Công việc ở Hàn Lâm Viện không cực khổ nhưng rất bề bộn, hơn nữa bên
trong đều là hủ nho. Thời gian càng dài càng không nhịn được ứng phó với một đám hủ nho này. Hắn lấy cớ bụng Mẫn Gia càng lúc càng lớn, cần
người trượng phu là hắn làm bạn bên cạnh mà không đi.
Vì vậy cha hung hăng khiển trách hắn, đến tiên sinh cũng bắt đầu nói
hắn còn bảo hắn tạo quan hệ tốt với thư sinh trong Hàn Lâm Viện.
Tạo quan hệ tốt với đám hủ nho này, hắn mới không có tâm tình này đâu.
Khi hắn một lần nữa bỏ bê công việc trong Hàn Lâm Viện, cha giận dữ.
Lần này không phải là răn dạy nữa mà là dùng gia pháp. Đây là lần thứ
hai cha dùng gia pháp với hắn. Lần đầu tiên, đang dùng gia pháp thì mẹ
tới cản, gia pháp áp dụng được một nửa, lần này thì mẹ không sang nữa.
Hắn bị cha đánh cho nằm liệt giường không dậy nổi. Mẹ không chỉ không tới cứu mà đến việc sang hầu phủ liếc hắn một cái cũng không làm, thái
độ của mẹ làm hắn rất khó chịu. Mẹ thất vọng với hắn rồi cho nên không
đến thăm hắn.
Thời gian dưỡng thương, hắn nhận được tin đại tẩu có thai nghe Mẫn
Gia nói mẹ an bài bà đỡ chờ đưa qua hải khẩu, còn có mấy đồ mẹ làm nữa.
Nhưng những thứ đó cũng không làm hắn hứng thú, đã một khoảng thời gian
dài rồi mà mẹ không tới thăm hắn, chẳng lẽ thật sự khiến mẹ thất vọng
rồi. Hắn phải tự xem xét lại chính mình.
Một tháng trôi qua mẹ rốt cuộc qua thăm hắn. Hắn rất ủy khuất, vô cùng ủy khuất. Một tháng này cũng không tới thăm hắn.
Mẹ thấy bộ dáng này ủa hắn bật cười vuốt đầu hắn giống như khi còn bé, sau đó khẽ cười nói: “Ủy khuất?”
Đương nhiên là ủy khuất rồi, trước đây mẹ là người hiểu hắn nhất, đây vẫn là lần đầu tiên không để ý tới hắn.
Mẹ nhẹ nhàng nói: “Con trước đây không phải vẫn thường nói muốn kề
vai sát cánh với ca ca sao, sao hiện tại đến chút kiên nhẫn ấy cũng
không có?” Ôn Uyển không phải không muốn đến thăm Minh Cẩn, chỉ là nàng
quá hiểu tính Minh Cẩn. Nếu còn bảo hộ giống trước đây Minh Cẩn sẽ không biết tự suy ngẫm, vẫn giống trước đây không sợ gì cả.
Hắn không hé răng, không phải hắn không nhẫn nại mà là hắn nghĩ đó là lãng phí thời gian. Ở Hàn Lâm Viện không học thêm được gì, toàn là tốn
thời gian. Tốn ba năm sau đó tăng một cấp. Trạng nguyên lang như hắn ra
làm quan được phẩm cấp cao, ngay từ đầu đã là quan ngũ phẩm. Ông cậu
hoàng đế vui vẻ, phong chức quan ngũ phẩm đã là vô cùng cao.
Dưới tình huống ở Hàn Lâm Viện ba năm, đã đến lúc ra ngoài rồi. Ra
ngoài một hai năm đến lúc đó đạt thành tích xuất chúng sẽ được điều về
kinh thành. Từ từ đi lên, từng bước một tiến tới. Hắn từng nghĩ trên sĩ
đồ tạo nên một phen sự nghiệp. Cho nên từ khi ca ca nói chuyện tòng
quân, hắn không muốn lãng phí thời gian trên sĩ đồ này nữa. Trước kia có mơ đến cảnh ca ca làm đại nguyên soái, hắn là tể tướng, huynh đệ họ một văn một võ. Khi còn bé cách nghĩ rất đẹp đẽ nhưng không hiện thực. Ca
ca tương lai nhất định sẽ là thống soái hải quân, đến lúc đó ca ca thống lĩnh mấy chục vạn đại quân. Ca ca nắm trọng binh trong tay, hoàng đế dù có anh minh thần võ thế nào cũng không dung nạp được hắn lại là tể
tướng. Hắn có cực khổ, cố gắng hơn nữa cũng không có khả năng đạt được.
Nếu con đường này đã không như mong muốn vậy khẳng định cần tìm một con
đường khác. Mấy ngày nay hắn một mực nghĩ đến vấn đề nay.
Hắn vẫn muốn bàn chuyện này với mẹ: “Mẹ, con không muốn sau này sẽ
nhập nội các, nhập các thì nhất định phải tích đủ tư lịch, ra ngoài là
việc bắt buộc phải trải qua. Con không muốn xa mẹ, hơn nữa trừ việc
xuống địa phương phải mưu phúc (nghĩ cách tạo phúc) cho dân chúng. Con
mới không muốn mệt như vậy! Tốn công tốn sức. Con hy vọng có thể được
một nửa mẹ, mỗi ngày đều trôi qua thoải mái, dễ chịu.” Nghĩ thông suốt,
không chút tiếc nuối. Hắn đã là hầu gia siêu phẩm, không hứng thứ làm
chuyện phí công không tốt này.
Lúc đó mẹ nghe xong vuốt đầu hắn. Có vui mừng, cũng có hổ thẹn: “Mẹ
vẫn lo không biết nên nói thế nào với con. Không ngờ con đã sớm biết,
còn nghĩ nhiều như thế.” Ôn Uyển kỳ thực vẫn muốn các con được an an
nhạc nhạc (bình an vui vẻ) trôi qua mỗi ngày. Nhưng thân phận lại hạn
chế chúng rất nhiều.
Minh Cẩn cười ha ha: “Mẹ, mọi người vẫn nghĩ con là trẻ con, con sớm
không phải trẻ con nữa rồi. Mẹ, sau này chuyện trong nhà mọi người phải
nói cho con biết. Mẹ chỉ ma luyện ca ca và Linh Đông biểu ca, cũng không thể vì vậy mà cả đời đều coi con là trẻ con. Con cũng muốn gánh vác
trách nhiệm của mình.”
Mẹ lúc đó khẽ cười: “Mẹ chỉ mong con có thể vui vẻ trôi qua mỗi ngày. Trong nhà có mẹ, cha còn có ca ca quan tâm là đủ rồi. Chỉ là không ngờ
Minh Cẩn nhà chúng ta đã trưởng thành rồi. Minh Cẩn, mẹ rất vui.” Ôn
Uyển nói là nói thế nhưng có thế che chở được bao lâu, vẫn muốn Minh Cẩn có thể làm được chuyện mình thích.
Hắn lúc đó vui vẻ, thoải mái đương nhiên còn rất hưởng thụ việc mẹ
đối với hắn như với trẻ con chỉ là hắn đã trưởng thành, cũng sắp làm cha rồi, phải bắt đầu gánh vác.
Sau khi mẹ nghĩ một chút nói: “Con nếu không hứng thú với con đường
làm quan, mẹ cũng không ép. Chỉ là Minh Cẩn, con phải biết trên đời này
đã là người thì phải làm việc. Cũng không thể chờ đến khi cha con, ca ca con đều lưu danh thiên cổ mà con vẫn là một kẻ vô danh tiểu tốt, không
tiếng tăm gì, vậy chẳng phải là quá mất mặt sao? Minh Cẩn, con có chuyện gì đặc biệt muốn làm thì hãy nghĩ đến chuyện đó mà nỗ lực.” Hiểu con
như mẹ, Minh Cẩn từ nhỏ tâm cao khí ngạo, nếu Minh Cẩn bị Minh Duệ bỏ
quá xa, tương lai Minh Cẩn sẽ xấu hổ. Thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến tâm tính. Giữa huynh đệ cũng có vết rạn.
Nếu mẹ đã nói trước, hắn cũng nói dự định trong lòng cho mẹ. Đoạn
thời gian này hắn một mực suy nghĩ một chuyện, đó là hắn nên làm gì, hắn cũng không muốn trở thành người không có tiếng tăm gì: “Mẹ, từ nhỏ con
rất thích xem mẹ biên sách. Mẹ, con hy vọng có thể thành người như mẹ và sư công vậy. Cho dù không nắm quyền, không vào triều làm quan cũng được mọi người kính trọng.” Sư công là ẩn sĩ đệ nhất thiên hạ, mẹ hắn cũng
là nữ học sĩ đệ nhất thiên hạ. Hắn không nhập triều chính, nhưng muốn
được như mẹ và sư công, khiến mọi người kính ngưỡng.
Mẹ nghe dự định của hắn, trầm tư nửa ngày, sau đó nói: “Minh Cẩn, con bây giờ mới học được chút da lông. Thực sự muốn thành người như sư công phải có học thức như sư công con vậy. Con đường này không so được với
nhập sĩ, con xác định thực sự muốn đi con đường này sao?” Nếu Minh Cẩn
làm quan cho triều đình, có nàng ở một bên chỉ điểm, lại mời thêm mấy
phụ tá tốt, tể tướng không nghĩ đến nhưng con đường làm quan khẳng định
không kém. Nếu muốn đi văn lộ, nàng có thể chỉ dẫn nhưng tất cả cũng còn phải xem chính nó. Ôn Uyển lo Minh Cẩn không chịu được gian khổ này.
Hắn trịnh trọng gật đầu; “Mẹ, con hy vọng có thể trở thành một đại
học giả. Được sĩ tử trong thiên hạ kính ngưỡng. Như vậy không hề kém tể
tướng.”
Mẹ thấy hắn đã quyết chủ ý, gật đầu nói: “Mấy năm nay căn cơ của con
xây không tệ. Nhưng còn thiếu rất nhiều, nếu muốn thành học giả đệ nhất
thiên hạ, phải đầy bụng kinh luân. Mẹ sẽ giúp con, nhưng con phải nghe
lời mẹ.” Ôn Uyển vẫn không hi vọng con thành kẻ mọt sách. Tất cả tri
thức Minh Cẩn đều biết, tại phương diện này Minh Cẩn làm rất tốt.
Hắn đương nhiên nghe lời mẹ. Kết quả chuyện đầu tiên mẹ muốn hắn làm
là bảo hắn ngốc ở Hàn Lâm viện ba năm nữa. Lý do của mẹ cũng rất rõ:
“Rừng lớn chim gì cũng có. Mẹ không phủ nhận Hàn Lâm viện có không ít hủ nho mua danh chuộc tiếng nhưng trong đó cũng có không ít người học vấn
sâu rộng. Minh Cẩn, phải biết lấy ưu điểm của người khác bổ khuyết cho
mình. Con thiếu từng trải, nội tình không đủ. Phải học tập những người
này. Học sở trường của bọn họ, biết chưa?”
Trong lòng hắn có điểm không nguyện ý.
Mẹ vuốt trán hắn nhẹ giọng nói: “Con muốn thành đại học giả người
người kính ngưỡng, trước tiên phải thu một thân ngạo khí lại…….”
Không đợi mẹ nói xong, hắn lập tức phản bác: “Mẹ, người không có ngạo khí được coi là người sao?” Người sao có thể không có ngạo khí được?
Mẹ lắc đầu, lẩm bẩm tính này thật giống cha con. Cũng không để người
khác nói hết đã chen ngang. Hắn lầm bầm. Những lời này là dành cho hắn,
bảo hắn sau này không được nói cha không tốt. Nhưng hắn cũng không muốn
tranh cãi với mẹ nữa.
Mẹ thấy hắn không nói mới cười nói: “Ca ca mới 15 tuổi đã chưởng
quản Hổ Uy quân, trên dưới ba nghìn người Hổ Uy quân không ai phản đối.
Con cho rằng là vì sao?”
Cái này đương nhiên hắn biết, là vì bản lĩnh của ca ca.
Mẹ vuốt đầu hắn, ý vị thâm trường nói: “Đúng vậy, con biết ca ca con
đạt được là nhờ bản lĩnh của mình. Nhưng không phải tất cả mọi người đều cho rằng như vậy. Lúc ca ca con mười hai tuổi, mới gia nhập quân doanh, rất nhiều người coi ca con là hoàn khố đệ tử, cho rằng ca con được mẹ
và cha con che chở. Lúc đó tình hình của ca ca con cũng giống con vậy
nhưng ca ca không quan tâm họ nói gì mà nỗ lực làm tốt chuyện của mình.
Minh Cẩn, ca ca phải dùng ba năm mới khiến trên dưới Hổ Uy quân tin
phục, nghe theo.”
Hắn hiểu mẹ muốn nói gì. Quả nhiên mẹ nói: “Minh Cẩn, hiện tại những
người đó không phục con, là họ cho rằng con không có thực học, con cần
cho họ thấy thực học của mình.” Ôn Uyển thấy Minh Cẩn không nói gì, khẽ
thở dài: “Minh Cẩn, ngạo không phải là cậy mạnh. Con có coi thường họ
nhưng hà tất phải thể hiện ra. Mẹ không phủ nhận sự thông tuệ cũng như
nỗ lực của con. Nhưng con thiếu kinh nghiệm, sự từng trải, đây là sự
thật. Không thể so học vấn với người đã làm ở Hàn Lâm viện vài thập
niên, tùy tiện lấy ra một người con cũng chỉ có thể bị áp chế nửa câu
cũng không nói được.”
Hắn không tin.
Mẹ lắc đầu: “Con nha, tự tin quá là không tốt.” Chưa đủ lông cánh đã
khinh thường học vấn của đại nho nghiên cứu vài thập niên. Đây không
phải là nói như rồng leo làm như mèo mửa sao. Phải khiến Minh Cẩn bỏ sự
tự tin mù quáng này.
Mẹ và hắn ước định, chờ vết thương trên người hắn khỏi rồi để hắn tỷ
thí với một lão phu tử trong Hàn Lâm viện. Hắn cân nhắc hồi lâu rồi đáp
ứng.
Sau khi vết thương khỏi, mẹ mời Ngô học sĩ từ Hàn Lâm viện đến. Kết
quả hắn bị phản bác đến á khẩu, không nói được gì. Mặt đỏ lên mà không
nói được một chữ. Kết quả vô cùng thê thảm.
Mẹ cười, nói với Ngô học sĩ: “Đứa bé này bị ta dưỡng thành tính không biết trời cao đất rộng, cho rằng mình có vài phần bản sự là có thể
hoành hành hiên hạ mà không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu
nhân. Là lỗi của ta, ta sẽ huấn đạo (dạy bảo, khuyên răn) nó. Khoảng
thời gian này làm phiền Ngô đại nhân rồi.”
Ngô lão đầu vội vàng nói: “Không dám, không dám.” Ngô lão đầu trước
mặt mẹ vô cùng cung kính cùng với người ở trước mặt hắn hoàn toàn không
phải cùng một người.
Sau khi Ngô lão đầu đi, mẹ thấy hắn ủ rũ, cười ngồi cạnh hắn: “Con
còn khinh thường Ngô đại nhân không?” Sự khinh thường trong mắt con trai đã không còn.
Hắn bĩu mỗi, đương nhiên là ninh nọt.
Mẹ vừa cười vừa nói: “Ngốc ạ. Con cũng biết tám năm trước Ngô đại
nhân thân là quan viên ngũ phẩm đã dám tức giận mắng hoàng tử. Con thấy
với tính tình của Ngô đại nhân sẽ nịnh nọt mẹ sao? Ông ấy cung kính với
mẹ không phải vì thân phận của mẹ mà bởi vì những chuyện mẹ làm.”
Hắn không nói tiếng nào.
Mẹ thấy hắn không nói: “Con cho rằng mẹ trời sinh đã có thể có nhiều
kiến thức như thế này sao? Đi hỏi Hạ Dao cô cô và Hạ Ảnh cô cô của con
xem, ngoài trừ lúc không rảnh rỗi, từ nhỏ mẹ đã sách không rời tay. Ba
mươi năm cũng như một ngày không ngày nào không đọc sách. Mẹ mới được
như ngày hôm nay. Minh Cẩn, không có chuyện gì từ trên trời rơi xuống
cả. Muốn thành công phải cố gắng và có nghị lực.”
Cái này thì hắn biết, từ nhỏ mẹ đã luyện chữ. Từ sáu tuổi đến giờ,
trừ nguyên nhân đặc thù, mỗi ngày mẹ đều luyện chữ nửa canh giờ. Điểm ấy giống hắn và ca ca.
Nói thì nói vậy hắn rất buồn bực: “Mẹ, sao mẹ mười tuổi đã có tài
đánh cờ thắng Hải học sĩ, dương danh thiên hạ, ca ca 12 tuổi đã có thể
tòng quân, hiện tại đã là tướng quân rồi. Con 16 tuổi vẫn thiếu kinh
nghiệm, còn thua đám hủ nho kia. Mẹ, đây là tại sao?” Hắn nghe Hạ Ảnh và Hạ Dao cô cô nói, từ nhỏ mẹ giống tiểu đại nhân. Mẹ hắn bảy tuổi đã bắt đầu buôn bán, mười tuổi dương danh thiên hạ, mười một tuổi bị cuốn vào
cuộc tranh giành ngai vàng. Mười lăm tuổi bắt đầu buôn bán. Khi ông cậu
hoàng đế đi đánh giặc mẹ còn làm nhiếp chính quận chúa, xử lý triều
chính. Mẹ sáng lập một kỳ tích, lại một kỳ tích. Có thể nói không gì mẹ
không làm được.
Ca ca cũng vậy, từ nhỏ ca ca đã giống tiểu đại nhân. Mặc kệ làm cái
gì cũng đều làm tốt nhất. Không gì ca ca không làm được. Nhưng đến lượt
hắn, mẹ nói hắn chưa đủ kinh nghiệm, nội tình không đủ. khiến người ta
buồn bực thừa nhận!
Ôn Uyển nghe xong cười sờ sờ đầu hắn. Đứa ngốc này không biết, Minh
Duệ hơn hắn một đời trải nghiệm. Đời này chăm chỉ học tập, khổ luyện,
không ngừng một ngày. Minh Duệ thiên tư thượng thừa, làm sao lại không
hơn người.
Hắn không biết mẹ nghĩ gì chỉ là muốn như mẹ và ca ca trời sinh bản
lĩnh. Nhịn không được lẩm bẩm: “Hạ Dao cô cô luôn nói con giống mẹ, tính tình lại giống cha. Con nghĩ không chỉ tính tình, phỏng chừng đầu óc
cũng giống cha, nếu giống mẹ thì con đã được như ca ca, mẹ, con bị thua
thiệt.” Mặc dù là lời oán trách nhưng quả thực khiến hắn phiền muộn.
Luận thiên tư hắn không hề kém ca ca. Không chỉ tiên sinh và mẹ luôn nói hắn thiên tư thượng thừa, đến tiên sinh bên ngoài cũng khen hắn không
dứt miệng. Nhưng người so với người lại tức chết người, hắn tốt như vậy, ca ca còn tốt hơn. Bất kể là cái gì cũng vừa học liền biết. So với hắn
hơn một bước dài.
Ví như học chữ, rõ là hắn và ca ca cùng nỗ lực khắc khổ, nhưng đến
giờ hắn chỉ học xong 2 loại chữ, ca ca vậy mà có thể viết ba loại. Hơn
nữa chữ viết so với hắn không hề kém. Ca ca tốn phân nửa tinh lực cho
chuyện luyện công nhưng văn vẫn tốt như thế. Nếu không phải ca ca từ nhỏ lập chí làm đại tướng quân, trạng nguyên lang này hẳn phải là ca ca.
Mỗi lần hứng khởi có ý niệm so với ca ca một lần, liền phát hiện ca ca
sớm đã vượt qua hắn cả con phố. Điều này khiến hắn rất thất bại.
Các loại dấu hiệu cho thấy ca ca nhất định được di truyền từ mẹ. Mà
hắn thì nhất định là giống cha. Bằng không sao lại ngốc như cha vậy. Cho nên vấn đề là ở trên người cha, không phải tại hắn.
Mẹ nghe xong cười ha ah: “Được, chờ ta nói những lời này của con với
cha.” Ôn Uyển thật không muốn con trai lại đổ trách nhiệm lên người Bạch Thế Niên. Nhưng mà nghĩ thế cũng không sai. So với oán giận bản thân
thiếu thông minh còn tốt hơn.
Hắn mới không lo lắng mẹ sẽ nói cho cha đâu! Phát bực xong, hắn rất
nghiêm túc hỏi mẹ :”Mẹ, mẹ nghĩ con có thể trở thành học giả đệ nhất
thiên hạ không?” Hắn có một nguyện vọng, nhưng muốn làm khẳng định rất
khó. Từ hôm nay hắn biết Ngô học sĩ mà hắn nhìn không thuận mắt hỏa hầu
hơn xa hắn.
Mẹ gật đầu: “Minh Cẩn, nghiên cứu học vấn không phải chuyện một sớm
một chiều, phải vài chục năm như một ngày, điều này cần sự bền lòng và
nghị lực. Minh Cẩn, con có thể làm được sao? Minh Cẩn, chỉ cần con có
thể làm được, mẹ tin con nhất định có thể trở thành học giả đệ nhất
thiên hạ được sĩ tử khắp thiên hạ kính ngưỡng.”
Hắn nghĩ rất lâu, cuối cùng gật đầu: “Mẹ, con có thể làm được.” Hắn
nhất định có thể làm được. Làm không được cũng phải được. Con đường làm
quan không thông cũng chỉ có con đường này. Hắn nhất định phải tạo ra
thành tích không thể để ca ca hoàn toàn che lấp hắn.
Mẹ rất vui mừng: “Con có quyết tâm này, mẹ rất vui. Mẹ tin con nhất
định tạo ra thành tích trong lĩnh vực này.” Chỉ cần Minh Cẩn kiên định
tín niệm này, nàng sẽ đem hết toàn lực trợ giúp Minh Cẩn đạt thành tâm
nguyện.
Vết thương lành, Minh Cẩn về Hàn Lâm viện. Theo tiên sinh dạy, hạ
thấp phong thái, thu liễm tính tình. Từ từ cũng cùng những người đó ở
chung hòa hợp. Sau khi ở chung hòa hợp, nghe lời mẹ, nỗ lực học tập sở
trường của những người này, lấy ưu điểm của người khác bổ sung khuyết
điểm của mình.
Mẹ trừ việc bảo hắn ở Hàn Lâm viện học tập đám hủ nho này còn bảo hắn mỗi lần hưu mộc đều đi chỗ sư công, học tập với sư công. Mẹ nói trước
đây, trước mặt sư công mẹ không là gì cả, học được chút da lông. Hắn còn bán tín bán nghi. Nhưng ở cùng một chỗ với sư công vài lần, hắn liền
biết trước mặt sư công đến một chút da lông cũng chưa học được.
Lúc đó hắn không biết đây là mẹ cố ý thỉnh cầu sư công làm như thế.
Chính là muốn sư công áp chế ngạo khí của hắn. Cho hắn biết bể học vô
biên, không thể kiêu ngạo tự mãn. Cũng chỉ có vậy sau này hắn mới không
nói như rồng leo làm như mèo mửa, an an tâm tâm nỗ lực học tập.
Hắn rất thích học cùng sư công. Nhưng mẹ lại không đáp ứng, chỉ cho
phép một tháng học ba ngày. Cũng chỉ có ba ngày, thêm nửa ngày cũng
không được. Thời gian khác của hắn đều phải hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao
phó. Nếu nói nhiệm vụ chi bằng nói là mẹ chọn một số sách bảo hắn đọc.
Đọc xong thì bảo hắn viết tâm đắc ra. Dựa theo cách nói của mẹ là hấp
thu tinh túy, trừ đi cặn bã.
Sư công nghe nghi vấn của hắn, vuốt chòm râu dài trắng vừa cười vừa
nói: “Mẹ con là sợ con ở bên ta lâu, sẽ nhiễm tính nết của sư công. Sau
đó cũng giống sư thúc con, vân du tứ hải.” Tiên đế và đương kim hoàng đế còn oán trách ông, nói ông làm hư Ôn Uyển. Để Ôn Uyển luôn nghĩ đến
việc vân du tứ hải. Chỉ là không ngờ Ôn Uyển cũng kiêng kỵ việc này.
Tống Lạc Dương bật cười, nha đầu này.
Tống Lạc Dương thực sự hiểu nhầm Ôn Uyển. Ôn Uyển cho rằng Tống Lạc
Dương có thể tinh thông mọi thứ, đó là ông trời sinh. Minh Cẩn không
giống, tuy rằng thông tuệ nhưng lại không có thiên tư trời cho như Tống
Lạc Dương. Dưới tình huống như vậy tinh lực Minh Cẩn có hạn, tính tình
kiêu ngạo, nếu bị đả kích sợ cần khích lệ rất nhiều mới khiến hắn đứng
lên. Bằng không có thể sẽ ghét việc học. Cho nên Ôn Uyển muốn cho hắn
trở thành nhân tài hàng đầu trong một lĩnh vực, để hắn thu hoạch thành
công trên một lĩnh vực. Hắn cũng mới có hứng thú và động lực làm tiếp.
Ôn Uyển để Minh Cẩn theo Tống Lạc Dương học tập, học Tống Lạc Dương là
học kiến thức.
Tống Lạc Dương rất vui vì Minh Cẩn có thể kế thừa y bát của ông. Minh Cẩn có phần tâm tư này, ông tất nhiên liền dốc túi truyền thụ. Đem cả
bản lĩnh áp đáy hòm của mình ra dạy Minh Cẩn. Minh Cẩn ngộ tính thấp hơn Ôn Uyển nhưng đại để mà nói vẫn là đồ tôn vô cùng tốt.
Minh Cẩn một bên nỗ lực học tập, một bên ngày đêm trông mong bụng của thê tử.
Mẫn Gia sinh, sinh một tiểu tử mập mạp. Giang Lâm vô cùng vui vẻ. Ôn
Uyển lại có chút tiếc nuối nói: “Sao vẫn không phải một cô nương chứ?”
Minh Cẩn im lặng, từ nhỏ hắn đã biết mẹ vẫn muốn có một muội muội.
Đáng tiếc nguyện vọng này, từ sau ngày thân thể cha bị thương liền không thực hiện được. Cho nên mẹ liền đem hi vọng ký thác lên người hai huynh đệ. Đáng tiếc, tạm thời vẫn chưa thể thỏa mãn nguyện vọng của mẹ. Chỉ
hi vọng bên ca ca có thể thỏa mãn nguyện vọng này của mẹ.
Hắn nghe mẹ bảo Mẫn Gia tự mình cho con bú, tự mình cho con bú, không cần quan tâm đến ánh mắt của người khác. Người ngoài đều nói mẹ là
người luôn tuân quy củ nhưng hắn lại nghĩ mẹ là người không nói quy củ
nhất. Đại hộ có ai để phu nhân cho con bú đâu.
Hắn nghe xong không nói gì, nhìn trời, còn không phản đối. Mẹ đã quay sang nói với hắn, hắn và ca ca khi còn bé là bú sữa mẹ lớn lên. Còn nói như vậy mẹ con mới thân cận hơn. Hắn không thể hiểu con trai không bú
sữa của Mẫn Gia lẽ nào lại không thân cận với Mẫn Gia, không bú sữa là
có thể phủ nhận chuyện mẹ con ruột thịt sao? Được rồi, chuyện trong nhà
đều do mẹ quyết. Hắn phản đối vô hiệu.
Không lâu sau bên ca ca truyền tin chị dâu cũng sinh. Ca cũng giống
hắn, có một tiểu tử mập mạp. Mẹ không vui, nguyện vọng được ôm cháu gái
của mẹ lại một lần nữa rơi vào khoảng không.
Hắn ngược lại muốn Mẫn Gia mau có bầu lần nữa, sau đó sinh cho mẹ một tôn nữ trắng trắng mập mập, đáng tiếc mẹ lại nói muốn sinh lần nữa tốt
nhất là cách một năm. Nếu không sẽ gây tổn thương lớn với thân thể. Đến
khi già có đủ thứ bệnh. Bảo hắn phải yêu thương vợ nhiều vào.
Cha muốn đặt tên cho tôn tử, đáng tiếc lại bị ông cậu hoàng đế tước
đoạt quyền lợi. Ông cậu hoàng đế thấy nhi tử phấn điêu ngọc trác, ban
tên Ngọc. Ban tên cho con của ca là Diệp.
Lúc đó cha rất phiền muộn, ông cậu hoàng đế đã tước đoạt quyền lợi
đặt tên cho huynh đệ họ, giờ đến quyền đặt tên tôn tử cũng tước đoạt.
Lúc này hắn cười vui vẻ an ủi: “Cha, không việc gì. Sau này có khi sẽ để cha có cơ hội đặt tên.” Mẹ không thích thứ xuất, phải để Mẫn Gia
sinh.
Ca ca gửi thư nói muốn để chị dâu dẫn theo Diệp ca nhi hồi kinh.
Nhưng bị mẹ bác bỏ. Nói đứa bé phải được ở cùng một chỗ với cha mẹ. Nếu
thật muốn đưa về ít nhất phải để vài năm nữa rồi nói. Nói ra toàn kinh
thành không có mẹ chồng nào hiền hơn mẹ. Đừng nói gây khó khăn, ngay cả
một lời nói nặng cũng không có. Đối với Mẫn Gia và chị dâu đều như đối
với khuê nữ ruột thịt vậy. Toàn kinh thành không người nào không ước ao. Mẫn Gia bình thường cũng nói nàng rất may mắn, có mẹ chồng thấu hiểu
như thế. Điểm ấy khiến hắn rất đắc ý.
Ban đầu hắn rất không phục mẹ nói hắn nội tình mỏng, nhưng thời gian
dài hắn mới biết làm một học giả thực không dễ dàng, thứ cần học quá
nhiều. Hắn muốn thực hiện nguyện vọng của mình, thứ cần học rất nhiều,
rất nhiều. Nhiều không tận cùng. Bình sinh lần đầu tiên hắn có ý niệm
lùi bước trong đầu, lần này không cần cha nhảy ra răn dạy hắn, mà là mẹ
đứng ra. Hung hăng phê bình hắn. Nói hắn đến chút kiên trì đó cũng không có, sau này còn có thể làm gì. Cái gì cũng không làm được: “Minh Cẩn,
con vẫn nói Minh Duệ như thế này, thế kia nhưng con chẳng lẽ không biết
ca ca con mấy năm nay làm thế nào? Nếu con có được phần kiên trì và nghị lực này của ca ca nhất định có thể thực hiện được nguyện vọng của con.
Nhưng nếu bây giờ con bỏ giữa đường, đời này con cũng chỉ là kẻ vô tích
sự thôi.” Ôn Uyển biết con trai nhỏ bắt đầu muốn bỏ cuộc, chỉ có thể
dùng Minh Duệ mới có thể khích lệ hắn.
Bả vai Minh Cẩn đã thấp lại càng thấp hơn. Kể từ khi hắn có ký ức đến nay đây là lần đầu tiên mẹ lớn tiếng phê bình hắn! Hắn vô cùng thương
tâm.
Còn chưa hết thương tâm, ca ca gửi một phong thư. Ca ca vẫn luôn
thương hắn, tuy rất nghiêm khắc nhưng ở phương diện sinh hoạt cũng rất
nghe hắn. Nhưng lần này, trong thư khẩu khí của ca vô cùng nghiêm khắc.
Nói nếu tâm tính hắn như vậy sẽ chẳng làm được gì đặc biệt., trực tiếp
làm nhị thế tổ đi, cả đời hưởng vinh hoa phú quý là được.
Được rồi, mẹ phê bình ca ca còn mắng hắn, cha cũng không để ý đến
hắn. Nếu thật buông bỏ đoán chừng hắn sẽ bị mọi ngời xa lánh rồi. Sau
khi nghĩ thông suốt, thành thành thật thật tiếp tục học tập.
Thời gian càng dài, kiến thức hắn học được từ sư công không chỉ ở
trên sách vở. Sư công bác học đa tài khiến tầm mắt của hắn được mở rộng. Mẹ kiến giải rất độc đáo, khi hắn rơi vào sương mù mẹ chỉ điểm một hai
khiến hắn có cảm giác xua tan mây mù, thấy được mặt trời. Hơn nữa thứ mẹ dạy cũng rất mới mẻ độc đáo. Sau đó mẹ trực tiếp nói với hắn để hắn một lòng lĩnh ngộ, để hắn viết về sự lĩnh ngộ, phát triển này.
Ôn Uyển muốn lợi dụng kiến thức nàng nắm giữ được để Minh Cẩn có thể
lĩnh ngộ ngay được. Ôn Uyển hiểu rõ tính Minh Cẩn, chỉ có Minh Duệ bức
bách hắn là không đủ. Nhất định phải có đầy đủ động lực mới có thể khiến hắn kiên trì. Nếu không với tính tình Minh Cẩn sợ hắn sẽ bỏ gánh giữa
đường. Mà động lực này chính là vinh dự. Chỉ có cho hắn biết làm cái này thực sự mang đến cho hắn thứ hắn muốn hắn mới có thể kiên trì.
Minh Cẩn ở Hàn Lâm viện ngây người đầy ba năm, sau đó không đi đến
những nơi nóng phỏng tay như Hộ bộ, Lại bộ mà đi nơi tương đối quạnh quẽ Lễ bộ. Lễ bộ không có chuyện gì là nha môn vô cùng thanh nhàn, như vậy
hắn liền có thêm thời gian nghiên cứu học vấn.
Sau khi tĩnh tâm học được bốn năm, được mẹ đồng ý bắt đầu in sách. Từ nhỏ hắn đã rất thích nghe truyện xưa mẹ kể, những truyện xưa mẹ kể đặc
biệt hấp dẫn hắn. Cho nên mẹ bảo hắn viết sách, hắn biết không sai. Viết những chuyện thú vị ra, có lẽ sẽ có rất nhiều người thích!
Quá trình viết sách sư công cho hắn hiểu thêm rất nhiều, những thứ
này đều là kinh nghiệm vài chục năm tích lũy được, vô cùng quý giá. Mẹ
cũng ở giữa đề xuất không ít ý kiến.
Hắn viết cuốn sách này sửa đi sửa lại, sau khi viết xong, sửa đến sáu lần sư công mới hài lòng. Lúc này hắn mới biết dù chỉ là một cố sự
nhưng muốn viết ra một cách hoàn hoàn chỉnh chỉnh cũng vô cùng cực khổ,
so với hắn nghĩ còn gian nan hơn. Nếu muốn thành học giả đệ nhất thiên
hạ, con đường phía trước vô cùng gian nan!
Sau khi sách được xuất bản được rất nhiều danh sĩ tán dương. Có thể
nói thu hoạch thành công lớn. Rất nhiều người đều nói hắn kế thừa y bát
của mẹ. Hắn ban đầu cũng ôm suy nghĩ phải kế thừa y bát của mẹ. Nhưng
sau mới biết mẹ năm đó ra mấy cuốn sách cũng chỉ là âm thác dương soa,
căn bản không chuyên tâm nghiên cứu học vấn. Mẹ thích việc buôn bán. Cho nên nói thực tế hắn là kế thừa y bát của sư công.
Cha luôn không có sắc mặt tốt với hắn cũng mang khuôn mặt vui mừng.
Ca ca từ ngoài ngàn dặm viết thư về, khen ngợi hắn một hồi. Đám học cứu
(người nghiên cứu sách vở) mà trước đây hắn không vừa mắt, vạch lá tìm
sâu trong Hàn Lâm viện cũng thật tình tán dương hắn. Lúc này trong lòng
hắn có cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Mẹ nói con đường này rất thích hợp với hắn. Bảo hắn cứ tiếp tục tiến
tới. Nhưng mẹ khích lệ hắn cũng đồng thời không quên dạy hắn thuật quyền mưu, mẹ dạy hắn những thứ này là để hắn không dính đến những chuyện
loạn thất bát tao kia.
Ngoài mặt kinh thành rất bình tĩnh trong đó là sóng lớn cuồn cuộn. Từ ba năm trước, khi thái tử qua đời, thái tử vị vẫn trống đến giờ, mấy
biểu cữu sau lưng tranh đấu càng hung tàn. Trong đó thế lực của tam biểu cữu là lớn nhất. Tam biểu cữu có quân công, lại là đích tử dựa theo
luật pháp, là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Chỉ là ông cậu hoàng
đế lại chậm chạp không lập cậu làm thái tử. Mấy biểu cữu khác đều cảm
giác mình có hi vọng cho nên càng không nhường bước.
Triều đình tranh đấu, nhà họ bị vây nơi đầu sóng ngọn gió tất nhiên
cũng không tránh được. Cha đã sớm trí sĩ (về hưu), hơn mười năm trong
quân đội đã không còn ảnh hưởng gì. Hắn cũng chỉ là một tiểu quan tứ
phẩm không có thực quyền nhưng mẹ hắn lại chưởng quản ngân hàng Quảng
Nguyên và thương hành Quảng Nguyên, thương hành không nói chỉ ngân
hàng, ngân hàng Quảng Nguyên là nơi giao dịch tiền lớn nhất Đại Tề, từng châu, huyện của Đại Tề đều có chi nhánh ngân hàng Quảng Nguyên. Có thể
nói mẹ hắn khống chế phân nửa tiền tài của Đại Tề. Trừ mẹ ra ca ca là
thống lĩnh Hổ Uy quân, chưởng quản mười vạn hải quân. Nếu ai được nhà
hắn, không đúng, được mẹ ủng hộ (ca ca nghe lời mẹ nhất), thì người đó
nắm phần thắng lớn nhất.
Nhưng mẹ năm đó bị cuốn vào cuộc tranh ngôi báu với ông cậu hoàng đế
mà thập tử nhất sinh, sao có khả năng lại bị cuốn vào cuộc tranh ngai
vàng của bọn họ. Linh Đông biểu ca từ nhỏ đã được mẹ nuôi nhưng mẹ cũng
chưa từng ủng hộ ngoài mặt.
Linh Đông biểu ca cũng rất kỳ quái, năm 5 tuổi đã đến nhà hắn, khi đó hắn 3 tuổi, cũng đã hiểu chuyện. Hắn không thích trong nhà đột nhiên có thêm một người xa lạ, cho nên bình thường vẫn khi dễ Linh Đông. Cũng
may Linh Đông biểu ca rất hiền, không chỉ không tính toán, trái lại vẫn
luôn dỗ hắn, thuận theo hắn. Mấy năm nay, chỉ cần không đi làm công vụ ở xa, mỗi tháng Linh Đông biểu ca đều tới ăn cơm. Còn đối với hắn, vẫn
trước sau như một, thương yêu như đệ đệ ruột thịt.
Kỳ thực hắn biết bề ngoài mẹ không ủng hộ Linh Đông biểu ca nhưng vẫn ngầm chỉ điểm Linh Đông biểu ca. Mấy năm nay Linh Đông biểu ca có thể
bình an vô sự, vài lần bị ám sát, mấy lần ám hại đều hữu kinh vô hiểm,
mẹ hắn có công không ít. Chỉ là mẹ không biểu hiện ra ngoài, đối ngoại
vẫn coi là trung lập.
Hiện tại triều đình tranh đấu rất kịch liệt. Từng làm đích tử Đông
Cung, Linh Đông biểu ca không có khả năng không đếm xỉa đến. Chỉ là Linh biểu ca không như tam biểu cữu trắng trợn mượn hơi triều thần như vậy.
Vẫn luôn điệu thấp, tận tâm tận lực làm việc. Hắn cho rằng Linh Đông
biểu ca như vậy là quá chính xác. Tranh đấu, tranh càng kịch liệt đến
lúc đó càng khiến ông cậu hoàng đế phiền chán.
Chỉ là hắn không yên lòng, mẹ đã ngần ấy tuổi còn phải làm việc vất
vả. Hắn không muốn để mẹ mệt nhọc như vậy, muốn cho mẹ sớm về hưu. Không chỉ hắn, cả cha và ca ca cũng mong mẹ giao mọi việc ra. Nhưng lại không ai có thể nhận gánh nặng từ mẹ.
Theo cách nói của hắn giao việc ra, nếu một người có thể gánh vác
chia một chút việc qua không phải là không được. Nhưng mẹ lại không
muốn. Nói bây giờ tuổi còn trẻ, không muốn về hưu sớm. Sau khi về hưu sẽ hối hận vì quá rảnh rỗi.
Hắn buồn bực, mẹ đã 42 rồi, cũng đã có mấy cháu trai. Những đương gia chủ mẫu nhà người khác đến tuổi này ai không ngậm kẹo đùa cháu. Mẹ hắn
ngược lại còn không nhận mình già.
Lúc này Hạ Dao cô cô nói cho hắn biết lúc sinh hắn và ca ca mẹ từng
giao việc ra một lần, kết quả chưa đến hai năm thương hành và ngân hàng
thiếu chút nữa bị đám người nhìn chằm chằm kia nuốt mất. Nếu hiện tại
giao ra, thứ nhất không có người chống đỡ được tràng diện này, thứ hai
cũng là sợ người có tâm tư khác hút sạch sản nghiệp này.
Hạ Dao cô cô nói không phải là mẹ luyến tiếc số tài sản này, cũng
không phải không nỡ buông tay chỉ là mẹ không muốn tâm huyết mấy chục
năm liền cứ thế không còn. Cũng để hắn yên tâm, mẹ đã tìm được người
thích hợp thế chỗ, đang đặt ở dưới rèn luyện. Không đến mười năm có thể
tiếp nhận.
Hắn nghe xong mà muốn ngất. Mười năm, còn phải làm việc mười năm nữa, sau mười năm mẹ đã 52. Nhưng ý của Hạ Dao cô cô chỉ cần mẹ nguyện ý,
hắn không nên nhúng tay vào.
Được rồi, chấp nhận cách nói của Hạ Dao cô cô. Dù sao mẹ tuy chưởng
quản buôn bán lớn như vậy nhưng lại là đông gia phủi tay nửa việc. Phần
lớn công việc đều giao cho cấp dưới làm, bình thường mẹ cũng là chơi với tôn tử rồi ra ngoài dạo một vòng.
Nói ra thật quái dị. Mẹ là người đã ngoài bốn mươi, nhìn người đã
ngoài bốn mươi mà như chưa tới ba mươi. Ngay cả Mẫn Gia cũng hâm mộ.
Người biết mẹ đều nói, đặc biệt là mẹ ruột của chị dâu, La phu nhân bình thường nói mẹ càng sống càng trẻ.
Đương nhiên trong nhận thức của hắn mẹ là nữ nhân xinh đẹp nhất thế
giới, chính vợ hắn – Mẫn Gia cũng phải đứng sau. Hắn cho rằng mẹ đẹp
nhất, cái này không phải là dung mạo mà là như lời ca ca nói ,mẹ là mẫu
thân tốt nhất trên đời. Từ nhỏ đến lớn, khi hắn bắt đầu biết nghĩ, mẹ
đều cười híp mắt đến ôn ôn hòa hòa, cũng không to tiếng bao giờ. Lúc nhỏ mẹ lo hai huynh đệ và cha chưa quen thuộc, sẽ khiến cha con trở nên xa
lạ cho nên mang tập tranh của cha cho họ xem, để họ nhớ kỹ bộ dáng của
cha. Từ nhỏ đã cho huynh đệ hắn đọc thư cha. Năm bốn tuổi để họ viết thư qua lại với cha. Vì có mẹ bảo vệ, không khiến hai huynh đệ bọn họ nghĩ
mình là đứa trẻ không cha. Trong nhận thức của họ, cha chỉ là quan viên ở bên ngoài, không sớm trở về. Vì một phen khổ tâm của mẹ, hai huynh đệ
không xa lạ với cha.
Nguyện vọng lớn nhất của mẹ trong đời này là người một nhà được bình
an. Trước đây cha vài lần gặp chuyện không may khiến mẹ lo lắng hãi
hùng. Hiện tại cha về, mẹ chỉ hi vọng huynh đệ họ có thể bình an.
Nhưng mẹ luôn sống trong hãi hùng sợ hãi. Ca xảy ra chuyện. Ca bị người ta phục kích, mất tích, tìm không thấy.
Từ nhỏ ca đã luyện võ, mười lăm tuổi trong Hổ Uy quân đã không ai
đánh thắng được ca ca. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tướng lĩnh Hổ Uy
quân không ai không phục ca ca. Bản lĩnh của ca người qua đường cũng
biết, mấy năm nay ca ca phụ trách chuyện mở rộng hải quân khiến danh
tiếng càng nổi. Những chuyện này mẹ chưa từng gạt hắn. Mở rộng hải quân
vẫn luôn là tâm nguyện của mẹ. Đây cũng là một nguyên nhân khiến mẹ
không buông chuyện làm ăn. Hải quân tiêu tốn kinh người, nếu chỉ dựa vào tiền trong quốc khố sợ rằng quốc khố sẽ trống rỗng. Đến lúc đó ngự sử
và quan văn sẽ lại lải nhải. Cho nên chi cho hải quân một nửa là lấy từ
quốc khố, một nửa là dựa vào tiền từ thương hành và ngân hàng chống đỡ.
Ca mất tích, bầu không khí trong nhà cũng thay đổi. Mẹ muốn đích thân đi hải khẩu tìm người. Mẹ muốn làm thế nào thì không có ai cản được.
Ngay cả ông cậu hoàng đế cũng không ngăn được. Nhưng mẹ không đi hải
khẩu vì mẹ bị bệnh. Ca ca không rõ tung tích khiến mẹ ngã bệnh.
Hắn vẫn cho rằng mẹ là người kiên cường nhất, vĩnh viễn không thể
đánh bại. Cho dù vào năm thứ hai kể từ khi cha về, vì đám ác nhân Bình
gia nguyền rủa mà mẹ hôn mê ba ngày ba đêm, hắn vẫn cho rằng mẹ là người kiên cường nhất. Hắn tin mẹ chắc chắn sẽ không bị người khác đánh bại.
Nhưng tín nhiệm này sau chuyện này đã bị đánh vỡ.
Nhìn mẹ ngày thường vô cùng nhanh nhẹn nay tiều tụy không nhìn nổi,
lòng hắn rất khó chịu, lúc này trừ chăm sóc bên cạnh hắn cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho ca ca bình an vô sự. Hắn biết nếu ca ca bình an
mẹ sẽ rất nhanh khỏe lại. Nhưng nếu ca ca có……. không đâu, ca ca nhất
định sẽ không có chuyện gì.
Mẹ yêu cầu cha đi hải khẩu, đi hải khẩu tìm ca ca về. Dưới sự kiên
trì của mẹ, cộng thêm hắn tự mình hứa sẽ chiếu cố mẹ thật tốt, rốt cuộc
cha cũng khởi hành đi hải khẩu. Thực ra hắn biết, từ sau khi truyền tin
tức ca ca mất tích, cha cũng rất khó chịu. Chỉ là cha vẫn giấu bi thống
này dưới đáy lòng, nhưng sự bi thống này không hề kém mẹ chút nào.
Cha đi được hai ngày, bệnh của mẹ cũng khá hơn. Sau khi mẹ khỏi bệnh, triệu kiến không ít người, những người này phân nửa hắn đều không biết. Trước đây khi mẹ làm việc hắn đều sẽ rời đi, lần này mẹ lại để hắn theo bên người.
Rất nhanh đã tra ra ca ca gặp chuyện không may là bị người ta hãm
hại. Lộ tuyến ca ca đi tuần bị tiết lộ ra ngoài. Đây là có người muốn
dồn ca ca vào chỗ chết. Mà người này là Vinh vương gia. Nguyên nhân vì
sao không quan trọng, quan trọng là người đứng sau chỉ đạo là Vinh vương gia.
Từ sau khi ông cậu hoàng đế thân chinh trở về, bỏ chức vị nhiếp chính quận chúa mẹ cũng chỉ buôn bán, lại không can thiệp triều chính. Trên
triều đình càng đấu càng hung mãnh, bề ngoài mẹ vẫn luôn bảo trì trung
lập, không ở đó nói nửa chữ. Nhưng chuyện của ca ca khiến mẹ xuất thủ.
Không chỉ diệt trừ sạch sẽ thế lực của Vinh vương gia, còn cho Vinh
vương giá sáu tội trạng lớn. Cuối cùng ông cậu hoàng đế giam Vinh vương
lại, không lâu sau Vinh vương tự sát mà chết.
Mẹ nói cho hắn biết, hạ thủ là Hạ Ảnh. Tuy mẹ không nói gì nữa nhưng
hắn biết đây là ý mẹ. Hạ Ảnh cô cô trừ nghe lệnh của ông cậu hoàng đế
thì cũng chỉ nghe lệnh của mẹ. Nghe được tin này hắn có chút chấn kinh.
Trong ấn tượng của hắn mẹ là người vô cùng lương thiện. Dù một con chó,
con mèo cũng nói chúng có sinh mạng, không nên ngược đãi, hành hạ. Bây
giờ mẹ lại nói cho hắn biết Vinh vương là bị mẹ giết.
Trước đây hắn từng nghe nói mẹ đã giết người, từng giết rất nhiều
người. Nhưng hắn biết mẹ giết người là vì bất đắc dĩ. Nhưng giờ Vinh
vương đã bị giam lại, cả đời đều phế đi tại sao mẹ còn muốn hạ sát thủ,
hắn không hiểu.
Hạ Dao cô cô cười giải thích nghi ngờ cho hắn: “Nếu lần này người
Vinh vương hạ độc thủ là quận chúa thì quận chúa chắc sẽ không chém tận
giết tuyệt. Nhưng hắn lại tính toán Minh Duệ, giờ Minh Duệ sinh tử chưa
rõ. Minh Cẩn, cháu và Minh Duệ là nghịch lân của quận chúa, ai cũng
không được phép động vào. Người động vào thì phải chết.” Nhớ năm đó nếu
không phải địa vị của Thiên Long quá lớn, lại có công lao quận chúa mới
không giết hắn. Bằng không thì không phải phạt nặng bằng hai tháng hít
thuốc phiện mà là trực tiếp lấy mạng hắn.
Hắn như có điều suy nghĩ.
Hạ Dao cô cô thấy thế cười nói: “Mẹ cháu có sóng gió gì mà chưa trải
qua, trước khi tìm thấy Minh Duệ quận chúa sẽ không cho phép mình bị
bệnh. Minh Cẩn, thứ cháu cần học còn rất nhiều.”
Lúc đó hắn rất ngạc nhiên, lập tức lắc đầu, Hạ Dao cô cô nói dễ dàng
quá rồi. Ai mà không biết từ khi ca ca mất tích, mẹ vẫn không an ổn.
Ban ngày tâm thần hốt hoảng, buổi tối không ngủ được. Khó khăn mãi mới
ngủ được thì cũng liên tục gặp ác mộng. Mở mắt ra là hỏi đã tìm được ca
ca chưa. Trong khoảng thời gian này tóc mẹ cũng bạc đi không ít. Mẹ
không phải không lo lắng mà là cố chống đỡ.
Sau khi ca gặp chuyện không may, hắn so với bất kỳ thời khắc nào
trước đây cũng hiểu rõ hơn, cả nhà họ cho tới giờ đều nằm trong kế hoạch của người khác. Vinh vương giỏi tính toán, ca ca gặp chuyện không may,
mẹ ngã xuống. Mẹ là trụ cột trong nhà, mẹ ngã người của hai hầu phủ cũng suy sụp phân nửa. Hắn có thể an an ổn ổn nghiên cứu học vấn đều nhờ vào mẹ che chở.
Hạ Ảnh cô cô thầm nói với hắn: “Minh Cẩn, quận chúa và hầu gia đến
giờ còn có thể che gió che mưa cho cháu nhưng chờ hầu gia và quận chúa
già rồi, sau này cháu sẽ làm thế nào? Minh Cẩn, nếu cháu còn như vậy làm sao để quận chúa an tâm được. Minh Cẩn, cháu nên bắt đầu gánh vác trách nhiệm của cháu. Chỉ khi cháu mạnh, gánh vác được môn hộ, quận chúa mới
có thể chân chính an hưởng tuổi già. Bằng không quận cháu sợ là sau khi
trăm tuổi nhắm mắt cũng không an tâm.”
Hắn thích Hạ Dao cô cô, không thích Hạ Ảnh cô cô. Hạ Ảnh cô cô luôn
lạnh như băng, đối với hắn cũng không hòa hoãn. Bình thường còn dội nước lạnh vào hắn, thậm chí răn dạy hắn. Nhưng không thể phủ nhận, mỗi lần
Hạ Ảnh cô cô dội nước lạnh đều rất hữu dụng, mỗi lần đều nhắc nhở đúng
chỗ.
Hắn không phải không biết tình huống. Chỉ là mẹ ở trên chống đỡ cho
hắn, không muốn hắn nhập vào trong đó. Không muốn hắn sớm đối diện với
cảnh người lừa ta gạt, những thứ đấu đá này. Những năm gần đây hắn cũng
muốn gia nhập chỉ là mẹ không đáp ứng, chỉ cho hắn ở bên học tập. Nhưng
chuyện của ca khiến hắn thanh tỉnh lại, hắn phải nhanh chóng trưởng
thành
Hắn nói với mẹ: “Mẹ, con biết mẹ vì tốt cho con nhưng con muốn gánh
vác trách nhiệm mà mình nên gánh. Con là con trai của cha mẹ, con có thể gánh vác được trách nhiệm của mình.” Hắn không thể vẫn để mẹ gánh phần
gánh nặng này. Trước đây cha không ở nhà, mẹ gánh vác trách nhiệm của cả ba cha con. Hắn không thể để mẹ già rồi mà còn phải che gió che mưa cho huynh đệ hắn. Trăm năm sau còn phải lo lắng cho huynh đệ hắn, đặc biệt
là lo cho hắn.
Mẹ cười vỗ vỗ mu bàn tay hắn, chỉ khẽ nói một chữ: “Được.” Minh Cẩn
trưởng thành, học nhiều như vậy cũng nên thực hành rồi. Tuy yêu thương
nhưng để con trưởng thành nên để nó tự mình đối diện với mưa gió.