Hắn đến phủ quận chúa quản gia nhốt hắn ngoài cửa, không cho hắn vào, nói mẹ căn dặn không cho hắn vào cửa. Mẹ thật không để ý đến hắn.
Hạ Dao lần thứ ba nghe Minh Cẩn đến, rốt cuộc nhịn không được nói:
“Quận chúa, Minh Cẩn cũng là trong lúc sốt ruột nói lung tung. Ta tin
Minh Cẩn sẽ không thực sự hoài nghi quận chúa hạ thủ.” Thấy bộ dáng này
của Minh Cẩn nàng c rất đau lòng.
Sắc mặt Ôn Uyển có chút bất đắc dĩ: “Sao ta không biết lúc đó nó chỉ
là nhanh mồm nhanh miệng. Chỉ là ta muốn nó tiếp thu giáo huấn. Không vì gặp một nữ nhân mà phương hướng cũng không biết. Hiện tại ta còn, còn
có thể chống đỡ. Chờ ta đi rồi, những người đó dùng mĩ nhân kế là có thể khiến nó lao đao. Đến lúc đó mới thật hối không kịp.” Ôn Uyển không tức giận, chỉ muốn mượn chuyện này cho Minh Cẩn một bài học sâu sắc. Để nó
không nên thấy mĩ nhân mà không biết phương hướng.
Lần này Ôn Uyển không trực tiếp răn dạy Minh Cẩn nhưng cũng có chút
thất vọng về việc Minh Cẩn kéo dài thời gian thêm một tháng rồi mới hồi
kinh. Đứa bé này làm việc không biết bên nặng bên nhẹ còn biết trông cậy vào hắn làm việc gì. May mắn là không còn ý niệm làm tể tướng nếu không thật lăn lộn trong quan trường đoán chừng sẽ bị người ta gặm đến xương
cốt không còn. Giờ Ôn Uyển chỉ có thể thấy may mắn vì đã dẫn Minh Cẩn
lên con đường văn học. Bất kể thế nào con đường này cũng đơn thuần hơn
rất nhiều.
Hạ Dao nghe Ôn Uyển nói như vậy liên tục gật đầu. Chỉ cần không giận Minh Cẩn, chỉ cho nó một bài học là được rồi.
Lần thứ ba không vào được phủ quận chúa, Minh Cẩn thật sự không kiềm
chế được, đi phủ Thần Vũ hầu tìm cha. Nói mọi chuyện cho cha nghe.
Nghe Minh Cẩn nói xong, Bạch Thế Niên cũng không tốt tính như Ôn
Uyển, trực tiếp mở miệng mắng Minh Cẩn: “Con thực sự là bị quỷ che mắt
rồi, thị phi hắc bạch không phân biệt được, bị nữ nhân đùa bỡn vòng
quanh. Mau tống nữ nhân này đi. Nếu con không tống ả đi ta trực tiếp
phái người đến giết ả ta.”
Hắn ngạc nhiên, không hiểu sao cha đột nhiên lại nói như vậy. Cho tới giờ mẹ phản đối hắn nạp thiếp, cha tuy ngoài mặt vẫn ủng hộ nhưng ngầm
cho rằng nạp thiếp không ảnh hưởng toàn cục. Sao giờ lại phản ứng kịch
liệt như vậy?
Cha hận sắt không thành thép mắng: “Nữ nhân này đâu hồn nhiên thiện
lương như con nói, rõ là con bọ cạp rắp tâm hại người. Chỉ trong thời
gian ngắn ngủi như vậy đã khiến phu thê con bất hòa, bây giờ còn bất hòa với mẹ con. Đâu ra nhiều truyện trùng hợp như vậy. Ả đàn bà này còn có
thể mê hoặc con khiến con hoài nghi mẹ con hạ độc thủ với nàng ta. Nữ
nhân như vậy làm sao có thể giữ lại. Giữ lại là tai họa.” Nếu không phải thời cơ không đúng, hắn thật muốn nhìn não của đứa con trai này, ngày
xưa nhìn thông tuệ sao lại phạm hồ đồ như vậy trên người nữ nhân!
Bạch Thế Niên trước đây vẫn cho rằng Ôn Uyển lo buồn vô cớ, lải nhải
chuyện nhi tử khiến hắn phát phiền. Hiện tại không thể không thừa nhận
thê tử mắt sáng như đuốc.
Hắn lập tức lắc đầu: “Không thể nào, cha, Tiểu Ngữ không phải người như thế.” Hắn không tin Tiểu Ngữ lại là người như vậy.
Minh Cẩn nhìn cha hắn nổi giận lôi đình, thiếu chút nữa thực thi gia
pháp với hắn lập tức cúi đầu. Hiện tại tốt nhất nên tỏ ra yếu đuối đừng
chọc cha nổi giận. Lúc này dượng Võ Tinh đi tới bên cạnh cha, cúi đầu
nói với cha mấy câu. Thần sắc cha trở nên luống cuống.
Sau khi cha bình tĩnh lại, bảo hắn tới ngồi bên cạnh, nói chuyện xưa
với hắn: “Con có biết trước khi cưới mẹ con, cha cũng có một thiếp thất, họ Thích, là nữ nhi của đại nguyên soái biên thành khi đó……”
Hắn sửng sốt, chuyện này đúng là chưa nghe qua. Thích gia vì tội mưu nghịch mà diệt tộc. Ai lại nói với hắn chuyện này.
Hắn nghe cha nói nữ nhân kia dung mạo như thiên tiên, đối với cha
nhất vãng tình thâm. Biểu hiện si tình đến nỗi hắn nghe cũng động dung,
hắn không nhịn được hỏi: “Cha, cứ như vậy mà cha còn giữ được?” Mĩ nhân
dù có nghi ngờ nhưng có thể giữ được, cha thực là Liễu Hạ Huệ! Nếu đổi
lại là hắn, hắn quyết không làm được.
Cha lườm hắn một cái: “Lúc đó trong lòng cha chỉ có mẹ con. Đâu còn
có thể chứa nữ nhân khác. Bất đắc dĩ mới nạp vào nhưng không chạm vào
nàng ta. Cũng may là không chạm, sau mới biết đó là mỹ nhân kế kẻ địch
dùng.”
Hắn nghe xong trán cũng đổ mồ hôi. Hiểu lời ngầm mà cha muốn nói, đây là đang nói Vũ thị là mỹ nhân kế người khác bày cho hắn. Hắn phản bác:
“Cha, Tiểu Ngữ không phải người như vậy. Nàng thật lòng với con.”
Cha khinh bỉ hắn: “Thật lòng? Thật lòng đáng mấy đồng tiền. Nếu con
không phải là nhi tử của mẹ, không phải Văn Thành hầu, mà chỉ là một
quan viên tứ phẩm, con có thể có được thật lòng của nàng ta sao? Cha
không đồng ý cũng không phản đối việc con nạp thiếp, đó là vì thiếp thất chỉ là trò chơi mà thôi. Nhưng nếu những nữ nhân không an phận, xáo
trộn khiến nhà cửa không yên, vợ chồng các con bất hòa, vậy không được
phép. Mẹ con có một câu vô cùng chí lý, gia hòa vạn sự hưng. Những lời
này con phải ghi tạc trong lòng.”
Lúc đó hắn nóng đầu: “Cha, cha không phải vẫn không thích Mẫn Gia
sao?” Hắn biết cha vẫn luôn không thích Mẫn Gia. Nhưng những lời này của cha thấy rõ muốn vợ chồng hắn hòa hòa mĩ mĩ. Điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Lúc đó cha bị sặc một cái, không vui nói: “Cha ghét vợ con lúc nào?”
Thấy vẻ mặt hắn không tin, dùng sức ho khan một tiếng: “Cha chỉ không
thích Yến Kỳ Hiên. Không liên quan đến vợ con. Nói ra ánh mắt mẹ con rất tốt. Vợ còn là người tốt. Không chỉ hiếu thuận với mẹ con và ta mà mấy
chuyện trong phủ của con cũng xử lý ngay ngắn rõ ràng, trong ngoài đều
xử lý tốt. Mấy đứa bé cũng dạy rất tốt.” Bạch Thế Niên tuy vì Yến Kỳ
Hiên mà không thích con dâu nhỏ lắm nhưng hắn không thể phủ nhận con dâu này thực rất tốt.
Minh Cẩn chớp chớp mắt: “Cha, con vẫn nghe bọn họ nói cha đối với mẹ
tình thâm như bể, cha, cha nói cho con biết sao cha có thể thủy chung
như một với mẹ?”
Bạch Thế Niên nghe vậy ho khan một trận. Minh Cẩn đi lên vỗ lưng cho
hắn. Chuyện này sao, không phải thuận miệng hỏi. Nói ra cái này hắn hiếu kỳ vô cùng. Sao cha có thể ở biên thành kiên trì tám năm thật không
giống điều một nam nhân có thể làm được.
Bạch Thế Niên tất nhiên không nói, người bên cạnh mẫu thân con cho
người đến cạnh giám sát cha nếu dám buông thả làm chuyện gì có lỗi với
nàng thì lúc đó không chỉ không có lão bà nhi tử cũng không có. Hắn sẽ
thành người cô đơn. Trả giá lớn như thế, có thế nào cũng phải nhịn!
Bạch Thế Niên lập tức nhìn con: “Trong lòng cha chỉ có mẹ và huynh đệ các con. Những người đó không lọt mắt cha con được.” Đương nhiên những
lời này của Bạch Thế Niên cũng phát ra từ nội tâm. Có thể có thê tử tốt
như vậy thủ cả đời cũng được.
Minh Cẩn liên tục gật đầu. Mẹ hắn là nữ nhân tốt nhất trên đời, điểm
ấy cho đến giờ hắn chưa từng hoài nghi. Đương nhiên cha cũng là người
cha tốt nhất trên đời.
Ngày hôm đó Bạch Thế Niên nói với Minh Cẩn rất nhiều. Nói đến cuối, ý Bạch Thế Niên là để Minh Cẩn mau xử trí Tiểu Ngữ. Giữ lại người này
trong hậu viện là một mối họa.
Hắn trả lời một tiếng, muốn hắn đưa Tiểu Ngữ đi hắn sẽ luyến tiếc.
Lúc đó hắn thấy cha lắc đầu, trong mắt có thất vọng, cũng không nói gì
nữa. Lúc đó ngực hắn nặng trịch, cha chưa bao giờ lộ thần sắc như vậy
với hắn. Lẽ nào hắn thực sự khiến cha mẹ thất vọng như vậy?
Về hầu phủ không bao lâu hắn nhận được thư của ca ca. Ca ca không
mắng hắn, mà trong thư nói cho hắn biết, sao mẹ lại không cho bọn họ có
tiểu thiếp và chán ghét thứ xuất như vậy? Không chỉ là vì khi còn nhỏ mẹ bị thiếp thất hãm hại còn vì mẹ nghĩ cho tương lai gia tộc.
Trong thư ca ca đưa ra một ít ví dụ. Đều là ái thiếp diệt thê, cuối
cùng khiến đích thứ không phân biệt được khiến nhà tan cửa nát. Trong
thư ca ca nói nếu muốn tôn tử đời sau không xuất hiện chuyện như vậy,
phải từ căn nguyên trừ những mối họa này.
Hắn xem mà xấu hổ, hắn cho rằng mẹ chỉ đơn thuần không thích thiếp
thất mà chán ghét Tiểu Ngữ. Không ngờ mẹ lại suy nghĩ vì tôn tử đời sau
của bọn họ. Nghĩ đến lời nói vô liêm sỉ lần trước, hắn một giây cũng
không nhịn được, lập tức đi sang phủ quận chúa. Mẹ không gặp hắn liền
quỳ gối trước cửa chính viện. Mẹ không gặp hắn không đứng dậy.
Mẹ vẫn không nỡ thấy hắn chịu khổ, quỳ được một canh giờ liền đi ra đỡ hắn dậy. Mẹ cầm thuốc xoa nắn vết sưng đỏ cho hắn.
Hắn nhân cơ hội ôm mẹ nói: “Mẹ, con sai rồi, mẹ đánh chửi cũng được,
đừng không gặp con. Con rất khó chịu.” Lớn như vậy đây là lần đầu tiên
mẹ đối xử với hắn như vậy. Trước đây mẹ răn dạy hắn thậm chí dùng gia
pháp với hắn, hắn cũng chưa từng khó chịu như vậy.
Mẹ vuốt đầu hắn nói: “Mẹ làm như vậy với con, con đã khó chịu rồi,
vậy con làm ra chuyện như vậy con nghĩ đi Mẫn Gia có bao nhiêu khó chịu? Con có biết con đã làm tổn thương tim của Mẫn Gia không. Minh Cẩn, tim
phụ nữ là thứ không được tổn thương nhất.” Là nam nhân vĩnh viễn phải
chắc chắn điều đó.
Hắn nửa ngày cũng không hé răng, cuối cùng nói: “Mẹ, Mẫn Gia
không…….” Không làm sao, không khó chịu? Nếu không khó chịu vậy chứng
minh trong lòng không có hắn. Nếu khó chịu, vậy hắn thừa nhận đã làm tổn thương Mẫn Gia.
Mẹ ôn nhu nói: “Minh Cẩn à, mẹ vẫn lo lắng vì tính tình này của con.
Con vẫn nói mẹ lo thừa. Sự thực chứng minh mẹ lo lắng đều không có dư
thừa. Con vì một Vũ thị không chỉ hoài nghi Mẫn Gia, thậm chí còn hoài
nghi mẹ. Con là mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, còn có gây ra sai lầm lớn thế nào đi nữa mẹ cũng sẽ tha thứ cho con. Nhưng là vợ
chồng lại không vậy. Nếu con làm tim nó tổn thương đến lúc đó sẽ không
cách vãn hồi.” Làm cha mẹ, con cái có làm sai chuyện gì, mặc kệ có
thương tâm ra sao cuối cùng cũng sẽ lựa chọn tha thứ. Nhưng vợ chồng lại không vậy, thương tâm rồi, tuyệt tâm tuyệt tình sẽ không thể vãn hồi.
Nếu lúc trước hắn nhất định sẽ cho rằng mẹ nghĩ nhiều rồi nhưng trong khoảng thời gian này, hắn lại không thể thốt ra những lời này.
Mẹ vỗ nhẹ lưng hắn: “Minh Cẩn, con cứ ngẫm lại đi, nếu con là Mẫn Gia con sẽ nghĩ thế nào? Con tình nguyện tin một nữ nhân mới nhận thức nửa
năm lại không tin con bé, thê tử kết tóc của mình. Con nghĩ xem thương
tâm cỡ nào. Minh Cẩn, mẹ biết trong lòng con yêu thích Mẫn Gia, cũng vì
yêu thích nên càng không thể tổn thương. Bằng không mất đi sẽ không tìm
về được.”
Hắn xấu hổ: “Mẹ, con sai rồi.” Nếu không có Vũ thị cũng sẽ không có chuyện như bây giờ. Đều là hắn sai.
Mẹ khẽ vỗ vai hắn, ôn nhu nói: “Minh Cẩn, giữa vợ chồng không thể
chứa người thứ ba. Có người thứ ba xen vào không phải gió đông áp đảo
gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông. Chung quy sẽ phân ra thắng bại.
Cứ tranh đấu, cuối cùng mọi chuyện đều thay đổi, còn có thể gây họa cho
tử tôn. Mẹ vẫn muốn con có thể cùng Mẫn Gia hòa hòa mĩ mĩ, không hy vọng con nạp thiếp, không thích hậu viện của con có quá nhiều nữ nhân. Mẹ
làm như vậy không chỉ vì con cũng là vì đám Ngọc Nhi. Cha mẹ ân ân ái
ái, con cái cũng sẽ hạnh phúc. Nếu không cha con không giống cha con,
huynh đệ không ra huynh đệ, nhà cũng không phải nhà.”
Ngày đó mẹ nói với hắn rất nhiều. Đặc biệt nói chuyện mà thân là một
trượng phu nên làm. Ba vợ bốn nàng hầu tất nhiên là đáng ước ao nhưng
kết quả của ba vợ bốn nàng hầu thường là họa không phải phúc.
Hắn vẫn nghiêm túc nghe.
Rất nhanh hắn tra ra sự thực Vũ thị sảy thai. Vũ thị là vì mẹ không
thích nàng, cũng không chấp nhận đứa bé trong bụng nàng, thậm chí vì đứa bé này còn chọc hắn và mẹ bất hòa, cha mẹ bất hòa. Vũ thị tâm thần
không yên, vài lần động thai khí. Cuối cùng đại phu nói thai nhi không
giữ được, nàng mua chuộc một đại phu, bảo đại phu cho nàng hoa hồng. Vì
người trong viện đều là người của Mẫn Gia tất nhiên hắn nhận định là Mẫn Gia mưu làm việc ác.
Hắn kỳ thực không ngốc. Đại phu này có gan lớn bằng trời, Vũ thị có
nhiều tiền tài hơn nữa nếu không phải có người đứng sau phân phó đại phu này cũng quyết không dám cho Vũ thị ăn hoa hồng. Hắn rất băn khoăn,
không biết có nên tìm đại phu chứng thực không.
Đại phu không tới, Hạ Ảnh cô cô lại tới. Hạ Ảnh cô cô nhìn hắn nói:
“Bảo đại phu cấp hoa hồng không phải quận chúa mà là ta. Là ta làm sau
lưng quận chúa, quận chúa tuyệt đối không biết chuyện này.”
Lúc đó hắn xiết chặt nắm tay. Hắn trước đây từng nghe qua vài lần, Hạ Ảnh cô cô bình thường không nghe lời mẹ, tự tiện chủ trương. Không ngờ
lần này lại vượt qua mẹ làm ra chuyện này.
Hạ Ảnh cô cô không chút sợ sự phẫn nộ của hắn, lạnh lùng nói: “Nữ
nhân này biết rõ thai nhi có thể giữ được còn ăn hoa hồng, khiến cháu
hoài nghi là nhị phu nhân hạ độc thủ, khiến vợ chồng cháu bất hòa. Mà
cháu lại bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ầm ĩ đến nỗi cuối cùng còn
khiến cháu hoài nghi lên người quận chúa. Minh Cẩn, quận chúa trước đây
vì sinh các cháu mà thiếu chút nữa đến mạng cũng không còn, khi các cháu sinh ra thì luôn sợ các cháu bị thiệt, mỗi ngày đều trông coi một bên,
chuyện của huynh đệ hai đứa cũng không cần qua tay người khác, cho tới
giờ quận chúa vừa làm cha, vừa làm mẹ, chỉ sợ các cháu phải chịu ủy
khuất gì. Còn nói hầu gia không ở bên cạnh là thua thiệt hai đứa. Quận
chúa tốn vô số tâm huyết bồi dưỡng hai huynh đệ các cháu thành tài. Đến
giờ cháu lại vì một nữ nhân liền xem nhẹ tất cả, hoài nghi quận chúa.
Đây là hiếu thuận mà cháu nói sao, cháu làm vậy chính là hiếu thuận với
quận chúa?” Thấy hắn nổi gân xanh cũng không nhường chút nào, tiếp tục
nói: “Đừng nói với ta là lúc đó cháu sốt ruột nên mới nói năng không
đúng mực. Trong lòng cháu nếu không chút hoài nghi thì sao đột nhiên lại có ý niệm như vậy. Quận chúa không phải không biết chỉ vì cháu là con
của người, người liền lựa chọn tha thứ cho cháu. Minh Cẩn, chính mình
suy nghĩ cho thật kỹ, từ khi cháu thu nhận nữ nhân này, cháu biến thành
người thế nào? Minh Cẩn, rốt cuộc một nữ nhân như vậy quan trọng hay là
quận chúa và thê tử quan trọng. Ta chỉ muốn nói những thứ này, cháu tự
giải quyết cho tốt.” Nói xong, cũng không thèm nhìn hắn một cái, rời
khỏi hầu phủ.
Hắn nhìn Hạ Ảnh cô cô rời đi,nắm chặt tay. Hắn biết Hạ Ảnh chỉ nghe
lời mẹ, đối với ba cha con hắn chỉ có tôn trọng, không nghe theo. Có đôi khi cha làm chuyện gì không như ý có thể là chọc giận mẹ, cô cô còn dám cho cha coi sắc mặt. Hạ Dao cô cô có lần thấy hắn oán giận liền cười
vuốt đầu hắn nói: “Hạ Ảnh cô cô tuy lạnh lùng nhưng rất trung thành và
tận tâm với quận chúa. Nàng dù làm gì cũng là vì muốn tốt cho quận chúa. Cho nên đừng oán giận nàng.”
Hắn muốn oán Hạ Ảnh cô cô nhưng không oán được. Hạ Ảnh cô cô nói rất
đúng, hắn hoài nghi mẹ hạ độc thủ, cho nên mới nói ra câu kia trong
trường hợp đó. Là hắn bất hiếu, là hắn bất hiếu. Nghĩ mẹ biết rõ hắn
hoài nghi, mẹ cuối cùng vẫn chưa nói một câu nặng lời, trong lòng hắn
rất khó chịu, là hắn sai rồi, thực sự sai rồi.
Hắn muốn Vũ thị chuyển đến thôn trang. Chuẩn bị chờ Vũ thị dưỡng thân tốt liền bán ra ngoài. Nếu theo lời cha, một nữ nhân như vậy giữ lại
hậu viện là một mối họa.
Vũ thị khóc rất thương tâm, cuối cùng thấy vẫn không thể vãn hồi,
cuối cùng nói ra một điều kiện: “Hầu gia, nhìn vào sự ân ái một thời
gian của chúng ta, ta chỉ xin chàng một chuyện, ta muốn gặp quận chúa
một lần.” Vũ thị thật không hiểu, tại sao quận chúa Ôn Uyển lại có thể
ác lòng như vậy, ngay cả cháu ruột mình cũng có thể giết. Thế nhân đều
nói quận chúa là Bồ tát chuyển thế, nàng hỏi xem rốt cuộc là vì sao?
Minh Cẩn vốn mang lòng áy này nhưng nghe Vũ thị nói xong nhiệt độ
trong mắt dần biến mất. Vũ thị muốn gặp mẫu thân tất nhiên là không có
chuyện tốt: “Nàng nếu có yêu cầu khác, chỉ cần làm được ta đều đồng ý
giúp nàng thực hiện. Yêu cầu này ta không đồng ý. Dù ta có đồng ý cũng
không thực hiện được.” Tạm thời không nói đến chuyện hắn sẽ không làm
chuyện hồ đồ như vậy, dù hắn có đồng ý cũng không được, Vũ thị căn bản
không vào phủ quận chúa được.
Trong mắt Vũ thị mang theo hận ý. Thừa dịp hắn không chú ý rút trâm
đâm về phía hắn. Đương nhiên cây trâm không chạm đến hắn. Ám vệ mẹ cho
hắn không phải ngồi không. Vũ thị ngã trên mặt đất, phun một búng máu
rồi ngất đi.
Hắn ngăn ám vệ hạ độc thủ: “Đưa nàng ta đi!” Bất kể thế nào hai người thật sự từng ân ái triền miên. Hắn không muốn giết nàng, cũng không
đành lòng hạ thủ.
Nhưng vừa cất bước hắn lại gặp Hạ Ảnh cô cô. Hạ Ảnh cô cô nhìn hắn,
trong mắt có thất vọng: “Nữ nhân này đã muốn ám sát cháu, sao cháu không hạ lệnh giết nàng?”
Ám vệ không có khả năng cung cấp thông tin cho Hạ Ảnh, Hạ Ảnh còn
không có bản lĩnh khiến ám vệ nghe theo. Đây là Ôn Uyển sau khi biết bảo Hạ Ảnh xử lý chuyện này. Ôn Uyển không muốn đứng ra. Đỡ phải khiến nhi
tử khó xử. Dù sao nhi tử trước mặt Hạ Ảnh cũng bị khó chịu nhiều rồi,
thêm lần nữa cũng không quá nhiều.
Minh Cẩn có chút chột dạ: “Cháu không muốn nàng chết. Lúc đó nàng là nộ khí công tâm.”
Hạ Ảnh lạnh lùng nhìn Minh Cẩn, móc từ trên người ra một thứ ném cho
Minh Cẩn. Minh Cẩn nhận lấy vừa mở ra nhìn, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Trên đó nói rõ Tiểu Ngữ căn bản không phải cháu nữ ruột thịt của tri
phủ. Chỉ là người nửa đường nhảy ra. Nếu nói nửa đường nhảy ra chi bằng
nói là giả. Nữ nhân này đã được người huấn luyện, chuyên môn chuẩn bị
cho hắn.
Hắn nhìn xong lập tức nói: “Không thể nào.”
Hạ Ảnh lắc đầu, Minh Cẩn so ra luôn yếu hơn Minh Duệ. Nhưng hắn không biết hắn kém Minh Duệ không biết bao nhiêu rồi. Ván cờ dễ hiểu như vậy
mà hắn không giải được: “Cháu không phát hiện Vũ thị dường như là người
tạo ra cho cháu sao?” Dường như là tạo ra cho hắn nên mới có thể khiến
hắn có chút si mê, bằng không sao có thể khiến một người con hiếu thuận
như Minh Cẩn hoài nghi mẹ mình.
Minh Cẩn càng nghĩ sắc mặt càng khó coi. Hai tay nắm chặt, gân xanh trên trán cũng lộ ra.
Hạ Ảnh không xát thêm muối vào vết thương: “Kế sách của địch nhân
không chỗ nào không có. Chỉ có luyện được một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh
mới có thể phá được. Minh Cẩn, thứ cháu cần học còn rất nhiều.” Hạ Ảnh
cho rằng Minh Cẩn thành như vậy là phải trách quận chúa. Luôn không nỡ
để Minh Cẩn đối mặt với những thứ dơ bẩn. Để Minh Cẩn tiếp xúc với những thứ đó quá muộn, ăn mệt là đương nhiên.
Hơn nửa ngày sau Minh Cẩn nói: “Cô cô, cháu biết rồi.”
Hạ Ảnh cố ý đi chuyến này không phải là để nghe hắn nói câu đã biết.
Mà khiến hắn tự mình xử lý Vũ thị. Minh Cẩn nắm đao trong tay, làm thế
nào cũng không đâm xuống được.
Hạ Ảnh cho rằng nội tâm Minh Cẩn giống quận chúa, tâm từ thủ nhuyễn.
Quận chúa có thể tâm từ thủ nhuyễn nhưng Minh Cẩn lại không thể. Chỉ có
để Minh Cẩn nhớ rõ chuyện này đồng thời để lại dấu ấn trong lòng Minh
Cẩn như vậy, sau này mới có thể không phạm việc lệch lạc. Tuy tàn nhẫn
nhưng so với việc khiến quận chúa không an lòng còn tốt hơn.
Hai mắt Minh Cẩn đỏ ngầu, đón ánh nhìn chằm chằm của Vũ thị, đem đao
trong tay cắm vào ngực Vũ thị. Tận mắt nhìn hai mắt Vũ thị nhắm nghiền.
Tay Minh Cẩn có chút run, nhưng cuối cùng vẫn có thể tự mình rời khỏi phòng. Hạ Ảnh quay lại gật đầu với hai người phía sau một cái, để bọn
họ xử lý. Sau đó ra ngoài.
Hạ Ảnh thấy sắc mặt Minh Cẩn có chút không tốt nhưng những cái khác
đều tốt. Trong lòng âm thầm gật đầu, so với quận chúa mạnh hơn nhiều.
Minh Cẩn đã trải qua chuyện này, cả người nội liễm hơn nhiều. Ngay cả nói cũng ít hơn.
Hạ Dao biết biện pháp xử lý của Hạ Ảnh, hơn nửa ngày mới phục hồi
tinh thần: “Người vẫn là đi nói cho quận chúa đi!” Nữ nhân này, luôn tự
chủ trương, đã nhiều năm rồi mà không thay đổi.
Hạ Ảnh nói chuyện đã xảy ra cho Ôn Uyển: “Quận chúa, tính Minh Cẩn
trầm ổn hơn một chút. Nếu không cho nó ăn mệt một lần nó vĩnh viễn không nhớ được.” Vũ thị kỳ thực không phải gian tế gì, càng không phải người
tính kế. Hạ Ảnh làm như vậy chính là muốn Minh Cẩn thành thục hơn.
Ôn Uyển khẽ thở dài: “Không trách ngươi, là lỗi của ta. Luôn nghĩ có
thể che chở nhưng không biết những người đó ở bên ngoài như lang như hổ, vẫn nhìn chằm chằm huynh đệ bọn họ. Nhưng Minh Cẩn lại bị ta dưỡng
thành cái dạng này. Sau này cần ngươi tốn nhiều tâm tư.”
Hạ Ảnh vội gật đầu: “Quận chúa yên tâm, ta sẽ.” Chỉ cần kinh lịch thêm một chuyện,những nhược điểm trên người này sẽ biến mất.
Ôn Uyển gật đầu sau đó nói: “Ngươi đi tới cầm quyển sổ thứ năm trên
giá sách tới đây.” Chờ sau khi tới tay ,Ôn Uyển không nhận: “Ngươi mở ra xem đi!”
Hạ Ảnh mở ra, vội xem một lượt, xem xong nhìn Ôn Uyển: “Quận chúa?” Nàng không ngờ Vũ thị thật là bị người chứa tâm tư an bài.
Ôn Uyển khẽ cười nói: “Ám vệ bên người cũng không hoàn toàn chính
xác. Chuyện kiểu này kỳ thực đến vài lần cũng tốt. Để chúng tôi luyện
Minh Cẩn, so với ta tự mình động thủ tốt hơn.” Minh Cẩn trải nghiệm càng nhiều, sau này càng hiểu chuyện. Nếu không sẽ lại xử trí theo cảm tính. Tuy Ôn Uyển luyến tiếc nhưng nên đi đường nào nàng không thay thế được. Hiện tại nàng còn ,có thể ở trên bảo hộ nhưng tương lại hắn phải tự
mình đối diện với tinh phong huyết vũ.
Ôn Uyển thấy sắc mặt Hạ Ảnh không tốt, cười nói: “Ngươi cũng không
cần nghĩ nhiều. Đây là tin tức Thần Cơ Doanh đưa tới. Ám vệ không tra
được cũng là bình thường: “Ám vệ không phải vạn năng. Lần này Ôn Uyển
phải làm phiền đến hoàng đế.
Sắc mặt Hạ Ảnh có chút khó coi: “Quận chúa, ta đã biết.” Ám vệ thực
là một đời không bằng một đời. Đến chút chuyện đó cũng làm không xong.
Minh Cẩn lần nữa tới tìm Ôn Uyển, Ôn Uyển cười kể với hắn lịch sử
phong lưu của Bạch Thế Niên: “Dung mạo của Lý Ngọc Tuyết, mẹ thật không
biết dùng từ gì để miêu tả. Nhưng cha con vẫn vững chãi không lay động.
Minh Cẩn, con kém xa cha.”
Minh Cẩn cảm thấy hứng thú vô cùng, cha hắn còn có lịch sử phong lưu
bậc này: “Mẹ, nữ nhân kia rốt cuộc đẹp đến thế nào? Đến mẹ cũng phải tán thưởng?” Nếu không phải mĩ nhân tuyệt thế, mẹ cũng không khen ngợi như
vậy. Minh Cẩn biết rất ít người có thể được mẹ khen ngợi.
Ôn Uyển cười nói: “Riêng về nhan sắc, Mẫn Gia cũng không đuổi kịp
Ngọc Tuyết. Con có thể tưởng tượng là đẹp thế nào?” Mẫn Gia có vẻ đẹp
đoan trang đại khí, Lý Ngọc Tuyết có vẻ đẹp mị hoặc, loại mị hoặc có thể câu hồn đoạt phách.
Minh Cẩn không thể không bội phục: “Định lực của cha rất tốt. Con bội phục, vô cùng bội phục. Sau này con sẽ không coi thường cha nữa.”
Ôn Uyển cười cầm tay Minh Cẩn: “Cha và ca ca con có ưu điểm lớn nhất
là có thể tự mình khắc chế, không bị bên ngoài mê hoặc, con kém xa cha
và ca ca. Minh Cẩn, chỉ khi con có thể khống chế tâm tư mình, giữ vững
nguyên tắc của mình mẹ mới có thể chân chính yên tâm.” Khuyết điểm lớn
nhất của Minh Cẩn là không có nguyên tắc. Rất nhiều thứ tùy thời có thể
thay đổi.
Minh Cẩn thận trọng gật đầu: “Mẹ, con sẽ sửa đổi.” Minh Cẩn rút kinh
nghiệm xương máu, rất nhanh ổn định tâm tình. Vốn cho rằng hắn tốt rồi,
chuyện này cứ thế qua đi. Nhưng lại không ngờ cha lần này triệt để cãi
lớn với mẹ. Liều chết không về phủ quận chúa.
Hạ Dao cô cô nói cho hắn biết nguyên nhân thực sự khiến cha mẹ hắn
cãi nhau cho đến giờ. Thì ra là vì mẹ không cho phép tôn tử đời sau nạp
thiếp viết vào gia quy, cha sống chết không đồng ý. Bắt đầu gây với mẹ,
vì thế không tiếc trở về hầu phủ. Cũng đã hơn một tháng rồi mà cha không thỏa hiệp.
Hạ Dao cô cô cũng sốt ruột: “Minh Cẩn, trong khoảng thời gian này
quận chúa ăn không vô ngủ không ngon. Người cũng gầy đi một vòng. Cháu
nhanh đi khuyên nhủ hầu gia. Ta cũng khuyên quận chúa.” Hạ Dao tuy nói
có khoa trương một chút nhưng quận chúa gần đây quả thực không được tốt, trên mặt chưa từng thấy tươi cười.
Hắn lập tức đi tìm cha nói hắn không nạp thiếp. Nhưng hắn nói gì cũng vô dụng, cha kiên quyết không đồng ý với mẹ, không cho con cháu đời sau nạp thiếp viết vào gia quy.
Lý do cha phản đối không phải vì huynh đệ hắn. Về chuyện huynh đệ hắn có nạp thiếp hay không cha nói cha không quản. Dù sao bọn hắn cũng đã
có mấy người con trai, con dâu cũng có thể sinh, có người kế thừa nạp
thiếp hay không cũng không sao.
Nguyên nhân cha không đồng ý là vì lo lắng vạn nhất sau này trong số
con cháu có người cưới phải một nữ nhân vô sinh nếu vậy mà không cho tử
tôn nạp thiếp sau này chẳng phải là vô hậu sau.
Không phải cha hắn nghĩ xa mà đây đúng là một vấn đề. Chính thê không thể sinh lại không thể hưu. Dưới tình huống như vậy nếu vẫn không nạp
thiếp vậy chẳng phải là đoạn tử tuyệt tôn. Tuy rằng xác suất rất nhỏ
nhưng cũng không đảm bảo là sẽ không xảy ra. Cha lo lắng cũng đúng.
Hắn mang trách nhiệm truyền lời. Thấy mẹ rơi vào trầm tư, hắn nhân cơ hội nói: “Mẹ, cha lo lắng cũng đúng. Vạn nhất chính thê không sinh được vậy phải làm sao? Chẳng lẽ lại để không con nối dõi. Nếu là người khác
còn được, vạn nhất là nhi tử của người thừa kế tước vị vậy phải làm thế
nào?”
Mẹ nghe xong không phản đối: “Bảo cha con về, bàn lại với mẹ.”
Hắn nhỏ giọng nói: “Mẹ, cha rời phủ quận chúa, giờ bảo cha tự mình
trở về cha sẽ cảm thấy rất mất mặt đó!” Cha là người sĩ diện. Mấy năm
nay mẹ cũng cho cha đủ mặt mũi. Cho nên lần này còn cần mẹ thỏa hiệp.
Trong hiểu biết của hắn, mẹ đều là người thỏa hiệp trước. Theo lời mẹ
nói là co được giãn được mới là đạo lý vững chãi nhất.
Mẹ khẽ cười: “Được, đợi lát nữa mẹ đi tìm cha con.” Đều là vợ chồng già rồi, còn phải tính xem ai nhường bước.
Minh Cẩn nhịn không được hỏi: “Mẹ, sao mẹ luôn nhường bước? Sao mỗi
lần mẹ đều thuận theo cha? Mẹ không thấy mất mặt sao?” Trước khi cãi
nhau phân nửa đều là mẹ chủ động giải hòa. Lần này Minh Cẩn cố gắng giả
bộ, hắn và Mẫn Gia đến giờ vẫn chưa hào hỏa. Nhịn không được hỏi, hỏi mẹ sao lại không thấy mất mặt.
Ôn Uyển bật cười: “Ngốc ạ, ta với cha con là vợ chồng già rồi. Còn
nữa cha con vì mẹ nỗ lực nhiều thế nào, những chuyện nhỏ nhặt này cứ
thuận theo cha con nhường cha con cũng không sao. Con là một nam nhân,
càng phải có lòng dạ phóng khoáng biết không?”
Minh Cẩn thầm oán, nói như thế cha cũng rất nhỏ mọn. Bằng không sao
luôn là mẹ thỏa hiệp. Ôn Uyển nhìn thấu suy nghĩ của Minh Cẩn: “Nguyên
nhân mẹ thỏa hiệp đều là vì mẹ không có lý, cha con là bên có lý. Lần
này là lỗi của con cho nên con nên nói xin lỗi trước. Minh Cẩn, muốn
khôi phục hòa hòa mĩ mĩ thì không được tính toán những chuyện nhỏ nhặt
này. Còn nữa lần này là do con gây ra, phải nói lời xin lỗi.”
Minh Cẩn gật đầu đồng ý.
Ôn Uyển trò chuyện với Minh Cẩn xong liền đi hầu phủ tìm Bạch Thế Niên.
Minh Cẩn ở bên ngoài chờ. Mẹ và cha ở đó đàm luận chuyện này hắn
không biết hai người hiệp định như thế nào dù sao cuối cùng kết quả là
tôn tử đời sau của một chi này, sau 29 tuổi có thể nạp thiếp.
Mẹ vốn nghĩ sau 29 tuổi không con mới nạp thiếp nhưng cha lại không
muốn. Vạn nhất chỉ có một nhi tử, đến một huynh đệ giúp đỡ cũng không có thân đơn bóng chiếc. Cuối cùng mẹ thực sự không lay chuyển được cha,
nghĩ 29 tuổi nếu thật sinh nhi tử vậy đích trưởng tử cũng đã trưởng
thành, không có mấy chuyện ngổn ngang kia.
Mẹ suy tính toàn diện hơn cha, trong gia quy lại thêm vài điều. Những quy định trong đó đều để bảo vệ tối đa lợi ích của chính thê và đích
tử.
Đối với chuyện này Bạch Thế Niên tất nhiên không nói gì. Chỉ có lợi
ích của chính thê và đích tử được đảm bảo mới có thể đảm bảo gia tộc một đời lại một đời phồn vinh. Nếu đích thứ không phân biệt được vậy thì
gia đình sẽ loạn mất.
Hắn trở về tìm Mẫn Gia, thành khẩn nói chuyện này với Mẫn Gia. Lúc
này hắn không thể không thừa nhận lời của mẹ rất có đạo lý. Sau khi hắn
thành khẩn xin lỗi, Mẫn Gia ôm hắn khóc rất thương tâm. Không khóc giống lần trước, lần này là thực sự khổ sở, bi thương. Trong tiếng khóc tràn
đầy ủy khuất. Lúc này hắn mới biết mẹ nói đúng. Hắn thực sự làm tổn
thương Mẫn Gia. Nếu không xin lỗi đúng lúc phu thê thiên trường địa cửu
thực sự sẽ ly tâm.
Vợ chồng hòa hảo, hắn và mẹ hào hảo, cha và mẹ cũng hào hảo. Thật tốt, gia đình lại khôi phục bình tĩnh.
Chuyện này vừa kết thúc, bên ca ca truyền đến tin chị dâu lại mang
thai. Cũng đã sinh bốn nhi tử, đảo mắt lại mang hai. Hắn mới chỉ có ba
thôi, để không bị lạc hậu, hắn phải nhanh chóng cùng Mẫn Gia tạo người.
Rất nhanh đã tạo người thành công.
Trong lúc thê tử mang thai, hắn đương nhiên phải phòng không gối
chiếc. Ăn mệt lần này, ra ngoài tuy vẫn còn phong lưu nhưng hắn không
dẫn theo nữ nhân về hầu phủ nữa. Mẹ không nói nửa câu, Mẫn Gia cũng mắt
nhắm mắt mở với chuyện này. Lại xuất hiện một chuyện phiền loạn.
Mấy tháng sau, thái y nói thai này có thể là một khuê nữ, mẹ rốt cuộc thư thái. Tôn nữ mà mình ngày nhớ đêm mong rốt cuộc đã tới.
Mấy tháng sau chị dâu sinh, lại là con trai. Mẹ nhìn bụng Mẫn Gia lẩm bẩm: “Cái thai này nhất định phải là một cô nương. Trong nhà thực là
dương thịnh âm suy.” Không phải là dương thịnh âm suy sao, tất cả đều là con trai, đến một cô nương cũng không có.
Thái y nói không sai, mấy tháng sau hắn có một khuê nữ. Hy vọng lâu
như vậy rốt cuộc khuê nữ được mong mỏi đã đến. Vốn tưởng rằng mẹ sẽ ôm
con về phủ quận chúa nuôi không ngờ mẹ vẫn như trước nói chờ đứa bé lớn
thường xuyên dẫn qua thăm là được.
Hắn không hiểu được, mẹ vẫn ngóng trông một tôn nữ trắng trắng mịn mịn. Vậy mà lại không tự mình nuôi dưỡng, thật rất quái dị.
Mẹ cười nói: “Ngốc. Để mẹ dạy tôn nữ đến lúc đó tôn nữ sẽ bị thua
thiệt. Hơn nữa mẹ tuổi tác đã cao, trong nhà trẻ con cũng nhiều, không
có nhiều tinh lực như vậy. Thỉnh thoảng gặp là được.” Lý do của mẹ là mẹ không biết cách dạy một cô nương. Sợ dạy sai lệch. Đây là cảm thụ chân
thực của Ôn Uyển. Nàng có thể yêu cầu nhi tử, tôn tử thậm chí con cháu
đời sau chỉ có một thê tử nhưng nàng không có quyền bảo cháu rể sau này
cũng chỉ có một tôn nữ. Nam nhân cần dựa vào chính mình bảo vệ, pháp
luật cũng không làm được gì.
Minh Cẩn lại không nghĩ vậy. Hắn nghĩ sợ là mẹ không muốn để đứa bé
rời Mẫn Gia, cố ý kiếm cớ. Trước đây mẹ luôn nói mười tháng mang thai
mới sinh con, làm mẹ đâu nỡ để con rời xa mình. Đối với kiên trì của mẹ
hắn chỉ có thể thỏa hiệp. Ngày thường mang con gái đi gặp mẹ nhiều hơn.
Mỗi lần mẹ thấy Bảo Nhi đều vui mừng. Nhưng lại chưa từng ở phủ quận chúa, đều bảo hắn mang về.
Vật quý vì hiếm, nhà hắn chỉ có một nữ nhi, ông cậu hoàng đế cũng
thấy hiếm lạ, chuẩn bị cho Bảo Nhi một tước vị quận chúa. Mẹ lại cự
tuyệt. Lý do mẹ cự tuyệt rất đơn giản, không thể nặng bên này nhẹ bên
kia, vạn nhất sau này chị dâu sinh vậy không được làm quận chúa, nếu đã
không được vậy đối với hai cô nương là không công bằng.
Ông cậu hoàng đế nghĩ đến ngụy biện của mẹ, nở nụ cười, chuyện này
liền bỏ đó. Lý do của mẹ rất nhiều, nhưng cái nào cũng có đạo lý. Không
chỉ hắn và ca ca tâm phục mà ngay cả ông cậu hoàng đế trên một số phương diện cũng rất tin phục mẹ.
Hắn hiện tại không nghĩ nhiều, chỉ tận lực làm hai chuyện. Chuyện thứ nhất là để mình càng ngày càng mạnh, mình cường đại rồi mới có thể gánh vác trách nhiệm, bảo vệ tốt cha mẹ và vợ con. Một việc khác chính là
hiện thực hóa nguyện vọng trở thành văn hào đệ nhất thiên hạ. Hắn tin
rằng cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ làm được, hơn nữa làm rất tốt,
rất tốt.