi đi. Thanh phương không thích nàng, phụ thân, phụ thân” thanh âm thanh thúy vang dội, trung khí mười phần.

Ôn Uyển nghe thấy cái thanh âm này, lại nhìn những người này, không phải vẫn đều nói nữ nhi giống như viên bảo bối của Bình Hướng Hi này bị bệnh sao, không phải nói cái tiểu nữ nhi này cứ ba ngày là ngã bệnh sao. Thậm chí còn đòi phải gọi thái y. Nhưng mà vì sao nàng nhìn thấy lại không, nhìn cái bộ dạng trắng trẻo non mềm này đi, ở đâu ra bộ dáng sinh bệnh chứ. So với nàng ban đầu ở trên thôn trang, còn khỏe hơn không chỉ một trăm lần đâu.

Cho đến bây giờ, khi Ôn Uyển vẫn luôn đánh giá các nàng,thì tất cả mấy người đều đứng ở trong phòng khách, cái biểu hiện gì cũng không có. Lễ nghi cơ bản nhất cũng đều không có. Ôn Uyển không có biểu hiện gì. Nhưng mà có một người thì lại sốt ruột rồi.

Thượng Kỳ nhìn thấy không thích hợp, nên nói gấp “Nương, di nương, muội muội, mau ra mắt Quận chúa.” Mấy người này dường như đều không nghe thấy lời nói nào, tất cả đều nhìn Ôn Uyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.